Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 11: Tượng đất huệ sơn – 3

Thính Phong Mãn Lâu, Niệm Tiểu Duệ

03/12/2016

Lúc này, bốn người đang ngồi yên lặng trong quán kem.

‘Leng keng leng keng đinh…’

Tiếng chuông di động của Nghiêm Dương đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Nhâm Lê hít sâu một hơi, di động, thật đúng là một thứ tốt.

“Tìm được rồi…Ừ…tôi lập tức qua ngay…”

Đặt điện thoại di động xuống, Nghiêm Dương cười cười mang theo ý xin lỗi hướng về phía Y An.

“Cậu Y, hôm nay e là không thể cùng cậu nói chuyện lâu hơn nữa, vụ án tôi đang nhận có vài tình huống mới.”

Y An nhìn đồng hồ:

“Cũng được, tôi cũng có một ca giải phẫu, ngày khác chúng ta sẽ nói chuyện.”

Nhâm Lê nhìn nhìn Y An, lại nhìn nhìn Nghiêm Dương, đột nhiên lên tiếng:

“Để tôi và anh cùng đi xem sao.”

Nói xong, Nhâm Lê liền hối hận. Trước đây mặc kệ Nghiêm Dương cùng cậu có quan hệ bình thường cỡ nào, chỉ cần thấy Y An trưng ra bộ mặt đầy mây đen kéo tới đã đủ để cậu lo lắng đề phòng.

Ai ngờ, Nghiêm Dương lại nhướng nhướng lông mày:

“Được, mang theo cả Hi Hi đi cùng.”



“Ha ha, ha ha.”

Nhâm Lê cười gượng hai tiếng, nhìn nhìn Y An:

“Anh họ…”

Y An tuy rằng bình thường đối với Nhâm Lê có thái độ kì quái, nhưng trước mặt người khác cũng vẫn giữ mặt mũi cho cậu em họ này:

“Đi đi.”

Nhâm Lê nhanh chóng cam đoan:

“Em nhất định sẽ về nhà đúng giờ.”

Y An cười nhạo một tiếng, lắc đầu, tiêu sái rời đi.

Nhâm Lê quay đầu lại liền thấy Nghiêm Dương đang nâng cằm nhìn cậu, nhớ tới mấy lời vừa nói với Y An, mặt không khỏi có chút đỏ lên:

“Anh không vội sao?”

Nghiêm Dương cười cười:

“Đi, chúng ta đi xem xem.”

Nói xong, tự giác ôm lấy Hi Hi. Nhâm Lê gật gật đầu, đi theo Nghiêm Dương ra khỏi quán kem.

Trên xe.

Nghiêm Dương đánh tay lái, nhìn về phía trước.



Hi Hi thì trước khi lên xe liền ồn ào đòi về nhà, Nhâm Lê cũng không kiên nhẫn phất phất tay, cho nó đi. Nghiêm Dương tuy rằng lo lắng, nhưng nghĩ đến đôi mắt xanh biếc kia của nó, đem lời muốn nói nuốt lại vào trong bụng. Hẳn là không có ‘người’ nào có thể tổn thương đến nó đi…

“Thực ra Hi Hi không phải là người…”

Nhâm Lê do do dự dự mở miệng.

“Ừ?”

Nghiêm Dương nhíu mi, tôi đã xác định nó không phải là người.

“Tôi học đại học chính là học về khảo cổ, cả ngày cũng giáo sư đi khắp thế giới.”

Nhâm Lê hơi hơi nở cụ cười, bắt đầu kể lại chuyện xưa về Hi Hi:

“Lại nói tiếp, thật không thể tin nổi, nhưng anh cũng tin là có quỷ tồn tại chứ, đại khái cũng có thể chấp nhận đi. A, lại nói tiếp, giáo sư của tôi rất quen thuộc với ông nội tôi, vì thế tôi thường xuyên đi theo làm trợ thủ cho ông ấy. Tuy rằng nói là học khoa chính quy, nhưng đãi ngộ không khác biệt lắm so với nghiên cứu sinh. Tôi ba năm ấy vượt qua động đất Vấn Xuyên, đào ra được không ít thứ tốt. Phía bên Thiểm Tây có một thôn trang nhỏ vì chấn động mà lộ ra một ngôi mộ cổ. Lại nói tiếp cũng thật quỷ quái, vốn là một ngôi mộ cổ không đáng chú ý, ai ngờ dưới ngôi mộ đó lại che giấu huyền cơ. Ngôi mộ nhỏ không đáng chú ý kia lại che lấp một ngôi mộ Chiến quốc. Mà ba học giả đi xuống trước đó cùng người dân trong thôn mỗi người đều ồn ào phải niêm phong mộ lại. Anh nói người dân trong thôn thì không nói làm gì, vì cái gì ngay cả những học giả ấy cũng đồng ý niêm phong mộ chứ? Giáo sư của tôi vẫn không hiểu được, thẳng đến một lần cũng một học giả từng đi vào ngôi mộ kia uống rượu, người nọ rượu vào rồi mới từ từ nói ra mọi chuyện. Thì ra, dưới hai tầng mộ kia còn có ngôi mộ thứ ba! Ngôi mộ ở trên cùng là của thời Đường, cũng không phải mộ gì lớn, không có gì hay ho để xem. Nhưng tầng mộ thứ hai đích xác là một ngôi mộ thời Chiến quốc, có giá trị nghiên cứu rất lớn. Tầng mộ thứ ba so với tầng mộ thứ nhất còn nhỏ hơn, nhưng kỳ quái là niên đại của ngôi mộ thứ ba muộn hơn hai ngôi mộ kia rất nhiều. Lúc ấy theo xuống mộ cũng có mấy người ‘có tay nghề’, cũng rất có kinh nghiệm. Lúc nhìn thấy bố cục này, không nói hai lời ở tầng mộ thứ ba cúng bái dập đầu rồi để lại toàn bộ dụng cụ mang theo người rời đi. Vẫn là có một người ‘có tay nghề’ trẻ tuổi nhìn đám học giả cùng người dân trong thôn còn muốn di chuyển tầng mộ thứ ba kia nhịn không được khuyên vài câu, nói mộ này không thể động, bảo đám học giả cùng thôn dân nhanh chóng rời đi. Mấy thôn dân này đều là đến xem náo nhiệt, nhìn mấy người ‘có tay nghề’ kia ngay cả cơm cũng không muốn ăn đã vội vàng rời đi như thế trong tâm sớm đã có chút khiếp sợ, khi người trẻ tuổi kia vừa nói như thế, liền tản đi hơn một nửa, chỉ để lại vài người gan lớn không tin chuyện quỷ quái. Đám học giả kia cũng không, thật vất vả mới phát hiện ra chuyện này sao có thể rời đi chứ? Duy vật duy cả đời tất nhiên cũng không tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ, nói cái gì mà sẽ không rời đi. Lúc trước ông trưởng thôn nói nếu xuống mộ nhất định phải đem mấy người… ‘có tay nghề’ kia đi theo, bằng không sẽ không xuống, không có cách nào mới để cho họ xuống, hiện tại nếu đi thì các người cứ đi đi, lôi kéo theo chúng tôi định làm gì. Người trẻ tuổi kia dù sao cũng còn trẻ, nhìn một đám học giả lớn tuổi không đành lòng để họ lại trong mộ, liền ở lại, đợi xem nếu có chuyện gì xảy ra thì còn có thể cứu vài người. Người trẻ tuổi kia tuổi cũng không lớn, nhưng mấy người… ‘có tay nghề’ kia bối phận cũng cao, người đầu lĩnh thấy người trẻ tuổi muốn ở lại, suy nghĩ một chút, đưa cho anh ta vài lá bùa rồi mới rời đi.”

Nói đến đây, Nhâm Lê thở dài:

“Đến tận khi tôi cùng giáo sư đến nơi đó, tôi mới biết được lá bùa ấy, nếu như có thể đoán trước sự việc, tôi nhất định sẽ không để cho giáo sư đi.”

Nghiêm Dương rất không lịch sự ngạc nhiên nói:

“Bùa đó thế nào?”

Nhâm Lê lắc đầu, tiếp tục kể chuyện xưa:

“Người trẻ tuổi kia thấy đám học giả này đông sờ sờ tây chạm chạm cũng không nói gì, chỉ trộm đem hương nhang thơm mát phất một chút lên người mấy học giả này, sau đó hai tay cầm hương nhang còn chưa tắt hướng bốn phương đông, tây, nam, bắc phất phất, lúc đầu mọi người vẫn không phát hiện ra có gì kỳ quái, qua một thời gian ngắn sau mới phát hiện hương nhang kia mặc dù là khói nhưng không có chút nào tỏ ra là sẽ tan đi. Qua đại khái khoảng một hai giờ, người trẻ tuổi kia liền ngã xuống đất run rẩy, sùi bọt mép, một đám học giả sợ đến mức ngốc lăng, một thôn dân biết chuyện được người trẻ tuổi dặn dò trước đó mới móc từ trên người người trẻ tuổi kia một lá bùa cho người ấy ăn mới dần dần hồi phục bình thường. Người trẻ tuổi sau khi ăn lá bùa vào liền dần dần khá hơn, mặt trắng bệch nghiêm nghị bảo nhóm học giả mau chóng đi ra ngoài. Nhóm học giả dù đã đọc sách cả đời nhưng chưa từng thấy chuyện ly kỳ như vậy, cũng không nói nhiều gật đầu đáp ứng người trẻ tuổi. Ai ngờ vừa mới đi ra khỏi tầng mộ thứ ba, hương nhang kia lại tiêu hao hết, hơn nữa tốc độ còn nhanh chóng gấp đôi, người trẻ tuổi lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi ai có đem thứ gì từ tầng mộ thứ ba ra theo không. Nhất thời không có ai trả lời, thẳng đến khi một thôn dân giống như người trẻ tuổi trước đó cũng miệng sùi bọt mép ngã xuống đất mới có một thôn dân sắc mặt trắng bệch đưa ra một cái tượng đất. Người trẻ tuổi không nói gì, ngồi xổm xuống đem tượng đất đặt trước mặt thôn dân ngã xuống kia rồi mới nói là đã hết thuốc chữa. Thôn dân giao ra tượng đất kia đưa tay kiểm tra, người ngã xuống đất kia đã sớm đoạn khí, ngay cả thân thể cũng đều trở nên lạnh băng. Người ở nơi này đều chưa từng thấy qua người vừa mới chết thân mình đã lạnh băng như thế, đều ngây người ra. Người trẻ tuổi hỏi tiếp còn có người nào lấy đồ vật mang ra không, tất cả mọi người đều lắc đầu. Lúc này, hương nhang đã muốn cháy gần hết, nhiều lắm cũng sẽ tàn trong vòng mười mấy giây nữa. Người trẻ tuổi nhìn lại, lấy một con dao nhỏ rạch một nhát trên cổ tay mình, máu chảy ra nhỏ từng giọt trên hương nhang, tốc độ hương nhang kia cháy liền chậm hơn rất nhiều, người trẻ tuổi kêu mọi người chạy theo anh ta, theo anh ta có tổng cộng tám người, giờ còn bốn học giả ba thôn dân. Mấy học giả chạy không được hai bước liền bất động, thôn dân đành phải kéo theo học giả chạy. Khi ra khỏi tầng mộ thứ hai đến tầng mộ thứ nhất, ngoại trừ người trẻ tuổi thì những người còn lại đều đã thở hổn hển. Người trẻ tuổi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ không biết từ nơi nào truyền đến tiếng mèo kêu, hương nhang ở trên tay liền tắt ngấm. Một đám người đều cảm thấy trước mắt choáng váng, trải qua một loạt sự kiện như vậy bọn họ cũng biết hương nhang này chính là thứ bảo mệnh, giờ sắp lên đến mặt đất liền tắt ngấm như vậy. Trước mắt này, không chờ bọn họ cảm khái liền truyền đến vài tiếng người ngã xuống đất, bốn học giả thì đã có ba người ngã xuống, người trẻ tuổi vội đặt lên miệng mấy học giả kia một lá bùa, sau đó liền ôm mấy học giả kia ra khỏi mộ. Lên đến mặt đất rồi, sắc mặt mọi người cũng không hề tốt, mất một người ở bên trong không nói, nếm trải cảm giác cửu tử nhất sinh này cũng khiến cho bọn họ cả đời phải ăn chay niệm Phật cầu Bồ Tát phù hộ. Người trẻ tuổi quay đầu lại không biết nói với ba học giả đã ăn bùa kia nói gì đó, chỉ thấy bọn họ vẻ mặt cổ quái gật gật đầu, sau đó nói với ông trưởng thôn đang chờ trên mặt đất nói hai chữ — Niêm phong.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook