Tiêu Nhiên Mộng

Chương 104: 34: Tình yêu đau đớn

Tiêu Dật

21/09/2016

"Vệ Linh Phong." Tôi ôm chân ngồi bên hồ, nắm nắm hòn đá cuội nhỏ nhắn trong tay, ném nhẹ tạo thành một hồi sóng nước.

Hắn ta cũng ngồi bên hồ sóng đôi với tôi, thản nhiên quay sang, gương mặt đã không còn sự đau khổ thất thố trước kia.

Tôi nhìn hắn, ánh mắt rất chăm chú rồi kiên định đáp:"Ta thật sự rất thích Kì Nhiên. Ta cũng tuyệt đối sẽ không rời xa chàng. Vì, không có chàng thì ta đã không có cách nào tồn tại ở thế giới này."

Thần sắc trên mặt Vệ Linh Phong thoáng cứng lại, lại nhanh chóng cười khẽ:"Ý của nàng, có phải là muốn nói với trẫm, nàng vốn không thuộc về thế giới này ư?"

Tôi sửng sốt, lập tức lại cúi đầu phủi phủi một hòn đá, bất đắc dĩ trả lời:" Làm ơn đi, ngươi có nghe được trọng điểm không đấy? Bắt kỹ từng chữ thế làm gì?"

Tôi chà chà bàn tay dính cỏ, thay một khuôn mặt nghiêm túc ra, ngữ khí hết sức bình tĩnh:"Nói như thế đấy! Vệ Linh Phong, ta quả thực không phải là người của thế giới này, bởi vì trùng hợp gặp phải một đường hầm không gian dị thường nên mới đưa ta.. từ quê hương mình đến nơi này."

Mắt Vệ Linh Phong mơ hồ nhìn tôi. Tôi không khỏi cười thầm, hóa ra cũng có lúc ngươi nghe không hiểu sao? Chỉnh lại sắc mặt, phía sau mới quan trọng, tôi nói tiếp:"Ở thế giới kia của ta, nơi đó không có Hoàng đế, không có đặc quyền, mỗi người đều có quyền lợi hưởng thụ ngang hàng nhau. Khụ ~, cái này cũng không là trọng điểm. Ở quê của ta, nam nữ có vị trí ngang nhau, chủ trương tự do yêu đương, pháp luật quy định một chồng chỉ có thế có một vợ, ngược lại cũng thế. Hai bên không hợp cũng có thể ly hôn"

Tôi dừng một chút, nhìn về phía Vệ Linh Phong mặt không đổi sắc mà có hơi đau đầu:"Vệ Linh Phong, ngươi hiểu ý ta không? Ngươi là một đế vương, nhất định sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Nhưng ta thì tuyệt đối không thể chấp nhận việc chung chồng với bất kì ai. Bỏ những cái khác sang một bên, chỉ nội việc này thôi là chúng ta đã không có khả năng rồi."

Vệ Linh Phong lặng người một lúc, nhướng mày, vừa toan nói thì tôi lại ngắt lời:"Ngươi đừng có nói mấy lời sẽ giải tán hậu cung, bởi ngươi biết rõ việc đó là không thể nào. Trờ thành một đế vương có thể giúp dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp là giấc mơ cả đời của ngươi. Ngươi không thể vì bất kì ai mà buông bỏ nó được."

"Nhưng ngươi cũng biết, muốn trở thành hoàng đế sẽ mất rất nhiều thứ mà người thường có. Ví như tình yêu, ví như niềm vui anh em. Đế vương có thể đa tình, nhưng tuyệt không thể chuyên tình. Vì Hậu cung không chỉ là nơi tượng trưng của thê thiếp, đó còn lại là nơi đấu đá quyền lợi. Nếu buông tay phi tử này, thì sẽ mất đi sự ủng hộ của đại thần kia. Cứ như vậy, bá nghiệp cả đời của ngươi còn có thể thực hiện được không?"

"Đế vương chuyên tình là họa. Dù là người yêu ngươi thật lòng thì vẫn sẽ bị ngươi lạnh nhạt, điều đó rất không công bằng."

Vệ Linh Phong không biết từ khi nào, hai hàng mày đã giãn ra, lẳng lặng nhìn tôi. Chỉ là tia sáng trong mắt lại sáng rực như xưa, không hề kém nửa phần.

"Nói xong rồi sao?" Hắn thản nhiên nhìn tôi, khóe miệng ẩn hiện nụ cười, nâng tay vén nhẹ lọn tóc rối của tôi ra sau tai,"Thật không biết trong cái đầu nhỏ này mỗi ngày đều nghĩ cái gì nữa. Nói xong rồi, thì nên đến lượt trẫm nói."

"Băng Y, những gì mà nàng nói đều là những việc mà trẫm phải xử lý. Chúng... không hề liên quan gì đến nàng cả. Nàng chỉ cần trả lời trẫm, rằng nàng có nguyện ý ở lại bên cạnh trẫm hay không mà thôi."

Tôi nhếch khẽ khóe môi, thì ra toàn bộ những gì tôi nói đều vô ích. Thở dài, tôi không nhìn hắn, suy sụp bảo:"Xin lỗi, ta không muốn."

Cánh tay bỗng bị kéo mạnh, tôi ngã vào lòng Vệ Linh Phong, tư thế nằm trên đùi hắn vô cùng mờ ám, đối diện với gương mặt mỉm cười thâm trầm của hắn:"Lời của trẫm chưa hết mà. Mặc kệ nàng có tự nguyện hay không, trẫm cũng sẽ không để nàng rời đi. Rồi một ngày nào đó"

"Đừng nói nữa!" Tôi đột nhiên ngắt lời, giãy giụa muốn đứng lên lại bị hắn một tay đè lại. Tôi hoảng loạn, đột nhiên nằm im nhìn hắn, giọng run rẩy:"Vệ Linh Phong, ngươi đừng yêu ta, được không? Ta sẽ không nói những lời ngu ngốc như bằng hữu, chúng ta trở thành người xa lạ. được không."

"Đã quá muộn rồi." Sắc mặt Vệ Linh Phong kiên định dịu dàng, hai mắt nhìn tôi sâu thẳm, bỗng cúi đầu hôn tôi thật sâu.

Khi rời ra, hắn nhìn tôi đang nén giận, hai gò má như sáng bừng dưới ánh trăng,"Băng Y, trẫm đã không còn có thể buông tay nàng nữa rồi... Không phải là không muốn, mà là làm không được."

Tôi nhắm mắt, chợt muốn bật khóc. Tôi thế mà lại khóc vì đoạn tình cảm này. Đến khi mở mắt, đã là một mảnh kiên quyết.

Vệ Linh Phong nao nao, mắt ánh lên vẻ đau đớn nhàn nhạt, lóe lên rồi biến mất, sau đó thong dong buông tay.

Tôi đứng thẳng dậy, không nói một lời mà rời đi. Tiếng gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình.

"Băng Y, nàng phải nhớ kỹ. Trẫm lần này không mang nàng rời đi không phải vì cố kỵ Kì Nhiên, càng không phải là trẫm muốn buông tay, mà là trẫm muốn cho nàng cơ hội tự do cuối cùng, chiều chuộng nàng vô điều kiện một lần cuối cùng. Lần sau, sẽ không có lần sau nữa!"

Tôi lảo đảo đi ngang qua Thành Ưu đang mang thần sắc khác thường. Không kịp nghĩ hắn vì sao lại tỏ sắc mặt đó thì đã bỏ chạy.

Tôi phiền lòng trở lại trong cung, tắm sơ ở gian phòng ngoài. Trên giá là áo ngủ bằng lụa trắng sạch sẽ do cung nữ chuẩn bị hằng ngày cho tôi. Tôi khoác áo vào, chất vải bóng loáng lướt trên da thịt tạo cảm giác mát lạnh sảng khoái không thể tả.

Tôi đốt ngọn nến đẩy cửa phòng ngủ. Thực ra trong cung điện suốt đêm đều được thắp sáng bằng đèn dầu, nhưng một mình trong cung điện trống trải khó tránh được cảm giác có chút cô đơn.

Lúc trước khi ở Thương Tuyết quốc, là ngày ngày Kì Nhiên cùng ngủ với tôi. Hôm ở Lạc Ảnh cung, ít nhất còn có Tâm Tuệ và đám Vô Dạ ở cùng.

Tôi thở dài, đóng cửa, xoay người, nghiêng ngọn nến để thắp đèn dầu, căn phòng sáng sủa hơn không ít.



Một luồng khí lạnh lẽo trường đến khiến tôi rùng mình, xoay người hướng về phía giường, nghĩ thầm: mấy ngày nay quả là mệt mỏi quá. May mà ngực không còn bị đau nữa, phương pháp của Kì Nhiên...

"Á -!" Ngẩng đầu, tôi đột nhiên bắt gặp một đôi mắt xanh sâu hút, bóng người cao to đứng chìm vào bóng tối. Nỗi sợ dữ dội, căng thẳng như muốn khoét một lỗ lớn trong lòng tôi. Đến khi trấn tĩnh lại, áp lực trong lồng ngực đã đỡ hơn rất nhiều.

Tôi vỗ vỗ ngực, nhìn người đang bước tới đầy tức giận:" Kì Nhiên, chàng có biết làm như vậy là dọa chết người không?"

Kì Nhiên bước đến gần hơn, đôi đồng tử xanh co lại:"Khuya như vậy còn đi đâu?"

Trái tim tôi đánh thịch, nhịn không được cười khan hai tiếng. Tôi giờ phút này biểu tình trên mặt trông rất chột dạ:"Chỉ là ra ngoài một chút.. A -!"

Bàn tay Kì Nhiên duỗi ra đẩy mạnh tôi lên thành cửa sổ, ngả người đè chặt tôi. Đôi mắt xanh phát hỏa, gương mặt lạnh băng, không còn lấy chút dịu dàng tiếc thương:"Nếu không thể buông tay đại ca như thế, vì sao lại không rời đi?!"

"Kì Nhiên, chàng điên rồi, đau quá!" Cánh tay tôi truyến đến tiếng "cắc cắc" Khớp xương như bị bẻ gẫy, hai tay bị trói chặt sau lưng không thể động đậy. Vết thương vừa kết vảy ở bả vai lại mở miệng, da thịt đau như bị xé rách.

Kì Nhiên một tay giữ chặt cơ thể đang vùng vẫy và hai tay tôi, tay kia nóng rực như có lửa vuốt nhẹ gò má, bỗng cúi đầu hôn mạnh lên môi tôi, gặm cắn, mút mát, ngay cả chút thương tiếc cũng không, chỉ có lửa giận ngập trời.

Cánh tay tôi tê rần, môi như phải bỏng cũng không bằng nỗi sợ tận đáy lòng. Kì Nhiên điên rồi. Cuối cùng sao lại thế này? Tôi phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy cứ như vậy thì chàng sẽ kéo cả hai đến hủy diệt mất.

Lòng đã quyết, tôi bỗng ngừng giãy, co chân trái đạp mạnh vào đầu gối chàng.

Kì Nhiên ăn đau rên một tiếng, lực trên tay lỏng ra. Tôi liền lấy hết sức đẩy chàng ra, chạy thục mạng về phía cửa.

Tôi sợ! Tôi thật sự rất sợ! Ánh mắt đó không hề có chút độ ấm nào, rõ ràng là đang nhìn tôi nhưng lại trống rỗng. Người kia, rõ rành thân thuộc như vậy, ngày ngày đêm đêm ăn sâu vào lòng, nhưng giờ đây lại xa lạ đến mức làm tôi run rẩy, chàng...

Cánh cửa đã ở ngay trước mắt, thế nhưng nổi sợ trong lòng lại chỉ có tăng không hề giảm.

Quả nhiên, cơ thể chợt bị nhấc lên, rồi bị ném mạnh lên giường, cả người tôi ngã vào tấm chăn lông ngỗng mềm mại. Mắt thấy Kì Nhiên đang nghiêng người áp lên, tôi hoảng sợ hét lên:"Kì Nhiên, chàng đừng như vậy!" Tôi lăn một vòng, bất chấp bộ dạng mình chật vật thế nào cũng cố sức bò về phía mép giường.

Bất chợt, đoạn cổ chân lộ bên ngoài nóng lên. Ngay đó, tôi lại bị lôi trở về, lần nữa ngã vào tấm chăn mềm. Cả người bị đè nặng, thân thể Kì Nhiên ép sát vào người tôi, sàn giường thượng hạng lay động kịch liệt, màn giường màu đen thêu hình rồng đung đưa trước mắt.

"Kì Nhiên, rốt cuộc là chàng làm sao thế?!"

"Xẹt - Roẹt -" Áo lụa trắng vừa mặc vào lúc nãy cứ như là được chuẩn bị cho chàng cởi ra. Nhưng Kì Nhiên không hề cởi áo tôi, cứ thế mà năm ngón tay chạm vào vạt áo, đột nhiên xé mạnh, áo ngủ trên người ngay lập tức trở thành một đống vải vụn, da thịt trước ngực như ẩn hiện dưới ánh nến.

Kì Nhiên cúi xuống vùi đầu vào giữa ngực tôi. Ngọn lửa nóng rực tê dại từ ngực lan ra khắc toàn thân khiến cổ họng tôi bật ra tiếng nức nở khàn khàn như khóc, toàn thân run rẩy không thôi.

"Kì Nhiên! Chàng đừng đùa nữa!" Giờ khắc này, tôi cuối cùng cũng ý thức được, Kì Nhiên thật sự sẽ không ngừng lại. Nỗi khiếp sợ trong lòng chợt vỡ vụn thành những hạt cát li ti, từng chút một tan ra, tung bay khắp bầu trời.

Tôi cứ như phát điên đẩy chàng, đánh chàng, giọng khản đặc khó nghe.

Đừng đùa nữa. Cho dù là Kì Nhiên, cho dù là chàng thì em cũng không muốn phát sinh quan hệ dưới tình huống thế này! Nếu không, sau khi tỉnh lại thì phải làm thế nào bây giờ?

Là chàng sẽ nói câu chịu trách nhiệm, hay vẫn là em sẽ rủa chàng một lời căm hận.

Kì Nhiên chộp lấy bàn tay vùng vẫy của tôi, áp chặt xuống nệm giường mềm mại. Đầu gối chỉ cần dùng một chút sức là đã có thể tách hai chân tôi chen vao.

Kì Nhiên nhổm người nhìn tôi từ trên cao, ngọn lửa trong mắt bùng lên dữ dội, điên cuồng nhưng sắc mặt lại lạnh đến thấu xương:"Nàng cùng huynh ấy không phải chỉ là ký ước kết hôn thôi sao?"

Tôi bừng tỉnh từ trong hoảng loạn, cơn kinh sợ trong mắt dần chuyển thành ngạc nhiên:"Chàng biết ư?" Kỳ thật cũng không có gì lạ. Khế ước nằm trong tay Bộ Sát, tất nhiên Kì Nhiên có thể biết được.

Khóe môi Kì Nhiên nhếch nụ cười lạnh, bỗng cúi đầu, đầu lưỡi chạm vào cánh môi tôi, kéo qua xương quai xanh rồi chầm chậm trượt xuống ngực, bụng, xuống mãi.

"Kì Nhiên - !!" Tôi sợ hãi kêu lên, giọng lạc đi,"Đừng như vậy, xin chàng đừng như vậy mà .. Rốt cuộc.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chàng làm sao vậy?"

Nghe được tiếng tôi khẩn khoản, sắc mặt Kì Nhiên lại chẳng có chút thay đổi, chỉ cười càng thêm lạnh lùng, ngọn lửa trong mắt lại bùng lên như lửa lan trên đồng cỏ:"Chẳng qua chỉ là một đêm ân ái mà có thể khiến nàng nhớ mãi không quên như vậy?!"



Tôi trừng lớn hai mắt, hai tay bị kềm giữ bên sườn chậm rãi thả lỏng. Kì Nhiên chàng đang nói gì vậy?

Kì Nhiên vốn đang nhìn tôi không chớp mắt, nhìn thấy biến hóa của tôi, nụ cười băng giá trên môi chợt biến mất, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ đau đớn cực điểm, phẫn nộ đến vô cùng.

Chàng bất thình lình hung hăng kéo đè tay tôi lên đỉnh đầu. Một tay chàng đè chặt tay tôi, một tay không chút lưu tình cởi hết số quần áo còn sót lại trên người tôi. Chỉ trong chốc lát, tôi rùng mình, phát hiện trên người đã không còn một mảnh vải nào.

"Cho nên mấy hôm nay, nàng cứ trốn tránh không chịu gặp ta, chạy đến hẹn hò với huynh ấy?!" Chàng cúi người cắn mạnh cần cổ tôi, một tay với đến trước ngực vuốt ve, tay kia giữ chặt hông tôi. Thứ nóng rực cứng ngắc kia đè lên người tôi cách một tầng vải mềm. Tôi đau đến run rẩy cả người, khoái cảm ập đến bất ngờ, tôi nhịn không được bật khóc.

"Cho nên, nàng cứ chẳng quan tâm đến ta, mà lại bày ra vẻ mặt dịu dàng đó trong lòng huynh ấy?!" Một tay Kì Nhiên dùng sức, bất ngờ nâng thắt lưng của tôi lên. Âm thanh khàn khàn, mang theo tiếng khóc không thể kềm chế như không phải của mình một lần nữa thoát khỏi cổ họng tôi.

"Đừng" Tôi vặn vẹo cơ thể, lại khiến cho thân hình phía trên mình ngày một nóng hơn. Trong làn nước mắt, tôi nhìn thấy đôi mắt bị nhấn chìm trong tổn thương của Kì Nhiên.

Không phải là cái nhìn thoáng qua, mà cái nhìn của chàng rất chăm chú, chân thành. Trái tim tôi chấn động, tựa như có thứ gì đó vỡ trong nhay mắt vỡ tan, tất cả chợt trở nên vô cùng rõ ràng.

Người này, là Kì Nhiên! Là Kì Nhiên dù chết cũng không muốn để tôi phải chịu một chút tổn thương! Là. Kì Nhiên mà tôi yêu!

Chàng lại lần nữa bao dung cho tôi, bảo vệ tôi, thậm chí là tha thứ cho tôi. Còn tôi.. cuối cùng đã làm được gì cho chàng?

Tôi bỗng ngừng vùng vẫy. Hai tay không biết đã được tự do khi nào, nhưng vẫn cứ thế mà ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu. Hàng lệ chốc lát ráo hoảnh, tôi thầm mắng mình: ngu ngốc, lại không biết là đang mắng chàng, hay đang mắng mình.

Nâng cánh tay tê rần, kéo thành vòng cung tuyệt đẹp, tôi ôm chặt, thật chặt lấy chàng.

Động tác Kì Nhiên ngừng lại, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nấc nho nhỏ của tôi và tiếng thở dốc trầm thấp của chàng.

"Xin lỗi, xin lỗi chàng Kì Nhiên!" Tôi siết tay, cả người dán sát vào cơ thể chàng, gương mạt chôn sâu trước ngực Kì Nhiên, nghẹn giọng khóc,"Không phải là em cố ý trốn tránh chàng, không phải em không muốn an ủi chàng đâu. Em chỉ. chỉ không biết phải giúp chàng thế nào. Em biết là chàng rất đau, nhưng em lại không cách nào đồng cảm được với chàng; em biết là em càng cần phải ở bên chàng, nhưng ngay cả. ngay cả nỗi đau khi mẹ mình mất em cũng đã không còn nhớ nữa rồi, em làm sao an ủi chàng đây? Em chỉ là không có cách nào đối mặt với chàng, miệng lại cứ nói những lời trái với hành động của mình... Em sợ rằng mình vô tình như vậy sẽ làm chàng thất vọng"

Ghìm lấy người chàng, trái tim tôi mềm đi trong đau đớn:"Em thật không ngờ, như vậy lại càng khiến chàng buồn. Xin lỗi chàng... Nếu. Nếu làm chuyện đó, nếu chúng ta nảy sinh quan hệ thế này có thể làm dịu đi cơn đau của chàng, vậy, vậy chàng cứ tiếp tục."

"Còn đại ca" Sức nặng toàn thân Kì Nhiên đều đè lên tôi, âm thanh nặng nề nhưng lại không biết được của ai,"Vì sao lại ôm huynh ấy?"

Tôi ngẩn ra, nhớ đến sắc mặt kì quái của Thành Ưu thì trong lòng sáng tỏ. Thì ra là Kì Nhiên ở gần đấy. Khó trách đêm nay chàng ấy nổi điên.

"Không phải là em cố ý chạy đến an ủi huynh ấy, chỉ là trùng hợp gặp gỡ thôi." Tôi tự nhiên vuốt nhẹ mái tóc có hơi rối của chàng, giọng vẫn khàn khàn nhưng lại dịu dàng lạ thường," Kì Nhiên, có lẽ em thật sự có tình cảm đặc biệt với Vệ Linh Phong, ngay cả chính em cũng không rõ. Nhưng em thật sự chỉ yêu một người, chỉ nguyện được ở cạnh chàng. Duy chỉ điều này, chàng nhất định phải tin em!"

Bàn tay siết chặt người tôi của Kì Nhiên thả lỏng, ngọn lửa tức giận trên thân thể dán sát người tôi của chàng dần rút đi.

Tôi rầu rĩ nhìn đỉnh màn lớn màu đen trên đầu, toàn thân như chìm trong hàng vạn lớp lông thiên nga, chiếc chăn mỏng không biết đã bị đá xuống đất từ khi nào.

Hơi rướn cổ, dịch nhẹ người tránh cơ thể đang đè nặng mình nhưng người nằm trên vẫn cứ không nhúc nhích lấy nửa phần. Tôi nhíu mày, đừng bảo là Kì Nhiên đang ngủ nhé! Tuy hôm nay trời không lạnh lắm, nhưng mà..

Cả người đột ngột cứng đờ, tôi khẽ run thầm. Thân thể Kì Nhiên rõ ràng không động, nhưng lại đang chầm chậm nóng rực lên khiến làn da cách lớp vải mỏng của tôi cũng mẫn cảm nóng theo.

"Băng Y." Giọng Kì Nhiên khàn khàn, chợt nhổm dậy nhìn tôi, mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa sượt qua vành tai, lướt qua trước ngực khiến tôi khẽ run.

Sắc mặt tôi cứng ngắc, đưa tay vén mấy sợi tóc kia ra toan mở lời thì cổ tay bị nắm chặt, lần nữa bị đè xuống hai bên sườn.

"Kì Kì Nhiên." Tôi lúng túng gọi tên chàng, khuôn mặt ửng đỏ vì một dự cảm mơ hồ,"Trời, trời cũng khuya rồi."

"Nàng vừa nãy nói." Chàng buông tay trái tôi, thong thả liếc nhìn một cái. Tôi vốn có thể lùi lại nhưng như có thứ gì đó không chế khiến cả người tôi bị ghim xuống, không động đậy lấy nửa phần. Tay chàng với lên vạt áo gấm xanh thêu hình mây, kéo một cái. Lớp vải mỏng như vỡ tung, trượt từ người chàng xuống đất.

Dưới ánh nến mỏng mảnh, thân hình mạnh mẽ kia lại sáng lòa, tỏa ra hào quang trong suốt nhàn nhạt, càng lên cao càng mờ ảo. Tôi khó khăn nuốt xuống, trong đầu chỉ nghĩ được hai chữ - quyến rũ.

Đôi mắt xanh dập dờn, ngọn lửa lại lần nữa bùng lên, dữ dội như muốn nuốt chửng tôi. Giọng chàng trầm khàn gợi cảm, hơi thở nóng rẫy lướt trên da thịt tôi:"Băng Y, nàng vừa mới bảo, chỉ cần ta muốn là có thể tiếp tục?"

Tôi run bắn người, hai gò mắt phiếm hồng, hô hấp dần dồn dập hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Nhiên Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook