Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ

Chương 27

Ha Neul

08/04/2017

Hiếu Cường sau thất bại tại hội thảo anh trở về công ty với tâm lý căng thẳng, anh không biết phải làm thế nào để đối diện với cha mình. Thất bại lần này có thể khiến Huỳnh Thị sụp đổ, không có thất bại ngày hôm nay thì Huỳnh Thị cũng đã lao đao và gặp quá nhiều rắc rối khó cứu vãn. Bước vào phòng tổng giám đốc Hiếu Cường lại gần bàn làm việc của cha mình và khó khăn lắm anh mới có thể nói lên lời:

-Ba con xin lỗi!

Huỳnh Hải ngồi xoay ghế lại đối diện với Hiếu Cường, ông ngồi yên lặng nhìn anh trong giây lát rồi đứng lên tiến về phía anh. Hiếu Cường đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng đón nhận cơn giận dữ của của ông. Anh nhắm mắt lại chờ đợi, nhưng thật bất ngờ, thay vì nổi giận ông lại vỗ vai anh nói nhẹ nhàng:

-Không sao! Con đã làm hết khả năng của mình. Đã làm rất tốt, chỉ là thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến chúng ta không thể chống đỡ kịp.

Hiếu Cường vô cùng ngạc nhiên với thái độ của cha mình, anh không nghĩ là ông lại có thể bình tĩnh như vậy. Anh cũng không thể đoán được ông đang nghĩ gì vào lúc này:

-Ba! Sau này chúng ta sẽ phải làm thế nào? Làm sao để có thể khôi phục Huỳnh Thị như trước đây?

-Con có thể làm được. Mọi việc có thể giải quyết trong khả năng của con.

Hiếu Cường càng ngạc nhiên khi nghe cha mình nói vậy, anh không biết khả năng đó của mình là gì nữa:

-Ba! Con có thể sao? Nhưng bằng cách nào?

Huỳnh Hải cười lớn và đặt hai tay lên vai Hiếu Cường, ông nhìn sâu vào mắt anh nói:

-Con vẫn còn một con át chủ bài nữa, đó chính là con gái của tổng công ty I’Park.

Hiếu Cường giờ thì đã hiểu ý ông nói gì, anh phản kháng yếu ớt:

-Chuyện này sao có thể? Ba hiểu tình cảm của con mà, vả lại Chae Rim cũng không thích con, cô ấy có tình cảm với tên Alec Su đó.

-Ba hiểu đây không phải là vấn đề đơn giản nhưng không phải là không làm được. Con đừng quên trước đây con kết thân với con gái nhà họ Triệu cũng vì tập đoàn ZHAO&SU. Cái tập đoàn đó so với I’Park thì chẳng thấm vào đâu cả và quan trọng hơn hết là thằng Alec Su đó không ngó ngàng gì đến con gái của tập đoàn I’Park. Tâm lý phụ nữ khi bị tổn thương rất dễ nắm bắt, họ cần một bờ vai an ủi mình khi bị bỏ rơi và con hãy làm mọi cách để trở thành bờ vai cho cô ta dựa vào lúc này.

Hiếu Cường không thích kiểu đem tình cảm ra trao đổi như tính toán của cha mình, anh không muốn mình một lần nữa phải thất bại và khiến trái tim mình thêm một lần bị bầm dập tổn thương, một lần với anh đã quá đủ, đã quá đau. Đúng là lúc đầu anh tiếp cận Linh Vy cũng chỉ là muốn chiếm lĩnh cái tập đoàn ZHAO&SU đó. Nhưng thời gian đã cho anh thấy chính anh đã sập vào cái bẫy mà mình giăng ra. Anh cũng không biết từ lúc nào anh đã thực sự yêu cô, cũng càng không biết rằng thất bại trong tình yêu lại khiến người ta đau đến vậy. Vết thương này bây giờ vẫn từng phút, từng giây cào xé trái tim ngốc nghếch của anh, vẫn khiến anh đau nhói từng cơn khi thấy hai người họ hạnh phúc sánh vai cười nói vui vẻ bên nhau. Chính anh cũng không biết mình phải gắng gượng thế nào trong những ngày tháng tới.

Huỳnh Hải thấy con trai thất thần suy nghĩ mà không đả động gì đến việc ông vừa nói nên đã tìm cách ra đòn tâm lý:

-Hiếu Cường! Con đang nghĩ gì vậy? Ba không nói thì con cũng biết tình hình của công ty hiện nay, nếu không có cách cứu vãn thì chúng ta sẽ mất tất cả, không những vậy việc phải vào nhà đá bóc lịch vì việc gian lận thuế cũng khó tránh khỏi. Con định để thân già này phải kết thúc phần đời còn lại trong đó sao?

Hiếu Cường chớp mắt trở về với thực tại, anh hít thở sâu lấy lại dũng khí:

-Ba! Con hiểu rồi. Ba đừng lo lắng quá con sẽ làm theo lời ba.

-Được! đúng là con trai ngoan của ta. Hôm nay con đã vất vả rồi hãy về nhà nghỉ đi.

-Vâng! Vậy con về trước.

Sau khi Hiếu Cường rời khỏi phòng Huỳnh Hải liền thay đổi nét mặt, gương mặt trở lên sắc lạnh, ánh mắt đầy nguy hiểm, ông gằn giọng: “ Hơn hai chục năm nay nuôi mày ăn học chỉ để sử dụng vào những lúc thế này. Mày dám không làm thì đừng mong sống yên thân.”

***********************

Buổi tối Minh Bằng lịch lãm trong bộ vest thời trang sang trọng, khoác tay anh là Linh Vy nổi bật với đầm dạ hội màu hồng rực rỡ được may bằng chất liệu lụa bóng cao cấp, điểm nhấn của trang phục là bông hoa lớn làm bằng lông vũ màu vàng mềm mại cài lệch một bên vai. Bộ đồ tôn lên vẻ đẹp yêu kiều của cô, làn da trắng sáng càng thêm nổi bật. Mái tóc dài được vấn cao để lộ bờ vai trần mảnh mai, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo cô và Minh Bằng khiến anh ghé vào tai cô trêu trọc:

-Đi cạnh em khiến anh căng thẳng tâm lý quá!

Linh Vy không hiểu ý anh nên ngây thơ hỏi lại:

-Sao vậy? Em lại làm sai điều gì sao?

-Không! Chỉ tại em đẹp quá khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về phía chúng ta làm anh mất tự tin khi đi cạnh em.

Linh Vy quay sang Minh Bằng nhìn anh lém lỉnh:

-Những lần trước đều là anh làm lu mờ vẻ đẹp của em và khiến em phải ngượng ngùng khi đi cạnh anh nên lần này em phải cho anh trải qua cảm giác đó một lần cho biết.



-Em giỏi lắm! sau khi tan tiệc anh sẽ bắt em chịu phạt.

Cả hai đang vui vẻ thì thầm to nhỏ thì ông Goo chủ tịch lại gần Minh Bằng chúc mừng và muốn anh cùng ông đi chào hỏi một số đối tác nước ngoài khác. Linh Vy cũng cùng Hye Sun đi giao lưu chào hỏi các thiếu gia và tiểu thư của những tập đoàn khác cùng đến tham dự dạ tiệc với mục đích giao lưu.

Chae Rim nãy giờ lặng lẽ đi theo sau Linh Vy và tìm cách khiến cô bẽ mặt trước đám đông nhưng vẫn chưa có cơ hội, chợt nhìn thấy đuôi váy dài thướt tha của Linh Vy, một ý nghĩ đã lóe lên trong đầu cô, Chae Rim khẽ nhếch miệng cười thầm.

Chờ cho Linh Vy đi đến chỗ thật đông người và đứng bên cạnh những dãy bàn bày la liệt đồ ăn và nhiều ly rượu, cô lại gần một tay bám vào bàn và cố tình dùng sức dẵm chân vào đuôi váy nhằm mục đích khi Linh Vy bước đi sẽ bị mất đà và mất thăng bằng vì đôi giày cao gót, rồi ngã nhào vào mấy chiếc bàn chứa đầy đồ ăn nước uống đó.

Ở bàn bên cạnh Hiếu Cường đã quan sát hết và biết rõ ý đồ của Chae Rim nên anh đã tìm cách giải vây cho Linh Vy và cũng là để tạo ra cơ hội cho mình. Hiếu Cường bước lại gần phía sau Chae Rim rồi cố ý va vào người bên cạnh,ly rượu đỏ trên tay người đó đổ hết vào vai và lưng cô. Bộ đầm màu trắng mà Chae Rim đang mặc cũng bị rượu bắn tứ tung khiến cô hốt hoảng quay lại. Chae Rim bối rối với chiếc váy bị rượu đổ vào loang lổ nhìn thật khó coi, đang không biết phải làm sao thì Hiếu Cường đã cởi áo vest của mình khoác cho cô và đỡ cô ra chỗ vắng người rồi lấy khăn tay đưa cho cô lau rượu còn đọng lại trên ngực:

-Cô không sao chứ?

Chae Rim khó chịu gắt gỏng:

-Có lẽ tôi phải về thôi, không thể tiếp tục ở đây với bộ dạng này được. Trò hay còn chưa bắt đầu đã phải về rồi thật tức chết đi.

Hiếu Cường vẫn ra vẻ không biết gì:

-Hôm nay có tổ chức trò gì vui sao?

-Không phải! Là tôi định cho cô ta bẽ mặt nhưng lại bị người khác xô vào nên ra nông nỗi này, thật bực mình quá. Đi với đứng mắt mũi để đi đâu thế không biết?

-Vậy để tôi đưa cô về

-Tôi về một mình cũng được, anh cứ ở lại dự tiệc đi.

Hiếu Cường cố làm ra vẻ tâm trạng:

-Thực ra hôm nay tôi định không đến nhưng đã cố gắng đến. Tôi lúc này lấy đâu ra tâm trạng dự tiệc nữa. Để tôi đưa cô về coi như là cái cớ giúp tôi rời khỏi đây hợp lý, như vậy có được không?

Chae Rim thấy ánh mắt đầy tâm trạng của Hiếu Cường thì không lỡ từ trối và đồng ý cùng ra về với anh. Đưa Chae Rim về đến khách sạn lúc Chae Rim chuẩn bị xuống xe thì Hiếu Cường đã giữ tay cô lại:

-Hôm nay cả tôi và cô đều không vui hay là chúng ta đi dạo phố đêm để thư giãn tâm lý một chút cô thấy thế nào?

Chae Rim thoáng suy nghĩ rồi đồng ý:

-Vậy cũng được! Anh ở đây chờ tôi một lát, tôi lên phòng thay bộ đồ khác sẽ xuống ngay.

Hiếu Cường đưa Chae Rim đến khu chợ hoa đêm, lúc đầu hai người nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau đi lại thì cảm thấy hơi ngại ngùng nhưng vừa đi vừa nói chuyện dần cũng xua đi cảm giác xa lạ đó. Trời về đêm bắt đầu xe lạnh khiến Chae Rim thỉnh thoảng lại rùng mình, thấy vậy Hiếu Cường lại cởi áo khoác của mình khoác cho cô:

-Trời lạnh quá cô khoác tạm cho đỡ lạnh.

Chae Rim hơi bối rối:

-Ơ!... À tôi không sao, anh cũng lạnh mà.

-Tôi quen với khí hậu ở đây rồi nên không sao, cô thì khác, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh đó.

Giọng nói Hiếu Cường dịu dàng mang theo sự quan tâm khiến Chae Rim có chút cảm động:

-Cảm ơn anh! À chuyện công ty anh không được lựa chọn tôi cũng rất tiếc, thực ra bản thiết kế của công ty anh cũng rất xuất sắc.

Hiếu Cường cười buồn:

-Không sao! Tuy không trở thành đối tác của tập đoàn bên đó nhưng qua công việc lần này đã giúp tôi quen biết thêm nhiều bạn bè và cả cô nữa. Hy vọng sau này chúng ta là những bạn bè tốt và sẽ có cơ hội hợp tác với nhau.

-Nhất định rồi. Tôi sẽ phải ở lại đây cùng anh Si Hoo lập thêm vài chi nhánh tại Đài Bắc hy vọng anh sẽ giúp đỡ tôi.

-Tôi rất sẵn sàng, có gì cô cứ nói.



Hai người cùng lặng lẽ đi cạnh nhau trò chuyện về những kế hoạch sắp tới, cả hai đều không muốn nhắc lại những chuyện không vui nên không hề nói đến, nhưng trong lòng thì mỗi người đều có toan tính của riêng mình. Hiếu Cường thì đang cố dẹp tự ti sang một bên để thực hiện kế hoạch mà cha anh đưa ra, còn Chae Rim thì muốn tạo dựng sự nghiệp ở Đài Bắc nhằm sau này gây khó dễ cho Minh Bằng và Linh Vy.

****************

Sau khi tan tiệc trở về Minh Bằng lên phòng thay đồ rồi lại đến phòng Linh Vy tìm cô, mở cửa phòng vào không thấy Linh Vy anh lên giường cô nằm đợi, một lát sau Linh Vy từ phòng tắm bước ra nhìn thấy anh nằm trên giường cô giật mình:

-Anh không về phòng ngủ đến phòng em làm gì vậy?

-Anh đến để bắt em chịu phạt. _Minh Bằng cười nham hiểm

-Em đâu có làm gì sai đâu mà bị phạt.

Minh Bằng chồm người lên kéo Linh Vy nhào xuống giường nằm cạnh mình, Linh Vy thấy có tà khí nên cố gắng tìm cách thoát ra nhưng càng bị anh ghì chặt:

-Em còn dám chống cự là sẽ bị phạt nặng thêm đó.

Linh Vy không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn nằm yên nhìn anh phụng phịu:

-Anh dám làm gì là em la lên đó.

Minh Bằng nhìn vẻ mặt trẻ con của cô cười phá lên:

-Haha….em nghĩ anh định làm gì nào? Em có la thì cũng chẳng ai đến cứu em đâu, cả nhà ngủ hết rồi. Hôm nay anh muốn ngủ ở đây không muốn về phòng mình nữa em thấy sao?

Linh Vy thẹn đỏ mặt, ánh mắt cô bắt đầu bối dối và không dám nhìn thẳng vào mặt anh, Minh Bằng biết Linh Vy ngại ngùng anh mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Linh Vy.

- Ý em thế nào? Hay không muốn cho anh ở đây hả?

- Ừh… à không…. Không phải ….

-Vậy anh về phòng vậy _ Minh Bằng giả bộ dỗi.

Trong lúc luống cuống không hiểu sao tay cô lại giữ chặt bàn tay anh kéo lại.

- Em…. Em ..

Linh Vy chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ngay ánh mắt trìu mến của anh khiến cô không biết mình nên nói gì, trái tim cô thì đập loạn không chịu yên phận trong lồng ngực. Đôi mắt cô nhắm chặt lại căng thẳng, Minh Bằng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, bàn tay anh siết nhẹ bàn tay nhỏ bé của Linh Vy, anh khẽ cúi người xuống đặt nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào lên hàng mi cong dài mỹ lệ của cô và thì thầm:

-Anh sang muốn hỏi em là em định bao giờ thì dọn về ở cùng phòng với anh? Hình phạt thì anh đợi khi nào em về phòng anh rồi phạt một thể, hôm nay anh cho em ghi sổ nợ.

Linh Vy mở đôi mắt to sáng long lanh nhìn anh:

-Ý anh là…

Minh Bằng vuốt tóc cô dịu dàng:

-Chúng ta lên kế hoạch chuẩn bị cho hôn lễ thôi. Dạo này anh thấy sợ ngủ một mình rồi.

Linh Vy mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu đồng ý, hai người hăng hái thảo luận về việc chuẩn bị cho lễ cưới, địa điểm tổ chức ở đâu và chọn nơi đi hưởng tuần trăng mật, rồi thì đủ thứ phải tham khảo bàn bạc. Linh Vy lấy laptop ra để tham khảo những nhãn hiệu váy cưới nổi tiếng để lựa chọn nhà thiết kế cho mình, sau khi xem qua cô định quay sang hỏi Minh Bằng thì thấy anh đã chìm vào giấc ngủ ngon lành. Cô không nỡ đánh thức anh dậy, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh rồi nằm xuống cạnh anh, Minh Bằng khẽ chuyển mình rồi chìa tay ra cho Linh Vy gối vào anh ôm nhẹ cô vào lòng. Linh Vy khẽ hỏi anh:

-Anh chưa ngủ sao?

-Anh ngủ rồi nhưng đã bị em đánh thức.

-Anh không về phòng ngủ thật sao?

-Hôm nay cho anh ngủ nhờ một hôm ở đây đi, về phòng chắc anh sẽ không ngủ tiếp được.

Linh Vy khẽ vòng tay ôm anh rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook