Tình Ngang Trái

Chương 17

Đản Đản 1133

14/05/2015

Duy Đóa cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cô thấy như có mũi giáo ở sau lưng.

“Duy Đóa, chị ăn mặc dung dị quá, người đẹp phải vì lụa chứ! Chị chả đầu tư gì vào bản thân, làm sao có được thu hoạch lớn? Nếu chị thiếu tiền, đừng ngại, cứ nói với bọn em!” Nguyệt Nguyệt mỉm cười nhìn cô trong chiếc áo sơ mi mộc mạc và mái tóc cột đơn giản. Nguyệt Nguyệt kéo tay Duy Đóa, tỏ vẻ vô cùng thân thiết ‘truyền thụ’ kinh nghiệm.

Cô chỉ thản nhiên cười nhẹ. Cô quả thực rất thiếu tiền, nhưng không phải thiếu tiền mua sắm quần áo. Số nợ cô gánh chỉ sợ mở miệng ra sẽ hù chết đám ‘thiếu nữ’ không biết sầu đời này.

“Em nói thật đấy!” Nguyệt Nguyệt ghé sát vào tai cô thì thầm, “Bây giờ bọn em kẹt tiền thì sẽ tìm tới một công ty tài chính, bọn em gọi ông chủ ở đó là Hình đại ca. Dù tính tình anh ta hơi lạnh lùng, nhưng rất đáng tin và giữ chữ tín! Vị hôn thê của anh ta là cô Trần lại càng tốt bụng, cả đám bọn em có tiền dư đều gởi vào đó để lãnh tiền lãi mỗi tháng! Nếu ai thiếu tiền thì cứ tìm Hình đại ca nhờ giúp đỡ, anh ta sẽ cho một cái giá hợp lý! Vậy nếu chị cần tiền, em giới thiệu giúp cho.”

Họ Hình? Chỉ giống nhau một cái họ mà làm các dây thần kinh trên đầu Duy Đóa đều căng thẳng, thậm chí cả dạ dày cũng cuồn cuộn.

Không, không phải gã chứ? Không! Không phải đâu, chắc chắn là sự trùng hợp! Họ Hình là dòng họ phổ biến thứ 131 ở Trung Quốc, cô chẳng việc gì phải lo!

“Đây chẳng phải cho vay nặng lãi à?” Cô lạnh giọng hỏi.

Chỉ riêng tiền lời hàng tháng trong ngân hàng của ba mẹ cũng đủ làm cô còng lưng, cô bị điên mới đi vay nặng lãi.

“Chị đừng nói khó nghe như vậy, đây là công ty tư vấn đầu tư!” Nguyệt Nguyệt sửa lưng cô.

“Tôi không cần.” Cô từ chối ngay.

Đúng là làm ơn mắc oán, Nguyệt Nguyệt tức giận tránh ra.

Tầm mắt nóng rực kia vẫn nhìn cô đăm đăm, có phải Tống Phỉ Nhiên không? Duy Đóa quay đầu thì thấy đối phương đang nhoẻn miệng cười quyến rũ, cô thu hồi tầm mắt rồi bỗng dưng thấy hơi bực bội.

Tại sao cô có cảm giác như đang chơi trò mèo vờn chuột? Hơn nữa, ánh mắt đầy tính xâm lược kia thực sự đến từ Tống Phỉ Nhiên sao? Trực giác mách bảo với cô không phải.

“Cục trưởng Trần tới!” Bà chủ vội vàng chào đón.

Cô bất giác nhíu mày, bắt đầu nghĩ cách toàn vẹn ra về. Đêm nay cô không nên tới, nhưng cứ ở mãi trong buổi tiệc buffet thì cô sợ mình ngạt thở. Cô càng sợ mình mất kiềm chế mà đi hỏi Tư Nguyên… vì sao không thể yêu cô?

“Ồ, hôm nay Duy Đóa cũng có mặt à!” Thấy cô, cục trưởng Trần rất kinh ngạc.

Cô nhếch môi để lộ nụ cười lịch sự.

“Cục trưởng Trần, vất vả lắm tôi mới mời được Duy Đóa đấy!” Bà chủ tranh thủ kể công.

“Tốt, rất tốt! Tới là được rồi, càng đông càng vui!” Cục trưởng Trần liếc cô vài lần, ánh mắt chứa đầy hứng thú khó hiểu.

Trước mặt bàng quang thiện hạ, cục trưởng Trần vẫn dè dặt từ lời nói đến hành động. Suy cho cùng, ông ta vẫn rất coi trọng thân phận. Tuy nhiên…

“Cô gái này được lắm, rất xinh đẹp!” Ông bạn khoảng bốn mấy năm mươi tuổi đi bên cạnh cục trưởng Trần, táy máy đưa tay vuốt mặt cô.

“Xin ông hãy tôn trọng cho!” Duy Đóa lui về sau, rùng mình.

Bầu không khí bỗng đầy ngượng ngập.

Ánh mắt người đàn ông bốn năm mấy mươi tối sầm, vô cùng mất vui.

“Ông Từ, ông vẫn không đổi bản tính phong lưu, nhưng đừng làm cô bé sợ.” Cục trưởng Trần vội đằng hắng một tiếng rõ to.

“Đúng đó, ông Từ, bọn em thì có thể đùa nhưng chị gái này vói cao lắm!” Cô gái thế hệ 9x sớm không quen với việc tay chân táy máy, cáo mượn oai hùm của ông Từ và cũng từng bị sỉ nhục bởi Duy Đóa, nên cô ta mượn cơ hội một công hai việc trả thù riêng.

Ý của cô ả là ông ta bị khinh thường? Sắc mặt người được gọi là ông Từ càng thêm khó coi.



Cảnh này đều rơi vào một góc của câu lạc bộ, chỉ thấy Hình Tuế Kiến dặn dò to nhỏ với Tiểu Béo vài câu…



Suốt quá trình, Duy Đóa luôn bồn chồn bất an. Cục trưởng Trần trông khá tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng tán gẫu với các cô gái trẻ vài câu, phần thời gian còn lại chỉ tập trung chơi bóng. Còn ông Từ nhân phẩm thật quá tệ…

Ông Từ vừa là doanh nhân vừa là bạn của cục trưởng Trần. Vây quanh ông Từ là ba cô gái trẻ được gọi tới bằng điện thoại. Các cô ‘không có’ tên, ông Từ gọi bằng ký hiệu 09, 10 và 11. Nghe nói, những ký hiệu này đại diện cho số năm ông ta quen biết các cô.

Ở sảnh giữa, điện thoại ông Từ reo liên tục, các cuộc gọi chỉ để tán tỉnh đưa tình. Hơn nữa ông Từ chẳng cần kiêng nể, văng tục chửi thề ì xèo, càng nghe càng làm Duy Đóa hoảng sợ.

Ngạc nhiên hơn là lúc ông Từ nhận được một cuộc gọi, vừa nghe đối phương xưng họ tên thì ông ta hoang mang đứng bật dậy, thay đổi vẻ ầm ĩ vừa rồi. Ông Từ vào toilet nghe điện thoại xong, trở về cứ dán hai mắt vào mặt cô.

Ông ta vẫn nhìn cô, ánh mắt như đang mưu đồ điều gì đó khiến cô vô cùng khó chịu. Tiếp theo, ông ta đột nhiên mời cô chơi bowling.

“Xin lỗi ông, tôi không biết chơi.” Duy Đóa lãnh đạm nhưng lịch sự từ chối.

Cô dự định ngồi một lát rồi ra về. Giờ này chắc bọn họ đều đi ngủ? Cô không muốn thấy cảnh âu yếm giữa Tư Nguyên và bạn gái, càng chẳng thích nghe Thường Hoan lải nhải về đề tài tiếc nuối này nọ.

Cô đang trầm tư thì có một tiếng ‘bùm’ phát ra từ quả bóng bowling lăn cách đó không xa.

Duy Đóa ngước lên, đập vào mắt cô là bóng lưng cao lớn của một người đang đứng trước đường băng (lane). Tư thế cầm bóng của gã rất chuẩn, vẽ một đường cong tuyệt vời giữa không gian.

Đó là một gã đàn ông có cặp mông săn chắc, cơ thể cường tráng. Gã mặc chiếc quần Jean màu xanh nhạt, gã ngồi xổm xuống khi phát bóng xong, đôi chân gã mạnh mẽ khiến người ta liếc mắt cũng biết gã có khả năng chơi thể thao rất tốt.

Bùm, bùm, bùm, banh bowling chạy thẳng phía các con ky (kegel). Trong nháy mắt, toàn bộ mười con ky đều bị đẩy ngã.

Bỗng dưng Duy Đóa cảm thấy thật đàn áp, trái tim đập cuồng loạn. Cảm giác này rất quen thuộc, mười ba năm trước tại sân thể dục nhà trường cũng từng có một cảnh tỏa sáng như vậy.

Khi cô đeo cặp táp đi qua con hành lang dài, dưới lầu vang lên tiếng ầm ầm, một vóc dáng thiếu niên như con Giao Long giật lấy quả bóng rổ trong tay đối thủ, cũng làm một hành động tương tự, nhưng không gì có thể đẹp bằng đường cong trong tay cậu ta tung ra.

“Hình đại ca muôn năm!” Trong ý thức mơ hồ, cô từng dừng bước nghe đám nam sinh trong sân thể dục hô vang.

Vì từng cảnh ký ức túa ra, khiến hơi thở Duy Đóa bỗng chốc tắc nghẽn. Cô hoàn toàn không biết mình đang cố sức chớp mắt, muốn nhìn rõ bóng lưng cao lớn kia.

Không, sẽ không đâu! Đây chỉ là ảo giác! Nhưng sao cô chưa từng có ảo giác này? Suốt mười ba năm qua, cô chưa bao giờ có cảm giác tê cóng thâm nhập từng mạch máu và tủy sống. Sự hoài nghi khó hiểu này càng làm cô bồn chồn.

“Anh yêu, anh muốn tìm người chơi bóng hả, em chơi với anh nhé!” Cô gái mang ký hiệu 09 chạy tới.

Khí chất của Duy Đóa lạnh lùng lại đoan trang, vừa nhìn đã biết khác với đám người bọn họ. Cô gái mang ký hiệu 09 vẫn còn lương thiện, muốn giải vây giúp cô. Nhưng…

“Cô Kiều, cô thật sự không nể mặt hả?” Ông Từ cười lạnh tanh, không thèm nhìn mà hất thẳng tay cô gái ký hiệu 09 ra, khăng khăng mời cô.

Bầu không khí lại bắt đầu đông cứng.

Bà chủ đẩy cô, ý bảo cô đừng ‘thái quá’ mà hãy nhân nhượng một chút, nhưng Duy Đóa vẫn đứng im bất động.

Cuộc đời cô ghét nhất chính là nhân nhượng. Bởi vì tính cô trước giờ chỉ thích mềm mỏng, không thích cưỡng ép.

“Ô kìa, các người làm sao vậy?” Cục trưởng Trần đánh xong game, vừa quay lại thì gặp cảnh này. Sao hôm nay ông Từ lại hẹp hòi đến vậy?

“Tôi chỉ mời cô Kiều chơi bóng, nhưng hình như cô ta rất khinh thường tôi!” Ông Từ gằn giọng.

“Đâu có, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Làm gì có việc đó!” Bà chủ cười xòa.



Ông Từ là bạn của cục trưởng Trần, thật sự không thể gây mích lòng.

“Duy Đóa, lại chơi bóng đi, cả đám chúng ta cùng chơi nhé!” Cục trưởng Trần hiền lành gọi cô.

Quan hệ giữa ông Từ và ông ta cũng khá tốt, ông ta thực sự không muốn gây huyên náo khó coi.

Cô muốn nhìn kĩ, nhìn thật kĩ xem gã đàn ông đứng cách đó không xa có phải là tên lưu manh đã hủy diệt cuộc đời cô.

Duy Đóa ổn định hơi thở, cất tiếng chào hỏi cục trưởng Trần rồi giả vờ bình tĩnh đứng dậy đi từng bước về phía đường băng.

Gã đàn ông nhễ nhại mồ hôi đánh một quả bóng, rồi tùy tiện rút chiếc khăn lông lau mồ hôi trên cổ. Gã vẫn không quay đầu, Duy Đóa từ từ tới gần, cố gắng nhìn mặt gã. Mặt gã đàn ông để đầy râu, làm ngũ quan có vẻ mơ hồ nhưng trong sự mơ hồ lại toát vẻ quen thuộc. Tuy nhiên giữa cảm giác quen thuộc đó, Duy Đóa lại thấy thật xa lạ. Bởi vì phong thái gã ngang ngược, lãnh đạm, nghiêm túc như một đường gươm sắc bén.

Duy Đóa lắc đầu, tự nhủ với mình đấy chỉ là ảo giác. Tên ‘lưu manh’ kia rất hư hỏng nhưng không quá lạnh lùng. Gã mang dáng dấp của tên côn đồ luôn như cười như không, khác với gã đàn ông trước mặt khiến người ta có cảm giác vô cùng áp đảo.

Cô tạm thời thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ấy vậy mà khi mới bình phục tinh thần, thì một bàn tay đã sờ vào vòng eo cô.

Cô hoảng sợ muốn tránh né nhưng đã quá trễ, một bàn tay khác của ông Từ đã nắm lấy tay cô, vuốt ve vô cùng mờ ám, “Đừng mắc cỡ, để tôi dạy cô chơi bóng!” Ông ta vừa nói vừa cầm một trái banh bowling nặng trịch đặt trên tay cô. Bàn tay ‘dê xồm’ càng tung hoành, ra vẻ dạy cô cách đánh cầu.

Sao bỗng dưng không thấy bóng dáng của đám cục trưởng Trần nữa? Tầm mắt Duy Đóa liếc qua xung quanh, phát hiện chẳng biết từ bao giờ cục trưởng Trần và đám Nguyệt Nguyệt đã đi khỏi nơi chơi bóng. Duy Đóa cảm thấy ớn lạnh, cô định phản kháng thì gã đàn ông bên cạnh ném bóng xong, đang xoay gót đi tới giá lấy trái banh mới.

Ngay lúc gã xoay người, ánh mắt gã chạm vào ánh mắt cô… Đôi tròng mắt của gã chợt lóe những tia buốt giá quan sát bọn họ. Duy Đóa thẫn thờ nhìn gã, trong thoáng chốc, máu cả người đều đóng băng và một cảm giác quen thuộc khủng khiếp phủ kín toàn thân cô.

“Là, là, là anh…” Mặt Duy Đóa tái nhợt, đôi môi run rẩy không còn giọt máu, cơn ác mộng như đang được tái hiện rõ ràng trước mắt.

Gã không đáp lời, nhưng khóe môi khó gần gũi và đầy mờ ám khẽ cong lên. Gã chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng xoay gót.

“Cô Kiều, tôi dạy cô ném bóng nhé!” Một tay ông Từ giở trò trên eo cô, một tay khác thì ra vẻ nhẹ nhàng chỉ dạy.

Trên đường băng tiếp tục truyền đến những tiếng rầm rầm, gã đàn ông bên cạnh lưu loát chơi bóng, quả bóng chạm vào con ky với cường độ mạnh mẽ.

Ngực Duy Đóa đập phập phồng bất ổn. Là gã sao? Đúng là gã sao? Suy đoán ấy như con rắn độc xiết lấy cổ cô khiến cô không thở nổi. Dường như thực sự là gã! Là Hình Tuế Kiến!

Cô run rẩy mãnh liệt, bàn tay bé nhỏ bóp thành nắm, cô chỉ có thể bấu chặt vào lỗ quả bóng. Nỗi thù hận thâm sâu làm ý nghĩ trong cô trống rỗng, cô cố sức đưa quả bóng về phía sau, chuẩn bị đẩy nó về phía trước.

“Á!” Đằng sau cô truyền tới tiếng hét thảm thiết.

Quả bóng bowling rơi xuống đất, lăn ‘bong bong bong’ xa đến mấy mét.

“Vừa rồi tôi… tôi ném bóng trúng ông hả?” Duy Đóa ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì ông Từ bụm tay chính giữa, kêu gào thảm thiết.

“Mẹ kiếp, chứ cô nói ném trúng cái gì?” Bị mù rồi sao?

“Tôi, tôi không phải cố ý…” Vừa rồi cô chỉ muốn ném quả banh vào gã đàn ông kế bên.

“Con đàn bà thối, cô cố ý!” Ông Từ sụp xuống gầm rống.

Nghe tiếng tranh cãi và gầm lên giận dữ, vài vị khách xung quanh, cục trưởng Trần và bà chủ đều ào ào chạy tới.

Sự kiện này làm bầu không khí của câu lạc bộ bowling càng nháo nhào.

Bùm, lại thêm một đường bóng làm toàn bộ con ky ngã rạp. Tất cả những tiếng ồn ào vẫn không phiền nhiễu được gã đàn ông, quả bóng vẫn thành công làm đổ các con ky.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Ngang Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook