Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Chương 2: Đêm dạ hội Hoàng Gia

no_L0ve00

21/07/2014

Xe chạy vào cánh cổng uy nghi tráng lệ của Hoàng Cung, lính gát xếp thành hai hàng dài thật nghiêm chỉnh. Nó vừa bước xuống xe đã sững sờ trước khung cảnh của Hoàng Cung. Nơi đây đẹp lộng lẫy gấp trăm lần tòa biệt thự bên Mỹ của nó. À không, nó đã từng đến lâu đài của Thượng

Nghị Sĩ Jim Webb cũng không thể sánh nỗi nơi này. “Không ngờ nơi đây lại đẹp đến thế này.” – Nó thầm nghĩ.

_Mời công nương đi lối này ạ! – Một tì nữ đưa tay mời nó, nó nghênh mặt như những công nương khác bước vào. Cánh cửa mở ra, miệng nó như há hốc, nó chưa bao giờ dự một buổi tiệc dạ hội như thế này, trước đây nó chỉ dự những buổi tiệc xa hoa của các Nghị Sĩ với thân phận con trai. Không ngờ hôm nay nó được là một công nương thực thụ, xinh đẹp, kiêu kì. Căn phòng rộng lớn toàn những quý ông, quý bà ăn mặc lộng lẫy đang vui cười với nhau. Nó nhìn quanh, bên bàn rượu, các công tử, tiểu thư đang tụ lại ở đó trò truyện cùng nhau. Nó ngắm lại bộ cánh của mình và thầm tự hào vì các cô đó không sánh bằng nó. Nó kiêu kì bước đến chọn một ly rượu trắng, nháp thử một tí, vị ngọt ngọt, nồng nồng xông vào cổ nó. Nó thích thú lắc nhẹ ly rượu. Chợt một cô tiểu thư vô cùng xinh đẹp lướt qua mặt nó, cô tiểu thư ấy không quên tặng cho nó một cái cùi trỏ vào thẳng ngực. Bị bất ngờ, nó ngã ngữa ra phía sau. Trong thời khắc đó nó không quên rằng đằng sau nó là cả một bàn rượu đủ màu. Nó lùi một chân lại để lấy thằng bằng không ngã vào bàn rượu. Không may chân nó giẫm phải một thứ gì đó nó liền dùng sức ở chân còn lại nhào người về phía trước. Trước khi cơ thể nó và “mẹ đất kính yêu” ( danh từ này thấy tác già Ngãi Khả Lạc dùng hay hay nên cóp vào luôn ^^) hòa thành một thì một cánh tay đã chắn ngang eo nó, dựng nó về thẳng đứng, vuông góc với mặt đất. Nó tìm nguồn của cánh tay đó, mắt nó dừng lại ở một khuôn mặt vô cùng… tỏa nắng. Mặt nó đỏ lên vì trước mặt nó là một chàng công tử vô cùng đẹp trai, tao nhã.

_Xin lỗi đã mạo phạm tiểu thư…

_Ơ… không đâu, cảm ơn công tử đã giúp tôi.

_Tiểu thư không cần cảm ơn đâu. Tôi đây mới là người phải xin lỗi thay cho em gái tôi – Ánh mắt chàng công tử nhìn đâm đâm vào cô tiểu thư lúc nãy – nó phá phách lắm mong tiểu thư bỏ qua cho.

_À tôi không để bụng đâu.

_Phiền tiểu thư chút. – Chợt một giọng nói phát lên đằng sau nó. Nó quay lại và… nó mém bị xịt máu mũi vì người trước mặt nó đẹp trai hơn cả công tử lúc nãy gắp trăm lần. Nó ngẩn ngơ như người vô hồn đáp lại:

_Vâng?

_Tiểu thư vừa giẫm phải giày tôi đấy!

“Rầm…” Hình tượng trong tim nó bị sụp đỗ. Tên này đẹp trai mà nhỏ mọn. Nó bắt đầu thay đổi thái độ để chọi lại cái thái độ hách dịch của người đang đứng trước mặt nó. Tỏ vẻ khinh

thường nó đáp:

_Xin lỗi, chẳng qua lúc nãy tôi mất đà nên vấp phải, mong công tử bỏ qua cho!

_Xin lỗi? Nếu trên đời này cái gì cũng có thể giải quyết bằng từ xin lỗi thì đâu cần pháp luật để làm gì? Câu xin lỗi của tiểu thư đâu thể làm sạch giày tôi nhỉ?

“Sặc… tên hách dịch. Ta đây đã hạ mình xin lỗi mà ngươi còn dám nói thế. Đúng là đồ điếc không sợ súng. Được lắm ngươi sẽ biết tay ta!”

_Chẳng qua chỉ là một cái đạp chân nhẹ… đừng nói là công tử đây cảm thấy đau nhức chân đấy nhé? Nếu không thì một chuyện nhỏ như thế mà công tử cũng chấp nhất há chẳng phải người bụng dạ nhỏ hay sao?



_Tiểu thư đây có học thức chắc cũng biết rõ có lỗi thì phải biết sửa lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người ở đây biết rằng tiểu thư không phải là người đến điều luật cơ bản nhất của con người cũng không biết.

“Ặc… tức chết mất, tức chết mức… tên này là con nhà ai thế? Có biết là ngươi đang đụng đến con gái của Tể Tướng quá cố không hả?”

_Vậy chẳng hay công tử muốn tôi sửa lỗi như thế nào?

_Phiền tiểu thư lâu sạch giày hộ tôi!

“Chết tiệt… ngươi là tên nhỏ mọn nhất ta chưa từng thấy, chỉ đụng nhẹ đến giày ngươi thôi mà ngươi dám sỉ nhục ta đến thế này ư? Đồ kiêu căng, láo toét. Được lắm nếu như ta vào trường mà gặp mặt ngươi thì ngươi đừng trách”. Vừa lúc nó đang bối rối thì quản gia vội vàng chạy đến nói nhỏ với nó:

_Tiểu thư, có chuyện rồi. Phu nhân gọi người về ngay!

“Sặc… từ chuyện này đến chuyện kia, làm sao đây?” Gương mặt nó từ màu đỏ giận dữ chuyển sang màu xanh sợ hãi. Nó còn bị sock khi nhìn thấy cô tiểu thư kia cười thỏa mãn trước hoàn cảnh của nó. Chợt mắt nó dừng lại tại chiếc khăn trắng trên túi áo của quản gia, chiếc khăn làm nó liên tưởng đến ly rượu đang cầm. Nó nhìn ly rượu và một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, nó khẽ nhết miệng.

_Quản gia cho tôi mượn chiếc khăn một chút!

_Dạ đây thưa tiểu thư.

_Chẳng hay tôi giẫm phải chân nào của công tử?

Tên công tử đó ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đưa một chân của hắn ra. Nhanh chóng nó đổ ít rượu trong lý của nó lên chiếc giày rồi thả cái khăn lên. Nó dùng gót giày của nó để di chiếc khăn khắp giày hắn ta. Hắn ngạc nhiên nhìn gót giày nó rồi rụt chân lại. Nó mỉm cười thỏa mãn:

_Tôi đã sửa lỗi xong rồi đấy, cảm ơn công tử đã giúp tôi sửa lỗi, tôi đi trước đây! Đi thôi quản gia!

_Này con nhỏ kia! Chết tiệt thật.

Nó có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn bùng nổ và hắn la lớn khiến mọi người đổ dồn mắt về hắn. Nó vẫn làm lơ bỏ đi mặc cho hắn đứng đó xấu hổ vì lời văn tục vừa rồi của mình.

Lúc này nó căng thẳng ngồi thấp thỏm trong xe:



_Chẳng hay phu nhân gọi ta có việc gì thế?

_Tiểu thư đừng lo lắng quá, chẳng qua phu nhân giận vì tiểu thư tự ý bỏ đi thôi ạ.

Nó thở phù nhẹ nhõm:

_Vậy mà ta cứ tưởng… mà quản gia, lúc nãy ta xử xự như thế có quá không?

Quản gia im lặng hồi lâu rồi nói:

_Chắc chẳng có vấn đề gì đâu ạ!

Nó thầm mãn nguyện, chẳng ai làm nhục được nó đâu. Nó là con gái của Tể Tướng quá cố cơ mà…

*********

_Con ngồi đi! – giọng phu nhân lạnh lùng khiến nó sợ nổi da gà. Nó ngồi xuống nhẹ nhàng đáp:

_Vâng thưa mẹ!

_Đêm nay con đã đi đâu đấy?

_Con chỉ đi dạo quanh phố thôi ạ.

Phu nhân nhìn nó vẻ nghi ngờ. Cũng phải thôi, trước giờ nó đâu có rãnh rỗi đến mức đi lòng vòng phố một mình. Nhưng bà cũng cho qua chuyện đó và vào vấn đề chính:

_Được rồi, ta chiều con lần này.

_Sao ạ?

_Ta cho phép con vào trường Hoàng Gia với danh nghĩa là con TRAI của Tể Tướng quá cố. – Bà cố ý nhấn mạnh từ trai để nó nhận biết rõ về thân phận của mình. Nó hơi bất mãn nhưng cũng chấp nhận vì từ giờ nó sẽ được học ở nơi mà chỉ có quý tộc và những người giàu có mới được đặt chân vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook