Tiên Duyên Kỳ Ngộ

Chương 1: Thiếu niên xuyên không

Tiêu Tiêu

24/10/2016

Nam Giang một thành trì thuộc nước Thiên Tinh nơi giao thương buôn bán sầm uất nhất cả nước mọi người đua nhau đổ về nơi này trong 10 năm trở lại đây. Những thương nhân lớn nhỏ của cả nước hầu như đã đều tới nơi này ít nhất một lần.

Cửa chính của thành dẫn tới kinh đô Minh Mạng còn các cửa phía tây , phía nam , phía bắc thành đề nối với trục đường chính dẫn tới các châu , quận huyện và các thành trì lớn khác . Đó là 1 phần lí do tại sao nơi đây lại thuận tiện giao thương như vậy. Nhưng còn 1 lí do khác khiến mọi người ai cũng muốn tới đây đó là: họ muốn nhìn thấy các vị tiên nhân có khả năng cưỡi mây, bay trên những thanh kiếm, có thể tạo ra lửa, nước, gió… Mọi người ai cũng muốn được chứng kiến tận mắt những vị tiên nhân đó và nếu may mắn họ còn có cơ hội được nhận làm đồ đệ và bước trên con đường tu tiên

Bấy giờ trời đã đêm, trong thành ko còn sự ồn ào náo nhiệt như ban ngày nữa mà nó chỉ còn lại những tiếng chó sủa hay tiếng của chiếc kẻng báo Canh đêm vang lên phía xa rồi lại chìm vào bóng đêm mịt mờ.

- Có thích khách!... Có thích khách!... Mau bắt lấy hắn… Người đâu mau gọi lang y tới đây mau thiếu gia bị thương nặng.

Tiếng người nói ,tiếng đuổi bắt từ 1 phủ quý tộc nào đó trong thành vang lên phá tan sự im lặng vốn có của màn đêm.

Tại 1 cái lỗ ở góc tường của phủ quý tộc đó chui ra 1 người mặc đồ đen đầy bẩn thỉu .

-Sao hôi quá trời vậy. thật không ngờ mình lại phải chui qua cái lỗ nhà vệ sinh này . khụ… khặc… kinh quá!

Bên này …! Hắn ở bên này , mau đuổi theo đừng để hắn thoát.

-không ngờ các ngươi tìm ra ta nhanh vậy! nhưng ko dễ bắt được ta đâu.

Kẻ mặc áo đen nói xong liền chạy về phía 1 con hẻm nhỏ.

-Đuổi theo…

- Tất cả mau tránh ra ,để hắn cho ta.

Bọn lính định đuổi theo người mặc áo đen thì 1 giọng nói vang lên từ trên mái nhà gần đó. Thì ra đó là 1 người thân hình vạm vỡ đang đứng trên mái nhà đối diện, tay hắn cầm 1 cây trường cung. Trên cung đã lên sẵn 1 mũi tên từ bao giờ và ngắm về phía kẻ áo đen đang chạy.

-XOẸT

-VÙ

-PHẬP

- A… A… A…

Kẻ áo đen bị tên bắn phập vào chân hét lên đau đớn.

-Quả không hổ danh là tam thiếu gia có tài bắn cung hơn người bách phát bách trúng. Hoan hô tam thiếu gia.

- Các ngươi còn không mau đuổi theo hắn. Nếu để hắn thoát các ngươi có biết tội gì không.

- Vâng! Tiểu nhân đuổi theo ngay đây. Các ngươi theo ta đuổi theo hắn mau lên.

***



Trở lại với kẻ mặc áo đen, chân hắn bị mũi tên xuyên qua máu chảy rất nhiều nhưng hắn vẫn cố gắng chạy. Với hi vọng mong manh có thể thoát thân. Chạy vòng qua 5 con hẻm bỗng hắn vấp phải vật gì đó trên đất ngã lao người về phía trước đập đầu vào tường và ngất đi. Cùng lúc đó có 1 đốm trắng từ trên trời bay xuống nhập vào đầu của hắn.

Không biết qua bao nhiêu lâu tên áo đen đó tỉnh dậy.hắn mở mắt ra nhìn xung quanh với ánh mắt ngạc nhiên, ngơ ngác, kèm theo 1 chút sợ hãi. Xung quanh hắn là các xác chết chất đống lên, trời thì tối om chỉ có 1 chút ánh trăng chiếu xuyên xuống. thì ra hắn dã bị mọi người tưởng rằng đã chết nên ném xác ra ngoài bãi xác trong rừng.

-Khẹ… khẹ …Help me……………………… có ai cứu tôi với…..

Hắn hét mà cứ như tiếng của những cô gái mới gả về nhà chồng thật nhỏ nhẹ hay chuẩn hơn là tiếng của của các cụ già 70,80 tuổi đang kể với nhau về nhưng kỉ niện thời trẻ .

-Khát quá, có thím nào cứu tôi khỏi cá chỗ quỷ ám này không. Hu… Hu… Hu… Thối quá làng nước ơi! … Sao cái số mình đen thế này vừ bị bọn xã hội đen dánh 1 trận thừa sống thiếu chết tỉnh lại đã ở cái nơi rừng núi heo hút này xung quay lại toàn đồng nghiệp thơm tho nữa chứ. Hự không đứng dạy nổi nữa rồi cái chân của tôi sao lại có caí cọc nhọn gì đâm xuyên thế này đau quá bọn dã man muốn ta thành phế nhân luôn hả…

- Không ngờ vận may của ta lại mỉm cười với ta rồi,

Bỗng gần đó vang lên tiếng cười vang của 1 người đàn ông nào đó. Sau tiếng cười thì người đàn ông đó bay tơí chỗ của tên mặc áo đen, lấy từ trong người ra 1 cái bao ném tên áo đen vào.

-Ái ui… cái tên chết dẫm nào ném ta đau quá. Này khoan khoan tối quá ta không nhìn thấy gì hết ta sợ nhất bóng tối đó…

-Im miệng điếc tai lão phu…

-BộP…

Người đàn ông đánh vào cái bao trúng ngay cái đầu của tên mặc áo đen khiến hắn ngất đi. Người đàn ông bay trên các tán cây hướng về 1 ngọn núi phía xa.

***

Bình minh đang lên phía sau 1 ngọn núi Minh Thiên thật tuyệt đẹp. Tiếng chim hót ríu rít trên cành cây thật hay thật trong trẻo. Dưới tán cây đó là 1 chàng thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi đang bổ củi với khuôn mặt nhễ nhại mổ hôi .

-Chín mươi bảy…

-Chín mươi tám…

-Chín mươi chín…

- Một trăm …

- Phù mệt chết ta rồi, cuối cùng thì cũng xong. Cái lão Trương Tử này suốt ngày bắt mình chặt nào là lấy củi ,nào là chặt củi mà toàn lại là sáng sớm nữa chứ không cho mình ngủ… híc… híc. Nếu không phải lão có ơn cứu mạng thì ta đã rời đi từ lâu rồi. Mà đã qua bao lâu từ khi mình tới cái thế giới quái quỷ cổ lỗ sĩ này nhỉ.

***

À phải Nói sơ qua 1 tí về cái tên này ,hắn là bích phong năm nay cũng vừa tròn 18 tuổi. Hắn không hiểu tại sao đang yên đang lành tự nhiên lại bị đưa tới nơi này. Hắn còn nhớ rõ là trươc khi bị bọn xã hội đen đánh ngất đi vì cái tội “anh hùng cứu mĩ nhân” thì hắn vẫn đang ở năm 2016 trên Trái Đất, khi tỉnh dậy thì hắn đã nằm ở bãi xác trong rừng và cái thân xác này cũng không phải của hắn. Bao nhiêu là dấu hỏi chấm to đùng vẫn còn đang treo lơ lửng trên đầu, khiến chàng trai này vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không hiêu thêm gì.

***

-Thôi không sao trong cái rủi còn có cái may, mình vẫn còn được cái lão già hâm này cứu về. không bị chết đói trong rừng là tốt rồi.



-Cũng được 5 tháng rồi nhỉ tiểu tử.

(Giật Thót)

-Dạ vâng thưa sư phụ. Hôm nay người dậy sớm hơn mọi ngày ra đây có việc gì chỉ bảo con ạ?

“ cái lão già này lại chuẩn bị hành hạ mình gì đây. Cả 5 tháng trời mang tiếng là đồ đệ mà mình chưa học được học 1 tí thần thông, phép thuật của lão già này cả chán quá. Bao giờ mình mới có thể bay được như lão đây(-.-)”

-Kể từ hôm nay ta sẽ bắt đầu truyền thụ cho con để con chính thức bước vào con đường tu tiên.

-Đa tạ Sư cụ, à con nhầm , đa tạ sư phụ…

( cuối cùng thì lão già cũng chịu truyền thụ phép thuật cho mình rồi ... Ồ dê!…. Mình có thể bay như trong các bộ phim made in CHINA rồi haha. Không biết lão truyền cho mình phép thuật gì trước nhỉ ??? Chắc là bay . hehehee. càng nghĩ càng thấy phê.)

****

Nhớ lại lúc Bích Phong được cứu về lão Trương Tử phát hiện cái tên này thế mà lại mang linh căn tu tiên rất là ……………………… bình thường. làm lão bực mình không thôi chỉ muốn đuổi hắn đi lão nghĩ: “ sao không phải linh căn cực phẩm luôn đi sao lại là cái linh căn bình thường chứ. Chỉ tổ tốn tài nguyên.” Nhưng lão nhớ lại tình cảnh của mình bây giờ thọ nguyên chỉ còn 4 hoặc 5 năm nữa mà vẫn chỉ lẹt đẹt ở tiền tiên sơ kỳ . Lão muốn mau chóng truyền thụ cho 1 đồ đệ tài giỏi để tiếp tục sự nghiệp tu tiên của lão . Mà giờ muốn tìm 1 người có linh căn tu tiên vô cùng khó khăn bởi trong hàng trăm người mơi có 1 người có linh căn tu tiên binh thường , trong đó tỉ lệ thấy linh căn trung phẩm thì giảm 1 nửa so với linh căn bình thường, suy ra tỉ lệ linh căn cực phẩm thì lại càng thấp hơn linh căn trung phẩm va linh căn bình thường. Vì vậy lão bất đắc dĩ phải chuyền lại mọi thứ mà bao năm qua lão khổ tâm nghiên cứu và tìm kiếm cho cái tên đồ đệ kém cỏi này.

Nhưng mặc dù nhận hắn làm đồ đệ đã hơn 4 tháng rồi mà mãi tới hôm nay lão mới chịu bắt đầu truyền thụ.

Lão Trương cất tiếng nói tiếp:

-Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học từ những thứ cơ bản nhất.

“ học bay thì nói ra đi lão sư phụ ta sốt hết cả ruột rồi. từ nhỏ ta đã ước mơ được bay như các diễn viê trong phim rùi đó. Vào thẳng vấn đề đi dà dòng quá”

-Dạ thưa sư phụ chúng ta học bay trước ạ.???

- Không ta sẽ dạy con nào là về lịch sử tu tiên , các vị tiền bối tu tiên ngày trước, các môn phái tu tiên, các loại công pháp, võ công phù hợp với loại tu tiên như thế nào , và còn… và còn…

-Oáp … oáp… hơ… hơ…

-Con có nghe ta nói nãy giờ không vậy?

-Dạ con có ạ.! ( mặt tỉnh bơ)

-Chúng ta bắt đầu nói về các môn phái cùng với các cấp độ tu luyện trước.

-Trong tu tiên chia ra làm các giai đoạn võ đồ , tôn giả, địa tôn, tiền tiên, ngộ tiên, thiên tiên vân vân… còn cái gì nữa thì ta cũng không nhớ rõ cho lắm. Ta xin lỗi vì chưa chuẩn bị bài giảng cho ngươi. À mà cũng do ta cũng đã già rồi 245 tuổi rồi còn gì. Nếu mai sau có ai hỏi thì đừng khai là ta là sư phụ ngươi là được .

“cái lão sư phụ lẩm cẩm này. Haaiiizzz( thở dài) à mà khoan đã lão liệu có nói thật không nhỉ sống gì mà tận hơn 200 tuổi lận dai như đỉa. Không lo dân số tăng đất chật người đông à. Mà chả biết lão có mấy vợ nhỉ???. Tương lai mình có khi cũng kiếm được chục cô vợ ý chứ nhỉ. Hê hê hê. Càng nghĩ càng có động lực học. ”

Và thế là lại 1 loạt những dấu hoỉ chấm to đùng và những ý nghĩ mơ mộng lại xuất hiện trong đầu Bích Phong. Khiến hắn quên mất cả việc nghe giảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Duyên Kỳ Ngộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook