Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Chương 1: Nhặt được đứa trẻ

Vân Phong

01/09/2015

Gió xuân se lạnh, sáng sớm tầng sương mù thật mỏng trên núi vẫn chưa tản đi, cơn gió rét lạnh thổi qua, cây cối trơ trọi vang lên tiếng "Phần phật ", mặt đất trải dài một tầng cỏ khô màu vàng, cứng rắn đứng thẳng giống như tảng đá.

Sờ Hàn Hàn co rụt cổ, kéo chặt chiếc áo bông cũ rách trên người, thất thiểu tiêu sái đi trên núi, thỉnh thoảng lại thổi hơi trên tay để truyền nhiệt, rồi chà xát hai bàn tay với nhau, cả người chỉ cảm thấy đông lạnh như băng. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một tầng mây đen từ chân trời bắt đầu ùn ùn trải rộng.

Sờ Hàn Hàn cau mày, xem ra rất nhanh sẽ có một trận bão tuyết. Trước khi tuyết rơi xuống, nhất định mình phải tìm đầy đủ thức ăn mới được. Nàng dậm chân tại chỗ một lát, để máu nóng trên người tăng tốc chuyển động, cảm thấy cơ thể có một chút ấm áp, liền lấy ra cái cuốc nhỏ từ phía sau giỏ trúc, kiểm tra số hố bẫy đã đào từ mấy ngày trước, không có gì ngoài ý muốn, vẫn lại là không có con gì sập bẫy.

Sờ Hàn Hàn thở dài, trải cỏ thật tốt lên hố bẫy lần nữa, mặc dù đã biết mấy kiểu phương thức như " há miệng chờ sung" đợi con mồi lọt hố là không lớn, nhưng dù gì cũng phải có một chút hi vọng, không phải sao?

Còn dư lại bẫy cuối cùng, là một cái giá bắt thú, không ngờ mình nhặt được ở trên núi. Đối với bộ bẫy thú của mình, Sở Hàn Hàn cũng không ôm hy vọng quá lớn, mắt thấy mây đen đã tiến tới, vội vàng nghiêm chỉnh đi kiếm đồ ăn.

Căn cứ vào kinh nghiệm ít ỏi lúc còn bé thường đến phía sau núi nhà bà tìm rau dại trước khi mình chuyển kiếp, Sở Hàn Hàn giới hạn phạm vi trong rừng trúc trên núi để từ từ tìm kiếm tung tích của măng mùa đông.

Một đầu măng nhọn màu vàng vàng xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng của Sở Hàn sáng lên, cầm cuốc nhỏ cẩn thận đào măng nhọn từ trong bùn đất cứng, từ từ, một búp măng mùa đông thật to đã bị đưa ra ngoài, Hàn Hàn lập tức cười híp mắt, cẩn thận thả măng mùa đông vào sọt sau lưng, trong lòng tính toán, được ba bữa ăn là hoàn toàn có thể.

Có măng mùa đông thứ nhất, rất nhanh có thêm năm búp măng mùa đông nữa được đào lên, Sở Hàn Hàn chậm rãi đi thong thả đến rìa rừng trúc, ưỡn thẳng thắt lưng lấy hơi, đột nhiên thấy một đoạn gỗ mục thật dài nằm nghiêng trên nhánh cây, nhưng trọng điểm không phải là gỗ mục, mà là những đốm đen rúc vào một chỗ trên đó.

"Mộc nhĩ!" Hàn hàn thực sự không thể tin vào hai mắt của mình, lúc trước mình lên núi, hao tổn hết khí lực chẳng qua cũng chỉ tìm được một ít mộc nhĩ linh tinh, vậy mà hôm nay lại đào được sáu búp măng mùa đông thật to, còn phát hiện nhiều mộc nhĩ như vậy! Hôm nay vận khí thực sự là tốt đến bất ngờ mà!

Vội vàng để xuống giỏ trúc sau lưng, cất cuốc, cẩn thận lấy xuống mộc nhĩ trên cây, chờ khi mộc nhĩ đã hái xuống, giỏ trúc cũng nhanh chóng bị lấp đầy.

Vui vẻ trong mắt Hàn Hàn không dừng được, măng mùa đông mình giữ lại ăn, mộc nhĩ có thể đi bán lấy tiền ở trấn trên, chờ khí trời ấm áp hơn, tin tưởng rằng cuộc sống của mình cũng từ từ khá hơn.



Bởi vì hưng phấn, hơn nữa không ngừng vận động trong một khắc, trên trán Hàn Hàn rốt cuộc vẫn rỉ ra một tầng mồ hôi, khuôn mặt màu vàng vì lâu ngày không đầy đủ dinh dưỡng mà xuất hiện một tia đỏ ửng.

Hàn Hàn lau mồ hôi, thở dốc một cái, nhìn mây đen trên bầu trời càng ngày càng u ám, trong lòng lo lắng cho bà nội trong nhà, không dám trì hoãn thêm, vội vàng đeo giỏ trúc lên, ý định đi nhìn bộ bẫy thú lần cuối một chút, sau đó đi xuống núi.

Gió lạnh càng thêm lạnh lẽo, thổi vào người giống như lưỡi băng quất qua khiến trên da đau nhói.

Nắm chặt giỏ trúc, Hàn Hàn gia tăng cước bộ, nhanh đến chỗ đặt bẫy thú, khóe mắt liếc thấy một bộ cẩm bào màu đen tuyền lộng lẫy thêu bằng chỉ kim tuyến kết hợp với hoa văn đại dương rộng lớn một bên trên cỏ khô, Hàn Hàn dừng chân lại, nhìn xung quanh một chút, gió lạnh gào thét thổi cây khô vang lên tiếng phần phật, liếc nhìn lại, trừ cây cối, ngay cả cọng lông chim cũng không thấy được.

Một nơi hoang vu như vậy, tại sao có thể xuất hiện y phục? Hàn Hàn thất vọng đau khổ trong nghi ngờ, y phục hoa mỹ như vậy, nhặt lên bán trên trấn, chắc sẽ kiếm được không ít tiền đi? Mặc dù bộ y phục này xuất hiện rất kỳ lạ! Có lẽ sẽ mang đến cho mình một chút phiền toái, nhưng mà lực hút của đồng tiền càng lớn hơn! Phải biết rằng, lu gạo trong nhà đã nhìn thấy đáy!

Trong giây lát, Hàn Hàn đã quyết định, nhanh chóng đi đến bộ y phục trước mặt, đưa tay cầm lấy, kéo có chút nặng, Hàn Hàn cau mày, dùng thêm một chút lực kéo nó lên, đồng thời, một hài tử trắng mập từ trong bộ y phục kia lăn ra ngoài!

Trong nháy mắt Hàn Hàn sợ ngây người!

Nàng còn tưởng rằng y phục này kéo hơi nặng là bởi vì mặt đất không bằng phẳng, không nghĩ tới bên trong lại có một đứa con nít! Lại còn là một nam hài tử xinh đẹp trần như nhộng!

Dáng vẻ của đứa bé kia có lẽ mới ba bốn tuổi, mắt nhắm chặt, lông mi đen nhánh thật dài cong cong nhếch lên, giống như một cây quạt, phía dưới mũi nhỏ thẳng dài hoàn hảo là cái miệng nhỏ nhắn đang mím thật chặt, làn da giống như mỹ ngọc tốt nhất, nhìn qua trơn bóng non nớt, hết sức nhẵn nhụi, cánh tay và bắp chân nho nhỏ mập mạp co rúc vào một chỗ, xinh đẹp giống như tiểu tiên đồng đi ra từ trong tranh vẽ.

Trải qua kinh ngạc, Hàn Hàn vội vàng bế đứa bé từ trên đất lên, nhanh chóng cẩn thận dùng cẩm bào gói kỹ lưỡng, đau lòng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn bầm đen do đông lạnh của bé, trong lòng mắng chửi: Kẻ lang tâm cẩu phế nào khốn kiếp ngoan độc như vậy, ném một đứa bé đang nhỏ vào trong núi sâu thế này! Đây hoàn toàn là muốn đứa bé chết rét mà!

Thử một chút hơi thở của đứa bé, đã vô cùng yếu ớt, Hàn Hàn vội vàng liếc mắt nhìn phía hố săn bắt bên kia, không có động tĩnh gì, chắc là cũng không săn được con nào, lập tức ôm đứa bé xoay người chạy xuống chân núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook