Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 82: THOÁNG HIỆN NGHI NGỜ (2)

Hạm Tiếu

06/06/2017

Thấy vẻ mặt Du Tiểu Vãn vạn phần nghiêm túc, Ngô Lệ Quyên không khỏi phì cười một tiếng, trong lòng rất cảm động, vội đáp: “Không có ăn. Hồng Đan Quả tính khô nóng, có tác dụng lưu thông máu. Vương phi đã dặn ta, ngay cả chạm vào đều vạn vạn không thể. Chỉ là Hồng Đan Quả thập phần hiếm lạ, nên cố ý đem đến cho ta một ít dùng để đãi khách, cũng có thể tặng cho tỷ muội nhà mình ăn thử.” Nàng lại nhìn sang Ngưu ma ma và Sư ma ma, “Bình thường lúc không cần đến, chúng được khóa kín trong tủ, chìa khóa chỉ có hai vị ma ma mới có.”

Ngưu ma ma là người rất khôn khéo, Sư ma ma xuất thân từ trong cung, nhất định có thể nhìn thấy những trò lừa vặt. Du Tiểu Vãn thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu nói: “Vậy Vãn Nhi nếu từ chối thì chính là bất kính.” Suy nghĩ một chút, nàng vẫn có chút lo lắng, ám chỉ nói: “Mang thai mười tháng không dễ dàng, Ngô tỷ tỷ vạn phần cẩn thận mới tốt.”

Sư ma ma vội thay chủ tử đáp: “Mọi việc đều rất cẩn thận. Thứ phi ngày thường hiếm khi đi ra khỏi viện, nếu muốn đến hoa viên giải sầu, cũng sẽ sớm phái người đến bố trí thỏa đáng. Vương phi mỗi ngày còn đích thân tới thăm hỏi.” Còn kể thêm vài ví dụ về cuộc sống hằng ngày của Ngô Lệ Quyên, nhờ Du Tiểu Vãn chuyển tin bình an về cho Tiểu Võ thị.

Du Tiểu Vãn mỉm cười tán gẫu vài câu, trong lòng vẫn cứ thấy bất an. Hai tháng trước, khi Thái y đến chẩn mạch, rõ ràng đã nói thai nhi rất ổn, thân thể Ngô Lệ Quyên cũng thực khoẻ mạnh, lúc ấy Tiểu Võ thị còn cao hứng vô cùng. Lẽ ra sau thời kì mang tháng ba tháng đầu, thai nhi phải càng ổn định hơn mới đúng, sao lại mạch tượng lại bất ổn như vậy?

Hai năm nay, nàng dốc lòng nghiên cứu y thuật, tuy rằng tự học, nhưng thường xuyên đến hiệu thuốc, thỉnh giáo những lão sư phụ giàu kinh nghiệm khám bệnh. Nàng còn nhờ Du Văn Biểu sưu tầm nhiều bản sách y chép tay thập phần trân quý, bên trong đều là tâm huyết kết tinh của các vị danh y. Bản thân nàng lại thông minh hơn người, nên về mặt y thuật, nàng tuyệt không phải hạng gà mờ. Nhưng lúc nãy khi chẩn mạch cho Ngô Lệ Quyên, mạch tượng quả thật chứng tỏ thai nhi bất ổn, lại không có dấu hiệu trúng độc……

Trong lúc nói chuyện, sớm có cung nữ đến xếp Hồng Đan Quả vào một chiếc hộp đựng thức ăn có đục lỗ thông khí, giao cho Sơ Vân ở gian ngoài.

Ngô Lệ Quyên thấy nàng cứ ngồi im lặng, liền hỏi: “Đại công chúa không phải đang ở trong vườn chờ muội sao? Sao không đi chơi với nàng ấy đi? Khó có hôm nào đẹp trời như hôm nay, hoa cỏ trong vườn đều nở rộ vô cùng tốt.”

Du Tiểu Vãn đang rối rắm không biết có nên đi hoa viên không, bị Ngô Lệ Quyên nói như vậy, cũng không tiện lưu lại. Phụ nữ có thai dễ mệt mỏi, không thể để nàng ngồi với mình quá lâu. Du Tiểu Vãn đang định cúi người hành lễ xin phép ra ngoài, chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nam êm tai, “Hoàng chất đến thỉnh an tiểu thím đây.”

Là Quân Dật Chi!

Du Tiểu Vãn nhất thời cảm giác cả người không được tự nhiên, vội vàng đứng phắt dậy, động tĩnh thật sự có chút lớn, cũng may cử chỉ coi như đoan trang. Ngô Lệ Quyên còn đang giật mình, liền nghe Du Tiểu Vãn nói: “Ngô tỷ tỷ, muội tránh mặt một chút.”

Không đợi Ngô Lệ Quyên lên tiếng, nàng liền nhấc váy chuẩn bị đi ra phía sau bình phong. Nhưng nàng hành động nhanh đến thế nào, cũng không bằng cái người không bao giờ xem cấp bậc lễ nghĩa ra gì kia. Nha hoàn còn chưa kịp thông bẩm, Quân Dật Chi đã tự vén rèm đi vào.

Du Tiểu Vãn cả kinh, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại. Bức rèm kết bằng ngọc lưu ly bị người đó vén cao lên, tiếng đinh đương vang lên rộn rã. Những viên ngọc dưới ánh nắng mùa xuân lóe ra đủ mọi màu sắc sáng rọi, đan vào nhau thành một quầng sáng hoa mỹ rực rỡ. Ánh sáng ngọc rơi lên trên mặt hắn, bị hàng lông mị dày che bớt mấy phần, mà cặp mắt phượng cực kỳ cao quý và quyến rũ kia đang không ngừng tỏa ra từng luồng tình cảm nồng nhiệt khiến người khác không thể không đỏ mặt……

Du Tiểu Vãn hoảng hốt vội cúi đầu tránh đi tầm mắt đang khiến nàng muốn bốc cháy này, nhưng cổ cứ như bị cứng lại, không sao cử động được.

Quân Dật Chi đảo mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một vòng, thong thả đến trước mặt Ngô Lệ Quyên, phô trương nụ cười phong lưu phóng khoáng, ra vẻ đứng đắn thi lễ, “Bái kiến tiểu thím.”

Hắn xưng hô vô cùng thân thiết như vậy khiến Du Tiểu Vãn thầm lắp bắp kinh hãi, nhìn sang Ngô Lệ Quyên, thấy thần sắc nàng không có gì ngoài ý muốn, hẳn là đã bị kêu đến quen tai.

Thứ phi vốn dĩ cũng đã được ghi vào gia phả của hoàng gia, chỉ cần Ngô Lệ Quyên còn được Nhiếp Chính Vương sủng ái, người ngoài đương nhiên sẽ nịnh hót nàng ít nhiều, muốn một hoàng chất gọi nàng một tiếng tiểu thím thật ra không là cái gì. Khó là khó ở chỗ, Quân nhị thiếu gia xưa nay đều bị đồn là phá lệ kiệt ngạo bất tuân, ấy vậy mà lại chịu gọi nàng một tiếng tiểu thím. Ngô Lệ Quyên mới đầu là thụ sủng nhược kinh, nhưng hôm nay…… Nàng nhìn nhìn Quân Dật Chi, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt cứng đơ không có cảm xúc của Du Tiểu Vãn, trong lòng có vài phần hiểu rõ. Vì thế nàng cười nói: “Mau ngồi đi, đều là thân thích, không cần khách khí như vậy.”

Du Tiểu Vãn đành khẽ thở dài một hơi, cúi người hành lễ với Quân Dật Chi, “Quân Nhị công tử vạn an.”

Quân Dật Chi cũng khách sáo chắp tay chào nàng, “Du tiểu thư vạn an.”

Hai người một trái một phải ngồi xuống ghế. Ba người ôm tâm tư khác nhau, bắt đầu tán gẫu đủ chuyện trên đời.

Ánh mắt Quân Dật Chi luôn như có như không lướt qua mặt Du Tiểu Vãn, hại nàng ngồi trên ghế như ngồi trên bàn đinh, bứt rứt không yên. Ba người kỳ thật cũng không tán gẫu bao lâu, Duy Phương Đại công chúa chờ ở hoa viên một lát, rốt cuộc không kiên nhẫn kéo Hàn Điềm Nhã chạy vào, “Ai… mọi người đều ngồi ở chỗ này làm gì nha, hoa trong hoa viên đẹp lắm, đến hoa viên chơi đi. Dật Chi, ngươi cũng đi chơi với chúng ta đi.”

Quân Dật Chi lại cười nói: “Được.”

Hai cô cháu đều là người tùy tiện, hại Du Tiểu Vãn và Hàn Điềm Nhã quẫn bách đến không nâng nổi đầu lên, nữ tử chưa gả sao có thể chơi đùa với ngoại nam chứ? Ngô Lệ Quyên cũng không biết nói gì cho phải, đây là đề nghị của Đại công chúa, chẳng lẽ nàng có thể chỉ trích người ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?

Hàn Điềm Nhã đỏ mặt hành lễ chào hỏi Quân Dật Chi. Quân Dật Chi tùy ý cười cười, đuôi lông mày nhướn lên, mang theo ba phần phong lưu bảy phân ngả ngớn, “Ta tựa hồ chưa gặp qua Hàn Ngũ tiểu thư.”

Nếu có Nhiếp Chính Vương phi ở đây, hắn thế nào cũng sẽ bị mắng là không quy củ, nhưng Ngô Lệ Quyên không dám, đành phải giảng hòa: “Hàn Ngũ tiểu thư rất hiếm khi đến vương phủ……”

Lời còn chưa dứt, liền nghe tiếng nói trong trẻo của Hàn Điềm Nhã cất lên: “Gia mẫu dặn tiểu nữ không nên ra phủ quá lâu, tiểu nữ xin cáo lui trước.”

Ngô Lệ Quyên là người có cáo mệnh*, Hàn Điềm Nhã không tiện dùng “Ta” để tự xưng, bất quá, nàng là con gái trưởng dòng chính thất của Thừa tướng, không cần tự xưng tiểu nữ trước mặt Ngô Lệ Quyên, nhưng lúc này có ngoại nam ở, không thể lấy khuê danh ra để xưng hô, bất đắc dĩ phải khiêm tốn một chút, tiện thể âm thầm mắng Quân Dật Chi quá mức thất lễ.

* cáo mệnh : là phẩm hàm được vua ban cho các vị phu nhân của các vị quan lớn hoặc vương tôn quý tộc.

Quân Dật Chi lại giống như hoàn toàn nghe không hiểu, cười hì hì nháy mắt ra dấu với Duy Phương Đại công chúa. Duy Phương lập tức hiểu ý, vội qua loa thi lễ với Ngô Lệ Quyên rồi dùng sức mạnh kéo Du Tiểu Vãn ra Thủy Phong Cảnh, không cho nàng có cơ hội cáo từ đi theo Hàn Điềm Nhã.

Hoa viên trong phủ Nhiếp Chính Vương tất nhiên xinh đẹp hơn hẳn hoa viên bình thường. Mùa xuân, trăm hoa đua nở, hoa đào hồng phấn, hoa lê trắng ngần, hoa lan tím ngát, còn có hoa sơn trà đủ loại quý hiếm kết thành từng phiến lửa đỏ rực rỡ, hồng thắm yêu kiều hoặc vàng nhạt tao nhã…… Du Tiểu Vãn bị Duy Phương kéo đi ở phía trước, Quân Dật Chi không nhanh không chậm đi theo sau hai người, tầm mắt không dứt ra khỏi bóng dáng yểu điệu tú lệ nọ, mấy ngày buồn bực liền trở thành hư không, trong lòng càng thêm ẩn ẩn mong đợi tương lai.

Ba người tìm một lương đình nhỏ ngồi nghỉ, các bà tử trong vương phủ đi theo hầu vội treo màn hướng đông lên. Hôm nay có gió đông, tuy rằng có đốt hương sưởi ấm, bất quá hiện đang là tháng ba đầu xuân, gió vẫn có chút rét lạnh. Màn vừa được treo lên, lập tức có nha hoàn bưng bốn chậu than đặt ở bốn góc lương đình.

Quân Dật Chi lấy quạt chỉ chỉ xuống dưới bàn, “Đặt một chậu than ở chỗ này.”

Nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng đặt một chậu dưới bàn, tựa vào cạnh chân hắn. Đợi đám nha hoàn bà tử rời khỏi lương đình, Quân Dật Chi lặng lẽ dùng chân đẩy chậu than sang chỗ Du Tiểu Vãn. Không lâu sau, Du Tiểu Vãn cảm thấy trên người có chút ấm, bàn tay vốn giấu trong ống tay áo cũng vươn ra. Bàn tay nàng oánh nhuận trắng nõn, gần như cùng màu với chiếc áo trắng trên người. Nếu không phải trên cửa tay áo có thêu hoa văn bằng chỉ bạc, Quân Dật Chi thật sự phân không rõ phần nào là bàn tay của nàng. Bất quá nhìn kỹ lại vẫn có thể phân biệt được, nước da nữ tử mang theo độ sáng bóng tuổi trẻ, mềm nhẵn non mịn hơn hẳn loại tơ lụa tốt nhất. Nếu có thể chấp tử chi thủ, chắc chắn dữ tử giai lão*……

* Nguyên văn trích từ 2 câu cuối của bài « Kích cổ » thứ tư của Khổng Tử :

Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.



Đây là lời của người đi quân dịch nhớ về gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, dù chết sống hay xa cách cũng sẽ không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau cùng sống đến già.

Quân Dật Chi bên này còn đang miên man suy nghĩ, Duy Phương đã sớm nhìn thấu vẻ mặt của hắn, nhịn không được cười trộm: “Dật Chi, ngươi cứ nhìn chằm chằm dưới bàn làm gì vậy? Trò chuyện với chúng ta đi chứ!”

Quân Dật Chi ngàn năm khó được một hồi bị trêu chọc đến đỏ cả hai tai, vội khụ hai tiếng che giấu xấu hổ, lập tức lại khôi phục bộ dáng phong lưu phóng khoáng, cười hì hì hỏi, “Nếu muốn ta nói chuyện, thì phải chọn đề tài tán gẫu nào mà ta thích, mấy chuyện xiêm y trang sức gì đó thì ta không biết đâu.”

Duy Phương trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi có khi nào thấy ta nói chuyện xiêm y trang sức với ngươi chưa?”

Duy Phương vừa dứt lời, chợt nghe ngoài đình truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Đệ ấy thích nói chuyện về các cô nương và các kỹ nữ thanh lâu, tiểu cô cô cũng chịu ngồi tán gẫu với đệ ấy sao?”

Ba người ngẩn ra, đều quay đầu nhìn, thấy Quân Chi Miễn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến. Cặp mi vừa dày vừa dài khẽ chớp, khóe môi nhếch lên, biểu tình rõ ràng đầy giễu cợt. Những khi không hóa trang không hát hí khúc, khuôn mặt tuấn tú của hắn bình thường đều là lạnh như băng, ánh nhìn cũng thập phần đáng sợ, khó có dịp lộ ra dáng vẻ trêu chọc thế này. Duy Phương cũng rất ngạc nhiên, hắc hắc cười cười, nàng vốn cũng tưởng trêu ghẹo Dật Chi như vậy, nhưng nàng đã biết tâm tư của Dật Chi, vạn vạn không dám làm xấu hắn trước mặt Du Tiểu Vãn. Lúc này có người đứng ra nói hộ lòng nàng, nàng chỉ cần ngồi yên xem kịch vui là được…… Ai bảo cuộc sống trong cung nhàm chán như vậy đâu!

Quân Dật Chi vừa nhìn thấy Quân Chi Miễn liền không nén được tức giận, huống chi tên này còn dám vạch trần điểm yếu của hắn ngay trước mặt người trong lòng, càng khiến hắn thêm bất mãn. Bất quá, hắn không phải là người thích chịu thiệt, lập tức nhíu mày cười, “Ai da, là Chỉ Huy Sứ thành Nam đại nhân nha, canh giờ này là đã làm việc xong? Hay là đã hát hí khúc xong?”

Chỉ Huy Sức của năm khu vực trong kinh thành đều có binh mã riêng, chủ quản trị an của từng vùng, phẩm chất không cao, chỉ là quan lục phẩm, nhưng những người đảm nhận chức vụ này không hẳn chỉ là hậu duệ dòng dõi quyền quý, mà nhất định phải là tâm phúc của hoàng đế. Quân Chi Miễn là có quan hệ huyết thống với hoàng thất, hai năm trước đậu thám hoa trong kỳ thi võ, nên mới có thể đảm nhiệm chức Chỉ Huy Sứ thành Nam. Nhưng người này trước giờ đều là ba ngày đánh cá, hai ngày phơi võng, chạy đến Lê Viên còn siêng năng hơn chạy đến nha môn. Tính ra, người này cũng là một kẻ không làm việc đàng hoàng, nếu phải so sánh, hai người bất quá là năm mươi bước cười một trăm bước thôi.

Quân Chi Miễn giật giật khóe miệng, nhếch miệng cười không cho là đúng, rồi không đợi ai mời, liền nhấc vạt áo lên ngồi xuống chiếc ghế trống cuối cùng.

Quân Chi Miễn không câu nệ lễ tiết, nhưng Du Tiểu Vãn không thể không câu nệ, vội vàng đứng dậy định hành lễ. Quân Chi Miễn nói: “Không cần đâu, hôm nay là tới ngắm hoa, không cần để ý nghi thức xã giao. Ta và hoàng thúc là người một nhà, Du tiểu thư là khách từ xa tới, ta xin lấy trà thay rượu, kính tiểu thư một ly.”

Lời này, Quân Dật Chi không thích nghe. Không đợi Du Tiểu Vãn kịp có phản ứng gì, hắn liền khẽ cười một tiếng: “Ta thật không biết đường huynh cũng thích lăn lộn chốn giang hồ, rõ ràng thấy có khách ở, lại còn mặt dày ngồi xuống. Lại nói, nếu bàn về thân thích ai gần ai xa, đường huynh sao có thể thân thiết với hoàng thúc hơn cả tiểu cô cô được? Đường huynh là tính giọng khách át giọng chủ sao?”

Quân Chi Miễn liếc xéo nhìn Quân Dật Chi một cái, không biết phải ứng đối làm sao. Hắn so với Quân Dật Chi, nếu phải nói là kém ở điểm nào, chính là kém ở da mặt dầy. Chẳng hạn như, Quân Dật Chi có thể thoải mái thừa nhận bản thân thích lăn lộn chốn giang hồ, Quân Chi Miễn lại ngại mất thanh danh, không thể nào mở miệng thừa nhận.

Duy Phương Đại công chúa nhìn bên này, lại nhìn bên kia, dần dần nhìn không khí có chút không ổn, nhưng vị hoàng chất Chi Miễn này của nàng từ đầu đến chân đều lạnh như băng, tựa hồ cũng chưa gặp Vãn Nhi được mấy lần a. Bất quá, lại nói, bộ dáng của Vãn Nhi thật là đáng yêu nha, đại khái khiến người nào đó vừa gặp liền không thể quên được……

Quân Chi Miễn không nói chuyện, Quân Dật Chi cũng không lại thừa thắng xông lên, ba người quay sang tiếp tục nói chuyện phiếm. Du Tiểu Vãn chỉ để ý nhìn chén trà trong tay, vài lần tỏ vẻ muốn ly khai, nhưng Duy Phương thế nào cũng không chịu, nàng chỉ có thể làm kẻ điếc, tận lực ít nói.

Hôm nay khó có dịp được hạ triều sớm, Nhiếp Chính Vương xử lý các tấu chương khẩn cấp trong hoàng cung xong, liền ngồi kiệu trở về vương phủ. Bình thường mỗi ngày trở về, vào trong hậu viện, Nhiếp Chính Vương đều đến chỗ Vương phi trước. Uống chừng mấy ngụm trà, nếu Vương phi nói với hắn rằng không có chuyện gì đặc biệt, hắn sẽ đến Thu Hải Đường chơi với con trai, sau đó lại ghé Thủy Phong Cảnh thăm thai phụ sáu tháng Ngô Lệ Quyên, cuối ngày hắn mới bắt đầu tính sẽ nghỉ đêm ở đâu, ăn cơm ở chỗ nào. Ngày ngày đều như thế.

Hôm nay Vương phi trở về thăm nhà, không ở trong phủ, Nhiếp Chính Vương ngồi ở Thu Hải Đường chừng một khắc, liền đi đến Thủy Phong Cảnh. Ngô Lệ Quyên sau khi tiễn đoàn người Du Tiểu Vãn đi rồi, cảm thấy có hơi mệt nê nằm ngủ một lát, vừa mới thức dậy trang điểm xong, chợt nghe ngoài cửa có tiếng xướng “Vương gia giá lâm”, liền vội đứng dậy ra nghênh đón.

Nhiếp Chính Vương mỉm cười giữ chặt tay Ngô Lệ Quyên, không cho nàng cúi người hành lễ, “Không cần nghi thức xã giao. Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Câu đầu tiên chính là quan tâm hỏi han, Ngô Lệ Quyên cảm thấy như mật ngọt trong lòng, khẽ mỉm cười đáp: “Tốt lắm. Vương phi mỗi ngày đều đưa thuốc dưỡng thai đến, đã uống liên tục hơn mười ngày.”

Nhiếp Chính Vương gật gật đầu, “Phương thuốc là ta xin từ chỗ Thái Hậu, đây là bí phương trong cung, hiệu quả tốt lắm.”

Tuy rằng sớm từ miệng Vương phi biết được phương thuốc là do Vương gia cố ý tìm đến cho nàng, nhưng chính tai nghe được Vương gia thừa nhận, cảm giác vẫn rất bất đồng, càng thêm ngọt ngào càng thêm cảm động. Ngô Lệ Quyên ửng hồng hai gò má, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân tạ ơn Vương gia.”

Nhiếp Chính Vương mỉm cười, ấm áp như gió xuân, nắm lấy Ngô Lệ Quyên ngồi xuống cạnh mình, ôn nhu nói: “Quyên Nhi mang thai vất vả, phải là bổn vương đa tạ Quyên Nhi mới đúng.”

Nhiếp Chính Vương cố ý hạ thấp mình, Ngô Lệ Quyên lại cố ý lấy lòng, hai người thân thiết nói chuyện với nhau một hồi, Nhiếp Chính Vương chợt nói: “Nói với phòng bếp đem thức ăn đến Thủy Phong Cảnh đi.” Nghĩa là có ý muốn ngủ lại ở Thủy Phong Cảnh.

Ngô Lệ Quyên đương nhiên vui vẻ, đồng thời cũng lo lắng không kém. Nàng nay đã mang thai sáu tháng, làm sao có thể hầu hạ Vương gia, nhưng nếu muốn nàng đẩy cơ hội tốt như vậy ra bên ngoài, nàng chắc chắn không nguyện ý. Nàng chần chờ một lát, ngước mắt lên nhìn ánh mắt ám chỉ của Sư ma ma, liền hạ quyết tâm, ôn nhu nói: “Vương gia hôm nay ở lại là phúc khí của thiếp thân, chính là thiếp thân bây giờ không tiện, không thể hầu hạ Vương gia, không bằng đêm nay để nha hoàn hồi môn Hỉ Nhi của thiếp thân hầu hạ Vương gia có được không?”

Hỉ nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cội gục đầu xuống nhìn mũi chân.

Nhiếp Chính Vương nao nao, lập tức bật cười nói: “Nàng lo quá xa rồi. Bổn vương chỉ là muốn ăn bữa tối với nàng, lát nữa còn phải đến thư phòng.”

Ngô Lệ Quyên và Hỉ Nhi đều thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngô Lệ Quyên chợt nhớ đến nhóm người Duy Phương Đại công chúa, vội vàng báo với Vương gia có khách đến thăm. Nghe nói là mấy người này, Nhiếp Chính Vương liền cười nói: “Vậy để cho các nàng đến dùng bữa chung đi.”

Vì thế ở hoa viên, thấy sắc trời không còn sớm, Du Tiểu Vãn đang thầm vui sướng vì có thể cáo từ, lại bị mời đến Thủy Phong Cảnh. Mà trong sảnh của Thủy Phong Cảnh lúc này đã dọn sẵn một cái bàn tròn lớn, nàng bây giờ chẳng những phải ngồi cùng bàn với Quân Dật Chi và Quân Chi Miễn, còn phải ngồi cùng với vị Nhiếp Chính Vương tuấn lãng xuất trần. Quả thật rất lúng túng, rất mất tự nhiên!

Phòng bếp vừa đưa thức ăn tới, Trương trắc phi đã dẫn con trai tới, cong miệng nhỏ nhắn hờn dỗi nói: “Có khách đến phủ, Vương gia cũng không báo cho thiếp thân biết một chút, Vãn Nhi cũng là biểu muội của thiếp thân a.”

Nhiếp Chính Vương cười nói: “Đang định phái người đi gọi nàng.”

Trương Quân Dao lập tức cười tươi hẳn lên, hành lễ với Đại công chúa và nhị vị Quân công tử xong, liền ngồi vào bàn tròn theo thứ tự của mình. Nhiếp Chính Vương ngồi ở chủ vị, phía tay trái là Duy Phương Đại công chúa, Quân Chi Miễn, Quân Dật Chi, phía tay phải là Trương Quân Dao, Ngô Lệ Quyên, Du Tiểu Vãn, tuy rằng ở giữa còn cách một chỗ ngồi, nhưng cũng có thể nói là Quân Dật Chi ngồi cạnh Du Tiểu Vãn.

Quân Dật Chi vô cùng hài lòng với thứ tự chỗ ngồi này, nói chuyện cũng biến thành như lau mật, đợi Nhiếp Chính Vương cho người mang rượu lên, liền nâng chén chúc Vương gia và Ngô thứ phi: “Hoàng thúc, tiểu chất chúc thúc và tiểu thím sớm có thêm đứa nhỏ.”

Nhiếp Chính Vương nghe vậy, rất cao hứng, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi. Ngô Lệ Quyên không thể uống rượu, liền dùng trà đáp lễ.

Trương Quân Dao nghe mà khóe mắt giật giật, hờn dỗi trừng mắt nhìn Quân Dật Chi một cái, “Quân Nhị công tử thật không có đạo lý, công tử nếu gọi Ngô muội muội là tiểu thím, vì sao chưa bao giờ nghe công tử gọi ta một tiếng tiểu thím?”

Loại xưng hô “tiểu thím” như thế này không phải là kiểu xưng hô chính thức, chỉ là Quân Dật Chi thích gọi thì gọi, không thích gọi thì cũng không ai có thể ép được hắn. Nếu là người khác, đúng là không dám nặng bên này nhẹ bên kia, đã gọi Ngô thứ phi rồi thì sẽ gọi Trương trắc phi giống như vậy. Đáng tiếc Quân Dật Chi không phải người khác, hắn cũng sẽ không để ý người ngoài nghĩ như thế nào, chính là cười hắc hắc nói: “Trương trắc phi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ hoàng thúc ghen lắm a.”

Trương Quân Dao lập tức cả kinh, hốt hoảng đến trắng bệch mặt, vội nhìn sang Vương gia: “Vương gia, thiếp thân……”

Nhiếp Chính Vương phất phất tay, ý bảo nàng không cần giải thích, cười mắng Quân Dật Chi một câu, “Không đứng đắn gì hết, cũng dám trêu chọc nội quyến của bổn quyến, mau ăn của phần mình đi.”

Quân Dật Chi cợt nhả cầm đũa lên gắp đồ ăn, đặt vào bát của Duy Phương Đại công chúa, cười nói: “Nghe nói món sườn xào chua ngọt này thập phần ngon miệng, tiểu cô cô nếm thử.”

Duy Phương Đại công chúa mỉm cười nhấm nháp, gật gật đầu khen ngon. Trương Quân Dao ở bên cạnh nhìn, thầm siết chặt ống tay áo. Quân Dật Chi, ngươi giỏi lắm, cư nhiên dám không đem ta để vào mắt!



Quân Dật Chi lại lần lượt gắp đồ ăn cho từng vị khách nữ, món gì từ miệng hắn đều có thể trở nên có hương có vị. Cuối cùng đến phiên hắn gắp cho Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn cả kinh, làm vậy trước mặt công chúng thì không được a! Nàng vội cúi đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, ngươi dám gắp cho ta thử xem.

Quân Dật Chi thu được cảnh cáo, cũng không để ý, cười hì hì nói: “Ta vốn không phải thân thích của Du tiểu thư, gắp thức ăn cho ngươi đúng là không ổn, bất quá nếu bỏ qua ngươi thì hoàng thúc sẽ trách ta tiếp đãi khách không chu toàn.” Vừa nói vừa gắp một miếng huyết nai trộn hạt dẻ, có chút lấy lòng nói: “Huyết nai rất bổ cho khí huyết, ăn vào tay chân sẽ không bị lạnh.”

Du Tiểu Vãn đành phải cúi đầu nhỏ giọng cảm tạ. Vừa ăn xong mấy miếng hạt dẻ, trong chén lại có thêm một vịt nấu khoai sọ, chợt nghe Quân Chi Miễn nói: “Thịt vịt bổ âm, tốt cho nữ tử.”

Quân Dật Chi không thể quản chuyện của Quân Chi Miễn, Du Tiểu Vãn còn chưa phải là vị hôn thê của mình, hắn ngay cả lập trường đứng ra nói cự tuyệt thay cũng không có, chỉ có thể nhàn nhạt liếc mắt một cái. Ánh mắt kia lạnh vù vù, khiến Du Tiểu Vãn cơ hồ gần như dúi đầu vào trong bát, mở miệng cảm ơn nhỏ như tiếng muỗi kêu, hoả tốc giải quyết miếng thịt vịt.

Duy Phương Đại công chúa hắc hắc cười, “Nhìn không ra Chi Miễn cũng biết gắp thức ăn cho người khác a.”

Quân Chi Miễn cũng không chịu thua kém, bắt chước Quân Dật Chi gắp thức ăn cho mỗi vị nữ quyến ngồi đây, rồi thản nhiên nói: “Một cành hoa xinh đẹp không làm nên mùa xuân, không thể cứ để Dật Chi đoạt hết ánh mắt của mọi người.”

Nhiếp Chính Vương chỉ thản nhiên liếc nhìn hai vị Quân công tử một cái, lại dời ánh mắt sang chỗ Ngô thứ phi, mặc dù không tự gắp thức ăn, nhưng cũng thường xuyên chỉ điểm cung nữ gắp món này gắp món kia cho Ngô Lệ Quyên. Trương Quân Dao liền làm nũng cũng muốn như vậy, Nhiếp Chính Vương sủng nịch cười cười, quay sang bảo cung nữ gắp thức ăn cho nàng.

Bữa tối kết thúc trong hoà hợp êm thấm, mọi người cùng vào phòng nghỉ dùng trà.

Trương Quân Dao ghi hận Quân Dật Chi không gọi mình là tiểu thím, đợi mọi người ngồi xuống rồi, liền bảo cung nữ đưa hai cái khay đến trước mặt Quân Dật Chi và Quân Chi Miễn. Trong khay có vẻ hai tấm mặt dây thắt lưng bằng vàng ròng khảm phỉ thúy thượng phẩm, kiểu dáng bất đồng, bất quá kích thước khối phỉ thúy cũng tương đương nhau.

“Không biết hai hoàng chất thích cái gì, đành phải đưa vài món có chút tục khí, hai hoàng chất giữ cho vui.” Trương Quân Dao nói nhẹ nhàng bâng quơ, khẽ quay đầu nhìn Nhiếp Chính Vương, “Vương gia, ngài lần trước ban cho thiếp mặt dây thắt lưng, giờ thiếp thân chuyển giao ra ngoài, ngài sẽ không trách thiếp thân đúng không?”

Hai mặt dây thắt lưng vốn là định thưởng cho hai huynh đệ ruột của Trương Quân Dao.

Nhiếp Chính Vương cười nhẹ, “Tùy ý nàng.”

Hắn chỉ nói như vậy, không vạch trần việc Trương Quân Dao gọi hai vị Quân công tử là hoàng chất có gì không ổn. Hai vị Quân công tử không tiện chối từ, đều phải thu vào trong người, chắp tay về hướng Trương Quân Dao tỏ lòng biết ơn. Trương Quân Dao tràn đầy đắc ý, quay sang khẽ hất cằm lên nhìn Ngô Lệ Quyên, làm ra vẻ rụt rè mỉm cười. Ngô Lệ Quyên chỉ làm như không phát hiện, tự tay rót trà cho Vương gia. Trương Quân Dao cũng không dây dưa nhiều, bảo nhũ mẫu ôm Kì Nhi đến cho Vương gia, cố ý muốn làm Vương gia phân tâm.

Nữ nhân so chiêu với nhau thường bắt đầu lúc không ai ngờ, rồi lại kết thúc trong nháy mắt.

Du Tiểu Vãn không muốn ở lại thêm nữa, ngồi ở một vị trí thật xa ngắm đứa nhỏ một lát, liền thừa dịp tâm tình Vương gia tốt, cáo lỗi hồi phủ.

Nhiếp Chính Vương cũng không ở lâu, có chút đăm chiêu nhìn Du Tiểu Vãn một cái, bâng quơ nói: “Quyên nhi thường xuyên cảm thấy buồn, ngươi có rảnh thì đến thăm nàng nhiều một chút.”

Du Tiểu Vãn vội vàng đáp ứng, Quân Dật Chi cũng thừa cơ cáo từ: “Tiểu chất và tiểu cô cô cũng định cáo từ, thuận đường tiễn Du tiểu thư hồi phủ.”

Nhiếp Chính Vương gật gật đầu, ba người liền cùng nhau rời khỏi. Quân Chi Miễn cũng đứng dậy muốn cáo từ, Nhiếp Chính Vương lại giữ hắn lại, “Lát nữa, ta muối hỏi vài chuyện về Thành Nam, ngươi hãy lưu lại.”

Quân Chi Miễn đành phải ngồi trở lại, Quân Dật Chi đắc ý trong lòng, quay đầu khiêu khích nhìn Quân Chi Miễn một cái. Hắn đang đi đến chỗ bình phong, người sắp phải quẹo vòng qua, nhưng bởi vì ngoái đầu lại, ánh mắt nhìn không thấy phía trước. Mà ngay trước tấm bình phong là một cặp bình sứ lớn, cao đến ngang ngực hắn, bên trong còn cắm mấy cành hoa đào mới, nếu không chú ý, rất dễ đụng ngã bình.

Du Tiểu Vãn đi ở bên kia, tuy rằng thấy được tình hình nguy hiểm của hắn, lại không kịp ngăn cản. Duy Phương Đại công chúa nhanh tay kịp kéo hắn một chút, Quân Dật Chi chỉ thấy trước mắt hiện lên một vật, theo bản năng xoay người tránh đi, ngược lại còn đụng phải bình sứ. Bình sứ bị đụng quá mạnh, may mà Quân Dật Chi và Duy Phương Đại công chúa đều tay mắt lanh lẹ, hai người cùng vươn tay ra vịn, bằng không với loại bình sứ nặng thế này, một người rất khó giữ.

Du Tiểu Vãn cũng khẽ kêu lên một tiếng, vội bước qua hỗ trợ. Đến lúc bình sứ được đặt lại ngay ngắn, nàng thính tai nghe bên trong có tiếng vật gì đó lăn qua lăn lại, liền tò mò hỏi vị cung nữ tiến lên thỉnh tội: “Trong bình này đựng cái gì vậy? ”

Cung nữ lắc đầu, “Chỉ cắm hoa mà thôi, nếu không đến mùa hoa, thì sẽ để bình không.”

Loại bình sứ cao lớn dùng làm đồ trang trí nội thất như thế này thường có màu sắc rực rỡ, hoa văn tinh mỹ, đún là không cần cắm thêm hoa, bên trong lại càng không cần chứa cái gì. Du Tiểu Vãn rõ ràng nghe được âm thanh, lại thêm từ nãy giờ luôn cảm thấy thai tượng Ngô Lệ Quyên có vấn đề, tất nhiên là sẽ không để yên. Ngay dưới ánh nhìn khó hiểu của Duy Phương Đại công chúa và Quân Dật Chi, nàng nhón chân ló đầu nhìn vào trong bình.

Vóc người của nàng không cao lắm, Quân Dật Chi thấy nàng nhìn có vẻ gian nan, liền để bình sứ nằm ngang xuống, “Như vậy có nhìn thấy không?”

Du Tiểu Vãn nương theo ánh đèn, nhìn xuống đáy bình, thấy bên trong có hai, ba viên gì đó màu đen…… Ánh mắt nàng thoáng trở nên sắc bén, “Bên trong có cái gì đó.”

Quân Dật Chi nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, cũng thấy lạ, liền vươn tay lấy một viên ra.

Thứ này chỉ cỡ hạt đậu xanh, cũng cứng như hạt đậu xanh, khi lăn tới lăn lui trong bình mới có thể phát ra thanh âm, nhưng thanh âm vẫn rất nhỏ, nếu không phải đứng gần, thật đúng là khó nghe thấy.

Du Tiểu Vãn để thứ này dưới mũi ngửi ngửi, ánh mắt khẽ biến, lại dùng móng tay cào ra một chút, đặt lên đầu lưỡi, liếm nhẹ một cái. Sắc mặt nàng nhất thời thay đổi, lập tức nhấc váy quay trở lại phòng nghỉ, cúi người nói với Nhiếp Chính Vương: “Vương gia, trong bình hoa cạnh bình phong có chứa viên thuốc trợ sản*.” Nói xong hai tay trình lên viên thuốc nhỏ.

* Thuốc trợ sản là thuốc dùng để giúp phụ nữ sinh con trong trường hợp đứa trẻ đã đến thời điểm rồi mà không chịu ra. Nếu chưa đến lúc sinh mà dùng thuốc này sẽ dẫn đến sinh non, cả mẹ và đứa trẻ đều khó sống.

Khó trách, không phát giác Ngô Lệ Quyên trúng độc, thai tượng không được tốt, nguyên lai là bị trợ sản.

Người bên trong đã sớm nghe được động tĩnh ở chỗ bình phong. Ánh mắt Nhiếp Chính Vương lóe lên mấy cái, bốc viên thuốc từ tay Du Tiểu Vãn lên xem, trầm giọng nói: “Truyền thị vệ, tạm giam toàn bộ hạ nhân của Thủy Phong Cảnh, truyền Thái y đến nghiệm dược.”

Với mệnh lệnh như vậy, nhóm người Du Tiểu Vãn liền không dễ đi, đều thối lui sang một bên. Nàng vụng trộm liếc nhìn Trương Quân Dao một cái, vẻ mặt Trương Quân Dao có chút căng ra, không lộ ra bao nhiêu ý sợ hãi, chỉ quay đầu nói với Lan ma ma: “Ma ma và nhũ mẫu mang công tử về phòng trước đi.”

Lan ma ma vội cúi người nói: “Thỉnh trắc phi không cần lo lắng, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho công tử.”

Lan ma ma bỗng nhiên nói một câu “không cần lo lắng” khiến Du Tiểu Vãn trực giác cảm thấy hai người này đang thương lượng gì đó, liền uyển chuyển nói: “Thỉnh ma ma dừng bước, cũng thỉnh trắc phi yên tâm, đợi thẩm vấn xong rồi hẵng đưa tiểu công tử về phòng.”

Trương Quân Dao lãnh nghiêm mặt nói: “Vãn Nhi, ta không biết là muội cũng có thể lắm miệng trong phủ Nhiếp Chính Vương.”

Quân Dật Chi lười biếng cười nói, “Trương trắc phi đừng tức giận, ta nghĩ Du tiểu thư chỉ là có ý tốt mà thôi. Viên thuốc này là do Du tiểu thư phát giác, nàng đương nhiên muốn giúp hoàng thúc điều tra ra là trên người ai còn có thứ này. Ngươi vội vã phái người đi như vậy, ngày sau nếu để lại hiềm nghi, chẳng phải rất không tốt?”

Trương Quân Dao cứng đờ mặt, lại tìm không thấy câu gì để phản bác. Nàng lén nhìn sắc mặt Nhiếp Chính Vương, chỉ thấy hắn cúi mắt nhìn viên thuốc trong tay, không nói không cười, khiến nàng càng không dám mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook