Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 107: Thân thế của Yến Quy

Loạn Nha

11/10/2017

Editor: Trịnh Phương.

Nếu ban đầu hắn bỏ mặc cho nàng chết trong tay những đạo tặc kia, hoặc là một người không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, bọn họ không có bất kỳ dính dáng gì, có lẽ hiện tại có thể chỉ đơn giản là biết được bộ dạng của một người khác. Cuối cùng, có lẽ hắn vẫn còn có thể là Tuyên vương tâm địa sắt đá của hắn, nàng sẽ là một quân cờ bị bỏ đi, những chuyện ngươi lừa ta gạt trong hoàng gia sẽ không hề có quan hệ gì với nàng nữa, mà trong mắt hắn, liền như cũ không có nàng. Nàng không thể cho hắn thứ gì, nhưng nàng sẽ sống rất tốt, bình bình đạm đạm, tiêu tiêu sái sái, không liên quan gì tới quyền lực và phú quý, nhưng cuộc sống lại an bình vui vẻ.

Vô Tà biết ý của hắn, nhưng vừa nghe, còn chưa kịp mừng rỡ, liền mày cau lại, bộ dáng kia, Tần Yến Quy nhìn thấy liền không nhịn được mà thở dài một tiếng như có như không, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục giải thích thêm.

Cách ở chung giữa hai người thật vất vả mới có thể thay đổi, Vô Tà cũng không tiếp tục dây dưa với vấn đề này. Lấy tính tình của Tần Yến Quy, hắn thật sự sẽ bỏ qua phần tình cảm này, bởi vì đối với hắn mà nói, tình cảm là một thứ vừa kích động lại không thể khống chế, cũng là tin tức vô dụng nhất đối với hắn. Tần Yến Quy quá bình tĩnh, cũng quá rõ ràng, không có vật như vậy (tình cảm), với hắn mà nói, có lẽ sẽ tốt hơn.

Có những thứ, nếu đã dính vào, hắn sao có đủ khả năng để muốn thoát thì có thể lập tức thoát ra được? Vô Tà thầm nghĩ, nếu loại tình cảm này có thể coi là một loại bệnh khiến cho Tuyên vương điện hạ luôn luôn anh minh thần võ trở nên khác thường, nàng liền càng muốn hắn bị bệnh thời kỳ cuối, muốn trừ tận gốc cũng không thể! D*₫l{q#đ

Có lẽ là biết Vô Tà vẫn luôn giỏi che giấu cảm xúc đang nghĩ gì, đứa nhỏ này già dặn trước sau như một, ít có hài tử nào được như vậy, Tần Yến Quy thấy buồn cười.

Nghe hắn cười, Vô Tà liền cũng không nhịn được nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, trong lòng cùng khóe mắt cũng đều là ý cười. Hơn mười năm nay, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình có thể ở gần Tần Yến Quy như vậy, không cần lý do, tâm tình liền cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, trong người cũng giống như khỏe hơn, nụ cười trên khóe miệng nàng trở nên tươi tắn hơn. Sau đó, giống như chợt nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, cũng nhăn thành một khối, liền trở lại với vẻ nặng nề.

Con ngươi lạnh nhạt của Tần Yến Quy lẳng lặng rơi vào Vô Tà trên người, cũng không thúc giục. Từ xưa tới nay hắn giống như cũng đều như vậy, rất có kiên nhẫn, cho dù là Vô Tà đã ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy được vẻ mặt nóng nảy của hắn, loại trầm ổn lạnh nhạt này khiến cảm xúc nóng nảy đang dâng lên trong lòng Vô Tà cũng không nhịn được mà từ từ lui xuống, không khỏi yên lòng.

Hắn tựa như một ngọn núi hùng vĩ, vô luận gặp phải tình huống cấp bách như thế nào, chỉ cần ở bên cạnh hắn, Vô Tà đều sẽ cảm thấy, mảnh trời này vĩnh viễn không thể sập xuống.

Thường ngày Vô Tà mắt cao hơn đầu, ở trước mặt Tần Yến Quy lại dịu ngoan như một con mèo nhỏ, ánh mắt của nàng tự động nhìn tới những vết thương trên người do bị Tần Yến Quy, xé một phần tay áo của hắn, cầm vào trong tay của mình, vẻ mặt nhu hòa, bởi vì góc độ quan sát, khi nàng cúi thấp đầu, vành tai trắng nõn của nàng cũng khẽ dính vào này ánh nến mà có màu đỏ ửng: "Hoàng huynh không thể lấy được kiếm Đế Vương từ ta, hắn vốn định đưa ta vào cung làm con tin, hiện tại đã không thể vây nhốt ta thì liền mời mẫu phi vào cung, còn có Vệ Địch, cũng là bị ta làm lụy. . . . . . Ngay cả Yến Vô Cực cũng. . . . . ." D=Đ^L$Q&Đ

Trong lòng Vô Tà có chút áy náy, nàng sao có thể chỉ lo đắm chìm trong sự vui mừng vì cuối cùng đã có thể ở gần Tần Yến Quy, lại vứt người phải trải qua nguy hiểm vì nàng ra sau ót chứ?

Trên khuôn mặt vốn tươi cười rực rỡ lại hơi ngây thơ, vẻ tự trách càng nặng nề hơn, hai tròng mắt sáng trong, trong suốt kia cũng bởi vì nghĩ tới chuyện này, mà khẽ hiện lên một chút ánh lệ. Thân hình Tần Yến Quy hơi ngừng lại, ánh mắt yên lặng rơi lên người nàng, con ngươi đen nhánh thâm thúy của hắn cũng càng trở nên thâm trầm sâu sắc, giống như có điều suy nghĩ, cuối cùng lại vẫn không đáp một lời.

Vô Tà ngẩng đầu lên, cái trán liền như có như không sượt qua cằm Tần Yến Quy. Mặc dù chiều cao của nàng cao hơn so với thiếu niên cùng lứa, nhưng rốt cuộc vẫn rất gầy, vì thế, ở trước mặt Tần Yến Quy, liền càng lộ vẻ nhỏ nhắn, gần như đặt tất cả sức nặng của cơ thể lên người của Tần Yến Quy, không chút kiêng kỵ mà dựa sát vào trong ngực của hắn.

Một hồi lâu, khóe miệng Tần Yến Quy rốt cuộc khẽ mím một chút, sắc mặt hắn không đổi, nhưng giọng nói có chút khàn khàn: "Thì ra là ngươi đã biết."

Mặc dù vẻ mặt của hắn bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại mơ hồ có chút ý cười lạnh lùng, nét cười lạnh. . . . . . Dường như hắn cũng không hi vọng nàng sẽ biết những việc này. Mỗi lần Tần Yến Quy lộ ra vẻ mặt như vậy, Vô Tà sẽ cảm thấy không khí quanh thân giống như dần lạnh xuống, làm người ta bỗng nhiên kinh hãi, nhưng dù sao thì cảm xúc này cũng không phải hướng tới nàng, mà giống như người gặp phải tai ương, là một người khác. . . . . .

Đắm chìm trong suy nghĩ này, Vô Tà cũng trầm mặc một lúc. Một hồi lâu, Tần Yến Quy mới nhẹ nhàng gợi khóe miệng lên, giống như bỏ qua cho nàng, lại vừa giống như ở trấn an nàng: "Những thứ này đều không phải là chuyện ngươi nên lo lắng, thân thể của ngươi không tốt, an tâm dưỡng thương đi, chuyện của bọn họ, ta tự sẽ xử lý."

Tần Yến Quy nhẹ nhàng nói xong. Cách hắn nói chuyện với Vô Tà đã coi như ôn hòa, dù vậy, nàng vẫn cảm giác được sự uy nghiêm khiến người khác không thể không tin phục hắn.

Cũng không biết vì sao, trong lòng Vô Tà lại chợt đã hiện lên một chút lo lắng, chỉ cảm thấy lời nói này của Tần Yến Quy, trong không gian này, hình như có thứ gì đó lại lặng lẽ biến hóa, sự lạnh nhạt bình tĩnh này, hình như lại càng giống hắn của thường ngày, xa không thể chạm, ngay cả nụ cười ôn hòa trên mặt cũng dần phai nhạt từng chút một. . . . . .

Vô Tà không khỏi nắm chặt tay áo của hắn hơn một chút. Nếu là thường ngày, Tần Yến Quy nói như vậy, nàng cần phải tin hắn, nhưng Yến Vô Cực. . . . . . Khi ở mộ Đế Vương, Tần Yến Quy đã muốn giết Yến Vô Cực, nếu Yến Vô Cực rơi vào tay Kiến đế, chỉ sợ cũng không phải chỉ cần một ngày hai ngày là có thể thoát được, nhưng nếu không phải là nàng mở miệng... Tần Yến Quy chưa bao giờ nghe theo ý kiến của nàng, Vô Tà nghĩ như vậy, cũng là dễ hiểu. Nếu Tần Yến Quy có ý muốn cứu Yến Vô Cực, cần gì phải đợi cho tới hôm nay?

Nhìn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ này của Vô Tà, Tần Yến Quy liền biết, nàng không tin hắn.

"Vô Tà." Đỉnh đầu vang lên một tiếng than nhẹ của Tần Yến Quy, tràn ngập ý bất đắc dĩ: "Ở cổ mộ, ngươi đã từng hỏi ta một chuyện, ngươi có còn nhớ rõ?"

"Hả?" Vô Tà sửng sốt một chút, suy nghĩ lời nói của Tần Yến Quy trong giây lát. Khi đó nàng hỏi hắn, nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc thì hắn là ai, thứ nàng phải đối mặt, rốt cuộc là cái gì. . . . . .

Vẻ mặt của Vô Tà có chút kinh ngạc. Ngay lúc đó, Tần Yến Quy không trả lời vấn đề này của nàng, sao hôm nay lại đột nhiên đề cập tới?

Cảm xúc trên mặt Tần Yến Quy không duy trì quá lâu, giọng điệu của hắn bình tĩnh, lại khinh thường, vẻ mặt không chút để ý lại hoàn toàn thản nhiên, thật giống như đây cũng chỉ là một chuyện không liên quan đến mình: "Sinh mẫu (mẹ đẻ) của ta, cũng chỉ là một tỳ nữ trong cung, dung mạo ngược lại rất xuất chúng, chỉ tiếc tính tình nhát gan, không thích tranh đoạt, cũng chưa từng để ai phát hiện ra diện mạo của nàng. . . . . ."

Tần Yến Quy chưa bao giờ nói cho Vô Tà nghe chuyện của hắn, hôm nay chợt nói như vậy, làm Vô Tà không nhịn được thầm giật mình, tư vị đó rất phức tạp, bàn tay nắm lấy tay áo của Tần Yến Quy không khỏi cũng càng chặt hơn một chút. Bộ dạng của Tần Yến Quy lúc này, vẻ mặt đạm bạc, khóe miệng tựa như hàm chứa ý trào phúng châm biếm. Người này rất mạnh, mạnh đến nỗi giống như không có gì là hắn không làm được, nếu hắn muốn, thế gian này căn bản không có chuyện gì có thể tiến vào trong mắt hắn. Nhưng Tần Yến Quy mạnh mẽ đó, giờ phút này lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói những lời này với nàng, lại khiến cho Vô Tà đau lòng.



Đây từ đầu tới cuối vẫn là Tuyên vương xa cách vạn dặm, lại cao đến không thể với tới, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Vô Tà cảm thấy, hắn có máu có thịt, có quá khứ, không hề xa vời, chân thật xuất hiện bên cạnh mình như vậy, nhưng Tần Yến Quy rốt cuộc vẫn là Tần Yến Quy, hôm nay hắn là Tuyên vương tôn quý, những chuyện hắn từng trải qua, căn bản không có ai dám nói tới. Nhưng khi hắn tự mình nói ra, lại vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng), dịu dàng, đạm bạc như vậy. . . . . .

"Tần Yến Quy. . . . . ."

Biết Vô Tà lo lắng cho hắn, Tần Yến Quy không khỏi nâng môi cười nhẹ một tiếng, đường cong này, khiến cho ý giễu cợt quen thuộc trong nụ cười trở nên phai nhạt hơn một chút, cũng nhiều thêm một tia dịu dàng mềm mại không dễ phát giác.

"Mẫu phi ta tính tình nhát gan, lại vô cùng dịu dàng, ta cũng chưa từng oán nàng vì sao không tranh không đoạt. Khi ở trong cung, mặc dù thân phận của chúng ta hèn mọn, nhưng mỗi ngày, cũng trôi qua rất tự tại yên bình."

"Nhưng ngươi rốt cuộc cũng vẫn là nhi tử của hoàng đế, thân phận sao có thể hèn mọn?" Thật ra thì trong lòng Vô Tà rất rõ ràng, năm đó nhị hoàng tử Tần Lâm Uyên nổi danh là thần đồng, từ nhỏ đã tài hoa hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, rất được Kiến đế coi trọng. Trong nhiều nhi tử như vậy, người duy nhất đã từng được Kiến đế toàn tâm toàn ý vun trồng nuôi dạy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tần Lâm Uyên, nhưng Tần Yến Quy năm đó, nếu hắn muốn, chỉ sợ căn bản không hề thua kém Tần Lâm Uyên.

"Nhi tử của hoàng đế?" Không biết có phải lỗi giác của Vô Tà (*) hay không, nàng có cảm giác, khi năm chữ này được Tần Yến Quy nói ra thì nàng giống như thấy được, bờ môi cùng đáy mắt của Tần Yến Quy không khỏi tràn ra một loại chế nhạo giễu cợt. Hắn nhàn nhạt cười cười. Vô Tà ổn định tinh thần lại một lần nữa thì Tần Yến Quy lại là Tần Yến Quy, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh, chưa từng có sự chế nhạo giễu cợt làm người ta run sợ trong lòng: "Tục danh của mẫu phi ta là Yến Phất Ly, người Giang Bắc, mười tuổi vào cung, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lúc Tần Liễu Kiến sủng hạnh mẫu phi, mẫu phi còn không tới mười bảy, về sau hắn không triệu kiến mẫu phi nữa, thậm chí không biết tục danh của mẫu phi, không biết nàng là người ở đâu, cung tỳ ở cung điện nào. Năm mẫu phi đắc sủng (được sủng hạnh), là tháng tám, lúc sinh hạ ta là tháng tám năm sau. Yến Quy Yến Quy, chính là tên mẫu phi tự mình ban cho ta."

(*) Ý chỉ Vô Tà không rõ có phải do nàng nghe nhầm hay không.

Yến Phất Ly. . . . . . Tần Yến Quy. . . . . .

Lúc này Tần Yến Quy chỉ hờ hững gọi tục danh Kiến đế, thậm chí tối nay, hắn một câu "Phụ hoàng" cũng chưa từng nói tới. di#end—an;le$qu^yd%on

Vô Tà chợt chấn động, trong giây lát đó, trong đầu trống không, giống như là có thứ gì đó mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, thân thể của nàng run rẩy, không thể tin nổi mà trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Yến Quy. . . . . .

Thời gian, không đúng. . . . . .

Phản ứng của Tần Yến Quy ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với Vô Tà. Hắn như có chút ý trấn an, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Vô Tà, khóe miệng khẽ nâng lên, cười như không cười: "Lúc Tần Liễu Kiến sủng hạnh mẫu phi, ngay cả thời gian cũng không nhớ. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ, hắn trải qua một đêm tình với một cung tỳ (tỳ nữ trong cung) có tướng mạo xinh đẹp này vào lúc nào, nhưng Tần Liễu Kiến có ít nhi nữ, chỉ biết mẫu phi sinh nhi tử cho hắn, nhưng cũng chưa từng phát hiện, ngày ta sinh ra, cùng với lúc hắn sủng hạnh mẫu phi, cách xa nhau một năm."

Ngụ ý, Tuyên vương Tần Yến Quy, cũng không phải là do thân mẫu kia cùng Kiến đế sở sinh. . . . . . Tần Yến Quy này. . . . . .

Vô Tà kinh ngạc đến nỗi gần như nói không ra lời, chợt có một dòng suy nghĩ lấy tốc độ như tia chớp, cực kỳ nhanh chóng bay qua trong đầu Vô Tà, tốc độ quá nhanh, cho tới khi Vô Tà muốn bắt thì chỉ còn một trận mờ mịt, lại vẫn không nghĩ ra, ý nghĩ vừa nhanh chóng lướt qua rốt cuộc là gì. Loại cảm giác này, Vô Tà không thích lắm.

Thấy trên mặt Vô Tà hiện lên cảm xúc phức tạp trong nháy mắt, ngay sau đó lại rơi vào một mảnh mờ mịt, Tần Yến Quy liền hơi giễu cợt nâng khóe môi, kéo tay áo ra khỏi lòng bàn tay của nàng: "Vô Tà, ngươi rất thông minh, ngươi biết chính mình phải làm những gì."

Lòng bàn tay trống không, Vô Tà cảm thấy trong lòng cũng trở nên trống rỗng theo, cảm giác mất mát khó hiểu, sắc mặt của nàng tái nhợt, so với lúc bị thương, còn tái hơn. Khóe miệng của nàng giật giật, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, lại không nói được một câu hoàn chỉnh: "Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . ."

"Ngươi biết, Vô Tà." Tần Yến Quy như vậy, là tẫn chức tẫn trách (*) của một vị lão sư tới cỡ nào. Hướng dẫn từng bước, tràn đầy kiên nhẫn, tận tâm tận lực chỉ dẫn cho nàng.

(*) Tẫn chức tẫn trách: thực hiện đầy đủ việc bản thân nên làm khi gánh vác chức vụ nào đó một cách có trách nhiệm.

Rốt cuộc, Vô Tà có chút hoảng hốt luống cuống nhắm hai mắt lại, toàn thân rung động, lần này, nàng thật sự toàn thân vô lực, chỉ có thể nghiêng người dựa vào Tần Yến Quy, nhưng cũng may, mặc dù Tần Yến Quy rút tay áo tự chính mình khỏi lòng bàn tay của nàng, nhưng rốt cuộc cũng không vô tình đẩy ra nàng, vẫn để tùy nàng dựa vào người mình.

Đúng vậy, nàng là người thông minh, sao có thể không đoán được.

Năm đó, vì sao phụ vương đưa nàng vẫn còn đang ở trong tã lót cho Tần Yến Quy ban tên cho? Năm đó phụ vương, vẫn là Tĩnh vương cao cao tại thượng, mà Tần Yến Quy, mặc dù đã phong vương, nhưng bàn về bối phận cùng tuổi tác, ở trước mặt phụ vương, hắn cũng chỉ là một thiếu niên gần mười bốn tuổi, một hậu bối, hoặc nói rõ hơn, có lẽ cũng vẫn là một hậu bối có chút tài giỏi mà thôi.

Nhưng thái độ của phụ vương vào năm đó, chính là cẩn thận, cẩn thận như vậy, lại khẩn trương như vậy. Rõ ràng nàng mới là nữ nhi của phụ vương, tại sao phụ vương lại muốn nuôi nàng như một nam tử, đẩy nàng đến đầu sóng ngọn gió, để nàng phải nhận lấy thân phận huyết mạch của hoàng gia, bị thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm cùng kiêng kỵ? Mặc dù từ nhỏ, phụ vương bảo vệ nàng rất tốt, nhưng nếu phụ vương thật sự yêu thương nàng, vì sao lại để nàng trở thành thế tử Tĩnh vương, phải chịu nguy cơ tứ phía?!

Nàng năm đó, cũng chỉ cũng chỉ là một đứa bé!

Lúc trước nàng chưa bao giờ biết lý do phụ vương phải xem nàng là nam hài, phụ vương không nói, nàng liền cũng chưa bao giờ hỏi, phụ vương thương yêu nàng, cũng là sự thật không thể bỏ qua. Ngày trước nàng không biết, không hỏi phụ vương vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn không cam lòng, nhưng hôm nay, cho dù nàng có ngu hơn nữa, nhưng sao có thể tiếp tục không hiểu đây?!

Nàng cho tới bây giờ chính là một quân cờ, từ lúc sinh ra, nàng đã là một quân cờ bị phụ vương đưa cho Tần Yến Quy. Coi như ngày trước nàng không biết, nhưng sau khi tới mộ Đế Vương, nàng sao còn có thể không phát hiện ra? Tại sao khi Yến Vô Cực nhìn thấy Tần Yến Quy lại nói nói như vậy, vì sao phụ vương đưa lệnh bài đầu chim ưng bằng đồng cho nàng, mà không phải cho Tần Yến Quy, Yến Vô Cực sẽ kinh ngạc như vậy? Vì sao những con rối (*) trông coi ở dưới lăng mộ, rõ ràng giống như nổi điên mà công kích bọn họ, vào lúc Tần Yến Quy vung máu của hắn ra, những con rối làm công việc thủ mộ kia sẽ như là gặp ma, khổ sở lại kinh hoàng chạy trốn?!

(*) QT là hoạt tử nhân, có nghĩa là người ngu ngốc, nhưng mình thấy để trong văn cảnh này không hợp lý cho nên tự ý sửa orz



Nếu Tần Yến Quy là nhi tử của đế vương chân chính, trên người chảy dòng máu hoàng gia, những con rối trông coi mộ Đế Vương kia, vốn có cấm chú, bất sinh bất tử, bất tử bất diệt (*), bảo vệ mộ Thái Tổ trong mộ Đế Vương này. Những con rối kia, đều là do Yến gia chế luyện, là những con rối thần phục hoàng gia, máu tươi của Tần Yến Quy, đương nhiên sẽ dẫn phát cấm chú, những con rối kia sao dám công kích chủ nhân của chúng, bọn họ sợ Tần Yến Quy hơn bất luận kẻ nào!

(*) Bất sinh bất tử, bất tử bất diệt: Không sinh ra cũng không chết đi, không thể hủy diệt.

Trịnh_Phương_di&end*anl#equ^y%do0n

Phụ vương hổ thẹn với Tần Yến Quy, cho nên đương nhiên không tiếc tất cả để giúp Tần Yến Quy. Để lấy được ngôi vị hoàng đế này, hy sinh một Tần Vô Tà là nàng, thì tính là cái gì chứ?

Yến Quy Yến Quy, chỉ sợ Yến Phất Ly vốn đã sớm biết có một ngày mình sẽ rời đi. Yến Quy, đúng là ký thác (sự nhờ vả) của nàng ấy đối với phụ vương, mong đợi một ngày nào đó, nàng ấy có thể trở về. . . . . .

Nếu Tần Yến Quy là nhi tử của phụ vương, vậy nàng. . . . . .

Tần Yến Quy cười cười, Vô Tà giống như chịu đả kích quá lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi huyết sắc (*), trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng hắn có chút đau lòng Vô Tà , liền chậm rãi mở miệng nói: "Năm ngươi ra đời, phủ Tĩnh vương tiêu hủy tất cả những thứ liên quan, chỉ sợ ngươi điều tra ra chuyện gì, cuối cùng cũng vẫn là làm chuyện vô ích. Nếu ngươi muốn biết điều gì, trước mắt hỏi ta, ta sẽ trả lời ngươi."

(*) Huyết sắc: màu máu, ý nói sự hồng hào của làn da.

Vô Tà tái mặt, lắc đầu một cái: "Tĩnh Vương phi tự mang thai ta, nhất định chỉ có một con đường chết, nàng vốn là người sinh ra ta, người khác đều nói nàng là vì khó sinh mà chết, hiện tại xem ra, hẳn là vì phụ vương muốn diệt khẩu nên mới giết nàng. Phủ Tĩnh vương năm đó, người chết trong tay phụ vương, sợ rằng không chỉ có một mình nàng, tất cả những người biết ta là nữ nhi đều không tránh được vận rủi này. Nếu năm đó ta là nam tử, chỉ sợ ta cũng sẽ cùng chết với mẫu thân."

Năm đó, khi Vô Tà sinh ra, đã định sẵn cái chết, nếu không phải do nàng mượn xác sống lại, liền sẽ không có nhiều thị phi như vậy. Thân thể của nàng vào năm đó quá mức suy yếu, vừa sinh ra liền mơ màng ngủ, hôm nay nghĩ đến, mùi vị kỳ dị kia, có lẽ là mùi máu tươi bay tới từ trận giết chóc kia.

Tần Yến Quy gật đầu một cái: "Ngươi rất thông minh."

Vô Tà vô lực giật giật khóe miệng, nàng nên vui mừng vì được Tần Yến Quy khích lệ sao? Chính vì nàng là thân nữ nhi nên sau này mới không thể tranh đoạt thứ gì cùng Tần Yến Quy, nếu không Tần Tĩnh sao có thể yên tâm để nàng một quân cờ? Nếu quân cờ thay đổi, nổi lên dị tâm, chẳng phải là phiền toái?

"Tuy ngươi không phải nữ nhi của phụ vương, nhưng hắn thật tâm thương yêu ngươi, không đành lòng để ngươi sau này sẽ thật sự chết trong tay ta." Tần Yến Quy nói xong, đưa tay xuống dưới gối của Vô Tà lấy ra khối lệnh bài đầu chim ưng thanh đồng (đồng đen) vẫn đeo trên người Vô Tà kia, chính là thứ hắn thuận tay gỡ xuống trong lúc xử lý vết thương cho Vô Tà, sau đó vẫn luôn đặt ở dưới gối đầu của nàng: "Vật này là tín vật hoàng gia, hắn cho ngươi, chính là vì ngày sau ta có thể bảo toàn tính mạng của ngươi, cho dù ta tâm địa sắt đá, Yến Vô Cực thấy vật này, cũng sẽ hết lòng bảo vệ ngươi."

Cho nên, năm đó, khi Tần Tĩnh giao chiếc lệnh bài đầu chim ưng bằng thanh đồng cho Vô Tà, ánh mắt hắn mới phức tạp như vậy, nói với nàng một câu, với Tần Yến Quy, có thể tin, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Quả nhiên, ngay cả trong lòng Tần Tĩnh cũng rất rõ ràng, ngày sau, khi Tần Yến Quy xong việc, tất nhiên sẽ diệt trừ nàng, nhưng Tần Tĩnh rốt cuộc cũng vẫn có tình phụ tử với Vô Tà. Sống chung lâu ngày, người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Sao có thể trơ mắt nhìn Vô Tà cứ như vậy chết trong tay Tần Yến Quy? Chiếc lệnh bài đầu chim ưng bằng đồng này, thì ra là đưa cho nàng để ngày sau nàng dùng để bảo vệ tính mạng. . . . . .

Vô Tà thấy buồn cười, chợt giương mắt lên nhìn về phía Tần Yến Quy, hỏi: "Không phải là hắn ép buộc ngươi, nhưng sau khi ta không còn giá trị lợi dụng đối với ngươi, ngươi cũng không thể giết chết ta, không thể lợi dụng ta xong liền ném ta đi. Hắn muốn ngươi lấy ta, để ta nửa đời sau không phải lo chuyện áo cơm?"

Tần Tĩnh làm trễ nải cả đời làm nữ tử của Vô Tà, sao có thể chịu để nàng lẻ loi hiu quạnh cho đến hết đời?

Tần Yến Quy ngẩn người, trong mắt phức tạp, lại có chút kinh ngạc, Vô Tà lại không nhịn được nhếch môi cười. Nàng đương nhiên chưa từng nói cho hắn biết, Hiên Viên Vân Nhiễm đã kể cho nàng nghe chuyện hắn từng nói với nàng ấy rằng hắn đã sớm có người mà bản thân muốn thành thân. Vẻ kinh ngạc hiếm thấy của Tần Yến Quy trong giờ phút này, chẳng biết tại sao, lại khiến Vô Tà có cảm giác hơi hả giận.

Nàng biết, nếu Tần Yến Quy không muốn, những lời này, cho tới cuối cuộc đời này, hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết đôi câu vài lời, vậy mà hôm nay, hắn chịu nói với nàng những điều này, cũng chỉ là bởi vì, nàng không tin hắn sẽ cứu Yến Vô Cực.

"Vậy ngươi sẽ làm phản?" Vô Tà lại hỏi hắn.

Nếu hắn muốn lấy được hoàng quyền, bình định thiên hạ, vậy thì hẳn là rất dễ dàng đi? Đừng nói tới chuyện ngày trước phụ vương bị động để nàng biến thành một quân cờ rồi đưa cho Tần Yến Quy, nếu hiện tại Tần Yến Quy nguyện ý, nàng thậm chí còn cam tâm tình nguyện làm quân cờ của hắn.

Vẻ kinh ngạc hiếm thấy trong mắt Tần Yến Quy đã dần biến mất, khôi phục yên tĩnh, lần này, hắn đáp lại rất đơn giản, cũng rất dứt khoát: "Không biết."

Nếu muốn làm phản, hắn đã sớm làm, vậy mà, vô luận là Tần Yến Quy hay thái tử Tần Xuyên, ai cũng không làm, thứ Tần Yến Quy muốn, là danh chính ngôn thuận, nếu không thì vẫn là nên thôi đi.

"Nhưng không phải tạo phản sẽ nhanh hơn sao? Nếu như ngươi làm phản, cũng là danh chính ngôn thuận. Ta là nhi tử duy nhất của Tĩnh Vương, ngươi vì bảo vệ sự chính thống của Hoàng thất, chiến đấu vì ta, trên đời này, ai dám còn nói ngươi làm phản? Nếu có một ngày ta chết trận, hay là leo lên ngôi vị hoàng đế, hoặc là đã chết ở trước khi lên ngôi, một nữ tử như ta sao có thể làm Hoàng đế, tất nhiên là ngươi làm." Lời này Vô Tà, thật sự là chân tâm thật ý (lời nói thật lòng), dù sao nàng cũng chỉ là một quân cờ, từ nhỏ đã bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, đã đến lúc này, Tần Yến Quy không nắm lấy cơ hội, không lợi dụng nàng, không phải rất đáng tiếc sao?

Tần Yến Quy bỗng nhiên nhăn mày lại, hiển nhiên là không vui, thật lâu sau, nàng mới nghe được một tiếng thở dài thật thấp của hắn, trong đó tràn đầy mỏi mệt: "Nếu để có được ngôi vị hoàng đế này, bắt buộc phải dùng ngươi để trao đổi, vậy thì không cần, cũng được. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook