Trừng Mắt Tất Báo

Quyển 1 - Chương 3: Chương 2

Cá thích leo cây

01/03/2017

Tin tức A Bảo chết đi sống lại nhanh chóng truyền đi khắp phố người Hoa, hàng xóm láng giềng xung quanh cả ngày nối liền không dứt đến xem sinh vật khác thường. “Kim tẩu a, tuy rằng a Bảo hiện tại nhìn qua không có việc gì nhưng vẫn đi bệnh viện kiểm tra một chút thử xem.” Rõ ràng lúc a Bảo lúc được đem trở về nửa người mềm nhũn, xương cốt bên trong nát gần hết, hiện tại xem nàng vẫn nhảy nhót vui vẻ hoàn toàn không có việc gì?

Kim ba Kim mẹ thái độ khác thường kiên trì cho rằng do tổ tiên phù hộ, a Bảo hoàn toàn không có việc gì không cần phải đi bệnh viện.

A Bảo đối với việc này cũng không có ý kiến gì, dù sao đầu nàng tốt thân thể khỏe mạnh, có thể tỉnh lại là một chuyện.

Hàng xóm láng giềng nhiệt tình tả hữu khuyên nửa ngày, thấy bọn họ một nhà ngang ngược tức giận bế tắc, chỉ phải lưu lại lá bưởi để vào bát mì giò heo cấp a Bảo, để nàng đuổi đi vận xui.

A Bảo dùng lá bưởi tắm rửa xong, ăn thêm hai bát mì sợi giò heo, vỗ vỗ bụng có chút căng lên về phòng nàng nằm ngủ.



“Chị… Chị, chị ơi…”

Đang thiu thiu ngủ bị em trai đánh thức, a Bảo dụi mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt em trai khóc đầy nước mắt, “Em trai, có chuyện gì, sao khóc thành thế này?”

Kim Huống giật nảy mình, nước mắt quên không gạt đi, “Uống! Chị, chị thế nào đột nhiên lên tiếng dọa chết em.”

Nàng sờ sờ đầu em trai, “Đừng dọa đừng dọa, nói cho chị biết ai bắt nạt em? Mắt khóc đến thũng thành như vậy.”

“Nơi này tối lửa tắt đèn, chị nhãn lực nhìn đều trở nên tốt như vậy?” Ba nói nam nhân chỉ đổ máu không đổ lệ. Cậu khóc thút thít vài tiếng, cảm thấy có chút bẽ mặt kiệt lực nghĩ áp chế khóc nức nở, nhưng vừa mới ngừng hai mắt đẫm lệ trước lại hiện ra ảnh chị mở to hai mắt nằm trong vũng máu nước mắt lại ầm ầm chảy xuống, “Ô ô… Chị, chị, em cho rằng về sau sẽ không gặp lại chị. Ô… Nếu không chị sẽ không bị xe đâm… Ô ô, em về sau rốt cuộc không ăn táo không xông loạn đường cái…”

A Bảo đem em trai đang khóc đến khoái hồi ôm vào trong ngực, “Không quan hệ, chị không trách em… Đừng khóc, đừng khóc.”

“Chị… Ô… Về sau em sẽ bảo hộ chị, sẽ không để chị xảy ra chuyện…”

“Được được, đừng khóc đừng khóc. Cẩn thận đánh thức ba mẹ.”

“Ừ… Nam tử hán đại trượng phu, em không khóc.”

Nàng nắm thật chặt tay em trai, “Đúng, chính là như vậy. Em trai chị kiên cường nhất.”



“… Chị…”

“Ơi?”

“Chị, thân thể chị thật mát nha…”

“Như vậy sao…”

Sáng sớm ngày thứ hai, a Bảo bị cảm giác đói khát mãnh liệt đánh thức.

Kỳ quái, trước một đêm không phải vừa mới ăn hai bát lớn mì sợi giò heo, thế nào lại đói?

Trước bàn ăn nàng ngốn nghiến hơn nửa nồi cơm, em trai cùng em gái lấy ánh mắt kinh dị nhìn nàng. Ba thương tiếc vỗ nhẹ mặt nàng, “Đừng gấp, ăn chậm một chút.”

Nàng chú ý đến mắt ba mẹ quầng thâm, hiển nhiên tối hôm qua không ngủ ngon.

“Ba, mẹ, hai người thế nào?”

Bọn họ lúc lắc đầu, liên tiếp gắp đồ ăn cho nàng, “Không sao không sao, a Bảo muốn ăn liền ăn nhiều một chút, hôm nay nấu rất nhiều nha.”

A Bảo biết điều gật đầu, sau đó mặc kệ vùi đầu ăn mạnh.

Thấy nàng tướng ăn hào hùng em trai khóe miệng run rẩy một chút, sau không nhẫn tâm quay đầu đi chỗ khác không xem tướng ăn của chị.

Sau khi cơm nước xong, nàng lại bị ba mẹ đưa trở về phòng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nàng nhìn bóng lưng của em trai ngoài phòng cũng muốn cùng ra chơi đùa, nhưng mẹ ngăn cản nàng, “Không được, mấy ngày nay con phải hảo hảo nghỉ ngơi, đợi qua mấy ngày rồi ra được không?”

Nàng nhìn thấy quầng thâm đôi mắt mẹ, ngập ngừng vài cái miệng vẫn là ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi. Kim Huống ở bên ngoài chơi đùa quay đầu gặp chị về phòng nghỉ ngơi, vội xoay người rất là vui vẻ mang theo em gái cùng chị vào phòng.

“Chị, mặt chị thật trắng nha.” Em gái năm tuổi ôm dao phay nghiêng đầu nhìn nàng. Trong lễ chọn đồ vật dự đoán tương lai em gái không chút do dự bắt mô hình mộc đao, mẹ còn thập phần lo lắng, nếu là nam hài tử yêu thích dụng cụ cắt gọt hoàn hảo, nhưng một bé gái hứng thú với dụng cụ cắt gọt liền…

A Bảo sờ sờ mặt, “Thế sao?”



Kim Huống lo lắng nhìn thấy nàng mặt tái nhợt, “Đúng nha, trắng đến phát xanh đi. Chị thần sắc không tốt, vẫn là kêu ba mang chị đi bệnh viện nhìn xem đi.”

Nàng nhíu mi soi gương cẩn thận chu đáo chính mình, bà nội lúc còn trẻ là mỹ nhân có tiếng, theo tình lý nàng đương nhiên thừa kế mỹ mạo bà nội, còn có mấy phần ngây ngô trên mặt mang điển hình nguyên mẫu mỹ nhân bại hoại. Đáng tiếc giờ phút này khuôn mặt trong gương lộ ra bệnh trạng tái nhợt, hoặc giả nói là trắng xanh, nàng mơ mơ hồ hồ cảm giác thấy được trên mặt… Phảng phất, áp sát tầng đạm đạm tử khí…

Bỗng dưng tỉnh hồn lại, nàng đang nghĩ cái gì a!

Nàng ném đi cái ý nghĩ khủng bố này, giữ vững tinh thần cùng em trai em gái cười nói đem đề tài này vứt ra sau.

Đói, thật đói, thật đói a…

Bị mấy lần nói không ra tiếng bị đói tỉnh, a Bảo sờ bụng ở trên giường lăn đi lăn lại vài vòng sau vẫn vô lực từ trên giường bò xuống, trợn tròn mắt nỗ lực chờ hừng đông.

Nàng không biết rõ chính mình là thế nào trở về, phảng phất bụng nàng là cái hang không đáy, bất quản đã ăn bao nhiêu cơm đều không có biện pháp nàng thỏa mãn triệt để. Cho dù biết chính mình tình huống thập phần khác thường, nàng không dám nói với ba mẹ, chỉ phải hàng đêm mất ngủ đè nén cơn thèm ăn vĩnh viễn không thỏa mãn.

Không chút đếm xỉa nằm úp sấp trước bệ cửa sổ nhỏ, nàng một tay bám lấy đầu đắm chìm trong ánh sáng bạc của mặt trăng, lại cảm thấy thân thể thư thái rất nhiều, bụng vẫn đói khát tựa hồ cũng hòa dịu một ít.

A Bảo nửa nhắm nửa mở tùy ý bên ngoài cửa sổ yên tĩnh đảo qua ngã tư đường.

Chậc, con mèo nhà a Trâm thẩm đối phố lại chạy ra… Ân, chó nhà Quý thúc cùng con chó cái nhà cách vách hẹn hò, chao ôi? Chó kia thế nào lại cúi đầu liếm bụng… Chậc, là con rận, con rận đầu thật to nha, so với kiến trên mặt đất tích cực chuyển nhà còn lớn hơn —

Dọa!!

Rốt cục ý thức chính mình nhìn thấy cái gì, a Bảo cặp mắt lồi ra — phố đối cách chừng mấy chục mét, nàng có thể tinh tường nhìn thấy con rận trên người con chó cái cùng con kiến trên mặt đất?!

Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nàng bị xe đâm không lưu ý đem mắt mình thành Thiên Lý Nhãn?

Nàng thử đem ánh mắt hướng ra phương xa hơn, sợ hãi cả kinh, nàng phát hiện chính mình có thể nhìn thấy góc dưới bên trái đền thờ phố người Hoa cánh chỉ hơi hơi rung động… Muỗi?

Nàng kỳ thật… Phải đi đăng kí tham gia thế vận hội đi = =!

Trong mơ hồ truyền tới vài tiếng tựa hồ là mèo kêu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trừng Mắt Tất Báo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook