Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Chương 100

Nhã Mị

02/04/2017

CHƯƠNG 102

Không ngờ đoàn người toàn có thân phận quý trọng này gặp núi lở giữa đường, xa giá của Minh đế rơi xuống vách núi, Tề Minh Uyên và Tề Minh Dũng phải trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát hiểm. Sau khi bọn họ thoát hiểm xong lập tức phái người nghĩ cách cứu viện Minh đế, nhưng lại phát hiện trong xa giá của Minh đế không có một ai.

Hai thị vệ hầu hạ bên cạnh Minh đế, trong lúc hấp hối đã trình báo một chứng cứ khủng khiếp, rằng Minh đế đã không còn tại thế trước khi ý chỉ nhường ngôi được truyền ra, “Minh đế” xuất hiện lúc sau, căn bản là giả mạo! Mà kẻ chủ mưu đứng đằng sau chính là người mà hiện giờ đã bước lên hoàng tọa – Văn đế Tề Minh Diệu!

Diên Thuận Quận Vương Tề Minh Uyên nghe thấy vậy, lập tức dẫn người trở về, xông thẳng vào Kim Loan điện, yêu cầu Tề Minh Diệu cho cả thiên hạ một lời giải thích hợp lý!

Đối mặt với Tề Minh Uyên mang khí thế hùng hổ, Văn đế ngồi trên ngự tọa nheo đôi mắt phượng lại, điềm tĩnh nói: “Diên Thuận Quận Vương, ngươi đang bức cung mưu phản?”

Chưa được cho phép đã xông vào Kim Loan điện chính là tội chết! Càng không nói đến việc hắn dẫn Cấm vệ quân bao vây Kim Loan điện!

“Thần đệ không dám!” Tề Minh Uyên kiên quyết nói. “Nhưng thí quân thí phụ, làm giả thánh chỉ soán vị, loại chuyện họa loạn giang sơn xã tắc như thế, nếu hoàng huynh không thể cho chúng ta một thuyết pháp, thần đệ là người đầu tiên không phục!”

Thí quân thí phụ, làm giả thánh chỉ soán vị!

Mấy chữ này đủ để trừng trị! Hễ dính líu dù chỉ một chút, dù đã bước lên đế vị, cũng sẽ biến thành danh bất chính ngôn bất thuận. Nếu dùng thủ đoạn như sấm chớp để bịa đặt tin đồn, chắc chắn trong lòng có mưu đồ đen tối, không thể ngăn chặn miệng lưỡi của thiên hạ!

Tố cáo như vậy, đương nhiên phương pháp phản kích tốt nhất chính là để Minh đế đã trở thành Thái thượng hoàng xuất hiện, bác bỏ ngôn từ của Tề Minh Uyên. Thế nhưng xa giá của Minh đế rơi xuống vách núi, không tìm được người hay thi thể của hắn, ngược lại còn kéo theo một chuyện nghiêm trọng như thế… Có thể nói là chết không đối chứng!

Trái lại, bên phía Tề Minh Uyên, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, còn dùng vũ lực bao vây Kim Loan điện, khiến Văn đế rơi vào thế bị động.

Thừa tướng Trần Bái và Đại Tướng quân An Dục đều tử trung với Minh đế, cũng tử trung với Tề Minh Diệu. Nghe tin có thể Minh đế đã chết, kẻ chủ mưu còn là Tề Minh Diệu, đều bất giác nhíu mi lại. Nhất là chuyện đoàn người Minh đế đột nhiên gặp núi lở, nếu Minh đế và hai vị Hoàng tử bất hạnh mất mạng, Văn đế sẽ không còn bị trói buộc chân tay, ngồi vững trên đế vị…

Tam Hoàng tử Diên Ninh Quận Vương Tề Minh Dũng tin tưởng Tề Minh Diệu sẽ không làm loại chuyện bất trung bất hiếu này, nhưng hắn cũng rất muốn biết phụ hoàng Minh đế của mình có bình an khỏe mạnh hay không.

Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Văn đế.

Sắc mặt Văn đế ngay thẳng chính trực, đứng lên chỉ thiên phát thệ: “Tề Minh Diệu ta xin thề với trời, nếu làm ra loại chuyện thí quân thí phụ, làm giả thánh chỉ soán vị, chắc chắn sẽ bị thiên lôi giáng xuống, chết không tử tế!”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của không ít người hòa hoãn lại. Lời thề như vậy thật sự quá nặng. Dám thề độc đến vậy trước mặt mọi người mà không hề do dự chần chừ, từ cái nhìn của họ, trong lòng hắn chỉ có thẳng thắn vô tư.

“Lời thề như có như không, há lại để mấy câu của ngươi phủi sạch sẽ?” Tề Minh Uyên nói. “Bản vương và các vị đại thần chỉ chấp nhận chứng cứ! Làm phiền hoàng huynh đưa chứng cứ ra đây!”

Tề Minh Diệu nói: “Người đâu! Mời Thái hoàng thái hậu…”

“Không cần! Thái hoàng thái hậu đang bệnh nhẹ, bản vương đã phái người trông coi.” Tề Minh Uyên ngắt lời. “Hoàng hậu và hoàng trưởng tử, có lẽ cũng không muốn gặp loại tiểu nhân như hoàng huynh…”

Tề Minh Diệu giận dữ ngay tức khắc: “Tề Minh Uyên, ngươi to gan!” Hắn giận dữ không phải vì lời nói của Tề Minh Uyên cho thấy hắn đã khống chế hậu cung, mà là khi nhắc đến Hoàng hậu, trong mắt hắn hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Tề Minh Uyên dám ham muốn thê tử của Tề Minh Diệu hắn!

Mọi người cũng đã phản ứng lại. Trịnh Thái hoàng thái hậu là người thích hợp nhất trong hậu cung đứng ra nói chuyện. Minh đế là nhi tử thân sinh của bà, dù có thế nào bà cũng không thể ngồi im nhìn tôn tử hãm hại nhi tử để bước lên hoàng vị! Nhưng Tề Minh Uyên lại không cho Trịnh Thái hoàng thái hậu ra mặt, còn ám chỉ ba nhân vật quan trọng là Thái hoàng thái hậu, Hoàng hậu và hoàng trưởng tử đều nằm trong tay hắn!

Rõ ràng Tề Minh Uyên đang ép Văn đế phải thừa nhận tội lớn tày trời kia, và thoái vị nhượng hiền ngay tại chỗ!

“Nhị hoàng huynh, huynh muốn làm gì?” Tề Minh Dũng có chậm chạp ngốc nghếch đến đâu cũng nhận ra điều bất thường. Chuyện này và những lời Tề Minh Uyên nói ban đầu không hề giống nhau! Hắn chỉ muốn xác nhận Minh đế vẫn an toàn!

“A Dũng, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này! Niệm tình huynh đệ, bản vương tha cho ngươi một mạng!” Không còn quanh co nữa, dứt khoát trở mặt, Tề Minh Uyên không kiên nhẫn nói với Tề Minh Dũng. Hắn luôn gai mắt với hoàng đệ đần độn này, không nghĩ hắn có thể tạo nên trở ngại gì.



“Huynh…” Sắc mặt Tề Minh Dũng trướng đỏ.

“Chư vị đại nhân yên tâm, bản vương chỉ là không thể tha thứ được cho loại người bất trung bất hiếu làm hại giang sơn Nguyên Trưng! Chư vị chỉ nhất thời bị che mắt, nếu có thể tỉnh ngộ đúng lúc, nhất định bản vương sẽ bỏ qua chuyện cũ!” Không quan tâm đến Tề Minh Dũng, Tề Minh Uyên làm ra vẻ thâm minh đại nghĩa nói.

Cùng với lời của hắn nói ra, thứ tử Tiền Vũ của Sở Quận Hầu dẫn dầu Cấm vệ quân, cầm đao bước về phía trước.

Một đại thần đứng ở hàng cuối bị bức bách đến nỗi bước chân loạng choạng, lớn tiếng mắng mỏ: “Loạn thần tặc tử! Vô liêm sỉ… Á!”

Một Cấm vệ quân vung đao lên, giết chết vị đại thần vừa lên tiếng. Thân thể vị đại thần kia ngã rạp xuống đất, bịch một tiếng, giống như gõ vào trong lòng những người khác.

Mùi máu tươi tràn ngập không khí.

Tề Minh Uyên lạnh lùng hỏi: “Còn kẻ nào không phục?”

Tề Minh Diệu tức giận cười lên: “Tề Minh Uyên, ngươi tìm một tội danh vu cáo trẫm, bất quá chỉ là che giấu dã tâm của ngươi! Dù trẫm phải rơi một giọt máu cuối cùng, cũng quyết không thoái vị cho kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa là ngươi!”

Tề Minh Uyên cười to: “Thắng làm vua thua làm giặc! Bản vương cần gì phải nói mấy lời vô nghĩa với ngươi?” Hắn nhìn các đại thần ở đây một lượt, lớn tiếng: “Đi theo bản vương, đứng sang bên trái! Đối nghịch bản vương, đứng sang bên phải, đi nốt đoạn đường cuối cùng với chủ nhân của các ngươi đi!”

Một mình Tề Minh Diệu ngồi trên cao, trầm mặc nhìn các đại thần thì thào to nhỏ với nhau.

Tề Minh Uyên giơ tay lên: “Bản vương đếm đến ba! Một…”

Một vài đại thần có phẩm cấp thấp hơn hoảng sợ, cuống quýt chạy sang bên trái. Tề Minh Uyên đếm đến ba xong, có một phần tư trong số bá quan đứng ở bên trái, một phần tư khác cố nghiêm mặt đứng ở bên phải. Còn một nửa số người còn lại do Thừa tướng Trần Bái và Đại Tướng quân An Dục đứng đầu, không đứng ở bên nào hết, vẫn ở giữa hai bên.

Rõ ràng kết quả này không phải đúng như Tề Minh Uyên mong muốn. Hắn âm trầm mặt mày: “Trần Thừa tướng, An Đại Tướng quân, muốn không đứng bên nào, còn phải xem bản vương có đồng ý không! Bản vương cho các ngươi một cơ hội nữa, nếu không, đừng trách bản vương vô tình! Bản vương lại đếm đến ba! Một…”

“Thánh chỉ của Thái thượng hoàng đến!”

Tất cả mọi người sững sờ.

Thái thượng hoàng? Thái thượng hoàng đã mất tích?

Cấm vệ quân bao vây bên ngoài Kim Loan điện đều rối loạn, một cái bóng màu xanh lướt qua trước mặt bọn họ, xông thẳng vào điện.

Tề Minh Uyên quát: “Kẻ nào?”

“Liễm Vũ phụng mệnh Thái thượng hoàng, đến đây ban chỉ!” Liễm Vũ trịnh trọng nâng thánh chỉ trong tay, đi đến trước mặt Thừa tướng Trần Bái: “Thái thượng hoàng có khẩu dụ, mời Thừa tướng đại nhân tuyên đọc!”

Trần Bái chỉ hơi do dự, rồi cung kính tiếp nhận thánh chỉ: “Vi thần tuân chỉ!”

“Phụng thiên thừa vận, Thái thượng hoàng chiếu viết: Trẫm phó thác quốc sự cho đích trưởng tử Minh Diệu, muốn rời đi xa, gửi gắm tình cảm vào sơn thủy. Chỉ riêng nhị tử Minh Uyên, chí lớn tài mọn, bất kham tạo tựu. Nếu làm ra chuyện bất trung bất hiếu, biếm làm thứ dân, giam giữ trong Diên Thuận quận vương phủ, suốt đời không được ra ngoài. Khâm thử!”

“Ta không tin! Ta không tin! Đây là thánh chỉ giả! Đây là thánh chỉ giả!” Tề Minh Uyên kịch liệt quát lên!

Đều là nhi tử của Minh đế, vậy mà hắn vẫn chỉ như người trong suốt, bất kể là ai cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn! Rõ ràng sinh mẫu của hắn xuất thân không thấp, rõ ràng hắn xuất sắc hơn Tề Minh Diệu! Rõ ràng hắn có sức lực tranh giành!

Đổi lại cho hắn lại là một phong hào “Diện Thuận” chết tiệt! Khiến cho mẫu phi của hắn chịu mọi khuất nhục trước mặt nữ nhân ngu xuẩn Trịnh thị kia! Ép hắn cưới một nữ nhân không có một chút trợ lực nào cho hắn làm vợ!

Nếu thê tử của hắn là Đằng Huy Nguyệt nhận được mọi sủng ái… Hắn có thể có được tất cả!



Thế nhưng trong cảm nhận của Minh đế, hắn lại chỉ là một kẻ “chí lớn tài mọn, bất kham tạo tựu”?

Tề Minh Uyên bị đả kích trầm trọng! Hắn không tin đây chính là đánh giá của Minh đế đối với nhị nhi tử như hắn!

Là giả! Tất cả đều là giả!

“… Xin hỏi Liễm Vũ công công, hiện giờ Thái thượng hoàng đang ở đâu?” Đại Tướng quân An Dục tiếp nhận thánh chỉ mà Trần Bái đưa cho, nhìn kỹ một lượt, rồi truyền cho đại thần đứng sau đọc, quay sang hỏi Liễm Vũ.

“Phụ tử sinh khích, huynh đệ tranh giành…” Liễm Vũ cố sức trầm giọng. “Thái thượng hoàng không muốn xuất hiện, tất nhiên đã rời đi!”

Trần Bái và An Dục nhìn nhau, đều có chút buồn bã.

“Trần Thừa tướng và An Đại Tướng quân chỉ cần xác định, có phải thánh chỉ này được viết ra từ Thái thượng hoàng không.” Liễm Vũ chắp tay nói.

Trần Bái lên tiếng trước: “Đây là bút tích của Thái thượng hoàng, bên trên còn có ấn giám của Thái thượng hoàng. Vi thần bất tài, tin tưởng đây chính là chữ viết của Thái thượng hoàng. Hơn nữa nét mực trên thánh chỉ vẫn chưa khô hoàn toàn, thời gian hạ chỉ nằm trong vòng một canh giờ.”

An Dục nói: “Vi thần tán thành!”

Hai người họ vừa nói xong, các đại thần vừa xem thánh chỉ xong cũng lần lượt phụ họa: “Tán thành.”

“Quả thật đúng là bút tích của Thái thượng hoàng!”

“Nhất định là Thái thượng hoàng ngự chỉ!”

“…”

Có thánh chỉ do chính tay Minh đế viết ở đây, một nửa số đại thần vốn không đứng bên nào bắt đầu chuyển sang bên phải, phía trước Văn đế, tỏ rõ tư thế bảo vệ.

Các võ quan tự động đứng hàng trên cùng, khuôn mặt đã được chiến hỏa thử thách đều túc mục trang nghiêm.

An Dục An Đại Tướng quân xung phong đứng đầu, thế như bàn thạch.

Miệng lưỡi Tề Minh Uyên khô khốc: “An Dục, An Nhạc đứng về phía bản vương.” An Nhạc là nhi tử duy nhất của An Dục Đại Tướng quân.

Hàm dưới An Dục run rẩy, giọng nói khàn đặc: “Lão phu coi như không có nhi tử này. Loạn thần tặc tử, người người đều có thể giết!”

Sắc mặt Tề Minh Uyên bắt đầu vặn vẹo.

“Tề Minh Uyên, đừng phụ ngung ngoan kháng, giơ tay chịu trói đi!” Tề Minh Diệu nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói.

“Đưa Thái hoàng thái hậu, Trịnh Thái phi, Hoàng hậu, hoàng trưởng tử đến đây!” Tề Minh Uyên trừng mắt.

Tâm phúc của hắn trắng bệch mặt mày, nhỏ giọng báo lại tin tức mới nhận được cho hắn biết: “Vương gia, toàn bộ tay chân của chúng ta ở hậu cung đều bị tiêu diệt… Trác Tĩnh dẫn theo ba nghìn Cấm vệ quân tới, bao vây chúng ta…”

Tề Minh Uyên chấn động, suýt nữa đã không đứng vững. Hắn lên kế hoạch bức cung mưu phản đã lâu, vậy mà chưa đến nửa ngày, đã thất bại thảm hại? Thật giống như đang cười nhạo hắn!

Không! Hắn không cam lòng!

“Giết cho ta!” Tề Minh Uyên nghiến răng, căm hận nói! Dù phải chết, hắn cũng muốn kéo theo thật nhiều người chôn cùng mình! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook