Trường Môn Phú

Chương 7

Thiện Vũ

05/08/2013

Đêm khuya, ánh trăng nặng nề. Trăng sáng giữa bầu không tịch mịch càng có vẻ trong trẻo mà lạnh lùng, kiêu ngạo.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi đêm ta đều thích đứng một mình lặng lẽ trong cung, ngóng nhìn trăng hết tròn lại khuyết. Ánh trăng thê lương, sa y của ta, da thịt của ta, đều trở nên trong suốt.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, hết sức mềm dịu, hết sức ôn nhu vén gợi tay áo của ta.

Giữa ánh trăng, dường như ta trở thành tiên tử thủy tinh.

Đã hai tháng rồi, từ lúc từ biệt tại ngự hoa viên, ta chưa gặp lại Lưu Triệt.

Bước thong thả trong cung, ta nhẹ nhàng vuốt ve từng viên gạch, vuốt ve từng bậc thềm ngọc chạm khắc hoa lan, nghĩ về Triệt trước kia khi vẫn còn trẻ hết sức lông bông, lúc hắn xây kim ốc cho ta, bỏ ra bao nhiêu nhiệt tình, nghĩ về chúng ta dựa sát vào nhau đêm trăng nào đó, có bao nhiêu nhu tình ngọt ngào, nghĩ về lời thề của chúng ta lúc đó : “Kiếp này chúng ta không cách xa không ly biệt!”.

Lời thề non hẹn biển vẫn còn văng vẳng bên tai, giai nhân vẫn đây, chỉ là kim ốc đã biến thành lãnh cung.

Ta chua xót cười khẽ. “Lưu Triệt, chàng thật là xa xỉ!”.

Ta không còn khí lực bước tiếp, chống tay lên tường, ngạo mạn chầm chậm ngồi xuống đất, đất lạnh quá, nhưng lạnh sao bằng lòng? Cuộn người lại, ta thu người vào một góc nhỏ, hai tay gầy yếu ôm chặt lấy chính mình, tựa đầu vào bên trong, lặng lẽ khóc nức nở.

“A Kiều, nàng lại đang làm gì thế?”. Thanh âm ôn hòa vang lên, ta ngẩng đầu, xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, ta thấy Triệt thương tiếc nhìn mình.

Ta nín thở, mở to hai tròng mắt rưng rưng vô thố nhìn hắn.

Triệt đi tới, dịu dàng ôm ta vào lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cứng đờ của ta. “Trời, nàng lạnh như một khối băng!”. Hắn tức giận kêu lên, vội vàng cởi áo choàng quàng lên người ta, một phen ôm lấy ta, hắn nghiến răng nghiến lợi. “Bọn cung nữ chết tiệt đi đâu rồi? Bọn họ dám chăm sóc nàng như thế này ư? Trẫm phải lột da các nàng ta ra!”.

Ta lẳng lặng nằm trong lòng hắn, nước mắt rốt cuộc như một chuỗi hạt trân châu bị đứt lã chã tuôn rơi.

Triệt gắt gao ôm ta, bước nhanh trở về phòng, một bước đá văng cửa phòng, hắn hô to. “Người đâu! Chuẩn bị canh gừng nước ấm!”.

Các cung nữ không dự đoán được hắn sẽ đến, nhất thời hoảng thành một đoàn.

Nhẹ đặt ta lên giường, Triệt kéo chăn bông đắp kín cho ta, bàn tay to ấm áp mà hữu lực xoa nắn hai bả vai cứng ngắc vì lạnh của ta, gấp gáp nói. “A Kiều, có đỡ hơn chút nào không?”.

Phút giây đó, ta hạnh phúc tin tưởng, hắn, hắn vẫn yêu ta!

Yếu ớt nhìn hắn, ta đau đớn hỏi. “A Kiều sống chết, hoàng thượng vẫn còn để ý sao?”.

Triệt đau lòng ôm ta chặt hơn, run giọng nói. “Nàng nói bậy bạ gì đó, trẫm một khắc cũng chưa từng quên nàng!”.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, bàn tay vuốt ve kiều nhan nhợt nhạt. “Đã nhiều ngày, trẫm mỗi ngày đều nhớ đến nàng, đắn đo nàng ở trong cung có tốt hay không? Ăn có ngon miệng không? Ngủ có đủ giấc không?… A Kiều”. Hắn thở dài, đầu chôn vào gáy ta. “Không cần cáu gắt trẫm nữa, được chứ?”.

Ta muốn nói với hắn một tiếng “được“, nhưng từ trên người hắn, ta nghe thấy mùi hoa sen thoang thoảng.

Nếu phút giây đó ta nói tiếng “được“, có lẽ những ngày về sau ta đã hạnh phúc.

Chỉ là, ta không nói, vì ta là Trần A Kiều.

Ta nhẹ nhàng giãy hắn ra, cười lạnh hỏi han. “Hoàng thượng là mỗi ngày ở bên mỹ nhân ôn nhu mà tưởng niệm A Kiều đó sao?”.

Triệt chấn động một chút, bàn tay nâng cằm ta bỗng nhiên siết chặt, ánh mắt của hắn cũng trầm xuống. “A Kiều, đừng khiêu chiến quyền uy của ta một lần nữa, ta sủng nàng không có nghĩa là ta dung túng nàng”.

Phải rồi! Đây mới là hắn, đây mới là tấm lòng thật sự của một đế vương!

“Triệt”. Ta gạt tay hắn đang giữ cằm ta ra, lần đầu tiên, lần đầu tiên ta chủ động ôm hắn thật chặt. “Nghe đây, ta muốn nói những lời này, không phải là nói với thiên tử Đại Hán, không phải nói với quần thần và dân chúng, ta chỉ nói với chàng, trượng phu của ta”. Ta nghẹn ngào. “Chàng là trượng phu duy nhất của ta, rời nàng ta đi có được không? Chỉ yêu mình ta thôi có được không? Tống nàng ta xuất cung đi, ta biết điều đó không công bằng với nàng ta, nhưng chúng ta có thể cho nàng ta nhiều vàng bạc châu báu, chúng ta có thể an bài tương lai thật tốt cho nàng ta, chúng ta có thể…”.

“Đủ rồi!”. Triệt rống lớn, hung hăng đẩy ta qua một bên, ánh mắt hắn nhìn ta đầy chán ghét, tràn ngập khinh bỉ. “Ngươi thân là quốc mẫu nhưng lòng dạ lại hẹp hòi như thế, mệt Tử Phu còn nói đỡ cho ngươi nhiều lời hay, sớm biết ngươi như vậy trẫm đã không đến gặp ngươi!”.

Sau đó, hắn xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Thì ra là Vệ Tử Phu bảo hắn đến gặp ta, nếu Vệ Tử Phu không nói gì thì sao? Nước mắt cuồn cuộn, trước mắt ta bỗng tối sầm, mất đi tri giác.

Tỉnh lại lần thứ hai đã là buổi trưa hai ngày sau đó, các cung nữ kinh hoàng thất thố vây quanh ta, có lẽ hoàng thượng giận giữ rời đi, ta lại té xỉu khiến các nàng sợ hãi, vừa thấy ta tỉnh lại, các nàng cao hứng nói. “Nương nương cuối cùng cũng tỉnh, chúng nô tỳ thật sự sợ đến chết mất”. Cẩn trọng, các nàng hỏi ta.“Nương nương, ngài có muốn chúng nô tỳ bẩm báo hoàng thượng…”.

“Không cần”. Quay đầu, ta lạnh lùng nói, một nam nhân tâm không còn đặt ở ta, sinh tử của ta liên quan gì đến hắn nữa?

Từ ngày đó, ta bị bệnh, bệnh tới rào rạt, mỗi ngày đều nửa tỉnh nửa mê vượt qua, uống thuốc gì cũng không khởi sắc, các cung nữ sắc thuốc bổ ta ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu, chỉ trông chờ vào chút ít rau xanh duy trì thân thể suy yếu.

Một tháng trôi qua, cơ thể ta tái nhợt gầy yếu gần như tàn tật.

Triệt, thủy chung chưa từng tới.

Một ngày, một thái giám truyền lời tiến tới bẩm báo, ngày hội Trung thu hoàng thượng đại yến quần thần, thân là quốc mẫu, ta phải đi.

Đúng nhỉ! Lại là một lễ Trung thu nữa, ta nhìn bầu trời trống không. Trăng không biết từ lúc nào đã tròn vằng vặc và sáng như gương.

Ta như thấy được một ta từng mặc áo tím thản nhiên mạn vũ dưới ánh trăng giữa những bụi hoa.

Chỉ là hiện tại bộ dáng ta thế nào? Thở hổn hển, ta cố sức bước tới trước gương, trong kính xuất hiện một khuôn mặt nhợt nhạt như giấy trắng, mắt như tro tàn, sợi tóc khô vàng, hai gò má hốc hác.

Đây là ta sao?

“Không —————— “. Ta khóc lớn, đập nát gương.

Khóc đủ, ta chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh kiên định nhìn phía trước, từng chữ một, ta rành mạch nói. “Người đâu, ta muốn ăn!”.

Cố nén cơn bệnh, ta uống thuốc bổ cung nữ mang lên, vài thứ thiếu chút nữa phải nôn ra, chỉ là ta chịu đựng, ta phải ăn, chỉ có ăn da mặt ta mới hồng hào trở lại, chỉ có ăn thân hình gầy yếu của ta mới đẫy đà trở lại.

Hai hôm sau, lễ Trung thu, ta ngồi trước gương, để các cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu mặc y phục, ta Trần A Kiều, há có thể để người khác coi khinh sao?

Sửa soạn thỏa đáng, ta nhìn mình trong gương, tóc mây búi nghiêng, tinh mâu sáng rỡ, mặc dù thần sắc mang theo ba phần có bệnh, lại càng thêm vài phần kiều diễm, ta cười sầu thảm, ta Trần A Kiều, vẫn tươi đẹp rạng rỡ như xưa, thiên tư quốc sắc!

Cứ như vậy, ta kéo váy dài, dáng vẻ cao quý, chậm rãi bước từng bước vào kim loan đại điện.

Triệt cao cao ngồi trên long ỷ, vẫn kiêu căng như thế, mạnh mẽ như thế, rút đi tính trẻ con thời thiếu niên, lại thêm vài phần uy nghiêm, ngồi bên phải hắn là Vệ Tử Phu thanh nhã như sen.

Ta vừa tiến đến, ánh mắt sắc bén của Triệt đã nhìn chằm chằm vào ta, trong lạnh lùng có một chút không đành lòng.

Ồ! Ta cười tự giễu, hẳn là đau lòng, dù sao son phấn có nhiều đến đâu đi chăng nữa cũng không che giấu được thần sắc tái nhợt của người bệnh, thân thể yếu đuối vì bệnh lâu không thuyên giảm nên bước đi có chút suy yếu vô lực, chỉ là ta vẫn ngẩng cao đầu, nghênh đón ánh mắt của hắn, bước từng bước một về phía hắn.

Bất quá bước vài bước chân mà ta lại thấy như đã đi mấy ngàn năm rồi, cuối cùng cũng đi đến bên người hắn, nhìn quần thần chung quanh, ta lấy tư thế cao quý của một quốc mẫu ngồi vào bên tay trái Triệt.

Triệt phát giác ta khác thường, bàn tay gắt gao đỡ lấy bên vai ta, nhìn nhìn hắn, trong mắt hắn tràn ngập đau xót và lo lắng.

Có lẽ, hắn vẫn để ý đến ta, lòng ta ngọt ngào, tươi cười dần nở rộ bên môi, nhưng khi ta chăm chú nhìn lại, nụ cười lại dần đông cứng, bên tay kia của hắn vẫn còn gắt gao ôm vai Vệ Tử Phu.

Cái gọi là tả ủng hữu ôm, hôm nay xem như ta được thể nghiệm.

Nhẹ nhàng, ta đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói. “Nô tì không có việc gì, hoàng thượng phế tâm”.

Đây là lần đầu tiên ta xưng nô tì trước mặt hắn, mặt của Triệt khó coi đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đi ngự hoa viên ngắm trăng, ta không đi, mọi niềm vui ở nơi đó đã không còn là của ta nữa.

Cho cung nữ đi theo lui, ta một mình một người ở trong cung, đã lâu, đã lâu không ra khỏi cung, đã lâu không rời đi kim ốc của ta, hôm nay để bản thân ta phóng túng một lần đi.

Chậm rãi thả bước trên thềm đá lạnh lẽo, ánh trăng sáng trong mà băng giá kéo bóng của ta đổ thật dài thật dài dưới mặt đất.

Bỗng có tiếng đàn tuyệt vời cắt ngang suy nghĩ của ta, tiếng đàn tình tang, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, lại như châu lạc ngọc minh, trong khúc như ký thác nỗi tương tư chưa tẫn của ai đó, là ai?

Dưới ánh trăng, chỉ thấy một nam nhân áo trắng ngồi ngay ngắn dưới gốc cây quế, tiếng đàn duyên dáng đang tản ra từ những ngón tay thon dài của hắn, dáng vẻ hắn khí phách, phong độ xuất trần, tuấn nhã lỗi lạc.

“Sao tiên sinh lại ngồi đánh đàn một mình?”.

Người nọ thấy ta, lập tức đứng dậy. “Tham kiến nương nương!”.

“Không cần đa lễ”. Ta phất tay. “Đêm nay là đêm đoàn tụ sum vầy, tiên sinh không cùng chúng thần vui vẻ, sao lại ở đây đánh đàn một mình?”.

Người nọ cười khổ một tiếng. “Vi thần từ lúc vào triều đến nay đã năm năm rồi, chưa từng về thăm nhà, hôm nay là tiết đoàn tụ sum vầy, nhân tưởng niệm kiều thê, đánh khúc đàn để giải nỗi khổ tương tư”.

Ừm. Thì ra là một người có tình, nhớ nhung kiều thê trong nhà hắn, đã năm năm không gặp lại phu quân, nỗi khổ tương tư này, thật cay đắng không nói nổi.

Vì thế, ta nhịn không được nhẹ giọng ngâm.



Từ lúc giã biệt.

Tương tư đôi nơi.

Chỉ nói ba bốn tháng.

Ai ngờ năm sáu năm.

Có huyền cầm không lòng dạ nào đàn.

Thư nhung nhớ không có người truyền đạt.

Cửu liên hoàn gãy đôi.

Mười dặm trường đình ngóng trông mòn con mắt.

Trăm tưởng niệm.

Ngàn bận lòng.

Tất cả khiến thiếp bất đắc dĩ oán chàng.

Vạn ngữ ngàn ngôn nói không xong.

Tâm trạng buồn bã dựa lan can.

Cửu trùng dương đèn cao nhìn bóng nhạn cô độc.

Tháng tám Trung thu trăng tròn mà người không viên.

Tháng bảy thắp hương cầm đuốc hỏi ông trời.

Tháng sáu trời hè người người ấm duy lòng ta lạnh lẽo.

Tháng năm cây lựu như lửa hồng,

Trời nổi gió vần hoa từng trận.

Tháng tư quả sơn trà chưa chín vàng,

Ta đã nhìn kính mà tâm hoảng ý loạn vội vã.

Tháng ba hoa đào trôi theo nước, phiêu linh linh.

Tháng hai diều đứt dây.

Ôi! Chàng hỡi chàng, ước gì kiếp sau chàng là nhi nữ, đến thiếp làm nam nhân!

Người nọ cười khổ nói. “Bài thơ hoàng hậu vừa ngâm, quả thật là của thê tử vi thần sở làm!”.

Thì ra, thì ra hắn chính là trượng phu của Trác Văn Quân – một thế hệ tài nữ, đại tài tử Tư Mã Tương Như.

Chuyện tình giữa Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân ta đã sớm nghe thấy, năm đó, Trác Văn Quân tuổi trẻ mỹ mạo góa bụa ở nhà, Tư Mã Tương Như lấy một khúc《 Phượng cầu Hoàng 》chiếm trọn lòng Văn Quân, khiến Trác Văn Quân nhất kiến chung tình, bất đắc dĩ gia cảnh hắn nghèo khó, cha của Văn Quân là Trác Vương Tôn không đồng ý hôn sự, vì thế Văn Quân không để ý lời cha, bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như, hai người lúc đầu ở bên nhau cuộc sống quẫn bách, vì nghề nghiệp, Tư Mã Tương Như dám buông giá trị con người một tài tử, cùng Văn Quân khai phường rượu, đứng quầy, đối với một nho sinh sĩ diện trọng mặt mũi mà nói là hành động kinh hãi thế tục cỡ nào!

Ta không chỉ nghiêm cẩn kính trọng hắn, không chỉ khâm phục tài hoa tuyệt thế của hắn mà càng khâm phục sự kiên định trong tình yêu của hắn, ta cúi đầu thi lễ, cung kính nói. “Thì ra là Tư Mã tiên sinh, A Kiều kính ngưỡng đã lâu!”.

Ta thản nhiên cười nói. “A Kiều luôn tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ bội phục quá người nào, hôm nay nhìn thấy tiên sinh, thật chịu bị tiên sinh chân tình làm cảm động, xin tiên sinh nhận A Kiều kính cẩn cúi đầu!”.

Dứt lời, ta khom lưng, Tư Mã Tương Như vội vàng ngăn ta lại, mỉm cười nói. “Thiên hạ trừ bỏ hoàng thượng, ai có thể nhận được cái cúi đầu của hoàng hậu? Hoàng hậu chiết sát vi thần”.

Nhắc tới Lưu Triệt, sắc mặt ta hơi đổi, Tư Mã Tương Như nhận ra sắc mặt ta khác thường, vội vàng cười nói. “Hôm nay đêm trăng tròn, hoàng hậu vì sao ngắm trăng một mình?”.

Ta cười sầu thảm, lẳng lặng nhìn ánh trăng, thở dài. “Chỉ khi ở một mình, ta mới thấy ta là ta, mới là thê tử duy nhất của Triệt!”.

Chuyện của ta và Triệt đã sớm truyền khắp triều đình, chắc hẳn Tư Mã Tương Như sớm biết rồi, nghe ta nói như thế, sắc mặt hắn cũng ảm đạm theo.

Đêm hôm đó, chúng ta hàn huyên rất nhiều, trước mặt vị nam tử kỳ lạ đó, ta thực nguyện ý thổ lộ tiếng lòng của mình với hắn, khi sắp chia tay, hắn tặng ta một bài phú —-《 Trường Môn phú 》

Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu.

Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư.

Ngôn ngã triêu vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân.

Tâm khiểm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân.

Y dư chí chi mạn ngu hề, hoài trinh xác chi hoàn tâm.

Nguyện tứ vấn nhi tự tiến hề, đắc thượng quân chi ngọc âm.

Phụng hư ngôn nhi vọng thành hề, kỳ Thành Nam chi ly cung.

Tu bạc cụ nhi tự thiết hề, quân tằng bất khẳng hồ hạnh lâm.

Khuếch độc tiềm nhi chuyên tinh hề, thiên phiêu phiêu nhi tật phong.

Đăng lan đài nhi dao vọng hề, thần hoảng hoảng nhi ngoại dâm.

Phù vân uất nhi tứ tái hề, thiên yểu yểu nhi trú âm.

Lôi ân ân nhi hưởng khởi hề, thanh tượng quân chi xa âm.

Phiêu phong hồi nhi khởi khuê hề, cử duy ác chi xiêm xiêm.

Quế thụ giao nhi tương phân hề, phương khốc liệt chi ngân ngân.

Khổng tước tập nhi tương tồn hề, huyền viên khiếu nhi trường ngâm.

Phí thuý hiếp dực nhi lai tuỵ hề, loan phụng tường nhi bắc nam.

Tâm bằng y nhi bất thư hề, tà khí tráng nhi công trung.

Hạ lan đài nhi chu lãm hề, bộ thung dung ư thâm cung.

Chính điện khối dĩ tạo thiên hề, uất tịnh khởi nhi khung sùng.

Gian tỷ ỷ ư đông sương hề, quan phù mỹ mỹ nhi vô cùng.

Tễ ngọc hộ dĩ hám kim phô hề, thanh tăng hoành nhi tự chung âm.

Khắc mộc lan dĩ vi suy hề, sức văn hạnh dĩ vi lương.

La phong nhung chi du thụ hề, ly lâu ngô nhi tương sanh.

Thi khôi mộc chi bạc lô hề, uỷ sâm si dĩ khang lương.

Thì phảng phất dĩ vật loại hề, tượng Tích Thạch chi tương tương.

Ngũ sắc huyễn dĩ tương diệu hề, lạn diệu diệu nhi thành quang.

Trí thác thạch chi linh bích hề, tượng đại mội chi văn chương.

Trương la ỷ chi mạn duy hề, thuỳ Sở tổ chi liên cương.

Phủ trụ my dĩ thung dung hề, lãm Khúc Đài chi ương ương.

Bạch hạc khiếu dĩ ai hiệu hề, cô thư trĩ ư khô dương.

Nhật hoàng hôn nhi vọng tuyệt hề, trướng độc thác ư không đường.

Huyền minh nguyệt dĩ tự chiếu hề, tồ thanh dạ ư động phòng.



Viện nhã cầm dĩ biến điệu hề, tấu sầu tứ chi bất khả trường.

Án lưu chuỷ dĩ khước chuyển hề, thanh ấu diểu nhi phục dương.

Quán lịch lãm kỳ trung tháo hề, ý khảng khái nhi tự ngang.

Tả hữu bi nhi thuỳ lệ hề, thế lưu ly nhi tòng hoành.

Thư tức ấp nhi tăng hy hề, sỉ lý khởi nhi bàng hoàng.

Du trường duệ dĩ tự ế hề, sổ tích nhật chi khiên ương.

Vô diện mục chi khả hiển hề, toại đồi tứ nhi tựu sàng.

Đoàn phân nhược dĩ vi chẩm hề, tịch thuyên lan nhi thần hương.

Hốt tẩm mị nhi mộng tưởng hề, phách nhược quân chi tại bàng.

Dịch ngụ giác nhi vô kiến hề, hồn vương vương nhược hữu vong.

Chúng kê minh nhi sầu dư hề, khởi thị nguyệt chi tinh quang.

Quan chúng tinh chi hàng liệt hề, Tất, Mão xuất ư đông phương.

Vọng trung đình chi ái ái hề, nhược quý thu chi giáng sương.

Dạ mạn mạn kỳ nhược tuế hề, hoài uất uất kỳ bất khả tái canh.

Đạm yển kiển nhi đãi thự hề, hoang đình đình nhi phục minh.

Thiếp nhân thiết tự bi hề, cứu niên tuế nhi bất cảm vong.

Trường Môn phú – Bài phú cung Trường Môn.

Điệp Luyến Hoa dịch – Nguồn: thivien.net

Có một nàng giai nhân chừ, bồi hồi đi lại mãi thôi.

Hồn vảng vất mà không về chừ, vóc hình khô héo đơn côi.

Từng hứa sớm đi mà tối lại chừ, vui yến tiệc mà quên nhau.

Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài chừ, cùng ai hợp ý tâm đầu.

Thiếp nhớ nhung mà âu sầu chừ, vẫn giữ một mối thành tâm.

Chờ chiếu cố mà tiếp kiến chừ, được lời ngọc mà chịu vâng.

Nghe tiếng hư mà tưởng thực chừ, ở ly cung tại Thành Nam.

Bữa đạm bạc mà tự soạn chừ, nhưng người từng chẳng muốn giá lâm.

Chỉ một mình mà trầm tư chừ, trời nổi gió mà ầm ầm.

Lên đài lan mà trông xa chừ, chỉ thất vọng mà bần thần.

Mây bốn phía mà che khuất chừ, trời âm u mà xa xăm.

Nghe sấm dậy mà râm ran chừ, ngỡ tiếng người ra thăm.

Nơi khuê phòng mà gió lộng chừ, thổi màn lay động bâng khuâng.

Cành quế đan mà rối rít chừ, hương nồng đượm mà toả lan.

Công tụ hội mà ôn tồn chừ, vượn đen hót mà dài ngân.

Phí thuý chấp cánh mà họp bầy chừ, phượng loan lượn bắc rồi nam.

Tâm sầu muộn mà không nguôi chừ, tà khí thổi mà lạnh lùng.

Xuống đài lan mà nhìn quanh chừ, bồi hồi dạo chốn thâm cung.

Chính điện cao chọc tới trời chừ, thảy nguy ngất trong không trung.

Dừng chân đứng dưới mái đông chừ, nhìn tinh vi lộng lẫy khôn cùng.

Đẩy cửa ngọc lay động khuyên vàng chừ, tiếng vang vang vọng tựa chuông rung.

Trạm khắc mộc lan làm rui chừ, trang trí văn hạnh làm rường.

Vô số cột được bài trí chừ, xếp đan xen mà linh lung.

Lấy gỗ quý mà làm đầu chừ, dựng rải rác trong phòng không.

Có thể lấy gì so sánh chừ, núi Tích Thạch sừng sững giương.

Năm sắc cùng nhau tương chiếu chừ, ánh toả xán lạn huy hoàng.

Xếp đá hoa trên nền gạch chừ, tựa mai rùa vẽ hoa văn.

Treo lụa bạch làm màn che chừ, rủ tơ Sở làm dây chăng.

Nâng then cửa bước ung dung chừ, ngắm Khúc Đài sao mênh mông.

Hạc trắng kêu nghe thảm thiết chừ, chim lẻ trên cành mỏi trông.

Trời hoàng hôn lòng đứt tuyệt chừ, một mình buồn bã phòng không.

Trăng cao soi bóng lẻ loi chừ, đêm thanh tàn chốn thâm cung.

Lấy đàn biến tấu nhã khúc chừ, giải nỗi sầu mà lại chẳng xong.

Chuyển theo âm chuỷ lưu loát chừ, tiếng nhẹ nhàng mà du dương.

Suốt khúc đàn tỏ tâm tình chừ, bao ý mạnh mẽ trào dâng.

Chung quanh buồn rơi lệ chừ, nước mắt chảy ướt dọc ngang.

Nén lòng lại thêm nghẹn ngào chừ, xỏ giày đứng dậy bàng hoàng.

Nâng tay áo mà che mặt chừ, hối lỗi xưa để tai ương.

Mặt mũi nào mà xuất hiện chừ, lòng tủi thẹn lại lên giường.

Vò cỏ thơm mà làm gối chừ, đệm trải lan mà ngát hương.

Vừa thành giấc mà mộng tưởng chừ, phách tới bên cạnh quân vương.

Hoảng sợ tỉnh mà không thấy chừ, hồn như mất gì kinh hoàng.

Nghe gà gáy mà sầu bi chừ, dậy ngước nhìn trăng sáng trong.

Xem các sao la liệt xếp chừ, Tất, Mão ló tại phương đông.

Ngóng trong sân ảm đạm chừ, tựa tiết thu phủ dày sương.

Đêm đằng đẵng như năm dài chừ, nhớ bứt rứt mà chẳng thể nguôi lòng.

Hết đi rồi đứng đợi sáng chừ, bình minh dần toả bừng bừng.

Thần thiếp trộm buồn tủi chừ, đến già chẳng dám quên quân vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook