Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 67: Tang thi thoái lui

Bách Thảo Đường

29/09/2016

Theo lý thuyết, sau khi xác định quan hệ xong, người bình thường luôn rèn sắt ngay khi còn nóng khiến quan hệ tiến triển thêm bước nữa nhưng Đường Á lần đầu nói chuyện yêu đương còn Đường Ngao là dã thú không biết yêu đương là cái gì. Hắn đối với việc xác định quan hệ bạn lữ thì thấy rất hài lòng, cho nên hôn môi xong lập tức tách ra, Đường Á tìm quần áo mới để cả hai thay, rồi nhanh nhẹn đi xem xét tình trạng của Vượng Tử.

Vượng Tử quấn tã ăn uống đầy đủ nằm im trên mặt đất, Đường Á ôm lấy bé cẩn thận nhấc chăn ra, nâng đứa bé đặt vào dòng linh tủy, chất lỏng lạnh lẽo không thích hợp với thân thể, Vương Tử giãy dụa, nhưng tác dụng của linh tủy rất nhanh ngay lập tức có hiệu quả, vết thâm tím rõ nét trên cơ thể đứa bé nhanh chóng biến mất, đau đớn cũng thuyên giảm, Vượng Tử giãy dụa yếu dần, phát ra âm thanh nghẹn ngào cực nhỏ.

“Không có việc gì, ngoan nào!” Tìm quần áo nhỏ mặc cho Vượng Tử, sau đó bọc bé vào trong chăn, Đường Á rốt cuộc cũng có thời gian hỏi Tuyết Hồ về chuyện của Vượng Tử. Bản thân cậu cứu Vượng Tử vì đó là cháu cậu, nhưng theo ý tứ của Tuyết Hồ thì nó có nguyên nhân khác.

“Đứa bé này là A Lại Da” Tuy là cứu Đường Á nhưng bé cũng chưa làm gì, hơn nữa mới chiếm được tiện nghi lớn nên Tuyết Hồ vẫn có hỏi có đáp.

“A Lại Da? Đây là một cái tên?” Đường Á lập tức nghĩ đến Đường Ngao từng nghe được giọng nói kia, giọng nói bắt căn cứ giao “A Lại Da”. Nhưng vì sao lại là Vượng Tử? Chúng muốn Vượng Tử để làm gì?

“Không sai. A Lại Da là một cách gọi, là xưng hô cho bạn lữ định mệnh của ma tộc.” Nói đến đây, Tuyết Hồ có chút tự mãn nếu nó không sống đủ lâu, cái gì cũng gặp qua thì cũng không thể nhận ra ngay được.

“Ma tộc?”

“Thời kỳ Man hoang, linh khí trời đất dồi dào, vạn vật nảy sinh, có Thần tộc, Ma tộc và đủ loại thú viễn cổ. Thú sinh sản với Thần tộc được gọi là Thần thú, với Ma tộc gọi là Ma thú, còn tự do tự tại trong trời đất gọi là Yêu thú.

Nhưng bất cứ bộ tộc nào đều cực kỳ chú trọng huyết thống truyền thừa, bởi vì đó là nguồn gốc của sức mạnh, giống như thủy long chắc chắn không tìm bạn lữ là hỏa long bởi vì thuộc tính của chúng tương khắc nên sức mạnh của đời sau sẽ bị yếu đi. Hơn nữa Ma tộc luôn đề cao sức mạnh, đối với huyết thống chỉ theo bản năng chỉ biết chọn ra bạn lữ thích hợp nhất, mà sau khi chọn được sẽ đánh dấu lên người đối phương, vĩnh viễn không thay đổi.”

“Đánh dấu…” Đường Á nghĩ lại khi cậu mới trị thương cho Vượng Tử cũng không nhìn thấy dấu vết nào.

“Có khắc dấu cũng khắc ở linh hồn, mắt thường đương nhiên không nhìn thấy. Dùng thần thức mới thấy, ta với Đường Ngao mới có thể.” Nghe vậy, Đường Á nhìn về phía Đường Ngao, thấy hắn gật đầu.

“Trên trái đất cũng có Ma tộc?”

“Con người ngu ngốc, ngươi đưa cho ta không phải là nguyên châu do ma khí cô đọng mà thành hay sao?” Tuyết Hồ khinh bỉ: “Không biết tại sao lại thế, có thể là nơi giao nhau giữa Ma giới và trái đất qua hàng trăm hàng triệu năm mới xuất hiện một khe nứt không gian! Ma khí của Ma giới xâm nhập vào trái đất, con người không chịu nổi sự xâm nhập này mà biến thành ma vật cấp bậc thấp nhất, cũng chính là ‘tang thi’ trong lời của các người. “Tang thi tiến hóa” cũng chính là loại ma vật cao hơn một chút so với ma vật cấp thấp nhất kia, chúng đều không có suy nghĩ mà chỉ biết ăn, dơ dáy bẩn thỉu. Chỉ có những ma vật bị các người gọi là “tang thi trí lực” mới được xem là thành viên của ma tộc, dấu vết trên người Vượng Tử, hẳn chính là nó.”



“Ma khí? Không phải do virus sao?”

“Virus là cách gọi của con người các ngươi, ở Ma giới và Thần giới đều gọi là “Ma khí”, hơn nữa đối với chúng ta mà nói, ma khí là nguồn năng lượng tốt để hấp thụ nhưng đối với con người nhỏ bé thì thân thể yếu ớt của các ngươi không thể chịu được loại năng lượng này, trái lại sẽ biến thành hình nhân ma khí. Bất quá, con người cũng có chút thông minh, lại có thể nghiên cứu ra nguồn năng lượng tương khắc với ma khí, tuy rằng có hàm lượng rất thấp.”

Sang thời kỳ khai sáng mới, có lẽ năm đó Nữ Oa tạo ra con người, giao cho con người sức mạnh quý giá nhất, năng lực mạnh nhất, cho nên khi các chủng tộc xảy ra xung đột mới có thể tranh nhau mượn sức của loài người, hơn nữa sau khi phân ranh giới với Ma tộc và Thần tộc để sinh sống, con người lại có thể sinh sôi mạnh mẽ giữa trời đất mênh mông rộng lớn này, sinh sôi không ngừng.

Cho nên tình trạng ở ngoài kia nói tóm lại chính là một Ma tộc dẫn theo một đám ma vật cấp thấp đến đòi lại “bạn lữ” của nó…?

Đường Á bị suy nghĩ của chính mình làm cho 囧, Vượng Tử vẫn còn nhỏ như vậy, tên kia rõ ràng là ép mua ép bán….. hơn nữa Vượng Tử còn chưa được ba tháng, tên kia có sở thích luyến đồng chắc?

Mà điều quan trọng nhất, Vượng Tử là cháu của cậu, cậu không thể không nói hai lời mà giao cháu trai ra, lại còn giao cho sinh vật không khác gì tang thi nữa… Loại chuyện này, cậu không làm được, nhưng nếu không làm vậy, căn cứ phải làm sao? Bây giờ, căn cứ đã gần bị tang thi vây quanh — cậu vẫn giữ thói quen gọi chúng là tang thi, hơn nữa đang bị tấn công mãnh liệt, mỗi giờ mỗi phút đều có nhiều người phải chết. Đối lập số lượng lớn như thế căn cứ bị công phá chỉ là vấn đề thời gian, nếu giao Vượng Tử ra là có thể khiến nhiều người may mắn thoát khỏi cái chết, bản thân cậu phải làm gì đây??

Có một câu hỏi thế này: giả sử bạn là một người điều khiển tàu hỏa, nếu tại chỗ rẽ chuyển hướng, có thể bảo toàn tính mạng những người trên xe nhưng ở hướng đó, có một đứa bé đang nghịch quả bóng không biết né tránh, hơn nữa, đứa bé kia lại là người thân của bạn — bạn sẽ làm gì? Tính mạng của rất nhiều người quan trọng, hay phân lượng người thân nặng hơn?

Nếu tang thi có trí lực thuộc ma tộc, như vậy lúc trước khi đến gần căn cứ B thị người mang Vượng Tử đi chính là tên kia, chỉ là không biết tại sao hôm qua Vượng Tử lại bị đem trở lại căn cứ, những tổn thương phòng thí nghiệm gây ra cũng không liên quan tới tên kia, nhìn vết thương biến mất lộ ra bộ dáng mập mạp trắng trẻo của bé cũng thấy được tang thi trí lực chăm sóc bé rất khá… Nhưng mà, một con người đi theo sinh sống trong quần thể tang thi, sẽ sống tốt sao? Cho dù cơm áo không lo, giáo dục bé, cho bé ý thức tư tưởng… Sao có thể được? Chung quy, sau khi trưởng thành sẽ không nghĩ mình là tang thi luôn đấy chứ, học theo đi ăn thịt người á?

Con người là động vật có tính xã hội, rời khỏi quần thể thì sống cũng không dễ dàng, ngoài tang thi trí lực thì không còn người nào để trao đổi, Vượng Tử sao có thể trưởng thành tốt được…

Vì cứu vớt mấy chục triệu tính mạng ở căn cứ mà giao Vượng Tử ra chỉ là cách cầu hòa tạm thời… Nói như vậy, tự nhiên cảm thấy cậu có vẻ rất vĩ đại nhưng da mặt Đường Á không dày đến vậy. Ở căn cứ, người cậu biết chỉ có tiểu đội ‘ánh mặt trời’ và quân đội của Quý Chính Vân, có chút giao tình nhưng chưa đến mức chân thành, cậu tự nguyện giúp đỡ những người này trong giới hạn nhất định, nếu vượt qua điểm mấu chốt, cậu chắc chắn sẽ cự tuyệt. Còn những người khác trong căn cứ, cậu biết hay không biết, đương nhiên sẽ cảm thấy không quan trọng.

Nếu thực sự suy xét tới cùng, hy vọng căn cứ được an toàn — có lẽ cậu chỉ vì chính mình, chỉ bởi vì cậu cần một địa điểm ổn định để sinh sống, mà căn cứ B thị đúng lúc là địa điểm này mà thôi. Cậu không phải đổi Vượng Tử để cho căn cứ bình an mà là dùng Vượng Tử để đổi lấy một cuộc sống yên bình cho chính mình. Trong lòng cậu cảm thấy nặng nề, là bởi vì cậu chưa đủ ích kỉ sao? Đường Á cười khổ.

“Á Á. Giao Vượng Tử ra. Chúng ta bám theo.” Sau khi tâm ý tương thông, Đường Ngao cũng mơ hồ cảm nhận được một ít do dự của Đường Á, vì vậy đề nghị.

“!” Mà nghe xong lời nói của Đường Ngao, Đường Á hiểu được, đúng vậy, giao ra Vượng Tử cũng không gặp phải nguy hiểm, Đường Ngao có thể đạp không mà bám theo, hai người có thể quan sát xem Vượng Tử có ổn không nếu như không ổn thì sẽ tìm cách đưa nó đi, chỉ cần không liên lụy tới căn cứ là được…



“Anh nói đúng!” Đường Á vốn luôn luôn vui lòng khích lệ Đường Ngao, đây là thói quen dưỡng từ lúc Đường Ngao còn chưa biến hình, lúc trước Đường Á đều xoa đầu hắn, nhưng bây giờ… Nghĩ đến vừa này cậu chủ động hôn hắn, Đường Á ho khẽ, mặt đỏ ửng dời tầm mắt sang chỗ khác. Sau lưng cậu Đường Ngao đang ủ rũ khi không được khen thưởng nhưng sau đó nắm lấy một tay của thanh niên, cái đuôi màu đen ở phía sau thiếu niên cao lớn vui vẻ đưa qua đưa lại, đôi mắt đen láy cũng tràn đầy ánh sáng sung sướng.

Phương pháp đã xác định, hai người cũng không lãng phí thời gian trong không gian nữa, Đường Á ôm Vượng Tử lên, Đường Ngao ôm eo cậu, ba người đi khỏi không gian. Sau đó thân thể đột nhiên rơi xuống mặt đất, cảm giác mất trọng lượng nghiêm trọng khiến Đường Á hoảng sợ trong phút chốc, nhưng đôi chân dài của thiếu niên bỗng đạp một cái trên mặt đất, bóng dáng ba người nhanh chóng giống như một mũi tên phóng nhanh đi.

Tiếng tang thi bao vây tấn công căn cứ, tiếng đạn pháo nổ, tiếng kêu gào khóc thét của mọi người…. Bắt đầu trong ánh trăng sáng tỏ của đêm đen, tưởng chừng không dừng lại, một chùm sáng đột nhiên nở rộ trong đó ngày càng xa dần, Đường Á tưởng như có thể cảm giác khí nóng ập vào mặt. Cảnh tượng chiến tranh giữa hai quốc gia thời cổ đại so với bây giờ thì sao? Có lẽ đều oanh liệt như nhau, đều là sinh linh đồ thán…

Sau lưng là ***g ngực ấm áp rắn rỏi của thiếu niên, trong lòng lại là đứa bé không có gì sầu não, gió đêm phất qua người, nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn thành phố…. Đường Á đột nhiên cảm thấy có chút mộng mị, khi chết ở đời trước hay khi bận rộn để sống sót sau khi sống lại, cậu đâu có từng nghĩ sẽ có được một ngày như thế này đâu? Gặp được Đường Ngao, được quan sát B thị theo góc nhìn này… Trong lòng cảm thấy ấm áp, đây là hạnh phúc ư? Khi cậu không hề có khát vọng, thì hạnh phúc lại hiện hữu ở ngay cạnh cậu.

Hai người không đáp xuống cổng lớn của căn cứ mà đứng gần chỗ ven tường vây. Bọn họ đứng trên một tòa nhà cao tầng, thiếu niên cao lớn buông eo cậu ra, ngược lại nắm lấy tay cậu, bàn tay lập tức được cậu nắm lại, hơi hơi căng thẳng cùng nhìn nhau cười.

“Gruuuuu!” Một tiếng thú gầm nặng nề vang lên từ cổ họng của thiếu niên cao lớn, âm thanh rất trầm thấp nhưng Đường Á đứng ngay bên cạnh Đường Ngao thấy rõ ràng được không khí dần dần vặn vẹo trước mặt hắn, có thể thấy trong tiếng gầm ấy có sức mạnh lớn bao nhiêu, âm lượng không cao nhưng xuyên qua tầng tầng chướng ngại truyền đi rất xa. Những người đang cùng nhau chống cự lại bầy tang thi đều nghe thấy, mà tang thi có trí lực biến mất trong biển tang thi cũng nghe được.

Âm thanh này trong tai loài người chỉ là một tiếng thú rống nhưng tang thi trí lực nghe được, lại ẩn chứa một tin tức rất lớn, A Lại Da ở chỗ ta, muốn đem nó trở về, giải tán những tang thi này trước, chúng ta ở tòa nhà cao nhất ở B thị đợi mi. Dưới bóng tối, đôi mắt màu đỏ thuộc về Ma tộc khẽ chớp chớp, nó mở miệng ra.

Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, sau đó rất nhiều người nhớ lại buổi tối căn cứ B thị suýt bị tiêu diệt, đầu tiên họ nghe được tiếng thú rống uy chấn khắp nơi, sau đó trên bầu trời xuất hiện một bóng đen với tốc độ cực kỳ nhanh xẹt qua, tựa như là hình thú to lớn. Ngay sau đó, những tang thi đang điên cuồng leo lên đột nhiên lui hết, giống như bị cái gì đó điều khiển, cho dù không cam nguyện móng vuốt sắc nhọn còn kéo theo thịt người nhưng vẫn chậm chậm tản đi xa. Chúng nó bỏ đi như lúc chúng đến giống nước thủy triều, thủy triều dâng không thể ngăn cản nhưng thối lui cũng nhanh chóng không có bóng dáng.

“Ông trời phù hộ.” Những nhà lãnh đạo đều chảy nước mắt, cẩn thận dùng hai tay che mặt xoa đi những nếp nhăn già nua nhưng lệ vẫn không ngừng chảy xuống qua kẽ tay, người đàn ông trung niên nửa đời nghiêm cẩn vang danh lần đầu tiên không tự chủ được cảm xúc của bản thân.

Trong căn cứ, mặc kệ có quen biết hay không, mọi người đều trao cho nhau những cái ôm, nhảy nhót reo hò vui quá mà khóc. Tuy rằng nguy hiểm lần này gần như hủy hoại toàn bộ công trình thiết bị nền tảng của căn cứ, có những nơi hoàn toàn trở thành phế tích, cũng có người đau đớn khi mất đi người thân, bạn tốt, bạn chiến đấu, nhưng còn sống là còn hy vọng — bọn họ vẫn còn sống, không phải sao?

Mà tại tòa nhà cao nhất của B thị, Đường Á vẫn cưỡi trên người dã thú, nhìn đại quân tang thi như nước chảy khỏi căn cứ, lại nghe thấy tiếng người ồn áo truyền đến từ căn cứ xa xa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi lâu lắm, dần dần có tiếng bước chân rồi dừng lại, Đường Á và Đường Ngao nghe thấy tiếng cửa gỗ bị mở tung.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook