Tình Thoại Chung Có Chủ

Quyển 4 - Chương 4: Ung Khôn Đế (4)

Hứa Ngư

01/09/2018

Hậu cung không có hoàng hậu, Cung phu nhân muốn vào hậu cung, việc xem xét thẻ bài là do Kính thái phi quản.

Kính thái phi lúc tiên đế còn sống thì vị trí không cao, cả đời không con, chỉ sinh được một cô công chúa, quan hệ với mẹ ruột của Ung Khôn Đế không tồi, sau khi bà ly thế cũng rất quan tâm Ung Khôn Đế, cho nên hiện tại, Kính thái phi là thái phi thư thái nhất hậu cung này, con gái cũng được Ung Khôn Đế phong làm công chúa gả cho phu quân.

Cung phu nhân muốn vào cung nên đưa thẻ bài qua, Kính thái phi trước tiên phái người đến dò hỏi ý tứ Ung Khôn Đế.

Sáng sớm dâng thẻ bài, trước giờ cơm trưa có người tới truyền lời, cho phép Cung phu nhân buổi chiều vào cung.

Cung phu nhân cơm trưa cũng chưa ăn được bao nhiêu, thu thập thỏa đáng, mặc trang phục bắt buộc khi vào cung mà đại nha hoàn mang đến, chuẩn bị ngân lượng, xong xuôi liền đi về phía hoàng cung.

Trong hoàng cung không được ngựa xe, Cung phu nhân phải đi bộ từ cửa, hai vị nha hoàn bên người Kính thái phi chờ ở đó, lễ nghĩa chu toàn cung cung kính kính hành lễ với Cung phu nhân.

Cung phu nhân tự mình tiến lên nâng dậy, trong tay cầm hai chiếc vòng ngọc trong suốt, đưa cho mỗi người một cái đeo vào.

Sau đó nhìn xem cười khen hai câu, còn định tặng thêm trâm cài.

Hai vị nha hoàn lui ra sau không dám tiếp tục nhận, "Phu nhân xin đừng, được người chú ý bọn nô tỳ đã thụ sủng nhược kinh."

Cung phu nhân nhìn vẻ mặt các nàng thật sự là không dám lấy nữa, cũng không miễn cưỡng, trong hoàng cung này nhận đồ vật cũng có quy củ.

Hai vị nha hoàn tuân lệnh Kính thái phi đến dẫn đường cho Cung phu nhân, được quà của bà, dọc đường đi Cung phu nhân hỏi gì cũng đều cung cung kính kính trả lời.

Cung phu nhân đoán hai người hẳn là được Kính thái phi bày mưu chỉ kế, rất chu toàn, nghĩ nghĩ cười khẽ mở miệng, "Thanh Nhược từ nhỏ chính là một đứa không chịu nghe lời, cũng không biết trong khoảng thời gian này có gây họa cho thái phi nương nương hay không?"

Hai vị nha hoàn không hề do dự, lên tiếng trả lời, "Cung phu nhân nói đùa, hai ngày trước thái phi nương nương còn nói Cung tiểu thư là một người thú vị đấy ạ. Mà không phải Cung tiểu thư gây họa, vài ngày trước đó, mấy vị nương nương đến Thanh Minh Điện của Cung tiểu thư, không biết tại sao họ nói chuyện có hơi không chu toàn, Cung tiểu thư tính tình lương thiện, nổi lên chút xung đột."

Trong lòng Cung phu nhân run lên, lại nghe hai vị nha hoàn tiếp tục nói, "Bên kia Cung tiểu thư cùng mấy vị nương nương làm ầm ĩ lên, vì Cung tiểu thư tuổi nhỏ, bọn nô tài và nha hoàn của Thanh Minh Điện cũng không để họ đến gần Cung tiểu thư nữa. Có điều, mấy vị nương nương lôi kéo lẫn nhau nên bị vài vết thương nhỏ."

Cung phu nhân kéo kéo khóe miệng, chẳng qua nha hoàn này luôn mồm gìn giữ cho Thanh Nhược, hai bên xung đột, còn liên lụy khiến phi tử bị thương, hai vị nha hoàn này lại chẳng nói một câu Thanh Nhược không phải, hiển nhiên là được chủ tử bày mưu chỉ kế.

Quả nhiên, "Bệ hạ mặt rồng giận dữ, mấy vị nương nương có thân phận mà không biết lễ nghĩa, hiện giờ đều đang đóng cửa ăn năn."

"......"

Cung phu nhân không hỏi gì nữa.

Một đường đến cửa Thanh Minh Điện, hai vị nha hoàn hành lễ cáo lui với bà.

Thị vệ ở đây có vẻ đã biết thân phận của bà, tất cả đều hành lễ.

Cung phu nhân ngẩng đầu liếc nhìn bảng tên đường hoàng bá đạo một cái, dẫn theo nha hoàn vào sân cung điện.

Đình trong sân, Cung phủ cũng có, hơn nữa không chỉ một cái, trong sân của lão phu nhân, của bọn họ đều có, cũng do Thanh Nhược lăn lộn ra, ngày hè trải một tầng băng mỏng vào đình hóng gió, ngày đông thì đốt than sưởi ấm, lão phu nhân thích, bà cũng rất thích.

Chỉ là đình này xây dựng không đơn giản, Cung phu nhân lại quét qua một lượt, trông còn thoải mái hơn cái ở trong phủ của bà.

Quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, Cung phu nhân phát hiện ra vài thứ không tầm thường, tuy là mùa đông, ngoại trừ hoa mai nở rộ thì những cỏ cây được bảo vệ khác đều uể oải, nhưng các loại thực vật trong sân này, một số cũng không phải Thanh Nhược bây giờ có thể kiếm ra được.

Như Ý và Linh Lung mang theo một phòng nha hoàn tới nghênh đón, hành lễ vấn an với bà, "Phu nhân đã tới."

"Ừm." Cung phu nhân đi vào trong, "Thanh Nhược đâu?"

"Hồi phu nhân, tiểu thư đang ở phòng bếp ạ."

Cung phu nhân cười rộ lên, "Phòng bếp? Nó muốn làm gì thế?"

Như Ý cúi người nhích sang nhẹ giọng nói, "Không phải mỗi năm người và lão gia trở về thì tiểu thư đều muốn nấu canh chào đón hai người sao ạ, biết người sắp tới, tiểu thư đi nấu canh cho người, vừa rồi bệ hạ lại đây, thấy mới lạ, lúc này cũng đang ở phòng bếp."

Cung phu nhân thu lại ý cười trên mặt, bước chân rảo nhanh hơn, "Bệ hạ thường xuyên đến?"

"Có đôi khi sẽ liên tục lại đây hai ngày, có đôi khi mười ngày nửa tháng mới tới một lần ạ."

Trong lòng Cung phu nhân có chút đắn đo.

Như Ý và Linh Lung một đường dẫn bà đến cửa phòng bếp.

Trong phòng ấm áp hòa hợp, Thanh Nhược chỉ mặc một thân váy màu tím nhạt đang bận rộn.

Thân ảnh cao lớn màu vàng tươi đứng ở một bên, Thanh Nhược cầm khăn tay nhấc nắp nồi hầm ra, một tay lấy muỗng khuấy khuấy, khói trắng bốc lên từ trong nồi, mang theo từng đợt mùi hương nồng mà thanh, "Bệ hạ, bỏ cái màu trắng trong tầm tay kia vào đi ạ."

Hai tay nàng đều bận, rất tự nhiên mở miệng sai Ung Khôn Đế bên cạnh.

"Ừm." Ung Khôn Đế đáp, tay để sau người vòng ra trước cầm thứ trên thớt lên, cúi người về phía nàng, nhẹ nhàng bỏ nó vào trong nồi.

"Thần phụ tham kiến Hoàng Thượng, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cung phu nhân vào phòng bếp hành lễ với Ung Khôn Đế, hắn và Thanh Nhược cùng nhau xoay người, Thanh Nhược vừa kinh ngạc vừa vui mừng hô lên, "Mẫu thân." Buông cả nắp và muỗng trong tay ra.

Mặt mày lộng lẫy vui sướng.

"Cung phu nhân xin đứng lên." Ung Khôn Đế giơ tay ý bảo bà đứng dậy, khóe mắt thấy động tác ném các thứ của Thanh Nhược, vươn tay qua cầm khăn tay suýt rơi xuống đặt sang một bên.

Cuối cùng bỏ các loại nguyên liệu nấu ăn vào nồi hầm, giờ chỉ cần chờ chín là xong.

Thanh Nhược đi qua cầm tay Cung phu nhân, hai đôi tay nắm lấy nhau, quay lại hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ôn hòa của Ung Khôn Đế, "Bệ hạ, chúng ta về phòng ngồi đi ạ."

Ung Khôn Đế gật gật đầu, Thanh Nhược đã kéo tay Cung phu nhân xoay người ra cửa.

Cung phu nhân nhíu nhíu mày, phải để Ung Khôn Đế đi trước bọn họ thì mới phải, còn chưa kịp mở miệng, vị đế vương phía sau đã phân phó Như Ý và Linh Lung, "Dâng trà, đi truyền Ngự Thiện Phòng làm điểm tâm."



"Tuân lệnh."

Giữa phòng bếp và chính phòng có hành lang liên thông, Cung phu nhân sợ Thanh Nhược chỉ mặc một bộ quần áo ra khỏi phòng bếp sẽ bị lạnh, đang định mở miệng kêu nha hoàn của mình đi lấy áo khoác, Đức Chí đi theo Ung Khôn Đế bên kia đã lấy áo khoác Thanh Nhược vừa cởi lúc nãy.

Như Ý và Linh Lung bị sai đi rồi, Ung Khôn Đế thuận tay cầm lấy áo khoác Đức Chí ôm trong khuỷu tay, mở ra bước đến ngay sau nàng tròng lên.

Thanh Nhược đang kéo tay Cung phu nhân cùng bà nói chuyện, quay đầu nhìn hắn cười một chút lại tiếp tục kể lể với Cung phu nhân.

Dường như động tác như vậy, đã rất bình thường, lời cảm ơn cũng chẳng cần nói ra miệng.

Trước khi Cung phu nhân tiến cung thì lòng đầy lửa giận, trong đầu suy nghĩ một vạn phương pháp làm sao để thu thập đứa con gái cưng lớn mật này, lúc nãy hai vị nha hoàn của Kính thái phi khiến bà tiêu một phần ba lửa, bây giờ lại một hồi, cảm giác bà đã phát không ra hỏa.

Ba người bước vào, bọn nha hoàn trong phòng nhanh chóng tiến lên vây quanh chủ tử bận việc, Ung Khôn Đế ngồi ở chủ tọa, Thanh Nhược kéo Cung phu nhân ngồi xuống ghế dựa rộng gần đó, lập tức dính người ngay, chen vào ngồi cùng một cái ghế với Cung phu nhân.

Cung phu nhân nhìn sắc mắt hoàng đế ở ghế trên một cái, giơ tay chọt chọt trán nàng, bất đắc dĩ lại dung túng, "Con nha ~"

Thanh Nhược cười tủm tỉm nhìn sang, cũng vươn một ngón tay trượt qua khóe mắt bà, "Tối qua mẫu thân không nghỉ ngơi tốt."

Ngày hôm qua vừa về nhà đã biết khuê nữ gạt họ nhào vào nơi hoàng cung ăn thịt người này, Cung phu nhân làm sao còn có tâm tư ngủ, cùng phụ thân nàng đều gần như thức trắng một đêm, lòng tràn đầy sầu khổ.

Cung phu nhân liếc xéo nàng một cái, đầu nhỏ của Thanh Nhược liền tựa lên cánh tay bà cọ cọ, "Mẫu thân, người đừng tức giận mà."

Nàng không nói mình sai rồi, Cung phu nhân thật ra muốn nàng nói vậy, sau đó trở về mở miệng với Cung thủ phụ và lão phu nhân, đón nàng ra ngoài.

Nhưng mà, vừa gặp nàng, Cung phu nhân lại vô cùng mềm lòng, xoa xoa đầu nàng, "Bao lớn rồi hả, ngồi đàng hoàng."

Như Ý bưng trà vào, rót cho Ung Khôn Đế trước, sau đó mới tới Cung phu nhân và Thanh Nhược, "Phu nhân, mời người dùng trà ạ."

Trà vừa pha, nắp ấm còn chưa khép lại, lộ ra khe hở nhỏ, Cung phu nhân đã ngửi được hương thơm ẩm ướt lan tỏa trong không khí.

Thanh Nhược không thích uống trà, cũng không ưa trà, Cung thủ phụ đau lòng nàng, trà tốt mà bệ hạ ban thưởng lúc trước đều muốn đưa hết cho nàng, nhưng nàng uống chẳng thấy khác gì nhau, thường xuyên để lâu cũng chưa uống một tý nào, sau đó mới không cho nàng nữa.

Hiện tại trà này, nghe mùi hương là đã biết còn quý giá hơn cả trà ban thưởng cho Cung thủ phụ.

Cung phu nhân nhìn vị đế vương ung dung thong thả mà ngồi, cong cong môi nâng chén lên nhấp một ngụm trà, "Trà ngon."

Những lời này, ánh mắt của tiểu cô nương đang dính bà sáng lên, "Như Ý, ngươi đóng gói hết trà này cho ta, một lát nữa để mẫu thân đem đi."

Quay lại nói với Cung phu nhân, "Mẫu thân, người mang về cho tổ phụ một phần nhé."

Cung phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt của đế vương ở ghế trên chẳng hề có chút dao động.

Như Ý không lâu sau đã trở lại.

Tách ra gói thành hai phần, Cung phu nhân nhìn thấy bịch trà lớn khoảng cái gối đầu, thiếu chút nữa đã không kìm nổi phun hết trà trong miệng ra ngoài.

Bà nhớ rõ mà, Ung Khôn Đế thường ban thưởng một hộp lớn bằng bàn tay cho Cung thủ phụ, Cung thủ phụ đều vô cùng trân quý.

Cung phu nhân giật giật khóe miệng, vỗ vỗ tay Thanh Nhược, "Canh nấu trong phòng bếp chắc là được rồi, con múc lên đây."

"Vâng, được ạ." Tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng dậy hành lễ với hai người rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Ung Khôn Đế cùng Cung phu nhân, cả Đức Chí và nha hoàn của Cung phu nhân.

"Bệ hạ, thần phụ cả gan......"

Ung Khôn Đế buông chén trà ngắt lời bà, "Cung phu nhân, lời hứa hẹn mà trẫm cho Cung thủ phụ vẫn hữu hiệu, hoàng cung này nàng có thể yên tâm ở."

Cung phu nhân vốn rũ mắt nói chuyện với hắn, lúc này bỗng ngẩng đầu lên. Không có nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng mà Ung Khôn Đế hiện tại, có chút khí thế lăng nhân nghiêm túc lạnh lùng, hơi thở vừa rồi ôn hòa hơn nhiều.

Cung phu nhân thở dài trong lòng, vì con gái của mình, vẫn dũng cảm mở miệng, "Bệ hạ, trong cung này không thích hợp với Thanh Nhược."

"Ừ." Ung Khôn Đế đáp, hơi híp híp mắt, "Các ngươi không thể bảo vệ nàng cả đời, về sau nàng không có khả năng gả cho gia đình bình thường, việc hậu trạch trẫm lại không nói nhiều, trong cung này, những gì nên học để khỏi gặp một chút nguy hiểm trẫm đều cho nàng học."

Trong lòng Cung phu nhân run rẩy, lời này của Ung Khôn Đế, bà nghe ra được, là nghiêm túc. Hắn đang vì Thanh Nhược mà tính toán, thậm chí còn nghĩ xa hơn cả Cung phủ.

"Thần phụ tạ chủ long ân."

"Không cần."

Thanh Nhược cùng Như Ý bưng canh trở về, tất nhiên cũng có phần của Ung Khôn Đế, hắn dẫn theo Đức Chí ra cửa, "Trẫm còn có việc."

Thanh Nhược chớp chớp mắt, nâng khay trong tay dứ dứ về phía hắn, ý tứ là, canh này làm sao bây giờ.

Trông có vẻ không tồi, Ung Khôn Đế nhìn dáng vẻ trông mong của nàng, cong cong môi, phân phó Đức Chí, "Đi phòng bếp chuẩn bị một phần mang đến chính vụ điện."

Thanh Nhược cười rộ lên, đưa cái khay trong tay cho nha hoàn phía sau, tới gần hắn một chút, giọng mềm mại hỏi, "Bệ hạ, mẫu thân sẽ không mắng ta chứ?"

Ung Khôn Đế cười khẽ, cũng cúi đầu xuống nhỏ giọng nói bên tai nàng, "Trẫm chưa giúp ngươi xử lý tốt có thể bỏ mặc ngươi mà đi sao?"

Lông mi thật dài của Thanh Nhược theo động tác chớp mắt mà lay động như cây quạt nhỏ, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng móc lấy vạt áo hắn, rồng vàng khí thế bàng bạc càng khiến ngón tay nàng mịn màng như ngọc, "Cảm ơn bệ hạ."

Ung Khôn Đế nhìn nàng, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy sự ôn hòa, thật ra cho dù hắn không ở đây, Cung phu nhân cũng sẽ không làm gì nàng, nàng nhào lên dính lấy Cung phu nhân nói hai câu mềm mại, cả trái tim bà đều nhũn ra, còn có thể làm gì được nàng.

Hắn ngẩng đầu vuốt vuốt tóc nàng, "Vậy ngày mai đi theo ma ma học hành nghiêm túc một chút. Hử?"

Hắn đúng là có sai người tới dạy nàng, ma ma báo lại nàng thông minh, vừa chỉ một chút đã hiểu, có điều còn rất ham chơi, lại không cảm thấy hứng thú nên lười học. Cũng chỉ để ứng phó mà thôi.

Cô nhóc nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt long lanh sáng trong thật giống như vĩnh viễn cất giấu rất nhiều ngôi sao nhỏ lung linh khiến người ta đau lòng, nghiêm túc gật gật đầu, ngoan ngoãn mở miệng đồng ý, "Được ạ."

Bàn tay to ôn hòa hiền hậu vén tóc trên trán cho nàng, "Ngoan ~"



"Vào đi nào, nói chuyện đàng hoàng với mẫu thân ngươi, hỏi Cung phu nhân bữa tối muốn ăn gì rồi ra lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm."

"Vâng."

Từ nhỏ Thanh Nhược đã lớn lên trong sự cưng chiều vô hạn của Cung thủ phụ và lão phu nhân, Cung phủ cứ hễ có thứ tốt đều sẽ cho nàng trước, đặc biệt là một ít món đồ mới lạ đẹp đẽ, lúc nàng tiến cung cũng mang theo không ít.

Cung phu nhân nhìn bày biện xung quanh trong phòng một chút, lại phát hiện, rất nhiều chi phí đều do Ung Khôn Đế phân phó xuống, thậm chí có vô số vật trang trí vừa nhìn đã biết giá trị cao ngất.

Cung phu nhân uống canh, Thanh Nhược bê một cái ghế đến ngồi bên cạnh, tay đặt lên đùi bà, "Mẫu thân, một lát nữa người giúp ta đem một phần cho phụ thân đi."

Cung phu nhân cười gật gật đầu, "Nhiều thứ trong phòng này là do Hoàng Thượng ban thưởng sao?"

Thanh Nhược quay đầu ngó ngó, "Không phải ban thưởng ạ, chính là Đức công công nói nhìn đẹp, bệ hạ bảo lấy về bày chơi, có khi thì đưa lại đây, có khi lại sai Như Ý tìm Đức công công nhận, cũng có khi Đức công công tự mình đem qua."

"......" Cung phu nhân chỉ có thể nói, khuê nữ của bà quả nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở......

Hèn chi đám nữ nhân hậu cung đã yên lặng nhiều năm kia đều bị kích thích mà sống lại.

"Con cùng các vị nương nương nổi lên xung đột?"

Thanh Nhược chớp chớp đôi mắt, khóe miệng xuất hiện ý cười giảo hoạt, "Mẫu thân, sẽ không có lần sau đâu ạ."

"Sao thế?"

"Khụ, thứ nhất là bị ta đánh sợ, thứ hai ~ bệ hạ đã rất rất tức giận, ta nghe nói, hôm đó Hiền phi nương nương bị dọa đến ngất đi."

"......"

"À ~ Kính thái phi nương nương nói, vì để họ đóng cửa ăn năn, cắt một năm tiền tiêu vặt hằng tháng."

"......" Đau lòng những phi tử kia, nói thật đó.

Bữa tối là Đức Chí mang theo người của Ngự Thiện Phòng đến đưa lại đây, mỗi một phần đều làm rất tinh xảo tươi ngon.

Trái tim lo lắng một ngày của Cung phu nhân thả lỏng, tiểu cô nương ở bên cạnh, thức ăn mỹ vị, vậy mà có thể ăn no căng.

Buổi tối trở lại Cung gia vào phòng của lão phu nhân, Cung thủ phụ cũng có mặt, biết họ lo lắng cho Thanh Nhược, Cung phu nhân kể lại một lần chuyện ở hoàng cung hôm nay cho nhị lão yên tâm.

Cung thủ phụ nhìn bịch trà thật lớn kia, trầm mặc hồi lâu, "Hôm nay, bệ hạ sau khi lâm triều liền triệu tập vài vị đại thần lâu năm đến chính vụ điện, vì muốn hoàn thiện những quyết định cuối cùng của cải cách mới đầu xuân năm sau. Dựa theo lệ cũ, tối nay chắc chắn phải bận rộn đến canh ba."

"Ai." Cung phu nhân thở dài, "Là phúc không phải họa, xin phụ thân chớ sầu lo quá."

Là phúc không phải họa, là họa cũng tránh không khỏi.

Cung thủ phụ nói như vậy, nghĩa là hôm nay đế vương vẫn luôn bận rộn chính vụ, nhưng sở dĩ sau khi Cung phu nhân tiến cung đế vương lại ở Thanh Minh Điện, chính là vì Thanh Nhược.

Con gái của bà, cho dù có như thế nào cũng là máu thịt dứt ra, tức đến đâu cũng nhiều nhất là mắng nàng hai câu, vỗ lưng nàng hai cái.

Những việc này đế vương chắc chắn cũng hiểu, thế mà vẫn dành thời gian đi qua, còn nói những lời đó với bà, hiển nhiên là ngay cả mắng hai câu vỗ hai cái cũng không nỡ để nàng phải chịu.

Đến giờ Tý, chính vụ điện như cũ đèn đuốc sáng trưng.

Ung Khôn Đế nói mấy câu, thần tử phía dưới đang tụm lại một chỗ thảo luận.

Đức Chí cúi người tiến đến cạnh hắn, "Bệ hạ."

"Ừm." Ung Khôn Đế dựa vào long ỷ, giơ tay ấn ấn huyệt Thanh Minh trên mũi.

Đức Chí mím môi, lựa chọn từ ngữ mở miệng, "Bệ hạ, Cung tiểu thư nói hy vọng bệ hạ đi ngủ vào giờ Tý."

Ung Khôn Đế buông tay quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt ánh ngọn đèn dầu, thâm thúy một cách kỳ lạ.

Đức Chí khom lưng quỳ xuống, lời nói vẫn vững vàng thỏa đáng, "Mấy ngày trước Cung tiểu thư nhờ nô tài, nếu đã giờ Tý mà bệ hạ còn bận việc chính vụ, phiền nô tài nói với bệ hạ giờ Tý đi ngủ."

Đức Chí cúi đầu, không nhìn thấy thần sắc của đế vương, chỉ nghe rõ thanh âm vang lên trên đỉnh đầu, "Cô nhóc đó, lại muốn quản trẫm."

Giọng điệu không hề tức giận, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đức Chí quỳ không đáp, lúc này không cần hắn nói chuyện.

Ung Khôn Đế quay đầu nhìn nhìn thần tử phía dưới, "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, trở về suy nghĩ cho trẫm, ngày mai lâm triều trình lên."

"Tuân lệnh bệ hạ."

Ung Khôn Đế giơ tay ý bảo Đức Chí đứng lên, hắn cũng rời khỏi long ỷ đi ra ngoài.

Thần tử phía dưới quỳ xuống đất cung tiễn, "Thần xin cung tiễn bệ hạ."

**

Con người có sinh, lão, bệnh, tử.

Cung phủ không thể bảo vệ nàng cả đời, trẫm cũng không thể bảo vệ nàng cả đời.

Ngoan ngoãn học hành, trẫm giao cho nàng những thứ tốt nhất, cũng tàn nhẫn nhất.

Nàng phải, tự mình nắm chắc trong tay mới có thể sống thật tự tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Thoại Chung Có Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook