Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 6 - Chương 12: Bối rối

Dị Thanh Trần

26/06/2014

Tại Khoa não của bệnh viện.

Tôi quẹo sang trái quẹo sang phải tìm kiếm hình dáng đó, nhưng vẫn tìm chưa thấy tung tích… Tôi chỉ có thể bước tới phòng trực của những y tá để hỏi tin.

“Đã có thông báo kết quả xử phạt của bác sĩ Trầm rồi!” Tôi đang đi theo sau một cô gái thanh tú trên đầu đội chiếc mũ y tá, thì bất chợt cô ta cao giọng hét lớn.

Tức thì người trong phòng trực của y tá ồn ào hẳn lên.

Tôi ngây người ra, lúc này chắc không phải là lúc đi vào hỏi thông tin gì rồi. Tôi dừng bước, chờ các cô ý tá tán gẫu cho xong.

“Nói mau đi, nói mau đi, bác sĩ Trầm bị xử phạt như thế nào?” Một nhóm các cô gái trẻ lo lắng hỏi.

Cô y tá thanh tú tôi vừa gặp thoáng qua, cầm lấy thông báo nhỏ giọng đứng lên đọc. “Ngày 20 tháng 11 bác sĩ chuyên khoa não Trầm Dịch Bắc, ngày đó khi phẫu thuật não cho bệnh nhân XXX trong phòng XX, tinh thần không tập trung suýt chút nữa gây hậu ra quả nghiêm trọng. Sau đó bác sĩ Trầm Dịch Bắc có thái độ kiểm điểm thành khẩn, người nhà bệnh nhân cũng không truy cứu việc này. Vì thế phía bệnh viện đưa ra mức phạt như sau: phạt cảnh cáo bằng miệng đối với bác sĩ Trầm Dịch Bắc một lần, ghi lại sự việc vào hồ sơ….”

Đầu óc của tôi như bị bom oanh tạc trống rỗng, không thể tự suy nghĩ…

Trầm Dịch Bắc…..Xảy ra sự cố khi chữa bệnh….Bị xử phạt cảnh cáo bằng miệng, ghi lại sự việc trong hồ sơ….

Ghi lại sự việc trong hồ sơ? Chuyện này đồng nghĩa với việc sự nghiệp y khoa của Bắc Bắc từ nay về sau có vết bẩn

“Không có công bằng! Không có công bằng gì hết! Xử phạt quá nặng!” Nhóm nữ y tá trong phòng trực ồn ào bàn tán. “Làm sao có thể ghi vào trong hồ sơ chứ? Chúng ta cùng ký tên vào văn bản kháng nghị đi! Chuyện này rất không công bằng!”

“Đúng vậy! Chuyện này rõ ràng không phải lỗi của bác sĩ Trầm mà!” Một nữ y tá có thân hình tròn trịa kích động nói. “Hôm đó lúc đến thời điểm vào phòng mổ bác sĩ Trầm đã xin thay bác sĩ mổ khác rồi, anh ấy còn nói hôm nay tâm trạng không ổn định, nên không thích hợp để làm phẫu thuật cho bệnh nhân.”

“Đúng vậy! Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy tâm trạng của bác sĩ Trầm lại kém như vậy, hai mắt che kín tơ máu. Lúc anh ấy xin đổi bác sĩ mổ chính, rõ ràng đã nói qua cảm xúc của mình bị tê liệt, không thể tập trung tinh thần! Là người nhà của bệnh nhân sống chết không chịu thay đổi bác sĩ mổ chính, lại không chịu kéo dài thời hạn phẫu thuật!” Một nữ y tá dáng người gầy cũng căm giận bất bình. “Chẳng lẽ làm bác sĩ thì không có lúc cảm xúc bị tê liệt sao? Chẳng lẽ làm bác sĩ thì nhất định phải có ý chí sắt đá, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng ở bên ngoài à?”

Hai mắt che kín tơ máu…… Cảm xúc tê liệt….. Ngày 20 tháng 11….

Tôi lấy tay che miệng lại, ngăn mình đừng hét ra tiếng kinh hãi….Trời ơi! Ngày đó là ngày tôi đi một đêm không về, sau đó đồng ý kết hôn với Hải Kỳ…

“Chỉ là thiếu chút nữa thôi, chứ không phải là đã gây ra sự cố lớn!” Một nữ y tá khác nhịn không được xen miệng vào.

“Theo tôi thấy, bác sĩ Trầm có suy nghĩ đạo đức nghề nghiệp riêng của mình, tuy rằng ngày đó tâm trạng của anh ấy xuống thấp trầm trọng nhưng nhận ra những điểm ấy cũng chỉ có người trợ lý bác sĩ cùng y tá phụ trợ trong phòng giải phẫu thôi. Còn bệnh nhân đã gây mê hoàn toàn không còn tri giác nữa, người nhà bệnh nhân thì ở bên ngoài. Cuộc giải phẫu tuy nguy hiểm nhưng cũng đã thành công. Với lại không có người cố ý tố cáo sai lầm của bác sĩ Trầm. Anh ấy áy náy lương tâm nên đi thẳng đến phòng lãnh đ xử phạt.”

Xung quanh tiếng ca thán xôn xao một góc.

Nữ y tá thanh tú sắc mặt nặng nề, mở miệng nói. “Ngày đó tôi thấy bác sĩ Trầm tới bên người nhà của bệnh nhân cúi đầu giải thích, toàn bộ hốc mắt đều đỏ ngầu ….Tôi nhìn mà muốn rơi nước mắt….Đối với bác sĩ Trầm mà nói xử phạt như vậy sẽ làm cho lương tâm anh ấy thanh thản hơn…..”

Xung quang lại im lặng một mảnh, mọi người tạm dừng nói chuyện để ký tên lên văn bản kháng nghị.

Cô y tá dáng người gầy trầm mặc một chút rồi mở miệng nói. “Có lẽ tôi đoán ra được một chút chuyện…Sở dĩ bác sĩ Trầm có tình trạng như thế là do tình cảm xảy ra vấn đề!”

Tiếng mọi người lại “xôn xao” vang lên, tất cả đều là tiếng nửa tin nữa ngờ…

“Làm sao có chuyện đó được!”

“Sao lại không thể chứ? Bác sĩ Trầm tướng mạo tốt, gia đình lại giàu có, quả thật là bạch mã hoàng tử mà! Làm sao có thể bị thất tình được?”

“Đúng vậy! Trong bệnh viện chúng ta con gái sớm tối theo đuổi anh ấy, anh ấy đều đối xử khách sáo lẫn xa cách, chưa bao giờ cho bất kì ai cơ hội nào. Làm sao có thể thất tình?”

Cả người tôi mềm nhũn ra dựa vào vách tường, cố gắng chống đỡ thân thể như không còn chút sức sắp trượt xuống. Tâm trạng của tôi quá nặng nề!



“Có phải là người phụ nữ rất đẹp hay đi cùng vơi anh ấy không? Tôi thấy bác sĩ Trầm đi với cô ấy đến viện dưỡng lão mấy lần, hai người ất thân thiết, hơn nữa rất xứng đôi!”

“Không phải nha! Tôi có nghe tin đồn này nên cũng dò hỏi qua bác sĩ Trầm, anh ấy lắc đầu không nhận nha!” Nữ y tá có thân hình tròn trịa lên tiếng.

“Các chị em nghe này, tôi đã thấy tấm ảnh chụp của cô gái kia rồi.” Nữ y tá dáng người gầy vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhích lại gần, ngay cả bà bác dọn vệ sinh cũng hóng chuyện, yêu cầu kể nhanh lên. “Hai năm trước đây lúc lấy văn kiện, trong lúc vô ý tôi thấy trong ngăn kéo của bác sĩ Trầm có một tấm ảnh 2 tấc chụp chung của hai người, tấm ảnh này hình như là được xé ra từ một giấy chứng nhận nào đó. Cô gái kia mặc đồng phục học sinh, vóc dáng nhỏ nhắn thanh tú, cười rất ngọt ngào, bác sĩ Trầm cũng cười rất dịu dàng….”

“Thật ra….tôi cũng biết một chút việc này nha!….” Nữ y tá thanh tú nói tiếp. “Cô gái kia bây giờ đang ở Hàn Quốc, hai người họ có thể đang yêu đương ở khoảng cách xa nha….”

Yêu đương ở khoảng cách? Tôi cười khổ…..Đến khi nghe các nữ y tá bàn tán tiếp tục, thì làm cho tôi giật mình thất thần…

“Bác sĩ Trầm thường đi đến Hàn Quốc gặp cô gái kia lắm….Bởi vì người nhà tôi làm trong công ty du lịch, cho nên mỗi lần bác sĩ Trầm đi qua đó đều nhờ tôi giúp mua vé máy bay và đặt chỗ khách sạn….” Nữ y tá thanh tú nói.

“Wow! Trách không được bác sĩ Trầm không thấy nghỉ ngơi bao giờ, mà là cứ làm việc hai ba tháng lại nghỉ nửa tháng…. Thì ra là bay đến Hàn Quốc thăm bạn gái!” Xung quanh mọi người xôn xao ngạc nhiên.

Nữ y tá thanh tú tiếp tục nói. “Nhưng mấy hôm trước tôi hỏi anh ấy có cần giúp mua vé máy bay nữa không, anh ấy nói rằng từ nay về sau cũng không cần nữa….Tôi khẳng định với các chị là cô gái kia đã thay lòng đổi dạ rồi…”

“Trách không được bác sĩ Trầm suýt chút nữa thì gây ra sự cố khi chữa bệnh! Đáng giận thật!” Mọi người cùng nhau phẫn nộ, kích động dùng ngôn ngữ chì chiết “người phụ lòng” kia.

Tôi cười khổ, hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa.

Lúc này một thân ảnh quen thuộc đi ra khỏi phòng khám bệnh, trên người mặc bộ đồ blouse trắng, dáng người cao ráo tuấn nhã, bên cạnh anh còn đi theo nam thanh niên giống như sinh viên thực tập. Anh cúi đầu cẩn thận giảng giải gì đó với người thanh niên kia.

Tôi từ từ nâng thẳng cơ thể mình dậy, cố gắng không cho mình tê liệt mà ngã xuống….

Bí mật của Bắc Bắc…. Bệnh viện xử phạt…..

Anh lấy toàn bộ ngày nghỉ phép đi đến Hàn Quốc nhìn tôi…Nhưng anh chưa một lần nào xuất hiện trước mặt tôi….Trách không được, cứ cách một khoảng thời gian tôi lại cảm giác như có người theo dõi mình….

……

Anh khép hồ sơ bệnh án lại, ngước mắt lên cất bước đi…

Tôi cố gắng làm gương mặt mình nở nụ cười tươi. Anh nhìn thấy tôi cũng nở nụ cười, trên khoé môi lộ ra cái lúm đồng tiền nhạt.

Đó là một nụ cười chứa sự kinh ngạc pha lẫn vui sướng. Anh cười như đoá hoa sen nở rộ, lấy đi biết bao trái tim của của các cô gái trẻ trong phòng trực của y tá.

“Hôm nay rảnh hay sao mà đến đây?” Anh bước những sải chân dà

Tôi không có tinh thần để nói gì cả, tôi chạy nhanh đến ôm lấy anh. Ôm chặt lấy thắt lưng anh. Chôn đầu mình thật sâu trong vòng ngực săn chắc của anh.

Một nỗi đau lòng không thể nào tả siết quất thẳng vào trái tim tôi.

Anh chấn động, sắc mặt mất tự nhiên, hơi cách xa vòng tay ôm của tôi, bối rối nói. “Đừng…..Trên người anh rất bẩn…..” Anh chỉ tay vào áo của mình.

Câu nói đó làm tôi nghĩ đến buổi sáng sớm của nhiều năm trước. Anh đã từng nói. “Y Y…..anh, năm anh 19 tuổi…. Anh… thật …bẩn…” Mắt anh loé lên nỗi đau đớn khó nén, muốn nói cho tôi biết cái gì đó, để rồi cuối cùng không thể tốt ra thành lời….

Anh ở trong cơn ác mộng tối tăm, anh cố gắng che dấu, anh lo lắng e ngại…

“Không! Không bẩn! Tuyệt đối không bẩn!” Tôi kiên quyết nói, giọng nói cũng đau xót như của năm đó.



Ở trong mắt tôi, anh mãi mãi là một người trong sáng, thuần khiết. Bất kể đã xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi được.

“Có rất nhiều vi khuẩn…” Anh bất đắc dĩ nói, lại càng làm tôi ôm anh chặt thêm, càng kề sát đầu mình vào ngực anh hơn.

Bởi vì nước mắt tôi đang rơi đầy trên mặt. Gần gũi anh như vậy, tôi nghe được tiếng trái tim anh từng chút, từng chút một trầm ổn nhảy lên.

Tình yêu của tôi không thể nào che dấu nổi nữa rồi.

“Cãi nhau với Hải Kỳ à?” Nước mắt của tôi dính ướt trên chiếc áo blouse trắng của anh, anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói ẩn chứa

Tôi dùng sức lắc đầu. Trên thế giới này, chỉ có anh mới có khả năng biến tôi thành một đứa bé khóc nhè.

Thấy tôi không nói một lời nào, làm anh càng thêm lo lắng. Anh không để ý nơi đây là bệnh viện, người đi ra đi vào rất đông, anh ủ tay tôi trong tay anh, truyền hơi ấm từ tay mình sang cho tôi.

Cằm anh để trên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng an ủi. “Cãi nhau sao? Những người đang yêu cãi nhau là bình thường….Nhớ kỹ, mỗi người nhường nhịn một chút…..Đừng khóc….”

Tôi lại lắc đầu. Không thể mở miệng, không thể nói. Chỉ có cảm giác đau lòng đến không thể hít thở.

Trong ánh mắt kinh ngạc đến tột độ của nhóm nữ y tá, anh ôm lấy bả vai mang tôi đi đến hoa viên của bệnh viện.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều bệnh nhân chào hỏi anh, tôi phát hiện ra có rất nhiều bệnh nhân nhí là bạn của anh. Hết những bệnh nhi thiên sứ này đến bệnh nhi thiên sứ khác cất tiếng trong trẻo gọi anh một tiếng ‘chú bác sĩ’.

Khi ngồi lại bên cạnh tôi, trong tay anh cũng giống như nhiều năm trước, lừa được một que kẹo vị ô mai.

Lột tờ giấy bao que kẹo ra, anh đưa que kẹo ngọt ngào vào miệng của tôi. Anh vẫn cho tôi còn là một đứa bé 8 tuổi bị thiệt thòi, vụng trộm trốn đi khóc? Anh cũng chỉ đưa viên kẹo cho tôi, mỉm cười chờ tôi nín khóc, im lặng an ủi, im lặng không nói một lời dỗ dành nào.

Tôi mỉm cười nín khóc giống như thời thơ ấu ngày xưa. Bởi vì vị ngọt ngào thấm đẫm trái tim tôi.

“Anh hay lại đây chơi với m Tôi y bạn nhỏ lắm hả?” Vừa ăn que kẹo, tôi vừa nhẹ giọng hỏi.

“Đừng nói là anh nhàn hạ như đang nuôi bầy cá nhé!” Anh khẽ cười ra tiếng.

Tôi dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh, nói. “Nếu không phải là nhàn hạ như đang nuôi cá, vậy hành động của chúng ta gọi là cái gì?”

Anh bật lên tiếng cười to, tiếng cười của anh rộn rã vui vẻ làm tâm tình của tôi cũng giảm bớt ảm đạm.

Trong khoảng thời gian này, anh thư thái vui vẻ rất nhiều. Tuy không thể kiểm chứng trong đó bao nhiêu là sự thật, nhưng ít ra anh đối với tôi cũng không còn cẩn thận như khi tôi mới về nước, lúc đó mọi chuyện anh đều nhường nhịn đến không còn cảm xúc của mình. “Khi em ở Hàn Quốc, anh hay đến đó nhìn em sao?” Rốt cuộc, tôi mở miệng hỏi.

Nụ cười của anh cứng lại rồi cuối cùng thành nụ cười yếu ớt. “Làm sao em biết được?”

“Vừa rồi đi ngang qua phòng trực của y tá, em nghe được mấy cô ấy nói chuyện với nhau, bao gồm cả chuyện xử phạt….” Tiếng của tôi càng lúc càng nhỏ dần.

Anh bừng tỉnh “Ồ” lên một tiếng rồi thẳng thắn thừa nhận, biểu hiện cũng không quá khó khăn. “Phạm vào sai lầm đương nhiên phải bị xử phạt, bệnh viện cũng ra mức xử phạt nhẹ nhất rồi!”

“Vậy trong tương lai có….ảnh hưởng gì không?”

Anh im lặng một lúc rồi nói. “Có thể có một chút….nhưng vấn đề không phải là lớn lắm.”

Cho dù anh nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng tôi còn rất khó chịu nhẹ nhàng rờ những đốt xương trên mu bàn tay anh, trong lòng không ngừng nói hết lời xin lỗi này sang lời xin lỗi khác.

Tôi luôn tuỳ hứng bốc đồng và anh luôn là người chịu tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook