Bạn Trai Có Xe Hơi, Nhà Biệt Thự Vẫn… Ăn Bám Người Yêu



Yêu được chàng, nàng mừng vui khôn xiết. Chàng phong độ, bảnh bao. Nhà chàng có xe hơi, có biệt thự, công việc của người yêu đã ổn định, lương khá phết. Chàng dịu dàng, đầy quan tâm. Thiết nghĩ, chàng đúng là người đàn ông trong mơ của tất cả mọi cô gái. Và nàng, chính là người con gái may mắn nhất.

Mỗi khi chàng lái xế hộp bóng láng tới đón nàng đi hẹn hò thì cả xóm nàng không ai là không ghen tị đỏ mắt. Các cô nàng chưa chồng nhìn chàng mà nhỏ nước miếng. Các bác có con gái thì ồ lên xuýt xoa: “Đây mới là con rể tốt chứ!”. Nàng cũng sung sướng lắm, trong lòng nở hoa rực rỡ.

Nhưng…

Lần hẹn hò đầu tiên. Uống café xong, chàng sờ sờ lần lần trong túi quần túi áo khắp lượt, rồi ngước lên nhìn nàng đầy áy náy: “Anh quên ví mất rồi!”. Nàng cười tủm tỉm: “Để em!”. Chàng cười đáp lại đầy ngọt ngào: “Cảm ơn tình yêu của anh!”.

Lần thứ 2. Ăn tối xong, chàng sờ sờ lần lần khắp trong ngoài vẫn không tìm thấy ví tiền, đành ngượng ngùng cười với nàng: “Anh xin lỗi, lúc ra khỏi nhà vội quá, quên không mang ví!”. Nàng cười gượng: “Thôi để em!”. Lúc về, chàng còn tấp vào cây xăng đổ rõ đầy bình. Nàng còn đang hồ nghi: “Chàng không mang ví cơ mà!”, thì chàng đã quay sang: “Cho anh mượn tiền nhé! Lúc nãy anh tia thấy trong ví em có kha khá mà!”. Nàng sững sờ. Quả này thì chịu không cười được nữa.

Yêu nhau được nửa tháng thì tới sinh nhật nàng. Cách ngày trọng đại ấy vài ngày, chàng ca cẩm rầm trời với nàng rằng vừa mất ví, trong đó chứa tất cả tài sản của chàng để dùng cho cả tháng tới. Còn bồi thêm 1 câu: “Thế này không có tiền mua quà sinh nhật cho em rồi. Hay em cho anh vay nhé!”. Nàng choáng váng. Thế này là thế nào? Nàng từ chối khéo thì buổi tối đó, chàng đến dự sinh nhật chàng với đôi tay trống không thật. Nàng hoang mang, chẳng lẽ chàng không thể vay tạm đâu bạn bè 1-2 trăm nghìn để mua cho nàng cái bánh hay bó hoa gọi là có sao. Chàng nỡ lòng nào phũ phàng như vậy!

Cũng từ ngày chàng bị mất ví, chàng liền ăn bám nàng luôn. Lí do đơn giản là vì: “Anh mất cả chứng minh thư, cả thẻ ATM, tiền lương thì vẫn trả vào tài khoản đấy nhưng không rút được!”. Trong khi lương của nàng thì chẳng nhiều nhặn gì cho cam. Mà chàng thì vẫn viện hết lí do này tới lí do kia để không đi làm lại chứng minh thư nhân dân mà lấy lại thẻ ATM.

Đi hẹn hò với nàng, khi ăn uống xong, chàng cứ ngồi im như phỗng. Nàng đành lại phải cầm ví đứng lên trả tiền. Nhiều khi sợ chàng ngại, nàng còn giục chàng: “Anh ra lấy xe trước đi!”, thế là chàng vội vàng ra ngoài luôn. Có hôm thì chàng phang thẳng tuột: “Em trả tiền đi!”, qua đó nàng biết, thì ra chàng chẳng hề ngại ngùng gì đâu. Cả tháng liền, chàng cứ ăn bám của nàng như thế.

20/10, ngày phụ nữ Việt Nam. Chàng đếm ngược từng ngày. Nàng hí hửng lắm, chắc mẩm chàng đã rút được tiền trong thẻ và sẽ bù đắp cho nàng món gì kha khá sau những ngày tháng toàn nàng chủ chi đây. Nhưng tối đó, chàng đến đón nàng với 1 bông hoa hồng trong giấy bóng kính, loại mấy nghìn một bông mà các em học sinh nông thôn hay mang tặng cô giáo ấy. Nàng tiu nghỉu. Nhất là nhìn bông hoa lại héo rũ ra, dường như chàng vừa tiện tay nhặt ở thùng rác nào bên đường ấy chứ.

Ra đường, đi lòng vòng chán chê, chàng vẫn không biết tấp vào đâu. Nàng bèn gợi ý một địa chỉ. Chàng tương luôn một câu: “Nhưng anh không mang tiền đâu, em có mang không?”. Nàng không muốn vì tiền mà mất đi một ngày kỉ niệm, vì thế gật đầu. Chàng hớn hở phóng ngay đến. Ngồi hàn huyên tâm sự chán chê, lúc về nàng đưa tiền cho chàng trả, chàng thản nhiên cầm lấy, còn ngó vào ví nàng trầm trồ: “Ôi nhiều thế em!”. Thừa tiền của nàng đâu dăm chục, thì chàng cầm luôn, không thèm trả lại.

Chàng đã từng nói với nàng: “Anh không thích nói nhiều đến chuyện tiền nong khi yêu nhau, như thế mất tình cảm lắm. Tiền là bạc mà!”. Và thế là chàng thực hiện triệt để quan điểm của mình bằng cách không xì một đồng tiền nào ra cả, để mặc cho nàng cân tất, tất nhiên là với đủ các lí do để bao biện. Thì chàng đã bảo không nói đến tiền nong mà! Nàng thực sự đã bao phen bị tẽn tò, nhưng sau đó với những lời đường mật, quan tâm suông của chàng, nàng lại nguôi ngoai, và cứ hết lần này tới lần khác bỏ qua cho chàng.

Bà nội nàng qua đời. Về quê đưa tang bà, không có sóng wifi nên chàng nhắn tin bằng các phần mềm miễn phí, nàng không đọc được. Chàng sốt ruột gọi cho nàng. Nói được ba câu, nàng vừa nức nở thông báo tin buồn cho người yêu thì “Tút tút tút…” – đường dây bị ngắt. Nàng gọi lại, chàng giọng đầy hối lỗi: “Xin lỗi, máy anh hết tiền!”. Nghe đến câu nói này, một cơn giận kinh khủng xông lên ngút đầu nàng. Cái bài này chàng xài quá thường xuyên rồi, trước đây nàng đều nhắm mắt cho qua. Nhưng trong lúc nàng đang buồn đau vì mất đi người thân, chàng vẫn không tha, vẫn cố tình tiếc rẻ vài đồng bạc tiền điện thoại.

Chán nản đến cùng cực, nàng gằn giọng: “Biến!”, rồi ngắt điện thoại, tắt luôn nguồn để chàng khỏi nháy máy nữa – đúng, chỉ là nháy máy mà thôi, chứ gọi điện để nói một câu chuyện đến chục phút đối với chàng là quá xa xỉ. Nàng quyết định, gã đàn ông có điều kiện nhưng bần tiện tới mức này, nàng cho vào sọt rác từ đây!