Trác Ngọc

Chương 52: Vị trí tân nương là của sư đệ ngươi

Mặc Thư Bạch

27/06/2020

Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------

Hắn đang muốn mở miệng nói tiếp thì đã nghe Tần Diễn nhắc nhở: "Minh Ngạn lùn hơn sư tỷ."

Phó Trường Lăng nghe vậy liền biết Tần Diễn đang băn khoăn cái gì. Hắn cao hơn Tần Diễn, vậy nên chỉ có hắn mới có thể ngụy trang thành Tạ Ngọc Thanh. Nhưng Phó Trường Lăng cũng đã suy xét qua điều này rồi, vội giải thích cho y: "Ta biết, chỉ là chiều cao của ngươi không khác sư tỷ lắm, mà ta lại có thể biến hóa thân hình. Nếu là ta mặc giá y của sư tỷ thì tức là thân hình chúng ta đều khác so với hai người kia, dù sao ngươi cũng cao hơn Thượng Quan Minh Ngạn."

Tần Diễn nghe thế cũng do dự một lát, Phó Trường Lăng hiểu y đây là đang không muốn mặc giá y, e dè mở miệng: "Vậy...hay là để ta nghĩ cách khác giúp cả hai đều có thể biến đổi?"

Tần Diễn lắc lắc đầu, y luôn đặt đại cục lên đầu, vậy nên cũng đáp ứng: "Cứ làm theo lời ngươi đi."

Phó Trường Lăng thở phào một hơi, vung ra từ linh nang một bộ giá y, đặt lên bàn: "Đây là giá y dự phòng của sư tỷ để dùng lỡ như giá y ngày mai gặp trục trặc, ta đem cho ngươi giữ. Xiêm y này khó mặc, tửu yến ngày mai ta và Minh Ngạn sẽ nghĩ cách an bài ngươi ở hậu viện, lúc đó ngươi mặc giá y vào, chờ ta và Minh Ngạn ra ngoài đón khách thì ngươi tìm cơ hội lẻn vào phòng sư tỷ, sau đó trao đổi y phục với sư tỷ."

"Được."

"Ta và Minh Ngạn đã an bài kĩ lưỡng thứ tự tuần tra của thị vệ, lúc bọn họ đổi người sẽ là lúc dễ lẻn vào nhất. Ta sẽ dùng ngọc bội truyền âm cho ngươi, đến lúc đó ngươi giả tiếng chim đỗ quyên làm ám hiệu, sư tỷ sẽ nghĩ cách đuổi thị nữ ra. Ngươi lập tức tráo đổi với nàng, Minh Ngạn sẽ ở cửa địa đạo chờ sư tỷ."

"Đã hiểu."

Hai người thương lượng xong, Phó Trường Lăng buông giá y, cáo biệt rời đi. Ra khỏi phòng rồi, Phó Trường Lăng mới thở ra một hơi thật sâu, thả lỏng nghe được tiếng tim mình đang đập điên cuồng.

Hắn mím môi, hơi có chút cao hứng, xoay người trở về trong phòng.

Về phòng rồi, hắn thấy Vân Vũ đang nằm trên giường xem thoại bản. Phó Trường Lăng lấy ra một tờ giấy cực lớn quẹt quẹt vẽ tranh. Vân Vũ không biết hắn làm gì, nhô đầu ra khỏi giường nhìn: "Làm gì đấy? Đã lúc nào rồi mà còn tâm tình vẽ tranh?"

"Không phải tranh," Phó Trường Lăng nhấc giấy lên phất bung một cái, dùng nó che nửa thân mình. Vân Vũ lập tức thấy tờ giấy kia nhẹ nhàng dán sát vào người Phó Trường Lăng. Một nửa được dán kia là khuôn mặt thanh tú của Thượng Quan Minh Ngạn. Phó Trường Lăng dùng biểu tình khẽ cười của Thượng Quan Minh Ngạn, "Đây là da."

Vân Vũ hít một hơi, nhịn không được nói: "Má nó, ngươi ở Vạn Cốt nhai mấy năm đúng là càng ngày càng giống quỷ."

"Đừng có nói bậy," Phó Trường Lăng buông da trong tay ra, lại cầm cọ quẹt mực, chậm rì rì nói, "Ta đây là đa tài đa nghệ."

Phó Trường Lăng vẽ da một đêm, rốt cuộc cũng đã vẽ xong một túi da trông y như Thượng Quan Minh Ngạn. Đã là giờ Mẹo, người hầu Thượng Quan Minh Ngạn tới cửa, cung kính nói: "Phó công tử, Vân công tử, nghi thức sắp bắt đầu, nô tài tiến vào giúp hai vị rửa mặt chải đầu."

Phó Trường Lăng nghe vậy thì từ tốn cuộn lại túi da trong ta, lên tiếng: "Thỉnh."

Người hầu nhẹ nhàng đẩy cửa, một hàng người cầm nhiều thứ khác đi vào. Bọn họ ngay ngắn xếp hàng, tay cầm hoa phục vàng cam, ngọc quan, phối sức, ủng đen thêu đám mây kim sắc.

Những người này hành lễ với Phó Trường Lăng và Vân Vũ, sau đó liền đứng dậy, bắt đầu hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu.

Phó Trường Lăng thản nhiên để họ chăm sóc mình, Vân Vũ lại cảm thấy xấu hổ toàn thân, không ngừng thoái thác: "Ta tự làm là được."

"Tiểu tỷ tỷ, đừng chạm vào eo ta..."

"Ta làm được, làm được. Đa tạ"

"Tiểu tỷ tỷ, đừng chạm vào eo ta-."

"Ta làm được, làm được. Đa tạ"

Phó Trường Lăng nghe Vân Vũ bên cạnh ríu rít, nhịn không được cười, đành phải trấn an: "Được rồi, đừng từ chối nữa, an an ổn ổn ngồi, chớ gây thêm phiền."

Bị Phó Trường Lăng trêu chọc, Vân Vũ cũng hơi hơi ngượng ngùng, mới chịu im lặng để cho thị nữ vấn tóc mặc áo cho mình, sau đó dùng hương cầu chà sát quanh thân rồi mới ra khỏi cửa.

Hương cầu. Giống xức dầu thơm....

Sau khi ra cửa, hai người lập tức thấy Tần Diễn chờ sẵn, cũng mặc hoa phụ vàng cam như họ, viền áo thêu hoa văn đám mây kim sắc uốn lượn, ngọc quan thúc cao, xuyên qua phát quan là trâm cài trụy châu vân sắc ở hai đầu, nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của y.

Nhưng phong thái Tần Diễn cực kì ổn trọng, khi y ngẩng đầu nhìn qua, hai viên trụy châu kia dường như cũng chỉ bị gió thổi động, không hề chịu ảnh hưởng từ hành động của y.

Y bình thường mặc bạch y như trích tiên, hôm nay khoác một thân hoa trang, rốt cuộc cũng đã rơi xuống phàm trần, nhìn qua như một công tử thế gia thanh tuấn, mang theo chút khí tức ôn hòa tri thức. Mắt phượng khe khẽ liếc qua, như ánh ban mai rơi xuống.

Phó Trường Lăng nở nụ cười, cao hứng chạy qua gọi to: "Sư huynh! Chào buổi sáng."

Tần Diễn gật đầu, nhìn về phía Vân Vũ đang đi tới, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ôn hòa khen: "Vân Vũ hôm nay nhìn không tồi."

Vân Vũ có chút xấu hổ cười cười, Phó Trường Lăng vội vàng ló đầu vào, truy vấn: "Sư huynh, còn ta? Ngươi không thể chỉ khen Vân Vũ nha."

Tần Diễn liếc hắn một cái, chỉ nói: "Ngày nào ngươi cũng mặc thế này."

Vừa dứt lời đã thấy lễ quan tiến lên, cung kính: "Ba vị, canh giờ đã sắp tới, thỉnh ba vị tới chờ trước cửa cung."

Tần Diễn gật đầu, đưa hai sư đệ của mình đi theo lễ quan tới cửa cung. Phó Trường Lăng đi phía sau y, vẫn không quên đùa giỡn vài câu: "Ngày nào cũng vậy là ý gì? Là ngày nào cũng tầm thường như vậy, hay là ngày nào cũng anh tuấn khó chê?"

"Sư huynh, ngươi đừng im lặng mà. Có phải ngươi thấy ngượng nên không khen ta không?"

"Sư huynh, ai da, ngươi đi chậm một chút, ngươi đừng chê ta phiền mà."

Phó Trường Lăng lải nhải suốt đường đi, trời hơi sáng lên cũng vừa lúc ba người tới cửa cung, đoàn người đón dâu đã đứng yên trước cửa. Thượng Quan Minh Ngạn mặc hỉ bào, đầu vấn kim quan, cưỡi ngựa đứng đầu. Đoàn người này rất đông, trông vô cùng náo nhiệt, nhưng bởi vì đều là quỷ nên dù nơi nơi đều hiện chữ "hỉ", cũng không làm tiêu tan hết được quỷ khí âm trầm của đoàn người. Ngay cả con ngựa Thượng Quan Minh Ngạn đang cưỡi cũng chỉ là một đoàn sương đen mơ hồ, hai mắt phiếm lục quang, như một đống khói đen trống rỗng thắt yên ngựa, trông vô cùng quỷ dị.

Thượng Quan Minh Ngạn cứ như đã thấy quen cảnh này, bắt gặp Tần Diễn đưa hai người đi tới, hắn vội xoay người xuống ngựa, đi ra phía trước cung kính hành lễ: "Sư huynh,"

Hắn cũng nhìn về phía Vân Vũ và Phó Trường Lăng: "Vân sư huynh, Thẩm huynh."

Vân Vũ quan sát phục trang của hắn kĩ lưỡng, thở dài: "Chậc, cái bộ dạng ngụy trang này của ngươi, thật làm ta ghen tị. "

Thượng Quan Minh Ngạn bị hắn mỉa mai cũng hơi xấu hổ, chỉ nói: "Để Vân sư huynh chê cười."

Vân Vũ thở ngắn than dài, Phó Trường Lăng nhẹ nhàng đạp hắn một chân, thì thầm: "Bớt vớ vẩn đi, làm chính sự."

Vân Vũ trừng mắt nhìn Phó Trường Lăng, nhỏ giọng gầm lên: "Sư huynh cũng dám đá, chờ ta về sư môn đánh ngươi một trận!"

"Thượng Quan công tử," lễ quan chậm chạp chạy tới, thì thầm vào tai hắn, "Chuẩn bị đi."



Thượng Quan Minh Ngạn gật đầu, an bài ba người Tần Diễn đứng yên sau hắn, nhỏ giọng xin lỗi: "Phải bất đắc dĩ ủy khuất ba vị, mong ba vị...... "

"Ngươi mau đi đi." Vân Vũ ngắt lời hắn, thúc giục, "Cửa cung sắp mở rồi."

Lỗ tai Thượng Quan Minh Ngạn đỏ lên, hấp tấp xin lỗi rồi xoay người đi, đôi tay giao điệp trước ngực, đứng yên nhìn về phía cửa thành.

Mọi người đứng ngay ngắn, liền nghe hướng tường thành truyền đến tiếng trống, sau đó thấy lễ quan hướng về phía mặt trời đang mọc, cung kính hành lễ, kéo dài ngữ điệu hét lớn: "Nhật xuất đại cát, nghi giá nghi thú, khai môn ——"

*Mặt trời mọc tức là điềm lành, thời điểm phù hợp để cưới gả.

Vừa dứt lời, cửa thành mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt. Cánh cửa đã cũ mốc gây ra tiếng động ầm ĩ, gió cuốn bụi đất mơ hồ tựa như lụa mỏng đung đưa dưới nắng sớm, theo tiếng mở cửa mà xướng ra một vũ khúc đại hỉ.

Cửa thành mở ra, hồng sắc chậm rãi ánh vào mi mắt, ngay lúc đó, nhạc lễ xướng lên, hoa giăng đầy trời. Hai hàng nữ tử mặc áo thủy tụ cũng xuất hiện theo hoa ở sau cửa thành, lượn lờ giao nhau ngắn ngủi trên không trung rồi nép qua hai bên, vung thủy tụ ra chào mừng đoàn xe hùng hậu hoa quý từ phía sau chạy lên. Cỗ xe đó toàn thân kim sắc, chạm trổ long phượng, nạm châu khảm ngọc, rực rỡ lấp lánh dưới nắng.

Lụa mỏng kim phấn phất phới, mơ hồ lộ ra nữ tử đang khoác giá y hồng sắc quỳ ở bên trong, xung quanh vang lên tiếng nhạc hoan khánh hỉ duyệt. Thượng Quan Minh Ngạn theo quy củ đi lên phía trước, quỳ một gối hành lễ đối với công chúa trước Tạ Ngọc Thanh, sau đó đứng dậy tiếp nhận ngọc như ý từ trong tay thị nữ để vén màn lên, vươn tay về phía nàng, nhẹ giọng gọi: "Công chúa, thỉnh người nắm tay ta."

Tạ Ngọc Thanh đội khăn voan trên đầu, nghe thấy tiếng Thượng Quan Minh Ngạn thì lập tức vươn tay ra. Hắn cầm tay nàng, tim vô thức đập loạn. Hắn sợ Tạ Ngọc Thanh phát hiện tiếng tim đập này nên rũ mắt, khắc chế cảm xúc bản thân xong mới đỡ nàng ra khỏi kiệu.

Sau đó hai người vai sóng vai đi trên thảm đỏ, lễ nhạc vang lên, hoa tươi thả xuống hai người. Phó Trường Lăng thần sắc hơi động, đột nhiên nghiêng đầu, ghé vào sát Tần Diễn thì thầm: "Sư huynh, ngươi từng nghĩ tới thành thân chưa?"

Tần Diễn không nhìn hắn, đạm nhiên nói: "Yên lặng."

Phó Trường Lăng thấy y không thích nói thì ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt nhìn lướt qua Tần Diễn. Khuôn mặt của y trước nay vẫn luôn thanh lãnh, nhưng vào thời khắc hoan khánh này cũng nhiễm vài phần hỉ sắc. Không biết tại sao hắn lại đột nhiên rất muốn nắm tay y một phen. Nhưng hắn biết làm vậy sẽ mạo phạm đến Tần Diễn, vậy nên chỉ có thể cắn môi, duỗi tay lặng lẽ túm lấy tay áo y.

Tần Diễn phát hiện động tác của hắn, nhàn nhạt liếc hắn một cái. Phó Trường Lăng cười cười lấy lòng, không nói thêm gì. Tạ Ngọc Thanh và Thượng Quan Minh Ngạn đã đi ra, mọi người quỳ xuống nghe lễ quan xướng hát, nói một ít lời chúc phúc xong thì Thượng Quan Minh Ngạn đỡ Tạ Ngọc Thanh vào kiệu, ngồi quỳ ở bên trong, Phó Trường Lăng, Tần Diễn, Vân Vũ cưỡi ngựa đi ở trước, đưa toàn bộ đoàn người đón dâu tới tế đàn.

Sau đó, Thượng Quan Minh Ngạn phải đưa Tạ Ngọc Thanh đi một vòng, vẫn luôn đi đến tế đàn, bắt đầu cử hành hiến tế, hướng thiên địa tuyên cáo thành hôn. Đại lễ hiến tế xong rồi, bọn họ sẽ trở về cung bắt đầu vãn yến.

Tạ Ngọc Thanh và Thượng Quan Minh Ngạn ngồi quỳ trong kiệu, bá tánh xung quanh nhộn nhịp chen lấn xem lễ, Tạ Ngọc Thanh đội khăn voan nên không thấy gì, cũng không nói câu nào, an tĩnh dị thường. Thượng Quan Minh Ngạn cảm thấy hơi hồi hộp, rốt cuộc nhịn không được bảo: "Sư tỷ, tỷ không lo lắng sao?"

"Có gì mà lo lắng?"

Tạ Ngọc Thanh trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ, dường như cũng đã hiểu ra tại sao Thượng Quan Minh Ngạn lo lắng, nàng cân nhắc nói: "Ngươi đừng lo lắng, dù có cử hành hôn lễ đi nữa thì sau khi trở về, giải khế ước là được."

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy thì hơi ủ rũ, nhưng vẫn lên tiếng: "Đều nghe sư tỷ, chỉ cần sư tỷ không ngại thì thế nào cũng được."

Xe ngựa chậm rãi đi phía trước, Phó Trường Lăng nhìn bá tánh xung quanh đang chúc mừng họ rồi lại quay đầu lướt nhìn Tần Diễn. Y cũng đang nhìn xung quanh, đột nhiên ngẩng đầu trong cảnh tượng lụa đỏ cùng cánh hoa rực rỡ giăng đầy.

Khung cảnh lúc đó lập tức đọng lại trong mắt hắn, không phai nhạt.

Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của y hiện lên nét mềm mại, Phó Trường Lăng nhìn một Tần Diễn như thế, không tự chủ được cong cong khóe miệng.

Hắn cảm thấy trong lòng giống như vừa được người khác mở thông. Hắn thích Tần Diễn của lúc này, vậy nên hắn mới có thể hạnh phúc. Một khắc kia hắn tựa hồ cảm thấy, nếu ông trời có thể làm Tần Diễn cả đời đều như vậy, hắn có chết cũng đáng.

Đoàn người đón dâu đi đến tế đàn, ba người Phó Trường Lăng nghe lời phân phó của lễ quan đứng ở cạnh biên, nhìn Tạ Ngọc Thanh và Thượng Quan Minh Ngạn nắm tay đi lên tế đàn. Trong tiếng phụ xướng của lể quan, bọn họ kết bái thiên địa. Tay Thượng Quan Minh Ngạn vẫn luôn đang run, mà Tạ Ngọc Thanh lại luôn giữ bộ dáng ung dung hờ hững. Hai người đã lạy xong thiên địa, Thượng Quan Minh Ngạn tiến lên vén lên khăn voan của nàng, sau đó trong tiếng hoan hô của mọi người, lễ quan hai tay dâng lên một tờ hôn thư, chỉ cần hai người ghi tên vào rồi thiêu hủy nó, tên của bọn họ sẽ xuất hiện trong sổ ghi chép đạo lữ của Vân Trạch.

Tạ Ngọc Thanh đề bút ghi tên mình trước, sau đó tới lượt Thượng Quan Minh Ngạn. Hắn cầm bút nhưng mãi vẫn chưa nhúc nhích. Tất cả mọi người nhìn hắn, Thượng Quan Minh Ngạn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tạ Ngọc Thanh, đôi mắt luôn luôn thanh minh bình thản của thiếu niên giờ đây lại mang chút phần trình trọng nhiệt tình hiếm có: "Tạ Ngọc Thanh."

Hắn đột nhiên gọi tên đầy đủ khiến nàng ngẩn người, sau đó lại nghe hắn nói: "Nếu thật là ta, nàng nguyện ý sao?"

Tạ Ngọc Thanh trong mắt có chút mờ mịt, Thượng Quan Minh Ngạn nói xong, đột nhiên bật cười. Hắn xoay đầu, nhanh chóng cúi người ghi tên mình vào danh sách.

Lễ quan lấy hôn thư đi, để vào vạc lửa trước mặt thiêu cháy..

Trong một khắc tờ hôn thư ấy bị hủy đi, không trung đột nhiên xuất hiện một hàng kim tự mang tên Tạ Ngọc Thanh và Thượng Quan Minh Ngạn song song bên nhau, phía dưới viết: Cộng kết liên lí.

Tiếng reo hò vang lên, tất cả đều gọi to tên của bọn họ. Vân Vũ thở dài: "Sư tỷ hy sinh quá lớn."

Nghe thế, Phó Trường Lăng nhìn hai người đang nắm tay cùng nhau xuống đài, cười cười: "Ngược lại...ta cảm thấy thế này, có lẽ cũng khá tốt."

Hai người cạnh hắn đều nhìn qua, Vân Vũ trừng mắt: "Ngươi có ý gì?"

"Ừ hử," Phó Trường Lăng để quạt nhỏ lên môi, mặt ẩn ý cười, "Ngươi đoán xem."

Đoàn người bắt đầu hồi hoàng cung. Ba người Phó Trường Lăng cũng về lại vị trí dẫn đầu, ba người xoay mình lên ngựa mang cả đoàn người trở về. Tới cửa cung, họ xuống ngựa, Phó Trường Lăng nhận một cái lọ từ lễ quan, dùng cành trúc cắm bên trong rải nước trong lọ ra, vừa rải vừa khấn bái.

Tần Diễn và Vân Vũ đứng bên cạnh, Tần Diễn nhìn thoáng qua Vân Vũ, Vân Vũ liền biết mình phải rời đi theo kế hoạch. Đêm nay hắn có nhiệm vụ gây rối trong thành, không thể đi theo bọn họ vào cung.

Vậy nên hắn đột nhiên lộ ra nét mặt thống khổ, gắng gượng nói với Tần Diễn: "Sư huynh, ta phải đi "xử lý" một chút."

Nói xong, hắn liền lặng lẽ chen chút khỏi đám người ra ngoài, lễ quan bên cạnh ngẩn người, đang muốn giữ lại Vân Vũ thì nghe Tần Diễn lãnh đạm nói: "Đại nhân, đừng làm kinh động Phó quỷ chủ."

Vân Vũ lặng lẽ chạy tới nhà xí đi tiểu, nếu làm kinh động Phó Trường Lăng, khiến hắn gặp vấn đề khi đang thực hiện nghi thức thì sẽ rất phiền toái.

Bị Tần Diễn cản lại, lễ quan kia thấy hai tiểu quỷ khác cũng đã đi theo Vân Vũ, cuối cùng câm miệng, quay đầu lại nhìn toàn bộ nghi thức.

Chờ Phó Trường Lăng nói xong lời khấn của bằng hữu theo phong tục Nhạc quốc rồi, đoàn người lại tiếp tục hồi cung. Phó Trường Lăng trở lại vị trí sóng vai với Tần Diễn: "Người đâu?"

"Đã đi rồi."

Phó Trường Lăng gật đầu, cười ha ha đưa Tần Diễn mang theo mọi người vào đại điện.

Tiến vào đại điện, Tạ Ngọc Thanh được người hầu dẫn về tẩm cung, chỉ lưu lại Thượng Quan Minh Ngạn ở trong đại điện dự yến cùng Tạ Thận. Ban đầu vẫn theo hình thức cung yến bình thường, có ca vũ nhảy múa, cơm no rồi, một đám triều thần đi lên kính rượu, trông cũng không khác gì hôn yến bình thường.

Tửu lượng Thượng Quan Minh Ngạn không ổn, Tần Diễn và Phó Trường Lăng cố ý giúp hắn chắn rượu. Tạ Thận nằm nghiêng trên đài nhìn thần tử rót rượu mời Thượng Quan Minh Ngạn, mặt hắn chỉ là một đoàn sương đen nhưng lại làm người khác cảm nhận được ý cười ở dưới. Hắn nhìn ba người trẻ tuổi bị chuốc rượu, hô một tiếng: "Minh Ngạn, ngươi còn một tiểu huynh đệ đâu rồi?"

Thượng Quan Minh Ngạn nghe Tạ Thận nhắc tới Vân Vũ liền quay người lại, cung kính bẩm: "Hồi bẩm bệ hạ, Vân sư huynh hôm nay thân thể không khoẻ, đã về nghỉ ngơi trước."

"Nghỉ ngơi?"

Tạ Thận trong giọng hiện vài phần không vui: "Không trượng nghĩa."



Thượng Quan Minh Ngạn cười cười: "Vân sư huynh vừa mới lành thương, lại phải thay nhi thần quản chuyện hôn yến, lao tâm lao lực, hôm nay thật sự đã chịu đựng không nổi nữa, mong phụ hoàng thứ lỗi."

Thượng Quan Minh Ngạn nói không ngừng nghỉ, chưa gì đã giũ thẳng Tạ Thận là "Phụ hoàng", Tạ Thận nghe hắn gọi hình như cũng cao hứng lên, chỉ là không hiện ngoài mặt, nhẹ bảo: "Thôi, kêu hắn dưỡng thương cho tốt đi."

Thượng Quan Minh Ngạn cung kính hành lễ, sau đó lại lộn trở về đám đông.

Mấy quan viên ở đây đều là người lọc lõi trong chuyện mời rượu, hết câu này tới câu kia đều là mấy lời khách sáo, khuyên người cũng khuyên cực kỳ khéo. Phó Trường Lăng là người mồm miệng dẻo, kêu hắn uống một chén, hắn nhất định sẽ rót cho đối phương hai chén. Tần Diễn thành thật, uống hết chén này tới chén khác.

Phó Trường Lăng thấy y không được, nhích gần Tần Diễn khẽ cọ vào tay áo y. Phó Trường Lăng âm thầm nhéo tay Tần Diễn một cái, Tần Diễn đảo mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn y.

Hai bên đứng đối mặt nhau, Tần Diễn liền hiểu ý Phó Trường Lăng nên gật đầu, lộ ra nét mặt bảo hắn cứ yên tâm. Trong lúc Phó Trường Lăng chưa kịp phòng ngừa, y lại đột ngột nhắm mắt, lảo đảo ngã thẳng xuống đất.

Phó Trường Lăng hoảng sợ tột cùng, vội vàng ôm chặt lấy y, đỡ y ngã xuống lòng ngực mình. Mọi người đều nhìn qua, Tần Diễn mở mắt, sáng rực nói một câu: "Hình như ta say rồi."

Nói xong, Tần Diễn nhắm mắt, ngoẹo đầu qua một bên.

Phó Trường Lăng: "......"

Trong thoáng chốc, mặc kệ đây là Tần Diễn đi nữa, hắn cũng rất muốn thốt ra——

Huynh đệ à, ngươi đây không phải say, mà là chết bất đắc kỳ tử.

Phó Trường Lăng cảm thấy hơi hơi xấu hổ, chúng dân ở đây cũng bị một màn này làm sợ ngây người. Phó Trường Lăng hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu lên, cười ngượng ngùng: "Ngại quá, vị sư huynh này của ta khi say sẽ thành như vậy......"

Nếu hắn dùng lời này tả người khác thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, nhưng nếu là hắn nói về Tần Diễn, mọi người đều lộ ra biểu tình "ta hiểu ta hiểu", cứ như Tần Diễn say rượu phải là bộ dáng này. Mọi người tiến lên, mồm năm miệng mười hùa nói: "Say thì đi thiên điện nghỉ ngơi đi."

"Vừa rồi Tần tiên quân uống quá nhiều, ai lại thành thật uống rượu như vậy chứ?"

Người hầu liền đi đến nhận Tần Diễn từ tay Phó Trường Lăng, sau đó đỡ y ra ngoài.

Phó Trường Lăng nhìn theo Tần Diễn rời đi đại điện, liếc mắt với Thượng Quan Minh Ngạn, tiếp tục nhận rượu uống từ mọi người.

Thượng Quan Minh Ngạn và Phó Trường Lăng đều là người khéo đưa đẩy, Tần Diễn không còn ở đây nữa, mọi người cũng kho6g dễ mời rượu bọn hắn. Mắt thấy trời đã khuya, Thượng Quan Minh Ngạn và Phó Trường Lăng bảo quần thần mời rượu Tạ Thận. Tạ Thận cũng uống khá nhiều, có vẻ đã mệt mỏi, cuối cùng xua xua tay, đứng dậy rời đại điện.

Tạ Thận vừa đi, đại điện càng trở nên sôi nổi hơn. Phó Trường Lăng thoáng liếc Thượng Quan Minh Ngạn, Thượng Quan Minh Ngạn gật gật đầu, sau đó lập tức che miệng, quay đầu làm ra dáng vẻ nghẹn nôn.

Phó Trường Lăng vội tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn, đồng thời rưới một chén rượu vào ngực hắni: "Phò mã, y phục ngươi dơ rồi, để ta mang ngươi đi tẩy rửa một chút."

Nói xong, hắn liền đỡ Thượng Quan Minh Ngạn tới báo cho mọi người ở đây, đi về hướng thiên điện.

Vào thiên điện, hai người gấp rút thay y phục, Phó Trường Lăng lấy túi da ra mặc vào, cả người tức khắc hóa thành diện mạo giống Thượng Quan Minh Ngạn như đúc, Thượng Quan Minh Ngạn hít một hơi, không khỏi nói: "Phù chú gì thế này?"

"Là thủ nghệ của một quỷ lão, còn sống vẽ tranh, chết đi vẽ da." Phó Trường Lăng mặc y phục của Thượng Quan Minh Ngạn: "Ngươi cứ nằm đây, ta ra ngoài nói ngươi nghỉ ngơi."

Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm vào mặt Thượng Quan Minh Ngạn rồi ra ngoài, hắn học tư thái Thượng Quan Minh Ngạn rất nhanh, ngay cả tư thế đi đứng cũng giống.

Những người khác thấy chỉ mình hắn trở về, không khỏi nghi hoặc: "Phó quỷ chủ đâu?"

Phó Trường Lăng cười cười, nâng chén nói: "Hắn nói đỡ ta đi vào, rốt cuộc bản thân hắn lại nôn khắp nơi, hiện tại mới vừa nằm xuống, sợ là phải một lát nữa mới có thể trở về bồi rượu cùng mọi người."

"Không sao," mọi người bật cười, "Có phò mã là được."

Phó Trường Lăng không nói gì, hắn vuốt ve ngọc bội, vừa uống rượu vừa quan sát bên ngoài. Chẳng mấy chốc, hắn đã thấy thị vệ ngoài hành lang thay người, lập tức truyền âm cho Tần Diễn: "Tạ Thận đã rời đại điện, Minh Ngạn đã hành động, ngươi cũng chuẩn bị đi."

Tần Diễn vừa mới mặc giá y vào, đang ở thiên điện nhắm mắt dưỡng thần, nhận tin liền mở mắt.

Hắn lấy ra Tụ Âm bào từ linh nang mặc lên, thu liễm linh khí bản thân, đứng dậy vọt ra cửa. Y cảm nhận xung quanh một lát, phát hiện bên ngoài có hai người nên lập tức mở cửa, lúc đối phương chưa kịp phản ứng đã chặt tay xuống đánh ngất hai quỷ kia. Y kéo chúng vào phòng, đóng chặt cửa lại, lập tức chạy về hướng tẩm cung của Tạ Ngọc Thanh.

Bọn họ vừa mới thay người, Tần Diễn liền nhẹ nhàng vượt qua lớp bảo vệ, đi thẳng tới cửa cung Tạ Ngọc Thanh cửa. Y ngồi trên cây nhại tiếng chim đỗ quyên, thị nữ trong điện nhíu mày, nhịn không được nói: "Các ngươi nghe gì không?"

"Cái gì?"

"Có một con chim vô cùng kỳ quái, giống đỗ quyên, nhưng tiếng hót kia nghe quá thô ráp."

Thị nữ bàn tán sôi nổi, bảo đây hẳn là quỷ chim đỗ quyên mới kỳ quặc thế. Tạ Ngọc Thanh dưới lớp khăn hồng, đột nhiên mở miệng: "Các ngươi ra ngoài chờ ta, ta muốn thanh tịnh một chút."

"Công chúa?"

Thị nữ nổi lên nghi ngờ, Tạ Ngọc Thanh lạnh giọng: "Các ngươi muốn để ta động thủ?"

"Công chúa bớt giận." mấy quỷ thị nữ bồi tội, vội lui xuống.

Đợi mấy thị nữ kia ra khỏi cửa rồi, Tần Diễn thừa dịp thị vệ thay quân, từ trên cây nhảy xuống hành lang, một tay chống cửa sổ nhảy vào.

Tạ Ngọc Thanh nhấc khăn voan, nhanh chân bước tới, tháo xuống mũ phượng nặng nề trên đầu đưa cho Tần Diễn, nói thẳng: "Mang lên, không lúc đội khăn voan sẽ rất khác, ta đi trước."

Nàng không còn thời gian để nghe Tần Diễn mở miệng, liền rút kiếm nhảy ra cửa sổ.

Tần Diễn bưng mũ phượng trong tay, nhíu mày.

Thứ này......

Đội bằng cách nào?

- ---------------------------

Lời tác giả:

Tạ Ngọc Thanh: Vị trí tân nương là của ngươi, ta đi trước. Trước khi đi ta nhắc ngươi một câu

Tần Diễn: Vâng?

Tạ Ngọc Thanh: Mặc ngược váy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trác Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook