Trời Sinh Quyến Rũ

Chương 15

Susan Elizabeth Phillips

18/10/2016

Chiều hôm ấy, khi Dean về nhà, anh phát hiện ra Jack và April đang im lặng sơn hai bức tường đối diện nhau trong gian bếp của anh trong tiếng nhạc ầm ĩ của Coldplay. Màu sơn vàng nhạt vương vãi trên người April từ đầu đến chân, nhưng Jack chỉ dính vài vệt trên tay. Cho đến trước ngày hôm qua, Dean còn chưa từng thấy họ ở bên nhau. Giờ thì họ đang cùng nhau sơn cái gian bếp chết tiệt của anh.

Anh bỏ đi tìm Blue. Trên đường đi, anh lôi chiếc BlackBerry ra kiểm tra tin nhắn. April đã gửi tin mới nhất mười phút trước.

Ở nhà chỉ còn lại một ga lông sơn vàng. Mua thêm nhé.

Anh tìm thấy Blue trong phòng ăn, đang sơn trần nhà. Trông cô như một nàng Bo Peep bỏ túi với một con lăn trên tay. Cái áo xanh bê bết sơn buông xuống gần hông, bao phủ cơ thể gọn gàng mà cô quyết tâm giấu anh. Nhưng chẳng bao lâu nữa đâu. Anh xỉa ngón tay về phía gian bếp. “Chuyện gì xảy ra trong đó thế?”

“Đúng như những gì anh thấy thôi.” Lớp vải bố ni lông lạo xạo dưới chân khi cô nhúc nhích mấy bước sang bên. “Thật may là Jack biết cách múa máy chổi sơn, nhưng tôi phải trông chừng April như một con diều hâu ấy.”

“Sao em không ngăn họ lại?”

“Chừng nào cái nhẫn cưới còn chưa nằm trên ngón tay tôi, thì tôi chẳng có quyền hạn thực sự nào ở đây.” Cô đặt con lăn xuống ngắm nghía bức tường dài nhất. “April muốn tôi vẽ một bức tranh tường.”

Giọng cô nghe chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng anh thích ý tưởng Blue vẽ tranh tường hơn rất nhiều so với việc ông bố bà mẹ cùng sơn gian bếp của anh. Chuyện đó cũng sẽ giữ cô lại đây lâu hơn. “Tôi sẽ bảo người bên quan hệ công chúng gửi cho em cả tá ảnh hành động đẹp nhất của tôi”, anh nói, “Em có thể chọn bức ngầu nhất.”

Cô mỉm cười như anh trông đợi, nhưng rồi nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô trở nên sâu hơn. “Tôi không còn vẽ phong cảnh nữa.”

“Quá tệ.” Anh mở ví rút ra hai trăm đô. “Đây là một trăm đô tôi đã mượn cùng với một trăm đô từ vụ cá cược khờ khạo đó. Tôi không muốn nợ nần ai cả.”

Đúng như anh đoán, cô chẳng lao đến lấy tiền mà thay vào đó là ngắm nghía chúng.

“Thỏa thuận là thỏa thuận,” anh nói, tỏ vẻ hoàn toàn vô tội. “Chỗ này là em kiếm được.” Thấy cô vẫn không cầm, anh liền nhét mấy tờ tiền vào túi áo phông thùng thình của cô, chỉ nấn ná lâu hơn một giây so với mức cần thiết. Có thể cô chẳng có gì nhiều ở đó, nhưng có đủ cho anh. Giờ tất cả nhưng gì anh cần là tiếp cận không giới hạn.

“Một thỏa thuận với quỷ dữ,” cô rầu rĩ nói. Anh che giấu vẻ chiến thắng khi cô lấy số tiền đó ra, nhìn chằm chằm một lát rồi nhét vào túi anh, thật không may là chẳng nấn ná chút nào. “Đưa chỗ này cho hội từ thiện giúp những phụ nữ lang thang ấy.”

Hải ly tội nghiệp. Anh đã có thể bảo cô khi khơi ra vụ cá cược đó rằng tính hay đắn đo của cô sẽ ngăn không cho cô nắm được tiền, nhưng nếu ngu ngốc vậy thì anh đã không trở thành dân chuyên nghiệp. “Chà, nếu em quả quyết thế.”

Cô quay lại săm soi bức tường. “Nếu anh nghĩ tôi có thể trải ra một hình ảnh nghệ thuật tân tiến động trời ở đây thì có khả năng anh sẽ thất vọng tràn trề đấy. Tranh phong cảnh của tôi còn khuya mới bình thường.”

“Miễn em không vẽ thứ gì quá nữ tính là tôi vui rồi. Không có vũ công ba lê hay những quý cô hoài cổ cầm ô đi loanh quanh đâu đấy. Và mấy con thỏ chết nằm trên đĩa cũng không.”

“Đừng lo lắng chuyện đó. Vũ công ba lê và thỏ chết đối với tôi quá là tân tiến.” Cô quay đi. “Cuộc đời quá ngắn. Tôi sẽ không vẽ những thứ đó.”

Giờ khi cô đã trồng ý tưởng này trong đầu anh, anh sẽ không sẵn sàng gạt nó sang một bên, nhưng anh sẽ đợi thời gian rồi mới thúc giục cô. “Con chó của tôi đâu?”

Cô xoa bóp vai, ngoẹo cổ cho đỡ mỏi. “Tôi tin là cô bạn Xù Bông đầy nam tính của anh đang có một cuộc dã ngoại ở sân sau với Riley.”

Anh giả vờ bỏ đi nhưng quay lại ngay trước khi ra đến hành lang. “Lẽ ra tôi nên nhớ bảo em điều này, đặc biệt là khi tôi biết em háo hức muốn có mấy cánh cửa đó biết bao nhiêu. Trước khi đi Chicago, tôi đã ghé thăm người thợ đang hoàn thiện chỗ cửa ấy. Anh ta sống ở hạt gần đây – ngoài vùng tẩy chay – thế nên tôi có thể thuyết phục anh ta tăng tốc công việc lên. Giờ chỗ cửa ấy sẽ xong bất cứ lúc nào.”

Mắt cô lóe lên. “Anh đã hối lộ anh ta.”

“Chỉ một khoản thêm vào để khích lệ thôi.”

“Cuộc sống chắc chắn dễ dàng hơn khi người ta giàu.”

“Và quyến rũ bẩm sinh. Đừng quên phần đó.”

“Làm sao tôi quên được?” cô đáp trả. “Đó là điều duy nhất giống nhau giữa hai ta.”

Anh mỉm cười. “Cái cửa phòng ngủ đó tốt hơn hết nên vừa vặn chặt chẽ. Đúng như kiểu tôi thích.”

Đến lúc Dean mua sơn xong và quay lại thì đã hơn năm giờ. Căn nhà im ắng, ngoại trừ góc ngồi ăn, gian bếp đã được phủ lên một lớp sơn màu vàng mới. Chiếc SUV đen của Jack không thấy đâu, vậy hẳn là ông và Riley đã đi ăn tối. Đến lúc này ngày hôm nay, Dean đã có thể tránh mặt tất cả bọn họ, và anh dự định sẽ duy trì thế này. Anh hít vào mùi sơn và gỗ mới. Anh đã hình dung bản thân mình sở hữu một ngôi nhà có hàng cọ nhìn ra Thái Bình Dương, nhưng anh yêu trang trại với cả trăm mẫu đất này. Ngay khi rũ bỏ được đám khách hiện nay, mọi chuyện sẽ hoàn hảo. Trừ Blue. Cuối tuần vừa rồi anh đã nhớ cô, và anh vẫn chưa sẵn sàng để cô đi đâu cả.

Vừa đặt sơn vào trong gian bếp, anh nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy. Anh đi lấy mấy gói đồ đã để lại trong xe rồi lên tầng trên, ở đó anh đặt đồng hồ xuống sàn cạnh mấy cái vali và nhìn về phía cửa phòng tắm. Quần áo bê bết sơn của Blue nằm thành đống trên sàn. Chỉ một tên biến thái thực sự mới đẩy lớp ni lông mà cô cứ kiên quyết bắt anh treo trên khung cửa kia ra, và chưa từng có ai buộc tội anh là biến thái. Thay vào đó, anh sẽ để yên cho tấm ni lông và chờ ở đây như một quý ông đến lúc cô bước ra.

Hy vọng là không mặc gì.

Tiếng nước ngừng lại. Anh tuột bỏ áo quăng sang bên cạnh, một bước đi xấu xa, nhưng cô thích ngực anh. Anh nhìn lớp ni lông phất phơ và tự bảo mình là đừng có hy vọng quá nhiều. Cũng có khả năng cô sẽ bước ra trong đôi ủng chiến đấu và bộ đồ rằn ri lắm chứ.

Anh gặp may. Cô chỉ quấn độc một cái khăn tắm trắng đến ngang ngực. Không được tuyệt như khỏa thân, nhưng ít ra anh cũng có thể thấy chân cô. Ánh mắt anh lần theo một vệt nước lăn xuống từ phía trong bắp đùi thon nhỏ của cô.

“Ra ngoài!” Trông như một nữ thủy thần bị kích động, cô xỉa ngón tay về phía hành lang.

“Phòng tôi mà,” anh nói.

“Tôi có quyền.”

“Em hình dung quyền đó như thế nào?”

“Quyền sở hữu. Chín phần mười của pháp luật[1]. Ra ngoài.”

[1] Blue trích dẫn câu thành ngữ “Possession is nine – tenth of the law” nghĩa là nếu một người trên thực tế sở hữu cái gì đó thì họ có cơ sở pháp lý vững vàng để tuyên bố thứ đó thuộc về mình hơn là người chỉ nói miệng rằng thứ đó thuộc về anh/cô ta.

“Tôi cần tắm.”

Cô ra hiệu về phía cửa phòng tắm. “Tôi hứa sẽ không quấy rầy anh.”

Anh thong thả bước đến gần hơn. “Tôi bắt đầu nghiêm túc lo lắng về em rồi đấy.” Khi đã đến sát cô, anh ngửi thấy mùi dầu gội yêu thích của mình. Trên người cô mùi thơm đó dễ chịu hơn hẳn. Mái tóc ướt ép sát vào đầu cô, ánh mắt lập lòe trong mắt cô cho anh biết mình đang làm cô luống cuống. Thật tuyệt. Anh từ từ nhìn cô một lượt. “Tôi nói thật đấy, Blue. Tôi bắt đầu nghiêm túc tin rằng có thể em bị lãnh cảm.”

“Thật sao?”

Anh đi vòng quanh cô, nhìn cái gáy mềm mại, ẩm ướt nơi tóc cô rẽ làm đôi, bờ vai cong thon mượt mà. “Tôi không biết… Đã bao giờ em nghĩ đến chuyện đi gặp chuyên gia tâm sinh lý chưa? Quả thật, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Cô cười toe. “Từ hồi tôi mười lăm đã chẳng có cậu con trai nào cố nhảy bổ vào trong quần tôi bằng cách bảo tôi lãnh cảm rồi. Tôi lại cảm thấy mình như một đứa trẻ. Không, chờ đã. Là anh chứ.”

“Em nói đúng.” Anh chạm đầu ngón tay trỏ lên vai cô và cảm thấy thỏa mãn khi cô nổi da gà. “Sao lại phải đi gặp chuyên gia tâm lý khi chúng ta có thể chữa chứng bệnh đó ngay bây giờ và tại đây chứ?”

“Khoảng cách. Anh cứ quên mất khoảng cách giữa hai ta. Nhớ không? Anh, lộng lẫy và vô dụng? Tôi, thông minh và chăm chỉ?”

“Cái đó gọi là sức hút.”

Cô khịt mũi chế nhạo như muốn bảo, anh lại thế nữa rồi. Thay vì dồn sự tập trung vào cầu môn, anh lại không thể ngăn mình chơi trò vờn mồi với cô. Đó là một sai lầm chiến thuật mà anh sẽ không bao giờ mắc phải nếu thật sự từng thực hành trò quyến rũ phụ nữ. Quỷ thật. Cho đến lúc này, anh chỉ cần nói xin chào là đủ rồi. Anh cau mày. “Thế nào nếu em thôi cái trò ngang bướng cứng đầu đó và sẵn sàng cho cuộc hẹn của chúng ta?”

“Chúng ta có hẹn à?”

Anh chỉ vào mấy cái túi. “Chọn bất kỳ thứ nào già nua mà mặc.”

“Anh mua quần áo cho tôi á?”

“Em không nghĩ tôi sẽ để em tự mình đi mua đồ đấy chứ.”

Cô trợn mắt. “Anh đúng là đồ thỏ đế.”

“Có lẽ em sẽ muốn hỏi hàng phòng ngự của Parkers về điều đó.” Đã qua thời điểm phải nhắc cô ai là người cầm trịch rồi. Anh thả tay xuống cạp quần soóc. “Hoặc em sẽ muốn liếc vào phòng tắm để tự mình nhìn thấy.” Anh bật khóa quần ra.

Mắt cô rơi xuống ngay cầu môn. Anh nghịch ngợm với cái dây khóa. Dường như cô phải chật vật lắm mưới ngẩng được đầu lên, nhưng ngay lúc ấy, anh liền tấn công cô bằng nụ cười chiếu cố mà anh hay dùng với đám tân binh không thể chứng minh được những gì mình đã ba hoa trước đó. Thế rồi anh bước vào phòng tắm.

Blue nhìn tấm ni lông rơi về đúng chỗ sau lưng anh. Gã này là một con quỷ. Ngón tay cô co lại. Cô muốn quăng bỏ cái khăn tắm trên người, hiên ngang bước vào đó chơi luôn. Dean là cơ hội cả đời người mới có để Blue chơi với dân chuyên nghiệp, và nếu mẹ cô không chọn đúng thời điểm đặc biệt này để vét sạch tài khoản của cô, thì cô đã có thể vượt qua mối ác cảm đối với tình dục vô nghĩa và hợp lý hóa chuyến du hành một lần đến phòng thay đồ rồi.

Cô đá mấy túi đồ sang bên, kiềm chế sự cám dỗ để không liếc nhìn vào trong xem anh đã mua gì. Thay vào đó, cô mặc quần jean sạch và cái áo sơ mi bó màu đen mới giặt. Cô sấy qua mái tóc trong phòng tắm ngoài hành lang, buộc túm lại thành đuôi gà, ngẫm nghĩ một lát rồi chuốt một ít mascara và thoa son bóng.

Cô đi thẳng xuống tầng dưới chờ anh trên thềm trước. Nếu họ là một đôi thực sự, cô đã có thể ngồi trên giường nhìn anh mặc quần áo. Và cảnh tượng đó mới thú vị làm sao. Thở dài nuối tiếc, cô nhìn về phía đồng cỏ um tùm. Bằng giờ này năm sau, lũ ngựa sẽ đang lang thang ở đó, nhưng cô chẳng còn ở đây mà ngắm nhìn.

Anh chuẩn bị xong xuôi trong thời gian kỷ lục, nhưng khi anh bước ra thềm, cô thấy một cái áo mỏng màu oải hương đúng đưa trên ngón tay anh. Anh chuyển cái áo từ tay này sang tay kia, chẳng nói một lời, để hành động đó tự lên tiếng. Mặt trời buổi chiều muộn lập lòe chiếu lên vạt hạt bạc nhỏ, như bong bóng trong biển bọt màu oải hương. Cái áo lắc lư trên tay anh như đồng hồ của nhà thôi miên.

“Vấn đề là,” cuối cùng anh lên tiếng, “chắc em chẳng có cái áo lót nào phù hợp. Tôi đã thấy mấy cô gái trong các câu lạc bộ mặc áo giống cái này, và họ mặc áo lót có dây đeo ren. Có thể là màu tương phản. Tôi đang nghĩ màu hồng sẽ đẹp lắm.” Anh lắc đầu. “A, quỷ thật, tôi đã làm cả hai ta xấu hổ rồi.” Chẳng tỏ ra xấu hổ tẹo nào, anh đu đưa cái áo tím đến gần hơn. “Tôi đã cố mua cho em thứ gì đó gắn đinh và da, nhưng tôi thề là nếu có một cửa hàng S&M[2] quanh đây thì tôi cũng chẳng tìm thấy nó ở đâu cả.”

[2] S&M: viết tắt của từ sadomasochism, nghĩa là bạo dâm và khổ dâm. Thời trang S&M là loại thời trang dùng trong các trò bạo dâm/ khổ dâm.

Cô đã bước vào Khu vườn Địa đàng, có điều lần này Adam đang giữ quả táo phản bội. “Đi chỗ khác đi.”

“Tôi hiểu mà, em sợ phải thừa nhận phần đàn bà trong mình.”

Cô đã mệt, đói lử và cảm thấy thương hại mình nhiều hơn một chút, không thì cô chẳng đời nào để anh bẫy. “Được thôi!” Cô giật lấy thứ đồ cám dỗ màu tím. “Nhưng để làm chuyện này, anh đã từ bỏ nhiễm sắc thể Y rồi đấy!”

Khi đã lên tầng trên, cô lột cái áo sơ mi bó ra và tròng món đồ của Satan qua đầu. Viền đuôi áo buông xuống nhẹ nhàng xếp nếp, cọ vào cạp quần jean của cô. Nơ buộc trang nhã cuộn trên vai. Dây áo lót của cô lộ ra; anh đã đúng về chuyện đó. Dĩ nhiên, anh đã đúng. Anh là một chuyên gia về đồ lót phụ nữ. May mắn thay, áo lót của cô có màu xanh nhạt, và mặc dù dây áo không phải là ren nhưng nó cũng chẳng phải trắng tinh, điều mà ngay cả cô cũng biết sẽ là một lỗi lầm thời trang không thể tha thứ đối với Quý ông Tạp chí Vogue dưới nhà.

“Có một cái váy trong mấy cái túi trên ấy đấy,” anh gọi với lên cầu thang, “đề phòng trường hợp em muốn thoát khỏi cái quần jean đó.”

Phớt lờ anh, cô đã đôi xăng đan ra khỏi chân, xỏ đôi bốt đế bằng hầm hố màu đen vào rồi đi xuống dưới nhà.

“Thật trẻ con quá,” anh nói khi nhìn thấy đôi bốt của cô.

“Anh có đi không thì bảo?”

“Tôi không nghĩ mình từng gặp một người phụ nữ nào sợ trở nên nữ tính hơn em. Khi em nhìn thấy cái….”

“Lại bắt đầu rồi đấy. Đến lượt tôi lái xe.” Cô ngửa tay ra, và suýt sặc khi anh đưa chìa khóa mà không cự nự gì.

“Tôi hiểu,” anh nói. “Em cần khẳng định vẻ nam tính của mình.”

Hôm nay anh đã ghi khá nhiều điểm võ mồm, nhưng quá mê mẩn với ý nghĩ được lái chiếc Vanquish, cô bèn bỏ qua lần này.

Chiếc xe vận hành như trong mơ. Cô đã nhìn anh điều khiển lấy cần mỗi khi sang số, và anh chỉ nhăn mặt vài lần trước khi cô quen hẳn với cần số. “Vào thị trấn,” anh nói khi họ đã ra đến đường cao tốc. “Trước khi đi ăn, tôi muốn làm một cuộc viếng thăm không thân thiện đến nhà Nita Garrison.”

“Giờ á?”

“Em không thực lòng tin là tôi sẽ bỏ qua cho bà ta chuyện này chứ? Đó không phải phong cách của tôi, Blue cưng à?”

“Có thể tôi đã quên mất điều gì đó, nhưng tôi không cho rằng mình là người phù hợp nhất đi gặp Nita Garrison cùng với anh đâu.”

“Đó là lý do vì sao em sẽ chờ trong xe trong khi tôi quyến rũ mụ dơi già đó.” Không cảnh báo gì, anh với tay sang bắt đầu nghịch dái tai cô. Tai cô cực kỳ nhạy cảm, và cô suýt lạc lái ra khỏi đường. Ngay khi cô mở miệng định bảo anh cất tay đi thì anh luồn thứ gì đó qua cái lỗ nhỏ xíu. Cô liếc nhìn gương chiếu hậu. Một giọt nước màu tím lấp lánh nhìn cô.

“Đó chỉ là phụ kiện thôi,” anh nói. “Tôi sẽ đeo bên kia khi chúng ta dừng lại.”

“Anh mua hoa tai cho tôi á?”

“Bắt buộc thôi. Tôi đã sợ em sẽ xuất hiện mà đeo ốc vít.”

Đột nhiên, cô có stylist riêng, mà đó lại không phải là April. Cô tự hỏi không biết anh có thấy mối liên hệ đó không. Sự mâu thuẫn trong anh càng làm cô bị mê hoặc. Một người đàn ông với vẻ nam tính ngút trời như vậy không nên yêu thích cái đẹp đến thế. Anh chỉ nên thích những thứ đẫm mồ hôi. Cô không thích những lúc người khác không chịu phân loại bản thân rõ ràng. Điều đó làm cho cuộc sống mù mịt.

“Không may là đó không phải đá thật,” anh nói. “Lựa chọn mua sắm của tôi bị giới hạn.”

Thật hay không thì cô cũng rất thích.

Ngôi nhà trang nghiêm của Nita Garrison nằm trên một con phố râm rát cách khu thương mại hai tòa nhà. Được xây bằng loại đá cát kết Crab Orchard màu nâu giống như ngân hàng và nhà thờ Công giáo. Ngôi nhà có mái thấp mép bờ và một mặt tiền phong cách Ý hoàng tráng. Trán tường đá nằm phía trên chín ô cửa sổ đôi đồ sộ – bốn ô ở tầng một và năm ô tầng trên, ô ở giữa rộng hơn những ô còn lại. Khu vườn cũng được coi sóc gần như quá tốt, với những khoảng bụi cây ngăn nắp nối nhau được định hình nghiêm chỉnh.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Blue dừng xe lại trước nhà. “Ấm áp như nhà lao ấy nhỉ.”

“Tôi đã ghé qua trước rồi, nhưng bà ta không ở nhà.” Cánh tay anh lướt sau gáy cô và ngón cái tay bên kia cọ lên má khi anh luồn hoa tai vào lỗ tai còn lại của cô. Cô rùng mình. Cảm giác còn âu yếm hơn cả một cuộc mây mưa. Cô buộc mình phải phá vỡ bùa mê ấy. “Tôi sẽ chia sẻ nếu tối nay có lúc nào anh muốn đeo nó.”

Thay vì đáp trả lại đòn khiêu khích, anh dịu dàng xoa xoa lên dái tai cô cùng chiếc hoa tai. “Đẹp lắm.”

Cô suýt tức thở vì ham muốn lúc anh thả cô ra. Anh mở cửa bước ra ngoài, rồi cúi xuống nhìn cô trong xe. “Chiếc xe này tốt hơn hết nên đậu ở đây khi tôi quay lại.”

Cô kéo chiếc hoa tai màu tím. “Tôi không định đem anh bỏ chợ đâu. Chỉ làm một vòng quanh đây để khỏi buồn chán thôi.”

“Hoặc không.” Anh bắn cô bằng khẩu súng lục làm từ ngón tay trỏ.

Cô ngả người trên chỗ ngồi thoải mái và nhìn anh bước theo con đường dẫn đến cửa trước. Một tấm rèm phất phơ ở cửa sổ trong góc. Anh bấm chuông đợi. Thấy không ai ra mở cửa, anh lại bấm lần nữa. Vẫn không có ai. Anh lấy tay gõ cửa. Cô cau mày. Nita Garrison sẽ không hài lòng với chuyện đó. Anh quên mất vụ cô bị bắt bốn ngày trước rồi sao?

Anh quay xuống bậc thềm trước, nhưng sự nhẹ nhõm trong cô nhanh chóng tắt ngóm, bởi thay vì đầu hàng, anh lại đi vòng quanh hông nhà. Chỉ vì Nita là phụ nữ và đã già rồi nên anh tưởng mình có thể quấy rầy bà ta sao? Chắc bà ta đã triệu tập lực lượng cảnh sát riêng của mình rồi cũng nên. Garrison không phải là Chicago. Garrison là một kiểu ác mộng về dân Yankee, một thị trấn nhỏ miền Nam với những luật lệ riêng của nó. Dean rồi sẽ vào tù, và Blue sẽ chẳng bao giờ được ăn tối. Cô nhảy dựng lên trước một ý nghĩ đáng báo động không kém. Họ sẽ tịch thu chiếc xe đẹp đẽ của anh.

Cô nhảy ra ngoài. Nếu cô không ngăn anh lại, chiếc Vanquish rồi sẽ trở thành một trong những thứ đồ bán đấu giá của đám cảnh sát đó. Anh đã quá quen với việc danh tiếng nổi như cồn của mình có thể mở được mọi cánh cửa đến nỗi cho rằng mình là vô đối. Anh đã hoàn toàn đánh giá thấp quyền lực của bà già này.

Cô chạy theo con đường lát gạch vòng sang hông nhà thì thấy anh đang ghé mắt nhìn qua ô cửa sổ. “Đừng làm thế!”

“Bà ta trong đó,” anh nói. “Tôi có thể ngửi thấy mùi địa ngục.”

“Rõ là bà ta không muốn nói chuyện với anh.”

“Khó nhỉ. Tôi thì muốn nói chuyện với bà ta.” Anh đi vòng ra sau góc nhà. Nghiến chặt răng, cô chạy theo anh.

Một mảnh cỏ hình vuông được chăm sóc cẩn thận và một hàng cây bụi được cắt tỉa cứng nhắc mọc phía trước cái ga ra cũng được xây bằng thứ đá nâu giống ngôi nhà. Chẳng thấy bông hoa nào, chỉ có một cái chậu tắm chim bằng bê tông trống không. Phớt lờ sự phản đối của cô, anh bước lên bốn bậc thềm dẫn đến cánh cửa sau nằm dưới một mái nhô ngắn được đỡ bởi hệ thống dầm chạm trổ trang trí cho mái chìa. Anh vừa xoay nắm đấm mở cửa, Blue đã bắt đầu rít lên như một con mèo ướt. “Nita Garrison sẽ gọi cảnh sát bắt anh! Đưa tôi ví của anh trước khi anh bị bắt.”

Anh liếc ra sau. “Em muốn làm gì với ví của tôi?”

“Ăn tối.”

“Thật lạnh lùng quá, ngay cả với em.” Anh thò đầu vào trong. Có tiếng chó lào khào sủa lên, theo sau là sự im lặng. “Bà Garrison! Tôi là Dean Robillard. Bà để cửa sau không khóa này.” Và rồi anh bước thẳng vào.

Blue trố mắt nhìn ô cửa mở rồi ngồi thụp xuống bậc thềm. Kể cả Đội Cảnh sát Garrison cũng không thể bắt cô nếu cô không vào trong, đúng không? Cô chống khuỷu tay lên đầu gối, sẵn sàng chờ anh quay ra.

Tiếng đàn bà càu nhàu phá tan vẻ tĩnh mịch buổi tối. “Cậu nghĩ mình đang làm gì thế hả? Ra khỏi đây ngay!”

“Tôi biết đây là một thị trấn nhỏ, bà Garrison,” tiếng Dean từ trong nhà, “nhưng thực sự là bà nên chốt cửa nhà lại.”

Thay vì thối lui, giọng bà ta trở nên ầm ĩ hơn và the thé hơn. Mỗi lần nữa, Blue lại nhận thấy âm điệu Brooklyn. “Cậu nghe ta rồi đấy. Ra ngoài!”

“Miễn là chúng ta nói chuyện.”

“Ta không nói chuyện với cậu. Cô đang làm gì ngoài này hả cô gái?”

Cô quay lại thì thấy bà Garrison đang lừng lững trên ngưỡng cửa. Mặt bà ta bự phấn, mái tóc giả màu bạch kim, quần thể thao màu xanh ống rộng, chiếc áo cổ thuyền kết hợp với dây chuyền vàng toòng teng. Tối nay, hai cổ chân nặng trịch của bà ta thò ra qua một đôi dép lê màu đỏ tươi đã cũ.

Blue đi thẳng vào vấn đề. “Tôi không đập phá và đột nhập đâu nhé.”

“Cô ấy sợ bà.” Dean lên tiếng từ trong nhà. “Tôi thì không.”

Bà Garrison chống cả hai tay lên cây ba toong nhìn Blue như thể cô là một con gián. Blue miễn cưỡng đứng dậy.”Tôi không sợ bà,” cô nói,” nhưng từ bữa sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì, và tất cả những gì tôi đã thấy trong tù là một cái máy bán hàng, và … Thôi khỏi bận tâm.”

Bà Garrison khịt mũi tỏ vẻ coi thường và loẹt quẹt bước về phía Dean. “Cậu đã phạm sai lầm lớn, Quý ông Khéo Ứng xử ạ.”

Blue liếc nhìn vào trong.” Không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy bị đập vào đầu quá nhiều.” Đầu hàng trước sự tò mò, cô bước qua ngưỡng cửa.

Không giống vẻ bề ngoài lạnh lẽo, bên trong ngôi nhà lộn xộn và bừa bộn. Hàng đống báo đặt cạnh cửa sau, gạch gốm lát sàn lốm đốm vàng có lẽ cần được lau dọn tử tế. Thư nằm rải rác trên chiếc bàn kiểu Pháp, trên đó cũng có một tô ngũ cốc sạch trơn, một tách cà phê và vỏ một quả chuối. Dù căn nhà không bẩn thỉu đến mức đáng sợ nhưng nó vẫn có mùi ấm mốc và trông tồi tàn như thế không được chăm sóc. Một con chó giống Lab lông đen, già nua và ăn quá nhiều với cái mõm hoa râm nằm bò trong góc nơi vài vết giấy gián tường bắt đầu quăn lại. Những chiếc ghế mạ vàng và chùm đèn trần pha lê nhỏ tạo cho gian bếp một ấn tượng Las Vegas lòe loẹt.

Nita giơ cây ba toong lên. “Ta sẽ gọi cảnh sát.”

Blue không thể chịu thêm nữa. “Một lời cảnh báo đây, bà Garrison. Dean bề ngoài có vẻ như là một gã tử tế, nhưng sự thật tàn nhẫn là, chẳng có cầu thủ nào của NFL lại không có một nửa thú vật trong mình. Anh ấy chỉ che giấu nó tốt hơn phần lớn những người còn lại thôi.”

“Cô thực sự nghĩ là có thể đe dọa ta sao?” Nita cười khinh bỉ. “Ta lớn lên trên đường phố, cưng à.”

“Tôi chỉ nêu ra thực tế trong tình huống này thôi. Bà đã làm anh ấy bực mình, chuyện đó không hay ho gì.”

“Đây là thị trấn của ta. Cậu ta làm gì được ta hả.”



“Bà nghĩ thế thôi.” Blue lướt qua anh chàng Dean lúc này đang cúi xuống chơi đùa với cụ Lab đen. “Cầu thủ bóng bầu dục có luật lệ của riêng họ. Tôi biết bà thường coi đám cảnh sát địa như đồ vật trong túi – và đó là trò bẩn thỉu mà bà đã dùng lần trước – nhưng đến khi Dean bắt đầu ký tặng ảnh và thò ra một tay đầy vé vào xem các trận đấu thì lũ cảnh sát đó sẽ chẳng còn nhớ nổi tên bà nữa đâu.”

Blue phải khâm phục mụ dơi già. Thay vì thối lui, bà ta nhìn Dean cười điệu. “Cậu nghĩ chuyện đó sẽ thành công, đúng không?”

Dean nhún vai đứng dậy. “Tôi thích cảnh sát, thế nên có lẽ tôi sẽ ghé qua đồn thăm hỏi. Nhưng thành thật mà nói, tôi có hứng thú với những gì luật sư của tôi nói về vụ tẩy chay nho nhỏ này của bà hơn.”

“Luật sư.” Bà ta phì ra, rồi lại quay sang tấn công Blue, như thế quá là không công bằng vì cô đang cố làm trung gian hòa giải. “Cô đã sẵn sàng xin lỗi vì cái kiểu ăn nói với ta tuần trước chưa?”

“Bà đã sẵn sàng xin lỗi Riley chưa?”

“Vì đã nói thật à? Ta không thích chiều chuộng trẻ con. Những kẻ như cô muốn giải quyết mọi chuyện nhỏ nhặt cho chúng để rồi chúng chẳng bao giờ học được cách tự chăm sóc bản thân cả.”

“Đứa nhỏ đặc biệt đó vừa mới mất mẹ đấy,” Dean nói với vẻ hòa nhã giả vờ.

“Cuộc đời công bằng từ khi nào ấy nhỉ?” Đôi mắt độc ác của bà ta nheo lại, càng làm lớp phấn mắt màu xanh lạnh nhăn nheo hơn. “Tốt hơn hết chúng nên hiểu cuộc đời là thế nào từ khi còn nhỏ. Khi ở độ tuổi con bé ấy, hằng đêm ta đã ngủ trên lối thoát hiểm để trốn lão bố dượng.” Hông bà ta va vào bàn, và tách cà phê lăn xuống sàn, theo sau là một chồng thư rác. Nita ra hiệu bâng quơ về phía đống lộn xộn. “Chẳng ai trong thị trấn này sẵn lòng làm việc nhà nữa. Giờ tất cả đám con gái da đen đều đi học đại học hết.”

Dean xoa xoa tai. “Cái gã Abe Lincoln chết tiệt đó[3].”

[3] Abe Lincoln: tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ, ông đã thành công trong việc chấm dứt chế độ nô lệ ở Hoa Kỳ và hiện đại hóa nền kinh tế, tài chính của đất nước.

Blue cố nén cười.

Nita nhìn anh từ đầu đến chân. “Cậu là một tay khôn ngoan thực sự, đúng không?”

“Đúng vậy, thưa bà.”

Bà ta nhìn anh theo cái kiểu từng trải cho thấy bà ta đã phải chịu đựng quá nhiều từ đám đàn ông ưa nhìn rồi. Cùng lúc đó, kiểu cách của bà ta lại chẳng có gì là say đắm lòng người cả. “Cậu có khiêu vũ không?”

“Tôi không nghĩ chúng ta đã đủ thân thiết để làm thế.”

Môi bà ta mím lại. “Ta đã dạy tại Arthur Murray ở Manhattan nhiều năm trời. Khiêu vũ dạ hội. Ta từng khá xinh đẹp.” Bà ta nhìn Blue,vẻ chán ghét trên mặt bà ta cho thấy rõ là Blue không hề đẹp. “Cô đang uổng phí thời gian mơ mộng về cậu ta đấy. Cô quá đơn điệu.”

Dean nhướng một bên mày. “Cô ấy không…”

“Đó là điều mà anh ấy thích ở tôi,” Blue nói. “Tôi không át đi vẻ nổi bật ở anh ấy.”

Dean thở dài.

“Cô là đồ ngốc,” Nita chế nhạo. “Cả đời ta biết rõ những gã đàn ông như cậu ta. Cuối cùng, họ luôn chọn đám phụ nữ như ta – như ta trước đây. Ngực bự, tóc vàng và chân dài miên man.”

Nita đã nói đúng trọng tâm, nhưng Blue sẽ không đầu hàng mà không chiến đấu. “Trừ phi họ mê mặc đồ đàn bà, còn thì bọn họ toàn chọn cô ả nào có bộ đồ lót đẹp nhất.”

“Hai người sẽ cho tôi biết khi nào thì hai người xong chứ?” Dean hỏi.

“Dù sao đi nữa, cô là ai chứ?” Bà già quăng câu hỏi vào Blue như một quả bom thối.

“Tôi là họa sĩ vẽ chân dung. Chó và bọn trẻ.”

“Thật chứ?” Mắt bà ta sáng bừng thích thú. “Chà, thế cơ à. Có thể ta sẽ thuê cô vẽ Tango.” Bà ta nghiêng đầu về phía con chó già. “Phải, chắc ta sẽ thuê cô. Cô có thể bắt đầu vào ngày mai.”

“Cô ấy đã có việc làm rồi, bà Garrison ạ,” Dean nói. “Cô ấy làm cho tôi.”

“Cậu đã bảo với mọi người trong thị trấn rằng cô ta là hôn thê của cậu cơ mà.”

“Đúng thế. Và tôi biết cô ấy sẽ là người đầu tiên nói rằng tôi là một công việc toàn thời gian.”

“Rác rưởi. Cậu chỉ xỏ mũi cô ta để cô ta tiếp tục ngủ với cậu thôi. Ngay khi thấy chán, cậu sẽ đá cô ta.”

Anh không thích điều đó. “Vì tôn trọng tuổi tác của bà, bà Garrison, nên tôi sẽ bỏ qua chuyện đó. Giờ bà có hai mươi tư giờ để bảo lũ chó của bà thôi đi.”

Phớt lờ anh, bà ta quay lại với Blue. “Ta muốn cô ở đây lúc một giờ ngày mai để bắt đầu vẽ chân dung cho Tango. Ngay khi cô xuất hiện, ta sẽ bảo đám thợ quay về làm việc.”

“Đưa ra tối hậu thư lẽ ra nên tế nhị hơn một chút,” Blue nói.

“Ta đã ngần này tuổi rồi, đâu cần tế nhị làm gì. Ta biết mình muốn gì, và đảm bảo sẽ đạt được.”

“Bà không hiểu, bà Garrison ạ,” Dean nói. “Thứ mà bà sắp có được sẽ là cả đống rắc rối.” Anh nắm khuỷu tay Blue kéo cô ra cửa.

Khi họ ra đến xe, Dean chẳng nói gì nhiều ngoài việc ra lệnh cho Blue không bao giờ được đến gần bà Garrison nữa. Blue ghét mệnh lệnh, căn bản là cô muốn tranh cãi với anh, nhưng cô lại chẳng có ý định để bà già đó hành hạ mình thêm nữa. Hơn nữa, cô muốn tận hưởng bữa tối này.

Họ đỗ lại trước một cửa hàng lợp ván xanh một tầng có bảng hiệu màu vàng trên lối vào đề chữ BARN GRILL[4]. “Tôi cứ tưởng chỗ này sẽ là một nhà kho thực sự,” cô nói khi họ bước về phía cửa.

[4] Barn Grill: Nhà kho thịt nướng.

“Tôi cũng thế, hồi đến đây lần đầu ấy. Sau đó tôi phát hiện ra đó là ý tưởng đùa chơi của tay chủ hiện tại. Trong những năm 80, nơi này là quán Bar & Grill của Walt, nhưng dân địa phương Tennessee đã đọc nó gọn lại.”

“Thành Barn Grill. Tôi hiểu rồi.”

Giọng Tim McGraw hát bài “Don’t Take The Girl” vọng ra cửa khi họ bước đến lối vào với những bức tường mắt cáo nâu sẫm và bể cá chứa một toà lâu đài màu cam phát sáng đặt trên một thảm đá xanh cũng phát sáng. Nhà hàng rộng rãi được chia làm hai khu vực, với một quầy bar ở phía trước. Bên dưới một cặp chao đèn Tiffany giả, một tay phục vụ quầy trông giống Chris Rock đang rót đầy hai vại bia. Anh ta cất lời chào khi thấy Dean. Những khách quen của nhà hàng xoay ghế và ngay lập tức trở nên nhốn nháo.

“Này Boo, cậu đã ở đâu suốt mấy ngày cuối tuần thế?”

“Cái áo hoàng tráng quá.”

“Bọn tôi đang nói về mùa giải tới, và…”

“Charlie nghĩ cậu nên nên áp dụng chiến thuật chạy và ném.”

Họ cư xử như đã biết Dean cả đời rồi vậy, mặc dù anh bảo cô là anh mới chỉ ăn ở đây có hai lần. Vẻ thân mật tức thì mà mọi người thể hiện với anh khiến cô mừng là mình không nổi tiếng.

“Thường thì tôi cũng thích đàm đạo chuyện thể thao với các anh lắm, nhưng tối nay tôi đã hứa với hôn thê của tôi sẽ không thế rồi.” Dean choàng tay quanh vai cô. “Hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng tôi, mà các vị biết là các quý cô đa cảm thế nào rồi đấy.”

“Ngày kỉ niệm gì thế?” gã trông giống Chris Rock hỏi.

“Sáu tháng tròn kể từ ngày người yêu bé nhỏ của tôi săn và đánh thuốc được tôi.”

Đám đàn ông cười vang. Dean dẫn cô vượt qua quầy bar vào khu vực phía sau nhà hàng. “Tôi đánh thuốc anh á?” cô nói. “Anh từ bỏ tư cách công dân Yankee từ khi nào thế?”

“Từ khi tôi trở thành tay chủ đất miền Nam. Chuyện đó tự động biến thành kẻ hai mang.”

Một nửa bức tường phía trên được trang trí bằng hệ lưới mắt cái sơn nâu và một hàng chai Chianti đựng trong giỏ rơm ngăn cách nhà hàng với quầy bar. Anh dẫn cô đến một bàn trống và kéo ghế ra cho cô. “Mấy cậu bé già ngoài quầy ấy à? Một là thẩm phán hạt, người to lớn là hiệu trưởng trường trung học, còn gà hói là thợ làm đầu đồng tính công khai. Tôi yêu miền Nam.”

“Đây là một nới phù hợp để làm kẻ lập dị, tôi thừa nhận với anh thế.” Cô với rổ bánh quy qua cái bàn nhựa phủ khăn đỏ lấy một gói bánh mặn. “Tôi ngạc nhiên là họ sẽ phục vụ anh đấy. Nita Garrison hẳn đã nhầm to.”

“Chúng ta đã ra khỏi phạm vi thị trấn, đây là nơi không thuộc quyền sở hữu của bà ta. Dường như cũng có cái thái độ chung chung là ‘những gì bà ta không biết sẽ không làm bà ta đau lòng’.”

“Anh có định đem luật sư ra chống lại bà ta thật không đấy?”

“Tôi không chắc nữa. Tin tốt là tôi sẽ thắng. Tin xấu là sẽ mất nhiều tháng trời.”

“Tôi sẽ không vẽ Tango đâu.”

“Tuyệt nhiên là không rồi.”

Cô vứt cái bánh mặn đã thiu. Mặc dù là tối thứ Hai nhưng ba phần tư số bàn đã đầy khách, và hầu hết bọn họ đang săm soi cô. Không khó hình dung ra lí do. “Tối thứ Hai mà thế này thì có vẻ quá đông nhỉ.”

“Còn nơi nào đâu mà đi. Tối thứ Hai thì hoặc là Barn Grill hoặc học Kinh Thánh ở nhà thờ Second Baptist. Hoặc thứ Ba đến Second Baptist cũng được. Thời gian biểu học Kinh Thánh trong thị trấn này còn phức tạp hơn những màn phô trương hàng tấn công của Stars nữa.”

“Anh thích nơi này, đúng không? Không chỉ là trang trại. Mà là cuộc sống ở thị trấn nhỏ.”

“Chuyện đó khác.”

Bồi bàn xuất hiện cùng với thực đơn. Gương mặt gầy gò, cáu bẳn của cô ta ngay lập tức xoắn lại thành nụ cười thộn dành cho Dean. “Tên em là Marie, và em sẽ là người phục vụ anh đêm nay.”

Blue ước sao có người ban đạo luật quy định những người làm việc nơi có mấy chai Tabasco trên bàn mà tự giới thiệu mình thì sẽ là phạm pháp.

“Rất vui được gặp em, Marie,” anh chàng Dean nhà quê dài giọng. “Tối nay có món gì ngon nào?”

Marie phớt lờ Blue mà chỉ đọc những món đặc biệt cho mỗi anh. Dean chọn gà nướng cùng với salad ăn kèm. Blue chọn cá da trơn rán cùng với một thứ gọi là “khoai tây bẩn”, thứ hóa ra lại là món chế biến từ hỗn hợp khoai tây nghiền, kem chua và nấm hầm cùng với nước sốt. Trong khi cô háo hức với món của mình thì Dean ăn món gà lột da, chỉ thêm một khoang bơ nhỏ vào chỗ khoai tây nướng, và không ăn tráng miệng, trong khi suốt thời gian đó anh hòa nhã tán gẫu với người dân thị trấn đủ thể loại cứ xen ngang bữa ăn của anh. Cuối cùng, khi họ cũng có một giây chỉ hai người với nhau, cô nói với anh giữa lúc đang ăn miếng bánh socola to bự dính nhớp nháp. “Anh sẽ giải thích hôn ước tan vỡ của chúng ta thế nào khi tôi ra đi?”

“Tôi sẽ chẳng giải thích gì. Đối với thị trấn này, tôi sẽ vẫn đính hôn cho đến khi nào có một lý do hợp lý để hủy hôn.”

“Đó sẽ là lúc một cô nàng hai mươi tuổi thông minh xuất chúng, ngực bự không ngờ và xinh đẹp ngạt thở lọt vào mắt anh.”

Anh nhìn chằm chằm món tráng miệng của cô. “Em định để tất cả đám thức ăn đó ở đâu vậy?”

“Từ bữa sáng đến giờ tôi chưa ăn gì. Không đùa đâu, Dean. Tôi hỏi thật đấy. Anh không thể hủy vụ đính hôn của chúng ta bằng cách gắn cho tôi một căn bệnh chết người hay nói rằng anh bắt quả tang tôi cùng một gã khác. Hay một cô nàng khác.” Cô nhanh chóng thêm vào. “Hứa với tôi đi.”

©STE.NT

“Chỉ tò mò thô thiển tí thôi nhé, em đã bao giờ ở cùng một cô nàng khác nữa?”

“Đừng vớ vẩn nữa đi. Tôi muốn anh hứa.”

“Được rồi, tôi sẽ nói em đã đá tôi.”

“Làm như có người sẽ tin tôi không bằng.” Cô xúc một miếng bánh socola nữa. “Thế chuyện đó đã bao giờ xảy ra với anh chưa?”

“Chuyện gì? Bị đá ấy à? Chắc chắn rồi.”

“Lúc nào?”

“Lúc nào đó. Tôi không nhớ chính xác.”

“Chưa bao giờ. Tôi cá anh chưa từng bị đá lần nào.”

“Chắn chắc rồi. Tôi khá chắc chắn điều đó.” Anh nhấm nháp bia và nghĩ thật lung. “Tôi nhớ rồi, Annabella đã đá tôi.”

“Vợ người đại diện của anh á? Tôi tưởng anh nói anh chưa bao giờ hẹn hò cô ấy.”

“Thì chưa. Cô ấy bảo tôi trẻ con, tôi thừa nhận vào lúc ấy thì điều đó đúng, và cô ấy từ chối hẹn hò với tôi.”

“Tôi không thấy làm thế nào thế nào vụ đó lại trở thành bị đá.”

Cô cười toe, anh cũng cười, và có gì đó trong cô tan chảy, ngay cùng lúc với miếng bánh cuối cùng. Cô nhanh chóng cáo lỗi và hướng thẳng về phía phòng vệ sinh nữ.

Đó là lúc rắc rối bắt đầu.

Chương 15

Cô đã để ý đến người phụ nữ này trước đó, gầy giơ xương và có bộ mặt nanh nọc, trang điểm khó ưa và mái tóc nhuộm đen. Cô ta và gã đàn ông trông như gấu xám ngồi cùng bàn đã uống tì tì suốt buổi tối. Không giống như nhiều khách quen khác của nhà hàng, chẳng ai trong hai người bọn họ tiếp cận Dean. Thay vào đó người phụ nữ lại nhìn Blue trừng trừng suốt buổi. Giờ, thấy Blue đi ngang qua bàn mình, cô ta liền gọi cô bằng cái giọng lè nhè, “Ra đằng kia để tao nói chuyện với mày, Lỏi con.”

Blue phớt lờ cô ta và bước vào phòng vệ sinh. Cô vừa mới chốt buồng lại thì cánh cửa bên ngoài đã bật tung và cái giọng gây chiến vừa nãy vọng vào. “Sao đây Lỏi con? Mày nghĩ mày ngon lắm à mà không thèm nói chuyện với tao?”

Cô đang định bảo với người đàn bà đó là cô không nói chuyện với người say thì một giọng đàn ông quen thuộc cất lên. “Để cô ấy yên.” Dean – kẻ quyến rũ – đã được thay thế bằng gã đội trưởng trên sân luôn đòi hỏi người khác phải tuân lệnh ngay lập tức.

“Đồ khốn, mày mà chạm vào tao thì tao sẽ gào lên là mày cưỡng hiếp”, ả đàn bà nọ gầm lên.

“Ồ không, không đâu.” Blue lao ra khỏi buồng vệ sinh. “Cô bị làm sao đấy hả?”

Ả đàn bà đứng trong ánh sáng vàng mờ xỉn cạnh mấy cái bồn, Dean với thân hình to lớn và bờ vai rộng chắn hết khung cửa mở ra bên tay trái ả ta. Vẻ chế nhạo, xương hông nhô ra, mớ tóc nhuộm chết chóc, tất cả đều báo hiệu một kẻ cay đắng với cuộc đời và quyết tâm trút những thất bại của mình lên Blue. “Mày đã bước qua mặt tao, vấn đề của tao đấy.”

Blue chống mạnh một tay lên hông. “Này cô, cô say rồi đấy.”

“Thì sao? Cả tối mày cứ ngồi đó ra vẻ mình ngon lành hơn mọi con đàn bà ở đây, chỉ bởi vì mày đang thậm thụt với Quý ông Phân nóng.”

Blue hùng hổ bước thẳng tới trước nhưng Dean đã luồn tay quanh eo kéo cô lại. “Đừng làm thế. Ả ta không đáng.”

Blue không định đánh nhau mà chỉ muốn mở mắt cho ả ta. “Bỏ tôi ra đi Dean.”

“Trốn sau thằng bồ to lớn xấu xa của mày à?” Ả đàn bà chế nhạo khi Dean kéo Blue ra cửa.

“Tôi không phải trốn sau ai cả.” Blue ghìm chân lại đẩy tay Dean ra, nhưng anh không nhúc nhích.

Con gấu xám ngồi cùng với ả đàn bà nọ đang lù lù trên ngưỡng cửa. Hắn ta ngực lẳn, quai hàm trễ xuống và bắp tay trông giống như thùng bia có xăm hình. Ả đàn bà quá chú tâm vào Blue nên không nhận thấy. “Thằng bồ giàu có to lớn của mày muốn đảm bảo mày không quá bầy nhầy để tối nay còn chơi mày đây mà.”

Dean quắc mắc trong gương. “Cô à, cô là một hình mẫu nhục nhã cho loài người đấy.”

Ai đó trong đám đông đang tụ tập lại phía sau Gấu xám đã chu đáo nhích vào mở rộng cánh cửa để không ai bỏ lỡ điều gì. Gấu xám tựa vào cửa. “Em đang làm gì trong đó thế hả Karen Ann?”

“Tôi sẽ cho anh biết cô ta đang làm gì,” Blue đáp trả. “Cô ta đang cố gây hấn với tôi vì cô ta đã hủy hoại cuộc đời mình, và cô ta muốn trút tất cả những khốn khổ của mình lên người khác.”

Ả đàn bà túm mép bồn để đứng vững. “Tao làm việc để kiếm sống, con đĩ. Tao không nhận của bố thí từ ai. Mày đã phải thổi kèn cho thằng Sộp này bao nhiêu lần để nó bao mày ăn tối hả?”

Dean buông tay ra. “Xử cô ta đi, Blue.”

Xử cô ta?

Karen Ann lảo đảo bước tới. So với Blue, ả ta cao hơn một cái đầu và nặng hơn ít nhất mười lăm cân, nhưng ả ta cũng say xỉn bét nhè. “Đến đây nào, Lỏi con,” ả ta chế giễu. “Để xem mày đánh nhau có giỏi như làm đĩ không nào?”

“Thế đấy!” Blue không biết vì sao Karen Ann lại gây hấn với cô, nhưng cô chẳng quan tâm. Cô lao qua sàn nhà lát gạch. “Tôi kiên quyết yêu cầu cô xin lỗi.”

“Mả cha mày.” Co các ngón tay lại thành móng vuốt, Karen Ann túm tóc Blue. Blue chúi đầu xuống húc vai vào bụng ả ta.

Kêu lên một tiếng đau đớn, ả mất thăng bằng ngã xuống sàn.

“Mẹ kiếp, Karen Ann! Nhấc cái đít lên!” Gấu xám xông tới để rồi bị Dean chặn đường lại.

“Đứng ngoài cuộc đi.”

“Ai bắt được tao nào?”

Miệng Dean cong lên thành phiên bản nụ cười chết chóc. “Mày không nghĩ là sẽ vượt qua được tao thật đấy chứ? Chuyện cô nàng Lỏi con đằng kia đá đít bạn gái mày còn chưa đủ à?”

Nói thế cũng không chuẩn lắm. “Cô nàng Lỏi con đằng kia” mới chỉ đẩy cô nàng say xỉn một cái, nhưng cú đó lại trúng chỗ hiểm một cách lạ thường, nện Karen Ann ngay cụm dây thần kinh ở bụng. Giờ ả đang cuộn người lại hớp hớp không khí.

“Mày tự rước lấy đấy nhé, thằng khốn.” Gấu xám lao tới.

Dean giáng cú đấm mà thậm chí chân không hề nhúc nhích. Đám đông hú lên, Blue nhận ra trong đó có cả gã mà Dean đã bảo là thẩm phán của hạt nữa. Gấu xám loạng choạng đập người khung cửa. Mắt hắn nheo lại, và hắn lại xông tới. Dean tránh sang bên làm Gấu xám lao thẳng vào hộp đựng giấy vệ sinh. Hắn lấy lại thăng bằng rồi tiếp tục lao vào Dean. Lần này hắn gặp may, tông trúng cái vai đau của Dean, mà anh thì chẳng thích điều đó chút nào. Blue tránh sang một bên khi thấy vị hôn phu giả của cô thôi chơi đùa mà trở nên nghiêm túc.

Một cảm giác hồ hởi đáng sợ chạy dọc cơ thể khi cô chứng kiến những cú trả đòn hiệu quả chính xác của anh. Vài chuyện trong cuộc đời chỉ có đen và trắng, tỉ như chuyện này, và chứng kiến công lý được thực thi nhanh chóng thế này khiến cô ngập chìm trong khao khát. Giá như Dean, với sức mạnh khủng khiếp, phản ứng nhanh nhạy, tinh thần hiệp sĩ kỳ quặc này có thể xóa bỏ tất cả những điều xấu xa trên thế giới, khi ấy Virginia Bailey sẽ không cần phải gánh trách nhiệm đó nữa.

Khi Gấu xám đã nằm trên sàn, gã đàn ông to lớn, hói đầu mà trước đó Dean bảo là hiệu trưởng trường trung học mới đẩy đám đông đi ra, “Ronnie Archer, óc cậu vẫn chẳng hơn gì quả nho. Đứng dậy cút khỏi đây đi.”

Gấu xám cố lăn ngửa ra nhưng không thành công cho lắm. Trong lúc đó, Karen Ann đã bò vào trong một buồng vệ sinh để nôn ọe.

Tay cắt tóc và phục vụ quầy kéo Gấu xám đứng dậy. Theo vẻ mặt của họ mà nói, hắn không phải là gã được yêu quí gì trong thị trấn cho cam. Một người ném nhúm giấy cho hắn lau máu trong khi người còn lại dẫn hắn ra khỏi cửa. Blue đến cạnh Dean, nhưng ngoài một bên khuỷu tay bị xước và mấy vết bẩn trên chiếc quần jean hàng hiệu ra, dường như anh chẳng hề hấn gì.

“Vui thật.” Anh kiểm tra qua người cô. “Em không sao chứ?”

Trận đánh của cô đã kết thúc trước khi nó bắt đầu, nhưng cô vẫn cảm kích sự quan tâm của anh. “Tôi không sao.”



Tiếng nôn ọe cuối cùng cũng dừng lại và tay hiệu trưởng biến mất trong buồng vệ sinh. Ông ta xuất hiện trở lại với cô ả Karen Ann xanh lét lảo đảo bên cạnh. “Chúng tôi ở đây không biết ơn hai người đã khiến chúng tôi trông như một lũ mọi rợ say xỉn trước mặt người lạ.” Ông ta dẫn cô ả qua đám đông. “Cô định dành cả phần đời còn lại gây chuyện đánh nhau với tất cả những phụ nữ thấp người khiến cô nhớ đến em gái cô sao?”

Blue và Dean đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi đám say xỉn đã được xử lý, vị thẩm phán hạt, Gary thợ cắt tóc, ông hiệu trưởng và một phụ nữ được mọi người gọi là Syl, hóa ra lại là người sở hữu của hàng đồ cũ trong vùng, cứ nhất quyết đòi mua đồ uống cho Dean và Blue. Họ nhanh chóng biết được Ronnie là đồ ngốc, nhưng không xấu. Ả Karen Ann đó thì đơn thuần là ác – chỉ cần nhìn vào mái tóc chẻ ngọn và nhuộm hỏng là biết – và ả ta đã ác sẵn thậm chí trước khi cô em xinh đẹp nhỏ nhắn Lyla của ả bỏ trốn với chồng và – đáng nguyền rủa nhất – chiếc Trans Am đỏ của ả.

“Ả ta hẳn yêu con xe đó lắm,” thẩm phán Pete Haskins nói.

Cô em Lyla hóa ra lại có vóc người tương đương Blue và cũng có mái tóc đen, mặc dù cô được cắt sắc gọn hơn, Gary đã lịch thiệp chỉ ra như vậy.

“Tôi cũng nghĩ vậy,” Dean lẩm bẩm.

“Vài tuần trước Karen Ann đã đuổi theo Margo Gilbert,” Syl chỉ ra, “mà cô ta chẳng giống Lyla nhiều bằng Blue.”

Ngay trước khi Blue và Dean ra về, tay phục vụ quầy trông giống Chris Rock, có tên thật là Jason, đã đồng ý một tối không phục vụ cả Ronnie lẫn Karen Ann quá một ly, kệ cả trong bữa tiệc yêu thích của Ronnie là Tất Cả Có Thể Ăn Buffet Ý vào ngày thứ Tư.

Mùi scoth làm sống mũi April ngứa ngáy khi bà ngồi xuống trước quầy bar. Bà cần một ly và sau đó là một điếu thuốc lá.

Chỉ hôm nay thôi.

“Nước soda với một lát trái cây,” bà vừa bảo tay phục quầy trẻ tuổi có thân hình ngon lành vừa hít khói thuốc. “Làm tôi sướng điên bằng cách rót nó vào ly martini nhé.”

Anh ta mỉm cười và để ánh mắt trai trẻ đi rông. “Bà có ngay đây.”

Không còn nhiều nữa, bà nghĩ. Bà nhìn xuống đôi giày đế bằng Marc Jacobs. Bà sẽ bị viêm tấy kẽ chân cho xem. Cuộc sống trong những đôi giày, bà nghĩ. Những đôi gộc cao mười hai phân; bốt đủ mọi kích cỡ và hình dáng; giày gót nhọn, giày gót nhọn, thêm nhiều giày gót nhọn nữa. Và giờ là giày đế bằng.

Tối nay bà cần trốn khỏi trạng trại, trốn khỏi thái độ coi thường của Dean, nhưng phần lớn bà cần trốn khỏi Jack. Bà đã lái xe sang hạt bên canh để tìm sự cô đơn ở cái tiệm thịt nướng cao cấp này. Dù bà không định dừng lại ở một quán bar vắng khách trước khi ăn, nhưng thói quen cũ đã kéo bà vào đây.

Cả ngày nay, bà cảm thấy mình như một cái áo len tự đan bị xô ra từng mũi từng mũi một. Bà chưa từng hình dung ra bất kỳ điều gì có thể khó khăn hơn sự xuất hiện của Dean, nhưng hôm nay, trải qua nhiều giờ sơn cái gian bếp đó với Jack đã khơi dậy quá nhiều những cảm xúc kinh khủng cứ gào thét chực xé tan cái vẻ ngoài yên bình mà khó khăn lắm bà mới tìm kiếm được. Thật may thay, Jack cũng chẳng háo hức muốn nói chuyện nhiều hơn bà, và họ cứ để nhạc đủ to để khiến việc nói chuyện trở thành không thể.

Tất cả đàn ông trong quá bar đã để ý lúc bà bước vào. Trong khi nhạc thang máy dở tệ vang lên, hai gã thương nhân Nhật quan sát bà. Xin lỗi, các cậu chàng. Tôi không còn chơi theo cặp nữa. Một gã khoảng gần năm mươi có nhiều tiền hơn là khiếu thẩm mỹ làm dáng trước bà. Không phải ngày may mắn rồi.

Sẽ thế nào nếu sau tất cả nhưng nỗ lực khó khăn, tất cả những hàn gắn mà bà đã tìm được, Jack Patriot lại một lần nữa yểm được bùa lên bà? Ông từng là sự điên rồ, cuồng dại, là khởi đầu cho sự hủy hoại của bà. Sẽ thế nào nếu điều đó lại xảy ra nữa lần nữa? Nhưng không thể nào. Những ngày này bà điều khiển đàn ông. Họ không còn điều khiển bà nữa.

“Bà chắc chắn là không muốn một suất đúp chứ?” tay phục vụ cường tráng hỏi.

“Không thể. Tôi lái xe.”

Anh ta cười toe rót soda. “Cần thêm gì khác thì cứ bảo tôi nhé.”

“Tôi sẽ làm thế.”

Quán bar và các câu lạc bộ là nơi bà đã đánh mất đời mình, và đôi khi bà cần quay lại đó để có thể nhắc nhở bản thân rằng cô gái tiệc tùng phê thuốc, háo hức bán rẻ bản thân cho bất kỳ gã đàn ông nào lọt vào mắt xanh của mình không còn tồn tại nữa. Thế nhưng, đây vẫn cứ là việc làm nguy hiểm. Ánh sáng mờ mờ, tiếng đá lách cách và mùi cồn đầy cám dỗ. May thay, chỗ này cũng không giống quán bar nhiều lắm, và phiên bản nhạc khí tồi tệ của bài “Start Me Up” cứ rin rít gai người khiến bà không hào hứng nán lại lắm. Kẻ nào thu âm thứ rác rưởi như thế lẽ ra nên bị tống vào tù mới phải.

Điện thoại trong túi bà rung lên. Bà xem số gọi đến và nhanh chóng trả lời. “Mark à!”

“Chúa ơi, April, tôi cần cô biết bao…”

April về đến ngôi nhà nhỏ thì cũng đã nửa đêm. Trước đây, giờ này thì bữa tiệc mới chỉ vừa bắt đầu. Giờ tất cả những gì bà muốn là ngủ. Nhưng vừa bước ra khỏi xe, bà nghe tiếng nhạc phát ra từ sân sau. Tiếng ghita mộc và giọng nam trung khàn khàn quen thuộc cất lên.

“Mỗi khi đơn độc về đêm,

Có bao giờ em nghĩ đến tôi, người yêu dấu,

Như tôi luôn nghĩ về em?”

Chất khàn giờ đã khản đặc hơn nữa, và ông giữ lại những âm tiết sâu hơn trong cổ họng, như thể không chịu nổi nếu chúng thoát ra. Bà vào nhà nhỏ đặt túi xách xuống, Trong chốc lát, bà đứng im tại chỗ, mắt nhắm lại, tai lắng nghe, cố kìm nén bản thân. Thế rồi, bà hành động như trước giờ vẫn luôn như thế: lần theo tiếng nhạc.

Ông ngồi đối diện với mặt hồ tối đen. Thay vì chiếc ghế bố với tay dựa kim loại, ông lại kéo ghế tựa lưng thẳng không tay vịn từ trong bếp. Một cây nến lùn mập cắm lên cái đĩa hứng nước đặt trên cỏ không xa chân ông để ông có thể chép lại lời bài hát vào tập giấy để cạnh đó.

“Em yêu ơi, nếu em biết được

Nỗi đau đớn em đã bắt tôi trải qua,

Em sẽ khóc,

Khóc như tôi từng khóc.”

Những năm tháng trôi tuột qua. Ông ôm chiếc ghita như bà vẫn nhớ – vuốt ve, thuyết phục, khơi gợi ngọn lửa. Ngọn nến lập lòe phản chiếu cặp kính nằm trên tập giấy viết. Kẻ nổi loạn hoang dã, tóc dài, rock & roll thời thanh xuân của bà đã biến thành một kẻ dẫn đầu đáng kính lớn tuổi hơn. Lẽ ra bà nên – nên – quay vào trong, nhưng bản nhạc quá ngọt ngào.

“Đã bao giờ em mong mưa đến

Để em không còn thấy cô đơn thêm?

Đã bao giờ em muốn mặt trời không còn?

Ông thấy bà, nhưng không dừng lại. Thay vào đó, ông hát cho bà nghe như trước đây, và tiếng nhạc chờn vờn trên da bà như lớp dầu trị thương ấm nóng. Khi thanh âm cuối cùng đã trôi vào trong bóng tối, ông thả tay xuống đầu gối. “Em nghĩ thế nào?”

Cô gái hoang dã một thời trong bà chắc chắn sẽ cuộn tròn dưới chân ông đòi ông chơi lại đoạn điệp khúc. Cô ta hẳn sẽ bảo rằng ông cần phải sửa lại đoạn đổi tông ở cuối bài hát lần hát đầu và rằng cô ta có thể nghe thấy tiếng một chiếc organ Hammnond B3 quét vào đoạn bè. Nhưng người phụ nữ trưởng thành này chỉ nhún vai thờ ơ. “Patriot Cổ xưa.”

Đó là điều nhẫn tâm nhất bà có thể nói. Nỗi ám ảnh của Jack về việc phải khám phá ra hướng đi âm nhạc mới đã thành giai thoại, cũng như như sự khinh miệt ông dành cho đám nữ thần tượng nhạc rock chỉ lặp đi lặp lại những mánh khóe cũ của mình. “Em nghĩ vậy à?”

“Đó là bài hát hay, Jack ạ. Anh biết mà.”

Ông cúi xuống đặt cây ghita vào hộp. Ánh nến viền quanh sống mũi sắc cạnh của ông. “Em có nhớ chuyện này thường như thế nào không?” ông hỏi. “Em chỉ nghe mỗi bài hát có một lần, thế mà biết ngay nó hay dở thế nào. Em hiểu âm nhạc của tôi hơn cả bản thân tôi nữa.”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Bà khoanh tay ôm mình nhìn ra ngoài hồ. “Tôi không còn nghe những bài hát đó được nữa. Chúng khiến tôi nhớ đến quá nhiều thứ mà tôi bỏ lại phía sau.”

Giọng ông trôi đến chỗ bà như làn khói thuốc lá. “Tất cả sự hoang dã đã không còn nữa à, April?”

“Không một chút nào. Giờ tôi là một phụ nữ L.A buồn tẻ chỉ biết làm việc.”

“Có cố thì em cũng không thể nào buồn tẻ được,” ông nói.

Một cảm giác mệt mỏi rã rời phủ lên bà. “Sao anh không ở bên nhà chính?”

“Tôi thích viết cạnh hồ nước.”

“Đây đâu hẳn là Côte d’Azur. Tôi nghe nói anh có một chỗ ở đó.”

“Cùng những chỗ khác.”

Làm thế này không được. Bà thả tay ra. “Đi đi, Jack. Tôi không muốn anh ở đây. Tôi không muốn anh ở đây. Tôi không muốn anh ở nơi nào gần tôi.”

“Tôi mới là người nói điều đó.”

“Anh có thể tự lo cho mình.” Vẻ cay đắng cũ lúc này trở nên sôi sục. “Thật mỉa mai biết bao. Tất cả những lần tôi cần nói chuyện với anh, anh không hề nghe lấy một cú điện thoại nào. Giờ, khi anh hoàn toàn không phải người mà tôi muốn…”

“Tôi không thể, April. Tôi không thể nói chuyện với em lúc đó. Với tôi, em là liều thuốc độc.”

“Độc đến nỗi anh viết được thứ âm nhạc hay nhất khi chúng ta bên nhau ư?”

“Tôi đã viết cả những bài tệ nhất nữa.” Ông đứng dậy. “Nhớ những ngày đó không? Tôi đã dùng vodka để uống thuốc.”

“Anh đã nghiện thuốc từ trước khi tôi gặp anh.”

“Tôi không buộc tội em. Tôi chỉ đang nói rằng sống trong sự điên cuồng ghen tuông khiến chuyện đó tệ hơn. Cho dù đang ở với ai – ngay cả với ban nhạc của chính mình – tôi cũng cứ thắc mắc liệu lúc đầu em có từng lao đến với họ không.”

Tay bà siết lại bên hông. “Tôi đã yêu anh!”

“Em yêu tất cả bọn họ, April. Chừng nào họ còn chơi rock.”

Không đúng. Ông là người duy nhất bà từng thực lòng yêu, nhưng bà sẽ không để bị kéo vào chuyện biện hộ cho những cảm xúc xưa cũ không còn phù hợp đó nữa. Bà cũng sẽ không để ông làm nhục bà. Số lần thất tiết của ông cũng chẳng kém gì bà.

“Tôi đã vật lộn chống lại những con quỷ của chính mình.” Ông nói. “Nhưng tôi không thể chống lại những con quỷ của em. Nhớ những vụ đánh nhau kinh khủng đó không? Không chỉ giữa chúng ta. Tôi đã đánh người hâm mộ, những tay săn ảnh. Tôi đã cháy phừng phừng.”

Và kéo bà theo ông.

Ông bước qua bà về phía bờ hồ. Chỉ nhìn vào cách di chuyển, đôi chân dài phong nhã linh hoạt y hệt người con trai, người ta mới đoán được họ có quan hệ với nhau. Hai người họ không giống nhau. Dean kế thừa những đặc điểm tổ tiên Bắc Âu của bà. Jack là bóng đêm, đen tối như tội lỗi. Bà nuốt khan và khẽ nói, “Chúng ta có một đứa con trai với nhau. Tôi đã muốn nói với anh về nó.”

“Tôi biết. Nhưng sự sống sót của tôi phụ thuộc vào việc phải tránh xa chuyện đó.”

“Ban đầu thì có thể, nhưng sau này thì sao? Sau này thì sao?”

Ông nhìn thẳng vào mắt bà. “Chừng nào còn ký séc đúng hạn thì tôi vẫn còn cho mình một ngoại lệ.”

“Tôi không bao giờ tha thứ cho anh vì vụ thử máu đó.”

Ông khẽ thốt lên tiếng cười sắc lẻm. “Tha cho tôi đi. Tôi đã bắt được em dối trá bao lần rồi? Em hoang dã, buông thả.”

“Và Dean là người đã phải trả giá.”

“Ừ, nó là người đã phải trả giá.”

Bà xoa lên cánh tay. Bà quá mệt mỏi vì bị quá khứ che bóng hiện tại. Cứ giả vờ mãi thì rồi cũng có lúc điều đó thành sự thật. Đã đến lúc nghe theo lời khuyên của chính mình rồi. “Riley đâu rồi?”

“Ngủ rồi.”

Bà liếc về phía cửa sổ ngôi nhà nhỏ. “Trong đó à?”

“Không. Ở trên nhà chính.”

“Tôi tưởng Dean và Blue đi chơi.”

“Đúng vậy.” Ông cầm cái ghế tựa đem vào trong nhà.

“Anh để Riley một mình à?”

Ông hướng về phía cừa sau. “Tôi bảo em rồi. Con bé đã ngủ.”

“Nhỡ nó tỉnh dậy thì sao?”

Ông bước đi. “Không đâu.”

“Làm sao anh biết được.” Bà theo sau ông. “Jack, anh không thể để một đứa bé mười một tuổi nhút nhát một mình trong ngôi nhà lớn như thế vào ban đêm.”

Chưa bao giờ thích bị dồn vào thế thủ, ông đặt chiếc ghế thật mạnh xuống cỏ. “Sẽ chẳng có chuyện gì cả. Ở đó con bé an toàn hơn trong thành phố.”

“Nó không cảm thấy như thế.”

“Tôi đoán tôi hiểu con mình hơn em.”

“Anh hoàn toàn không biết phải làm gì với nó.”

“Tôi sẽ nghĩ ra,” ông nói.

“Làm nhanh lên. Có thể con bé mới mười một tuổi, nhưng tin tôi đi, thời gian sắp hết rồi.”

“Giờ em là chuyên gia cỡ bự về tình cha mẹ cơ đấy.”

Một cơn giận ào ạt lại tạo một vết nứt nữa trên bề mặt cứng như đá của sự bình yên trong bà. “Phải, Jack ạ, đúng thế đấy. Chẳng ai có thể là chuyên gia giỏi hơn một kẻ đã phạm phải mọi lỗi lầm trong đời.”

“Về điều đó thì em đúng.” Ông lại cầm cái ghế bước vào trong nhà.

Vết nứt tách ra thành vực thẳm. Chỉ một người có quyền lên án bà, và đó là Dean. Bà phóng theo sau ông. “Anh còn dám phán xét tôi. Lại không phải ai khác mà là anh sao.”

Ông không chùn bước. “Tôi không cần em phải bảo tôi cách chăm sóc đứa con gái của chính mình.”

“Anh chỉ nghĩ là anh không cần thôi.” Riley đã chạm vào điều gì đó trong bà, và bà không thể bỏ qua chuyện này, nhất là khi tương lai của đứa nhỏ đang gặp nguy cơ, và khi Jack hiểu quá rõ là mình đã sai. “Cuộc đời không trao cho ai quá nhiều cơ hội thứ hai đâu, nhưng anh đã có một cơ hội với con bé. Vậy mà anh lại phá cơ hội đó. Tôi có thể thấy điều đó. Quý ông Ngôi sao Nhạc Rock đã năm mươi tư tuổi mà vẫn quá đam mê lạc thú đến nỗi không thể để cho một đứa nhỏ thiếu thốn tình thương chen vào giữa cuộc đời.”

“Đừng cố sơn lên người tôi bằng cây chổi nhúng tội lỗi của em.” Lời lẽ thì cứng rắn đấy, nhưng vẻ thiếu thuyết phục trong giọng nói của ông cho bà biết mình đã đánh trúng mục tiêu. Ông đẩy chiếc ghế vào dưới gầm bàn rồi đi vượt qua bà. Cánh cửa đóng sầm lại. Qua ô cửa sổ, bà nhìn ông cầm cây ghita cúi người trên ngọn nến. Vài giây sau, sân sau chìm trong tối.

Dean thích thú nhìn Blue tận hưởng chiếc Vanquish. Lúc họ về đến nhà, cô vẫn ở sau vô lăng. “Giải thích với tôi thêm một lần nữa xem,” cô nói. “Giải thích làm sao anh lại biết tôi sẽ không bị liệt vĩnh viễn dưới tay một ả đàn bà tâm thần cao hơn tôi ba cái đầu và nặng hơn đến hai lăm cân.”

“Đừng có cường điệu quá thế.” Anh nói. “Cô ta cao hơn em may ra khoảng mười phân và nặng hơn khoảng mười lăm cân thôi. Và tôi từng chứng kiến em đánh nhau rồi. Hơn nữa, cô ta không bị tâm thần. Cô ta say đến nỗi gần như không đi lại được.”

“Thế nhưng…”

“Phải có ai đó dạy cô ta cách cư xử. Tôi không thể ra tay. Và tình đồng đội thể hiện ở chỗ ấy đấy.” Anh cười toe. “Em phải thừa nhận là mình khoái vụ này đi.”

“Tôi ghét lắm.”

“Em không thể ngăn mình được đâu, Blue. Em là kẻ ngang ngạnh bẩm sinh rồi.”

Anh có thể thấy cô đánh giá cao lời khen ngợi.

Anh ra ngoài mở cửa nhà kho để cô có thể đỗ chiếc Vanquish. Anh bắt đầu hiểu được nội tâm lạ thường của cô diễn biến như thế nào. Chuyện lớn lên mà chẳng có ai khác ngoài bản thân để dựa vào đã khiến cô trở nên tự lập một cách dữ dội, đó là lý do vì sao cô không thể chấp nhận chuyện chịu ơn anh. Đám bạn gái cũ của anh vô tư nhận lời đi ăn tối ở các nhà hàng sang trọng và nhận quà đắt tiền. Nhưng ngay cả đôi hoa tai rẻ tiền đó cũng khiến Blue tự ái. Anh đã thấy cô liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu không chỉ một hai lần, thế nên anh biết là cô thích lắm, nhưng anh cũng biết cô sẽ trả lại ngay lập tức nếu có thể nghĩ ra cách trả mà vẫn giữ được lòng tự trọng của mình. Anh chẳng biết làm sao để ứng phó với một phụ nữ muốn quá ít thứ từ anh, đặc biệt là khi anh lại muốn quá nhiều từ cô.

Cô đánh chiếc Vanquish vào rồi ra ngoài. Hôm nay anh đã chuyển mấy chuyến xe cút kít chứa bao cỏ khô cũ và những thứ đổ nát khác ra khỏi nhà kho và chuồng ngựa để dọn chỗ chiếc xe. Anh không thể làm gì nhiều với đám bồ câu ngủ dưới mái nhà ngoài trừ việc che chiếc xe lại, nhưng một khi đã xây ga ra thì đó sẽ không còn là vấn đề nữa.

Anh đóng cửa nhà kho lại. Blue đến cạnh anh, đôi hoa tai thủy tinh tím đu đưa trên tai cô. Anh muốn cất cô vào túi, cùng với những thứ khác. “Anh quen với chuyện đó rồi, đúng không?”cô hỏi. “Không chỉ vụ đánh nhau, mà cả chuyện người lạ mua đồ uống cho anh và mọi người đều cố trở thành bạn thân của anh ấy. Dường như anh thậm chí còn chẳng lấy làm khó chịu về chuyện đó.”

“Nếu cân nhắc đến số tiền khủng khiếp mà họ đã trả cho tôi để về cơ bản tôi chẳng làm gì cả, thì tôi không có quyền.”

Anh chờ cô đồng ý, nhưng không. Thay vào đó, cô nhìn anh thật chăm chú đến nỗi anh có cảm giác cô biết chính xác anh phải chịu đựng nỗi đau đớn mụ mẫm đến mức nào. Ngay cả khi mùa giải kết thúc, anh vẫn xem nhiều băng ghi hình trận đấu đến nỗi nó hiện lên trong cả giấc ngủ. “Thể thao chuyên nghiệp là giải trí,” anh nói. “Ai không thấy điều đó thực ra là đang tự đùa với bản thân.”

“Nhưng đôi khi nó là sự chán ngắt tẻ nhạt.”

Đúng vậy. “Em sẽ không nghe tôi phàn nàn đâu.”

“Một trong những điều tôi thích ở anh.” Cô siết cánh tay anh, cái siết tay của một người bạn, khiến anh nghiến răng.

“Nó có nhiều điểm tích cực hơn là tiêu cực,” anh nói với vẻ hơi quá đối nghịch. “Mọi người biết em là ai. Rất khó cảm thấy đơn độc ngay cả khi em chỉ nổi tiếng tầm tầm.”

Cô rút tay lại. “Bởi vì anh chẳng bao giờ là người ngoài cuộc. Anh không biết cảm giác đó thế nào, đúng không?” Mặt cô dịu lại. “Tôi xin lỗi. Cách anh trưởng thành… Dĩ nhiên là anh biết. Nói thế thật quá đáng.” Cô xoa lên má. “Là bởi vì tôi mệt chết người rồi. Gặp anh vào sáng mai nhé.”

“Chờ đã, tôi..”

Nhưng cô đã bỏ đi về phía nhà xe, những hạt gắn trên chiếc áo màu oải hương lóng lánh nhấp nháy trong đêm như những ngôi sao bé xíu.

Anh muốn gào lên rằng anh chẳng cần sự thông cảm của ai cả. Nhưng cả đời mình anh chưa từng phải đuổi theo một người phụ nữ nào, và ngay cả Blue cũng không thể khiến anh bắt đầu. Anh vênh váo quay vào nhà.

Ngôi nhà thật im ắng. Anh thơ thẩn vào phòng khách rồi bước qua cánh của Pháp ra ngoài tấm bê tông sẽ chứa khu nhà thềm khi hội thợ mộc quay lại. Cả đống gỗ xẻ vẫn đang chờ họ. Anh cố thưởng thức sao trên trời, nhưng trái tim anh không dành cho điều đó. Trang trại này lẽ ra phải là nơi ẩn náu của anh, là nơi anh có thể quay về nghỉ ngơi, nhưng giờ Jack Điên và Riley đang ngủ ở trên tầng, và chỉ có Blue bảo vệ điểm mù cho anh. Tất cả mọi thứ trong đời anh đều đã mất thăng bằng mà anh không biết làm sao để sắp xếp lại.

Vốn không quen với cảm giác bấp bênh về bản thân, anh quay vào nhà hướng về phía cầu thang.

Thứ mà anh thấy ở trên đầu cầu thang khiến anh chết sững.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sinh Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook