Tớ Không Nói...cậu Tự Hiểu Đi

Chương 11: Đừng Bỏ Cuộc, Đừng Quên Tớ

Suvaly Băng Tuyết

01/09/2015

- Nè ngốc đừng sợ nữa , có tớ đây rồi .

- Ừ cảm ơn cậu .

- Nào nắm tay tớ tớ đỡ cậu dậy .

Nó nghe lời nắm tay hắn cố gắng đứng dậy . Chẳng may hắn vừa đứng lên giẫm chúng cái ống quần của nó trơn ngã ra sau , kéo nó ngã theo . Vừa lúc đó bé Thanh gạt cầu dao lên , đèn vừa sáng lên là lúc hai nhân vật chính của chúng ta , người nằm trên người nằm dưới , bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm , hai trái tim khẽ rung động . Bé Thanh bước vào :

- Hai ơi hai người có sao hông ??

Vừa bước vào nhìn thấy cảnh này làm ô nhiễm đầu óc ngây thơ của bé Thanh :

- Thanh ra đây hông làm phiền hai người nữa , hai người cứ tiếp tục đi _ Bé Thanh vội đóng cửa lại .

Đến giờ nó mới định thần lại được vội đứng dậy :

- Cảm ơn cậu .

Hắn vẫn nằm đó nhìn kỹ bộ dạng của nó rồi thình lình :

- Hahahahaha .

"Hắn cười , cười với mình sao?" Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó .

- Cậu mặt đồ của tôi trong kỳ quá .

Hắn nói đúng thật , cái áo sơ mi trắng thì dài gần tới đầu gối , cái quần thì vừa rộng vừa dài trả trách lúc nảy hắn giẫm phải .

- Cậu đang cười đó sao?

- Hả sao? _ Hắn định thần lại không cười nữa lấy lại bộ mặt lạnh lùng của mình .

- À hông có gì tôi đi đây .



"Sao mà mình có thể cười một cách tự nhiên như vậy được nhỉ ??? Quả thật nhỏ đó đã biến mình không còn là mình nữa rồi '' hắn khẽ cười suy nghĩ .

- Chị Hy ơi lúc nảy hai người làm gì dạ .

-Chị chỉ bị té thôi mà bé Thanh ngốc không được nghỉ lung tung nghe chưa?

- Dạ .

Vừa lúc đó hắn bước ra :

- À Hai ơi tối nay , Thanh với hai với chị Hy ngủ chung nha.

- Hả _ Nó với hắn đồng thanh .

Quay lại nhìn nhau rồi tiếp tục đồng thanh :

- Không được .

- Hức hức . Thanh bị đau mà hai người cũng không chiều Thanh chút xíu nào _ Bé Thanh giả bộ lấy tay đưa lên má quẹt nước mắt .

- Đâu có . Thôi được rồi ngủ chung cũng được mà .

- Nè ai cho cậu tự ý quyết định hả !

- Hic , vậy là chị Hy không thương bé Thanh .

- Hông có đâu , hic thôi cũng được vậy .

- Yeah !!! .

Tại phòng bé Thanh :

- Hai người nắm xuống đi chứ ? Sao đứng không vậy?



- Ờ ... ờ .

- Thanh nằm giữa nha hai người nằm hai bên đi .

- Ừ chứ giờ biết sao .

Chẳng mấy chốc bé Thanh đã ngủ mà hổng biết ngủ giả hay thiệt nữa đây trời . Nó quay sang nhìn thấy hắn , khuôn mặt vẫn vậy , vẫn làn da trắng đó , vẫn đôi môi đó.

Nó bất giác đưa tay lên sờ má hắn :

- Làm sao để có thể quên được cậu đây .

Nước mắt khẽ rơi , nó định rút tay mình lại thì một bàn tay mạnh mẽ nhưng ấm áp , nắm chặt tay nó :

- Đừng bỏ cuộc , đừng quên tớ_ Hắn nói tay vẫn tiếp tục nắm chặt tay nó.

- Tại sao chứ ?? Rõ ràng cậu đâu thích tớ , tớ cần một lí do , một lí do để không bỏ cuộc Thịnh à !! _ Nó nói trong tiếng nấc .

- Tớ không biết , thực sự không biết . Nhưng... tớ cảm thấy tớ không còn là tớ nữa rồi , khi thấy cậu nói chuyện , đùa giỡn với cái tên ấy là cái cảm giác khó chịu lại dâng lên trong tớ . Đã hai ngày đi đến trường không có cậu , con đường dường như dài dài lắm , bình thường tớ cảm thấy con ngốc như cậu thật phiền phức , nhưng khi không có cậu cái cảm giác thiếu vắng tràn ngập trong lòng tớ . Bây giờ tớ không thể xác định được tình cảm của mình nhưng cậu có thể chờ tớ được không ??

- Cậu... nói thật chứ ??_ Nó nảy giờ chăm chú nghe không bỏ sót một từ nào .

- Cậu thấy tớ giống nói giỡn lắm hả ?? Ngốc _ Hắn khẽ thò tay cốc nhẹ vào đầu nó một cái .

- Đau _ Nó khẽ nhăn mặt , tay xoa xoa cái đầu .

- Thôi tớ xin lỗi , mà ngủ đi ngốc .

- Ừ biết rồi _ Nó nhăn mặt quay đi miệng thì lầm bà lầm bầm "Lúc nào cũng gọi người ta là ngốc" .

Hắn nghe rõ mồn một phì cười nhưng cũng không nói lại không khéo nói qua nói lại đến sáng mất . Nói xong những gì trong lòng mình hắn cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn đi , mỉm cười một cái rồi cũng nhắm mắt lại đánh một giấc . Còn nó bây giờ chắc đã ở trên chín tầng mây rồi, " Hạnh phúc " hai từ này có thể biểu hiện tâm trạng của nó lúc này , nằm một lúc nó cũng chìm vào giấc ngủ và hy vọng mơ thấy một giấc mơ tràn ngập hạnh phúc trong tương lai chứ không phải là một màn đen đau khổ . Liệu ông trời có chiều ý con người ta không ???

Một đêm tràn ngập hạnh phúc của hai con người cũng đã trôi qua và bây giờ nắng sớm của một ngày mới đã xuất hiện , hắn khẽ trở mình , cảm thấy có gì đó nặng nặng đang đè lên thân thể mình , quay đầu nhìn sáng bên cạnh , phút chốc hắn cảm thấy một thiên thần hạ cánh xuống giường của hắn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tớ Không Nói...cậu Tự Hiểu Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook