Thủy Tiên Có Gai

Chương 18: Cái này có khác gì bản thân nàng đang câu dẫn cô cô đâu

Minh Dã

15/06/2017

Lòng bàn tay Trầm Lạc Phù có hơi lạnh, động tác thực rất nhẹ nhàng, xoa xoa ngực của nàng, lúc đầu có hơi đau một chút, nhưng dần dần liền không còn có cảm giác đau như lúc đầu nữa, cũng không rõ có phải là do tác dụng của rượu thuốc hay do cảm giác được cọ xát ở nơi nhạy cảm đó, quả thật nàng có chút nóng, vừa nóng vừa mang theo một chút tê dại. Loại cảm giác này đến hơi bất ngờ, khiến bản thân Trầm Vĩnh Lan có chút sợ, không phải chứ, chỉ bị tiểu chất nữ đơn giản là xoa bóp ngực thôi mà, thế nhưng lại rất kích thích, cái này thực sự quá phản khoa học rồi!

Trầm Lạc Phù ngoại trừ cảm nhận được ở lòng bàn tay khối mềm mại cũng cảm thấy không tệ, thì nàng hoàn toàn không có ý gì khác, nàng đúng là một người rất thuần khiết. Nhưng Trầm Vĩnh Lan kia thì càng lúc càng không rõ ràng, đột nhiên lại phát ra âm thanh ‘ưm’ cách quãng truyền tới, nàng bắt đầu cũng thấy nhận được âm thanh này phát ra khiến cho người ta có chút đỏ mặt tía tai…

Lòng bàn tay của Trầm Lạc Phù vô tình sượt qua điểm nhạy cảm màu hồng của nàng, Trầm Vĩnh Lan thực sự cảm thấy cơ thể nàng giống như bị điện giật, từ trước đến giờ nàng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, không những thế cái điểm nhạy cảm chết tiệc kia thế nhưng cũng không chịu thua kém mà lại dựng đứng lên.

Nhìn nụ hoa kia dựng đứng lên, Trầm Lạc Phù cũng liền nhận thấy có điểm gì đó không được bình thường, đừng nói Trầm Vĩnh Lan lại không biết kiềm chế mà động tình đấy chứ? Việc này làm cho Trầm Lạc Phù trên gương mặt thoáng đỏ lên, tay nàng như bị đóng băng, không dám xoa nhẹ, nàng ngẩng đầu lên nhìn biểu hiện của Trầm Vĩnh Lan, cố gắng quan sát xem Trầm Vĩnh Lan có biểu gì khác thường hay không, nhưng chính là không có.

Trầm Vĩnh Lan hướng tấm mắt về phía Trầm Lạc Phù, chính là khuôn mặt một lần nữa lại đỏ lên, còn thấy được có chút xấu hổ.

“Nữ nhân đối với ngực vốn rất mẫn cảm, ta như vậy bị chạm vốn sẽ có phản ứng!” Trầm Vĩnh Lan tự biện hộ cho bản thân mình, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bị Trầm Lạc Phù vuốt mà gây ra cảm giác kích thích, nếu so với từ trước đến giờ đều có cảm giác, hơn nữa cảm giác cũng so từ trước đến giờ mãnh liệt hơn, nàng thật không muốn thừa nhận mình biến thái, mặc dù mơ hồ cảm nhận thấy nàng giống như thực sự có khuynh hướng biến thái. Nếu nàng có khuynh hướng biến thái đi nữa cũng không muốn để cho Trầm Lạc Phù nhìn ra.

Cái này có khác gì bản thân nàng đang câu dẫn cô cô đâu. Còn muốn xấu hổ hơn a, Trầm Lạc Phù nghĩ vậy liền lập tức thu hồi bàn tay của mình, ngực của Trầm Vĩnh lan xem ra tốt hơn rồi, dường như lại giống như cây xương rồng, sẽ đâm người a…

“A, Cô út tay của cô cũng không khác biệt lắm vậy tự cô thoa đi…” Trầm Lạc Phù rốt cuộc là Trầm Lạc Phù, trong lòng tuy rằng cực kỳ xấu hổ, nhưng giọng điệu cũng thực bình tĩnh, giống như phát hiện ra điều bí mật này cũng rất bình thường. Bản thân nàng thực ra vẫn có nghi vấn,chẳng lẽ ngực của phụ nữ miễn là bất kỳ người nào chạm vào thì liền có loại phản ứng đó sao? Đúng, đúng là như vậy. Trầm Lạc Phù chỉ có thể nghĩ như vậy để kiềm chế cảm giác bối rối trong lòng mình.

Trầm Lạc Phù sau khi rời khỏi, ngược lại Trầm Vĩnh Lan lại cảm thấy có chút không ổn, nhận ra điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan có chút hoảng hốt, tại sao nàng lại không vừa lòng chứ? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng a…

“Haizz..” Trầm Vĩnh Lan có chút tiếc nuối thở dài một tiếng, nàng cũng không thể lưu lại tiểu chất nữ tiếp tục vì nàng mà nhu ngực được, ngộ nhỡ xoa xoa nữa thú tính sẽ nổi lên thì làm sao bây giờ a!

Trầm Lạc Phù đặt chai rượu thuốc xuống vội vàng trở về phòng của mình, nàng đã sớm nghi ngờ nữ nhân đáng ghét kia, nàng sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ không để cho mình nhu ngực, nhu ngực liền nhu ngực thôi, nàng còn không vì cái gì mà phát tình sao, lần này tốt lắm, làm cho cả hai đều bối rối. Không, bản thân nàng mới thấy bối rối nhiều hơn , người phụ nữ kia vô cùng táo bạo thậm chí còn không phân biệt giới hạn mà dám cưỡng hôn mình, nàng chính là có nhiều ham muốn và đại khái cái gì cũng không quá để ý. Bản thân mình nên hướng nàng học tập, không cần đem mọi chuyện để ở trong lòng, không người nào có thể sánh được!

Trầm Lạc Phù liền quyết tâm, giả vờ coi như không có gì xảy ra, cái gì cũng chưa từng phát giác qua.



Trầm Vĩnh Lan lấy một chút rượu thuốc cọ xát vào ngực mình, không có cảm giác gì, tại sao lại bị Trầm Lạc Phù xoa lên liền có cảm giác chứ?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trầm Vĩnh Lan chợt vang lên..

“Nghe nói em xin nghĩ phép,thấy không khỏe sao?” Hứa Duy Cảnh liền gọi điện thoại, quan tâm nói

“Không có việc gì, chẳng qua là đột nhiên không muốn đi làm thôi!” Trầm Vĩnh Lan sẽ không nói cho Hứa Duy Cảnh biết ngày hôm nay nàng vừa bị hủy dung và hủy hung.

“Buổi tối có rãnh rỗi muốn đi ra ngoài chơi không?” Hứa Duy Cảnh biết Trầm Vĩnh Lan là người có nhiều cảm xúc, đôi khi không muốn đi làm cũng là việc không quá khó hiểu.

“Hôm nay không được, ngày mai đi” Hôm nay ngực bị tổn thương, muốn đi chơi hay làm gì cũng phải chờ ngực hết bầm tím đã, được rồi, ngài mai cùng Hứa Duy Cảnh lên giường đi, tốt nhất là làm cho long trời lỡ đất, bằng không nàng vẫn cảm thấy được mình biến thái. Trầm Vĩnh Lan bị Trầm Lạc Phù gợi lên cảm giác, kết luận rằng bản thân nàng có thể lâu lắm cũng không cùng người khác lên giường nên mới như vậy, Trầm Vĩnh Lan liền như vậy mà nhận định.

“Ọtttt” Trầm Vĩnh Lan đã đói bụng, nên ăn cơm trưa thôi, nàng liền trở về phòng thay bộ áo ngủ sau đó chạy sang phòng của Trầm Lạc Phù.

“Trầm Lạc Phù, tôi thấy đói bụng, cô đi nấu chút đồ cho tôi ăn đi” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu rõ ràng giống như là dặn bảo kẻ dưới.

Chính là Trầm Lạc Phù đang tĩnh tâm đọc sách liền nhìn đến Trầm Vĩnh Lan sự kiện ban nãy làm cho nàng có chút bối rối,nhưng thấy giọng điệu của Trầm Vĩnh Lan trước sau như một cũng không có biểu hiện ngại ngùng gì thì Trầm Lạc Phù cảm thấy nhẹ nhõm, thực sự Trầm Vĩnh Lan không phải như nữ nhân bình thường giống nhau, căn bản là không hề để ý đến chuyện này, nàng đã không thèm để ý thì Lạc Phù cũng không cần phải thấy xấu hổ nữa…

“Được!” Trầm Lạc Phù lần này thật ra là rất bằng lòng đi nấu ăn, dù sao cũng đã tới giờ cơm trưa, bản thân mình cũng nhân tiện làm giúp Trầm Vĩnh Lan một phần…

“Đúng rồi, nhanh lên một chút, tôi hiện giờ rất đói bụng!” Trầm Vĩnh Lan khi đói bụng, tính tình thực rất khó chịu, hơn nữa nàng hôm nay vì Trầm Lạc Phù bị thương, nên Trầm Lạc Phù phải vì nàng mà làm trâu làm ngựa đều rất đáng…

Trầm Lạc Phù không phản ứng với Trầm Vĩnh Lan, nàng liền quay lại phòng bếp, lấy hai cái trứng gà, chiên vàng hai mặt, mười phút sau đó, liền mang sang hai chén cơm thơm phức đặt lên bàn.

Trầm Vĩnh Lan như quỷ chết đói liền lập tức bay tới bàn ăn, nàng không biết lí do tại sao trù nghệ của Trầm Lạc Phù lại rất huyền diệu, rõ ràng thoạt nhìn thực đơn rất đơn điệu, cũng chỉ có một quả trứng, một ít rau xanh, bị Trầm Lạc Phù nấu một cái liền trở nên thơm ngon như vậy.



Trầm Vĩnh Lan cầm lấy chiếc đũa, lập tức gấp một miếng trứng lên cắn một hơi, ân, rất ngon, nàng không khách khí liền từ trong bát Trầm Lạc Phù gấp lấy miếng trứng, tựa hồ sợ Trầm Lạc Phù đoạt lại, nàng liền cắn một cái và sau đó lại bỏ về bát của mình, hành vi này của nàng khi còn nhỏ với hành động lúc này không có sai biệt lắm.

“Cô út đó là trứng chiên của tôi” Trầm Lạc Phù nhìn hành động vô liêm sỉ của Trầm Vĩnh Lan không thể không lên tiếng nhắc nhở.

“Keo kiệt, cô cũng không nghĩ xem hôm nay tôi là vì ai mà bị thương hả?” Trầm Vĩnh Lan hợp tình hợp lý nói.

Trầm Lạc Phù im lặng, nàng cũng biết nợ ân huệ ai cũng có thể trả, chính là không đủ sức trả nợ cho Trầm Vĩnh Lan, Trậm Vĩnh Lan tuyệt đối sẽ dựa vào điều đó mà ra oai, ít nhất là trong thời gian ngắn này, cái “Đại ân” kia vẫn sẽ còn đọng lại ở trên miệng Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Lạc Phù đành phải ngoan ngoãn ăn cơm cùng với rau xanh, trứng chiên gì đó cũng không ngon, ăn hai cái chelesterol sẽ tăng cao, Trầm Lạc Phù đành tự an ủi mình.

Trầm Vĩnh Lan ăn uống no nê, quay lại thấy trong bát Trầm Lạc Phù rất đơn điệu, thoạt nhìn càng đơn điệu hơn, lại nhìn Trầm Lạc Phù trông rất mỏng manh, đột nhiên cảm thấy hành động của mình vừa rồi thực ra có chút xíu quá đáng.

“Trả lại cho cô, không khéo lại gầy như giá đỗ nha” Trầm Vĩnh Lan đem miếng trứng ăn hết hai phần ba, bản thân nàng không ăn lòng đỏ trứng nên liền quay lại gấp vào trong bát Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù hoàn toàn im lặng, thậm chí lại có cảm giác như muốn phát điên, làm người không ai như thế mà vô liêm sỉ, cô đoạt đi còn hoàn nó trở về,cô cho là nước miếng của cô cực kỳ quý hiếm a, ai cũng muốn ăn thức ăn thừa của cô à! Cô dám nói ngươi không phải không thích ăn lòng đỏ trứng mới đưa lại cho tôi! Hơn nữa cô còn không liền đi, cô cớ sự gì lại còn nhân tiện đánh giá tôi, tôi có giống giá đậu cũng không bằng cô như vậy mà lắm thịt, tôi đối với dáng người của mình thực sự rất hài lòng!

Vì vậy, Trầm Lạc Phù nhìn chăm chú trong bát lòng đỏ trứng bị Trầm Vĩnh Lan gặm qua, cảm thấy cũng rất không muốn ăn.

“Cô không cần quá cảm động, cô út biết mình là người tốt” Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối được tiện nghi lại còn khoe mẽ bộ dáng.

Cô con mắt nào nhìn ra tôi cảm động? Trầm Vĩnh Lan cô thật là hết thuốc chữa rồi!

Quên đi, khi còn bé cũng từng nếm qua nước miếng của nàng, có nếm lần nữa cũng không trúng độc, tuy rằng trong lòng Trầm Lạc Phù vạn phần không tình nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thủy Tiên Có Gai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook