Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 2 - Chương 4: Bình thản sinh hoạt

Phương

26/12/2013

16 năm đã qua đi từ ngày sinh của Diệp Phong , lúc này, trong sân sau của nhà Kuchiki, có 2 người đang tồn tại.

Một người còn khá nhỏ, tầm 7,8 tuổi đang cầm 1 thanh kiếm gỗ lặp đi lặp lại động tác bổ xuống. Còn người kia khoảng 16 tuổi đang đứng xoay lưng về cậu bé này, nhìn vào gốc cây anh đào mà nói :

“ Byakuya, chúng ta là thành viên của gia tộc Kuchiki, bất kể về thực lực, hay là cư xử đều phải cho xứng với chức quý tộc hiểu không ?

Cậu bé 7,8 tuổi này thì ra chính là Byakuya, vậy người thanh niên kia không cần đoán cũng là Diệp Phong rồi. Mà nghe Diệp Phong nói, Byakuya dù cho mệt đứt hơi vẫn đáp :

“ Vâng, ta đã hiểu, đại ca!”

“ Ừm, à, mà nãy giờ ta quên đếm số lần tập của ngươi rồi, thế thì làm lại từ đầu đi nhé!”

Nghe tên này nói thế, trên mặt của Byakuya nổi đầy gân xanh, đủ để thấy cậu kìm chế đến mức nào.

Nhưng mà Byakuya vẫn không dám phát tác. Nói về người đại ca này thì Byakuya bó tay rồi, lúc thì cười đùa tý tửng, lúc thì giả bộ lạnh lùng, nhưng mà cách ăn nói của hắn thì lại chả thích hợp với hình dáng lạnh lùng tý nào. Từ nhỏ đến lớn. Byakuya ăn không biết bao nhiêu khổ từ vị đại ca này, có điều Byakuya biết đại ca mình vì muốn tốt cho mình thôi, vì thế cậu cũng chưa bao giờ hận Diệp Phong , nhưng mà cũng có nhiều lúc nóng máu quá, cậu khiêu chiến Diệp Phong , kết quả khỏi cần nói, ăn hành vô bờ bến . Nhiều lúc Byakuya nghĩ không biết đại ca mình mạnh thế nào, nhưng mà hỏi thì hắn cứ cười không nói, đánh thì không đánh lại, hỏi cha thì cha cũng không chịu tiết lộ, tuy thế, Byakuya vẫn có thể đoán được đại ca mình ít nhất là cấp Đội phó. Thế nên, Diệp Phong luôn là người mà Byakuya kính sợ nhiều nhất.

Về phần Diệp Phong , những năm này Diệp Phong sống rất bình thản, chỉ có vài năm sau khi sinh, Diệp Phong đã bị tặng cho danh hiệu : “ Đệ nhất thiên tài của 1000 năm qua mà thôi”. Mà cũng rất trùng hợp, cha của Diệp Phong đặt tên cho hắn là Kuchiki Diệp Phong, làm cho Diệp Phong đỡ phải làm quen với tên mới. Mà với thân phận của mình, Diệp Phong vô cùng thuận lợi tiếp xúc với các mỹ nữ như Yoruichi, Shiba Kukaku. Yoruichi thì không nói, tình cảm của 2 người vô cùng tốt, dù sao Diệp Phong cũng là vị hôn thê của nàng nên nàng cũng không chống cự với tình cảm của Diệp Phong làm gì. Kukaku thì Diệp Phong cũng đã cua được rồi, dù sao Diệp Phong cũng là 1 tay tình trường già đời, trong khi Kukaku chỉ là 1 thiếu nữ, làm sao chống lại hắn được cơ chứ.

“ Diệp Phong !!!” Yoruichi bỗng dưng xuất hiện ở trong sân, chỉ có điều Diệp Phong đã sớm chú ý đến nàng rồi, hắn không nói lên mà thôi.

“ Đến rồi !” Byakuya giật mình, mổ hơi đổ đầy lưng. Nếu nói Diệp Phong là người cậu kính sợ nhất, thì Yoruichi lại là người Byakuya sợ thứ 2, cậu cũng luôn bị trêu chọc từ cô nàng này, mà Yoruichi thì luôn lấy thân phận chị dâu làm cho cậu không biết đường phản kháng. Có thể nói, oán khí của Byakuya dành cho Yoruichi còn nhỉnh hơn cả cho Diệp Phong là hiểu.

“ Oh, Yoruichi, sao hôm nay lại đến đây !” Diệp Phong quay đầu cười nhìn Yoruichi mà nói.

“ Ngươi đúng là quên rồi à, hôm nay là ngày học viện nhập học, nhanh nhanh chuẩn bị đi rồi còn đi.” Yoruichi tức giận cùng bất đắc dĩ nhìn Diệp Phong mà nói, Diệp Phong tên này quá vô tâm rồi, cả ngày nhập học cũng quên.

“ Ha ha ha, làm gì quên, ta hỏi ngươi cho vui thôi, sao mà lại quên được, mới nãy ta còn nói vấn đề này với Byakuya đây, phải không ? Byakuya ?” Nói xong, Diệp Phong đưa ánh mắt về phía Byakuya, ánh mắt của Diệp Phong mang ý : “ Ngươi mà nói không thì thảm !”



Byakuya thấy hắn đá bóng về phía mình, định nói không đấy, nhưng mà gặp ánh mắt hăm dọa của Diệp Phong thằng cậu đành phải nói :

“ Vâng, vâng, đại ca mới nói xong đây, Yoruichi tỷ tỷ đừng trách đại ca “.

Byakuya nói xong xoa mồ hôi trên trán, 2 tên này ai cũng không đắc tội được, tốt nhất là nghe người nhà cho an toàn .

“ Không nói với ngươi nữa, chuẩn bị đi, ta ra ngoài chờ !” Yoruichi biết là Diệp Phong đang chữa thẹn rồi, nhưng mà nàng cũng lười vạch trần, đành phải bỏ đi ra ngoài chờ mà thôi.

Nhìn bóng lưng của Yoruichi, Diệp Phong xoa mồ hôi trán 1 cái, sau đó hắn đi vào trong nhà thay 1 bộ quần áo dành cho học viên rồi mới ra ngoài.

Diệp Phong vừa ra khỏi phòng thì đã nghe 1 người gọi hắn :

“ Diệp Phong , lại đây ta bảo !”

“ Cha, có chuyện gì thế ?” Người gọi chính là là cha của Diệp Phong rồi, hắn không dám chậm trễ đi đến gần Roga.

“ Nên nhớ chúng ta là quý tộc, ngươi đi vào học viện không được làm bẽ mặt gia tộc , hiểu không ?”

Gì chứ Roga quá hiểu cậu con trai này rồi, nhiều lúc cà lơ phất phơ không ra vẻ gì nghiêm túc cả, nhưng mà được cái là thiên phú quá tốt, bây giờ Roga muốn nhìn thực lực của Diệp Phong cũng không được rồi.

Phải nói Roga là Đội trưởng nha, vậy mà nhìn không được linh lực của Diệp Phong , có nghĩa là Diệp Phong ít nhất cũng cùng cấp ngài.

“ Vâng, thưa cha !, Thưa cha, con đi “

“ Ừm “ Roga mỉm cười gật đầu, ngài nhiều lúc bắt bẽ Diệp Phong , nhưng mà thật ra, ngài cưng hắn còn không hết nữa là, thấy Diệp Phong sắp vào sống ở học viện, ngài cũng thấy hơi buồn bã.

Tạm biệt cha của mình xong, Diệp Phong đi ra ngoài bắt cặp với Yoruichi , rồi cùng nàng đến học viện. Trên đường đi 2 người đùa giỡn khá nhiều, chủ yếu là lấy bên Yoruichi thua cuộc là chính.



Khoảng 30 phút, cả 2 đã đi đến trước cổng học viện, cùng nhau đi đến phòng học, lựa chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Một lát sau , chuông vào giờ học cũng đã vang lên rồi. Đầu tiên là giáo viên vào phòng, sau đó là màn giới thiệu, giảng giải khái niệm Tử thần , vân vân, của 2 giờ đó, Diệp Phong chỉ là nằm ngủ cho qua, trong khi giáo viên nhận biết Diệp Phong là người của 4 gia tộc lớn nhất nên hắn cũng làm như không thấy.

Đến giờ giải lao, Diệp Phong tỉnh dậy, mà hắn cũng không thấy Yoruichi ở đâu nữa rồi, hắn đứng lên định đi tìm Yoruichi, đúng lúc này, phiền toái tìm đến.

“ Này, ngươi là quý tộc đúng không ?” 1 học viên cùng lớp với Diệp Phong đứng ở trước mặt Diệp Phong mà nói.

Diệp Phong nghi hoặc , không biết vì sao người này lại tìm mình, nhưng mà vẫn trả lời :

“ Đúng vậy, có vấn đề gì sao ?”

“ Chứ gì nữa, tại ngươi đột nhiên chen vào mà bạn của ta bị chuyển đến lớp khác rồi, hôm nay ta phải cho quý tộc các ngươi biết tay mới được !” Thấy Diệp Phong xác nhận, tên học viên này cũng không khách khí nữa, lao về Diệp Phong .

Diệp Phong thấy vậy, bèn thả ra linh áp khoảng cấp bậc đội phó, có điều đây cũng không phải cấp độ học viên như tên kia chịu được đấy, chỉ thấy hắn dừng lại, 2 chân bị ép đến quỳ trên sàn nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thấy người này đã biết sợ, Diệp Phong thu hồi linh áp, cũng không nhìn hắn 1 cái mà đi lướt qua.

Nhưng mà đời Diệp Phong hôm nay khá là đen đủi hay sao, đi được 1 đoạn, phiền toái lại tìm tới nữa :

“ Này, cậu là người phóng ra linh áp lúc nãy phải không ?”

Diệp Phong bất đắc dĩ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng đó là 1 học viên, tuổi khá xấp xỉ Diệp Phong , có mái tóc vàng xám rối lung tung, khuôn mặt thì cà lơ phất phơ, làm Diệp Phong muốn đấm hắn 1 cái.

“ Có chuyện gì không ?”

“ Chào cậu, ta là Kisuke Urahara, ta muốn kết giao với cậu !” Urahara nhăn rằng cười với nụ cười hắn cho là dễ gây thiện cảm nhất, lại không biết trong mắt người khác là muốn ăn đấm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook