Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Quyển 8 - Chương 10: Bất lợi

Ân Tầm

07/05/2013

Phí Dạ đã chết.

Cái chết của Phí Dạ đã dấy lên một hồi phong ba không nhỏ. Ngay trong ngày tang lễ của hắn đã có mấy phần tử đến quấy rối ở nơi đặt linh cữu. Ngay sau đó, người của tổ chức X-ảnh ngang nhiên làm loạn trên địa bàn của Lôi Dận, gây nên tổn thất liên tiếp cho tổ chức Ảnh.

Mà tình hình bên Lôi thị lại càng thêm nghiêm trọng.

Từ truyền thông đến mạng đều đưa tin về hôn lễ đẫm máu đó. Uy tín của Lôi Dận đối với xã hội tụt dốc chưa từng thấy. Trong nhận thức của họ, Phí Dạ luôn là người trung thành, tận tâm, ở bên cạnh Lôi Dận nhiều năm. Thế nhưng Lôi Dận lại vì một người con gái mà bắn chết người anh em của mình. Người đàn ông như vậy thật đáng khinh bỉ.

Cổ phiếu bắt đầu tụt giảm một cách nghiêm trọng, chẳng những là chi nhánh mà ngay cả tổng bộ cũng đã bị liên lụy. Vốn tài chính đang lưu động cũng phải tạm dừng. Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới trong Lôi thị, mọi người đều hoảng sợ. Thậm chí còn có người bắt đầu đồn thổi, chỉ lo trong ngày mai Lôi thị sẽ tuyên bố phá sản.

Những tin tức bất lợi cứ dồn dập kéo đến, không có dấu hiệu ngừng lại...

...

Nghĩa trang Thượng đế, được coi như nơi gần nhất để đến với Thượng đế...

Làn gió mát thổi qua có chút se lạnh, trong không khí lan ra hương hoa cúc dìu dịu, thỉnh thoảng còn thấy hương tulip nhàn nhạt. Có điều, nghĩa trang thì mãi vẫn là nghĩa trang, nơi này dù sáng sủa nhưng vẫn có chút âm u, lạnh lẽo, làn gió cũng lành lạnh, thậm chí khiến lòng người lạnh theo.

Cả khu nghĩa trang khiến người ta phải ngạt thở im lặng.

Nơi này là thế giới của người chết. Tuy nói người sống cũng có thể gặp Thượng đế nhưng nơi này lại là chốn gần nhất.

Mạch Khê đứng trước mộ, đặt bó hoa tươi trong tay xuống trước bia mộ, ánh mắt nhìn vào đôi mắt của người trên ảnh bia mộ. Cách đó không xa là Lôi Dận. Phía sau Lôi Dận không một bóng người, nhưng cẩn thận nhìn thì vẫn thấy có vệ sĩ đang không chớp mắt mà canh chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh.

Vẻ mặt Lôi Dận im lặng, trầm tĩnh, nhìn không ra là hắn đang suy nghĩ điều gì.

Mạch Khê chậm rãi quỳ gối trước mộ, nhìn ảnh chụp Phí Dạ trên tấm bia. Khuôn mặt hắn thực sự rất hoàn mỹ, cương nghị, dường như một chút chi tiết thừa cũng không có, đôi mắt trầm tĩnh, sắc bén. Một người đàn ông như vậy, lại phải yên giấc ngàn thu dưới ngôi mộ lạnh lẽo.

Cô nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện cho linh hồn hắn, hy vọng linh hồn hắn có thể sống đời đời.

Đến khi cô mở mắt ra thì nước mắt đã lăn dài...

"Thực xin lỗi, Phí Dạ..." Có biết bao điều muốn nói nhưng cô chỉ có thể nói một câu như vậy. Câu xin lỗi này bao hàm sự xin lỗi cùng nỗi bất đắc dĩ của cô.

Mình không giết người ta thì người ta sẽ hại chết mình. Câu này có lẽ khá đúng với Phí Dạ, để rồi lưu lại chỉ còn nỗi bi thương mà thôi.

Làn gió khẽ thổi qua khiến Mạch Khê có chút run rẩy.

Lôi Dận tiến lên, cởi áo ngoài choàng lên vai Mạch Khê, nâng cô dứng dậy rồi thấp giọng nói: "Nổi gió rồi, cần phải về thôi."

Mạch Khê ngẩng đầu nhìn Lôi Dận, lẳng lặng nói, "Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với Phí Dạ hay sao?"

Ánh mắt Lôi Dận lạnh đi, rời tầm nhìn về phía ngôi mộ rất lâu. Vẻ mặt hắn thâm thúy đến nỗi người khác không thể hiểu nổi. Một lúc sau hắn mới thản nhiên nói, "Có lẽ, chỉ có Phí Dạ mới biết cái chết của mình đáng giá đến cỡ nào."

"Anh cho rằng đây là việc anh phải làm theo lý thường?" Mạch Khê khiếp sợ nhìn hắn, ngữ khí với hắn có phần bất mãn cùng nghi ngờ.

Lôi Dận trầm mặc vài giây, lại nhìn Mạch Khê thì tỏ vẻ kiên định...

"Tóm lại, em yêu anh là tốt rồi. Vì em, anh tình nguyện xin lỗi bất cứ người nào trong thiên hạ này."

"Anh..." Mạch Khê không biết nói gì cho phải, ngay sau đó ưu thương mà lắc đầu, "Tôi không ngờ, anh lại ích kỷ như vậy." Nói xong, cô tự mình ra khỏi nghĩa trang.

Lôi Dận nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Mạch Khê, trong mắt chỉ còn lại vẻ đau lòng...

...

Căn phòng đen thẫm, chỉ có vài vệt sáng mờ mờ chiếu lên thân mình của một người đứng cách đó không xa. Ánh sáng yếu ớt soi rõ bóng dáng nhưng vẫn không thấy được diện mạo người đó.



James ngồi trên chiếc ghế salon rộng có ba thước, miệng ngậm điếu xì gà. Đầu thuốc chậm rãi cháy rồi tỏa khói che đi ánh mắt của gã. Gã rít mạnh một hơi rồi nhìn về bóng dáng cách đó không xa, cười nói: "Tiên sinh, lần này Lôi Dận hoàn toàn như một con rối, tôi thấy, chẳng bao lâu nữa hắn nhất định sẽ không chống đỡ nổi."

Bóng dáng kia vẫn chưa lên tiếng, một lúc lâu sau, giọng nói quái dị mới vang lên: "Chắc chắn là Phí Dạ đã chết chưa?"

"Đương nhiên, hiện trường có nhiều nhân chứng thấy tận mắt như vậy cơ mà." James nói với vẻ cực kỳ khẳng định, trên mặt lại tỏ vẻ hưng phấn không thôi, "Tên Lôi Dận kia cũng thật là ngoan cố, vì một con đàn bà mà nổ súng bắn chết người anh em vào sinh ra tử, thậm chí ánh mắt cũng không có chút biến hóa nào."

"Con người thường là như vậy, có đôi khi tất cả những gì chứng kiến lại là chân thực...” Giọng nói kia vang lên, nhưng vẫn có thể nghe ra sự chần chừ trong câu nói của người kia.

"Tôi nói này tiên sinh, tôi không biết ngài còn do dự vì cái gì nữa." James nhếch môi cười cười, ném điếu xì gà vào cái gạt tàn thạch anh, "Lôi Dận bắn trúng tim Phí Dạ, chết ngay tại chỗ, thậm chí máu còn chảy lan ra rất rộng. Ngay cả khi đưa đến bệnh viện thì cũng được chuyển thẳng đến nhà xác."

"Hôm chôn cất là ngươi phái người ra tay hả?" Giọng nói quái dị vang lên, rồi hừ lạnh một tiếng.

James cười, "Xem ra chẳng chuyện gì có thể gạt được tiên sinh. Đúng vậy, là tôi phái người đến. Tôi cũng muốn cho tiên sinh một cơ sở rõ ràng nên đã điều tra xác chết trước lúc thiêu có phải Phí Dạ hay không. Sau khi xem xong thì tôi khẳng định là hắn."

"Thế còn mộ? Đào ra có thấy gì không? Chúng ta phải làm cho không có sơ hở gì mới được..." Thanh âm quái dị kia đang hỏi.

Dường như James đã sớm đoán ra được lão kia có nỗi lo lắng này nên khẳng định nói: "Yên tâm đi, tôi đã sai người đào mộ kia lên, xác thực là có một cái hũ, bên trong có tro cốt. Tôi dám khẳng định Phí Dạ đã chết rồi."

"Đã chết là tốt rồi..." Bên kia lạnh lùng cười, trong căn phòng tăm tối này nghe ra lại càng đáng sợ, "Lôi Dận là một kẻ khó đối phó, ta chỉ sợ hắn sẽ có ngày phản kích."

"Sao có thể?" James không đồng ý, nhíu mày lại, "Có thể nói Phí Dạ là trợ thủ đắc lực của Lôi Dận, trong tổ chức Ảnh cũng có địa vị nhất định. Lôi Dận lại bắn chết Phí Dạ, việc này làm cho cả tổ chức bàn tán huyên náo. Hình tượng của Lôi Dận trong chúng đã bị sụp đổ. Nếu như Phí Dạ giả chết, thì khi tổ chức X-Ảnh tấn công Ảnh, Lôi Dận cũng không đến nỗi bó tay như vậy."

"Ừ, ngươi phân tích cũng đúng..." Giọng nói quái dị kia có vẻ đồng tình, "Lần này ngang nhiên tập kích, chúng ta chẳng những đã lấy được thêm lợi nhuận mà còn dồn địch vào thế nguy hiểm. Bước tiếp theo phải tiếp cận tổ chức Ảnh càng nhanh càng tốt, chúng ta phải vào lúc thần không biết quỷ không hay mà cướp lấy tổ chức Ảnh!"

Chương 10: Bất lợi (2)

James hưng phấn đứng dậy, khoa chân múa tay, "Tiên sinh thật sự là cao minh, đúng như người ta nói ‘tọa thu ngư, ông thủ lợi’ (hình như là ngồi một chỗ mà hưởng lợi). Vậy trước tiên xin chúc mừng tiên sinh đã hoàn thành tâm nguyện."

Tiếng cười quái lạ vang lên...

"James, ngươi yên tâm, người muốn gì ta cũng sẽ giúp ngươi thực hiện, dù sao thì ngươi cũng đã giúp ta nhiều việc như vậy."

"Không sao, không sao, nếu tiên sinh cướp lấy tổ chức Ảnh thì tự nhiên sẽ chiếu cố đến James tôi đây. Haha, vì tiên sinh, tôi làm việc gì cũng là cam tâm tình nguyện."

"James, không phải là ta có ít ưu đãi cho ngươi, cái đó nói sau. Còn bây giờ, không phải là ngươi lợi dụng lúc cổ phiếu của Lôi thị sụt giá đã mua lại với số lượng lớn sao? Lúc đầu ngươi muốn cạnh tranh hạng mục đấu thầu, ta thấy càng ngày càng quá sức."

"Không sao, không sao, đây đều là do một tay tiên sinh hỗ trợ. Nhưng mà tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao thì mua cổ phiếu của Lôi thị cũng tốn không ít, ngộ nhỡ trước phiên đấu thầu, vốn lưu động của tôi như vậy sẽ rất thảm. Phía ngân hàng cũng không dám ngang nhiên cấp vốn tài chính cho công ty nếu không đủ đảm bảo." James có vẻ lo lắng mà nói.

Tiếng cười quái dị lại vang lên...

"James, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi vào được vị trí cổ đông của Lôi thị, muốn giật dây để bọn cổ đông khác moi tiền túi ra quá dễ dàng. Bọn cổ đông đó chẳng lẽ không muốn kiếm tiền hay sao? Hạng mục cạnh tranh tới đúng là một khối thịt béo không tưởng, ai mà không muốn cắn một miếng?"

"Cổ đông của Lôi thị?" Hai mắt James sáng lên, "Ý tiên sinh là..."

"James, ngươi cứ giúp đỡ ta đi, ta cũng không thể bạc đãi ngươi được. Vị trí cổ đông Lôi thị này hẳn là ngươi rất thích..." Tiếng nói quái dị cất lên...

"Thật sao?" James như đang nằm mơ vậy. Nếu có thể ngồi vào vị trí cổ đông của Lôi thị, như vậy thì của cải và quyền thế sẽ tăng lên gấp trăm lần.

"Tiên sinh, món quà này thật sự quá lớn, khiến tôi được ưu ái mà có phần lo sợ."

"Đây là cái ngươi nên được hưởng."

"Nhưng mà làm thế nào tôi mới lên được vị trí cổ đông?" James khó hiểu.

"Không nên gấp gáp, yên tâm, chớ nóng vội. Thời cơ tới, cái gì là của ngươi nhất định sẽ là của ngươi..."

"Được được." Đương nhiên James không dám hỏi gì nhiều, xoa xoa tay, nhìn bóng dáng lờ mờ phía xa rồi cố lấy dũng khí hỏi, "Quen biết tiên sinh lâu như vậy mà vẫn chưa ra mắt tiên sinh, hiện tại có chút tiếc nuối đó."

"James, thật ra là ngươi muốn hỏi ta vì sao ta không gặp ngươi với diện mạo thật..." Giọng nói quái lạ đánh trúng vào ý tứ trong lòng gã.



James giật mình sửng sốt, giây tiếp theo thì xấu hổ cười cười, "Tiên sinh thật sự là cao minh, am hiểu lòng người, thật khiến tôi bái phục."

"Sở dĩ ta không gặp ngươi với diện mạo thật là vì chưa đến lúc, có điều, cũng sắp rồi." Giọng nói quái dị kia như thanh âm ma mị.

James cười nói: "Tiên sinh thận trọng như vậy thật khiến James tôi nể phục."

Tiếng cười quái dị vang lên, "Nếu không phải như thế, ta nghĩ tổ chức X-Ảnh đã sớm bị Lôi Dận tiêu diệt rồi, đương nhiên là ta phải cân nhắc."

"Tiên sinh nói rất đúng."

"Về đi, dặn dò kĩ đứa con gái của ngươi, phải lưu tâm đến tình hình, có gì biến động phải nói cho ta biết ngay."

"Được, tiên sinh." James cười rồi trả lời.

...

Mấy ngày sau Mạch Khê trở lại DIO. Lúc cô bước vào công ty, liền nhìn thấy đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang nhìn mình. Điều này không khiến cô kinh ngạc, nên đương nhiên cũng không tránh né ánh nhìn chăm chú đó. Tin liên quan đến cái chết đột ngột của chú rể có lẽ đã được mọi người biết nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Bước vào văn phòng Jon, thấy Jon đang nghe điện thoại nên cô lễ phép gõ vài tiếng.

Jon thấy thế thì nói đơn giản vài câu với đối phương rồi đứng dậy đóng cửa ban công lại, vẻ mặt thân thiết nhìn Mạch Khê, "Cô không sao chứ?"

Chuyện ở hôn lễ anh ta đã biết. Sự tình biến hóa quá nhanh, khiến anh ta trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận nổi.

Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Jon với ánh mắt áy náy, "Thực xin lỗi Jon, mọi người vì tôi mà phải lo lắng. Mấy ngày nay nhất định là truyền thông làm phiền đến mọi người nhiều lắm?"

Jon thở dài, "Truyền thông thì không sao cả, dù sao thì bọn tôi cũng thành quen rồi. Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi. Trên tạp chí nói là cô đã mang thai, đứa nhỏ này không phải là của Lôi tiên sinh chứ?"

Mạch Khê cắn cắn môi, sắc mặt hơi có vẻ mất tự nhiên.

"Mạch Khê, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn thuần muốn quan tâm đến cô mà thôi, tôi không miễn cưỡng cô phải nói đâu." Jon vội vàng giải thích.

Mạch Khê khẽ cười, có chút vô lực, lúc bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng thì ánh mắt và nụ cười lại tràn hạnh phúc, "Thật ra cho đến bây giờ tôi cũng không muốn giấu giếm, đúng là tôi đang mang thai."

Jon không ngờ cô sẽ thẳng thắn đến vậy, lại thấy cô không nhắc đến cha đứa trẻ nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ dừng một chút rồi nói: "Chúc mừng cô, Mạch Khê."

"Cám ơn." Mạch Khê nói xong rồi rút một bao giấy trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Jon.

"Đây là..." Jon nghi hoặc nhìn thứ trước mặt, trong bao là một tấm chi phiếu, còn có hợp đồng với DIO.

"Jon, tôi đã quyết định rời khỏi giới ca hát, yên tâm nuôi nấng cục cưng. Tôi biết hợp đồng đã ký là ba năm, chưa được ba năm thì sẽ là phá hợp đồng. Tôi làm chưa được ba năm, cho nên..."

"Mạch Khê, cô làm như vậy chẳng phải là gây khó dễ cho tôi sao?" Jon nhét bao giấy vào túi cô, "Nếu bị Lôi tiên sinh biết, tôi cũng khỏi đi làm luôn đấy. Không sai, công ty này có quy định đó. Nhưng mà cô là cô, ca sĩ khác là ca sĩ khác, tôi không thể nhận tiền bồi thường hợp đồng của cô được."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì cả." Thái độ Jon cực kỳ kiên quyết, "Như vậy đi, nếu cô thật sự không muốn phá vỡ nguyên tắc trong hợp đồng, vậy thì tôi cho cô thời gian. Chờ cô sinh đứa nhỏ xong, khi nào muốn quay trở lại giới cũng được. Còn hợp đồng, để lại chỗ tôi, như vậy đi?"

"Cám ơn anh, Jon." Mạch Khê cảm thấy thật cảm động.

Jon gật gật đầu, không dám nói thêm gì nữa. Kỳ thật anh ta rất muốn hỏi rốt cục sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, tại sao Phí Dạ lại là chú rể, nguyên nhân Phí Dạ chết là như thế nào; Chỉ có điều, vẫn giữ trong lòng.

"Đến chào hỏi những người khác đi, thật ra mọi người vẫn rất quan tâm đến cô. Chúng tôi còn định chuẩn bị cho cô bữa tiệc ăn mừng, không ngờ..." Jon nói được một nửa lại thôi, nhún nhún vai rồi cười, "Tóm lại, lúc nào cô muốn quay lại cũng được."

Mạch Khê gật đầu, đáy mắt dao động...

Cô thật cảm ơn Jon đã không hỏi nhiều chuyện. Có một số việc ngay cả cô ngẫm lại còn thấy hoang đường, thậm chí đôi khi nhớ lại còn như một giấc mơ, dường như không hề chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook