Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 64: Đắc tội Quân Kiền Linh

Thủy Thanh Thiển

17/04/2015

Edit: Nguyệt Hạ

“Ta cũng không có đủ can đảm để thu thập ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trêu chọc nói.

Quân Khuynh Vũ bước vài bước đến gần Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh của hắn mang theo bảy phần say đắm ba phần si mê, câu môi nói, “Hoàng nhi nếu gả cho bản điện, bản điện tự nhiên sẽ tùy nàng khi dễ.”

“Nói như thế, ta nếu không lấy chồng, thì không thể khi dễ huynh?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, cũng không cảm kích, ngược lại nhíu mày nói.

Trên mặt Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhẹ buông tay, bộ dáng không nề hà, “Hoàng nhi muốn thế nào thì như thế ấy. Chỉ là, Hoàng nhi phải nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ta!”

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy trên mặt hắn hình như có vẻ mặt ngưng trọng, một đôi con ngươi như mặc ngọc hiện lên quang mang tối tăm, nhìn không thấu tâm tư của hắn giờ phút này. Nam nhân này đang lo lắng cái gì? Nàng nếu đã đáp ứng làm hoàng hậu của hắn, thì đương nhiên một lòng chỉ có hắn.

Mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, không nói được một lời.

Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng không nói lời nào, thần sắc lại có vài phần sốt ruột, truy vấn nói, “Hoàng nhi, nang có nghe ta nói không?”

“Yên tâm, đời này, ta chỉ sẽ là nữ nhân của huynh.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ sốt ruột như đứa trẻ, trong lòng không khỏi có phần sụp đổ. Nam tử này cho tới bây giờ đều là bày mưu nghĩ kế, bừa bãi tiêu sái, có khi nào thấy hắn chấp nhất như trẻ con như vậy đâu?

Trong mắt Quân Khuynh Vũ rốt cục chậm rãi hiện lên một tia vui sướng, hắn vô lại ngoéo khóe môi một cái, làm nũng nói, “Đời này không đủ. Ta muốn là đời đời kiếp kiếp.”

Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt xem thường, người này quả nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước a.

Để ý thấy Lạc Khuynh Hoàng trợn trắng mắt, Quân Khuynh Vũ vểnh khoé môi, nói, “Đâu có gì lạ. Hoàng nhi là của ta thật tốt quá. Nhiều người thích nàng như vậy. Mới vừa rồi ta thật vất vả cứu tỉnh Lăng Cảnh Lan, câu đầu tiên hắn nói,đúng là một nữ nhân lòng dạ hiểm độc. Ta xem thần sắc kia, rõ ràng là đã đặt tâm trí vào nàng.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mày không khỏi nhăn lại. Nàng đối xử như thế với Lăng Cảnh Lan, hắn lại vẫn hướng tâm trí về nàng? Không phải là đầu óc có vấn đề, có khuynh hướng thích bị ngược chứ? Nghĩ đến đây, khóe miệng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi co rút, một bộ dáng không thể tin được.

“Tiểu thư, nhị hoàng tử đến đây.” Hương Lăng vừa đi vào phòng, vừa thông báo.

Tiến vào phòng, nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đứng bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi giật mình mở to hai mắt, trong chốc lát đã quên cấp bậc lễ nghĩa, chỉ vào Quân Khuynh Vũ nói, “Thất… Hoàng tử?”

Thất hoàng tử làm sao có thể ở trong phòng tiểu thư?

Hương Lăng trợn to mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài tựa hồ còn nhiễm ý cười, cánh môi mỏng manh gợi lên tươi cười tà mị, sóng mũi cao ngất phác hoạ nên một độ cong hoàn mĩ. Chỉ là tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm?!

Đúng rồi. Thất hoàng tử luôn luôn liền mặc xiêm y đỏ rực, như thế nào bây giờ lại thay đổi một màu trắng thuần. Một thân áo choàng trắng thuần, làm cho sự ngang ngạnh cùng bất cần đời của hắn mất đi không ít, ngược lại còn tăng thêm vài phần thanh nhã cùng cao quý. Lại có vài phần giống Lưu Cảnh công tử.

Nhìn bộ dáng Hương Lăng trừng lớn đôi mắt, Lạc Khuynh Hoàng bĩu môi, nhìn Quân Khuynh Vũ. Người này không quan tâm gì mà xuất hiện ở phủ đại tướng quân như vậy, thật sự là quá mức lỗ mãng. May mắn hiện tại là Hương Lăng tiến vào chứ không phải ngoại nhân, nếu không, nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong này, còn không phải sẽ gây thêm một màn sóng to gió lớn?

Nếu hiện tại người xuất hiện là Quân Kiền Linh, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể hiểu rõ thân phận của hắn, hắn khổ tâm tính kế nhiều năm qua hết thảy sẽ bị làm sáng tỏ. Nàng biết, hắn là có tâm thiên hạ , nếu không, một Cẩm quốc nho nhỏ, đã sớm nằm trong tay hắn.

“Nhìn thấy bổn hoàng tử cũng không hành lễ?” Như không nhìn thấy thần sắc buồn bực của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ thản nhiên ngồi xuống nhuyễn tháp của Lạc Khuynh Hoàng, tà tà dựa vào trên nhuyễn tháp, một bộ đem khuê phòng Lạc Khuynh Hoàng trở thành phòng của mình.

Nhìn thấy Quân Khuynh Vũ không hề e dè nằm trên nhuyễn tháp Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Hương Lăng trừng lớn hơn nữa, nhưng vẫn là kiềm chế kinh ngạc, hành lễ với Quân Khuynh Vũ, “Nô tỳ tham kiến thất hoàng tử.”

Quân Khuynh Vũ thấy bộ dáng của Hương Lăng, khóe môi cong cong, chỉ là một nha đầu đơn thuần, khó trách Lạc Khuynh Hoàng đối với nha đầu này tốt như vậy. Bất quá tâm tư đơn thuần cũng không hẳn là chuyện tốt. Thôi, chỉ cần nàng trung tâm cho Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng thích nàng, như vậy lưu nàng ở bên người Lạc Khuynh Hoàng cũng không có trở ngại gì đi?

“Tiểu thư, nhị hoàng tử đang chờ bên ngoài phủ đại tướng quân.” Hương Lăng do dự nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử đều từng mấy lần yết kiến tiểu thư, tiểu thư lấy lý do tiến cung học y cự tuyệt, nay tiểu thư học y đã muốn hơn nửa năm, thái y trong cung đều khen ngợi tiểu thư thiên phú dị bẩm, đã muốn trò giỏi hơn thầy mà trở về, bởi vậy tiểu thư sẽ không lại tiến cung. Nay nhị hoàng tử yết kiến, tiểu thư sợ là không cự tuyệt được.

Nhưng là bây giờ thất hoàng tử vô duyên vô cớ xuất hiện trong khuê phòng tiểu thư, xem thần sắc tiểu thư tựa hồ cũng không hờn không giận, từ khi tỉnh lại sau lần bệnh nặng đó, tiểu thư tính tình đại biến, nếu là tiểu thư không muốn, sợ là thất hoàng tử cũng không thể tùy ý xuất hiện ở trong này.

“Nói là ta bị bệnh.” Lạc Khuynh Hoàng nghe tên Quân Kiền Linh, trong mắt hiện lên một chút chán ghét, ngón tay gắt gao nắm chặt. Món nợ Quân Kiền Linh nợ nàng nàng còn chưa tính sổ, nay hắn lại cứu đi người nàng muốn giết, cư nhiên còn có mặt mũi đến phủ đại tướng quân tìm nàng?!

“Nhưng nhị hoàng tử tự mình đến, tiểu thư nếu cự tuyệt, sợ là không tốt đi?” Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, không khỏi khuyên nhủ. Thân phận địa vị tiểu thư hiện tại xác thực đã hơn xưa, nhưng cũng không thể sánh bằng với nhị hoàng tử a.

Nàng tuy rằng chỉ là một nô tỳ, nhưng là cũng biết chuyện thái tử bị giáng, tứ hoàng tử bị giết, thái tử vị sợ là rất nhanh sẽ rơi vào trong tay nhị hoàng tử. Tiểu thư nếu đắc tội nhị hoàng tử, chỉ sợ không tốt.

Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Hương Lăng liếc mắt một cái, thanh âm mang theo một cỗ khí thế không giận mà uy, nói, “Hương Lăng đây là muốn làm trái mệnh lệnh của ta sao?”

“Nô tỳ không dám.” Hương Lăng nhìn thấy ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng, lập tức đáp. Nàng đã đáp ứng tiểu thư mặc kệ tiểu thư nói cái gì, nàng đều sẽ nghe theo. Nàng chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư mà thôi.

Xem thần sắc tiểu thư, tựa hồ cực vì chán ghét nhị hoàng tử, điều này làm cho nàng có chút mạc danh kỳ diệu. Nhị hoàng tử tuy ít có phong thái kỳ tú, nhưng có tao nhã, nắm quyền, tiểu thư vì sao không thích nhị hoàng tử?!

Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Quân Khuynh Vũ. Thất hoàng tử trừ bỏ sinh ra có vẻ ngoài xuất chúng, còn điểm nào so được với nhị hoàng tử?! Tiểu thư cho phép thất hoàng tử vào khuê phòng của nàng, lại không nguyện ý ra ngoài gặp nhị hoàng tử?! Thật sự là kỳ quái.

Quân Khuynh Vũ vẫn thản nhiên tự đắc dựa vào trên nhuyễn tháp của Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt hoa đào hẹp dài híp một nửa, một bộ lười biếng thoải mái, nhìn biểu tình nghi hoặc của Hương Lăng, khóe môi hắn cong lên, “Hoàng nhi, tiểu nha đầu của nàng tựa hồ rất xem trọng Quân Kiền Linh a.”

Lạc Khuynh Hoàng không để ý tới lời nói của Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ thảnh thơi tựa vào trên nhuyễn tháp của nàng, nàng hơi nhíu mày, trầm giọng nói, “Đứng lên!”

“Hoàng nhi không nên hung dữ với ta như vậy. Phải ôn nhu.” Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc mang theo vài phần tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng, biết Lạc Khuynh Hoàng tâm tình không tốt. Tâm tình không tốt này chắc chắn không phải vì hắn nằm trên nhuyễn tháp của nàng, sợ là bởi vì Quân Kiền Linh đi.

Nhớ tới câu chuyện Lạc Khuynh Hoàng kể với hắn, tâm hắn đột nhiên đau xót, tên Quân Kiền Linh chết tiệt này, có mắt không nhìn được kim tương ngọc, dám đối xử như vậy với Hoàng nhi. Cho dù Hoàng nhi trọng sinh, Quân Kiền Linh cũng không nhớ rõ chuyện quá khứ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Quân Kiền Linh!

Để ý thấy trong mắt Quân Khuynh Vũ đột nhiên dâng lên sát khí, Lạc Khuynh Hoàng nhấp mím khoé môi, mặt mày ảm đạm thoáng nhẹ hơn, nói, “Huynh còn không mau đứng dậy?”

Nâng đôi mắt đáng thương hề hề nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thấy ảm đạm trên mặtLạc Khuynh Hoàng từng chút từng chút mất đi, Quân Khuynh Vũ mới lười biếng từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, cười nói, “Ta biết Hoàng nhi đây là giận chó đánh mèo. Bất quá, ta rất thích bị giận chó đánh mèo. Bởi vì, này chứng minh trong lòng Hoàng nhi đã hoàn toàn đem ta trở thành người một nhà .”

Lạc Khuynh Hoàng sắc mặt đỏ lên, đang muốn mở miệng phản bác, Quân Khuynh Vũ lại nói tiếp, “Bất quá ta còn chưa muốn đứng lên đâu, nhuyễn tháp này dựa vào thực thoải mái, còn có hương vị của Hoàng nhi. Chúng ta sau này đại hôn, cũng mang nó theo đi!”

Lạc Khuynh Hoàng nao nao. Trước mắt nàng hiện lên cảnh nàng mặc giá y đỏ rực bị người áp vào lãnh cung, một đạo thánh chỉ vô tình hoàn toàn chặt đứt ảo tưởng tốt đẹp của nàng. Nam nhân nàng yêu nhất cùng muội muội thân thiết nhất của nàng song song xuất hiện trước mặt nàng, nàng bị bắt quỳ gối trước mặt bọn họ,xem bọn họ cá nước giao hoan!

Quân Kiền Linh, Lạc Khuynh Thành, món nợ này, nàng nhất định sẽ hảo hảo tính toán cùng bọn họ!

Móng tay vô ý thức đâmvào lòng bàn tay, hốc mắt Lạc Khuynh Hoàng có chút phiếm hồng, trong mắt toả ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.

Cảm giác được một cỗ ấm áp bao quanh, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, chạm vào đôi đồng tử thâm trầm của Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ thân thủ kéo ra bàn tay đang siết chặt của Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nhưng bá đạo nói, “Ta không cho phép nàng lại nhớ đến chuyện lúc trước! Ta sẽ cho nàng một hôn lễ đẹp nhất thiên hạ! Về sau nàng chỉ có thể nghĩ đến hôn lễ của chúng ta,không được nghĩ đến những điều không vui nữa, rõ chưa?”

Hôn lễ đẹp nhất thiên hạ?!

Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt thâm thúy của Quân Khuynh Vũ, khóe môi chậm rãi giương lên một chút tươi cười hạnh phúc. Nàng từng thề không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa, chính là, nếu như là nam nhân này, nàng nguyện ý lại tin tưởng một lần.

Hắn thích hợp với màu đỏ như vậy, mặc vào trang phục tân lang đỏ rực, chắc sẽ chiếm hết phong lưu hàm súc đi. Nghĩ như vậy, thật sự là có chút chờ đợi hôn lễ này a.

“Nhị hoàng tử, ngài không thể vào!” thanh âm vội vàng của Hương Lăng đột nhiên ở ngoài phòng truyền đến.

Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mi, Quân Kiền Linh là quyết tâm nhất định phải gặp nàng sao? Cư nhiên dám làm ra chuyện bất cố thân phân xông vào khuê phòng nữ nhân!

Sóng mắt lưu chuyển hiện lên một chút tàn khốc, Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, Quân Khuynh Vũ hiểu ý, lập tức thân hình chợt lóe, vọt đến phía sau bình phong.

“Tránh ra. Bản điện bất quá là lo lắng thân thể Khuynh Hoàng quận chúa, muốn đi vào thăm một chút mà thôi!” thanh âm ôn nhu như ngọc của Quân Kiền Linh ẩn vài phần hỗn loạn lại có vài phần uy nghiêm của bậc đế vương, nếu lắng nghe cẩn thận, bên trong còn hàm chứa vài phần tức giận.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng có chút giương lên, thân thủ đẩy ra cửa phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Quân Kiền Linh, thần sắc lạnh nhạt nói, “Mặc dù lo lắng cho thân thể bản quận chúa, nhị hoàng tử xông vào khuê phòng nữ tử như vậy, chỉ sợ là không hợp lễ nghĩa đi?”



Lạc Khuynh Hoàng thanh âm thản nhiên, như mây bay ngang trời, gió thổi qua liền phiêu tán hầu như không còn, lại cố tình hàm chứa vài phần lãnh ý, không thể khinh thường.

Quân Kiền Linh nâng lên đôi mắt, lọt vào trong tầm mắt, là một nữ tử dung mạo phong hoa tuyệt đại đang nhìn hắn.

Một thân áo dài trắng thuần như bạch ngọc, bên ngoài khoác một tấm áo choàng lụa mỏng xanh thẳm như nước. Trên mặt không son phấn, vẫn là khuynh quốc khuynh thành, làm người ta không thể rời tầm mắt. Nữ tử như vậy, dung mạo tuyệt sắc, kinh thải tuyệt diễm, bảo hắn làm sao có thể ra tay?!

Chỉ là đôi con ngươi đen như mực kia, giờ phút này đang lạnh như băng nhìn hắn. Khóe môi rõ ràng là có chút mỉm cười, nhưng hắn lại không cảm giác được nửa phần ý cười, chỉ có lạnh lùng vô hạn.

Lạc Khuynh Hoàng không thích hắn. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đã cảm giác được. Chỉ sợ không chỉ là không thích, thậm chí là cực lực khắc chế một cỗ căm hận. Lúc trước nàng cực lực khắc chế, hắn cảm giác cũng không rõ ràng, chính là hôm nay, hắn đã rành mạch cảm giác được .

“Khuynh Hoàng quận chúa nói phải. Là bản điện nhất thời tình thế cấp bách, lo lắng không chu toàn, còn thỉnh Khuynh Hoàng quận chúa bỏ qua.” Quân Kiền Linh mày có chút nhíu lại, nho nhã lễ độ nói.

Lạc Khuynh Hoàng không có lý do gì để chán ghét hắn. Hôm qua hắn đã cẩn thận hỏi Lạc Khuynh Thành tất cả những chuyện có liên quan đến Lạc Khuynh Hoàng. Xem như bản thâncũng có chút hiểu biết đối với tính nết của Lạc Khuynh Hoàng. Bởi vậy hắn hôm nay tự mình đến, chính là vì muốn bắt được phương tâm.

Nếu có thể cưới Lạc Khuynh Hoàng, sẽ có được sự trợ giúp của đại tướng quân, sẽ được phụ vương ưu ái, sẽ được kinh thải tuyệt diễm nữ tử này tương trợ. Khi đó, còn sợ hắn không chiếm được thái tử vị sao?!

Chỉ cần nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt Quân Kiền Linh lộ rõ dục vọng chinh phục cùng tính kế. Chỉ là có lẽ ngay cả chính hắn cũng không rõ, chấp nhất muốn thú nàng như vậy, thật sự chỉ vì nàng có giá trị lợi dụng sao? Hay là,vì tâm của mình đã sớm bị tuyệt diễm nữ tử này bắt mất?

Lạc Khuynh Hoàng đứng đối diện Quân Kiền Linh, thần sắc của Quân Kiền Linh nàng tự nhiên là nhìn không xót gì. Nhìn đến dục vọng trong mắt Quân Kiền Linh, Lạc Khuynh Hoàng ánh mắt lại thêm rét lạnh vài phần, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Người cũng đã thấy rồi, nhị hoàng tử có phải hay không nên ly khai?!”

Quân Kiền Linh trong mắt hiện lên ba phần buồn bực bảy phần kinh ngạc, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ đến Lạc Khuynh Hoàng không khách khí mà hạ lệnh trục khách, lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt hồng nhuận, ở đâu ra bộ dáng có bệnh?! Không khỏi tức giận nói, “Người đã gặp được. Chính là bản điện không biết Khuynh Hoàng quận chúa rốt cuộc là mắc bệnh gì, có cần thỉnh thái y đến xem hay không?”

“Không nhọc nhị hoàng tử lo lắng. Bản quận chúa từng học tập cùng thái y trong cung nhiều ngày, y thuật mặc dù không xưng là tuyệt đỉnh, nhưng chữa bệnh tầm thường vẫn là không sai!” Đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút tàn khốc, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

“Tuy là nói như thế, nhưng bản điện vẫn là lo lắng.” Quân Kiền Linh trong mắt hợp thời dần hiện ra thần sắc thân thiết, một bộ khiêm khiêm quân tử.

Trong lòng đã bắt đầu tính toán. Nếu Lạc Khuynh Hoàng không có bệnh, nàng tự nhiên sợ thái y đến chẩn bệnh, hôm nay tất sẽ theo hắn đi ra ngoài, đến lúc đó dựa vào tin tức hỏi được từ Lạc Khuynh Thành, còn sợ không nắm được tâm của Lạc Khuynh Hoàng sao?! Nếu Lạc Khuynh Hoàng thật sự bị bệnh, như vậy bây giờ hắn quan tâm nàng, cũng là có lợi mà vô hại .

Lạc Khuynh Hoàng nhìn ý tứ thân thiết trong mắt Quân Kiền Linh, trong lòng không khỏi cười lạnh, Quân Kiền Linh hành động quả thật là càng ngày càng tốt, câu môi đáp, “Chỉ là phong hàn bình thường, bây giờ đã tốt hơn, chính là lo lắng lại trở bệnh, muốn tĩnh dưỡng mấy ngày mà thôi. Nhị hoàng tử sẽ không trách tội bản quận chúa đi?”

Quân Kiền Linh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, trong mắt rõ ràng hiện lên bất ngờ. Ôn nhuận trên mặt cũng âm trầm vài phần! Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng là không muốn cùng hắn đi ra ngoài!

Thật sự là không biết tốt xấu! Nàng nghĩ đến nàng được phụ vương sủng ái, được dân chúng tán thưởng, thì thật sự trở thành một người rất giỏi sao?! Bất quá là một nữ tử mà thôi! Hắn không tin Quân Kiền Linh hắn không đối phó được một nữ nhân!

“Một khi đã như vậy, kia bản điện ba ngày sau lại đến.” Quân Kiền Linh trong lòng tức giận, trên mặt vẫn là ôn hòa tươi cười, ôn nhu nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút đùa cợt. Xem ra Quân Kiền Linh là không tính buông tha nàng, bất quá tính toán của hắn, chưa chắc đã thành công. Nghĩ đến đây, đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng cất giấu vài phần giảo hoạt, câu môi đáp, “Đa tạ nhị hoàng tử thông cảm.”

“VậyKhuynh Hoàng quận chúa hảo hảo dưỡng bệnh, bản điện sẽ không quấy rầy.” Quân Kiền Linh vuốt cằm một cái, lập tức xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Quân Kiền Linh nhanh nhẹn rời đi, Hương Lăng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng vừa rồi cũng thật thay tiểu thư đổ mồ hôi một phen, tiểu thư nói chuyện không khách khí như vậy, vạn nhất chọc giận nhị hoàng tử cũng không tốt, may mắn nhị hoàng tử là quân tử, không so đo cùng tiểu thư.

“Tiểu thư, nhị hoàng tử rất tốt, không chỉ có dung mạo, tính tình lại tốt, lại có tài, tiểu thư vì sao không thích hắn?” Hương Lăng nhìn Quân Kiền Linh đi xa , mới nghi hoặc hỏi.

“Chỉ là một bộ thân xác thối tha thôi. Tâm tư hiểm độc, cái khác cho dù tốt, thì có tác dụng gì?” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn lướt qua bóng dáng Quân Kiền Linh sắp biến mất, giọng điệu khinh miệt nói.

Hương Lăng cái hiểu cái không nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tuy rằng không rõ ý tứ của tiểu thư, nhưng khẳng định là tiểu thưkhông thích nhị hoàng tử. Chẳng lẽ tiểu thư thích thất hoàng tử sao?! Nhưng là tiểu thư mới vừa rồi không phải cũng nói, bề ngoài không quan trọng sao, như nàng biết, thất hoàng tử trừ bỏ diện mạo đẹp hơn một chút, cũng không có ưu điểm gì.

“Nhưng mà, vẫn hơn là thất hoàng tử bất cần đời đi.” Hương Lăng ninh ninh lông mi, dường như lo lắng, lại bổ sung một câu, “Nô tỳ nghe nói thất hoàng tử thường xuyên lưu luyến thanh lâu, tiểu thư cũng không nên bị hắn lừa.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói của Hương Lăng, khóe miệng không khỏi co rút. Nàng biết hảo ý của Hương Lăng, nhưng là lời này nói ra, tên trong phòng kia chỉ sợ càng không từ bỏ ý đồ .

“Tiểu thư nhà ngươi không dạy ngươi không được nói lung tung sau lưng người khác sao?” Tiếng nói mang theo từ tính, réo rắt đến cực điểm, mang theo vài phần thiên thành tà mị cùng bá khí, Quân Khuynh Vũ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, đôi mắt hoa đào hẹp dài có chút nheo lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hương Lăng.

Hương Lăng vừa rồi thấy trong phòng Lạc Khuynh Hoàng không có một bóng người, nghĩ là Quân Khuynh Vũ đã ly khai rồi, nào biết đâu Quân Khuynh Vũ đột nhiên xuất hiện, nhớ tới lời nói của mình, không khỏi toát mồ hôi, thất hoàng tử này không chỉ có bất cần đời, mà còn phóng đãng nganh ngạnh, đường hoàng vô cùng, đắc tội thất hoàng tử, cũng sẽ không có kết cục tốt.

Nghĩ đến đây, Hương Lăng lại không dám ngẩng đầu nhìn Quân Khuynh Vũ, vội vàng quỳ xuống, liên tục nói, “Nô tỳ đáng chết, thất hoàng tử thứ tội!”

“Ở sau lưng bản điện nói bậy, ngươi nói, bản điện phải xử trí ngươi như thế nào đây?” trong đôi mắt như mặc ngọc của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia ý tứ hàm xúc không rõ thần sắc, khóe môi giương lên một chút ý cười cao thâm, từ trên cao nhìn xuống Hương Lăng.

Hắn kéo âm cuối thật dài, từng chữ từng chữ, đều thập phần ôn nhuận êm tai, nghe qua tựa hồ không có nửa phần tức giận, lại cố tình hàm chứa một cỗ uy nghiêm bá khí.

Hương Lăng sợ hãi nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, chỉ liếc mắt một cái, liền ngây ngẩn cả người.

Nàng luôn luôn biết thất hoàng tử có diện mạo điên đảo chúng sinh, nhưng là giờ này khắc này, bị thất hoàng tử trên cao nhìn xuống, nàng bỗng nhiên cảm thấy, thất hoàng tử tao nhã khí độ, nhị hoàng tử căn bản không thể so sánh cùng.

Nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đứng cùng nhau, Hương Lăng lần đầu tiên cảm thấy, bọn họ thật xứng đôi. Tiểu thư là nữ tử như thế nào, làm sao có thể hồ đồ? Thất hoàng tử này sợ là cũng không đơn giản như bên ngoài đi. Khí độ như thế, làm sao người bình thường có thể có được ?

“Như thế nào, bị dọa choáng váng rồi?” Quân Khuynh Vũ thấy Hương Lăng không nói lời nào, lại ngoéo môimột cái, con ngươi đen như mực tựa hồ là kín không kẽ hở, nhìn không ra một tí cảm xúc.

“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần!” Hương Lăng vội vàng nhận sai.

Quân Khuynh Vũ vẫn là thản nhiên tự đắc, khóe mắt đuôi mày thậm chí ngay cả nửa phần tức giận cũng không thấy, chỉ cần đứng như vậy, đã làm cho người ta cảm giác được một loại uy nghiêm thánh thần không thể xâm phạm. Hương Lăng vụng trộm đánh giá Quân Khuynh Vũ, thất hoàng tửnhư vậy, thật quá xa lạ .

Nam tử này, tựa hồ nên đứngở nơi tối caocủa thiên hạ nhìn xuống chúng sinh. Nam tử như vậy, làm sao có thể là bất cần đời, tầm thường vô vị?!

“Thôi.” Đôi mắt như ngọc của Quân Khuynh Vũ chưa hề chớp một lần nào, đem ánh mắt chuyển tới hai má Lạc Khuynh Hoàng, thâm trầm đen đặc nhất thời hóa thành nhất uông xuân thủy, ôn nhu như nước nhìn Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, “Nếu là người của Hoàng nhi, ta sẽ không so đo.”

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đứng đó, tựa hồ cũng cũng không nhận tình của Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ bất quá là hù dọa Hương Lăng, nàng tự nhiên nhìn ra được, bởi vậy nàng đứng ở một bên cũng không mở miệng. Quân Khuynh Vũ là loại nhân vật nào, lại có nhàn tâm đi chọc ghẹo Hương Lăng, sợ vẫn là vì chọc ghẹo nàng đi. Khóe môi không khỏi giương lên một chút tươi cười bất đắc dĩ.

Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc lạnh nhạt của Lạc Khuynh Hoàng, lại thấy khoé môi nàng giương lên tươi cười bất đắc dĩ, không khỏi nhún vai, nói, “Hoàng nhi. Quá thông minh, cũng không hẳn là tốt.”

Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng cười từ chối cho ý kiến, thấy Hương Lăng còn quỳ trên mặt đất, liền thản nhiên phân phó nói, “Đứng lên đi! Nơi này không cần ngươi hầu hạ .”

Hương Lăng vốn là bị khí thế của Quân Khuynh Vũ làm cho kinh sợ, nay thấy tiểu thư nhà mình chỉ nhẹ nhàng ôn nhu nói một câu, khí thế uy nghiêm cùng cao quý cũng không kém Quân Khuynh Vũ, hai người thật đúng là trời đất tạo nên một đôi bích nhân, Hương Lăng đột nhiên thay đổi chủ ý, cảm thấy tiểu thư cùng thất hoàng tử cực kì xứng đôi.

Nhìn Hương Lăng rời đi, Quân Khuynh Vũ thâm thúy nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Ba ngày sau hắn lại đến, Hoàng nhi chuẩn bị như thế nào?”

“Nếu thịnh tình không thể chối từ, kia liền đi vậy. Hắn cũng không phải con hổ, chẳng lẽ có thể ăn thịt ta sao?!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Quân Khuynh Vũ, giọng điệu đúng là tự tin cùng đàng hoàng.

Nếu Quân Kiền Linh sau này tìm đến nàng, chắc là đã tính toán kĩ lưỡng. Hắn cứu đi Lạc Khuynh Thành mục đích đơn giản chỉ có hai, thứ nhất, chính là mượn cơ hội đối phó phủ đại tướng quân, nhưng xem thế cục bây giờ, Quân Kiền Linh còn cần duy trì phủ đại tướng quân, không vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không động đến phủ đại tướng quân. Như vậy, mục đích chính là cái thứ hai.

Muốn có được sự ủng hộ của phủ đại tướng quân, biện pháp tốt nhất chính là thú nàng. Muốn thú nàng, tự nhiên là dựa theo những gì nàng yêu thích hỏi được từ miệng Lạc Khuynh Thành, muốn dẫn nàng đi ra ngoài, đạt được lòng của nàng.

Nàng cũng muốn nhìn xem Quân Kiền Linh có thể làm ra cái trò xiếc gì. Nàng cũng không ngại mượn cơ hội này ly gián Lạc Khuynh Thành và Quân Kiền Linh. Nếu Quân Kiền Linh phát hiện những điều Lạc Khuynh Thành nói với hắn đều sai, không biết sẽ phản ứng thế nào đây?!

“Quân Kiền Linh hiện giờ cần sự ủng hộ của phủ đại tướng quân, hắn đối đãi nàng, tất sẽ vô cùng tốt.” Quân Khuynh Vũ thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt lộ ra một chút lo lắng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt lo lắng của Quân Khuynh Vũ, không khỏi giương lên ý cười. Nàng nhận thức Quân Khuynh Vũ hướng đến đều là cô tuyệt tự phụ, thiên hạ này có thể vào hắn mắt gì đó thiếu chi lại thiếu.

Đối với Quân Kiền Linh, hắn là cho tới bây giờ cũng không để vào mắt. Nhưng là nay, cũng là vì nàng, hắn lại trở nên không tự tin.

Thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng gằn từng tiếng nói, “Huynh nghĩ rằng ta là ngốc tử sao. Có giáo huấn lúc trước, ta như thế nào còn có thể bị hắn lợi dụng?! Hơn nữa, tâm của ta đã muốn có huynh, thì sẽ không có người khác nữa. Đừng nói Quân Kiền Linh căn bản không thể so sánh với huynh, cho dù hắn hơn huynh thì như thế nào? Ta yêu huynh, không bao giờ sẽ thấy người nào tốt hơn huynh nữa. Huynh hiểu không?”



Quân Khuynh Vũ thân thủ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, đặt lên ngực, lộ ra hồn nhiên tươi cười như đứa trẻ, nói, “Ân! Hoàng nhi, nàng chỉ có thể là của ta, cũng chỉ sẽ là của ta!”

Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Quân Kiền Linh quả nhiên đúng hẹn lại đến phủ đại tướng quân. Lạc Khuynh Hoàng nếu không chưa từng trang bệnh từ chối, ngược lại đã sớm chuẩn bị tốt.

Quân Kiền Linh một thân áo bào trắng như ngọc, đứng trước cửaphủ đại tướng quân. Mặt mày nhu hòa, tao nhã. Bạch ngọc đai lưng khấu ở bên hông, càng tăng thêm vài phần quý khí. Trên đường lui tới hi vọng của mọi người gặp Quân Kiền Linh, đều lộ rathần sắc hâm mộ kinh diễm.

Lạc Khuynh Hoàng vừa ra khỏi cửa lớn phủ đại tướng quân liền thấy Quân Kiền Linh, chính là của nàng con ngươi vẫn chưa nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, thậm chí ngay cả bộ pháp đều không có một chút thay đổi. Chậm rãi đi tới trước mặt Quân Kiền Linh, Lạc Khuynh Hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “Nhị hoàng tử đợi lâu.”

Quân Kiền Linh nâng lên đôi mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Liếc mắt một cái, liền mê thần.

Lạc Khuynh Hoàng mặc quần áo xanh nhạt sắc, vạt áo linh động theo Lạc Khuynh Hoàng tiêu sái động mà chớp lên, giống như phô thành ở trong nước tiếp thiên liên diệp vô cùng bích lá sen, đoan linh mẫn động xinh đẹp tuyệt trần. Hé ra gương không mặt son phấn, so với gì tinh xảo trang dung đều phải đẹp hơn gấp trăm lần. Nữ tử như vậy, thật là chỉ có ở trên trời a!

Thu liễm thần sắc một chút, Quân Kiền Linh quân tử vươn tay, ôn hòa cười nói, “Khuynh Hoàng, lên xe đi.”

Lạc Khuynh Hoàng giống như không nhìn thấycánh tay Quân Kiền Linh muốnđỡ nàng, tránh đi Quân Kiền Linh, chính mình lên xe. Thần sắc cũng không có nửa phần thay đổi, bình tĩnh tự nhiên lên xe. Giống như nàng thật sự không thấy Quân Kiền Linh vươn tay.

Cánh tay Quân Kiền Linh dừng ở giữa không trung, gương mặt hắn rõ ràng biến sắc, có chút đen tối không rõ. Lập tức, trong mắt hắn hiện lên một chút ngoan ý, xốc lên màn xe, cũng ngồi xuống.

“Nghe nói Khuynh Hoàng thích phù dung. Nay đúng là tiết phù dung ra hoa, không bằng ta mang nàng đến nhìn xem?” Quân Kiền Linh vào xe ngựa liền khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc, không có lấy một điểm tức giận, ôn hòa nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng tựa nửa ngườitrên vách xe ngựa. Lông mi thật dài rũ xuống, nhìn không thấu tâm tư của nàng lúc này, nghe thấylời nói của Quân Kiền Linh, nàng chậm rãi nâng lên đôi mắt, đồng tử đen như mực trong suốt như nước, thanh âm của nàng cũng là thanh linh không tạp chất, “Nhị hoàng tử là nghe ai nói. Thứ Khuynh Hoàng ghét nhất, chính là phù dung.”

Lời này nói xong, sắc mặt Quân Kiền Linh có chút thay đổi, cẩn thận quan sát thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, thấy nàng điềm đạm thản nhiên, không có nửa phần điệu bộ. Hơn nữa, xác thực Lạc Khuynh Hoàng không có lý do gì phải lừa hắn! Nói như vậy, người nói dối là Lạc Khuynh Thành?!

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh thay đổi sắc mặt, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh không dễ phát hiện. Lạc Khuynh Thành nói với Quân Kiền Linh thật đúng là không sai, thế nhưng chỉ nói lại những thứ nàng yêu thích như vậy, chẳng qua, thứ yêu thích này, từ trước đến nay không phải luôn luôn như thế.

Ở cùng với người trong lòng của nàng, tự nhiên nhìn cái gì đều thấy vui mừng. Còn ở cùng với người nàng chán ghét, tự nhiên nhìn cái gì cũng thấy không thích. Nàng đây cũng không tính là lừa gạt Quân Kiền Linh. Người bên cạnh là Quân Kiền Linh, mặc dù là phù dung mà nàng thích nhất, nàng cũng không muốn nhìn.

Hoa phù dung như hoả như đồ, giống như người nọ vậy. Luôn luôn là một thân hồng y như ngọn đuốc, đàng hoàng mà ngang ngạnh như vậy, ấm áp mà chân thành tha thiết như vậy. Quân Kiền Linh, hắn không xứng thưởng phù dung.

Nhìn mi tâm Lạc Khuynh Hoàng không hề che dấu mà tăng thêm vài phần chán ghét, Quân Kiền Linh sắc mặt lại thay đổi. Trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng, lập tức thu liễm, Quân Kiền Linh lại tiếp tục nói, “Thì ra là như thế. Chắc là Kiền Linh nghe nhầm lời đồn đãi. Kiền Linh còn nghe nói Khuynh Hoàng thích ăn hoa quế cao, có phải hay không?”

“Nhị hoàng tử thật quan tâm Khuynh Hoàng.” Lạc Khuynh Hoàng thanh âm thản nhiên , nghe không ra hỉ nộ, Quân Kiền Linh trong lòng vui vẻ, nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng đã bị sự quan tâm của hắn làm cho cảm động.

Nghĩ như vậy, khóe miệng không tự giác giương lên ý cười, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Phía trước có tiệm Vương kí bán hoa quế cao cũng không tồi, không bằng ta đi mua một chút cho nàng nếm thử?”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh,khóe môi không tự giác giơ lên ý cười, trong lòng cũng không có nửa phần ấm áp. Công phu diễn trò của Quân Kiền Linh này thật sự là càng ngày càng thuần thục, lạnh lùng đánh gãy lời nói của Quân Kiền Linh, “Không cần. Nhị hoàng tử phí tâm tư hỏi thăm sở thích của Khuynh Hoàng, chỉ tiếc, vì sao đều không đúng? Cũng không biết nhị hoàng tử là nghe ai nói?”

Sắc mặt Quân Kiền Linh lại thay đổi. Lạc Khuynh Thành chết tiệt, nàng ta rõ ràng là cố ý muốn làm cho hắn xấu mặt! Bây giờ muốn mượn tin tức từ Lạc Khuynh Thành đến làm cho Lạc Khuynh Hoàng yêu thích, sợ là không có khả năng! Chính là hắn thật vất vả mới có thể dụ Lạc Khuynh Hoàng đi ra ngoài với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ quacơ hội lần này!

“Chỉ là lời đồn đãi thôi.” Trên mặt Quân Kiền Linh có vài phần âm trầm, lại vẫn duy trì tươi cười như trước, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Bây giờ là đầu thu, cây phong trên núi hẳn là rất đẹp, Khuynh Hoàng có bằng lòng đồng du cùng ta hay không?”

“Phong diệp sao.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu lặp lại, trước mắt như xuất hiện đồi lá phong lửa đỏ, giống như tay áo đỏ rực của Quân Khuynh Vũ. Bản thân khi nào đã thương hắn sâu như vậy, vô luận là cái gì, đều có thể liên tưởng đến trên người hắn, câu môi cười nói, “Đi xem, cũng không sao.”

Nhìn thấy khóe môi Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên biểu lộ ý cười, Quân Kiền Linh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua, vì sao nhìn nàng cười, hắn thế nhưng cảm thấy sung sướng như thế?!

Xe ngựa chạy tới một ngọn núi ở phụ cận.

“Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vunhị nguyệt hoa.” Lạc Khuynh Hoàng xuống xe ngựa, đập vào mắt là này màu đỏ trải khắp núi đồi, nàng không khỏi mở miệng ngâm nga.

“Khuynh Hoàng thật sự là hảo tài hoa!” Quân Kiền Linhnhìn Lạc Khuynh Hoàng đứng trước một đồi lá phong, đôi mắt có chút sáng ngời. Nữ tử trước mắt là phong hoa tuyệt đại như vậy, toàn bộ núi phong này như đều trở thành nền cho nàng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, cho dù không phải vì sự ủng hộ của phủ đại tướng quân, hắn cũng muốn thú nữ tử trước mắt này!

“Khéo như vậy.” Tiếng nói tà mị ngang ngạnh, một thân tay áo lửa đỏ xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh.

Không chút thua kém so với núi phong. Đồng dạng là sắc hồng hoả, nhưng Quân Khuynh Vũ đứng ở nơi đó, cũng không bị này ngọn núi phong này làm cho lu mờ, ngược lại có vẻ càng thêm nổi bật, như là một ngọn lửa rực rỡ nhất, một đoàn ánh sáng loá mắt.

Quân Kiền Linh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ, sắc mặt không được tốt lắm, gần đây Quân Khuynh Vũ chẳng những nắm trong tay binh quyền của tả quân kinh thành, sau khi Quân Hồng Phong chết, Quân Vũ Thần lại đem binh quyền hữu quân kinh thành giao luôn cho hắn!

Nay Quân Khuynh Vũ nắm toàn bộ binh quyền trong kinh thành, trừ bỏ Lạc Nguyên, sợ là không ai có thể chống lại hắn. Về phần Quân Vũ Thần sủng ái Quân Khuynh Vũ, hắn lại xem rõ ràng. Hắn thật hối hận nhiều năm trước kia không giết Quân Khuynh Vũ, bây giờ, Quân Khuynh Vũ không thể nghi ngờ đã trở thành chướng ngại vật lớn nhấtngăn cản hắn lên ngôi thái tử!

Đương nhiên, cũng không thể bỏ qua Quân Hiền Tề, có nhân vật như Liễu Tư Triệt chống lưng, Quân Hiền Tề làm sao có thể dễ dàng từ bỏ!

Trong lòng không khỏi một trận phiền muộn. Ngữ khí tự nhiên cũng không tốt, “Thất đệ cũng có hứng thú đến thưởng phong diệp?”

“Nhị ca nói thật lạ. Phong diệp này nhị ca thưởng, thì ta không thể thưởng sao?!” Quân Khuynh Vũ từng bước rực rỡ đi về phía Quân Kiền Linh, theo từng bước đi, tay áo liền theo tiêu sái của hắn đong đưa một chút, trên mặt đất như nở rộ một đóa huyết liên, tà mị mà tràn ngập dụ hoặc trí mạng.

“Ta không phải có ý tứ đó.” Quân Kiền Linh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đi tới, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, hắn thật vất vả mới hẹn được Lạc Khuynh Hoàng ra ngoài, xem tư thế của Quân Khuynh Vũ, chính là muốn cùng đi với bọn họ sao?! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nói, “Vậy ta đây không quấy rầy thất đệ thưởng phong diệp!”

“Nhị ca có ý tứ gì. Gặp ta liền phải đi sao?” Quân Khuynh Vũ cũng không buông tha ngăn cản trước mặt Quân Kiền Linh, trong lúc Quân Kiền Linh không chú ý, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một chút tươi cười giảo hoạt.

Lạc Khuynh Hoàng từ chối cho ý kiến nhìn Quân Khuynh Vũ. Người kia thật đúng là tin tức linh thông, nhanh như vậy liền biết bọn họ đến nơi này thưởng phong diệp, chạy tới đây, sợ là vì không muốn cho Quân Kiền Linh dễ chịu đi. Bất quá nàng thật rất thích ý khi thấy Quân Khuynh Vũ xuất hiện, ít nhất nàng không cần một mình đối mặt Quân Kiền Linh.

Mục đích ly gián Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh đã đạt được, nàng cũng không có tâm tư cùng Quân Kiền Linh thưởng cái gì phong cái gì diệp, như nàng thấy, chỉ cần là việc làm cùng Quân Kiền Linh, đều là khó có thể thích thú được !

“Vậy thất đệ muốn như thế nào?” Quân Kiền Linh nhẫn nại, nhưng ánh mắt đã sắc bén bắn về phía Quân Khuynh Vũ.

Ý cười trên khóe môi Quân Khuynh Vũ không giảm, tựa hồ căn bản không có nhìn thấy ánh mắt sắc béncủa Quân Kiền Linh, lập tức đi đến trước mặtLạc Khuynh Hoàng, câu môi cười nói, “Đương nhiên là cùng nhau thưởng phong diệp .”

“Hừ! Ta nghĩ là không cần đâu!” Quân Kiền Linh hừ lạnh một tiếng, hắn cùng Quân Khuynh Vũ vốn là không có gì để nói, huống chi nay hắn còn hẹn Lạc Khuynh Hoàng, tự nhiên là không muốn Quân Khuynh Vũ có mặt ở đây.

“Nếu nhị ca không muốn, ta đây cũng không cưỡng cầu.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, từ từ nói. Xem trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một chút vui sướng, hắn lại nói tiếp, “Ta đây đành cùng Hoàng nhi thưởng phong diệp vậy. Nhị ca, thứ không phụng bồi!”

Nói xong, Quân Khuynh Vũ liền túm Lạc Khuynh Hoàng bước đi.

“Đứng lại!” Quân Kiền Linh thấy hành động của Quân Khuynh Vũ, lập tức quát, “Ngươi đi thì đi, vì sao lôi kéo Khuynh Hoàng?! Nàng là ta thỉnh ra ngoài.”

“Thì làm sao?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, không chút nhún nhường nói.

“Thì làm sao?! Ngươi dựa vào cái gì mà mang nàng đi!” Quân Kiền Linh quả thật đã bị Quân Khuynh Vũ chọc giận, khí độ ôn nhuận không còn nữa, nhìn tay Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ gắt gao nắm cùng một chỗ, hắn hận không thể đem Quân Khuynh Vũ đánh cho tơi bời!

Quân Khuynh Vũ cũng là không chút phát giác, vẫn nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, cười đáp, “Chỉ bằng ta là phu quân tương lai của nàng!”

“Phu quân tương lai?! Nực cười! Khuynh Hoàng khi nào đã trở thành vương phi tương lai của ngươi?!” Quân Kiền Linh như nghe được một chuyện rất buồn cười, nhìn Quân Khuynh Vũ phản bác.

“Vẫn là như vậy!” Con ngươi hắc bạch phân minh của Quân Khuynh Vũ lộ ra quang hoa sáng quắc, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, “Hoàng nhi có bằng lòng hay không?”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt chấp nhất của Quân Khuynh Vũ, người này, hoàn toàn trở mặt cùng Quân Kiền Linh cũng không phải là hành động sáng suốt gì, bất quá, hắn một khi đã làm như vậy, chắc cũng đã có đối sách vẹn toàn. Nghĩ đến đây, nàng liền câu môi đáp, “Nguyện ý.”

Quân Kiền Linh không thể tin nhìn hai ngườitrước mắt. Nam hồng y như hỏa, nữ lục y tung bay, giống như huyết liên kia nở rộ cùng phô thành lá sen, xứng đôi như vậy.Ý cười ôn nhu trên khóe môi Lạc Khuynh Hoàng lại làm hắn đau đớn.

Tâm giống như bị cái gì xiết lấy, một cỗ đau đớn toàn tâm. Người trong lòng Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên là Quân Khuynh Vũ. Nhận thức điều này làm cho Quân Kiền Linh cảm thấy vạn phần thống khổ. Một khắc kia, hắn cư nhiên nghĩ đến không phải thế lực của đại tướng quân bị cướp đi, mà là, nữ nhân trước mặt này, thế nhưng không thương hắn!

Không! Hắn sẽ không để mặc Quân Khuynh Vũ cướp đi Lạc Khuynh Hoàng . Vô luận như thế nào, Lạc Khuynh Hoàng chỉ có thể là vương phi của hắn! Nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ càng tăng thêm vài phần ngoan độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook