Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 30: Chương 30

Nhu Nhu A

16/11/2017

Sách đọc hai ngày liền, mỗi ngày đọc chừng năm trang. Lúc đầu còn đỡ, chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện yêu đương, nắm tay, hôn nhẹ, không có gì không đọc ra được.

Nhưng đến ngày thứ ba, Tiêu Tuy mở sách ra, dưới ánh mắt mong chờ của Đông Tảo, hắn nhìn thấy câu đầu tiên là “Tay y bỗng nhiên chạm vào một chỗ êm ái không thể miêu tả, bắt đầu làm ra những động tác không thể miêu tả.”

“Sao lại không đọc vậy?” Đông Tảo vừa uống nước vừa hỏi Tiêu Tuy.

Tiêu Tuy cúi đầu nhìn vẻ mặt đơn thuần của mật thám nhỏ, nhíu mày muốn bỏ qua đoạn này. Hắn lật ra sau một tờ, lướt qua một lần để lược bỏ nội dung không thể miêu tả xong mới mở miệng đọc “Từ nương đối với Trần Sinh…”

“Sai rồi!” Đông Tảo cắt lời Tiêu Tuy, vô cùng có tinh thần học hỏi mà sửa lại cho hắn “Tờ trước còn chưa đọc, lật lại.”

“Không sót đâu.” Tiêu Tuy cố ý không lật, nói “Hôm qua đọc đến đây rồi.”

“Hôm qua mới đọc đến Từ nương ngồi vào lòng Trần Sinh!” Đông Tảo nghiêm túc nói “Đoạn sau Trần Sinh còn sờ soạng khối thịt thừa trước ngực Từ nương, sờ rất lâu!”

Mặc dù Đông Tảo lúc nói ra đoạn này rất ngây thơ. Nhưng nét mặt Tiêu Tuy vẫn có chút tan vỡ.

Trần đời, người có thể chính trực nói ra những chuyện không thể miêu tả như vậy chỉ có hai loại. Một loại là kẻ phóng đãng không biết xấu hổ, còn một loại chính là kiểu mang tâm hồn non nớt sơ sinh giống như Đông Tảo. Dù đôi lúc Tiêu Tuy cho rằng Đông Tảo thuộc cả hai loại.

Tiêu Tuy đặt sách lên bàn, hơi ngửa người ra sau, hứng thú hỏi ngược lại Đông Tảo “Ngươi nhớ rõ như thế thì có nhớ đoạn sau nói gì không?”

Đông Tảo giống như một tiên sinh đang giải thích cho câu hỏi của học trò, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi mới trả lời “Toàn bộ phần còn lại của sách, đoạn như vừa rồi có tổng cộng là hai mươi lăm đoạn, gậy gộc chọc đến chọc đi là mười tám đoạn, hai người hôn nhau là tám mươi chín đoạn.”

Tiêu Tuy vốn chỉ có ý trêu chọc Đông Tảo, lại không ngờ bị câu trả lời của nó làm cho không thốt lên nổi thành lời.

Lại cộng thêm ánh mắt đen nháy sáng bừng nhìn mình, Tiêu Tuy càng cảm thấy khó xử hơn.

May mà thị vệ bên ngoài gõ cửa giải nguy cho hắn “Vương gia, Thẩm Đại cầu kiến.”

Tiêu Tuy nhét cuốn Trần Sinh và Từ nương vào giá sách, nói với Đông Tảo “Ngươi tự mình ra ngoài chơi chút đi.”

Sau đó quay đầu ra cửa nói “Vào đi.”

Đông Tảo ngoan ngoãn nghe lời, có điều trước lúc đi còn ghé vào cạnh tai Tiêu Tuy nhỏ giọng dặn dò “Lát về đọc cho ta nghe nhé.”

Tiêu Tuy đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không xong. Hắn lấy tay đẩy mông Đông Tảo, bào nó nhanh ra ngoài.

Người đứng ngoài vừa định mở cửa bước vào liền bị một con chim xoẹt qua, dọa cho nhảy dựng lên, tay cũng vô thức giơ ra. Người có võ công ra tay nhanh nhẹn dứt khoát, suýt chút là kéo Đông Tảo từ trên không trung đập xuống đất. Nhưng may mà trước khi điều đó xảy ra, bàn tay của hắn ta đã bị một bàn tay khác cứng rắn hơn chế trụ.

Tiêu Tuy không biết đã đứng cạnh cửa tự lúc nào. Hắn chặn lại tay Thẩm Đại, giải cứu cho Đông Tảo còn ngây ngốc không biết mình vừa gặp nguy.

Cửa thư phòng vừa đóng lại, bên trong và bên ngoài liền biến thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Đông Tảo bay hai vòng quanh sân rồi đậu trên nóc nhà cao cao.



Sau khi con mèo đen bị Tiêu Tuy lệnh cho mang đi, Vương Phủ có thể nói là chẳng còn kẻ thù nào của Đông Tảo nữa, nó có thể muốn đi đâu thì đi đó.

Đông Tảo từ trên cao nhìn xuống, thấy một đám người đang từ ngoài cổng tiến vào. Y phục của bọn họ không giống nhau, nhưng đều là thiếu niên được nam tử trung niên dẫn vào, không biết để làm gì.

Đông Tảo hiếu kì, nghĩ nghĩ một lúc liền giương cánh bay qua đó rình trộm.

Ngày Tết sắp tới, không ít gia đình phải bán con. Mặc dù nói bán con gái nhiều, nhưng thế không có nghĩa là không có nhà bán con trai. Hoặc là một thân một mình nên nguyện ý tự bán cũng có. Mà nói tóm lại, đây chính là một đám thiếu niên mới được mua về từ kẻ buôn người, dùng để thay thế những người đã có tuổi. Hiện tại, bọn họ đang được dẫn đi thay quần áo!

Đông Tảo đi theo bọn họ, đậu trên một cành cây trong viện nhìn xuống. Những thiếu niên kia ai cũng vô cùng cẩn thận lắng nghe quản sự dạy dỗ.

Nói xong, quản sự vẫy tay “Trong phòng có y phục rồi, các ngươi đi thay đi.”

Thiếu niên nhanh nhẹn cúi đầu, một người lại một người tiến vào trong phòng thay đồ. Chờ thay xong, liền có người đến dẫn bọn họ đi luôn.

Chưa đầy một lát, trong viện chẳng còn ai. Đông Tảo đang định bay đi, một trận gió thổi tới làm cánh cửa mà ai đó quên khép chặt kẹt kẹt mở ra như hoan nghênh.

Nó dừng bay, ngó thấy trong phòng có một chiếc gương đồng.

Nhớ đến lúc trước biến thành người không có gương soi, trong lòng Đông Tảo không khỏi ngứa ngáy. Nó nhìn quanh một phen, nhịn không được mà bay vào.

Trong phòng không người, nhưng vẫn còn mấy bộ quần áo. Đông Tảo đứng trước gương đi qua đi lại hai vòng, đồng thời cũng nhìn con chim trong gương đi qua đi lại.

Nó không hài lòng lắm kết luận “Xấu quá!”

Cũng không biết sau khi hóa thành người thì sao nhỉ? Đông Tảo nghĩ.

Tâm tư này vừa nảy ra, nó liền biến thành người, trần trụi ngồi ở trên bàn.

Đông Tảo đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị gió lạnh thổi tỉnh, lập tức chạy lên đóng cửa lại.

Quản sự lúc trước đưa các thiếu niên ra ngoài đúng lúc quay về, xa xa nhìn thấy cửa phòng bị đóng lại thì thấy lạ, rảo bước đi qua.

Trong phòng, Đông Tảo vòng qua vòng lại hai vòng, hoàn toàn không hiểu vì sao mình tự nhiên lại hóa thành hình người.

Lẽ nào bởi vì mình nghĩ “Sau khi hóa thành hình người thì sao nhỉ?”.

Đông Tảo vì thế lại muốn thử: Mau biến lại thành chim đi!

Chiu một tiếng, thiếu niên lại biến thành con chim béo tròn.

Nó không kìm được vui sướng, biến biến vài lần, phát hiện mình có thể tự do biến đổi thì rất yên tâm.

Trong lúc thiếu niên còn đang giơ chân giơ tay quan sát chính mình, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng người “Ai ở trong đó? Nhanh ra đây!”

Đông Tảo hoảng sợ, vội ngăn người mở cửa “Chờ… Chờ chút, ta chưa mặc quần áo xong!”



Nó vừa nói vừa luống cuống vơ lấy y phục trên giường mặc vào.

“Sao còn chưa xong nữa? Nhóm người kia đã đi rồi đấy! Ngươi nhanh lên cho ta, lát nữa ta phải ra ngoài rồi!”

Người nọ cũng không định làm khó Đông Tảo, đứng trước cửa đợi.

“Ừm ừm, được.” Đông Tảo không hiểu lắm, nhưng vẫn ứng tiếng nói, đồng thời nhanh nhẹn mặc đồ, đi giày rồi bước ra.

Nó đương nhiên không thể theo quản sự đi làm người hầu rồi! Đông Tảo thầm tính, đợi ra ngoài rồi sẽ tìm một nơi hẻo lánh nào đó biến lại thành chim bay đi, còn bộ y phục này thì cất đi để sau mặc tiếp.

Nó quay đầu nhìn thoáng qua một giường đầy y phục, trong lòng có chút tội lỗi, chờ sau này có cơ hội, nhất định nó sẽ trả lại bộ này.

Quản sự bên ngoài chờ đến nôn nóng, đang định mắng “Ngươi là đại cô nương mặc đồ khởi giá (*) đầy à?” thì người bên trong đẩy cửa bước ra. Quản sự liếc mắt nhìn, đại cô nương cũng không xinh đẹp được như vậy!

Thiếu niên mắt hạnh, mày ngài, khuôn mặt tròn tròn mềm mại, đôi mắt trong sáng nhìn sang, quả thật khiến quản sự cảm thấy mình mà lỡ mắng thì đúng là súc sinh!

“Ngươi… Ngươi cũng là người hầu vào lần này sao?” Quản sự có chút nghi ngờ, nếu trong những người lúc trước mà có người xinh đẹp như này, sao có thể không nhận ra được chứ?

Đông Tảo khi đó đứng trên cao nghe bọn họ nói chuyện, trả lời lưu loát “Đúng vậy, lúc Ngưu quản sự bảo thay đồ, ta thay hơi chậm một chút, không kịp đi cùng bọn họ đến Xuân Quy Uyển, là lỗi của ta…”

Quản sự “…”

Dáng vẻ chân thành của thiếu niên làm quản sự cảm thấy tội lỗi vì đã nghi ngờ nó.

Bên kia, Tiêu Tuy sau khi thương thảo công việc với Thẩm Đại xong, ra ngoài tìm Đông Tảo. Hắn muốn nói cho Đông Tảo biết là sách kia không thể đọc, nhưng tìm khắp một vòng trúc viện vẫn không thấy chim đâu.

Hắn tìm tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy đến hỏi, cả hai cũng đều nói không thấy.

“Phòng bên cạnh lúc nào cũng mở cửa do sợ Đông Tảo muốn vào mà không vào được, nhưng nó chưa từng vào.” Tỳ nữ béo cẩn thận nói.

Có điều thị vệ có thấy.

“Lúc đó có ở trong sân một lúc, sau đó thì bay ra ngoài chưa về…”

“Sao không nói cho ta biết sớm?” Tiêu Tuy nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm. Nhưng hắn cũng không thừa thời gian trách mắng thị vệ mà vội vã rời đi.

Lòng hắn chồng chất lo lắng, vừa sợ Đông Tảo bị bắt đi, vừa sợ tên mật thám kia một đi không trở về, các loại suy nghĩ đan xen thúc giục bước chân hắn càng nhanh hơn. Hắn đi qua dãy hành lang, thấy một người lại hỏi một câu có thấy Đông Tảo hay không nhưng câu trả lời nhận được vẫn luôn là không.

Lần đầu tiên, khí tức của Đông Tảo luôn quanh quẩn bên hắn biến mất. Cũng là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được cái cảm giác lo lắng hoảng hốt.

Hành lang rẽ sang một hướng khác, Đông Tảo theo sau quản sự, nhìn trái nhìn phải xem có chỗ nào có thể chạy đi. Quản sự đi trước nó, nhìn thấy Tiêu Tuy đang vội vã, liền nhanh nhẹn dừng lại hành lễ.

Hai con mắt tròn xoe của Đông Tảo thờ ơ nhìn theo, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu xa của Tiêu Tuy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook