Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 29

Lâm Ngân Hỉ

18/05/2013

A~ Ngủ ngon quá! Nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi. Tên kia đi đâu rồi nhỉ? Hơ hơ hơ. Quả nhiên đúng như dự đoán, anh đang nằm co ro ngủ trên ghế sô-pha. Nhìn dáng diệu đáng thương ấy, tôi cảm thấy hơi động lòng trắc ẩn. Tối qua anh uống nhiều rượu quá chắc chắn dạ dày sẽ khó chịu, tôi thương xót đắp chăn thêm cho anh. Tên này đúng là đẹp trai quá. Hơ hơ, nước miếng lại chảy ra rồi. >O<

Vì người mình thương, tôi quấn tạp dề xuống bếp chuẩn bị ra tay. Canh giá đỗ thêm mì sợi, trứng chiên thêm thịt hun khói và xúc xích. Hư hư~ chắc chắn rất ngon miệng, a! Đúng rồi, chưa nấu cơm. Suýt chút nữa là toi rồi. Nếu như thế thì chúng tôi chỉ đành ngồi đực ra nhìn các món ăn mà thôi. - -;;

Mở tủ lạnh ra, những thứ cần thiết đều không có món nào. Chỉ còn lại đồ hộp ăn còn thừa, nước lọc, bia, rượu trắng, rượu tây. Thật là!! -_- Tên này làm trò gì đây? Sao lại có nhiều rượu thế này! Tiền mua rượu thà đi mua thức ăn có phải hơn không? Chả hiểu hắn ăn gì để sống nữa! Thật hoang đường! Lại nghĩ đến cảnh hồi đó anh đến nhà tôi ăn cơm. Lúc ấy ăn điên cuồng giống như bị bỏ đói cả mấy ngày vậy. Vậy... chẳng lẽ bữa trưa miễn phí ăn ở trường là toàn bộ lương thực của anh hay sao? Đột nhiên thấy anh thật đáng thương T_T Đừng lo. Bổn cô nương đây sẽ nấu cơm cho anh ăn, để anh ăn thật ngon lành một bữa cho biết.

Thức ăn thì có, xúc xích chiên, món lạnh có giá đỗ, rau xào, rau cuộn, canh... toàn bộ rồi đấy. Haizz... biết thế đã mua thêm đồ ăn mang đến, cảm thấy hơi hối hận. Bước đến ban công nhìn, suýt tí nữa xây xẩm mặt mày, không dưới 10 thùng mì gói, bốn thùng trong đó đã rỗng không. Xem ra tên này ngày nào cũng ăn mì cho qua ngày đây mà. Haizzz... đáng thương quá! Nói thế nào đi nữa anh cũng là bạn gái của Phác Tuấn Hỷ này mà... Hu hu - -^

"Này! Này! Khương Cẩm Thánh!!"

Tôi bắt đầu gọi Cẩm Thánh đang say sưa trong giấc ngủ tỉnh dậy. Tên này còn không muốn dậy, can đảm quay người sang chỗ khác nữa chứ.

"Khương Cẩm Thánh, dậy mau!! Nhanh!!"

Hả!! Dám làm bộ không nghe thấy à!!

"Anh còn không dậy là em hun ráng chịu đó nha!!"

Thật không hiểu nổi cái câu nói buồn nôn lợm giọng này lại phát ra từ miệng tôi mới chết chứ. -_-;;; Sến chết đi được! Xem ra càng ngày tôi càng mê mẩn Khương Cẩm Thánh rồi. Ha ha~

"Anh không dậy."

Hừ. Tiểu tử thối. -_- Sao lần này lại nghe thấy chứ? -_-^

"Em nấu cơm rồi. Dậy ăn đi."

"Thật hả?"

Vừa nghe thấy tôi nấu cơm, Khương Cẩm Thánh giật mình ngồi dậy. Sau đó bước vào nhà bếp, nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, lại nhìn tôi, rồi cười vẻ kinh ngạc:

" Trong nhà đâu có gì... ở đâu ra nhiều thế này? Em mua hả?"



"Ừ hứ."

"Mấy thứ này em làm thật đó hả?"

"Ừ hứ."

"I cha~ xem ra anh tìm được một cô vợ tốt rồi."

"Điên! -_-;;"

" Mau đến đây!!"

Tôi lừ đừ ngồi xuống ghế. Tên này ăn ngấu nghiến trông ngon thật, càng nhìn tôi càng thấy thương. Ai nói câu này nhỉ? "Chỉ nhìn cũng đủ no", giờ đây tôi nhìn anh ăn cơm cũng thế đấy. Nhìn anh ăn ngon miệng thế tôi cảm thấy thật hài lòng.

"Sau này anh còn ăn mì gói nữa là em giết anh."

"Anh có ăn mì gói đâu."

"Muốn chết à? Không ăn? Vậy mấy cái thùng mì gói ở ban công là sao? Chẳng lẽ nó tự nhảy tới chắc?"

"Haizzz"

"Cả ngày uống rượu, dạ dày không đau mới lạ. Có phải anh muốn chết thật không?"

"Biết rồi mà. Sau này không ăn là được chứ gì. Em bớt giận đi nào."

"Sớm thế có phải hay hơn không."

Ăn cơm xong, Cẩm Thánh dọn dẹp bàn ghế, sau đó chúng tôi ngồi trên sô-pha xem tivi. Chán quá. Ngày nào cũng xem mấy tiết mục này chán chết đi. Cẩm Thánh hình như cũng thấy chán. Cứ thế rồi 3 tiếng đồng hồ trôi qua lặng lẽ. Đã 4 giờ rồi. Haizzz. -_-;;;

"Chúng ta đi hát đi. ^^"

"Không đi."



Tên này! Ta nói đi là đi. Tôi lấy hai tay bấu vào hai má anh.

"Á! Đau quá! Em làm gì thế?"

"Đi hát."

"Anh không biết hát."

"Vậy cũng phải đi! Em muốn hát!!"

"Biết rồi, biết rồi. Đi thôi, đi thôi."

"Sớm nghe lời có phải hay hơn không."

"Em đó, cái gì cũng được. Nhưng về sau đừng có áp sát mặt lại gần anh thế."

"Thật là. Chẳng phải anh ngày nào cũng hôn bậy bạ à!"

"Anh là con trai mà!"

"Con trai rồi sao?"

"Em đột nhiên áp sát lại, chẳng nghĩ được gì hết. Thế chẳng phải bị em quấy rối đầu óc à?"

"Rối cái gì mà rối?"

"Dù gì thì em cũng đừng làm thế nữa. Tim anh không chịu đựng nổi. ^^"

Lục tung tủ áo lên còn phát hiện ra tên này có cả quần jeans ăn mày. Haha. Tôi cứ tưởng anh chỉ có quần áo đứng đắn thôi chứ. Hí hí! Phát hiện lớn!! Tôi nằng nặc bắt Cẩm Thánh mặc quần jeans và áo thun hoạt hình vào rồi lôi ra cửa.

Ha ha, bất kỳ ai cũng đều nhận thấy chúng tôi là một cặp trời sinh. ^O^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook