Cầu Tôi Mãi Một Đời Yêu Em

Câu cho một đời mãi yêu em

Trong một lần trên đường về nhà, vẫn là con đường cũ quen thuộc: Một tiệm sách cũ; một khu thu mua phế liệu và đồ đồng nát; một dãy nhà đã không còn mới mẻ gì, màu sắc thể hiện tro tàn lâu năm bị gió phớt từng đợt ngả màu u ám có phần kinh dị và một tiệm bán thú cưng. Một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi dừng chân trước cửa tiệm thú cưng, bởi vì tôi chưa bao giờ cho một cái nhìn về cửa tiệmĐã rất nhiều lần tôi ghé vào tiệm sách cũ kĩ và mỗi lần bước ra lại có thêm một chồng sách mới ngang ngửa tầm nhìn tôi một cách chật vật. Và hiện tại căn phòng bé nhỏ của tôi đã tràn ngập sách cũ lẫn sách mới lúc nhúc những chỗ hóc hẻm.Cũng đã rất nhiều lần tôi có vô số cuộc trò chuyện với các cô chú khu phế liệu và đồng nát, và đã thuộc nằm lòng cái kiến trúc của dãy nhà cổ. Thế nhưng tôi chẳng bao giờ bước chân vào tiệm thú cưng. Bởi vì tôi không có nhu cầu nuôi thêm một người bạn mới nào nữa.

Nhưng không hiểu sao ngày hôm đó, có một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi dừng chân trước cửa tiệm, bước đi một cách vô thức vào tiệm thú cưng. Bước chân của tôi ngoằn ngoèo trong ngôi tiệm cũ. Tôi không biết mình muốn gì ở đây.

Đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại nơi góc cuối. Tim tôi đập thình thịch, bước chân rảo nhanh hơn.

Một nhúm lông màu trắng có hình trái tim trên trán. Đôi mắt to tròn, ngờ nghệch, ngập nước. Bộ lông màu cà phê sữa hơi xoăn tít ở cổ. Đó là hình ảnh lúc bé của Chân Ngắn. Tôi không kìm được xúc động rưng rưng đôi mắt.

Hàng ngàn câu mệnh lệnh trong đầu tôi ra lệnh phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng đôi bàn chân tôi không cách nào chịu nghe lời, từng mạch máu ẩn hiện liên hồi, từng dòng máu sôi cuồn cuộn trong cơ thể và trái tim dâng lên một cảm xúc bồi hồi dẫn lối trở về tuổi ấu thơ.

Chỉ trong phút chốc, một buổi chiều thu tà trên con đường nhỏ quen thuộc, tôi ngắm nhìn chiếc lá đỏ ối đung đưa theo cơn gió nhẹ và đậu trên đầu chú cún nhỏ.

Chú ta được tôi bế trên tay lắc lắc cái đầu nhỏ, chiếc lá bàng đỏ au chầm chậm chầm chậm rơi. Chú ta hiếu kì chun chun cái mũi xinh xinh nghịch với chiếc lá. Tôi ngẩn người...

*

Đó là khoảng thời gian khi Chân Ngắn năm, sáu tháng tuổi; độ tuổi hiếu động của một chú chó và tôi của cô bé mười mấy tuổi đáng yêu.

Vào những buổi sáng tinh mơ, khi ông mặt trời đang dần nhú ngoài biển cả, những chú gà trong vườn thi nhau gáy ò ó o cũng là lúc Chân Ngắn được sự cho phép của bố mẹ tôi chạy ào vào nhà khi sắc trời tờ mờ của 5h sáng.

Sự vui mừng của Chân Ngắn sau một đêm không gặp cứ ngỡ của một tháng, đã làm tôi ăn một cú hích một mét phóng ngay thẳng trên mặt và một trận hôn hít đáng nhớ đầy nước dãi. Lại có những lần tôi phớt lờ trò đùa của Chân Ngắn, chú ta dí muỗi dò xét trên tóc tôi cứ như ngửi xem hôm đó tôi có gội đầu không rồi hai chân trước cào cào vào đầu tôi. Tôi vẫn phớt lờ, cứ xem như đang mát xa ngoài tiệm. Chú ta dừng lại một chút, rồi vòng lại nằm trên cánh tay tôi. Một cục bông mềm mại ấm áp có mùi thơm của dầu gội hoa hồng đang được tôi ôm ấp trong vòng tay. Tôi mỉm cười siết chặt, thế là cả hai lại tiếp tục ngủ đến khi trời sáng.

Tôi quay trở lại hiện tại, thoát ra khỏi hồi ức đẹp ấy và nhắc nhở bản thân đây không phải là Chân Ngắn. Nếu người tôi yêu nhất trên đời yêu tôi chỉ vì quá giống người khác, không chỉ là đau lòng tột cùng mà chính là phản bội. Tôi không muốn làm một kẻ phản bội đâu.

Điều đầu tiên sau khi trở về căn hộ nhỏ của mình là tôi đặt chú cún lên bàn. Tôi ngồi trên ghế chống cằm, nhìn chú ta một lúc thật lâu. Chú ta cũng ngồi bất động, cũng nhìn tôi chớp chớp. Sau đó đôi mắt to tròn ấy lại len lén liếc nhìn xung quanh rồi nhìn tôi; hai chân trước duỗi ra, nằm dài xuống một cách hồi hộp nín thở.

Tôi vò đầu bứt tai, ngồi cả buổi trời chẳng nghĩ ra được một cái tên hay ho nào. Tôi đứng dậy quyết định nấu bữa tối mà quên mất điều gì đó.

Mãi đến khi tôi quay lưng lại, tháo tạp dề ra đã thấy chú ta cuộn mình lại, vẫn nằm trên bàn ngủ một cách ngon lành.

*

Tôi không biết đó có phải là thói quen của Chân Ngắn hay không, mà mỗi lần tôi đi đâu hay làm gì đều đi theo cho bằng được mà cũng chẳng giúp ích được gì chỉ để ngủ. Nhưng tôi lại thích cái tính lẽo đẽo đằng sau ấy.

Khi còn bé, mỗi mùa hè đến, tôi đều chơi bắn bi, đánh bài,...với các bạn trong xóm thì hiển nhiên cũng đều có mặt Chân Ngắn. Tôi chơi ở mảnh đất trước sân ở nhà hàng xóm, thì Chân Ngắn nằm dưới gốc cây cách đó mấy bước chân chỉ để ngủ. Mấy thằng nhóc bảo tôi đuổi nó về vì chiếm chỗ chơi. Tôi năn nỉ mãi mới xin được chỗ cho nó nằm. Đúng là làm tôi mất mặt với bạn bè.

Tết đến, gia đình tôi thường xuyên quây quần đổ bánh và làm mứt bên nhà ngoại. Điều chẳng có gì đáng nói khi mọi người tất bật công việc thì một ai đó gần đấy cuộn mình gáy nhè nhẹ. Mẹ tôi năn nỉ bảo về trông nhà mà nó chẳng thèm nhúc nhích, nằm một đống thù lù.

Vậy mà tôi đứng dậy về nhà lấy cái mũ vành, chú ta bật dậy lạch bà lạch bạch theo sau tôi. Giọng của mẹ tôi vọng lại đằng sau một cách châm biếm đúng là nuôi tốn cơm tốn gạọ, chẳng giúp ích được gì. Haizz, Chân Ngắn làm tôi mất mặt chẳng còn gì, thêm một lần nữa cũng chẳng hề gì.

Và còn rất nhiều lần nữa: xem ti vi thì chú ta nằm ngay dưới chân ghế, đi ngủ thì nằm cuối gầm giường, ăn cơm thì nằm chực chờ kế bên, đi mua đường cho mẹ cũng ì à ì ạch theo sau giữa trời nắng đổ lửa.

Tiếng đồng hồ tường báo thức con khỉ con vang lên, tôi giật mình. Tôi lại thế nữa rồi.

Chú cún trên bàn cũng bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, bị nhìn nó chòng chọc tôi chột dạ liền hét lớn với nó:

-Từ giờ chị sẽ gọi mày là Bông Gòn, nhớ đấy.

Nói rồi tôi sập cửa lại, đi tắm bỏ lại dáng vẻ đơn độc của Bông Gòn trên bàn.

Sáng ngày hôm sau, tôi ra chợ gần đấy mua một ít đồ ăn sáng và cháo lòng. Trở về nhà với một cây bông hồng quen thuộc, tôi cắm vào trong một cái lọ sứ cổ cao, vẫn là nụ hôn thường ngày trên tấm ảnh.

Tôi đổ cháo ra tô cho Bông Gòn ăn trước. Tôi ngồi chồm hổm dưới nền nhà chăm chú nhìn Bông Gòn ăn như một thói quen trong vô thức. Cũng trong giây phút vô thức ấy, tôi không kìm được những kí ức cứ ùa về.

Tôi thường ngắm nhìn các hoạt động thường ngày của Chân Ngắn và bắt chước được hai hành động mà tôi cho là thú vị đó là cách ăn và hắt xì lắc cái đầu một cái mỗi khi ngứa mũi và thở mạnh một hơi thật dài phát ra một tiếng động vô cùng dễ thương.

Tôi xúc động ngồi lên ghế ăn cơm tấm của mình. Tôi ăn hết thịt, đến trứng hấp, dưa, cà chua và sau cùng là cơm. Tôi lại rơi nước mắt. Đó là cách ăn của Chân Ngắn tôi đã học được. Và nó đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi.

Tôi không nén được sự xúc động, vội vã đi làm ngay. Tôi đóng cửa thật mạnh chẳng quan tâm chuyện gì đằng sau cánh cửa. Chắc Bông Gòn rất buồn khi có một người chủ nhân như tôi.

Cả ngày hôm đó tôi trốn tránh Bông Gòn bằng cách sau giờ tan làm tôi uống bia ở một quán vỉa hè và trở về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi nằm vật vã ra ghế sô pha, những hình ảnh một cô gái ngồi ở bến xe đợi chờ lòe nhòe trong đầu rồi biến mất, bờ sông lấp lánh những tia sáng của cái nắng chang chang. Tôi cố gắng nhớ rõ đó là gì, thì một vật gì đó mềm mại, ấm áp tròn xinh dụi dụi vào tay tôi. Tôi thoải mái ôm nó vào lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau tỉnh giấc, đầu nhức không chịu được, thân thể rã rời, tôi ngồi dậy. Một cái mền ấm áp trượt xuống dưới sàn, tôi lượm lên thế mà cứ nghĩ tối hôm qua ôm Bông Gòn ngủ, ra là cái mền.

Tôi gãi gãi đầu, chân mò mẫm tìm dép thì đụng ngay phải cái gì tơ tơ mềm mềm. Tôi nhìn sang, Bông Gòn cuộn tròn mình bên hông sô pha, đuôi vẫy vẫy, đôi mắt lo lắng nhướn lên nhìn tôi. Tôi sực nhớ từ hôm qua tới giờ tôi chưa cho Bông Gòn ăn, chắc đói meo rồi đây.

Tôi vội vã đi mua đồ ăn cho Bông Gòn.

Kể từ khi có Bông Gòn, cuộc sống vốn dĩ một mình trước đây đã không còn. Tôi có thêm một người bạn để lo lắng. Và quỹ đạo cuộc sống trước đây cũng thay đổi. Về nhà đúng giờ hơn, thường xuyên nấu ăn và chơi đùa với Bông Gòn nhiều hơn.

Duy có một điều lạ là tôi trở nên thèm bia và say vào mỗi tối nhiều hơn. Điều mà trước kia rất ít xảy ra. Tôi lờ mờ nhận ra, mỗi lần say khoảng thời gian tôi trở về thời ấu thơ chân thật hơn.

Tối hôm đó tròn một tháng kể từ cuộc gặp gỡ định mệnh giữa tôi và Bông Gòn, tôi lại trở về nhà trong tình trạng say khướt nhưng lần này có chút khó chịu trong người. Cơ thể tôi nóng ran, mũi ngẹt không thở được. Tôi cảm thấy bất lực, mò mẫm xung quanh tóm được cái gối nhỏ chìm vào trong vô thức. Một giấc mộng hư vô đưa tôi trở ngược về thời gian.

*

- Chân Ngắn sắp mất rồi, muốn nhìn mặt lần cuối thì trở về đi.

Đó là lời thông báo của chị tôi trong một đêm lạnh giá Sài Gòn.

Năm thứ ba Cao Đẳng tôi đang học cũng là lúc Chân Ngắn mười tuổi. Tôi quen biết em kể từ khi tôi còn là một cô bé lên mười.

Thời gian của mười năm trôi qua, tôi vẫn cứ là một thiếu nữ đầy nhiệt huyết đam mê, còn em đã là một cô chó già không thể cùng tôi chạy nhảy vui đùa như thời còn bé nữa.

Tôi lớn lên, em già đi cũng đồng nghĩa với việc thời gian bên nhau giữa tôi và em không còn nhiều.

Vì thế, khi nghe tin tôi tức tốc chạy thật nhanh ra bến xe, bắt chuyến xe sớm nhất chỉ sợ không được gặp mặt em lần cuối.

Tôi chúc rúc ngồi ở ghế đợi, giữa dòng người vội vã, gió thổi vù vù, nước mắt tôi lăn dài trên má.

Lúc tôi co mình bước lên xe, một tin nhắn trên điện thoại hiện tới: Chân Ngắn đã khỏe, đừng về.

Không biết lúc đó tâm trạng tôi như thế nào và trở về bằng cách nào bởi vì ngày mai tôi có một bài kiểm tra cuối kỳ.

Ít ra tôi biết được em đã an toàn.

Nhưng chỉ năm ngày sau, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại của mẹ tôi:

- Chân Ngắn mất tích rồi.

Người ta bảo mỗi con chó khi biết được số phận sắp ra đi của mình thường sẽ bỏ chủ mà đi, vì không muốn để chủ nhân phải thương tiếc.

Tôi đã chấp nhận từ bỏ Chân Ngắn mà không một lần tìm kiếm.

Ngày hôm đó tôi khóc rất nhiều, khóc tức tưởi vì đau lòng.

Tôi đã mua hoa hồng về, ngửi mùi hương của hoa để nhớ về em.

Một tháng sau, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân:

- Tao thấy con Chân Ngắn lang thang khu bụi bên mé sông.

Sáng hôm sau tôi có mặt tại nhà trước sự ngạc nhiên của ba mẹ bởi họ nghĩ tôi muốn tạo bất ngờ cho họ.

Trước khi đến nhà, tôi đã đến ngôi nhà bên mé sông để hỏi về một con chó xuất hiện gần đây.

Họ bảo nó thường xuất hiện vào mỗi buổi trưa để kiếm ăn quanh đây. Nó rất ốm và hung dữ như chó hoang.

Đúng như lời dặn, vào giữa trưa tôi xuất hiện tại ngôi nhà duy nhất gần khu bụi bên mé sông. Một tiếng trôi qua.

Tôi bắt đầu nghĩ mông lung nhìn về bờ sông phía xa xăm. Ngày mai tôi phải trở về Sài Gòn với lịch thi dày đặc. Nếu hôm nay không tìm được em, tôi phải làm thế nào đây.

Rồi một mớ suy nghĩ hỗn độn khác kéo đến. Suốt bao lâu nay tôi quan tâm Chân Ngắn như một vật báu, chưa bao giờ rời xa khỏi nhà quá lâu. Mỗi bữa ăn, chỗ ngủ đều được chăm sóc kĩ càng. Khi ở phương xa chỉ cần nghĩ rằng em vẫn an toàn tôi vô cùng an lòng. Ấy vậy mà cả tháng nay, em ăn ở đâu, ngủ ở đâu, bị người ta xua đuổi. Càng nghĩ nước mắt tôi lại rơi, tôi chính là đau lòng. Một vật mà tôi trân quý sẽ sống làm sao khi không có mái nhà của tôi che chở.

Tiếng dòng sông chảy, tiếng ca nô chạy, tiếng ghe thuyền vận hành, tiếng rì rì của những người đánh cá vẫn không làm tôi khôn nguôi nỗi nhớ em.

Một vật gì đó lướt qua.

Tôi quệt nước mắt, quay đầu lại.

Khoảnh khắc tôi gặp lại em chính là không tin. Tôi hét thật to gọi tên em.

- Chân Ngắn!

Nghe tiếng gọi quen thuộc, em dừng chạy ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

Tôi khóc nấc lên gọi tên em một lần nữa. Em vẫn cứ đứng đó trong sự nghi hoặc. Tôi mặc kệ. Lần đầu tiên trong mười năm qua tôi gọi tên em, em không chạy lại về phía tôi mà tôi chạy về phía em ôm em thật chặt trong vòng tay bởi vì mắt em không còn nhìn được nữa.

Tôi đau lòng, bế chặt em trong vòng tay thì thầm: 'về nhà thôi nào'.

*

Tôi mở mắt ra thấy trần nhà trắng tinh, một vài thân hình áo trắng lượn lờ qua lại. Tôi nheo mắt, lắng nghe mới biết ra là tôi đang ở bệnh viện. Tôi còn thấy cả chị hàng xóm đang nắm lấy tay tôi.

Chị nói với tôi, đêm hôm qua tôi bị sốt đến ngất xỉu trong tình trạng say xỉn. Chính Bông Gòn đã chạy qua ra ám hiệu để cứu tôi. Tôi đã cám ơn chị rối rít đã đưa tôi vào bệnh viện. Và chiều hôm đó khi đã khỏe ít nhiều, chị trở về nhà để lo chuyện chồng con.

Khi còn lại một mình, tôi tiếp tục với những suy nghĩ vụn vặt của mình. Tôi bế Bông Gòn lên chân mình thở dài.

Cứ mỗi lần nhìn vào mặt em, tôi lại nhớ về ký ức cũ, hồi tưởng những kỉ niệm đã qua với Chân Ngắn. Là do tôi ích kỉ xem em là Chân Ngắn. Mục đích tôi yêu thương em chỉ là em quá giống với Chân Ngắn. Thật là bất công cho em phải không?

***

Ngày tôi bế em bước lên tàu, tôi không xác định rõ tôi làm như thế có đúng không? Tôi sẽ đưa Bông Gòn về quê, về nơi bố mẹ tôi đang sinh sống. Ở đó không chỉ trong lành, con người hiền hòa, môi trường sống tốt và hơn nữa sẽ không có người xem em là một vật thế thân.

Bông Gòn nằm trên đùi tôi, mắt lim dim. Bàn tay tôi vuốt ve bộ lông mềm mại, nhìn cảnh vật trước mắt. Một điều tôi không thể bỏ lỡ trên con đường về nhà đó là những khu vườn thanh long lung linh trong ánh đèn điện giữa màn đêm khuya khoắm. Tiếng ù ù của tàu, tiếng ngáy lí nhí của Bông Gòn và màn đêm như một trang trại reo vui ngoài kia làm tôi nôn nóng muốn gặp lại bố mẹ...và cả mối tình ngây dại của tuổi hai mươi.

***

Bước xuống con tàu, ánh sáng tràn ngập; trên con đường xanh ngát trở về nhà, tôi đói bụng. Xuyên qua rừng rậm, băng qua làng xóm người Chăm đến thị trấn Liên Hương, tôi ghé vào một tiệm ăn.

Tôi đặt Bông Gòn ngồi đối diện, bóc vỏ tôm cho Bông Gòn. Sau đó tôi gắp một miếng thịt ba chỉ nướng kim châm cho vào miệng. Ngon hơn cả tôi tưởng tượng.

- Cậu vẫn như ngày nào, xem chó con là cả cuộc sống của mình.

Giọng nói có phần mỉa mai, châm biếm có chút quen thuộc của ngày nào làm tôi ngẩng mặt lên. Những hình ảnh âu yếm, đằm thắm của tuổi trẻ vụt đến vụt đi nhanh chóng trong đầu tôi. Không ngờ ngày đầu tiên trở về đã gặp được cậu ấy. Tôi đứng dậy, định bước đến cậu ấy, thì...

- Anh, đi thôi. Em không muốn ngày thử váy cưới bị trễ đâu.

Tôi khựng người lại, sững sờ nhìn vào cô gái trẻ chạy đến nắm lấy tay anh. Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy mình may mắn vì chưa có hành động thất thố nào.

Tôi chuyển tầm nhìn sang ánh mắt anh, anh cũng nhìn tôi nhưng không phải cái nhìn si mê của tuổi hai mươi mà là cái nhìn hiển nhiên của hiện tại. Cũng phải, đã mười năm trôi qua ai còn là mình của ngày hôm trước.

Ngày hôm qua, anh đuổi theo tôi; tôi chạy theo đam mê của tuổi trẻ. Giữa đường thấp thoáng hình bóng của anh, đâu đó tôi nhớ về anh nhưng tôi chưa bao giờ ngoảnh đầu lại vì tôi chắc rằng mình đã đúng. Ngày hôm nay, tôi muốn đuổi theo anh. Có lẽ anh sẽ không dừng lại huống chi là quay đầu.

Anh giới thiệu cô vợ sắp cưới với tôi. Tôi nhìn cô gái trẻ trước mắt.

Chẳng phải tôi đã đoán trước được sẽ có một ngày anh kết hôn với một cô gái khác, và tôi sẽ đến dự đám cưới của anh. Ai có thể vì ai mà chờ đợi 10 năm để đổi lấy mối tình mộng mơ vượt thời gian.

Chúng tôi tạm biệt nhau.

Từ đằng sau, tôi nhìn thấy đôi tay họ quyện chặt vào nhau, thầm chúc phúc cho họ mãi mãi bền lâu.

Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc đem Bông Gòn trở về nhà bố mẹ. Trước khi đi, tôi hôn lên trán Bông Gòn lưu luyến. Nó sẽ có một tình yêu mới nơi tôi sinh ra. Còn tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm một tình yêu của riêng mình, một nửa còn lại đích thực của cuộc đời.