Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 2: TIỂU TỬ KỲ QUÁI CƯỠI BÍ ĐỎ

Biển Du Ly

28/03/2014

Sáng sớm ngày hôm sau khi Thụy Thụy thức dậy phát hiện không thấy Thốc Ly đâu, tìm toàn bộ đỉnh núi cũng không tìm ra hắn, lập tức gấp đến độ chạy loạn xung quanh, cuối cùng vô cùng căm phẫn ngồi trên tảng đá lớn nhổ đám cỏ dại bên cạnh cho hả giận, một cây, hai cây, nàng muốn nhổ sạch toàn bộ đám cỏ.

Rất không có nghĩa khí rồi!

Những ngày tháng Thụy Thụy bị giam lỏng trên Nga Sơn, chỉ làm bạn với đại sư huynh, ngoại trừ các sư huynh ở Nga Sơn thì cũng chưa từng gặp qua những người khác, chưa tiếp xúc qua với thế giới bên ngoài, càng không biết thế giới dưới núi như thế nào, sau khi vội vàng trốn xuống, mặc dù nàng có bắt đầu rục rịch có chút hiếu kỳ, nhưng mà cũng cực kỳ sợ hãi, cho nên sau khi bình thủy tương phùng gặp gỡ Thốc Ly thì hi vọng hắn đi chung đường với mình.

Vậy mà hắn chạy trước, điều này làm sao mà không khiến cho nàng giận đến nước mắt lưng tròng, nảy sinh một cảm giác bị vứt bỏ.

Ô ô, nàng bị bỏ rơi một cách tàn ác vô nhân đạo!

Sau khi Thốc Ly trở về nhìn thấy tiểu ngu ngốc kia vừa ủy khuất lấy tay áo lau nước mắt, vừa nhổ tiêu tùng đám cỏ, không khỏi cười lạnh, "Nàng là một đại nam nhân mà khóc cái gì!"

Tiếng nói này thật đột ngột, tiếng khóc lóc ào ào của Thụy Thụy cũng ngừng bặt, quay đầu lại, thấy Thốc Ly từ hướng đông đi đến, ẩn trong ánh mặt trời mới mọc, quanh thân hình như có một vầng sáng, nàng nhất thời nhìn đến ngây ngốc, sau khi có phản ứng lại thì bổ nhào qua, ôm lấy đùi của Thốc Ly, vui sướng, "Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi."

Thốc Ly cười nhạo, tầm mắt đầy tính toán nhìn nàng. Hắn quả thật đi rồi, nhưng mà đã trở về, trở về mang nàng đi xuống địa ngục.

"Đứng lên." Dù sao ngữ điệu của hắn cũng giống như mệnh lệnh.

Thụy Thụy nghe lời đứng lên, tiện tay lau nước mắt, vẻ mặt chờ mong, "Ngươi giúp ta đi tìm đại sư huynh được không?"

Tóc nàng dính mấy cây cỏ dại, nhìn qua càng thấy ngốc, Thốc Ly nhìn trời, thản nhiên trả lời qua loa với nàng, "Ừ."

"Được a." Thụy Thụy bật dậy, lúc này nàng thấy Thốc Ly thật sự rất tốt, nàng mới xuống núi thì gặp được một người tốt, vận khí thực khá hên rồi.

Thụy Thụy muốn đi về hướng nam, Thốc Ly mang nàng đi về hướng tây, Thụy Thụy buồn bực, "Đại sư huynh nói huynh ấy đi thẳng về hướng nam mà."

Thốc Ly nhíu mày, cuối cùng bình tĩnh mà đánh lừa nàng, "Ngọn núi này chỉ đi về hướng tây mới ra được, đi ra ngoài lại đi về hướng nam."

Thì ra là thế, Thụy Thụy tiêu sái múa may cây chổi, "Xuất phát."

Đi về hướng tây, dần dần lan tỏa tiếng chim hót và hương hoa bay, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá tỏa xuống những tia nắng rực rỡ. Thụy Thụy dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhăn mặt làm trò, nói chuyện với Thốc Ly.

Một cô gái hoạt bát không rành thế sự đi cùng một mỹ nam hung ác nham hiểm điềm tĩnh, chẳng những không có cảm giác xa cách, ngược lại tạo thành một bức tranh hài hòa làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Đi đến chân núi, bên cạnh xuất hiện một quán trà nhỏ, Thốc Ly không hề mong muốn mà phất tay áo tiến vào, Thụy Thụy quay đầu làm nửa mặt quỷ mới phát hiện hắn đã ngồi xuống, nàng vội chạy theo tới ngồi xuống tò mò nhìn tới nhìn lui.

Tiểu nhị quán trà là một nam nhân trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to sinh động ngay thẳng, hắn thừa dịp Thụy Thụy hết nhìn đông tới nhìn tây mà hướng mắt nhìn về tách trà trên bàn, nhướng mày với Thốc Ly, dùng công phu truyền âm nói với chủ tử: "Trong trà của nàng ta có bỏ thuốc."

Người này là thuộc hạ đắc lực của yêu thú Thốc Ly, báo tinh Đinh Quy, hắn phụng mệnh hạ thuốc mê Thụy Thụy ở chỗ này, sau đó để cho Thốc Ly ăn nàng.

Thốc Ly gật đầu nhẹ mà không để lại chút dấu vết, nâng tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt lợi hại nhàn nhã dừng ở trên người Thụy Thụy.

Thụy Thụy đang cảm thấy cơn khát khó nhịn, nhìn thấy một tách trà lớn lập tức cười đến ánh mắt còn dáng yêu hơn cả trăng rằm, hai tay nâng tách trà lên đưa đến miệng, Đinh Quy yên tâm, Thốc Ly cúi đầu nở nụ cười.

Thụy Thụy đột nhiên buông tách trà, trên cánh môi mềm mại chưa dính chút ẩm ướt nào, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, "Thốc Ly, chúng ta rất ngốc nha, căn bản không cần đi bộ, cưỡi chổi của ta là được rồi."

Trong mắt Thốc Ly nàng và cây chổi của nàng đều ngốc như nhau, mà nàng buông tách trà như vậy thì càng ngốc. Bàn tay từng hàng phục hàng nghìn hàng vạn yêu ma đang gõ nhẹ trên bàn, Thốc Ly giương mắt, "Ừ, uống nhanh, lên đường sớm một chút."

Lên đường trong lời nói của Thốc Ly có một ý nghĩa khác, Thụy Thụy lý giải thành gấp rút lên đường, vui rạo rực mà gật đầu, nâng tách trà lên đưa tới miệng, bỗng nhiên lại đặt xuống. Vẻ mắt đoan chính của Đinh Quy run rẩy hẳn, nàng như thế nào không chịu uống đây?

Bởi vì Thụy Thụy lại nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười gượng với Thốc Ly, "Thốc Ly, ngươi có phải là thần tiên hay không?" Ngày hôm qua hắn đã dạy nàng pháp thuật sửa lại cây chổi, mà hắn là người đẹp như vậy, lại tốt như vậy, cho nên Thụy Thụy cảm thấy hắn có thể không phải người phàm.

Ừ, nhất định là thần tiên.

Lời vừa nói ra Đinh Quy giật bắn, dưới chân trợt ngã xuống đất, Thốc Ly híp mắt không để ý tới nàng. Thụy Thụy có lòng tốt giúp Đinh Quy đứng lên, còn phủi tro bụi cho hắn, "Đại ca ngươi phải cẩn thận một chút."

Bây giờ Đinh Quy thập phần đồng tình với chủ tử của hắn. Xung quanh chủ tử của hắn đều là yêu nữ quyến rũ nhất hoặc thông minh nhất yêu giới, chưa từng gặp qua ai như vậy? Cho nên Đinh Quy dùng truyền âm biểu đạt sự đồng tình của mình, "Tôn thượng, không phải là người muốn cùng với nha đầu ngốc chưa dứt sữa này vu sơn mây mưa chứ? Có lầm hay không?"

Thốc Ly truyền âm quở trách hắn, "Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý a? Làm chuyện của ngươi đi."

Mắt thấy Thụy Thụy lần thứ ba nâng tách trà lên, Đinh Quy dùng tay ra hiệu, "Lần này sẽ không xảy ra sự cố ."

Thốc Ly cười nham hiểm, "Chỉ mong là vậy."

Thụy Thụy xác thực lải nhải xong rồi, cũng khát, trực tiếp uống một ngụm trà vào miệng, Đinh Quy phấn chấn làm bộ dáng tranh công với chủ nhân, Thụy Thụy đột nhiên giật bắn lên, một miệng trà đều phun ra trên mặt hắn, Đinh Quy đưa tay phủ mặt, hóa đá.

Thụy Thụy vì sao phun? Bởi vì nàng thấy một nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn từ trên trời bay đến, trong lòng ôm một trái bí đỏ lớn.

Nam nhân bí đỏ rơi xuống đất, trực tiếp vọt vào quán trà, nhìn trái nhìn phải, phun khí, "Nơi này có yêu khí."

"Yêu khí? Yêu khí ở nơi nào?" Thụy Thụy nắm lấy cây chổi, nhanh như chớp tròng mắt cảnh giác xung quanh, "Để cho đệ tử Nga Sơn ta đây giáo huấn cho hắn một trận."

Nam nhân bí đỏ lập tức dụi mắt nhìn, "Ngươi là đệ tử Nga Sơn?"

Thụy Thụy mang theo cây chổi đứng lên, giả vờ khiêm tốn, "Đúng vậy, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của chúng ta, đại ca ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây."

Nam nhân bí đỏ nhìn nàng vài lần, cũng không thấy dáng vẻ đặc biệt gì, chỉ cảm thấy là thiếu niên gầy yếu môi hồng răng trắng, vì thế đem mục tiêu tập trung vào Thốc Ly. Thốc Ly còn đang tao nhã uống trà, mặt không chút thay đổi, có thừa bình tĩnh, nam nhân bí đỏ đi vòng quanh Thốc Ly vài vòng, sờ râu, Thụy Thụy đi qua bỗng nhiên vỗ vào vai Thốc Ly, đảm bảo, "Hắn là bạn tốt của ta, không thể nào là yêu quái."

Thốc Ly hất tay nàng, lại chán ghét phủi phủi vài cái. Hắn đã sớm tu hành đến cảnh giới người khác không thể nhìn thấu, nam nhân bí đỏ đương nhiên nhìn không ra cái gì, nguy hiểm là Đinh Quy.

Quả nhiên, nam nhân bí đỏ rất nhanh cảm giác được yêu khí của Đinh Quy, hai người đánh nhau, ẩu đả lượn vòng trên không trung. Đây là lần đầu tiên sau khi xuống núi nhìn thấy trận đánh nhau thật, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái, Thụy Thụy trợn tròn mắt, một lát sau kích động tiến lên, "Rốt cuộc ngươi là ai vậy?"

Trong không khí truyền tới giọng nói của nam nhân bí đỏ, cũng vô cùng tự hào, "Ta là người giáng yêu, nhà của ta nhiều thế hệ đều giáng yêu."

Oa, Thụy Thụy ở phía dưới càng không ngừng chà tay, trong ánh mắt sáng tựa sao, tôn sùng, "Thật là lợi hại nha, giống với Nga Sơn chúng ta." Lại kéo Thốc Ly, "Này, ngươi là thần tiên, có phải ngươi lợi hại hơn hắn hay không?"

Thốc Ly vẫn như cũ không để ý tới nàng, căn bản hắn còn đang xem cuộc chiến, sau khi nghe nam nhân bí đỏ nói là người giáng yêu, hắn yên tâm. Người giáng yêu thôi, không có bản lĩnh lớn gì, Đinh Quy đủ sức đối phó với hắn.

Nam nhân bí đỏ dần dần căng thẳng, hiển nhiên rơi xuống thế hạ phong, Thụy Thụy cắn ngón tay, cúi mặt buồn bã, "Hắn sắp thua." Lại phấn chấn nắm tay, "Ta phải đi hỗ trợ."

Thốc Ly liếc nàng một cái, "Nàng ngồi xuống, đừng đi."

Thụy Thụy lại cảm động , "Ngươi đừng lo lắng, ta không có nguy hiểm, ta đi."

Thốc Ly chống cằm chú ý chặt chẽ hành động của nàng, phòng ngừa nàng nhảy vào nguy hiểm. Buồn cười, hắn có thể không quan tâm nàng, chỉ là công lực của hắn đang trên người nàng, nàng không thể xảy ra chuyện gì.

Bên trái chen vào không lọt, bên phải chen vào không lọt, chỗ nào Thụy Thụy cũng không thể chen vào được. Trên thực tế khi nàng ở Nga Sơn nàng vẫn luôn là người không được như ý, cũng không có bản lĩnh gì, căn bản giúp không được gì.

Nam nhân bí đỏ kia đang oa oa kêu to, Đinh Quy cũng đang thét to, hai người đang đấu đến giờ phút quan trọng, nam nhân bí đỏ ném ra bảo khí bí đỏ, Đinh Quy không biết vì sao hét lớn một tiếng, sau đó ngọn núi bên cạnh rung động, một quả cầu đá thật lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống, tốc độ nhanh như tia chớp.

Thụy Thụy chỉ vào quả cầu lớn kia lắp bắp , "Thốc, Thốc Ly ngươi nhanh đi giúp, giúp hắn."

Thốc Ly nhẹ nhàng hững hờ, uống trà, "Ta không có nội lực." Đây là lời nói thật, toàn độ nội lực của hắn đều ở trên người nàng, hơn nữa người giáng yêu thế nào dễ dàng bị hạ gục như vậy? Nam nhân bí đỏ nhàn rỗi không có việc gì chạy tới phá hư chuyện tốt của hắn, nên giáo huấn dọa hắn ta một chút.

Quả cầu lớn giống như có linh tính, không ngừng lăn vây lấy nam nhân bí đỏ, nam nhân bí đỏ ôm bí đỏ ôm đầu nhảy lung tung về phía trước, nhưng quả cầu lớn lại đang chạy theo hắn, lại còn biết rẽ ngoặt.



Sau đó có lẽ do kỹ thuật của nam nhân bí đỏ quá kém, vừa chạy vừa té, tình thế cực kỳ nguy cấp, Thụy Thụy không chút suy nghĩ liền vọt tới phía trước cứu nam nhân bí đỏ, hai cái thân thể một lớn một nhỏ ôm nhau thành một khối, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng run run, "Oa oa oa oa, cứu mạng a..."

Thấy nàng chạy ra, Thốc Ly vội bảo Đinh Quy thu hồi quả cầu lớn, Đinh Quy tuân lênh, lại niệm sai thành khẩu quyết khởi động, ngược lại tốc độ quả cầu lớn càng lúc càng nhanh lăn về phía Thụy Thụy và nam nhân bí đỏ.

Trong một khắc gần kề Thốc Ly cùng Đinh Quy đều kinh ngạc.

Rốt cục quả cầu lớn đứng yên bất động, Thốc Ly cũng yên lặng bất động, đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn chăm chú vào quả cầu lớn. Nếu Thụy Thụy bị đè thành bánh thịt, tám vạn năm công lực kia của hắn cũng tan biến theo...

Đinh Quy quỳ xuống, khó chọn từ để cứu vãn sai lầm, "Tôn thượng, thực xin lỗi, người phế ta đi."

Thốc Ly vẫn nhìn quả cầu lớn như cũ, không nói.

"A ~~~" một tiếng rống, nhưng không phải tiếng kêu của dã thú, mà là âm thanh tinh tế êm tai của Thụy Thụy.

Quả cầu lớn bỗng nhiên bị nhấc lên, mà người lấy tay nhấc nó lên chính là Thụy Thụy. Thân thể nho nhỏ nâng quả cầu sắt, hơn nữa biểu hiện của nàng đắc ý, vẻ mặt có chút khôi hài.

Nhưng mà những người khác càng khiếp sợ nhiều hơn, nam nhân bí đỏ cả kinh ánh mắt run run lên, "Đệ tử Nga Sơn, quả nhiên... Thần lực... Rất giỏi..."

Đinh Quy hoàn toàn ngây người, thẳng đến khi Thụy Thụy hướng về phía hắn, "Yêu súc, để ta thu phục ngươi."

Bịch bịch bịch, Đinh Quy liều mạng chạy về phía trước, chạy đông chạy tây, Thụy Thụy nâng quả cầu đuổi sát theo sau, đuổi đông đuổi tây, trận đại chiến này nghiễm nhiên diễn biến thành một trò đùa.

Thụy Thụy đang cầm quả cầu đá còn có thể giậm chân, "Ngươi đừng chạy."

"Ta bỏ chạy." Cuối cùng Đinh Quy hóa thành nguyên hình, một con báo cường tráng, sau đó lấy tốc độ của báo mà bỏ chạy .

Thụy Thụy đẩy quả cầu lớn xuống, phát hiện bản thân mình không hề thở hổn hển, vui vẻ nhìn tay của mình, chợt cười, "Ha ha ha, thì ra đại gia ta thế nhưng là cao thủ như vậy."

Nàng căn bản không biết trong cơ thể nàng đã có tám vạn năm công lực của yêu thú, nếu vận dụng thích đáng đừng nói một quả cầu lớn, công lực đó đủ để nàng xưng bá thiên hạ. Nàng còn tưởng rằng chính mình có thiên phú dị bẩm.

Lúc này tâm tình phức tạp nhất không ai ngoài Thốc Ly. Công lực của hắn không phải là công lực bình thường, đã tu thành có linh khí, chỉ có ở trong cơ thể hắn mới phát huy được, nhưng vì sao cô gái kia có thể khống chế? Điều này quả thực không thể tưởng tượng.

Nam nhân bí đỏ khen Thụy Thụy, "Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, không nghĩ tới ngươi còn tuổi nhỏ lại có thần lực như thế."

"Cám ơn đại ca." Thụy Thụy đắc ý làm động tác giương cung bắn điêu, nàng cũng không nghĩ tới bản thân mình lại có sức mạnh như thế, lòng tự tin lập tức bành trướng cực độ.

Nam nhân bí đỏ bỗng nhiên nhìn về phía Thốc Ly, nhớ tới vừa rồi dưới quả cầu lớn hắn tựa hồ nghe thấy báo tinh kia đang nói chuyện với ai đó, là hắn nghe nhầm sao? Nhưng mà thần lực của Thụy Thụy không gì sánh được hắn cũng không lo lắng, cho nên nam nhân bí đỏ chỉ kéo Thụy Thụy qua, cẩn thận kề tai nói nhỏ, "Ta phải đi rồi, ngươi cẩn thận người kia."

Thụy Thụy nhìn Thốc Ly, mặt mày hớn hở, "Không có việc gì, hắn là bạn tốt của ta. Ngươi phải đi sao? Không cùng chung đường với chúng ta sao?"

Nam nhân bí đỏ ho khan, "Không được a, ta còn phải đi thu phục yêu quái, tóm lại ngươi cẩn thận."

"Đã biết."

Nam nhân bí đỏ đi rồi, Thốc Ly cũng đi rồi, Thụy Thụy lon ton đuổi theo, chạy đến phía trước Thốc Ly khoe, "Có phải ta rất lợi hại hay không?"

Ánh mắt Thốc Ly đông lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thụy Thụy nắm tay áo của Thốc Ly, chớp mắt, "Có phải ta rất mạnh mẽ hay không?"

Thốc Ly không nói gì, rốt cục nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, Thụy Thụy lý giải thành sùng bái, vác cây chổi trên vai nghênh ngang đi ở phía trước mở đường cho Thốc Ly."Thốc Ly, sau này theo ta, để ta bảo vệ ngươi, tất cả yêu ma quỷ quái đều không thể gần người ngươi được, oa ha ha ha."

Nàng cười ha ha ở phía trước, ở phía sau Thốc Ly lộ ra vẻ mặt âm trầm.

Nàng có thể khống chế công lực của hắn, thể hiện sự tình khó giải quyết hơn...

Trong rừng cây, dưới tàn cây màu lục biếc, vẻ mặt nghiêm chỉnh của Đinh Quy run rẩy, "Tôn thượng, làm sao bây giờ? Nha đầu kia khó đối phó."

Thốc Ly cũng đau đầu. Hắn tung hoành trong yêu giới mấy vạn năm, ngay cả đám thần tiên trên trời cũng không có biện pháp đối phó với hắn, nào biết xảy ra thay đổi bất ngờ, toàn bộ công lực của hắn thế nhưng lại chuyển sang trên người nữ nhân kia. Lúc này Thốc Ly thật hối hận không kịp, Đinh Quy từng đề nghị hắn luyện công trong Thủy Ly Điện, đúng lúc hắn thích luyện trong nước, cho nên chọn một cái đầm nhỏ màu ngọc bích trong suốt, không ngờ đến bước cuối cùng thì từ tên trời rơi xuống một tiểu ngu ngốc, trời xui đất khiến hút hết toàn bộ nội lực của hắn .

Hối hận không kịp, hối hận không kịp a.

Lúc Đinh Quy chạy trốn bị thương chân, xoa xoa nơi đó, dáng vẻ nôn nóng, "Tôn thượng, nếu không thì ta biến thân lại đi bắt nàng?"

Thốc Ly nhẹ nhàng lắc đầu, "Thôi, ngươi đi về trước đi." Có được công lực của hắn, nàng không dễ dàng bị bắt như vậy.

"Vậy..."

Thốc Ly phất tay áo, "Không thể dùng cách cứng rắn, để ta tự nghĩ biện pháp."

Đinh Quy đồng ý, nháy mắt ái muội ra hiệu, "Nha đầu kia thoạt nhìn rất tín nhiệm tôn thượng, không hề cảnh giác, tin chắc người tự mình xuất mã không mất bao lâu thì nàng ấy sẽ cắn câu ."

Thốc Ly nheo mắt lại. Lời tuy như thế, nhưng khi hắn muốn dụ dỗ nữ nhân ngốc này thì luôn luôn bị người khác phá hoại, ô hô thương thay.

"Có cần thuộc hạ theo bảo vệ người hay không?"

"Không cần." Thốc Ly hiểu được Đinh Quy xuất phát từ tình cảm chân thật, người đáng tin nhất bên cạnh hắn sẽ không phản bội hắn chính là Đinh Quy, cho nên hắn mới báo cho hắn ta biết chuyện hắn mất công lực, nếu đổi lại là người bên ngoài có lẽ đã thừa dịp hắn suy yếu mà đoạt lấy Thủy Ly Điện của hắn. Nhưng mà hắn chỉ mất đi nội lực, nguyên thần vẫn còn, trên người còn có linh vật thiên địa, yêu ma cũng không thể đến gần hắn.

Đinh Quy sờ sờ vết thương trên chân mình đưa ra nghi ngờ của bản thân, "Tôn thượng, người có cảm thấy nha đầu kia có vấn đề hay không?"

Đâu chỉ có vấn đề, quả thực rất quái lạ.

Đinh Quy cố gắng nín cười, "Nàng ấy thực sự nghĩ đến mình là nam nhân?"

"Hình như vậy." Thốc Ly nhìn về phía trước, hắn đã nghe được Thụy Thụy đang gọi hắn, hắn liền tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nhếch đang hưng phấn của nàng.

Đinh Quy nhìn theo bóng dáng Thốc Ly rời đi mà cười trộm, yêu thú cao cao tại thượng, từ xưa đến nay luôn giỏi bày mưu nghĩ kế lại bị một tiểu cô nương không biết gì giam chân, tình huống này vạn năm khó gặp.

Tiếng gọi vang lên từng hồi một, "Thốc Ly, Thốc Ly ngươi ở đâu? Đi ra đi."

Thốc Ly đi về phía tiếng gọi, cân nhắc nên thu phục Thụy Thụy như thế nào. Sự kiên nhẫn đối với nữ nhân của hắn nhỏ hơn cả con kiến.

Thụy Thụy tìm không thấy người, chỉ có thể giậm chân, "Ngươi sẽ không vứt bỏ ta lại một mình nữa chứ?" Nàng chỉ mới đi ngoài một chút, mà hắn thế nhưng lại lén lút bỏ đi, trứng thối!

Thốc Ly cảm giác được của nàng, lại nhìn không thấy, hé mở đôi môi mỏng thông báo nàng, "Thụy Thụy."

Lỗ tai nàng nghe được, "Thì ra ngươi ở đây."

Giọng nói vui sướng vang lên bên cạnh hắn, từ bụi rậm nở ra một đóa hoa, một gương mặt xinh đẹp ló ra. Đóa hoa kiều diễm, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, mọi tiếng động đều im bặt, cảnh xuân tươi đẹp.

Đối mặt với một bức họa như vậy lòng Thốc Ly rung động, khung cảnh này rất quen thuộc, giống một đoạn nào đó trong một góc trí nhớ, chỉ là nghĩ không ra. Hắn xuất thần không hé miệng Thụy Thụy nhảy ra lấy tay búng vào mặt hắn, "Này, ngươi đi đâu vậy, có phải đi ngoài hay không?"

Thốc Ly lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt kia vẫn như trước đây, luôn tựa như đang cười nhạo nàng.

Thụy Thụy còn đang nhiệt tình dào dạt, "Sớm biết rằng ngươi cũng muốn đi ngoài chúng ta có thể miễn cưỡng đi cùng nhau a, hại ta tìm nửa ngày mà không thấy ngươi."

Cùng nhau đi ngoài? Vậy mà nàng cũng có thể nghĩ ra, hắn mặc kệ nàng, thân thể cao lớn đi thẳng về phía trước, Thụy Thụy cười ha ha theo sát bên cạnh hắn, nói những chuyện thú vị trên Nga Sơn với hắn, nói đến chỗ buồn cười thì tự cười một mình, Thốc Ly vẫn luôn xa cách không thèm nhìn nàng.



Nhưng mà rốt cuộc vì sao nàng lại biến thành dáng vẻ như vậy? Hắn không giấu được sự tò mò đối với điểm nghi vấn này.

"Vì sao ta lợi hại như vậy? Đệ tử Nga Sơn chúng ta không phải luôn có pháp lực rất mạnh sao? Ha ha ha!" Thụy Thụy còn đắm chìm trong niềm tự hào tự mãn về tài năng thiên phú của mình, không thể tự thoát khỏi.

Nhắc tới pháp lực, Thốc Ly cười lạnh, hận không thể lập tức đem thân thể duyên dáng mảnh mai của nàng đặt ở dưới thân.

Thụy Thụy nghiêng đầu, "Thốc Ly ngươi biết Linh Nghi là ở đâu không? Đại sư huynh nói bọn họ đi đến chỗ đó, ta muốn cho đại sư huynh biết ta lợi hại cỡ nào."

Thốc Ly đương nhiên biết, nhưng mà không thể nói với nàng."Từ nhỏ nàng và đại sư huynh của nàng ở cùng một chỗ?"

"Đúng vậy, đại sư huynh đối xử với ta rất tốt, ta làm chuyện xấu gì huynh ấy cũng giúp ta."

Nếu thật sự đối xử tốt với nàng sẽ không giấu giếm thân phận nữ nhân của nàng, Thốc Ly tùy ý liếc nàng một cái, lơ đãng giống như nhìn con mèo con chó. Nhưng mà nếu hắn phải dụ dỗ nàng làm cho nàng cam tâm tình nguyện quỳ gối ở dưới chân hắn, vậy hắn đương nhiên phải hiểu một chút về cuộc sống của nàng, trước mắt cũng đã biết nàng mười lăm tuổi, có đại sư huynh cùng chưởng môn sư phụ rất thương yêu nàng, mà bọn họ cùng nhau lừa nàng nói nàng là nam nhân, nàng tựa hồ cũng chắc chắc thân phận của nàng là nam nhân. Việc này thật là kỳ lạ .

Thốc Ly thăm dò, "Cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua thân thể của các sư huynh?"

Thụy Thụy nghiêm túc chính nghĩa, " Thanh quy Nga Sơn của chúng ta rất nghiêm ngặt, sao có thể không mặc quần áo mà chạy khắp nơi? Vậy là làm trái với ngũ luân cương thường (tam cương ngũ thường)."

Thốc Ly nhíu mày, "Còn đại sư huynh của nàng, nàng cũng chưa từng thấy qua?"

"Không..." Mặt Thụy Thụy đỏ ửng, xoay xoay cây chổi quanh thân. Nàng nói dối, kỳ thật nàng nhìn lén trong lúc đại sư huynh đang tắm, nhưng mà chỉ nhìn thấy lưng của đại sư huynh mà thôi. A, chuyện nhìn lén người khác đang tắm là rất bẻ mặt, trăm ngàn lần không thể cho người ta biết.

Thốc Ly vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng cũng biết nàng thầm mến đại sư huynh, đôi mày đẹp nhướng lên, mắt thấy nàng sắp va đầu vào thân cây cũng không nhắc nhở.

"Binh" một tiếng, vì đang nghĩ tới đại sư huynh Trang Thanh Thần mà Thụy Thụy va vào một cây đại thụ, bị đụng đến mức choáng váng đầu hoa mắt xoay vòng vòng, lại lảo đảo vài bước. Thốc Ly thì đang thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh.

Có kẻ ngốc này hắn sẽ không buồn chán nữa.

Chống cây chổi để đứng vững, Thụy Thụy tìm một hồi lâu mới xác định được phương vị của Thốc Ly, hai mắt sáng lên hướng về phía hắn mà vẫy tay, "Thiếu chút nữa ta đã quên chúng ta không cần đi bộ, trực tiếp dùng cây chổi này bay đi là được."

Bay cái đầu nàng, để cho Thốc Ly hắn cưỡi chổi thì không bằng giết hắn luôn đi, Thốc Ly tiếp tục đi về phía trước, trước mặt Thụy Thụy còn đang xoay tròn, vác theo cây chổi nghiêng phải nghiêng trái đuổi theo, "Này này, có thể bay mà."

Hắn chỉ đành làm như không nghe thấy.

Đôi chân dài của hắn bước thật mau, ở phía sau, Thụy Thụy đuổi theo rất vất vả, lại không thể bỏ lại hắn mà cưỡi chổi bay một mình lên trời, quả thật nàng rất có nghĩa khí , cho nên nàng dứt khoát nắm lấy Thốc Ly làm cho hắn kéo nàng đi.

Đối mặt với trò chơi xấu của nàng, Thốc Ly bất đắc dĩ, "Buông ra."

Thụy Thụy sờ bụng bĩu môi, "Ta đi không nổi."

Sự làm nũng của nàng hoàn toàn vô dụng với hắn, hắn mạnh mẽ cạy tay nàng ra, không chút lưu tình nào mà cạy từng ngón tay nàng, vẻ mặt nàng xám xịt, đôi mắt hồng hồng, ngay lúc Thốc Ly nghĩ nàng sắp khóc, lại phát hiện ánh mắt của nàng tràn ngập mong chờ và ánh sáng rực rỡ, chủ động buông tay chạy đi.

Thốc Ly kinh ngạc, đuổi kịp mới phát hiện phía trước là hồ nước. Bầu trời như được gột tẩy, có màu xanh lam như ngọc, hồ nước có một màu xanh trong suốt, ánh sáng phản chiếu trên hồ lấp lánh dập dờn theo sóng nước, trong vắt khiến cho lòng người say mê.

Là hồ nước, thì sao? Thốc Ly liếc mắt, nhìn thấy Thụy Thụy đã vui vẻ đang cởi giày cởi áo, "Nàng đang làm gì?"

"Tắm rửa a, ngươi muốn tắm cùng hay không?". Ánh mắt Thụy Thụy sáng sáng như sao. Nàng thích nhất là tắm, mỗi ngày đều phải ngâm mình trong nước, ngâm trong nước nàng liền cảm thấy bản thân nhẹ nhàng, cực kỳ thoải mái.

Thấy nàng không hề lo lắng mà cởi y phục trước mặt hắn, Thốc Ly có cảm giác chao đảo, tựa hồ tất cả phàm trần tục niệm khuôn sáo đều hoàn toàn mất đi hiệu lực trên người nàng."Nàng không sợ?"

Nàng hỏi lại: "Sợ cái gì?" Lại coi như nhớ tới cái gì, chỉ chỉ Thốc Ly, "Đúng nha, ngươi canh chừng cho ta đi."

Thốc Ly ung dung khoanh tay nhìn nàng, "Nàng bảo ta canh chừng? Chẳng lẽ đại sư huynh nàng không dạy nàng rằng khi tắm không thể để cho người khác nhìn sao?"

Được hắn nhắc nhở, vẻ mặt của Thụy thụy cứng lại, sau đó chuyển sang nghiêm túc, "Cho nên mới bảo ngươi canh chừng dùm a, đại sư huynh nói qua khi tắm nhất định không thể để cho người ta thấy, ngươi canh chừng dùm ta vốn không có cơ hội thấy được."

... Đối với khả năng lô-gich và cách thức suy nghĩ kỳ quái của nàng, bây giờ Thốc Ly cũng có chút hiểu biết, rất là vui mừng, như vậy thu phục nha đầu ngốc này cũng không phải chuyện khó.

Thụy Thụy rất nhanh cởi hết y phục, còn lại một vòng dây buộc ngực màu trắng, Thốc Ly quân tử xoay người, lại mím môi. Hắn vì sao phải kiêng kị? Trước sau gì nha đầu kia cũng là người của hắn.

"Ha ha ha ha!" Phía sau vang lên tiếng reo hò ồn ào của Thụy Thụy ngốc, xác thực đã nhảy vào trong nước.

Tắm rửa cũng có thể vui vẻ như vậy, đối với thế giới của nàng, hắn không thể lý giải được.

Thụy Thụy đắc ý khoe khoang, "Thốc Ly ta nói cho ngươi nghe, ta trời sinh biết bơi, hơn nữa có thể nín thở ở trong nước thật lâu cũng không sao."

Chuyện này hình như không có liên quan gì đến hắn, cho nên Thốc Ly không quay đầu, cũng không có hé răng.

"Ta nói thật, khi ta năm tuổi có một lần rơi vào trong nước, sư phụ cùng đại sư huynh thiếu chút nữa gấp đến chết, bọn họ không nghĩ tới ta tự mình biết bơi."

"Ừ." Thốc Ly trả lời cho có lệ .

Thụy Thụy nghĩ đến hắn không tin, "Ta đây thử cho ngươi xem, ngươi tìm ta đi."

Thốc Ly chẳng trả lời, nhưng một hồi lâu phía sau không nghe chút động tĩnh nào, hắn quay đầu, trên mặt hồ yên tĩnh như vậy, không thấy bóng dáng của Thụy Thụy, nàng giống như hòa tan trong làn nước.

"Thụy Thụy?"

Kêu vài tiếng vẫn không có tiếng trả lời, tĩnh lặng giống như nàng chưa bao giờ xuất hiện, Thốc Ly nhíu mày tìm một vòng chung quanh, đang định xuống nước tìm, bỗng nhiên nước bắn lên tung tóe.

"Thế nào, tin chưa? Ta luôn luôn ở trong nước." Nàng rất lợi hại, rất lợi hại.

Thụy Thụy cười tủm tỉm bên cạnh hắn, gần nửa thân mình lộ ra, thân thể bạch ngọc trơn mượt lấp lánh lắp đầy tầm mắt. Thân thể của nàng vẫn còn non nớt, nhưng cũng đã có đường cong hoàn mỹ, mái tóc dài buông xuống đã đủ để có thể dụ dỗ nam nhân. Hồ nước trong suốt, ánh mắt Thốc Ly chỉ thoáng lướt qua, liền có thể thấy được rõ ràng cảnh xuân trước ngực nàng.

Thuần khiết vô tội dụ hoặc như vậy, dù đã nhìn quen yêu nữ quyến rũ, ngực cao mông lớn nhưng Thốc Ly cũng phải ngừng thở, mà Thụy Thụy vẫn vô tư mỉm cười như trước.

Đối với mấy chuyện đó nàng không hề có nhận thức đến.

Lúc này Thốc Ly mới xác thực tin tưởng, cô gái trước mắt mỉm cười rực rỡ hơn cả hoa xuân này thật sự không giống với nữ tử bình thường. Cảm giác kỳ dị lủi vào trong đầu của Thốc Ly, nói không rõ, giải cũng chẳng ra, hắn tựa hồ nghĩ "cứu lấy" nàng, lại không biết đây là cảm xúc gì, nhưng mà ý niệm trong đầu này chỉ lướt qua trong giây lát, hắn lại khôi phục biểu hiện lạnh lùng, đè vai nàng, ấn vào trong nước, bao phủ cảnh xuân kia, "Sau này không được tùy tiện cởi áo tắm trước mặt người khác."

Thụy Thụy bĩu môi, "Vì sao? Mọi người đều là nam nhân."

Còn hỏi vì sao? Thốc Ly liếc nàng, "Bởi vì hình dáng của nàng xấu."

"Thiết ~" Thụy Thụy hắt nước về phía hắn, mặt tức giận đến phồng ra, "Ta làm sao xấu, rõ ràng là một mỹ nam." Hơn nữa là mỹ nam có thần lực!

Nàng vừa động đậy, thân thể lại lộ ra, Thốc Ly dùng sức ấn nàng vào trong nước, mệnh lệnh: "Tắm nhanh rồi đi lên."

Thụy Thụy còn đang căm giận, "Cư nhiên dám nói đại gia ta xấu, sớm muộn gì đại gia ta cũng sẽ cho ngươi xem mị lực mỹ nam của đại gia ta."

Xoay lưng đi, ở chiếc bóng bên cạnh, Thốc Ly nhìn thấy nàng đang đánh sau lưng hắn, hắn không chút biểu hiện gì mà nhìn về phương xa. Nha đầu này tốt xấu gì cũng không liên quan đến hắn.

Phía sau lại không hề náo động, xem ra nàng còn đang thật sự tắm rửa.

Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai, Thốc Ly quay đầu, phát hiện Thụy Thụy khóc chạy lên bờ, khập khiễng bổ nhào về phía hắn, nhất thời nhuyễn ngọc ôn hương lắp đầy cõi lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuỵ Thuỵ Bình An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook