Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 14

Hạ Tiểu Chính

03/04/2021

Lâm Diệu đã không đến trường một tuần liền, Đường Hựu Trung đến tìm cậu liên tiếp hai ngày đều bị chặn lại, đến ngày thứ ba cậu ta bèn kéo Quý Chính Tắc đến cùng thì mới được vào.

Lâm Diệu đêm đó đúng thảm vờ lờ, đầu tiên là say bí tỉ ngã sấp mặt suýt vỡ đầu, sau đó bị anh trai lôi về tẩn cho lên bờ xuống ruộng, nếu không phải cậu gào khóc thảm thiết xin tha rồi biu ti phun ra hết sàn nhà trông vừa bẩn vừa thối, thì có lẽ đêm đó đã bị đánh cho lên bàn thờ ăn chuối ngắm gà khỏa thân rồi.

Lâm Diệu bị chấn động não nhẹ, đau đớn mệt mỏi nằm lì trên giường, đầu bị quấn mấy vòng băng gạc trắng, cả người gầy đi một vòng, tinh thần cũng sa sút tiều tụy, lúc này nhìn thấy Đường Hựu Trung vẫn còn cảm thấy sợ chết khiếp. May anh trai không đánh vào mặt nên cậu vẫn còn giả bộ phách lối được, lông mày rồi cằm kiếc là vênh hết cả lên, “Cháu trai nhìn ông nội bị mày làm hại đây này!”

Đường Hựu Trung thật hiếm thấy không đấu võ mồm với cậu, đôi mắt phượng cong cong, cậu ta nói: “Xin lỗi.”

Lâm Diệu ngẩn ra, có hơi lơ tơ mơ, đang định lên tinh thần chém gió mấy câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Còn chưa đợi bên trong đáp lại, Lâm Trạc đã tự ý mở cửa bước vào, ngay khoảnh khắc Lâm Diệu nhìn thấy mũi giày của anh trai thì lập tức phèn ẻ rúc người vào trong chăn, không để lộ ra dù chỉ một sợi tóc.

Lâm Trạc nhíu mày nhìn cái bọc lớn căng phồng giữa giường, giọng điệu lạnh lùng, “Dậy rồi? Dậy rồi thì đứng lên cho anh.”

Chăn bắt đầu run bần bật rồi truyền ra mấy câu đáp lại ấm ách run rẩy, “Chưa dậy chưa dậy đâu, em đang ngủ mà anh, ngủ say như chết luôn, huh —— “

Lâm Trạc cười lạnh rồi rời tầm mắt về phía hai người đang đứng. Quý Chính Tắc bình thản nở nụ cười lịch sự, “Chào anh Lâm.”

Lâm Trạc chỉ nhếch môi tượng trưng đáp lại, ​​”Chào cậu.”

Đường Hựu Trung đứng phía sau không nói câu nào, mây đen lởn vởn quanh người, Quý Chính Tắc huých bả vai cậu ta, “Đi thôi.” Rồi cố ý cao giọng trêu, “Đừng ở đây làm phiền Lâm Diệu ngủ nữa.”

Quý Chính Tắc cười híp mắt đi ra ngoài, “Tạm biệt anh Lâm.”

Lâm Trạc gật đầu, sắc mặt đã có phần nguôi ngoai, “Tạm biệt Quý thiếu.”

Đường Hựu Trung mặt lạnh đi sát qua Lâm Trạc, hai người ngắn ngủi đối mắt nhau một cách kịch liệt. Đường Hựu Trung đang định đi thẳng thì bỗng nghe thấy Lâm Trạc hạ giọng nói: “Tránh xa nó ra.”

———-

Nếu không phải sáng sớm Quý Chính Tắc bưng mì lên bàn thì Phương Yểu An có lẽ đã quên mất sinh nhật của mình là vào ngày hai tư.

Như thường lệ, vào ngày sinh nhật là anh sẽ ăn mì. Hồi Phương Nhất Giang vẫn còn sống thì năm nào ông cũng sẽ nấu cho anh một bát, sau đó Phương Nhất Giang mất, anh cũng đều một mình tới quán ăn để ăn một bát vì cả Diệp Mi và anh đều sẽ không nấu ăn.

Sinh nhật của Quý Chính Tắc là vào tháng chín, lúc đó anh cũng nấu cho Quý Chính Tắc một bát mì, tốn rất nhiều công sức đó, nấu xong cả phòng bếp cũng như vừa bị ném bom xong. Bao nhiêu công thế mà bát mì vẫn rất tệ, vừa xấu vừa khó ăn, anh thật không dám mang ra, vì thế rất ngượng ngùng mà nói với Quý Chính Tắc, “Ăn lấy lệ vài miếng thôi, còn lại thì để anh ăn nốt cho.”

Quý Chính Tắc nghe vậy bật cười, “Sao lại thế? Nếu muốn ăn nước miếng của em thì trực tiếp tới hôn này.” Hắn nhấp nhấp môi, ánh mắt mập mờ, “Cần gì vòng vo thế, em đâu có không cho anh hôn đâu?”

Món quà là một cây bút Parker[1], anh thật sự là không biết nên tặng gì, đau đầu mất mấy ngày liền đành phải âm thầm đi hỏi giáo viên cùng khoa, cuối cùng bỏ máy chơi game mà chọn một cây bút. Anh rất hồi hộp vì sợ Quý Chính Tắc coi thường món quà này, cũng may là Quý Chính Tắc rất thích, bình thường đều cẩn thận cất đi như cục vàng cục bạc, chỉ đến tiết Phương Yểu An thì mới lôi ra múa may nó trước mặt anh để cố tình cho anh thấy. Có một lần đang trong tiết, hắn đã giơ cây bút đó lên rồi hôn chụt một phát khiến anh đứng trên bục giảng mà đôi gò má đỏ bừng.

[1] Bút Parker: Thương hiệu được thành lập bởi ngài George Parker vào năm 1888, hiện nay thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Newell Rubbermaid, Mỹ. Thương hiệu Parker từ lâu đã gắn liền với độ tin cậy, chất lượng với tay nghề của các thợ thủ công cao cấp và có nhiều loại bút cùng mức giá phù hợp với từng ngành nghề.

Buổi sáng lúc ra khỏi nhà thì tuyết vẫn chưa rơi, nhưng vừa đến trường, tuyết đã rả rích rơi liên tục đến tận chiều, đến tận lúc tan làm mới dừng lại.

Phương Yểu An sợ lạnh nên đi đường mà cứ như chạy nạn, chỉ muốn nhanh về nhà cho ấm.

Thiếu niên mười bảy mười tám nhiệt lượng dồi dào, chút xíu lạnh thế này Quý Chính Tắc chả thèm để vào mắt. Hắn nặn một quả cầu tuyết rồi nghịch suốt đường đi, sau đó đột nhiên mỉm cười ném về phía lưng Phương Yểu An, “Hey!”

Phương Yểu An nghe vậy thì quay đầu lại, đột ngột bị cầu tuyết đập vào mặt khiến hai mắt đỏ bừng. Không phải là do anh quá yếu, mà là bị cầu tuyết đập vào mũi nên mắt mới không tránh khỏi đau xót.

Thấy anh bị đập vào mặt, Quý Chính Tắc vội vàng chạy tới ôm anh vào lòng sờ chỗ này nắn chỗ nọ, gần như bất đắc dĩ nói, “Anh đúng là người giấy mà.”

Phương Yểu An nhìn hắn đảo trắng thay đen, cố làm ra vẻ mà quát hắn, “Em dám đánh thầy giáo hả?”

Quý Chính Tắc trả treo, “Sao mà không dám? Thầy thì có gì mà phải sợ.” Hắn nhìn Phương Yểu An hồi lâu, đột nhiên ngoảnh đi ho khan một tiếng, mỉm cười đôi mắt ướt nhẹp, “Em chỉ sợ bà xã em thôi.”

Phương Yểu An cảm thấy toàn thân như đang bốc hơi, sau lưng rịn đầy mồ hôi, ngay cả mắt kính cũng bốc lên một tầng sương trắng, một lúc lâu sau mới khó khăn gần như là thầm thì trả lời hắn, “Ai là bà xã em?”

Quý Chính Tắc ghì chặt đôi bờ vai anh mà dỗ như dỗ con nít, “Được được được, không phải là bà xã, anh là tổ tông của em. Mau về nhà thôi, bị cảm lạnh người đau lòng cũng không phải là anh.”

Trên đường vắng người, cả hai còn nắm tay nhau một hồi rồi mới buông ra sau khi bước vào tòa nhà. Hai người một trước một sau lên cầu thang, lên tầng ba thì đột ngột đụng phải Chu Kỳ Minh đang đi xuống.

Chu Kỳ Minh có vẻ rất ngạc nhiên mừng rỡ, hai mắt sáng bừng lên, “Anh Phương, em vừa lên nhà anh tìm anh đây, em gọi điện thoại cho anh không được.”

Trong giờ dạy thì Phương Yểu An sẽ bật điện thoại chế độ im lặng, lúc này nghe thấy gã nói thì mới bật âm lên, “Tắt chuông, xin lỗi.”

Chu Kỳ Minh mỉm cười tỏ ý không sao, bất chợt gã thấy Quý Chính Tắc đang đứng phía sau Phương Yểu An, đầu mày gã hơi nhướn, rõ ràng là vẫn còn ấn tượng với hắn. Gã liền nhìn chằm chằm Quý Chính Tắc với vẻ cảnh giác và nghi ngờ.

Quý Chính Tắc đút tay vài túi quần, cũng không thèm liếc mắt nhìn gã mà lạnh lùng đi thẳng lên lầu.

Phương Yểu An hỏi, “Sao hôm nay cậu lại về thế?”

Bấy giờ Chu Kỳ Minh mới thu hồi tầm mắt, “À, không phải mẹ em bị ốm ư, em xin nghỉ về thăm bà một ngày, tối nay lại đi.”

“Dì bị ốm sao?”

“Không sao đâu, cảm vặt thôi, nhưng trong điện thoại nói kinh thiên động địa khiến em sợ đến mức mua vé mà tay cũng run. Kết quả về thấy thì ôi thôi khỏe vâm, sốt siếc là bay sạch, khiến em về một chuyến mất không.” Chu Kỳ Minh cười bất lực.

Phương Yểu An cũng cười, “Cậu không ở nhà nên dì nhớ cậu đấy.”

“Mẹ em nào nhớ em đâu, bà là muốn em về tìm con dâu cho bà đấy, người già nghỉ hưu nhàn rỗi mà, suốt ngày bận bịu mấy chuyện không đâu này, chắc anh cũng phiền lắm đúng không?” Gã dừng chốc lát, lại nói tiếp, “Nhưng em cũng nên về rồi, phương Nam tốt thì tốt thật nhưng em không quen được. Em đang xin công ty đây.” Gã lại nhìn Phương Yểu An, “Anh Phương.”



“Ơi?”

Lúc Chu Kỳ Minh cười thì đôi mắt sẽ híp lại trông rất nhã nhặn, “Em nghe mẹ em nói anh tìm được bạn gái rồi à, ha ha, năng suất thật đấy, xem ra em phải cố gắng nhiều hơn rồi.”

Phương Yểu An đang không biết đáp lại gã kiểu gì thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Quý Chính Tắc gọi tới. Anh sững sờ hai giây, gật đầu xin lỗi Chu Kỳ Minh rồi ấn nghe điện.

Một câu không đầu không đuôi vang lên, “Lên đi.”

“Chờ chút đã.”

“Bây giờ, lên luôn.” Quý Chính Tắc hít sâu một hơi, giọng điệu lạnh xuống mang theo vẻ uy hiếp quen thuộc, “Anh mà còn không lên là em xuống lôi lên đấy.”

Lần trước khi Quý Chính Tắc nói câu này là hắn rủ anh đi tắm chung nhưng nói mỏi mồm anh cũng không chịu đi, Quý Chính Tắc khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm rồi bảo: “Anh mà còn không vào là em ra bếch anh vào đó.” Nói xong cũng lao luôn ra trực tiếp vác anh vào phòng tắm xử lý anh từng phát một.

Phương Yểu An lặng lẽ đỏ mặt, anh cầm điện thoại liếc Chu Kỳ Minh, cúi đầu khẽ “Ừ” rồi cúp điện thoại.

“Ừm, tôi có chút việc gấp nên lên trước nhé.” Anh vừa định lên lầu thì sực nhớ ra một chuyện, lại quay đầu nói với Chu Kỳ Minh, “Tối về công ty chú ý an…”

Chu Kỳ Minh đột nhiên ngắt lời anh, “Việc gấp gì vậy anh?”

Phương Yểu An lời nói ra môi luôn thật thà, huống chi là nói dối, thật lâu sau mới bịa ra được cái cớ ngốc nhất trần đời, “Tôi, tôi đau bụng.”

Chu Kỳ Minh bật cười, như thể đã nhìn thấu anh.

Phương Yểu An ngượng đến ngay cả đầu cũng khó ngẩng lên nổi, “Tôi lên trước đây.” Anh vội vàng lên lầu, chợt nghe thấy tiếng Chu Kỳ Minh gọi anh từ phía sau, “Anh Phương.”

Phương Yểu An quay đầu lại, nhìn thấy Chu Kỳ Minh híp mắt cười rất ôn hòa, “Sinh nhật vui vẻ.”

Phương Yểu An há hốc miệng, sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn đáp, “Cảm ơn.”

Anh hơi bất ngờ khi thấy Chu Kỳ Minh lại nhớ ngày sinh của anh, nhưng cẩn thận nhớ lại thì hình như năm nào Chu Kỳ Minh cũng đều gửi lời chúc sinh nhật cho anh.

Sau khi vào nhà, Quý Chính Tắc đang ở trong bếp, hiếm khi không đứng chặn anh từ ngay ngoài cửa. Phương Yểu An nhìn ra được hắn đang tức giận, vì vậy dè dặt đứng mãi cho đến khi tất cả các món được bưng ra bàn, và món cuối cùng – canh thịt vịt hầm đông trùng hạ thảo hoa huệ tây được đặt xuống trước mặt Phương Yểu An.

Phương Yểu An vốn hay bị đau dạ dày, lần uống say đó đã đốt cháy lục phủ ngũ tạng anh suốt mấy ngày liền, dạ dày khó chịu như bị ai kéo, Quý Chính Tắc rất để ý chuyện đó và bắt đầu mua thuốc về điều dưỡng cho anh, rất tốn công phu.

Phương Yểu An xới cơm rồi đặt xuống trước mặt Quý Chính Tắc, Quý Chính Tắc mặt lạnh không động, Phương Yểu An tự dưng thấy hơi áy náy mà nhìn bàn cơm, “Cảm ơn.”

Quý Chính Tắc nâng mắt nhìn anh, “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn em hôm nay đã nấu nhiều món như vậy.”

Quý Chính Tắc hừ lạnh một tiếng, cố ý làm khó anh, “À thế à? Chê em bình thường nấu ít?”

Phương Yểu An bị hắn làm cho nghẹn họng, níu hết cả lưỡi nói, “Không phải, anh không có ý đó, anh chỉ là cảm ơn em…”

Bấy giờ Quý Chính Tắc mới khẽ nhếch môi cười, có vẻ như rất hài lòng với vẻ lúng túng của anh, hắn cầm đũa lên rồi bảo, “Vậy thì ăn nhiều chút đi, phải uống hết canh cho em đó, không biết món này đã xài hết bao công sức của em đâu.”

Phương Yểu An ấp úng gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn không ăn hết được, sức ăn của anh bé, cho dù uống ngụm to cũng phải chào thua.

Ngoài ra còn có một cái bánh gato nữa mà không biết Quý Chính Tắc mua từ lúc nào, trông nó chỉ nhỏ như lòng bàn tay được cắm cây nến hình thức phía trên, hắn bảo Phương Yểu An thổi.

Đèn không tắt, Phương Yểu An cũng không ước gì, cứ ngơ ngác làm theo. Quý Chính Tắc gạt kem sang một bên, xúc một thìa nhỏ cốt bánh rồi đút vào miệng Phương Yểu An.

Phương Yểu An thụ động ăn vài miếng, Quý Chính Tắc cúi đầu nhìn anh, cười khẽ rồi hôn lên trán anh, mang theo vẻ ám muội mà đầy ắp dịu dàng, “Giỏi lắm, chúc mừng sinh nhật cục cưng của em.”

Phương Yểu An ngậm bánh, hô hấp hơi đình trệ, ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên y như con tôm luộc. Quý Chính Tắc cười bảo, “Anh ngượng gì hả? Không biết là ai nhất quyết đòi làm cục cưng của người ta ý nhỉ?”

Phương Yểu An khó mà phản bác được. Quý Chính Tắc dắt anh vào phòng ngủ và đặt anh ngồi xuống mép giường, “Nhắm mắt lại nào.”

Phương Yểu An ngoan ngoãn nhắm mắt, chợt nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, sau đó cảm nhận được Quý Chính Tắc buộc thứ gì đó lên cổ tay anh, vừa buộc xong thì anh cũng mở mắt. Đó là một chiếc vòng tay dây đỏ được bện đơn giản và khảm hai khóa kim loại hình vòng cung, nơi giao nhau được đặt một viên kim cương nhỏ óng ánh và được mài giũa rất tinh xảo, chỉ có một điều là chiếc vòng trông quá mỏng và có phần hơi nữ tính. Có điều khung xương Phương Yểu An nhỏ, hơn nữa da lại trắng, sợi dây đỏ được buộc lỏng treo trên cổ tay trắng gầy và hai thứ đã bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Đôi mắt Quý Chính Tắc sáng ngời, hiển nhiên là rất hài lòng, “Anh coi đẹp không? Đừng chê nó nhỏ nhá, em tự tay làm đó.”

Phương Yểu An cả kinh, “Tự em làm á?!”

Quý Chính Tắc nhướn mày, “Cũng không phải tất cả. Năm ngoái bọn em đi Nam Phi chơi, à, anh còn nhớ không? Lần đầu tiên em thấy anh ở trường là đã khai giảng được một tuần rồi, chứ hôm khai giảng là em vẫn còn ở Nam Phi cơ, chủ yếu là do anh trai Lâm Diệu có cửa đi.” Lâm Trạc sau khi học đại học xong đã dát một lớp vàng rồi đi du học nước ngoài, tuy tính gã lạnh lùng nhưng khi sống ở nước ngoài lại rất suôn sẻ thuận lợi, “Điểm đến cuối cùng là Namibia, ở đó có mỏ khai thác khoáng sản, là nhà của một tay người Mỹ bạn anh trai Lâm Diệu. Em thấy tò mò nên theo xe khai thác đi xuống xem, lúc mới thấy thì thứ này trông đen sì y như cục than. Ông chủ quặng bảo cho em một miếng, em chọn đại miếng này rồi về mài thử, kết quả mài ra được độ tinh khiết còn rất cao.” Quý Chính Tắc khẽ bật cười, trầm giọng nói, “Em định làm nhẫn, nhưng lại sợ anh không chịu đeo.”

Phương Yểu An nhìn hắn, cũng không rõ là mình đang suy nghĩ gì nữa, đầu óc dường như đã không thuộc về chính mình, ngay cả đại não cũng hỗn độn đầy thứ hầm bà nhằng.

“Hồi còn nhỏ em không hiểu sao con gái lại thích chơi búp bê, còn suốt ngày thay quần áo cho nó nữa, này có gì hay đâu mà chơi? Lúc ý Lâm Diệu nói với em là cái này cũng giống khi bọn con trai chơi game mua trang bị các kiểu thôi, trang bị càng đẳng cấp càng dễ khoe, lúc đó em còn thấy nó nói khá đúng. Sau này mới biết là không phải, em chỉ là thấy anh rất đẹp và muốn mua cho anh tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời này, em không muốn khoe, chỉ muốn cho một mình mình ngắm thôi.”

Phương Yểu An bảo, “Anh không đẹp như vậy đâu.”

Quý Chính Tắc như thể không nghe thấy những lời của anh, vẫn tự nhiên nói, “Em hỏi Lâm Diệu là anh có đẹp không? Nó bảo đẹp, thế là em đánh nó. Em hỏi lại lần nữa, nó bảo không, em lại đánh nó tiếp.”

“Em điên à?”

Quý Chính Tắc bật cười đôi mắt cong cong, trông vừa đẹp trai lại rất lưu manh, “Em cũng thấy thế. Chậc, anh đẹp như này mà nó lại bảo anh không đẹp thì đúng là mù, đáng đánh. Nhưng nếu nó thấy anh đẹp thì đụ mẹ, nó dựa vào gì mà dám thấy anh đẹp chứ?”

Anh nhìn Quý Chính Tắc với vẻ mặt phức tạp, “Đầu óc em thật sự có vấn đề rồi.”



“Chắc vậy đấy, anh có thể chữa được không?”

“Anh có thể chữa em trực tiếp thành bại não.”

Câu này không biết đã chọt đúng dây thần kinh nào của Quý Chính Tắc mà hắn bỗng sững người rồi ngã vật ra giường cười không ngậm được mồm, cười khoa trương đến mức ngay cả giường cũng chấn động theo.

Cười đúng thật là có thể lây nhau, Phương Yểu An vốn là không muốn cười, nhưng sau khi thấy hắn cười không dừng được thì cũng không biết sao lại cười theo. Cứ cười như vậy đến cuối cùng đành phải ôm bụng ngồi xổm ở cuối giường, nước mắt tràn bờ mi, từ trước đến nay anh chưa từng cười thế này bao giờ và cũng không sao giải thích nổi hiện tượng này.

Anh cố hết sức để bình tĩnh lại và hỏi Quý Chính Tắc, “Rốt cuộc em đang cười cái gì vậy?”

Quý Chính Tắc lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, “Em cũng không biết nữa, anh làm gì em cũng thấy buồn cười hết.”

Chưa từng có người nào phát hiện ra tài năng hài hước thiên bẩm trên người anh cả, “Gì cơ?”

“Bây giờ mà anh đứng lên nhảy vũ điệu thỏ [2], em cũng có thể thấy anh là thánh nhảy được luôn.” Quý Chính Tắc cúi đầu, tự giễu cười, “Đúng là hết thuốc chữa nhỉ?” (Giờ mà anh đứng lên múa quạt em cũng có thể thấy anh là em guột anh Pảnh được luôn :)))

[2] Bunny dance ở link này cho bà con nào muốn xem nè :)))))

Phương Yểu An ngừng lại, ánh mắt lấp lánh, khẽ mấp máy môi, “Anh sẽ không nhảy vũ điệu thỏ đâu.”

Quý Chính Tắc ngồi xổm trước mặt anh, vùi mặt vào đầu gối cười một hồi rồi mới cầm lấy tay anh. Cổ tay ấy nhỏ xinh trắng nõn như cọng hành trắng, phía trên được buộc một sợi dây đỏ và khẽ đung đưa theo từng chuyển động của tay.

Quý Chính Tắc hôn lên cổ tay anh, ngón tay khẽ ve vuốt dọc theo sợi dây bện đỏ, sóng mắt dịu dàng, “Thật xinh đẹp, anh đẹp và nó cũng đẹp.”

Phương Yểu An bày tỏ, “Đâu ít người đẹp đâu.”

“Anh là người đẹp nhất.” Quý Chính Tắc ngẩng đầu nhìn anh, thần thái dập dìu trong con ngươi như được nạm hai viên hổ phách màu sắc ấm nhuận, “Lúc đó anh đã nói với em rằng em sẽ gặp hàng chục triệu người trong đời và anh chỉ là một người bình thường nhất trong đó. Nhưng em thì nghĩ, gì mà bình thường nhất chứ, cho dù em có gặp hàng trăm tỷ người thì anh cũng vẫn là người đẹp nhất.” Hắn khẽ mỉm cười, hiếm khi tỏ ra trầm ổn thành thục, “Em biết thế giới rất lớn, người cũng rất đông. Nhưng tại sao anh lại luôn nghĩ rằng em sẽ thích người khác? Tại sao anh lại không nghĩ thế giới nhiều người như vậy mà em vẫn mãi chỉ thích một mình anh thôi?”

Trái tim Phương Yểu An nhảy nhót loạn xạ như muốn phá vỡ lồng ngực mà ra, anh chợt có cảm giác nghẹt thở như máu chảy ngược, tầm nhìn trở nên hỗn loạn như đất trời đang điên cuồng rung chuyển.

Anh cũng muốn hỏi Quý Chính Tắc rằng, hắn không duyên không cớ thích anh là do đâu? Song vấn đề này anh đã hỏi quá nhiều lần rồi, và ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy nó thật nhàm chán và hủy hoại bầu không khí.

Nhưng sao anh có thể không hỏi cho được đây? Thuở thiếu thời binh hoang mã loạn, cái thích nó lại tới quá dễ dàng, từ đầu chí cuối anh vẫn chỉ nghĩ rằng thứ mà Quý Chính Tắc yêu chính là gương mặt này của anh. Nhưng một khuôn mặt thì có thể bảo tồn được bao lâu đây? Anh năm nay cũng đã tròn ba mươi ba rồi, anh còn có thể “đẹp” được mấy năm nữa?

Loại cảm giác bồn chồn như giòi bọ nhấm thân này không ngừng gặm nhấm hy vọng nơi anh. Mỗi một lần anh bị thứ tình cảm trong sáng ấu trĩ cuồng nhiệt này làm cho lu mờ tâm trí, thì lại là một lần bức tường lý trí ích kỷ kín kẽ kia sẽ sáng lên hồi chuông cảnh tỉnh với anh.

Thật ra, cho dù anh có hỏi thì Quý Chính Tắc cũng không biết phải trả lời thế nào. Trong quan niệm của Quý Chính Tắc, thích thì chính là thích, hắn đâu biết thích một người là phải phô ra nhiều lý do như vậy, hơn nữa thích rõ ràng là một trường hợp bất khả kháng không thể nào đoán trước được, mà sao cứ nhất thiết phải bắt hắn nói theo khai thừa chuyển hợp[3].

[3] Khai thừa chuyển hợp: là một trong những cấu trúc câu của thơ Đường. Khai là câu mở đầu, thừa là câu hai chuyển tiếp câu đầu, chuyển là câu ba chuyển từ đề mục để khởi phát ý mới và hợp là câu bốn hội tụ của ba câu trên nhập lại. Nó cũng là một ẩn dụ cho một hình thức cố định và cứng nhắc.

Hắn mang theo suy nghĩ hào hứng tràn trề mà theo đuổi thầy giáo cấp ba yên tĩnh khô khan nhưng lại thông tuệ xinh đẹp này, để đến kết quả là chính mình tự bước vào rồi lõm sâu vào đầm lầy và không thể tự cứu lấy bản thân được nữa.

Phương Yểu An say mê mà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của Quý Chính Tắc, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mày, hốc mắt, chóp mũi và sau cùng là ngậm lấy đôi môi hắn rồi chậm rãi liếm.

Quý Chính Tắc chỉ trợn tròn mắt sững người trong hai giây, sau đó đảo khách thành chủ ôm lấy anh ngồi lên đùi mình, siết lấy gáy anh và mãnh liệt hôn xuống. Phương Yểu An níu lấy cổ hắn, hai người trao nhau bát cháo lưỡi, âm thanh mút liếm triền miên thổi vào nơi màng nhĩ.

Quý Chính Tắc ngậm lấy tai anh mà khuấy động, khẽ cắn lấy dái tai non mịn rồi mút liếm khiến xương anh như nhũn như tan. Anh ửng hồng đôi má, siết lấy áo quần Quý Chính Tắc không ngừng thở hổn hển.

Những gì anh nói trong đêm say ấy đều là sự thật. Anh thích được Quý Chính Tắc hôn, ôm, liếm và nện anh, cùng với hết thảy thô bạo và niềm dịu dàng trong cuộc yêu của Quý Chính Tắc, anh cũng đều thích.

Anh bỗng nhiên muốn được say thêm lần nữa, để có thể nói ra thêm thật nhiều sự thật mà anh không biết cũng như không dám thừa nhận.

Nụ hôn của Quý Chính Tắc rơi xuống bên cổ anh, và hơi thở nóng rẫy ấy cũng như sắp thiêu cháy anh, hai người ôm chặt lấy nhau, cùng trao nhau hơi nóng của ngọn lửa thảo nguyên. Anh tự mình cởi quần áo, Quý Chính Tắc vùi đầu xuống mút đầu ti anh, viên thịt nhỏ được mút đến hồng hào vươn thẳng, ngay cả quầng vú cũng không chịu thua kém mà căng phồng.

Anh ý loạn tình mê bắt đầu rên rỉ, toàn thân nóng bừng, chút lý trí tự cho mình là đúng vừa rồi đã bị ngọn lửa dục vọng thiêu cháy cho không còn một mảnh, hệt như một trò hề chẳng diễn nổi ba giây. Tay Quý Chính Tắc mò mẫm thăm dò giữa hai chân anh, anh duỗi cổ mở rộng hai chân, mỗi tấc da thịt mềm mịn đều được lòng bàn tay dày rộng nóng ấm của cậu thiếu niên ve vuốt từng chút một, mỗi giây mỗi phút ấy đều khiến anh rơi vào khoái cảm như sắp về cõi chết.

Chỉ trong tích tắc, ý dâm nổi lên, anh nghĩ, chết thì chết, anh cứ làm cho đã đi, nếu chẳng may có nghiện thật thì chết cũng sẵn lòng.

Lúc Quý Chính Tắc tiến vào khiến anh rất đau. Phương Yểu An cố chịu đựng, chỉ cau mày lại, đôi gò má ửng hồng như hoa đào mùa xuân, khẽ rên rỉ thở hổn hển rồi thả lỏng người, đôi chân thon dài quặp lấy vòng eo săn chắc của cậu thiếu niên. Cái thứ đó rất cứng, rất to, thẳng đứng và lấp đầy bên trong anh, Phương Yểu An sợ hãi mà vươn tay kiểm tra bụng mình, anh thấy quy đầu khổng lồ bên trong như đang muốn phá ruột mà vươn ra.

Quý Chính Tắc mãnh liệt đẩy hông vừa nhanh vừa ác, háng va chạm với mông anh tạo ra âm thanh bạch bạch bạch vang vọng khắp phòng. Côn thịt đáng sợ gớm ghiếc không ngừng đâm vào trong miệng huyệt mềm mại, nện cho cặp mông đẫy đà của anh run lẩy bẩy và đỏ ửng đầy dâm đãng.

Phương Yểu An bị đỉnh đến nghiêng nghiêng ngả ngả, eo mềm nhũn xiêu vẹo, hai chân run run gần như không thể quặp lấy eo cậu thiếu niên được nữa. Phần thịt bên trong lỗ nhỏ bị đâm chọc cho lộn cả ra ngoài, lối vào ướt át mềm mại quấn chặt lấy côn thịt không còn khe hở vang lên tiếng nước xì xụp theo từng chuyển động, túi tinh nặng nề va vào miệng huyệt tạo ra một vòng bọt trắng.

Quý Chính Tắc nhay nhay vành tai anh, giọng điệu sệt mùi tình dục đến không thể tan ra, lúc gọi anh là thầy, lúc lại gọi là cục cưng của em, hơi thở nóng ẩm của hắn liên tục phả vào tai Phương Yểu An, “Thật muốn đeo lắc chân gắn chuông bạc cho anh, như vậy mỗi khi nện anh thì nó sẽ kêu leng keng leng keng, không biết sẽ dâm tới cỡ nào nữa nhỉ.”

Phương Yểu An mặt đầy nước mắt, bị chịch cho sắp khô cạn cả nước, đầu óc thì hỗn loạn, cuộc yêu mãnh liệt khiến cả người anh lâng lâng như bay trên mây. Anh bị trói chặt trong vòng tay của Quý Chính Tắc, giờ phút này chỉ biết co rút lại rồi co quắp hét chói tai, thở dốc, cả người ưỡn ra cong xuống như một câu cầu đơn mỏng.

Quý Chính Tắc trần truồng ngồi ở mép giường, côn thịt tạm đình chiến đang nằm trong đám lông mu lộn xộn và bết vài chỗ cho bị dính tinh dịch, trông nó vẫn đang khá sung sức khiến lòng người chấn động. Hắn có chút cáu kỉnh, giống như bị nghiện thuốc lá và bỗng thấy trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, tuy rằng hắn không hút thuốc, nhưng lúc này lại rất muốn hút một cây.

Bây giờ hắn thật không biết phải làm sao với người này nữa. Trước nay cuộc sống của hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió cũng như đã quen thói tùy tiện làm liều, giờ đây lại đột ngột rơi vào trong vũng lầy tình yêu tuổi thanh xuân và không có cơ hội vùng vẫy nào cả. Hắn vốn không muốn vẫy vùng, nhưng hắn lại ghét thái độ tỉnh táo bàng quan của Phương Yểu An khi nhìn hắn sa đọa, chính điều này đã khiến hắn cáu kỉnh không dứt nhưng lại vô cùng bất lực.

Phương Yểu An cuộn tròn người run rẩy nằm nghiêng bên kia giường, tấm lưng trần trụi mang tới cảm giác thuần túy là gầy trơ xương, nhưng lúc làm tình lại có một vẻ phong tình ướt át diễm lệ, hoặc chỉ có thể gọi là phong tình trong mắt Quý Chính Tắc. Hắn đã liếc nhìn thân thể này đã không biết bao nhiêu lần, tấm lưng nhỏ gầy, vòng eo thon gọn và cặp mông đẫy đà, da thịt trắng nõn đỏ ửng khi đạt cực khoái và tinh dịch trắng đục chảy ra từ lỗ nhỏ dâm đãng diễm lệ, cùng với đôi chân dài trắng nõn vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Thật đẹp làm sao, hắn nghĩ.

Quý Chính Tắc mất sức ngã xuống, hắn ôm lấy bờ vai gầy gò và lướt tay xuống thắt lưng Phương Yểu An, đôi môi khô ráo dịu dàng ve vuốt sau vai anh.

Hắn nghĩ bản thân hình như đã mắc chứng mê người gầy, thời gian trôi qua, dần sẽ biến thành chứng mê người già, rồi suy cho cùng là chứng yêu Phương Yểu An.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tràn Ngập Nguy Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook