Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 135

Cuồng Thượng Gia Cuồng

11/04/2020

Vẫn là Điệp Y thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nói: “Vương phi, trước khi xuất cung, vạn tuế đã phân phó nô tỳ phải quan tâm đến sinh hoạt của Vương gia và Vương phi, nhưng bây giờ được sắp xếp đến tây các thì không thể ngày ngày phụng dưỡng Vương gia Vương phi, ngày sau vạn tuế trách cứ, nô tỳ thật sự sợ hãi…”

Không biết thế nào mà từ khi có thai, Quỳnh Nương thấy độ lượng của nàng dần giảm đi. Có hai mỹ nhân xinh đẹp này ở trong nhà, thật sự là e ngại đến tâm trạng khi nàng vừa ăn một đĩa trái cây xong, vì thế nàng lười nghe người tên Điệp Y này cậy vào giao tình với hoàng đế, nhàn nhạt nói: “Chỗ hoàng huynh, bổn cung sẽ tự đi nói, các ngươi làm tốt bổn phận, quan tâm gia sản quý báu mới mua đến tây các là được.”

Một câu “hoàng huynh” làm Điệp Y muốn lấy vạn tuế chèn ép người nghẹn đến nỗi xấu hổ ra mặt.

Cũng đúng, nếu luận từ chỗ Thái Hậu thì Thiều Dung công chúa xem như hoàng muội của vạn tuế gia.

Huynh muội nói chuyện đâu đến lượt một nô tỳ xúi giục?

Luyến Hoa luôn trầm mặc không nói chuyện chắp tay thi lễ với Quỳnh Nương rồi kéo Điệp Y thức thời lui xuống.

Điệp Y ra ngoài không vui vẻ nói với Luyến Hoa: “Sao vừa nãy không thấy ngươi nói chuyện, chúng ta đã vào vương phủ, nếu thật sự mặc cho Vương phi bài bố, chẳng phải là vĩnh viễn không có ngày lộ diện, phải làm nha hoàn vẩy nước quét nhà sao?”

Luyến Hoa không lên tiếng, lúc trở lại phòng hai người, bốn bề vắng lặng mới nói: “Tỷ thấy Vương phi thế nào?”

Điệp Y bị hỏi mà khựng lại, tức giận nói: “Nếu xuất thân thứ dân lại được Vương gia liếc mắt một cái nhìn trúng, hiển nhiên là nhan sắc cực đẹp, nam nhân vừa thấy là không rời được mắt.”

Luyến Hoa tháo trâm cài đầu, cầm lược chải tóc: “Nếu đã vậy, chúng ta cần gì phải tự nhận mất mặt, so chúng ta không có nhan sắc bằng Vương phi? Có điều…”

Nàng ta chuyển đề tài: “Mấy tháng nữa Vương phi lộ bụng, chân cẳng sưng vù, đốm trên mặt thì dùng phấn tất nhiên là cũng chẳng che được, lúc đó nếu Điệp Y tỷ có lòng tiến tới thì quyết định sau cũng không muộn.”

Tuy tính tình Điệp Y nóng vội nhưng cũng không phải ngốc, suy nghĩ một lúc rồi hiểu rõ ý trong lời Luyến Hoa.

Còn không phải là đạo lý này sao? Nữ nhân sinh dưỡng hài tử sẽ tróc một lớp da, có kiều mị tuyệt sắc thế nào đi nữa thì đến lúc mang thai sẽ bị tàn tướng. Vương phi còn nhỏ không hiểu đạo lý này, muốn một mực độc sủng, chỉ sợ sau này bị Vương gia ghét bỏ thì biết vậy chẳng làm, chi bằng nạp mỹ thiếp cố sủng cho trượng phu.

Nghĩ vậy Điệp Y cũng dần tự tin lên, quyết định an tâm đợi trong vương phủ, cũng nhân cơ hội chậm rãi tìm hiểu đam mê của Vương gia mới dễ bàn bạc kỹ hơn.

Lại nói bên Quỳnh Nương, đợi Điệp Y, Luyến Hoa đi ra, Tiêm Hương ngoài phòng phụ trách thu thập rương y phục khinh miệt liếc hai người kia một cái, nói với Thuý Ngọc đi lấy áo choàng cho Vương phi: “Mới đến mà đã không cho Vương phi của chúng ta lên bè, đúng là không có quy củ!”

Thúy Ngọc trừng mắt nhìn nàng ta: “Người vạn tuế gia ban thưởng xuống đâu đến lượt ngươi đàm tiếu? Làm tốt chuyện của mình mới là đứng đắn!”

Thúy Ngọc là đại nha hoàn trong phòng Vương phi, nàng đã mở miệng, Tiêm Hương không nói nhiều nữa, cười làm lành tìm áo choàng đưa cho Thúy Ngọc.

Thúy Ngọc lấy áo choàng vào phòng, thấy Vương phi lại ăn nửa đĩa trái cây nữa, không yên tâm nói: “Vương phi, vừa nãy người ăn táo, bây giờ lại ăn trái cây, cẩn thận hỏng dạ dày. Thái y lúc trước đến bắt mạch cho người nói người phải đi lại nhiều, đừng ăn đến nỗi tồn thực.”



Quỳnh Nương dùng khăn tay lau khóe miệng, cười nói: “Cũng không biết thế nào, mấy ngày nay đúng là biết ăn, vậy dừng tay nghỉ ngơi thôi.”

Nói rồi đứng dậy rửa sạch tay, thay váy dài, lại khoác áo choàng chồn nhung đi lại trong hoa viên.

Không biết phủ trạch nhà ai phía xa đang đốt pháo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang đùng đùng, Quỳnh Nương chậm rãi thở ra, thầm tính toán chuyện năm sau.

Hiện giờ nàng thân là hội trưởng thương hội thuỷ vận, ngoài khống chế thuyền hành nhà mình ra cũng phải chiếu cố toàn bộ nghề thuỷ vận.

Mấy ngày gần đây hàng ngoại nhập Nam Dương trong kinh thành đúng là được ưu ái, Quỳnh Nương cũng đích thân nhập hàng, tìm chưởng quầy thạo định giá, chưởng quầy đó nói, những vật phẩm đó vốn không đắt nhưng không chịu nổi phí hải vận nên đắt, đừng thấy bán đắt, cái chính đều bị hải thuyền kiếm đi, vì vậy mà đồ quý hiếm còn cung không đủ cầu.

Quỳnh Nương cân nhắc, muốn bản thân cầm đầu, dẫn mấy nhà thuyền lớn đặt chân xuống làm ăn hải vận.

Nếu là trước đây, tất nhiên nàng không làm, nhưng bây giờ có huynh muội Công Tôn hiểu cách thức giúp đỡ, hiển nhiên nàng có thể đánh bạo, sáng lập một ranh giới khác.

Ngày ấy lời nói thông phòng của Sở Y Y làm Quỳnh Nương cảm thấy không thoải mái, lại khiến nàng lần nữa nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể bởi vì đã gả đi mà không tự giác dựa vào phu quân.

Nàng thấy tình yêu say đắm của mình với tiền bạc mới là bất biến.

Kể từ đó, kế hoạch của một năm lo liệu hết từ mùa xuân, mọi chuyện phải tính toán từ sớm, tránh cho mấy tháng nữa lớn bụng thì không thể thu xếp chu toàn.

Nàng đang nghĩ, bỗng thấy tiểu nhị dưới quầy của mình được quản gia dẫn đến cửa hoa viên, đang duỗi cổ nhìn vào trong vườn.

Thấy Quỳnh Nương đang ngồi ở đại sảnh, quản gia phân phó tiểu nhị chờ ở hoa viên, bây giờ mình đến bẩm báo với Quỳnh Nương: “Tiểu nhị trên quầy có việc gấp muốn báo cho Vương phi.”

Quỳnh Nương biết tết nhất chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì, bèn gọi tiểu nhị kia đến đây nói chuyện.

Tiểu nhị quỳ xuống rồi nói: “Vương phi, không tốt, Công Tôn nhị cô nương bị quan phủ bắt rồi!”

Sở Thịnh ở bên cạnh nhìn tiểu nhị đen đủi này, trầm mặt nói: “Trước đó phân phó ngươi thế nào? Quên hết rồi à? Không phải nói tết nhất tìm cái điềm có tiền sao? Sao há miệng ra là nói ‘ không tốt ’? Ngươi phải nói Công Tôn nhị cô nương bị ‘ mời ’ vào quan phủ.”

Theo quản gia thấy, có lẽ nhị cô nương còn tục tằng hơn hán tử kia uống rượu xong cãi nhau với người ta trên phố mới bị quan phủ bắt đi. Chuyện như vậy bảo người chuẩn bị là có thể tự giải quyết, cần gì mất mặt như vậy?

Quỳnh Nương khẽ nhíu mày, nói: “Nhị cô nương bị bắt vì chuyện gì?”



Phỏng chừng tiểu nhị kia bị quản gia khiển trách một lúc, nhớ ra năm mới phải nói về chuyện có tiền, bèn liếm môi nói: “Hôm nay nhị cô nương dẫn một vị tiểu gia đến quầy lĩnh tiền, nói là Bát Đại Hồ Đồng có cô nương đang nổi xướng khúc, nàng ấy muốn đi cổ động… Ngài đã nói, nhị cô nương muốn dùng bạc thì cứ việc dùng, chưởng quầy chi tiền cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại muốn tiểu nhân xách đồ cho nên tiểu nhân đi theo nhị cô nương. Ai ngờ nghe khúc xong, tan cuộc, sau khi nhị cô nương dẫn tiểu gia ra ngoài, một vị gia chẳng chào hỏi đã ‘ ngũ phúc lâm môn ’ với nhị cô nương. Nhị cô nương không phải chủ nhân chịu thiệt, liền ‘ vớt trứng vàng đáy biển ’ lại vị gia kia. Cuối cùng cũng không biết thế nào mà dẫn quan gia đến, nhị cô nương tới quan phủ, bắt đầu thay nha dịch, làm ‘ khởi đầu tốt đẹp ’…”

Quỳnh Nương bị lời cát tường của tiểu nhị này lòng vòng đến mơ hồ.

Hỏi mấy lần nữa mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Nàng lập tức phái người đến quan phủ dò hỏi mới biết, Công Tôn nhị cô nương gây họa lớn rồi.

Người mà nàng ấy dẫn vào ngõ nhỏ nghe khúc là Ung Dương công chúa nữ giả nam trang!

Mà vị gia đánh Công Tôn nhị cô nương lại là Liễu Tương Cư mới từ bắc địa về kinh thăm người thân.

Hoá ra hôm nay Liễu Tương Cư ra cửa thăm bạn chúc tết, đi không xa lắm, đột nhiên nhìn thấy hai nam nhân đang lôi kéo nhau sâu trong ngõ nhỏ. Liễu Tương Cư nhíu mày, chuẩn bị đi vòng qua, hai người kia cũng thấy Liễu Tương Cư, một người lập tức ngừng tay xoay mặt qua, hình như sợ bị Liễu Tương Cư nhìn thấy, mà một người khác vẫn cứ dây dưa.

Liễu Tương Cư nghi ngờ nhìn thêm vài lần, công tử lùn nâng tay lên che mặt lại bị một người khác cợt nhả duỗi tay kéo xuống.

Liễu Tương Cư phát hiện người nọ có chút quen mắt, nhìn kỹ vài lần bỗng hít khí lạnh, đó không phải Ung Dương công chúa sao, chỉ là giả nam trang thôi.

Bên cạnh công chúa không có thị vệ và ma ma giáo tập đi theo, lại bị một nam tử trẻ tuổi mặt ngăm đen dây dưa.

Liễu Tương Cư cả kinh, vội vàng tiến lên, vươn tay đánh người kia, quát lớn: “Dừng tay! Ngông cuồng lớn mật, dám đùa giỡn nữ tử bên đường!”

Người kéo công chúa buông lỏng công chúa ra, tay trái ngoại triển tránh được phách chưởng của Liễu Tương Cư, tay phải nắm lại định đánh lên mặt Liễu Tương Cư, hắn nói: “Quân hán lỗ mãng nhảy ra từ đâu đây, lại dám quản chuyện của nhị gia và nương tử.” Người này thân thủ vô cùng lợi hại.

Liễu Tương Cư né tránh nắm đấm, bảo vệ Ung Dương công chúa sau người, đánh nhau với người trước mắt. Bởi vì e ngại thanh danh của công chúa nên không thể vạch trần thân phận của nàng, chỉ có thể nói: “Tặc nhân chuẩn bị bắt cóc ngươi? Đợi mỗ bắt lấy hắn, hỏi rõ là người nào làm chủ.”

Người nọ đánh mấy chưởng với Liễu Tương Cư, phát hiện sức mình không đủ, ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn, trong nháy mắt chiêu chiêu đoạt công, nói: “Đang chơi vui với nương tử nhà mình, đâu cần ngươi đến làm cho người ta chán ghét? Đúng là rảnh đau trứng!”

Nói rồi vươn ngón tay ra móc thành móng vuốt diều hâu, chộp tới dưới quần Liễu Tương Cư, chuẩn bị vớt trứng đáy biển.

Chiêu này cũng đủ nham hiểm, hương khói Liễu gia suýt chút nữa bị móng vuốt kia bẻ gãy.

Ung Dương công chúa thấy hai người đánh nhau kịch liệt, vô cùng nôn nóng, nắm chặt tay lại hô: “Xin Liễu tướng quân dừng tay, đây là bằng hữu của ta, không phải tặc nhân, vừa rồi chỉ là vui đùa mà thôi.”

Liễu Tương Cư nghe vậy kinh ngạc, tiếp theo bừng tỉnh, người này dáng vẻ anh tuấn, sợ là người mà Ung Dương công chúa thầm ái mộ, công chúa thừa dịp tết trong cung quản không nghiêm trộm ra ngoài hẹn gặp người này. Có điều nghe nói Ung Dương công chúa sắp phải xuất giá, làm vậy thật sự là quá hoang đường. Mà đúng lúc này nha dịch quan phủ canh gác tuần phố lại đến, thấy bọn họ đánh nhau ở đầu hẻm, thêm nữa căn bản không biết ba người là ai nên cũng chẳng hỏi xanh đỏ đen trắng, chỉ hỏi người, bắt hết ba người gây chuyện vào phủ nha báo cáo kết quả công việc rồi vội vàng trở về ăn sủi cảo tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook