Tiên Sở

Chương 2: Bỉ cực liên chi đương nhật nguyện

Thụ Hạ Dã Hồ

11/04/2013

Vừa đi khỏi cửa dịch trạm, Yến Tiểu Tiên cười nói: “Sở huynh, hãy hãy đợi đệ một lát.” Quay người đi về phía dịch quán, thu lấy hành lí, dắt theo 1 con bạch mã hùng tuấn cao lớn, vung roi đánh ra.

Chàng ta khăn áo như tuyết, ngựa trắng cương ngọc, tựa như được khắc từ băng tuyết, xinh đẹp tuyệt trần, ánh nắng chiếu lên người chàng ta, phát sáng lấp lánh, như thể người tiên.

Sở Dịch mắt hoa trí loạn, không nói nên lời, âm thầm thưởng thức trong lòng. Đột nhiên lúc ấy, hôm nay trước vị bằng hữu này trong lòng lại cảm thấy hổ thẹn không bằng, biển người mênh mông, chẳng hiểu vì sao vị vương tôn công tử mĩ mạo này lại để mắt đến mình?

Yến Tiểu Tiên thân người bức tới trước, kéo cương dừng ngựa, hai má đỏ hồng, cười hỏi: “Huynh nhìn gì thế?”

Sở Dịch nóng bừng khuôn mặt, nhất thời trầm ngâm, thở dài nói: “Yến công tử người tựa như tiên, ngựa dáng như bạch long, hoàn toàn không giống như người thường, chả trách mọi người cùng Lí công tử chàng ta một mực muốn kết giao.”

Yến Tiểu Tiên mỉm cười 1 tiếng, mặt đỏ như hoa đào, nhẹ nhàng đáp lại: “Sở công tử người như dương xuân bạch tuyết, lừa ta như huyền long hắc giao, tiên cảnh cũng khó gặp, chằng trách bổn tiên ta phải xin kết giao cùng ngươi.”

Sở Dịch nhât thời lóng ngóng, hai người nhìn nhau lại cười vang.

Trên không mặt trời tươi sáng, núi sông tươi đẹp. Quan đạo rộng rãi, ngoằn ngoèo không dứt. Ở vùng chân trời phía bắc, gió bắt đầu nổi lên, luồng mây đen đỏ cuồn cuộn kéo tới, chốc lát đã phủ kín lấy nửa bầu trời xanh.

Hai người cưỡi lừa vung roi thúc ngựa, sát vai cùng nhau đi, cao đàm khoát luận, trời nam đất bắc, càng nói càng hợp.

Cũng thật kì quái, vô luận nói về chủ đề gì, Yến Tiểu Tiên không ngờ với Sở Dịch lại có thể không bàn mà gặp, nhiều lời Sở Dịch chưa kịp nói ra, thì chàng ta đã cướp lời nói trước. Thỉnh thoảng Sở Dịch vừa nói xong nửa câu trên, chàng ta lập tức tiếp liền nửa câu dưới, suy nghĩ nội tâm trong lòng chàng ta, quả thật không khác.

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sung sướng không thể tả, vô ý không hẹn mà gặp kết giao người bạn này, không ngờ lại chí đồng đạo hợp là người tri kỉ đầu tiên trong đời.

Trên đường cùng đi, bàn luận văn tự, cười nói vui vẻ, tình bạn càng thêm thân thiết, đối với nhau cực kì ân cần, như thể đã biết nhau từ lâu. Sở Dịch chưa từng có cái thứ cảm giác gò bó xấu hổ thế này bao giờ.

Sánh vai chuyện trò tới giữa trưa, Sở Dịch không nhịn được cười nói: “Yến công tử, thật ra cũng kì, tuy tại hạ và huynh gặp nhau chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi, mà lại như đã cố tri lâu năm.”

Yến Tiểu Tiên đột nhiên cười dở dáo nói: “Nếu như đã là cố tri lâu năm, sao huynh cứ luôn miệng gọi đệ là Yến công tử thế?”

Sở Dịch quả thật kinh ngạc, lại thấy chàng ta “?” cười, thu ba lưu chuyển, cười ngâm ngâm rồi chú mắt nhìn nói: “Sở huynh, chúng ta mới gặp như đã lâu, tình đầu ý hợp, không bằng kết bái huynh đệ, được chăng?”

Sở Dịch vô cùng mừng rỡ, cười nói: “Tuyệt diệu, tại hạ là cũng có ý này!”

Hai người cùng rất hoan hỉ, nhảy xuống ngựa (lừa), bẻ cành cây bên đường, cắm đất thay hương, minh thệ kết bái. Sở Dịch năm nay 17, so Yến Tiểu Tiên thì hơn 1 tuổi, trở thành đại ca.

Kết bái hoàn tất, hai người đứng dậy, nhìn nhau cùng cười, trong lòng sung sướng thích thú không nói được, bất giác trở nên thân mật thập phần.

Lừa ta vui mừng hí vang, nhân cơ hội ấy, cọ cổ vào bờm bạch mã, vô cùng ân cần.

Sở Dịch gia cảnh bần hàn, từ nhỏ cùng mẫu thân nương theo số mệnh, không có huynh đệ tỉ muội, tri kỉ bằng hữu gần như là không có, chỉ có hôm nay mới trọn vẹn cảm thụ được sự tương đắc, tim gan chứa đầy sự sung sướng hoan hỉ.

Nhân sinh có được một tri kỉ cũng đỉ, ấy thế cũng là đáng an ủi rồi. Lòng chàng vui mừng không hết, ngấm ngầm hạ quyết tâm trở thàng chí giao tri kỉ với người nghĩa đệ này.

Tới tối, đã cách Vạn Thọ huyện được hơn 6 7 dặm, khắp trời phủ đầy mây đỏ, gió bấc cuồng cuộn, khiến hoa bay tuyết chạy. Gió tuyết cực lớn, cùng lúa ấy, muôn núi trắng bạc, ngày cây phủ tuyết, trong hoành không kêu khóc lạnh tối như thể bị nhuộm sắc trắng của bãi biển Mân Đông Sở Dịch sống từ nhỏ, gió biển nóng ấm, bốn mùa như xuân, rất hiếm khi thấy tuyết lớn, không bởi vui sợ không nói được, ngó nhìn xung quanh, cảm thấy rất mới mẻ.

Lừa ta cực kì hưng phấn, “a hu” vui sướng hí lên, đặc biệt chạy tới những nơi tuyết đóng dày, ?, lắc đuôi rung tai, không một lúc dừng, khiến cho Sở Dịch chạy đông đuổi tây, liên tục sợ hãi kêu lên.

Yến Tiểu Tiên thấy vậy, khanh khách cười giòn, cành hoa rung khắp. Lừa ta nghe thấy chàng ta cười, như thể bị roi quất, vui sướng nhảy lên, tả xung hữu đột, khắp trên mặt tuyết lưu dấu đôi hàng chân.

Tuyết càng thổi càng lớn, bốc lên không ngừng, khi hai người tới trước ngoài cửa thành, đã thấy đất trời mang mang, được phủ bởi một màn trắng. Vó ngựa dẫm lên trên tuyết, “cọt kẹt cọt kẹt” kêu lên giòn tan, âm thanh vui tai không nói được.

Vạn Thọ huyện nằm dưới chân dãy núi, sau là núi trước là sông, một tiểu thành nhân khẩu từ ban đầu không quá vài ngàn. Nhưng bởi chỉ cách Trường An bất quá chỉ hơn 50 dặm đường, trấn giữ nam bắc giao thông yếu đạo, mỗi năm thu đông hai mùa, thí sinh từ phía nam lên kinh dự thí tất nhiên đều phải qua đất này, nhân khẩu bội tăng, bởi vậy lữ điếm trong thành mọc lên như rừng, cực kì phồn hoa, đáng gọi 1 trong “Tây Đường tứ đại dịch thành”.

Khi vào thành, sắc trời đã rất tối, gió tuyết cuồng mãnh, đèn đã lên, lung linh ánh sáng trắng, đường đi ngõ hẻm người đi thưa thớt, lâu lâu xe ngựa xình xịch đi qua.

Yến Tiểu Tiên có vẻ quen thuộc với đất này, chạy đông chạy tây, qua lại trên đường, hai bên lầu cao gác lớn, tuyết trắng phủ mái, cột băng rủ xuống, đèn màu day dắt, ngũ quang thập sắc, tất cả đều là những lữ xá đắc tiền.

Yến Tiểu Nhiên dừng lại trước cửa lớn 1 tòa lữ điếm, mỉm cười nói: “Đại ca, chúng ta hãy ở đây qua đêm.” Ánh đèn chiếu lên người chàng, xinh đẹp kiều mĩ, không thể so sánh.

Sở Dịch nhất thời trù trừ, bản thân không có nhiều tiền, thật không chi ở tại lữ xá hào nhoáng thế này, không thể chi dụng quá nhiều, nhưng biết tính khí nghĩa đệ, sợ làm đệ ta không vui, nên đành gật đầu đáp ứng.

Hai người dắt theo lừa ngựa tiến tới cửa lớn, tức thì vài hỏa kế chạy ra chào đón, 1 hỏa kế dắt vật cưỡi vào chuồng để ăn cỏ uống nước, những người khác thì dẫn họ tới đại sảnh.

Chúng hỏa kế thấy hai người một thì áo gấm đai ngọc quả là một tiểu vương tôn tuấn kiệt, một áo vá đơn giản đích thực lạc thác thư sinh, nhưng lại cùng đi thân mật, không khỏi thầm thấy lạ lùng. Sở Dịch đi khi nãy, còn dắt theo một con lừa đen gầy trơ xương, nếu không phải vì cùng Yến Tiểu Tiên tay trong tay, khi sớm đã bị đuổi đi bằng chổi lớn.

Trong sành lữ xá hoa đang rực rỡ, cười nói rộn ràng, áo gấm đầy khắp, tụ lại từng nhóm, khắp nơi đều là những công tử lên kinh dự thí. Đàn sáo du dương, chén rượu giao nhau, đang thết rượu vui chơi.

Trộm thấy Yến Tiểu Tiên vụt vào, mọi người trước sau như một, lập tức dừng lại, ánh mắt như nam châm hút sắt, vội vàng nhìn theo, thấy bàn tay nhỏ nhắn chàng ta kéo theo, không ngờ là một cùng toan thư sinh, bất ngờ huyên náo, bàn tán rối rít.

Tây Đường vốn trọng môn hộ gia thế, hào quý áo vải thường thường không cùng đi lại, giờ trong tòa lữ xá này, không sang thì giàu, đối với người nghèo áo vải cực kì khinh khi.

Sở Dịch bình dị thuần phác, đối với gia thế bần hàn không hề có ý tự ti, tuy nhiên hôm nay liên tục nhận phải sự khinh khi, cái nhìn khinh miệt, trong lòng không khỏi mắc mứu, nhưng bởi vì nghĩ tới nghĩa đệ, đành để người ta chỉ trích nghị luận, một chút phiền lòng không tránh khỏi.

Yến Tiểu Tiên xem như không có gì, kéo lấy tay chàng, cười nói tự nhiên, xem xung quanh không người.

Lên lầu vào trong phòng, để hành lí xuống, Sở Dịch hướng về hỏa kế hỏi vị trí nha môn. Hỏa kế đáp: “Nha môn nằm trên đường lớn ở cửa Thông Hóa.” Bước tới cửa sổ, mở cửa ra, chỉ đại khái phương vị.

Sau khi hỏa kế bỏ đi, Yến Tiểu Tiên lấy làm lạ: “Đại ca, huynh muốn tới nha môn ư? Để làm gì thế?”

Sở Dịch cười khổ đáp: “Cũng là bởi vì những vật này.” Tay lấy ra ti nag (cái túi tơ tằm), trước mặt lấy ra lấy ra các món trân bảo, chất đống trên giường, châu quang bảo khí, chiếu rọi khắp phòng.

Yến Tiểu Tiên vô cùng kinh ngạc, mày liễu cau lại, giận dữ nói: “Đại ca, nguyên lai huynh là người giàu sang, lại dối tiểu đệ là hàn môn chi sĩ.”

Sở Dịch tức thời kêu oan, chuyện tối qua thế nào, nguyên bổn thuật lại: “Các trân bảo này là trên người yêu nghiệt mà ra, phần lớn ắt là của bất nghĩa, vì thế huynh muốn sáng sớm ngày mai giao lại cả cho quan phủ nha môn, nếu có gặp năm nào tai họa đói kém, thì quyên trợ cho bá tánh cùng khổ.”



Yến Tiểu Tiên mỉm cười: “Thì ra là vậy. Đệ đã trách lầm đại ca.” Nhãn châu chuyển động, cật cật cười nói: “Kì thật đại ca huynh cũng là cùng khổ bách tính phải không? Theo đệ thấy, không thôi huynh cứ thu giữ lấy bảo vật, xem như quan phủ trợ cấp cho huynh, hỗ trợ huynh thượng kinh ứng thí.”

Sở Dịch vẫy tay cười: “Hiền đệ đừng trêu đùa huynh, quân tử hảo tài, phải giữ lấy đạo. Đại ca tuy bần hàn, đối với của cải không rõ ràng, vật bất nghĩa ta quyết không dám nhận.”

Yến Tiểu Tiên cười nói: “Cứ cho tiền tài bất nghĩa, huynh không muốn nhận, sao không để cho bách tính thu nạp? Lại có thể để rơi vào tay những kẻ bất nghĩa chứ? Phật viết: ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục? Đại ca nếu có thể sử dụng hết của cải nghĩa này, đó mới là chân chính tâm bồ tát.”

Chàng lại tiếp tục nói: “Lại nói thêm, hiện nay tham quan ô lại nhiều như lông trâu, tiền chẩn tai hàng năm có mấy phần là tới được tay tai dân chứ? Nếu huynh muốn nộp trân bảo cho lũ tham quan, tại sao chúng ta lại không phân cấp cho bần dân bách tính chứ? Vả lại lũ quan lại tham lam tàn nhẫn, nói không chừng chúng có thể kiến lập tội danh, nói huynh là giang dương đại đạo, giết người diệt khẩu, sau đó một mình nuốt hết số châu báu, bất muội rước họa vào thân, sao lại phiền phức tới làm gì?”

Sở Dịch nghe chàng ta quỷ biện 1 hồi, không đối được một từ, một câu cũng không thể xuất ra, cười nói: “Hiền đệ miệng lưỡi lanh lẹ, ta tranh biện không qua được đệ, nhưng ta đối với các trân bảo này quả thật không thể thu dụng, nếu làm khác thì bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền đều uổng phí hết ư?”

Yến Tiểu Tiên thở dài, nhãn ba ôn nhu, cười ngâm ngâm không nói nhiều lời.

Ngay khi ấy, chợt nghe tiếng chân ầm ĩ trên hành lang, có người la lên: “Đích thị phòng này!”

Nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá ra, vài quan sai đang múa đao hoa gậy, sát khí đằng đằng xông vào.

“Ai là Phúc Kiến man tử Sở Dịch? Mau theo quan gia ta …” Ngay khi đó tiếng tên bộ khoái lặng đi, trộm thấy đầy giường châu báu kim quang lấp lánh, mặt đầy sát khí chợt biến kinh ngạc giật mình, sau đó đổi thành tham lam cuồng hỉ.

Bên ngoài 4 tên quan sai song nhãn mở to trố mắt nhìn, miệng lưỡi dính chặt, gần như chảy nước dãi ra vậy.

Yến Tiểu Tiên cười nói: “Đại ca, hunh chưa tìm tới nha môn, nha môn đã tìm tới huynh trước.”

Sở Dịch cực kì kinh ngạc, cho nên không rõ, hướng về phía các quan sai thi lễ: “Tại hạ là Sở Dịch, không biết các vị quan gia có gì chỉ giáo?”

Tên bộ khoái thần trí tỉnh lại, hung tợn cười nói: “Tên Sở Dịch, ngươi quả là gan to tày trời, còn dám giả hồ đồ? Tối qua tại Phi Lai dịch, ngươi đã dám đánh vào mặt cháu của bổn triều Tả phó xạ Lí Đông Hầu công tử, bất ngờ dùng mâm đập lên trán công tử, không những thế ngươi còn giết hai phó tòng của ngài ta, vậy có gọi là có chuyện không?”

Sở Dịch như trong mây mù, vừa kinh vừa nộ, đột nhiên minh bạch thì ra Lí Đông Hầu đối mình trong lòng mang hận, móc ngoặt với quan lại địa phương, vu oan hãm hại chàng, chàng tức khí lập tức cười nói: “Tối qua tại hạ cô thân một mình ở trong thâm sơn lãnh lâm, sao lại có thể xuất hiện ở Phi Lai dịch chứ? Tại hạ với Lí công tử hôm qua đương ngọ chỉ có tương giao sơ kiến, sao có thể cưỡng từ đoạt lí nhu thế?”

Tên bộ khoái đập mạnh lên bàn, chỉ vào trân bảo đầy giường hét: “Nhảm nhí! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, tiểu tử ngươi còn dám giảo biện? Người đâu, lập tức bắt giữ tên mọi rợ Phúc Kiến cùng với đồng đảng của hắn, quay về nha môn thẩm vấn! Thu giữ những tang vật này, sau qui hoàn khổ chủ, một đồng cũng không được thiếu cho Lí công tử.”

Các tên bộ khoái hét lên to một tiếng, tranh nhau chạy lên phía trước, tranh nhau thu gom trân bảo, thuận tay dắt dê, bỏ đầy ngực và các tay áo, kế bao vây trói 2 người Sở Dịch lại.

Sở Dịch vô cùng phẫn nộ, biết bọn chúng cố tâm hãm hại, biện bạch cũng vô dụng, tính khẳng khái hào hiệp nổi dậy, duỗi tay hét lớn: “Chậm đã! Vị công tử đây với ta chỉ bình thủy tương giao, đối với chuyện này không có quan hệ, các người muốn bắt, thì hãy bắt một mình ta, sao có thể dây tới người vô tội?”

Tên bộ khoái điềm nhiên liếc nhìn Yến Tiểu Tiên 1 cái, trên khuôn mặt hung tợn chợt lộ nụ cười dâm đãng, trầm giọng nói: “Tiểu tử, Lí công tử đã đích thân nói, tên mặt trắng xinh đẹp này cường đạo đông đảng với ngươi, yêu cầu bọn ta phải bắn giữ, để ngài ta đích thân thẩm vấn. Khặc khặc, không biết làn da trắng trẻo thế này có thể chịu được côn bổng, roi da hay không?”

Các tên quan sai nhìn nhau, cùng khanh khách cười dâm đãng, không nói thêm lời nào, lập tức trói tay hai người lại, rời khỏi phòng.

Sở Dịch giận dữ toàn thân rung lên, nhìn Yến Tiểu Tiên bị bọn chúng dùng dây trói tay thật chặt, trong lòng không khỏi xót xa, run rẩy nói: “Hảo huynh đệ, huynh đã liên lụy đệ rồi!”

Yến Tiểu Tiên vẫn bình tĩnh lạ thường, mỉm cười nói: “Đại ca, là đệ đã hại huynh. Bỏ đi, đằng nào chúng ta cũng khảo thí để làm quan, hiện tại trước cứ xem cho biết nha môn mô dạng thế nào, để còn theo đó mà luyện trước.” Vì thế mà không kháng cự, cười ngâm ngâm để chúng quan sai la hét đẩy đi, theo hướng dưới lầu mà đi.

Mọi người trong lữ xá nghe thấy tiếng ồn ào, tất cả vì thế bu lại để xem. Nhìn thấy hai người, tức thì tiếng xì xào nổi lên, bàn tán không thôi, kinh ngạc cũng có, lạ lùng cũng có, khinh bỉ củng có, lấy vui trước họa người khác cũng có.

Lũ quan sai dương dương đắc ý, mắng chửi đẩy đánh, để hai người lên hai chiếc tù xa, theo hướng nha môn mà tới.

Hàn phong gào rú, tuyết bay khắp nơi, đánh vào đôi má nóng đỏ của Sở Dịch, tan chảy thành hàng hàng nước lạnh. Chàng xấu hổ giận dữ đau xót, trong lòng cực kì hỗn loạn, trong đời chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã bất công thế này.

Sở Dịch từ nhỏ sống ở vùng thôn quê Phúc Kiến, nhân tình thuần phác, sao thể biết lòng người hiểm ác? Trên đường lên kinh, đơn thuần phát trực, hết lòng giúp người, nhưng không ngờ ngơ ngác lại bị cấu tội hãm hại. Hiện tại đừng nói có thể tên đăng bảng vàng, vì nước tận trung, có thể rửa sạch tội danh, rời khỏi Vạn Thọ huyện hay không cũng đã khó nói.

Tù xa lạch cạch, tiến nhanh tới đường lớn Thông Hóa môn trong tuyết trắng mẻnh mông, khi tới ngã ba, tù xa bất ngờ chuyển hướng Tây, nhanh chóng hướng cửa Tây Bạch Hổ môn mà tới.

Sở Dịch lờ mờ cảm thấy có điều bất diệu, nhớ rằng tên hỏa kế khi chỉ phương hướng nha môn thì chỉ về hướng đông, trong lòng lạnh lại, kêu lên: “Các người đưa chúng ta đi đâu thế?”

Những tên quan sai cười hung tợn: “Câm miệng! Lúc sau ngươi sẽ tự mình minh bạch!” Không đợi chàng nói gì, xé ra mảnh vải, bịt kín song nhãn, miệng, tai chàng.

Sở Dịch cực kì phẫn nộ kinh hãi, nói không ra lời, cố sức vùng vẫy, bất ngờ bụng dưới bị đá mạnh 1 phát, đau đớn mắt thấy đầy sao, gần như ngất đi.

Bên tai nghe có tiếng kêu, tù xa sình xịch, lờ mờ nghe có người cùng lũ quan sai đang áp giải mình nói gì đấy, sau đó lại nghe tiếng cửa thành mở ra.

Thân xe lắc lư, rung lên không ngừng, như thể đi trên 1 con đường gồ ghề trong rất lâu, ẩn ước nghe thấy tiếng dạ kiêu khóc than, cũng như tiếng dã thú gầm thét thê lệ.

“Két” một tiếng, bánh xe dừng lại, xe tù mở ra, vài tên quan sai cầm kéo chàng xuống, quẳng mạnh lên mặt tuyết. Tuyết đã đóng dầy, Sở Dịch đầu hướng xuống trước, gần như cả cái đầu bị vùi trong đống tuyết, băng lạnh thấu xương.

“Tiểu tử, đây là mồ chôn của ngươi.” Tên bộ khoái cười hung tợn âm trầm bên tai chàng, hung bạo xé quần áo chàng, cầm bỏ lên.

Hoa tuyết bay bay, bốn bề mênh mông, vài ngọn núi vách cao hiểm trở sừng sững tiếp nhau, dù vậy trên đỉnh núi, thương thứu kêu vang, lượn vòng trên không. Thật không biết đang ở dưới chân hoang sơn nào.

Sở Dịch quay đầu nhìn bốn phía, nhìn không thấy bóng dáng Yến Tiểu Tiên, vừa kinh vừa nộ, kêu lên: “Nghĩa đệ ta đâu? Các người dấu đệ ấy đâu rồi?”

Ba tên quan sai quay mặt nhìn nhau, khanh khách cười dữ dội. Một tên bộ khoái đá chàng bay trên đất, kế đó đạp lên ngực chàng, liếc nhìn cười: “Nghe đồn bọn Phúc Kiến man rợ thịnh hành nam phong, quả danh bất hư truyền. Con bà nhà nó, tiểu tử ngươi tử đáo lâm đầu, còn ở đó thân thiết quan tâm tên tiểu bạch diện. Đừng lo đừng lo, sau khi Lí công tử vui đùa xong, phần còn lại, tự nhiên ngươi có thể tự mình yêu với hảo nghĩa đệ được mang tới đây bồi táng cùng ngươi, để bọn ngươi thành 1 đôi phong lưu dã quỉ, hoàng tuyền kết bạn.”

“Lũ cầm thú hạ đẳng!”

Sở Dịch trong não ầm lên 1 tiếng, máu nóng dồn lên, trong lúc phẫn nộ không biết sức lực từ đâu, hét to một tiếng, hai tay nâng bàn chân tên bộ khoái, kế đó đẩy mạnh lên trên, phóng hắn ra xa ngoài mấy trượng; bản thân “hô” một tiếng, chuyển người phóng dậy.

“Ah!” Bụi tuyết tung bay, tên bộ khoái cuộn người lại trên tuyết, đau đớn kêu không ngừng.

Sở Dịch hơi lúng túng, không hiểu thần lực của mình từ đâu ra. Lúc đó lửa giận bùng bùng trong người, một luồng nhiệt khí di chuyển khắp người, chạy lộn xộn cả lên, oanh nhiên cổ vũ, như thể muốn nổ tung ra.

Hai tên quan sai còn lại kinh ngạc hoảng hốt, nhìn đi nhìn lại tên bộ khoái bị đánh đang nằm lăm trên đất, nhìn thấy khuôn mặt đầy giận dữ của thiến niêu thư sinh, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Chờ con bà nhà ngươi, các ngươi sợ gì chứ? Không nhanh chém tên Phúc Kiến mọi rợ thành thịt vụn, lão tử sẽ cho xuống ăn bột gạo!” Tên bộ khoái run rẩy trỗi mình dậy, rướng cổ lên hét.

Hai tên quan sai giật mình tỉnh lại, ngực đầy phẫn nộ, chửi mắng: “Tiểu lãng đề tử dưỡng đích, dám động thủ với Vương đại nhân, quả ăn tim gấu gan báo rồi!”



“Con mẹ nó, Vương đại nhân như thân phụ ta, trừ mẹ ta ra, ai dám đánh phụ thân ta chứ?”

Hai tên giận dữ mắng chửi, ánh đao bay lượn, một trái một phải cùng lúc xông lên.

Sở Dịch là một kẻ thư sinh, gà còn chưa từng giết qua, có bao giờ đã thấy qua cảnh này đâu? Mắt thấy ánh đao loạn xạ, trong lòng vốn đã rối tung, loạng choạng lùi lại, lòng nghĩ: “Mạng ta hết rồi!” Nghĩ tới Yến Tiểu Tiên cuối cùng cũng không thể gặp lại, rồi đây sẽ vĩnh viễn chia lìa, trong lòng cực kì đau đớn.

Trong lúc rối loạn bất ngờ xuất chưởng, chỉ chưởng vừa động, nhiệt khí trong người tức thời như sóng dữ cuồn cuộn, xông lên chưởng tâm.

“Oh!” Một luồng khí quang xanh nhạt lập tức từ trong tay bay ra, vừa lúc trúng ngay trán tên quan sai bên trái.

Tên quan sai bên trái “a” thảm thiết kêu một tiếng, đột nhiên như con diều bay thẳng về sau, cả miệng phun đầy máu, ngã bay trên không, đầu vùi vô trong tuyết, hai chân đá loạn, nửa ngày không thấy ra.

Tên quan sai còn lại cực kì kinh sợ, đứng im như trời trồng tại đấy, mắt nhìn thẳng không nói được, tay phải cầm đao, chỉ cách đỉnh đầu Sở Dịch ba thước, thực sự không dám chém xuống.

Sở Dịch tự nhìn vào lòng bàn tay mình, trong não mê loạn, kinh hãi giật mình khác với ba tên quan sai.

Chàng tự nhỏ người đã yếu ớt hay bệnh, vì thế chỉ từng dũng mãnh 1 lần thực hiện nghĩa cử, khi 14 tuổi đã giải 1 con chó điên đang sủa ầm truy sát thôn đồng, không quản thân mình nửa chừng có thể bị giết, một cước đá ngay vào giữa mủi con chó điên, đương trường nó đau đớn kêu lên một tiếng, bại trận. Dù vậy chuyện đó cũng chỉ thuần là may mắn, không thể lấy làm ví dụ, không biết hôm nay sao đột nhiên trở thành thần dũng như thế?

Đột nhiên nghĩ tới biểu hiện thần dũng của mao lư giữa trưa hôm nay, tâm niệm nhất động, lẽ nào … lẽ nào hai hoàn thuốc đêm qua chính là nguyên nhân sao? Tâm thần đại chấn, “a” thất thanh khẽ kêu lên.

“Nhanh mau giết hắn!” Tên bộ khoái kinh sợ giận dữ hòa lẫn, dậm chân hét lớn.

Tên quan sai cổ tay ring động, nơm nớp thận trọng hạ đao xuống.

Sinh tử lâm đầu, Sở Dịch không kịp suy nghị nhiều, nhanh chóng ráng sức đẩy ra một chưởng. Nhưng bất ngờ không có dấu hiệu gì, chưởng tâm rỗng không, luồng sóng khí không một lần phát ra.

Hay rằng tên quan sai trong lòng đã sợ, như kinh cung chi điểu, cổ tay run rẩy loạn xạ, dĩ nhiên đao đã miên nhuyễn vô lực, mắt thấy Sở Dịch thủ chưởng phát ra, tức thì nhắm mắt la sợ, đao đơn giản ứng thanh chém lệch, đi sát qua tai má Sở Dịch, sâm sâm băng lãnh.

Một đao vừa hạ, hai người cùng hoảng sợ kêu lên, loạng choạng lui bước.

Tên quan sai kinh hồn bất định, hoảng sợ tự nhìn vào người cả nửa ngày, xác định không có gì thay đổi, đảm khí tức thì nổi lên mạnh mẽ, ổn định tinh thần, dữ dằn hét to: “Con bà nó, tên nhóc mọi rợ ngươi giả thần lộn quỉ, hù dọa qua gia, lão tử để ngươi não nở hoa lớn!”

“Ah” lên một tiếng, tức thì múc đao, ngay đầu một đao chém xuống.

Sở Dịch cực kì sợ hãi, vung tay loạn xạ, nhưng cũng có không có phản ứng như trước.

Tuyết rơi dày đặc, đao quang như điện, hàn mang lấp loáng, lãnh khí vù vù theo đó chia ra.

“Rẹt!”

Lờ mờ nghe thấy một tiếng vang nhẹ, tên quan sai đột nhiên dừng lại, thân người rung nhẹ, đôi mắt trợn tròn, mặt đầy kinh hãi hoảng sợ, ngay lúc đó, góc miệng đột nhiên rỉ ra một tia máu đen, xiên vẹo đổ xuống đất, rồi không thấy động đậy gì.

Sở Dịch kinh hãi không tan, chỉ trách mình trong lúc vô ý đã giết hắn, trong lòng kinh hãi không thể nói, hoảng sợ, tự trách, hoảng sợ, thất thểu lùi lại, giọng run rẫy: “Ta … ta đã giết người sao? Ta đã giết người sao?”

Hai tên quan sai còn từ xa trố mắt nhìn chàng, kinh hãi hoảng sợ không thể nói, đột nhiên nhìn nhau nhau, quang quác kêu lên: “Không xong rồi, yêu quái! Cứu mệnh a!” Quay người co giò bỏ chạy, vừa chạy được vài bước, tiếng kêu ngờ hãi đột nhiên thê lệ chuyển thành tiếng kêu thảm thương, đột nhiên phóng người lên cao, rồi đập mạnh xuống đất, co giật một lúc, rồi không có tiếng động gì.

Sở Dịch vừa kinh vửa sợ, tư mình nhanh chóng phân minh được hàng động vừa rồi không giống trước, sao hai người có thể đột nhiên ngã ra chết được chứ? Không chừng họ giả chết, nhân lúc mình không phòng bị, lén ra tay ám toán thì sao? Ngay tức thì chàng run rẩy nhặt lấy cây phác đao bên thân tên quan sai đã chết, cẩn thận từng bước tiến lên, quan sát xem ngực có chuyển động thở hay không.

Hai tên đó quả nhiên đã chết, cái chết thật kì lạ, khó mà nói ra được.

Hoa tuyết bay vòng, càng lúc càng nặng, phảng phất như ngàn vạn quỳnh hoa, điên cuồng phi vũ, chỉ trong chốc lát đã chôn vùi ba tử thi dưới tuyết trắng mênh mông.

Tù xa nghiêng ngã, hơn nửa đã vùi trong tuyết, con ngựa vàng kéo xe hí lên từng hồi, di chuyển loạn xạ vòng quanh không mục đích, bỗng nhiên ngã ầm xuống đất, tĩnh lặng không tiếng.

Sở Dịch nâng đao, cô đơn đứng giữa gió tuyết hoang sơn, trong đầu trống không, lòng rối như tơ, hoảng sợ, hối hận, kinh hãi, lờ mờ chán nản … hỗn độn giao tạp, toàn thân phảng phất như bị gió lạnh thổi xuyên qua cả người, lạnh buốt xoáy vào tim, run rẩy từng hồi, không biết làm sao cho phải.

Đột nhiên, chàng thấy trước mắt Yến Tiểu Tiên đang cười lúm đồng tiền, “a” kêu to một tiếng, tâm thần rung động, giật mình tỉnh ra, bèn quay người chạy thẳng xuống dưới núi. Mới vung đao chạy được vài bước tại vùng tuyết địa thâm sâu, bất ngờ dừng lại.

Trời đất mênh mông, bốn bề tuyết trắng, sao có thể phân biệt rõ phương hướng?

Dù cứ cho là chàng quay về được Vạn Thọ huyện, chàng có thể kiếm Yến Tiểu Tiên ở nơi nào chứ? Lỡ như trước đó đệ ấy ngộ hiểm, chàng làm sao có thể tự mình cứu thoát được đệ ta? Lỡ như … Đột nhiên tới ấy vạn niệm đều thành tro, bi lệ thương tâm, nước mắt đổ xuống như mưa.

Ngay lúc ấy, chàng đột nhiên cảm thấy khinh bỉ, chán ghét bản thân.

Giả như bản thân chàng không phải là thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, giả như bản thân chàng có thể to lớn dũng mãnh như A Ngưu thôn bên, tay không bắt sói, một mình đánh hổ, thì đã không chỉ trơ mắt ra mà nhìn hảo nghĩa đệ bị lũ súc sinh đó bắt trói lăng nhục, thật không còn cách khác ư?

Đã nói thế nào “không thể được sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”, quả như đệ ấy tam trường lưỡng đoạn, bản thân mình sống trên đời sao có thể gặp được tri kỉ như thế! Giả như chàng hèn hạ tiếp tục sống trên đời, giả như chàng có bình an tới được Trường An, đỗ đạt tiến sĩ, trở thành trạng nguyên … liệu có còn gì thú vị nữa?

Nước mắt tuôn trào, che mờ thị tuyến. Yến Tiểu Tiên nụ cười lúm đồng tiền như hoa tuyết thoáng qua trước mắt chàng, tiếng cười giòn tan trong trẻo vui tai như cuồng phong gào thét không thôi bên tai chàng … Tiếng cười dung mạo không ngừng giao thoa chồng chất lên nhau, đè nặng khiến chàng thở không ra hơi, khóc không thành tiếng.

Lúc đó, chàng đột nhiên phát giác bản thân mới biết nghĩa đệ bất quá một ngày mà đệ ta đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng chàng.

Chàng trong đầu bỗng nổi lên một luồng hỏa diệm bừng bừng, cứ cho hi vọng mịt mù, cứ cho núi đao biển lửa, chàng cũng quyết quay về Vạn Thọ huyện, toàn lực giải cứu Yến Tiểu Tiên. Dù cho có bỏ đi tính mệnh này, quyết cũng không lùi bước.

Nghĩ tới đó, chàng đột nhiên gạt lệ, vội nắm phác đao, xông vào gió tuyết, nghiến răng cuồng loạn chạy xuống hướng chân núi.

“A hu!” Trong tiếng gió to kêu rít đột nhiên truyền lại tiếng kêu rất đỗi quen thuộc của lư nhi.

Sở Dịch đột nhiên phấn chấn, hướng theo tiếng kêu mà tới.

Gió bấc cổ vũ, hoa tuyết không dứt du dương xoáy tít, trên sườn núi trắng mênh mông, một con bạch mã, một con hắc lư đang khoan khoái phi nhanh tới, trên ngựa là một bạch y thiếu niên, tuyết thổi vù vù, nhẹ nhàng phi tới, má lúm đồng tiền như hoa, thanh lệ như tiên.

Sở Dịch trong đầu chấn động, run run đứng thẳng, trong lòng kinh hãi, kích động, cuồng hỉ, mê loạn … như thể muốn nổ tung ra, bập bẹ kêu lên: “Nghĩa đệ!” Cổ tay rung lên, phác đao rơi xuống mặt tuyết, lệ nóng không dứt phủ đầy vành mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook