Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 61

Điệp Chi Linh

10/09/2020

Đêm khuya, trong một biệt thự ngoại ô phía nam thành phố, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế xoay trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tí tách những hạt mưa nhỏ. Hạt mưa rơi xuống lá cây tạo ra một âm thanh dễ nghe nhịp nhàng. Trong căn phòng lặng tờ như một ngôi mộ, tiếng mưa rơi bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Đột nhiên, có tiếng bước chân rất nhẹ tới trước cửa, người bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, rồi thấp giọng nói: “Thiếu gia đã về ạ.”

Người đàn ông kia khẽ nheo mắt, “Cho nó vào.”

Cửa bị đẩy ra, bước vào trong phòng là một chàng trai trẻ tuổi mặc một bộ tây trang màu đen. Chàng trai đó có dung mạo rất anh tuấn, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng làm cho khuôn mặt của cậu có vẻ bạc tình và lạnh lùng.

Ánh mắt cậu dán thẳng vào người đang đưa lưng với mình. Sau một lúc im lặng, cậu mới khẽ gọi: “Tam gia.”

Tam gia khẽ cười: “Lần trước đã nói với con, chỉ người chết mới có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật, xem ra con thật sự rất biết nghe lời, kẻ biết được thân phận của ta giờ cũng chết gần hết rồi. Đáng tiếc, vẫn còn một con cá nhỏ lọt lưới.”

“…” Chàng trai trẻ không trả lời, chỉ im lặng đứng sau.

“Con cá nhỏ này liên tục thoát khỏi lưới của ta hai lần liền. Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nó thực sự có bản lĩnh như vậy, hay là người của bên ta cố ý thả nó đi?”

“…” Chàng trai vẫn im lặng không nói gì.

Tam gia xoay ghế, ánh mắt sắc sảo như đại bàng nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt. Sau một lúc lâu, hắn mới nhả từng câu từng chữ: “Hoặc là bắt nó để ta sử dụng, hoặc là nhổ cỏ nhổ tận gốc, vĩnh viễn giải quyết hậu họa. Chuyện này giao cho con xử lý, đừng bắt ta phải tự ra tay. Nếu không, nó nhất định sẽ sống không bằng chết.”

“… Con đã biết.” Chàng trai khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Hiện tại hắn đang ở Vancouver, con đã sai người ở bên đó theo dõi động tĩnh của hắn. Hắn vẫn chưa nhớ lại hết ký ức của lúc trước, tạm thời không có uy hiếp gì lớn với chúng ta.” Thoáng dừng lại, “Xin Tam gia yên tâm, con đã sắp xếp tất cả, chỉ chờ hắn về nước là tự chui đầu vào lưới.”

Tam gia gật đầu, “Dùng cách thủ chu đãi thố*, vậy rất tốt. Ta tin con sẽ không làm ta thất vọng.”

*守株待兔 – thủ chu đãi thố: ôm cây đợi thỏ (nghĩa tương đương với “Há miệng chờ sung” của VN ta). Tương truyền có một nông phu một lần thấy thỏ đâm đầu vào cây chết, tự dưng ông ta được ăn thịt thỏ mà không phải làm bất cứ việc gì. Về sau, ông ta không làm gì nữa, cứ ôm gốc cây mà đợi thỏ. Nghĩa bóng: Câu nệ, không biết biến thông hoặc vọng tưởng hão huyền không làm mà được hưởng.

“Vậy… Con về chuẩn bị trước.”

“Ừ, đi đi.” Tam gia gật đầu, sau đó xoay ghế, nheo mắt chăm chú nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Vẻ mặt chuyên tâm như vậy, tựa như đang thưởng thức khúc nhạc đẹp nhất của cuộc sống.

***

An Trạch gần như không ngủ cả đêm. Niềm sung sướng, hưng phấn, chờ mong sắp được gặp anh, cộng với nỗi lo lắng về sự an toàn của anh khiến cậu tối nay chẳng buồn ngủ một chút nào. Mất ngủ đến bảy giờ sáng, An Trạch thức dậy rửa mặt, ăn qua loa bữa sáng, sau đó lái xe thẳng ra sân bay.

Chuyến bay đến Vancouver đến tám giờ ba mươi là khởi hành. An Trạch ngồi đợi ở phòng chờ đến tám giờ hai mươi, đột nhiên có tiếng thông báo trong trẻo của nữ phát thanh từ loa thông báo vang lên: “Kính thưa các quý khách, do ảnh hưởng của thời tiết nên chuyến bay CA1206 đi Vancouver sẽ bị dời lại đến 10:30 sáng…”

An Trạch nhíu mày.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên mây đen đang kéo đến đen kịt, gió lớn đột nhiên nổi lên, một trận sấm sét chớp nổ, bầu trời chợt đổ cơn mưa xối xả như trút nước. Vừa rồi trên đường lái xe đến đây bầu trời cũng đầy mây, không ngờ vừa đến nơi thì bắt đầu mưa to đến mức chuyến bay phải trì hoãn mất hai tiếng đồng hồ. Hành khách xung quanh thấy thời tiết như vậy cũng bắt đầu nổi lên những tiếng than phiền liên tục.

An Trạch ngồi đợi ở phòng chờ, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm.

Cái cảm giác bất an kỳ quái này khiến cậu không thể tĩnh tâm lại. Cậu luôn có dự cảm không tốt, cứ cảm giác hình như anh đang gặp chuyện. Càng nghĩ lại càng lo lắng, cậu bèn rút điện thoại ra gọi vào số mà Vu Minh Lãng cung cấp, bên kia một hồi lâu mà không có ai trả lời.

Anh ấy đang làm gì? Tại sao không nhận điện thoại?

An Trạch tâm phiền ý loạn, đành phải đứng dậy đi mua một quyển tạp chí ở cửa hàng sách cạnh đó. Cậu lật mở tùy tiện, lật hết trang này đến trang nọ mà lại chẳng biết nó viết cái gì, hoàn toàn không thể tập trung nổi.

Hai giờ chờ đợi dài dằng dặc như hai thế ký.

An Trạch rất hối hận, cũng rất ảo não. Kỳ thực chỉ cần nghĩ kỹ hơn một chút là có thể phát hiện ra ngay ngày sinh của anh trai và ngày giỗ của An Lạc là trùng nhau, điểm đáng ngờ giữa số tuổi của anh và khoảng thời gian vụ tai nạn máy bay xảy ra khớp nhau rõ ràng như vậy. Chỉ là, tư liệu Vu Minh Lãng tra ra lúc ấy vững chắc như núi, hơn nữa An Lạc lại luôn kiên quyết nói “Tôi không phải là anh trai của cậu”, khiến An Trạch cũng không tiếp tục kiên định với ý nghĩ “Có thể anh ấy là anh của mình” nữa.

Thậm chí bởi vì không biết ở cạnh anh như thế nào, nên mới gián tiếp buộc anh phải rời đi, buộc anh phải lẻ loi một mình ra nước ngoài.

Nếu anh ấy sự cố ở nước ngoài, cả đời này An Trạch cũng không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.

An Trạch nắm chặt chiếc điện thoại mà thấp thỏm chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ. Cơn mưa xối xả cuối cùng cũng ngừng, trên bảng địện tử ở phòng chờ, chuyến bay đi Vancouver cũng được đổi thành “Bắt đầu lên máy bay”. An Trạch lập tức xách túi tùy thân, cùng hành khách xung quanh xếp hàng ra cửa lên.

Sau khi lên máy bay, cuối cùng cũng có một chút an tâm. Đường bay dài cực kỳ mệt mỏi, An Trạch cũng giống mọi người xung quanh, tựa lên ghế dựa mà chợp mắt một giấc. Vì tối qua không ngủ nên An Trạch nhanh chóng chìm vào giấc.

Trong cơn mơ lại xuất hiện bóng dáng của An Lạc. Lần này, An Trạch không hề đau khổ vì lẫn lộn giữa hai người. Anh của trước đây và An Lạc của sau này, tính cách giống nhau, ẩn nấp dưới vẻ mặt lạnh lùng là sự dịu dàng mờ nhạt, luôn khiến An Trạch say đắm mê mẩn.

Cậu mơ mình trở lại hồi còn bé khi được ngồi trong lòng anh, yên lặng được anh bón cháo cho ăn.

Rồi lớn lên, An Lạc nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì mộng mị, sắc mặt anh tái nhợt vì cảm xúc bất ổn khiến người khác đau lòng, cậu dịu dàng ôm anh vào trong lòng, kiên trì an ủi anh… Sau đó, anh cứ tựa vào lòng cậu như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Nhìn anh yên giấc trong lòng mình, An Trạch cảm thấy cực kỳ cực kỳ thỏa mãn.

Là anh trai thì sao? An Trạch chỉ biết là, người ấy là người duy nhất mà cậu muốn quý trọng và bảo vệ cả đời này.

***

Mơ mờ màng màng một giấc mộng rất dài rất đẹp, khi tỉnh lại thì máy báy đã gần đến nơi, tiếp viên hàng không đang tiến hành kiểm tra lần cuối cùng trong cabin. An Trạch mở tấm che nắng nhìn ngắm tầng mây ngoài cửa sổ. Máy bay đang hạ cánh, hình dáng của thành thị ngoài cửa sổ cũng dần hiện lên rõ rệt… Đây là nơi anh đã từng sinh sống ở kiếp trước.

Giờ nghĩ lại, thực ra chẳng cần phải quan tâm là anh có ký ức kiếp trước hay không. An Trạch thậm chí nghĩ rằng, anh mang theo cả ký ức của kiếp trước mới càng thêm hoàn chỉnh. Trong đầu trải qua hai lần đau đớn vượt qua cả người thường ấy, An Lạc như vậy càng khiến người khác đau lòng.

Sau khi ra khỏi sân bay, An Trạch lập tức chạy như bay tới địa chỉ Vu Minh Lãng cung cấp, dọc đường đi cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ như thế nào.



Cuối cùng xe taxi cũng dừng trước một biệt thự nhỏ ở ngoại thành. So với sự náo nhiệt phồn hoa của thành thị, ở đây có vẻ thanh tịnh tự do. An Lạc từ xưa đến nay vốn ghét môi trường ồn ào, chọn nơi này làm nơi ở rất phù hợp với tính cách của anh.

Bước từng bước một tới căn biệt thự nhỏ có tạo hình rất khác biệt kia, An Trạch đột nhiên phát hiện mình đang bắt đầu trở nên căng thẳng, cứ như thiếu niên lần đầu tiên chuẩn bị cùng người yêu ra mắt, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.

Thở sâu bình ổn cảm xúc, An Trạch đứng trước cửa ấn chuông. Sau một vài lần ấn chuông, rốt cục cũng có tiếng bước chân chậm rãi ra cửa.

Cửa mở ra, thấy người đứng trước cửa là An Trạch, sắc mặt An Lạc trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Hai bên im lặng đứng đối diện nhau trong chốc lát, An Lạc lạnh lùng nói: “Cậu tới đây làm gì? Không phải đã nói là không liên lạc nữa sao?”

“Em…”

An Trạch còn chưa nói xong thì rầm một tiếng, cánh cửa đóng sập ngay sát mũi.

An Trạch sờ cái mũi suýt chút nữa bị đụng méo, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.

Đoạn tuyệt tất cả giao thiệp, không liên lạc lại, đây quả thực là những gì cậu đã nói với An Lạc. Cậu biết An Lạc chắc chắn là tức giận, lúc đó chính cậu đã đuổi anh đi, giờ lại mặt dày mày dạn tới tìm, An Lạc hiển nhiên không muốn gặp là phải.

An Trạch hối hận nhẹ nhàng giơ tay gõ cửa, nhu hòa nói: “Anh mở cửa đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Trong phòng truyền ra tiếng lạnh lùng của An Lạc: “Không có gì để nói, cậu về đi.”

“.. Mở cửa trước được không? Chúng ta nói chuyện nhé.” Giọng điệu của An Trạch quả thực cứ như là đang dỗ dành người yêu giận dỗi.

Nhưng An Lạc hiển nhiên không chịu thua, vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, không thèm để ý đến cậu, quay người vào phòng khách.

An Trạch không ngờ đi xa đến tận rồi mà còn bị ăn canh bế môn *. Đương nhiên cậu cũng rất hiểu tại sao An Lạc lại không muốn gặp cậu. Lúc trước quả thực cậu rất quá đáng, chưa nói đến thái độ vô cùng lạnh lùng với An Lạc, cậu còn nghi ngờ anh sẽ chiếm đoạt tài sản của An gia, thậm chí sau đó còn gián tiếp đuổi anh đi…

*闭门羹 – bế môn canh (canh đóng cửa): theo giải thích của Quờ Tờ đại ca thì cụm từ này có nghĩa là khi một chủ nhà từ chối, không cho khách vào nhà thì hành động đó gọi là cho khách ăn chè bế môn. Nói nôm na là mày đứng ngoài cửa đi, tao [bad word] mời mày vào nhà!

Dù anh không phải là anh trai cậu, nhưng anh cũng là một người bị hại vô tội, đáng lẽ không nên đối xử với anh như vậy.

An Trạch rất hối hận, hận không thể quay trở lại quá khứ cho mình một cái bạt tai.

Thấy An Lạc hoàn toàn không có động tĩnh gì, An Trạch thấy tiếp tục gõ cửa cũng không ích gì, đành phải kiên trì đứng ngoài chờ đợi.

Khoảng nửa giờ sau, cửa đột nhiên mở ra, An Lạc trầm mặt đi ra, đưa An Trạch một chiếc thẻ, “Lúc xuất ngoại có mượn một ít tiền trong thẻ của anh trai cậu, tất cả tiền gốc và tiền lãi đều ở đây, giờ trả lại cho cậu.”

“…” Anh nói xong, ngực An Trạch lại càng thêm khó chịu. Lúc ấy nhất thời xúc động, nói trước mặt anh rằng “Anh mãi mãi không thể thay thế được anh trai tôi”, An Lạc nghe thấy nhất định là rất buồn… Bởi vậy anh mới vứt bỏ tất cả mọi thứ liên quan đến anh trai cậu, một đồng tiền cũng không cần, thậm chí ngay cả tiền lãi cũng thanh toán.

An Lạc ngẩng đầu nhìn An Trạch, lạnh mặt nói: “Với năng lực của mình, tôi hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân. Tôi sống ở đây rất tốt, cũng rất bình yên. Nếu đã quyết định nhất đao lưỡng đoạn, xin cậu đừng quấy nhiễu nữa.”

Cửa lần thứ hai bị nhẹ nhàng đóng lại. 

An Trạch rõ ràng có thể ngăn anh đóng cửa lại, nhưng giờ khắc này, An Trạch đột nhiên phát hiện, cậu tuyệt nhiên không có tư cách mà bấp chấp suy nghĩ của đối phương xông thẳng vào trong. Muốn gặp An Lạc, muốn biểu lộ tấm lòng cho An Lạc, thế nhưng, cậu phải học được cách tôn trọng An Lạc. Đã từng thương tổn hoàn toàn người này, An Trạch không muốn mình trong lòng anh trở thành một kẻ lật lọng, ngang ngạnh xấu xa.

Cách cánh cửa, sau một hồi im lặng, An Trạch mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Sống lưng An Lạc có chút mất tự nhiên, cứng ngắc.

An Trạch tiếp tục thấp giọng: “Xin lỗi… An Lạc.”

Cũng chẳng biết An Lạc trong nhà có nghe thấy hay không, đây là lần đầu tiên An Trạch xin lỗi anh. Trong lòng An Trạch cũng thầm tuyên thệ, đây tuyệt đối sẽ là lần xin lỗi cuối cùng. Sau này, cậu sẽ không làm những chuyện khiến anh đau khổ nữa, cũng sẽ không nói hai từ “xin lỗi” với anh nữa.

***

An Lạc trong nhà, hiện tại tâm trạng cũng đang rất phức tạp.

Anh hoàn toàn không ngờ An Trạch sẽ chạy ra nước ngoài tìm người, giây phút nhìn thấy cậu, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm là sẽ chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ cho một cuộc sống đơn độc ở đây. Căn biệt thự nhỏ này cũng đã được anh thanh toán tiền thuê nhà trước một năm, mấy hôm trước còn khảo sát về giá cả thị trường, chuẩn bị mở một công ty tại đây, ngay cả tài chính cũng gom góp đủ hết rồi. Có thể nói là vạn sự đã chuẩn bị kỹ, cuộc sống mới đang ở ngay phía trước vẫy chào mình.

Vậy mà vào lúc này, An Trạch lại đột nhiên chạy đến trước mặt xin lỗi…

Vốn không có kết luận về vấn đề “rốt cuộc mình có phải là anh trai của cậu ta hay không”, An Lạc trước cũng không nghĩ kỹ về chuyện này. Bởi vì anh thực sự rất mệt mỏi. Với anh mà nói, điều quan trọng hơn là cuộc sống yên ổn và an bình khó có được hiện nay.

Thế nhưng sự xuất hiện của An Trạch, lại một lần nữa làm xáo trộn kế hoạch nguyên bản của anh.

An Lạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. An Trạch vẫn yên lặng đứng ở đó, trông như một cột điện cao ngất vậy. Thân hình cao lớn cúi đầu, bộ dạng ủ rũ, giống như thằng nhóc đang nhận lỗi với anh trai.

Cố gắng xem nhẹ một xúc cảm mềm mại tràn ra trong lòng, An Lạc cứng ngắc quay đầu vào, mở TV, xem một chương trình tạp kỹ.

Ngoài cửa sổ hình như nổi lên một trận mưa… Hình như càng lúc càng to.

Mặc kệ, cậu ta thích đứng bao lâu thì đứng, bị ướt là đáng đời, đứng dưới mưa lâu khắc cậu ta sẽ tự bỏ đi.

An Lạc cau mày đổi kênh, chương trình giải trí trong TV thực sự rất ầm ĩ, hoàn toàn không xem nổi. Anh đổi sang kênh kinh tế, xem phân tích thị trường chứng khoán… Cái người phân tích này toàn nói lung tung, quả thực chán đến cực độ… Lại đổi sang kênh tin tức…

Thực ra có đổi bất kể sang kênh nào An Lạc cũng chẳng thể tập trung xem được. An Trạch đang đứng bên ngoài, điều này khiến An Lạc tâm phiền ý loạn, nên không thể tập trung chú ý vào bất cứ chương trình TV nào.

Một lúc lâu sau, trận mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt. Trên bầu trời đột nhiên xẹt lên một tia sét, bên tai vang lên tiếng sấm ầm ầm. An Lạc bấy giờ mới phát hiện trời sắp tối, anh quay đầu nhìn, An Trạch… Vẫn còn đang đứng y nguyên!



Cái tên ngốc này đứng ngoài cửa suốt ba tiếng đồng hồ?!

Bị mưa vần cả một buổi chiều, cậu ta bị ngốc hả?!

An Lạc rốt cục không thể nhịn thêm được nữa, đứng dậy khỏi ghế sô pha, mặt u ám đi ra cửa.

Mở cửa, chỉ thấy toàn thân An Trạch đã bị mưa ướt đẫm từ lâu, quần áo dính sát vào người, nước cũng đang chảy không ngừng trên tóc, nhưng cậu vẫn đứng thẳng lưng trước cửa nhà, đôi mắt đen láy tỏa sáng tràn đầy kiên định.

“Đồng ý tha thứ cho em?” An Trạch ngẩng đầu nhìn An Lạc, đôi mắt đen sẫm nghiêm túc không gì sánh được.

“Cậu…” An Lạc quả thực hết lời để nói.

An Trạch đột nhiên tiến lên, vươn tay, cẩn thận từng li từng tí mà nhẹ nhàng ôm An Lạc vào lòng.

“Em rất nhớ anh.”

“…” Bốn từ, khiến đáy lòng An Lạc phút chốc trở nên mềm nhũn.

Cánh tay đang ôm mình khẽ siết chặt thêm, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của An Trạch, “Sau khi anh đi rồi, ngày nào em cũng nhớ anh. Rất nhiều đêm, em đều mơ thấy anh.”

“…”

“Xin lỗi, sai lầm lớn nhất đời này của em là đã xua đuổi anh đi khỏi em… Em rất hối hận. Bắt đầu từ ngày anh đi, em lúc nào cũng hối hận.”

An Lạc toàn thân cứng ngắc, để mặc cậu ôm mình. Câu thổ lộ dịu dàng mà trầm thấp, cái ôm cẩn thận như đang che chở bảo vật trân quý, khiến anh chẳng thể nào mà nhẫn tâm tránh né.

An Trạch nghiêm túc nhìn vào mắt An Lạc, rành mạch từng chữ từng câu nói: “Em yêu anh.”

“…”

“Dù anh có mang ký ức của ai, em cũng vẫn yêu anh, yêu anh như trước đây.”

An Trạch cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm An Lạc lên, chuẩn xác mà đặt nụ hôn lên đôi môi anh.

“Ưm…” An Lạc bị hôn không kịp trở tay.

Không giống với hai lần hôn mạnh bạo trước, nụ hôn lần này rất dịu dàng, rất thoải mái. Môi cậu còn mang chút hơi lạnh của nước mưa, đầu lưỡi khéo léo khơi mở khớp hàm, cẩn thận liếm qua lợi, thong thả lướt qua niêm mạc. Dịu dàng đến tận cùng, khiến An Lạc tự dưng có phần không tự chủ được mà đắm chìm.

Phải đến năm phút đồng hồ sau nụ hôn mới chấm dứt, An Trạch rốt cục cũng buông An Lạc ra.

Mà đối với An Lạc vừa được hưởng thụ, anh thẹn quá hóa thành giận, đột nhiên cố sức đẩy An Trạch ra, đỏ mặt: “Cậu… làm cái gì vậy? Không để ý thân phận của tôi sao?”

An Trạch im lặng một chốc, rồi đặt tay lên vai An Lạc, để anh đối diện với mình.

“Sau khi anh đi, em cuối cùng không thể kiềm chế được mà nhớ đến anh, cứ nghĩ đó là phản bội anh trai, lúc ấy rất mâu thuẫn, muốn đi tìm anh nhưng rồi lại bị lý trí khống chế lại… Có thể em đã yêu anh từ lâu rồi, chỉ là, em không muốn thừa nhận mà thôi.”

“…” Cậu ta, cậu ta đang thổ lộ với mình đấy ư? không phải với anh trai của cậu ta, mà là với An Lạc này?”

An Lạc đột nhiên giật mình.

Chưa từng có ai bày tỏ với anh. Kiếp trước anh đau khổ yêu An Dương bao nhiêu năm mà chưa bao giờ có câu trả lời. Sau khi trùng sinh lại vướng vào thân phận của chính mình, chẳng thể nào mà buông thả ý chí, lo nghĩ đến thứ tình yêu xa xỉ này nọ.

Mà giờ khắc này, đối tượng An Trạch đang bày tỏ không phải là anh trai của cậu, mà là An Lạc tồn tại chân thật trước mặt đây.

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của An Trạch, tim An Lạc đột nhiên mất kiểm soát. Tiếng tim đập tựa như giai điệu êm tai của tiếng mưa rơi hòa vào nhau bên ngoài, thình thịch thình thịch từng tiếng một gõ vào màng tai.

An Lạc có chút ngỡ ngàng nhìn An Trạch, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, cả người cứng ngắc như một pho tượng.

Chưa bao giờ anh nghĩ rằng sẽ có một người thổ lộ với mình, chưa bao giờ nghĩ như vậy… Mình cũng có thể có được một tình yêu thực lòng. Mối tình không hồi đáp với An Dương ở kiếp trước đã làm anh hao tổn hết thảy tinh lực. Đối với anh, tình yêu thực sự là tổn thương. Anh đã chẳng dám chạm vào nó rồi.

Thế nhưng hiện tại đang có một người đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào hai mắt anh, nghiêm túc mà nói: “Em yêu anh.”

Đây… Quả thực là rất mong manh như xác suất trúng thưởng xổ số, đột nhiên khiến An Lạc trở tay không kịp.

Thấy An Lạc ngơ ngác không phản ứng, giọng điệu của An Trạch càng thêm dịu dàng, “Em rất yêu anh trai của em, nhưng sau khi anh đi, em phát hiện bản thân mình không tự chủ được mà lại yêu anh. Thứ tình cảm này, căn bản là không thể khống chế nổi.

“Sau đó, An Dương và Duyệt Bình tìm em, nói cho em biết sự thật. Rốt cục em cũng biết, anh chính là anh trai của em, còn em… trước sau hai lần, đều yêu cùng một người.

“Em rất vui mừng. Người em yêu, từ đầu đến cuối đều là anh.”

Nghe cậu nói như vậy, đầu óc An Lạc đột nhiên trở nên hỗn loạn, “Cậu nói cái gì? Tôi… chính là anh trai của cậu?”

An Trạch im lặng một hồi, rồi dịu dàng nói: “Anh muốn em tiếp tục đứng dưới mưa thế này mà giải thích chuyện phức tạp đó ư?”

Sắc mặt An Lạc cứng đờ, bấy giờ anh mới nhận ra nửa thân trên của An Trạch vẫn còn ngâm mình trong nước mưa.

Vừa rồi đột nhiên bị cậu hôn nên quên mất là cậu đang dầm nước mưa… Tai An Lạc đỏ lên, anh vội vàng đứng dạt sang một bên tạo thành lối vào cửa, thấp giọng: “Vào trong rồi nói chuyện.” 

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook