Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 258: Tân Hoành họa thủy (8)

Nam Mịch

25/11/2018

Ngược lại Tân Hoành lại rất bình tĩnh thảo luận với Dịch Tân về vấn đề bữa tối, chắc chắn tối nay anh sẽ về với cô, rồi lại nói luyên thuyên thêm mấy câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Sau đó, cô một mình nhìn về phía bàn tiệc Mãn Hán mà ngẩn người.

Vốn là hai người ăn còn sợ nhiều, bây giờ còn chẳng có đến hai người…

Mệt mỏi.

Bỗng nhiên cô có một loại kích động, thật muốn tìm Dịch Lam tới cùng ăn cơm… Vừa không lãng phí đồ ăn, vừa có thể xin lỗi…

Có điều, đây cũng chỉ là suy nghĩ tùy tiện thoáng qua thôi, cô còn chưa có được cái loại tâm lý mạnh mẽ như vậy, có thể chịu đựng được gió lớn của Dịch Lam, và… gió lạnh Dịch Tân.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng vẫn gọi Tang Nhuế và Phong Dương tới.

Chuyện của cô và Dịch Tân, cô vẫn còn chưa nói một tiếng cảm ơn với Phong Dương, nếu không phải có anh ấy nói với cô tất cả mọi việc, cô và người kia, nói không chừng đến bây giờ vẫn còn coi nhau như người lạ.

Tự hành hạ lẫn nhau, lại tự ôm lấy đau đớn cho riêng minh.

Con người Dịch Tân này đúng là kỳ cục, bất trị, Tân Hoành cũng không mơ tưởng anh có thể chủ động nói cho cô biết, còn cô, sau khi chịu đựng những tổn thương sâu sắc như vậy, cô chỉ muốn trốn chạy càng xa càng tốt, cho dù trong lòng có kêu gào muốn quay đầu lại nhìn anh một cái, nhiều hơn một cái, cho dù sự đấu tranh ấy có gian nan mãnh liệt thế nào, cô nhất định cũng sẽ cắn răng chịu đựng, cho dù đau khổ, cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Bây giờ nghĩ lại, Tân Hoành chỉ có cảm giác, thật đáng sợ!

Thật đáng sợ, thiếu chút nữa thì cô và anh đã bỏ lỡ mất nhau.

Thật đáng sợ, câu chuyện của cô trong sinh mệnh của anh, còn cả Phong Dương và Tang Nhuế cũng vậy.

Thế mà từ ngày đó tới nay, mặc dù đã nghĩ tới chuyện cảm ơn, nhưng chỉ mình Dịch Tân đã khiến cô không đối phó nổi rồi, thậm chí đến mặt bọn họ còn không gặp được.

Bây giờ… Lại làm nhiều món ăn như vậy, đúng lúc có chỗ dùng được.

Sau đó rất nhanh Phong Dương và Tang Nhuế đã tới, đến nơi còn bày ra bộ mặt mừng rỡ, nói rằng thật khó có được.

Tân Hoành không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi: “Khó có được cái gì?”



Tang Nhuế cười cười: “Khó có được, hai người dính nhau như keo như sơn, trong thời gian sớm tối ngọt ngào thế mà còn có thể thu xếp công việc mà nghĩ đến bọn tớ.”

Nói xong lại lắc đầu: “Không đúng, không phải hai người, chỉ có mình cậu mới đúng. Chứ cái người tên Dịch Tân kia, cho dù có thật sự thu xếp được công việc mà bớt chút thì giờ cũng sẽ không nghĩ tới bọn này. Đúng không, anh ấy sẽ không tới?”

Tân Hoành rất cạn lời.

Thật ra thì, cô còn chưa kịp nói với hai người rằng Dịch Tân sẽ không về.

Tân Hoành cười gượng gạo: “Anh đúng là hiểu rõ anh ấy quá.”

“Không phải hiểu anh ấy.” Phong Dương cười cười, nhìn Tân Hoành: “Chỉ là hiểu rõ em thôi.”

“Em?”

Phong Dương cười cười tỏ ra cao thâm: “Hiểu rõ em quan trọng với Dịch Tân đến mức nào. Kể từ sau khi Dịch Tân cưới em, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, toàn bộ tâm ý cũng đều đặt ở chỗ em, trong mắt trong lòng anh ta, còn có vị trí nào mà dành cho người khác chứ?”

Hai người này một tung một hứng qua lại khiến cho Tân Hoành thẹn thùng đỏ mặt, bỗng dưng cảm thấy hối hận vì đã gọi bọn họ tới.

Lăn lộn bên cạnh Dịch Tân, đáng ra cô cũng không nên ôm hi vọng bọn họ có thể là người lương thiện được. Nếu quả thật là người thiện lương, có thể sống được tới ngày hôm nay ư?

Có được sự giác ngộ này, cô bắt đầu từ từ đối phó, hàn huyên với họ vài câu, không cho bọn họ cơ hội chuyển đề tài nói về người kia.

Phong Dương coi như còn phối hợp, chỉ có Tang Nhuế là cười rất gian trá, Tân Hoành làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói lảng sang chuyện khác.

Nói đến đại thiếu gia Dịch Phong Nghiêu, rồi lại nói về lão gia tử Dịch Lam. Có điều không biết hai người này quả thật là không có gì hay để nói, hay thật sự làm người quá là không có nhiều sở thích, Phong Dương gần như có thể nói tóm tắt về họ trong mấy chữ.

Dịch Phong Nghiêu. Nam. Sở thích: Phụ nữ. Sở trường: Chơi gái.

Dịch Lam. Không phải người lương thiện. Sở thích: Nhà họ Dịch. Sở trường: Nhìn nhà họ Dịch từng chút, từng chút một trở nên giàu có, từng chút, từng chút một trở nên lớn mạnh…

Cho nên, chẳng qua bao lâu thời gian đã nói hết chuyện phiếm về hai đề tài này…



Tân Hoành quýnh lên, lại nhớ đến một người, vừa đúng lúc có thể hỏi: “Lạc Tiểu Xuyên đó, là người làm ở bệnh viện các anh?”

Phong Dương nghe đến người này, lông mày không tự chủ nhíu lại một cái, hỏi ngược lại: “Sao đột nhiên lại nhắc tới người này?”

“Cũng không có gì, chỉ là hôm trước tôi đi mua cà phê gặp được cô ấy. Cảm thấy đúng là một cô gái tốt, dáng dấp cũng không tồi, cô ấy…” Tân Hoành nói tới đây thì cười cười: “Bác sĩ Phong, có thể cho em một chút mặt mũi được không? Ầy… Nếu không thể thì dùng luôn cả mặt mũi Dịch Tân đi, dù thế nào thì người này cũng mặt dày mày dạn.”

Thế mà biểu cảm trên mặt Phong Dương vẫn không chút thay đổi, hỏi ngược lại: “Em muốn giúp đỡ Lạc Tiểu Xuyên?”

Tân Hoành thấy sắc mặt Phong Dương có vẻ không tốt, hơi hoài nghi, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Nếu như có thể.”

Phong Dương nhíu chặt lông mày: “Cô ta tới tìm em?”

Trong lòng Tân Hoành càng nghi ngờ hơn: “Cô ấy nên tới tìm em sao? Tại sao?”

“Em không biết?”

Lúc này thì Tân Hoành hoàn toàn không hiểu chuyện gì rồi: “Biết cái gì?”

Bấy giờ mặt mày Phong Dương mới giãn ra, chỉ hời hợt nói một lượt: “Lạc Tiểu Xuyên, hai mươi sáu tuổi, nghiên cứu sinh thạc sỹ tốt nghiệp đại học bệnh viện trung ương X, vốn là thực tập sinh của bệnh viện nhà họ Phong, tháng trước, làm giả hồ sơ bệnh nhân kê đơn thuốc, gian lận một số tiền khổng lồ, toàn là thuốc ngoại mới nhập. Sau đó bởi vì giáo sư Tôn dạy cô ta khổ sở cầu xin, bệnh viện mới không có báo án, chỉ sa thải cô ta.”

Tân Hoành vừa nghe thấy vậy thì cả người ngây ra, có vẻ không thể tin được, cô lẩm bẩm: “Sao lại có thể như thế được?”

Phong Dương nhàn nhạt nhìn Tân Hoành một cái: “Chuyện này, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, còn có cả cha mẹ cô ta chính miệng vạch trần cô ta ngay trước mặt các bác sĩ, y tá có mặt tại bệnh viện.”

Tân Hoành cả kinh: “Cha mẹ?”

Phong Dương gật đầu: “Nói ra thì Lạc Tiểu Xuyên này với em cũng coi như là đồng hương, cô ta cũng là người thành phố A, cha mẹ đến thăm cô ta, nghe nói là bởi vì vấn đề sinh hoạt phí, hai bên công khai tranh chấp ở bệnh viện. Trong lúc tranh cãi, chắc là do quá mức kích động, cha mẹ cô ta tức quá mới không giữ được miệng mà vạch trần cô ta. Sau đó, cô ta cũng tự mình thừa nhận.”

“Cha mẹ cô ta, là ruột thịt sao?” Ở một bên, Tang Nhuế lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt thoáng qua vẻ giễu cợt.

Phong Dương nhìn Tang Nhuế cười: “Cái này thì anh không biết.”

Phong Dương vừa nhìn Tân Hoành vừa nói: “Anh hiểu rõ, bởi vì Lạc Tiểu Xuyên từng chăm sóc cho em, cho nên trong lòng em cảm thấy biết ơn cô ta. Có điều cho dù cô ta có chăm sóc em thì chắc chắn cũng là bỏ ra một phần công sức, thu về mười phần thù lao. Em không cần phải cảm thấy cần làm cái gì đó cho cô ta. Cũng không đáng phải như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook