Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 13

Thẩm Tang Du

05/08/2020

Editor: kkoten

Khiến mọi người khó có thể tin chính là, lão thái thái cứ như vậy đồng ý, chỉ yêu cầu mỗi năm ăn tết phải cho bà ta năm ngàn nguyên, thật ra đây cũng không phải số tiền lớn gì, Thẩm Giang cùng Thẩm Dĩnh hai người chia ra một chút cũng không có gì.

Lão thái thái cũng là người thông minh, nếu không sẽ không làm mẹ kế nhiều năm như vậy còn không có bị phát hiện, hiểu được thời thế, sau khi biết Thẩm Giang đã biết chân tướng, đối đãi với bà ta khẳng định không được như trước, chi bằng cầm tiền trực tiếp chạy lấy người, ít ra còn có chút tình cũ trước kia, sau này cũng sẽ không quá khó coi.

Thẩm Quyên không nghĩ tới trong mấy ngày ngắn ngủn liền xảy ra biến cố như vậy, hai vợ chồng thương lượng hồi lâu, vẫn không thắng nổi dụ hoặc của một gian phòng sắp bị phá bỏ di dời kia, đồng ý đem lão thái thái nhận về trong nhà dưỡng.

Khai giảng gần một tháng, thực mau liền đến ngày tổ chức đại hội thể thao và bầu hội trưởng Hội Học Sinh. Hứa Ứng Lâm có số phiếu đứng đầu năm nay, điều không ngờ tới chính là Mộc Uyển Tâm cũng tham gia tranh cử hội trưởng Hội Học Sinh.

Cô ta thế mà duy trì số phiếu tới vị trí số 3.

Theo như Phan Tịnh nói: "Cô ta làm hội trưởng Hội Học Sinh thì có thể làm cái gì, chẳng lẽ làm nũng, gọi ca ca tỷ tỷ? Không biết còn tưởng rằng nhà thổ ra tới đâu!"

Đương nhiên kết quả cuối cùng vẫn phải đợi phiếu bầu cuối cùng của toàn thể thành viên Hội Học Sinh.

Trước mắt chính là đại hội thể thao, Đức Uy đại hội thể thao được tài trợ rất nhiều, đầu tư nhiều nhất chính là công ty nhà Mộc Uyển Tình, từ nước uống đến trang phục thi đấu cho học sinh đều được cung cấp riêng, vườn trường đều là biểu ngữ quảng cáo.

Nạp Lan Chi và Hứa Nhược Thủy không tham gia cuộc thi nào nên các cô phụ trách hậu cần.

"Hứa Nhược Thủy, cho tôi bình nước." Lục Vân Kiệt một thân mồ hôi chạy tới, đặt mông ngồi ở trên ghế.

Hứa Nhược Thủy mắt trợn trắng: "Trên bàn không phải có sao? Đại thiếu gia duỗi duỗi tay được chưa."

"Cậu bây giờ phụ trách hậu cần, không phải nên chiếu cố thí sinh sao?"

"Lục lớp trưởng sinh long hoạt hổ, chỗ nào cần tôi tới chiếu cố a!"

Nữ sinh bên cạnh đưa nước cho Lục Vân Kiệt, nhịn không được nói: "Lục Vân Kiệt chạy xong hẳn rất mệt, Hứa Nhược Thủy cậu cũng đừng so đo."

Hứa Nhược Thủy cong hạ miệng.

Lục Vân Kiệt nhận lấy, nhướng mày: "Hứa Nhược Thủy nhìn người ta xem, nhìn nhìn lại cậu."

Hứa Nhược Thủy bực bội đứng lên, kéo Nạp Lan Chi bỏ đi, "A, tôi liền không ở nơi này cản trở mắt người nào đó."

Nạp Lan Chi lảo đảo hai bước, đuổi theo cô ấy.

Hứa Nhược Thủy đi thực nhanh, mặt trắng đều trở nên hồng hồng, miệng cũng kiều lên, đi xa một lúc sau mới phát hiện ra bên người mình không thấy ai, quay đầu nhìn lại, A Chi còn ở phía sau chậm rì rì đi lại đây.

"A Chi, nhanh lên."

Nạp Lan Chi đi đến bên cạnh cô ấy, cảm thấy có chút kỳ quái, ngày thường Nhược Thủy thực dễ nói chuyện, sao mỗi khi ở cùng Lục Vân Kiệt, giống như ăn phải thuốc nổ đây, "Nhược Thủy, cậu cùng Lục Vân kiệt sao lại hay cãi nhau như vậy?"

Hứa Nhược Thủy uể oải nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, từ nhỏ khi đi học, bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp mặt hắn đã cắn vào mặt của tớ, thế nên từ đó thù liền kết, xui xẻo chính là, từ nhỏ đến lớn , hai người bọn tớ đều học một trường, lại còn thường xuyên cùng một lớp."

Tóm lại một câu, nghiệt duyên a!

Lục Vân Kiệt nhìn bóng dáng Hứa Nhược Thủy đi xa, uống vài ngụm nước, một bình nước nhỏ thực mau liền thấy đáy, cái chai bị hắn niết bẹp bực bội ném vào thùng rác.

Nữ sinh lúc nãy lại nhìn trộm hắn, "Hứa Nhược Thủy có đôi khi chính là tính tình công chúa, cậu cũng đừng......"

Lục Vân Kiệt đột nhiên đứng lên, liếc cô ta một cái, "Tôi nhận thức cô ấy mười mấy năm, còn không hiểu cô ấy bằng cô sao."

Nữ sinh kia ngượng ngùng nhìn theo bóng dáng hắn bỏ đi.

Hứa Ứng Lâm cùng Nạp Lan Tông cũng có tham gia thi đấu, thân là em gái, tới trợ uy cổ vũ là cần thiết.

Nạp Lan Tông đang thi 40m nam, hai người chen vào đám người, Nạp Lan Tông mặc áo bóng rổ, lộ ra cánh tay cơ bắp, các nữ sinh vây xem đều kích động mà chỉ chỉ trỏ trỏ, phải biết rằng nam sinh cao trung có thể luyện ra cơ bắp cũng chỉ có mấy người ở đội bóng rổ kia.

Nạp Lan Tông nhìn thấy Nạp Lan Chi, hướng cô vẫy vẫy tay.

Người chung quanh đều nhìn về phía bên này.

"Đó là ai a? Bạn gái của Nạp Lan Tông sao?"



"Hẳn là em gái, tin đều đã truyền khắp trường, em gái Nạp Lan Tông là Nạp Lan Chi năm nay mới vừa vào học, danh khí rất lớn."

"Thật xinh đẹp, không hổ là em gái của nam thần."

Hứa Nhược Thủy trộm cùng cô kề tai nói nhỏ: "Em gái của nam thần, A Chi, hóa ra anh cậu là nam thần Đức Uy a."

Nạp Lan Chi tỏ vẻ chính mình cũng là lần đầu tiên biết.

Xem nam sinh thi đấu thú vị hơn xem nữ sinh thi đấu nhiều, thực khẩn trương thực kịch tính, Nạp Lan Tông có thể chạy được vị trí đầu tiên cũng không dễ dàng gì, mới vừa chạy đến đích, mấy nữ sinh từ trong đám người lao tới.

"Nạp Lan Tông, cậu có muốn uống nước không?" "Thật là lợi hại a, anh có mệt không?"

Nạp Lan Tông xua xua tay, uyển chuyển từ chối ý tốt của các cô, đi ra đám người đụng phải Lâm Nguyện, liền cầm bình nước trên tay Lâm Nguyện uống, không thể không làm người khác"Nga" lên một tiếng.

Hứa Nhược Thủy kéo kéo tay Nạp Lan Chi: "A Chi, anh cậu có phải thích Lâm Nguyện hay không a?"

Nạp Lan Chi lắc đầu.

Hứa Nhược Thủy tiếp tục nói: "Tớ cảm thấy đúng, ngày thường thời điểm tụ hội, anh cậu cũng đối với Lâm Nguyện chiếu cố nhiều hơn, khẳng định có JQ."

Đại hội thể thao diễn ra liên tục ba ngày, ba ngày này đều được tan học sớm, khó có được thời gian tốt như vậy, không đi chơi thì thật là thực xin lỗi trường học.

Quay lại thời điểm trước đó là Lâm Nguyện cùng anh em nhà Nạp Lan đi về cùng đường.

Đại đa số đều là Lâm Nguyện cùng Nạp Lan Tông nói chuyện phiếm, Nạp Lan Chi xoát Weibo, Lâm Nguyện cùng Nạp Lan Tông lúc trước khi còn học cao nhất là bạn học cùng lớp.

"Cũng không biết gần đây sao lại thế này, tiểu Tình luôn cùng chú Mộc cãi nhau. Chú Mộc ngày thường rất quan tâm tiểu Tình, dạo này hai người lại như nước với lửa."

"Tớ cảm thấy chú Mộc quan tâm Uyển Tâm hơn Uyển Tình."

"Không thể nào, chú Mộc dù sao cũng là ba của tiểu Tình, nơi nào lại đối người khác tốt hơn so với con của mình được. Kỳ thật, tiểu Tình nếu nguyện ý ở chung cùng Uyển Tâm thì tốt rồi......" Lâm Nguyện nói một nửa, thở dài một tiếng.

Người Trung Quốc nghệ thuật nói chuyện chính là nói một nửa, ý tứ còn lại không cần nói cũng biết.

Nạp Lan Chi tắt di động, ánh mắt yên lặng dừng ở trên mặt Lâm Nguyện, nhìn đến khi Lâm Nguyện xấu hổ.

"A Chi, làm sao vậy?"

"Có một số người chú định không thể trở thành bạn bè, tiểu Nguyện, chị tựa hồ cùng Trương Uyển Tâm quan hệ không tồi." Nạp Lan Chi ý vị thâm trường mà nhìn cô ấy.

Lâm Nguyện liễm hạ đôi mắt, "Cũng không có, chẳng qua từng gặp qua cảm thấy cô ấy cũng không kém."

Lâm Nguyện nhớ tới ngày Mộc Uyển Tình sinh bệnh hôm đó, Mộc Chính Thiên đưa Trương Uyển Tâm tới trường học, ở cổng trường đụng phải cô ấy.

'' Cháu là Lâm Nguyện đi, chú xem trong nhóm bạn của tiểu Tình thì thấy cháu là đứa ngoan ngoãn nhất, thành tích cũng tốt, Uyển Tình bị bệnh, phiền toái cháu giúp con bé chép bài, có rảnh thì thường xuyên tới nhà chú chơi. Gần đây tiểu Tình cũng không biết là làm sao, luôn cùng chú gây sự, đối với Uyển Tâm cũng không nóng không lạnh, Uyển Tâm năm nay vừa mới đến bên này, cũng không có bạn bè gì, chú liền nghĩ bảo Uyển Tình mang con bé đi chơi một chút, ai, cháu là đứa bé ngoan, nhờ cháu chiếu cố Uyển Tâm......."

Lúc ấy cô ấy liền nghĩ, Uyển Tình có một người ba tốt như vậy còn có bất mãn cái gì, giáo sư đại học, lại quan tâm con mình như vậy, không giống ba cô ấy......

Trong lúc nhất thời ba người đều không có nói chuyện.

Lâm Nguyện so với hai người bọn họ xuống xe sớm hơn, Lâm Nguyện vừa xuống xe, Nạp Lan Tông liền nói: "A Chi, sao em có thể nói chuyện với Lâm Nguyện như thế, làm người ta thực xấu hổ."

Nạp Lan Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh thích Lâm Nguyện sao?"

"Em nghĩ cái gì đâu!"

Ngày thi đấu thứ hai tiếp tục tiến hành, Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy đi đến chỗ bác bảo vệ cổng lấy cơm hộp cho lớp, chậm rì rì đi trở về, ở cửa sân vận động đụng phải Nạp Lan Tông.

Nạp Lan Tông chạy vội vội vàng vàng, mới vừa chơi xong bóng rổ, cả người đều là mồ hôi, đem hai quyển vở đưa cho Nạp Lan Chi, "A Chi, giúp anh đem cái này đưa cho Lâm Nguyện, anh còn phải đi thi đấu."

Nạp Lan Chi nhớ rõ ngày hôm qua Lâm Nguyện nói cô ấy vật lý rất kém, muốn mượn Nạp Lan Tông vở ghi chép, hẳn là hai quyển vở này. Đem cơm hộp đưa hết cho Hứa Nhược Thủy, Nạp Lan Chi đi đến lớp Lâm Nguyện tập trung tìm thì biết cô ấy đã về lớp học.

Nạp Lan Chi lại đi lên lầu ba, đi WC trước, đóng lại cửa WC lại, bên ngoài liền nghe thấy thanh âm của Lâm Nguyện.

"Tiểu nguyện,cậu cùng Nạp Lan Tông có phải hay không......"

Lâm Nguyện: "Sao có thể. Cậu đừng nghĩ nhiều."



Nữ sinh cười vài tiếng, "Như thế nào không có khả năng, Nạp Lan giáo thảo lớn lên soái, thành tích cũng không kém, nhìn qua trong nhà cũng rất có tiền."

"Không thể nào có chuyện này, đừng nói bừa. Nhà Nạp Lan Tông mở một khu bể bơi, ở nội thành cũ, nhà còn rất cũ. Đều là người khác đồn bậy, tớ cùng cậu ấy không có khả năng."

Nạp Lan Chi vuốt quyển vở trong tay, nhấp khẩn miệng.

"Vậy thì thật đáng tiếc. Em gái Nạp Lan Tông có phải tên Nạp Lan Chi hay không? Tớ xem cô bé ngày thường cũng không tồi, cảm giác quần áo của con bé giống như đại minh tinh quốc tế."

"Kỳ thật mấy cái đó chỉ có mấy chục đồng tiền thôi, khi nghỉ hè Nạp Lan Tông không phải bán quần áo sao, đại khái đều mấy loại mặt hàng này." Lâm Nguyện mở cửa, đi ra.

Nữ sinh lại nói: "Nạp Lan Chi cùng Mộc Uyển Tình quan hệ thực không tồi, tính cách thế nào?"

"Không dễ ở chung, không nói nhiều, liền như vậy đi, chính là Mộc Uyển Tình vẫn luôn chiếu cố cô ta......"

Thanh âm càng truyền càng xa, "Bang" một tiếng, hai quyển vở bị ném vào thùng rác WC......

Nạp Lan Chi cả ngày uể oải, Hứa Nhược Thủy dò hỏi cô có chuyện gì cũng không nói.

Lúc đi về nhà, Nạp Lan Tông cũng không phát giác ra cô có cái gì không đúng, Nạp Lan Chi ngày thường lời cũng không nói nhiều lắm.

"A Chi, vở của anh đưa chưa?"

Nạp Lan Chi không nói chuyện, Nạp Lan Tông lại hỏi một lần.

"Anh trai, anh đừng thích Lâm Nguyện được không." Nạp Lan Chi rất ít khi gọi anh trai, ngày thường đều hô thẳng tên họ.

Nạp Lan Tông buồn bực, cái này thì có liên quan gì? "Em suy nghĩ cái gì đâu, chỉ là Lâm Nguyện mượn anh vở......"

"Anh đừng thích Lâm Nguyện được không."

Nạp Lan Tông cảm giác được trong thanh âm của cô có chút nức nở, mới phát giác ra không đúng, bước chân dừng lại, giữ chặt cô, thân mình ngồi xổm xuống, mắt cô đã đỏ bừng một mảnh, nước mắt còn ở hốc mắt.

"Làm sao vậy? Lâm Nguyện khi dễ em sao?"

Nạp Lan Chi gật gật đầu, nhào vào trong lòng ngực hắn, nước mắt lau hết lên áo hắn, "Cô ấy nói, nói nhà của chúng ta chính là mở khu bể bơi....... Còn nói cùng anh không có khả năng....... Chính là mua quần áo......."

Thật vất vả mới tìm được trọng tâm từ lời nói lộn xộn của cô, Nạp Lan Tông sờ sờ đầu cô, dở khóc dở cười: "Cô ấy không thích anh thì không thích, em khóc cái gì."

"Cô ấy, cô ấy xem thường anh!"

Nạp Lan Tông nghe được Lâm Nguyện nói ra như vậy, trong mắt cũng có chút mất mát, hắn đích thực đối Lâm Nguyện có hảo cảm, nhưng còn chưa đến nỗi thích, bị cô ấy xem thường như vậy cũng có chút tức giận.

"Kia có cái gì, sau này anh sẽ đem khu bể bơi nhà chúng ta mở trên toàn toàn thế giới, xem ai dám xem thường!"

Nạp Lan Chi khụt khịt vài cái, đẩy Nạp Lan Tông ra, "Hôi."

Lúc nãy vừa vận động xong trên người hắn đúng là có chút hôi.

Ôn nhu mới vừa dâng lên đã bị đánh cho tiêu tán không còn một mảnh, Nạp Lan Tông giả bộ sinh khí, "Còn ghét bỏ anh......"

"Vở của anh đâu?"

...... "Ở trong WC."

"A Chi a, em có biết bao nhiêu người muốn vở của anh mà cầu còn không được không? Sau này tốt xấu gì anh cũng có thể bán chút tiền a......"

Bởi vì shop quần áo kia của Nạp Lan Tông kiếm được tiền lời không tồi, nên từ khi vào học Nạp Lan Tông vẫn thuê người bán hàng, cứ hai tuần lại nhập một đợt hàng mới về.

Nạp Lan Chi ở trên Weibo cũng kiếm được chút sinh ý, mỗi lần cô phát ảnh phối đồ đều sẽ bị người ta mua hết.

Có lẽ là bị kích thích, Nạp Lan Tông suy xét muốn mở rộng mặt tiền cửa hàng, cửa hàng đã có không ít khách quen, mặt tiền cửa hàng hơi ảnh hưởng đến phát triển cửa hàng, nếu có thể đem phòng bên cạnh và lầu trên đều mua lại thì tốt rồi.

Nạp Lan Tông và Nạp Lan Chi đã tích lũy được mấy vạn, đều là mấy tháng nghỉ hè kiếm được, có lẽ không đủ tiền mua nhà bên cạnh, nhưng tạm thời có thể thuê, Nạp Lan Chi khuyên hắn thuê trước rồi phá tường thông hai phòng với nhau, mặt tiền cửa hàng sửa chữa lại một chút.

Bằng vào tiền của anh em hai người họ khẳng định không thể hoàn thành, cuối cùng vẫn phải nhờ Nạp Lan Thừa Lập, nhưng hai anh em phải đáp ứng không chậm trễ chính sự, Nạp Lan Thừa Lập mới đồng ý hỗ trợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook