Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 32

Nghê Đa Hỉ

22/03/2020

Cả người mẹ Lục chấn động, khó có thể tin mà nhìn Triệu tình: "Em... Em nói cái gì?"

Triệu Tình nhìn thấy phản ứng này của chủ nhiệm, liền đoán là bà không biết. Cô (TT) hé môi, muốn nói lại thôi. Do dự vài giây, mới nói với mẹ Lục: "Chủ nhiệm, đi đến bên này đi."

Nói xong, liền đi vài bước, đến đứng chỗ cửa sổ không người. (?)

Mẹ Lục thấy thế, bước nhanh theo sau, sốt ruột hỏi: "Em vừa mới nói, chính là thật sự? Bố của Nhiễm Nhiễm..."

Triệu Tình gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng, nói: "Là sự thật. Trước đó không lâu, bệnh tim của Tống tiên sinh tái phát, đưa đến bệnh viện, làem khám. Lúc ấy côn gái của ông ấy vẫn luôn khóc, bảo cô bé gọi người lớn trong nhà đến, cũng chỉ lắc đầu, nói trong nhà không có người lớn."

Mẹ Lục càng nghe càng kinh ngạc, hỏi: "Mẹ của con bé đâu?"

Triệu Tình lắc đầu, thở dài: "Kỳ thật lúc ban đầu em cũng không rõ lắm, lúc ấy kia tiểu cô bé cái gì cũng không chịu nói, chỉ liên tiếp nói trong nhà không người lớn, chính cô bé có thể chịu trách nhiệm. Cũng may mắn là tình huống lúc đó của bố cô bé tuy rằng khẩn cấp nhưng chưa nghiêm trọng đến mức phải yêu cầu phẫu thuật, rất nhanh cứu được."

Nói tới đây, cô bỗng nhiên ngừng lại. Trong đầu, lại nghĩ tới cô bé kia lúc ấy chảy nước mắt rồi lại gắt gao cắn môi tỏ vẻ kiên cường.

Ánh mắt bất lực sợ hãi lại không thể không dũng cảm, mặc dù bây giờ nhớ đến, cũng vẫn như cũ cảm thấy có chút đau lòng.

Triệu Tình nghĩ có chút chua xót, ngừng vài giây, mới thở sâu, tiếp tục nói: "Sau đó, bố cô bé ở lại bệnh viện quan sát, cô bé kia vừa chạy tiền ở bệnh viện vừa ở trường, chăm sóc bố. Lúc đấy em cảm thấy cô bé kia hiếu thuận, liền đặc biệt nhiều lưu ý tình huống của Tống tiên sinh.

—— thẳng đến có một hôm sáng sớm phải kiểm tra phòng, trong lúc vô tình em liền phát hiện Tống tiên sinh trộm rơi nước mắt. Một người đàn ông, khóc đến mặt mày đỏ bừng, đặc biệt thương tâm. Lúc ấy em xuất phát từ quan tâm, liền hỏi ông có phải xảy ra việc gì không. Nào biết được vừa hỏi, Tống tiên sinh bỗng nhiên khóc rống lên, không ngừng nói chính mình thật xin lỗi con gái."

Mẹ Lục (1) nghe đến đó, cả người cứng lại rồi, thanh âm run run, ấp úng hỏi: "Phát sinh việc gì?"

(1) Nguyên văn là "Tống mụ mụ" tớ không biết là sao nữa nhưng nghĩ "mẹ Lục" thì đúng trong trường hợp này hơn.

Thần sắc Triệu Tình càng ngưng trọng, trong mắt lộ ra thương xót: "Tống tiên sinh nói, mười năm trước ông ấy bị tai nạn giao thông, cả người phải cắt bỏ hai chân, bởi vì tiền thuốc men mà phải bán đi căn phòng mới mua, ông ấy lại mất sức lao động, vợ ông ấy không chịu được, một mình rời đi, để lại ông ấy và con gái sống nương tựa lẫn nhau.

Thời điểm vợ ông ấy bỏ đi, con gái mới sáu tuổi. Bất quá cô bé giống như biết mẹ không cần mình, cho nên vẫn luôn đặc biệt kiên cường. Trừ chăm sóc bố, còn phải vừa học vừa làm thêm kiếm tiền, học phí tiền sinh hoạt cùng với tiền thuốc men của bố mình, đều là tiền cô bé làm thêm kiếm ra."

"Tống tiên sinh vẫn luôn cảm thấy mình thật xin lỗi con gái, cảm thấy mình liên lụy con." Triệu Tình nói, liền không nhịn được thở dài, trong lòng chua xót, nói: "Nghĩ đến cũng thật là, bé như vậy đã bị mẹ vứt bỏ, vì chăm sóc bố, trên vai trên lưng mang quá nhiều trách nhiệm mà tuổi này không nên mang, thật sự không dễ dàng."

Triệu Tình nói xong, cả người mẹ Lục đã hoàn toàn ngốc tại chỗ. Cứ như vậy một thời gian, trong đầu bà trống rỗng, thẳng đến lúc nghe được tim đau như bị quất một roi rồi lại một roi.

Đến lúc phục hồi lại tinh thần, trước mắt liền hiện ra nụ cười trên mặt Tống Nhiễm sáng lạn ấm áp. Bà chua xót đến lợi hại, một cô gái nhỏ, có bao nhiêu kiên cường, mới có thể đem những cực khổ cùng ủy khuất giấu ở trong lòng, nỗ lực tích cực mà sống.

Trẻ con bây giờ phần lớn đều là bố mẹ bảo vệ lòng bàn tay, nghĩ Tống Nhiễm còn nhỏ tuổi liền di khắp nơi làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc bố bị tàn tật, hai mắt của mẹ Lục nóng nóng, chỉ cảm thấy đau lòng.

Đáng quý nhất là, rõ ràng điều kiện kinh tế gian nan như vậy, lần trước lúc bà cho con bé lễ gặp mặt, con bé như thế nào cũng không chịu nhận, có thể thấy được con bé không phải cô gái yêu hư vinh.

Mẹ Lục giờ phút này trong lòng đầy đau lòng đối với Tống Nhiễm, từ phồng thuốc cầm thuốc, liền bước nhanh đến phòng làm việc.

Trong phòng làm việc.

Tống Nhiễm thấy mẹ Lục đi vào, vội vàng từ sô pha đứng lên, ngọt ngào cười: "Bác."

Mẹ Lục ngơ ngẩn nhìn cô, hai mắt thật sự chua xót. Lúc trước khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Nhiễm, bà chỉ cảm thấy ánh mặt trời ấm áp, hiện giờ lại chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng bà cũng không có biểu lộ gì. Nếu Tống Nhiễm không nói, bà tự nhiên cũng sẽ không đột ngột mà đi hỏi con bé, đi chọc miệng vết thương con bé.

Bà mỉm cười đi đến, cầm tay Tống Nhiễm: "Sao không ngồi, còn khách khí với bác làm gì."

Nói xong, một lần nữa kéo cô ngồi xuống sô pha.

Tống Nhiễm cười ngọt ngào, cảm kích nói: "Cháu cảm ơn bác ạ, làm phiền bác rồi."

Mẹ Lục lắc đầu: "Không phiền đâu."

Bà nhìn cô, không nhịn được nâng tay lên, đau lòng mà sờ sờ đầu Tống Nhiễm, động tác vô cùng ấm áp ôn nhu, ánh mắt nhìn Tống Nhiễm, giống như mang theo tình yêu của người mẹ, nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, bác thật sự thích cháu, A Mộ có thể gặp được cháu, là phúc khí của nó."



Cô gái kiên cường dũng cảm như vậy lại nỗ lực sống, thật sự làm người ta đau lòng cũng làm cho người ta thích.

Đột nhiên nhiên mẹ Lục nói lời này, Tống Nhiễm nghe, chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh (2), cô vội lắc đầu, nói: "Bác người đừng nói như vậy, Lục ca ca cực kì tốt, cháu rất thích anh ấy."

(2) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Mẹ Lục ôn nhu mà nở nụ cười, nói: "Sau này A Mộ nếu không tốt với cháu, cháu cứ nói với bác, bác sẽ giúp cháu dạy dỗ nó!"

Tống Nhiễm nghe được cảm động, cái cảm giác được yêu thương che chở này, chỉ cảm thấy ấm áp đến tâm khảm.

Cô lập tức cảm thấy, cảm giác khoảng cách giữa mình và mẹ Lục, giảm đi rất nhiều. Không nhịn được khoác tay bà, không khỏi cảm khái nói: "Bác, lúc trước cháu còn lo lắng bacs không thích cháu đấy, lúc Lục ca ca nói muốn mang cháu đến nhà, cháu cũng không dám đến."

Bởi vì thái độ của mẹ Lục, lúc Tống Nhiễm nói chuyện với bà, liền không hề giống lúc trước xa cách, lời nói tự nhiên thân mật đi không ít.

Mẹ Lục nở nụ cười, vỗ vỗ tay cô: "Bác đáng sợ như vậy sao?"

Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Một chút cũng không đáng sợ, bác là người cháu thấy ôn nhu nhất."

mẹ Lục mặt đầy sủng nịnh, ngón tay nhẹ nhàng điểm (?) một cái trên mũi Tống Nhiễm: "Cháu đấy con bé này, miệng nhỏ cũng thật ngọt."

Khi nói chuyện,bà kéo tay Tống Nhiễm, tầm mắt ở trên người Tống Nhiễm đánh giá trên dưới một lát.

Tống Nhiễm thật gầy, lúc trước bà chỉ cảm thấy là cô bé này thích đẹp nên ăn ít, bây giờ biết được hoàn cảnh gia đình Tống Nhiễm, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng vô cùng thương tiếc.

Bà vô thức cầm tay cô càng chặt, đau lòng mà nhìn cô, nói: "Nhiễm Nhiễm, cơ thể của cháu cũng quá gầy, sau này không có việc gì thì thường xuyên đến nhà chơi đi, bác làm thức ăn cho cháu bồi bổ thân thể."

Con bé không có mẹ đau, sau này liền có bà đau con bé.

Đứa bé tốt như vậy, càng đáng giá để đối tốt.

_______________________________________________

Sau khi mẹ Lục biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là muốn nói cho con trai.

Làm bạn trai, Lục Mộ Trầm là người nên biết nhất.

Trong lòng chất chứa chuyện này, nôn nóng bất an, nửa giờ trước khi Lục Mộ Trầm về nhà cũng đã ở trong sân đi qua đi lại chờ.

Bố Lục ngồi ở trong sân, ngồi trên ghế dưới tàng cây, thấy bộ dáng sốt ruột của vợ, không nhịn được khuyên bà: "Bà cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước đi, việc này, bà sốt ruột nói cho A Mộ cũng vô dụng a."

Mẹ Lục vừa nghe, quay đầu lại liền trừng mắt chồng mình một cái: "Sao lại vô dụng? Ít nhất khi A Mộ biết, sẽ càng đau lòng Nhiễm Nhiễm chứ?"

Nói xong, lại không khỏi nhớ đến lúc tình cờ gặp Tống Nhiễm, nhớ tới cô còn nhỏ tuổi phải mang trên lưng nhiều thứ như vậy những thứ mà cô không nên mang, trong lòng không khỏi ê ẩm khó chịu.

Lại vừa nhớ đến nụ cười của cô, chỉ cảm thấy tim đau như thắt lại.

Tình cảnh như vậy, lúc trước chỉ thấy qua trong TV, lúc ấy chỉ là xem TV, liền đồng cảm như bản thân mình cũng bị đau lòng sắp không xong, bây giờ phát sinh đến người bên cạnh, chỉ hận không thể đưa Tống Nhiễm vào nhà, sủng cô như sủng con gái vậy.

Ở trong sân đợi hơn nửa giờ, rốt cuộc thấy xe nhà mình từ bên ngoài chạy về.

Xe mới vừa chạy vào, mẹ Lục liền bước đến.

Sau khi xe dừng lại, Lục Mộ Trầm mở cửa sau xe ra, bước xuống xe.

Thấy thần sắc của mẹ mình ngưng trọng đứng phía xa, không khỏi kỳ quái, mở miệng liền hỏi: "Mẹ, sao mẹ..."

Muốn hỏi "mẹ sao vậy", lại không nghĩ rằng, còn chưa kịp mở miệng, đã bị mẹ mình quơ một cái đã cầm được cổ tay ——

Biểu cảm của mẹ vô cùng nghiêm túc: "A Mộ con đến đây với mẹ, mẹ có chuyện rất quan trọng phải nói cho con."



Tiếng vừa dứt, kéo con trai đi đến cửa nhà.

Trong phòng Lục Mộ Trầm, an an tĩnh tĩnh.

Mẹ ngồi ở trên giường, Lục Mộ Trầm ngồi trên ghế của bàn học.

Lục Mộ Trầm rất ít thấy mẹ mình có biểu cảm ngưng trọng như vậy, lo lắng hỏi: "Mẹ, người rốt cuộc muốn nói gì với con?"

Mẹ Lục cũng không vòng vo với anh, đi thẳng vào vấn đề liền hỏi: "Gia cảnh của Nhiễm Nhiễm, con biết không?"

Lục Mộ Trầm ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu: "Không hỏi qua, làm sao vậy, mẹ?"

Mẹ Lục nhấp nhấp môi, thần sắc càng thêm ngưng trọng, mang theo vài phần thương xót, bà giữ chặt tay Lục Mộ Trầm, nhìn anh, từng câu từng chữ mà thấp giọng nói: "A Mộ, những việc chút nữa mẹ nói, con nhất định phải nghe thật kĩ——"

_________________________________________

Mẹ Lục đi rồi, Lục Mộ Trầm ngồi trên ghế, chậm chạp không động một chút.

Trong đầu tất cả đều là lời mẹ Lục vừa nói.

Bố bị tai nạn giao thông phải cắt chân, mẹ không cần cô, còn bé liền bắt đầu ở làm thêm kiếm tiền ở bên ngoài, muốn học tập muốn chăm sóc bố còn muốn nuôi gia đình...

Lục Mộ Trầm bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Tống Nhiễm, cô cười vui vẻ, cười đẹp đẽ sáng lạn như vậy. Lúc ấy anh liền nghĩ, cô gái này nhất định có gia đình rất hạnh phúc, nụ cười như vậy, đại khái chỉ có những cô gái sống thật vô ưu vô lự mới có.

Nhưng tất cả những lời mẹ nói với anh, đã lật đổ nhận thức lâu dài từ trước đến nay.

Vừa nhớ tới Tống Nhiễm thế nhưng từ bé phải sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, từ bé phải đi khắp nơi làm thêm... Anh tưởng tượng thấy cảnh tượng đó, bỗng nhiên trái tim không chịu khống chế, đau đến thắt lại.

Đôi mắt ê ẩm trướng khó chịu, anh ngẩng đầu lên, tay phải để trên mặt, che hai mắt lại.

Bỗng nhiên anh rất tự trách. Lâu như vậy, sao anh không phát hiện, sao anh lại không phát hiện ra chứ...

Nếu anh sớm một chút phát hiện hoàn cảnh Tống Nhiễm, căn bản là sẽ không để cô một người chống đỡ tất cả.

Trái tim đau đến nỗi phảng phất rất nhanh sẽ nổ tung, anh che hai mắt lại trầm mặc một lát.

Rất lâu sau, thời điểm tay phải buông xuống, vành mắt đỏ ửng.

Anh cầm lấy điện thoại, ngón tay run nhè nhẹ, tìm số của Tống Nhiễm.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, giọng nói vui vẻ của Tống Nhiễm từ đầu bên kia đầu truyền đến: "Lục ca ca, nhanh như vậy liền nhớ em sao?"

Cô cười hì hì, cách màn hình phảng phất đều có thể khuôn mặt tươi cười kia của cô.

Lúc trước anh vừa thấy Tống Nhiễm cười, chỉ biết cảm thấy ấm áp. Nhưng mà giờ phút này, lại đau lòng hoàn toàn nói không nên lời.

Đôi mắt lại muốn trướng lên, anh cầm điện thoại từ phòng ngủ đi ra, đi đến ban công.

Gió đêm thổi, đôi mắt thoải mái hơn một chút.

Lưng anh dựa vào lan can trên ban công, ngửa đầu, tiếng nói thấp thấp, mơ hồ mang theo một tia nghẹn ngào không dễ phát hiện, anh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừ, nhớ em."

Đầu bên kia điện thoại, Tống Nhiễm cười càng vui vẻ, nói: "Em cũng nhớ anh nha."

Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy cổ họng giống như bị cây đuốc đốt cháy, anh liếm môi dưới, hầu kết nóng bỏng, mở miệng, tiếng nói khàn đến lợi hại: "Tống Nhiễm ——"

"Hả?"

"Anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook