Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 400: Mượn tiền

Hoa Hướng Dương

10/01/2021

Lư Phi Phi suy nghĩ một chút, lúc trước khi bọn họ mới tới đây, nhân viên của nhà hàng đón tiếp bọn họ rất niềm nở và lễ phép, cũng không xảy ra chuyện gì cả. Có người uống quá nhiều nên muốn đi vào nhà vệ sinh, khi đó đều là nhân viên phục vụ giúp bọn họ, thậm chí còn mang nước gừng và trà nóng lên phục vụ tận nơi. Mỗi bàn đều sẽ có một nhân viên phục vụ đứng ngay cạnh, cung cấp dịch vụ hàng đầu cho mọi thực khách.

Lư Phi Phi đã uống rất nhiều, không thích ồn ào, náo nhiệt nên rời đi trước, chuyện về sau, cô ta căn bản không biết.

Khi mới đến, cô ta đã thấy sự hỗn loạn ở đây, nhiều người bê bết máu, rõ ràng là đã xảy ra đánh nhau nên cô ta rất tức giận.

Những người này đều biết thân phận của cô ta, cũng không sợ cô ta, chắc chắn phía sau còn có ông lớn nào đó làm chỗ dựa.

Đây không phải người của nhà hàng Kiến Quốc, chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu, nói ra người chống lưng của mình là ai liền có thể khiến bọn họ phải sững sờ.

Lư Phi Phi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Ý của các người là, chúng tôi không trả tiền ăn tối? Chúng tôi là loại người như vậy sao?"

“Chúng tôi thiếu tiền sao?”

Lý Quốc Thắng nói với vẻ mặt đầy oan ức, như thể oán phụ: "Phi Phi, bọn anh không phải là không thanh toán, mà là bọn họ bắt chẹt. Em nhìn hóa đơn đi. Một bữa ăn này mà bọn họ đòi hơn hai mươi triệu tệ".

“Nhiều tiền như thế, làm sao bọn anh trả được?”

"Cái gì? Hơn hai mươi triệu tệ?", khi Lư Phi Phi nhìn thấy hóa đơn mà Lý Cương đưa cho, cô ta ngẩn cả người, sắc mặt thay đổi.

"Đồ ăn thức uống ở nhà hàng các người kiểu gì thế? Hai mươi ba triệu tệ, anh giải thích cho tôi, tính tiền thế nào đấy?"

Lý Cương chậm rãi đọc theo hóa đơn: “Một trăm mười hai chai rượu Effie của Ý, đơn giá là một trăm sáu mươi tám nghìn tệ, tổng cộng là mười tám triệu tám trăm mười sáu nghìn tệ”.

"Rượu Thần Tôn, đơn giá sáu mươi hai nghìn tệ một chai, tổng tám chai là bốn trăm chín mươi sáu nghìn tệ".

"Brandy, Lafite và các loại đồ uống khác, tổng cộng ba mươi hai chai, tổng tám mươi hai nghìn tệ".

"Sáu món trên bàn được gọi theo yêu cầu của anh, chính là những món thượng hạng và ngon nhất nhà hàng chúng tôi. Mỗi bàn có mười sáu món. Sau khi giảm giá, một bàn hết sáu trăm tám mươi nghìn tệ, sáu bàn tổng cộng là bốn triệu tám mươi nghìn tệ".

"Vì anh đã gọi nhiều đồ có giá thành cao của nhà hàng chúng tôi, nên chúng tôi sẽ bỏ đi số lẻ, thanh toán tròn hai mươi ba triệu tệ là được".

Nhiều bạn học tiếp tục bàng hoàng khi nghe thống kê chi tiết về chi phí bữa ăn.

Lý Quốc Thắng cả giận nói: "Có phải các người cậy đây là nhà hàng lớn nên bắt nạt khách hàng không thế!"



"Chúng tôi ăn có một bữa cơm, làm sao có thể hết nhiều tiền như vậy!"

“Các người đây là đưa ra giá trên trời!”

“Các người biết thân phận của chúng tôi không!”

“Các người có tin ngày mai tôi đổi luôn ông chủ nhà hàng các người!”

Lại là câu nói này, đổi ông chủ? Cậu có đổi được không?

Khi những bạn học khác nhìn thấy Lư Phi Phi đến, họ cũng có lòng tin, bắt đầu nói này nói nọ theo Lý Quốc Thắng.

"Móc đâu ra chai rượu vang đỏ một trăm sáu mươi nghìn tệ? Trên thị trường căn bản không có loại rượu này. Ngay cả loại Lafite đắt nhất cũng không có cái giá một trăm sáu mươi nghìn tệ".

"Đúng thế, một bàn ăn hết sáu trăm tám mươi nghìn tệ? Những món này là cho thần tiên ăn sao? Làm gì có chuyện chặt chém khách hàng thế này chứ!"

Không một ai tin rằng lại có những loại rượu và những món ăn đắt tiền như vậy.

Lý Cương lạnh lùng nói: "Anh Lý, cô Lư, đương nhiên tôi biết thân phận cao quý của hai người".

"Chính vì cô Lư là con gái của chủ tịch Lư, thân phận vô cùng cao quý, nên khi nghe cô Lư tới, nhà hàng chúng tôi đã chuẩn bị trước, mời tất cả khách trước rời đi, để các người dùng bữa trong một không gian yên tĩnh và tao nhã".

"Lúc trước, khi gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ của chúng tôi đã đưa cho các người thực đơn, nhưng anh Lý và cô Lư lại không xem thực đơn mà muốn gọi những món đắt nhất và đồ uống ngon nhất. Nhân viên phục vụ của chúng tôi cũng đã xác nhận lại lần nữa với anh Lý".

"Chính vì đồ ăn thức uống ở đây rất đắt nên chúng tôi phải xác nhận lại. Đương nhiên, có cô Lư ở đây, chúng tôi không phải lo lắng gì cả".

Những gì Lý Cương nói đều là sự thật, đã cho bọn họ xem thực đơn, bọn họ không xem, nhân viên phục vụ còn hỏi lần thứ hai rằng bọn họ có chắc mình gọi món đắt nhất không? Bọn họ đã xác nhận là mình gọi những thứ đó.

Lý Cương tiếp tục nói: "Nhưng, các người đã ăn những món ngon nhất, đắt nhất và hưởng dịch vụ tốt nhất. Bây giờ ăn xong xuôi rồi lại không trả tiền?"

“Tôi đã từng thấy những người không có tiền, những người nghèo, không đủ tiền để ăn, những người đã bị đói trong vài ngày đi ăn cơm chùa".

"Nhưng tôi chưa từng thấy một người có địa vị cao quý như vậy lại ăn cơm chùa, hơn nữa còn ra tay đánh người!"

"Cô Lư đây, con gái của chủ tịch Lư cùng bạn trai đi ăn cơm, đã ăn cơm chùa, không trả tiền, lại còn đánh người, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sao nhỉ?"

Câu nói vừa rồi giống như là đòn giết người của Lý Cương, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài không phải Lư Phi Phi mất thể diện, mà chính là chủ tịch Lư mất thể diện, là cả tập đoàn bọn họ mất thể diện!



Lư Phi Phi đã sớm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô ta cầm tờ thực đơn xem một cách cẩn thận, nhìn thấy rượu đỏ ghi trên thực đơn, dường như nhớ ra điều gì đó.

Sau đó cô ta cầm lấy một cái chai rỗng trên bàn xem xét kỹ càng, sau khi thấy bên trong nắp chai có một dấu hiệu đặc biệt, cô ta đột nhiên nói: "Loại rượu này không có bán ở bên ngoài, chỉ có giới thượng lưu mới có thể mua những loại rượu này... "

"Bao bì của loại rượu vang đỏ này được in bằng ba thứ tiếng, trông rất giống với rượu vang đỏ cao cấp thông thường, nhưng dấu chống hàng giả thực sự lại ở bên trong nắp chai".

"Trước đây tôi cũng từng uống vài lần, quả thực là một trăm sáu mươi nghìn tệ một chai. Bất kể đi đâu, đều là có giá này".

Lư Phi Phi đúng là người có kinh nghiệm, cô ta nhận ra những loại rượu vang đỏ này.

Khi nghe đến mức giá một trăm sáu mươi nghìn tệ, tất cả mọi người đều lặng đi, các bạn học đều sửng sốt không nói nên lời.

Lư Phi Phi đã khẳng định giá rồi!

Đống rượu này, hơn một trăm chai, hơn một chục triệu tệ!

Tất cả bạn học đều hít một hơi lạnh, biểu cảm trên mặt đều rất phong phú, phức tạp.

Nhiều người đang tiếc nuối một chai một trăm sáu mươi nghìn tệ, thu nhập trong hai, ba năm không được bao nhiêu, bọn họ uống nhiều như vậy, thậm chí còn làm đổ rất nhiều rượu, lãng phí quá, tất cả đều là tiền mà!

Lý Cương nói: "Cô Lư, giá của chúng tôi ở đây là công bằng, công khai và minh bạch, chúng tôi đã tính giá thấp nhất cho cô rồi đấy".

Lư Phi Phi tiếp tục nhìn tên món ăn trên thực đơn, nhìn giá cả các loại đồ uống khác. Sau khi đọc xong lại nhìn đống bát đĩa còn dư lại rất nhiều thức ăn trên bàn, sắc mặt Lư Phi Phi đột nhiên trở nên rất khó coi, cũng đã tỉnh rượu.

Sáu bàn ăn bốn triệu tệ, khoản này Lư Phi Phi có thể chấp nhận được, nhưng cô ta nhìn thấy hơn trăm chai rượu đỏ, vô cùng khó hiểu: "Giám đốc, chúng tôi uống hơn một trăm chai rượu đỏ sao?"

Lý Cương nói: "Cô Lư, tôi không hiểu cô nói gì".

"Chúng tôi sẽ lấy tùy theo nhu cầu của khách, chúng tôi tuyệt đối không bao giờ lừa dối khách".

"Hơn nữa, camera giám sát của chúng tôi ở đây là giám sát ba trăm sáu mươi độ không có điểm mù. Mọi việc diễn ra ở đây đều được ghi lại".

Nếu cô không tin các cô uống nhiều đến thế, chỉ cần đi xem camera giám sát rồi đếm là biết thôi.

Vả lại, chai rỗng ở đây còn chưa kịp dọn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook