Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 73: Chọn rể (3)

Nam Mịch

06/08/2014

Phong Dương và Tang Nhuế cũng không đi về, mà ở nhà Dịch Tân ăn trực bữa tối, nói chuyện phiếm một chút liền đi về. Tang Nhuế vậy mà còn nói, "Không có Hoành Hoành, Dịch gia thật nhàm chán."

Dịch Tân nhíu mày, rõ ràng là không đồng ý. Kỳ thật, cho dù Tân Hoành không bị ốm phải nghỉ, bọn họ cùng nhau nói chuyện, cũng không thể tăng thêm ít vui vẻ. Tân Hoành, thật sự là một người rất tĩnh lặng, thậm chí còn có chút nặng nề.

Nói tới Tang Nhuế, Phong Dương, Dịch Tân là người phụ nữ trải qua nhiều phong ba, có nhiều kinh nghiệm mà nói, Tân Hoành thực sự chỉ là một thiên kim tiểu thư, trọng điểm là, vị tiểu thư này vẫn luôn tình nguyện yên lặng, không theo đuổi việc gì lớn lao, chỉ an nhàn hiện tại, cho dù hiện giờ người khác rất bần cùng.

Vì vậy Tân Hoành, còn có thể làm không khí vui lên chút gì a? Tang Nhuế nhưng ra vẻ cao thâm nhìn Dịch Tân hỏi.

"Oa, chẳng lẽ Tân ca anh không cảm thấy như vậy?"

Đêm mùa hạ, màn đêm có chút đen tối. Miệng hít vào, lại chậm rãi phun ra, làn khói ngay trước mắt lượn quanh trong không khí.

Một người, cười đến diêm dúa lẳng lơ, cười nhạo. Nơi này là thư phòng, trong phòng không có người khác, cười người nào? Như là cười chính mình đi. Thật nhàm chán. Quả thật, là có chút nhàm chán.

Trên tường, đồng hồ Thụy Sĩ chỉ 11 giờ 45. Anh nên trở về phòng nghỉ ngơi, trên giường của bọn anh, người đang nằm ngủ trên đó là vợ anh, người phụ nữ của anh, anh... Lo lắng cho người đó.

Anh ôm cô, hôn cô, để chứng minh cô là của anh, người anh quang minh chính đại có được. Chính mình không muốn tới gần cô. Không muốn sao? Muốn đến điên rồi đi!

Nha đầu Liên Tang Gia kia chắc đều đã nhìn ra được. Anh chỉ là sợ, sợ hãi cô không muốn... Càng sợ, cô rõ ràng nghĩ không muốn, nhưng lại ủy khuất chính mình lấy lòng anh. Cô miễn cưỡng vui cười, trước m mặt anh, dù từ trước đến nay anh vẫn lạnh lùng cũng không chịu nổi.

27 năm qua, cuộc sống của anh sớm đã có thói quen chinh phục, thói quen người khác đối với anh cúi đầu xưng thần. Nhưng đối với cô, toàn bộ lại cũng



không thích hợp , anh không muốn trên mặt của cô là sự miễn cưỡng. Anh thật sự, không muốn. Nhưng nếu không bị chinh phục, cô còn có thể ở đây sao? Không có Hoành Hoành ở Dịch

gia... Dịch Tân làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, trong lòng một tia do dự cuối cùng cũng bị đánh tan, ném xuống đất tàn thuốc trong tay, gọn gàng đứng dậy. Khóe môi xẹt qua tia cười lạnh. Không muốn cũng chỉ trách, người đó xui xẻo, gặp Dịch Tân —— chưa bao giờ hiểu phải buông tay! Liền kéo cửa ra, kinh ngạc nhìn người đứng trước cửa phòng lại trở tay không kịp.

Dịch Tân thân thể cứng đờ. Ngoài cửa, là vợ của anh, tóc có chút rối, không ngờ rằng anh đột nhiên mở cửa, có chút giật mình, nhất thời trợn tròn mắt nhìn. Anh xác nhận phương vẫn tỉnh, trên người chỉ có áo ngủ màu trắng sữa bằng vải bông, dưới chân, là đôi dép nhung hình con thỏ bông. Giống như đứa bé, đơn giản, sạch sẽ. Dịch Tân chỉ cảm thấy trong lòng rầm một tiếng, có cái gì, hoàn toàn tan vỡ rồi. Trên mặt, lại vẫn là nhạt nhẽo thậm chí có chút nghiêm túc, "Vì sao đứng ở chỗ này?"

Lời nói của anh có chút nghiêm túc dọa đến cô, trên mặt anh hiện ra vẻ có lỗi.

"Em tỉnh dậy, anh lại không có ở trong phòng, nên em... Tìm anh."

Chỉ có mấy chữ, anh lại cảm thấy một buổi tức giận, chợt tan thành mây khói. "Vì sao lại không đi vào?"

Cô hơi hơi cúi đầu, không nhìn anh, thanh âm càng nhỏ, "Anh đang tức giận, em sợ quấy rầy ngươi." Nói tới đây, giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, lập tức, nhìn vào trong mắt anh, "Em vừa mới làm đồ ăn, anh có đói bụng không, muốn ăn khuya không?"

Cô kỳ thật tỉnh lại đã lâu, tỉnh lại liền đến tìm anh, anh đóng cửa, cô không muốn quấy rầy. Lại có chút đói, chính mình liền đi phòng bếp làm chút thức ăn đơn giản, lúc này mới trở lại đến tìm anh, cô nghĩ muốn... Cùng anh ăn. Đến cửa, lại do dự, đứng rất lâu, cũng may anh mở cửa, nếu không thì, cô còn không biết muốn đứng đến khi nào thì a. Có chút may mắn nhớ lại, khóe môi

cũng không tự giác nở nụ cười, lại đột nhiên cảm thấy trên lưng căng thẳng, trước mắt tối sầm lại, môi, đã bị người nào đó chiếm lấy, thân thể, rơi vào vòng tay quen thuộc ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook