Trộm Hương Không Thương Ngọc

Chương 4

Mễ Lộ Lộ

05/02/2015

Trải qua nhiều ngày bôn ba, rốt cục có thể nằm ở trên nệm giường mềm nhũn, Bạc Bảo cứ như vậy ngủ thẳng tới gần giữa trưa.

Khi nàng tỉnh lại, phát hiện trong phòng có hơn vài tên nha hoàn, chính là rất bận rộn.

“Cô nương, ngươi tỉnh?” Trong đó có một gã xem ra nhiều kinh nghiệm - nha hoàn lão đại nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền vội vàng tiến lên hầu hạ nàng rời giường. “Đợi lát nữa là có thể dùng cơm trưa.”

Bạc Bảo có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nàng vừa tỉnh lại còn có người hầu hạ.

Nàng gật gật đầu, đối với nha hoàn ôn hòa cười.

“Đúng rồi, cô nương trước hết hãy tắm rửa đi. Nghe đại vương nói, các ngươi chạy mấy ngày đường, lúc này ngâm mình trong nước ấm thả lỏng gân cốt một chút cũng tốt.”

“Đại vương?” Bạc Bảo sửng sốt.

Chẳng lẽ cái tên dã man kia thật sự là sơn đại vương? Nàng đột nhiên nhớ tới Lệ Vô Địch vẫn luôn cảnh cáo nàng, nói nàng chỉ cần cùng hắn trở lại trại lý, hắn sẽ làm cho nàng hiểu được ai mới là lão đại.

“Đúng rồi, cô nương, nước ấm đã chuẩn bị tốt.” Nói xong, nha hoàn vội vàng xoay người gọi tiểu tỳ phía sau đem xiêm y tắm rửa lấy đến.

Thật sự là đại vương? Tên dã man kia vì sao còn đối với nàng tốt như vậy? Bạc Bảo còn tưởng rằng sáng sớm tỉnh lại, nàng sẽ bị quăng vào đại lao, kết quả hắn vẫn phân phó hạ nhân hầu hạ nàng, thật sự là làm cho nàng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả nói chuyện đều đã quên nên nói như thế nào.

“Cô nương, ta gọi là Phân nhi, đại vương kêu ta đến hầu hạ cô nương, về sau cô nương có chuyện gì cứ việc phân phó.” Phân nhi cầm trên tay một bộ quần áo mới. “Cô nương xin đi theo ta.”

Bạc Bảo hướng Phân nhi gật gật đầu, đi theo phía sau nàng, đi vào bên trái nội thất.

Bên trong vài tên tiểu tỳ đã đem bồn tắm đổ đầy nước ấm áp, bên trên còn thêm rất nhiều đóa hoa hương thơm ngào ngạt.

“Cô nương, người tắm rửa đi.” Phân nhi cùng tiểu tỳ lui ra. “Ta đi phân phó nhà bếp chuẩn bị thay nguời đem bữa trưa đưa tới.”

“Ân, cám ơn.” Bạc Bảo hướng nàng gật gật đầu.

Phân nhi sau khi hướng nàng làm lễ, liền xoay người rời đi.

Bạc Bảo nhìn nước ấm phía trên vẫn còn lượn lờ sương khói, không khỏi mỉm cười rút đi quần áo của chính người.

Thân hình của nàng thật sự tốt vô cùng, che đậy dưới lớp quần áo là thập phần linh lung kinh hỉ, làn da trắng như tuyết, lại mềm mại như da em bé.

Sau khi Bạc Bảo tẩy sạch thân mình, liền ngồi vào bồn tắm ngâm nước ấm, nháy mắt liền cảm thấy mấy ngày nay đi đường mệt nhọc biến mất rất nhiều.

“Hô!” Nàng nhịn không được phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Nàng hoàn toàn không có phát hiện, lúc này có một đại nam nhân tiêu sái tiến vào.

Trước đó, Lệ Vô Địch nghe được Bạc Bảo đã tỉnh lại, liền ba bước cũng làm thành hai bước đuổi tới trong phòng nàng, nghĩ đến ra oai phủ đầu.

Nhưng hắn một bước vào phòng, lại phát hiện bốn phía không có bóng dáng của nàng.

“Đáng chết!” Nàng sẽ không phải lại thừa dịp hắn không để ý mà trốn đi? Lệ Vô Địch tức giận không khỏi bắt đầu tích lũy, không nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên lớn mật như thế.

Càng tìm, hắn càng thấp thỏm không yên, giống như một cái dã nha đầu không có tính nhẫn nại, không ngừng tìm kiếm.

Cuối cùng, hắn đi nhanh tiến vào phía sau nội thất, bên trong phòng hơi nóng hôi hổi, bình phong phía sau truyền đến tiếng nước.

“Di?” Hắn không chút suy nghĩ liền lập tức tiến lên, lướt qua bình phong, vừa vặn nhìn thấy Bạc Bảo đang ngồi ở bên trong bồn tắm.

Tất cả hình ảnh mê người như thế này đều ánh vào trong mắt hắn.

Tuyết phong trước ngực nàng như ẩn như hiện, bị sương mù màu trắng bao chung quanh, cũng bị vô số đóa hoa che lấp.

Mà da thịt của nàng bởi vì hơi nóng mà hiện ra màu sắc phấn nộn, hình ảnh như vậy làm hắn hoàn toàn không thể dời mắt.

Nữ nhân hắn không phải chưa từng xem qua, nhưng là lúc này nàng tóc dài búi ở sau đầu, lộ ra gáy mảnh khảnh, dưới gáy là xương quai xanh khiêu gợi, bọt nước lướt qua da thịt theo từng động tác của nàng, cuối cùng rơi vào trong bồn tắm, một màn như vậy thật hấp dẫn ánh mắt hắn.

Lệ Vô Địch nín thở ngưng thần, nguyên bản lời muốn nói đến bên miệng liền như vậy mà im bật, không thể phát ra âm thanh, không nghĩ quấy rầy hình ảnh tốt đẹp này.

Thẳng đến lúc Bạc Bảo cảm thấy tựa hồ có người nhìn chăm chú vào nàng, nàng có chút cảnh giác, hơi xoay người lại, liền nhìn thấy Lệ Vô Địch đứng ở bên cạnh bình phong.

“A --” Nàng vừa thấy người đến là hắn, vội vàng thét chói tai, che chở cảnh xuân trên người. “Ngươi ngươi ngươi ngươi......”

Lệ Vô Địch lấy lại tinh thần, khuôn mặt cương nghị khó được dịp đỏ lên, nhưng vẫn là duy trì khí thế đại nam nhân của chính mình, tuy rằng không mở mắt, vẫn là không có di chuyển bộ pháp.

“Kêu la cái gì? Nữ nhân chính là thích ngạc nhiên......”

Hắn nói còn chưa có nói xong, nàng liền lấy gáo nước hướng phía hắn ném đi, cũng lấy nước hắt hắn, ý đồ đuổi hắn.

“Ngươi đăng đồ tử này không biết xấu hổ, hạ lưu ti bỉ!” Trong miệng nàng còn mắng không ngừng. “Ngươi còn xem! Không biết xấu hổ!”

Hắn né tránh nàng quăng đến này nọ, trên người lại ướt đẫm. “Ngươi nữ nhân điên này......”

Hắn bị tiếng thét chói tai của nàng làm cho liên tục lui về phía sau, cuối cùng đành phải lui tới phía sau bình phong.

“Đáng giận! Ngươi là tên tiểu nhân vô liêm sỉ --” Thế nhưng thừa dịp nàng thả lỏng nhìn lén nàng tắm rửa!

Đáng chết, nàng băng thanh ngọc khiết không biết đã bị hắn nhìn bao lâu!

Đáng giận! Nàng Bạc Bảo đời này cái gì đều ăn, chính là không ăn mệt mỏi! Bị người ta bắt đi, còn bị xem tất cả thân hình, kia tiếp theo nàng có phải hay không liền mất đi sự trong sạch?

Tên dã man chết tiệt này, nghĩ nàng dễ chọc sao? Bạc Bảo càng nghĩ càng giận, ngay cả hứng thú tắm bồn đều không có.

Nàng thân thủ lấy quần áo của chính mình, rất nhanh mặc vào, lại chậm rãi đi ra khỏi bồn nước, một đường hướng đến trước mặt hắn đi tới.

Lệ Vô Địch không nghĩ tới nàng thế nhưng trực tiếp đi tới cùng hắn mặt đối mặt, thân thể còn động bọt nước, trên khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn lại tràn đầy tức giận.

Đột nhiên ba một tiếng, hai má của hắn có thêm một cái dấu ấn bàn tay.

“Ngươi......” Sự việc xảy ra đột nhiên, làm hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.

Một khắc sau, Bạc Bảo trong mắt đầy nước mắt, hốc mắt hồng hồng giống như con thỏ bị bắt nạt.

“Đừng tưởng rằng ngươi trói ta lại, là có thể đối với ta dở ý đồ!” Nàng tức giận đến nắm chặt nắm đấm, tức giận đã muốn phủ kín đầu nàng.

“Ngươi......” Lệ Vô Địch cứng họng, không thể đối với nàng nói ra một câu nào.

Hắn là sợ nàng chạy trốn, mới vội vàng tìm kiếm bóng dáng của nàng, ai biết nàng thế nhưng đang tắm a? Hắn cảm thấy chính mình thực vô tội, vô duyên vô cớ đã trúng một cái tát này.

“Ngươi còn xem! Tin hay không ta đào hai mắt của ngươi ra?” Nàng thở phì phì trừng mắt hắn. “Ngươi còn chưa cút, chẳng lẽ thực sự muốn ta đào ra hai mắt mê đắm của ngươi sao?”

Hắn cái gì cũng không có nói, liền yên lặng rời khỏi nội thất.



Khi hắn vừa ly khai, nàng liền đem cửa gỗ hung hăng đóng lại, phát ra tiếng vang thật lớn.

Kỳ quái, hắn như thế nào cảm thấy chính mình rất uất ức? Bình thường hắn không phải như thế a! Hắn hẳn là phải có khí thế đại vương, hướng nàng rống một tiếng, ngươi tên gì! Lão Tử xem qua nữ nhân đều so với ngươi xem qua còn muốn nhiều hơn, còn không tiết thân mình nhìn dáng người của ngươi......

Rõ ràng nên như vậy a! Nhưng là, hắn lại trúng một cái tát của nàng, khóe miệng lại vụng trộm run rẩy.

Ân, hình ảnh mới vừa rồi tựa hồ rất đẹp mắt.

“Đại...... Đại vương.” Phân nhi đứng ở một bên, vừa vặn nhìn thấy một màn hắn bị đuổi ra ngoài, trên mặt có biểu tình phức tạp.

Lệ Vô Địch lấy lại tinh thần, ho khan vài tiếng. “Còn đứng ở cửa làm cái gì? Nhanh chút đi vào hầu hạ nàng! Nhớ rõ không được rời đi bên người nàng một bước, đem nàng xem chặt chẽ, có cái vấn đề gì lập tức tới tìm ta.”

“Dạ.” Phân nhi lập tức làm lễ, đi vào nội thất.

Sau khi sai bảo nha hoàn, hắn liền vuốt vuốt hai má nhiệt năng của chính mình, tâm tình phức tạp rời đi.

Bạc Bảo thực sự rất tức giận, hé ra cái miệng nhỏ nhắn so với cái gì cũng đều cao hơn.

Dùng cơm trưa xong, cảm xúc của nàng mới bình phục một ít.

Hừ, nếu lại làm cho nàng nhìn thấy Lệ Vô Địch, nàng khẳng định đem hắn mắng không ngóc đầu lên được, cảnh cáo hắn không cho phép lại trêu chọc nàng.

“Bạc Bảo cô nương, ngươi là muốn đi đến chỗ nào?” Phân nhi thực có trách nhiệm đi theo phía sau nàng.

“Tùy tiện đi đâu cũng được.” Bạc Bảo tao nhã dẫn theo làn váy, đi ra khỏi phòng.

Nàng tùy ý tìm chung quanh đi tới, muốn nhìn một chút xem Sơn Phong Trại là cái bộ dáng gì.

“Nhưng là......” Phân nhi vẫn nhớ rõ lời nói của Lệ Vô Địch, hoàn toàn không dám làm cho nàng rời đi tầm mắt của chính mình. “Cô nương muốn đi chỗ nào đây? Đại vương đã nói, cô nương không thể tùy ý đi lại, chân của ngươi bị thương còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn.”

“Ta không sao.” Bạc Bảo đi ra khỏi sân sau, hướng một cái sân khác mà đi. “Đại vương...... Phân nhi, ngươi cũng là bị đại vương bắt đến sao?”

Phân nhi sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu. “Không phải, Phân nhi không phải bị đại vương bắt đến, là được đại vương thu lưu.”

“Thu lưu?” Bạc Bảo dừng lại cước bộ quay đầu nhìn nàng. “Sơn Phong Trại không phải đều là những kẻ trộm cắp sao? Hắn làm sao có thể thu lưu ngươi?”

“Kỳ thật đại vương là mặt ác tâm thiện.” Phân nhi nhịn không được vì Lệ Vô Địch biện giải. “Đại vương tuy rằng lấy cướp bóc làm nghề mưu sinh, nhưng đều là vì già trẻ lớn bé trong trại lý, nếu có chút bạc dư thừa nào, còn có thể cứu giúp người ta cùng thôn khác.”

“Không nghĩ tới hắn cũng hiểu được làm việc tốt tiêu bớt nghiệp chướng.” Bạc Bảo thẳng thắn. “Ngươi thực sự không phải sợ uy quyền của hắn, nên mới nói chuyện giúp hắn sao?” Chẳng lẽ Sơn Phong Trại cũng sẽ đổi khác, thật khác với cách nói của người ngoài?

“Cô nương, đại vương là một chủ tử rất chiếu cố thuộc hạ, hơn nữa toàn trại già trẻ lớn bé, không có một ai không kính trọng đại vương.” Phân nhi vẫn là thay Lệ Vô Địch nói tốt.

Nàng nói là sự thật a, hơn nữa, nếu không phải đại vương thu lưu nàng, nàng ngày hôm nay đã chết đói ở trên đường.

Bạc Bảo muốn nói lại thôi, thấy Phân nhi trong mắt có một tia sùng bái.

Cho dù hắn giết người phóng hỏa, Phân nhi vẫn là xem hắn là thần thánh mà thờ cúng, hơn nữa không tha cho người nào có một tia hoài nghi.

Nhưng là bắt người vơ vét tài sản chính là không đúng a! Nàng ở trong lòng nói tiếp một câu như vậy.

Bất quá, nhìn bộ dáng Phân nhi bảo vệ chủ tử, nàng vẫn là lựa chọn ngậm miệng không hề phê bình. Dù sao giống như nàng bây giờ, tuy rằng cảm thấy tiểu thư nhà mình đặc biệt có nhiều ý đồ xấu, nhưng nàng cũng không tha thứ cho những người nào phê bình tiểu thư một câu.

Hơn nữa, giờ phút này nàng lại ở dưới mái hiên của người ta, vẫn là đừng nói nhiều, bo bo giữ mình là tốt rồi.

Vì thế nàng lại cất bước đi về phía trước.

Lúc này trước mặt nàng có bốn nữ tử hướng nơi này đi tới, các nàng cho rằng mình thập phần xinh đẹp, chính là hi hi ha ha đùa giỡn.

Bạc Bảo cùng với các nàng chưa từng gặp mặt, nữ tử cầm đầu cố ý tiến lên cùng nàng ra oai một chút, sau đó lấy đôi mắt khiêu khích nhìn nàng.

“Mới tới, ai cho phép ngươi chạy đến nơi này?” Cô nương này trên mặt trang điểm thật đậm, ngạo khí thật cao.

Bạc Bảo nhìn nàng, không có hé răng, thần sắc cũng không hề thay đổi, muốn nhìn một cái xem nàng tính làm như thế nào.

“Ngưng cô nương.” Phân nhi vừa thấy người đến là cô nương khó hầu hạ nhất trong trại lý, vội vàng hoà giải. “Bạc Bảo cô nương là ngày đầu tiên đi vào nơi này của chúng ta, còn không biết quy củ......”

Nói xong, nàng vụng trộm nhìn Bạc Bảo liếc mắt một cái, phát hiện nàng không có một chút úy kỵ, cũng không có biểu tình gì, vì thế âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Ngày đầu tiên?” Lam Ngưng nhìn Bạc Bảo, sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt không có ý tốt. “Chẳng lẽ nàng chính là nữ nhân mà đại vương đêm qua mang về?”

“Đúng vậy!” Phân nhi dùng sức gật đầu. “Ngưng cô nương, ngươi liền tha thứ cho nàng đi, hơn nữa đại vương công đạo, Bạc Bảo cô nương là tới trại lý làm khách, phải lấy lễ mà tiếp đãi.”

Làm khách? Bạc Bảo thoáng nhíu mày một chút, nhưng vẫn có thể nhận ra được cách nói này.

“Nha?” Lam Ngưng không có ý tốt nhìn nàng.“Ta không biết là nàng giống khách nhân, hơn nữa, Vô Địch ca ca làm sao có thể thỉnh một người xa lạ đến đây làm khách?”

Bạc Bảo không thèm để ý chính mình bị đánh giá, dù sao đối phương thích xem liền cho nàng xem, nàng cũng sẽ không thiếu một miếng thịt nào.

Hơn nữa, nàng cũng phải xem tình huống Sơn Phong Trại, mới có thể tìm cơ hội chạy đi.

Bất quá lai giả bất thiện, trước mắt Lam Ngưng nhìn nàng giống như nhìn thấy đối thủ, làm cho nàng thực khó hiểu.

“Hiếu kì như vậy sao, sao không trực tiếp đến hỏi Lệ Vô Địch?” Bạc Bảo nguyên bản muốn im lặng mà rời đi, nhưng vẫn là nhịn không được trả lời một câu.

Nói xong, nàng đang định thẳng hướng khác mà rời đi, lại bị người hầu bên người Lam Ngưng ngăn cản.

“Ngữ khí nói chuyện của ngươi thật sự không nhỏ!” Lam Ngưng đi đến trước mặt của nàng, như là muốn ganh đua cao thấp.

Bạc Bảo chính là miễn cưỡng nhìn nàng liếc mắt một cái, ngay cả nói cũng không muốn trả lời. Loại nhân vật này, còn nhập không được vào mắt của nàng.

Lam Ngưng thấy nàng không nói lời nào, lập tức tức giận, muốn dạy cho nàng hiểu biết một chút. “Đáng giận, ngươi thực không biết phân biệt, chẳng lẽ ngươi không biết ở trong này, tất cả mọi người đều muốn nể ta vài phần sao?”

“Cô nương, xin hỏi ngươi là vị nào?” Bạc Bảo giọng điệu tràn ngập trào phúng. Việc lạ, nàng có cần thiết đối với một cái nữ tử xa lạ nể mặt không?

“Ngươi......”

Phân nhi ở một bên gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, ai cũng biết Lam Ngưng thường xuyên ỷ vào việc cha nàng là trại lý trưởng lão, luôn không có sợ ai, cũng đem chính mình coi là Sơn Phong Trại áp trại phu nhân tương lai, căn bản không có người dám đắc tội với nàng.

“Cho dù ngươi là khách nhân, nếu không dạy cho ngươi một chút hiểu biết, về sau ngươi khẳng định không coi ai ra gì!” Lam Ngưng giơ tay lên liền muốn hướng hai má Bạc Bảo đánh tới.

Bạc Bảo thấy vậy, động tác so với nàng còn nhanh hơn, bản năng phản ứng đó là trước cấp cho nàng một cái tát.

Này một chưởng phát ra tiếng vang thật lớn.

Tất cả mọi người xem đều ngây người, Phân nhi cũng thở dốc thật mạnh vì kinh ngạc.

Ngay cả Bạc Bảo cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới nàng phòng vệ lại mạnh như vậy. “Thật có lỗi, phản ứng của ta luôn so với động tác mau hơn.”

Nàng còn thật sự xin lỗi, nhưng lời nói như vậy lại làm cho Lam Ngưng nổi giận hơn.



“Ngươi nữ nhân chết tiệt này, ta hôm nay nhất định phải đánh chết ngươi!”

Lam Ngưng mặt mũi xấu hổ không nhịn được, tiến lên đã nghĩ muốn nhéo Bạc Bảo một phát.

Phân nhi lập tức ngăn cản. “Ngưng cô nương, ngươi đừng xúc động a! Nàng nhưng là khách của đại vương, ngươi cũng biết lệnh của đại vương là không ai có thể cãi lời, đại vương công đạo qua, không thể đối với nàng thất lễ a!”

“Này thì tính như thế nào? Từ nhỏ đến lớn không ai dám tát ta! Ta muốn nàng trả giá đại giới!” Lam Ngưng tức giận đến mức muốn xoay người lại kéo tóc Bạc Bảo.

Phân nhi ngăn cản ở giữa hai người trong lúc đó. “Ngưng cô nương, nếu ngươi bất mãn, phải đi nói cùng đại vương nha! Làm cho đại vương ra quyết định, nếu không đại vương nếu là bởi vì vậy mà tức giận, kia......”

Lam Ngưng vừa nghe, thở phì phì dừng lại động tác, oán hận trừng mắt Bạc Bảo.

“Tốt! Ta hiện tại phải đi tìm Vô Địch ca ca, ta xem hắn là muốn bảo hộ nàng, hay là bảo vệ ta!” Lam Ngưng tức giận đến toàn thân phát run. “Phân nhi, ngươi đem nàng áp giải đến trước mặt Vô Địch ca ca, ta muốn Vô Địch ca ca thay ta làm chủ.”

PHân nhi thấy nàng phẩy tay áo bỏ đi, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Bạc Bảo cô nương, thừa dịp hiện tại, chúng ta mau trở về phòng!”

“Trở về phòng làm cái gì?” Bạc Bảo khóe môi khó có nén được ý cười, bất quá vẻ mặt lại có chút bí hiểm.

“Ngưng cô nương nàng......”

“Ta a, ghét nhất bị người khác không có việc gì đến trêu chọc.” Bạc Bảo cười tủm tỉm, đi theo phía sau Lam Ngưng hướng đại sảnh đi đến. “Nếu nàng tưởng đuổi được ta đi, ta còn phải cám ơn nàng mới đúng.”

Nàng quyết định, nếu Lệ Vô Địch bắt buộc nàng ở sơn trại lý làm khách, như vậy nàng sẽ hoàn thành tâm ý của hắn, quyết định ở sơn trại tìm việc vui.

Dù sao nàng trốn cũng trốn không thoát.

Lệ Vô Địch người này sáng sớm còn chọc giận nàng, nàng vừa vặn thừa dịp này cho hắn một chút giáo huấn.

Dám trêu nàng? Nàng nhất định hoàn trả gấp bội.

Bạc Bảo mới vừa đi đến đại sảnh, Lam Ngưng đã vẻ mặt đầy lệ, một tay bụm mặt, giống như gào khóc thảm thiết, không ngừng cáo trạng.

“Vô Địch ca ca, ngươi xem! Cái nữ nhân mới tới thế nhưng đối với ta ra oai phủ đầu, tát ta một cái!” Lam Ngưng tức giận đến nỗi vừa khóc vừa dậm chân.

Lệ Vô Địch lười biếng ngồi ở trên ghế dựa da hổ, nhìn bộ dáng Lam Ngưng vừa khóc vừa mắng, nhàm chán ách xì 1 cái.

Ngay sau đó, hắn khóe mắt vừa nhìn thấy Bạc Bảo đi đến, lập tức ngồi thẳng thân mình.

“Ai đánh ngươi?” Hắn khụ một tiếng, bày ra bộ dáng muốn thay Làm Ngưng chủ trì công đạo, cùng vừa rồi như hai người khác nhau.

“Là nữ nhân tối hôm qua ngươi mang về!” Lam Ngưng nức nở nói, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Bạc Bảo, liền không chút khách khí chỉ vào mũi của nàng. “Chính là nàng! Nàng thế nhưng đánh ta một cái tát.”

“Bạc Bảo, ngươi thật to gan! Mới đến Sơn Phong Trại một ngày, liền đụng đến người của trại lý ta?” Lệ Vô Địch giơ lên lôi minh bàn cổ họng. “Ngươi có biết sai hay không?”

“Biết cái gì sai?” Bạc Bảo nhưng thật ra lão thần khắp nơi, vòng qua bên cạnh Lam Ngưng, liền hướng ghế dựa ngồi xuống. “Con người ta vừa thấy thứ dơ bẩn này nọ sẽ xuất phát từ phản ứng thân thủ vươn tay ra, dạy nàng về sau không có việc gì đừng lấy khuôn mặt kia tới gần ta, lá gan của ta rất nhỏ.”

Phân nhi nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng dùng hai tay che miệng lại.

“Vô Địch ca ca --” Lam Ngưng lại gào khóc.“Ngươi nhất định phải thay ta làm chủ! Nàng thế nhưng nói ta là đồ bẩn này nọ...... Nàng làm sao có thể nói ta như vậy! Này chẳng phải cũng là mắng ngươi sao? Ta về sau là muốn gả cho Vô Địch ca ca......”

“Này......” Hắn khi nào thì nói muốn thú bẩn...... Không, thú Lam Ngưng?

“Lệ Vô Địch,” Bạc Bảo lấy ánh mắt đồng tình nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng kêu tên của hắn. “Ngươi thật đáng thương.”

“Làm sao?” Hắn không hờn giận trừng mắt nhìn nàng. “Ta làm sao đáng thương?”

“Nhân quỷ thù đồ.” Nàng thản nhiên mở miệng.“Chỉ cần nghĩ đến ngươi sau này mỗi ngày đều phải cùng quỷ chung chăn gối, ta liền thay ngươi cảm thấy thật đáng buồn.”

“Phốc!” Phân nhi rốt cục nhịn không được cười phì ra.

Ngay cả Lệ Vô Địch cũng nhìn khuôn mặt Lam Ngưng, nghĩ đến sau này nếu thực sự hàng đêm cùng nàng đồng giường cộng chẩm, lại nhịn không được sợ run cả người.

Con bà nó, nữ nhân Bạc Bảo này cũng quá xấu xa đi. Hắn đem Lam Ngưng hơi hơi đẩy ra, đem gương mặt son phấn chưa khô kia cách một xa ít.

“Vô Địch ca ca --” Lam Ngưng lại hờn dỗi một tiếng. “Nàng thực sự quá đáng, ngươi thực sự muốn coi trọng nàng!”

“Ân.” Lệ Vô Địch cảm thấy một cái đầu hai cái việc lớn, cuối cùng nhìn về phía Bạc Bảo, hướng đến trước mặt nàng đứng lên,“Ngươi phạm vào sai lầm, có hay không biết tội?”

“Ngươi đây là thẩm vấn phạm nhân sao?” Bạc Bảo nâng mắt, thẳng tắp nhìn hắn, “Ta không phải là khách quý của ngươi sao? Không nên lấy ta đổ tội? Còn có, đầu năm nay nói thật cũng có tội sao?”

Hắn nhíu mày. Nàng nói lời thật mới làm hắn đau đầu a!

Cha Lam Ngưng là trại lý trưởng lão, cũng là sư phó của hắn, hắn là nể mặt mũi Lam thúc, mới cho phép Lam Ngưng tùy hứng như thế, không cùng nàng so đo, bởi vì như vậy nàng mới bớt việc, sẽ không mỗi ngày đến ầm ỹ hắn.

“Vô Địch ca ca!” Lam Ngưng tức giận đến đỏ mặt tía tai. “Ngươi xem, nàng một chút cũng không sợ ngươi, hiện tại không giáo huấn nàng, về sau nàng không phải sẽ đi đến trên đầu của ngươi sau?”

“Phải, ngươi nói đúng!” Lệ Vô Địch tính đem Bạc Bảo từ trên ghế kéo lên. “Nữ nhân này, hôm nay không cho ngươi một chút giáo huấn, về sau ta như thế nào sửa trị được toàn sơn trại? Đi!”

Hắn chế trụ cổ tay nàng, muốn mang nàng rời đi.

“Ta đau chân, đi không được.” Bạc Bảo chính là chết sống không chịu đứng dậy, bày ra bộ dáng ngươi làm khó dễ được ta sao.

Hắn nhìn Lam Ngưng, lại nhìn Bạc Bảo một cái.

Tình huống này thực sự rất giống là phía trước có hổ, phía sau có hùm, làm cho hắn tiến thối lưỡng nan.

Ai, hắn đã nói rồi, nữ nhân thực sự phiền phức mà!

Hắn không nói hai lời, đem Bạc Bảo từ trên ghế ôm lấy.“Ta đem ngươi mang về phòng, hảo hảo giáo huấn ngươi!”

“Vô Địch ca ca......” Lam Ngưng có chút choáng váng, chạy nhanh đi theo. “Vì sao phải về phòng mới có thể giáo huấn nàng? Ở chỗ này cũng có thể......”

Bạc Bảo nguyên bản muốn phản kháng, nhưng là nhìn thấy biểu tình Lam Ngưng gấp đến độ đòi mạng, xấu xa gợi lên môi một chút ý cười.

“Có một số việc, phải đóng cửa lại mới có thể làm.” Bạc Bảo hướng Lam Ngưng cười, giọng điệu vô cùng ái muội.

Hừ, tức chết ngươi!

Quả nhiên, Lam Ngưng khuôn mặt tái hoàn toàn rồi.

“Vô Địch ca ca, ta không cần ngươi dạy dỗ nàng, mau thả nàng xuống dưới......”

“Ngươi,” Lệ Vô Địch trừng mắt nhìn Lam Ngưng một cái. “Người cũng là ngươi nói muốn dạy dỗ, làm người làm sao có thể lật lọng? Ở chổ này đợi ta!”

Lam Ngưng bị tiếng hô của hắn làm cho kinh sợ, buông ra ống tay áo của hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm Bạc Bảo rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trộm Hương Không Thương Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook