Thục Sơn Tiếu

Chương 19: Tiểu Hòa miêu a

Minh Nguyệt Hưu

30/12/2013

Edit: Tử Sa

Beta: A Tử

Thừa dịp Kỷ Đăng lúc đó đang chết đứng, ta thử vài chiêu Thanh Thành kiếm pháp, quả nhiên phát hiện đã bớt cứng nhắc, trơn tru lên nhiều rồi, hơn nữa thao tác bắt đầu đắc tâm ứng thủ, cảm giác mơ hồ tùy tâm mà biến, xem ra ngự kiếm thuật này quả nhiên là đồ tốt a, ta sau này phải nỗ lực nhiều hơn, sớm thông qua ngự kiếm thuật cấp cao nhất, cuối cùng là đạt tới đỉnh điểm của cấp năm nguyên thần mới được.

Sau khi thành công thăng lên được cấp một ngự kiếm thuật, ta mơ hồ cũng nghĩ tới 1 điểm của việc sau khi thăng cấp, kia đó là tự do thao túng mà Phù Sinh từng nói đến, nếu vẫn dùng chiêu số của hệ thống, chính mình sẽ không bao giờ có thể tiến bộ được, ngự kiếm thuật này đẳng cấp vô luận là cao thấp thế nào, chỉ có tự do thao túng chân chính mới có thể không ngừng tiến bộ, do đó đạt đến mức độ người tức là kiếm, kiếm tức là người, người kiếm hợp nhất, cũng chính là cái gọi là kiếm (tiện) nhân…

Kỷ Đăng một lần nữa từ cõi chết sống lại đối với ta nói: “Sư đệ, ngươi là đệ tử duy nhất của Bạch sư thúc lưu tại Thanh Thành sơn, hơn nữa lại tiếp nhận tâm nguyện cuối đời duy nhất của Bạch sư thúc, diệt Trúc Sơn giáo đối địch với chúng ta, sau này ngươi ở bên ngoài vạn sự phải cẩn thận a, ta nghe nói Trúc Sơn giáo đã hướng bọn môn hạ đệ tử phân phó nhiệm vụ phái đi truy sát ngươi, ngươi ở bên ngoài cần phải bảo trọng a!”

Nghe thế, lỗ tai ta nhất thời dựng đứng lên như thỏ, cảnh giác truy hỏi: “Cái gì? Toàn bộ Trúc Sơn giáo đang truy sát ta? Vậy ta đây chẳng phải là không còn đường sống sao? Bọn hắn sao không tìm Bạch Cốc Dật ấy, ông ta lúc đầu thế nào lại không nói cho ta biết còn có cái vụ này hả?”

Ông trời a, phiên bản quốc tế a, Thục Sơn GM a, các ngươi rốt cuộc muốn đem ta bức đến thế nào mới chịu tha chứ, chẳng lẽ nhất định phải đem ta đùa vui cho tàn đời mới bằng lòng sao? Các ngươi làm ơn đừng chơi ta nữa, cấp cho ta một con đường sống đi mà!!

(Tử Sa: GM- game master)

Thời điểm khi ta đang lúc quỳ rạp trên mặt đất ngửa mặt lên trời không ngừng kêu to, Kỷ Đăng tốt bụng đem ta từ dưới đất kéo đứng lên, vỗ vỗ đầu ta, dùng cái ngữ khí dỗ dành tiểu miêu tiểu cẩu nói: “Sư đệ không cần quá lo lắng, Trúc Sơn phái tuy rằng đã phái người truy sát, nhưng trước mắt cũng chưa biết cụ thể đồ đệ của Bạch sư thúc thu nhận tên gọi là gì, chỉ biết là đệ tử Thanh Thành, cho nên ngươi chỉ cần che dấu tốt, hẳn là không có việc gì.” Kế tiếp Kỷ Đăng nói cho ta biết, tại Trúc Sơn giáo đó, tên của ta thuộc về ẩn tàng nhiệm vụ hạng nhất, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ này mới có thể biết tên của ta, trước mắt trong Trúc Sơn giáo còn chưa có người nào hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ này, cho nên ta tạm thời an toàn.”

Mà trong phái Thanh Thành, cũng chỉ có Kỷ Đăng, Tập Nguyên, và ba tên NPC biết ta là đệ tử thân truyền của Bạch Cốc Dật, những người khác hoàn toàn không biết, cho nên có thể loại bỏ khả năng có người sẽ đi mật báo.



Mà người chơi biết thân phận này của ta, cũng chỉ có Phù Sinh Túy Khách cùng Khoái Hoạt Đao, hiện tại thì thêm một người nữa chính là cái tên Hòa Tảo đang ở bên cạnh nghe lén kia.

Nghe thấy thế, tâm tình ta cuối cùng cũng khá hơn một chút, tiếp tục phi lễ với cái tay nhỏ bé của Kỷ Đăng nói: “Sư huynh, ngươi thật là hiểu ý người khác, nếu đã như vậy, lão Nam ta đi trước, có thời gian rảnh liền đến thăm ngươi.”

Lời của Kỷ Đăng lần đầu tiên làm ta có nguy cơ cảm động, ta hiện tại đẳng cấp cùng kỷ năng còn thấp chưa tới 23, căn bản là liền bị người ta vui đùa, cho nên trước khi Trúc Sơn giáo biết tên ta, ta hẳn là phải đem đẳng cấp cùng kiếm huyền kỹ năng luyện lên nữa, lực yếu bất quá còn có thể chạy trốn, ân, xem ra mục tiêu tiếp theo của ta chính là gia tốc lại gia tốc, nhất định phải đem tốc độ thăng lên.

Tốc độ nhanh nhất trong Thục Sơn kiếm huyền là Hoa Sơn phái, ta đã gia nhập Thanh Thành phái rồi, không thể nào tái nhập Hoa Sơn phái, cho nên cùng cái này vô duyên, chỉ có thể tìm biện pháp gia tốc tại nơi khác.

Cáo biệt Kỷ Đăng, ta đi ra đại sảnh hội họp với bọn người Phù Sinh, trong lúc đó cũng không có quên túm giữ Hòa Tảo đang lặng lẽ chuẩn bị hướng ra ngoài mà chạy, muốn thoát khỏi bàn tay của ta ư? Không có cửa đâu!

Sau khi hội họp với Phù Sinh cùng Khoái Hoạt Đao xong, ta thuật lại lời Kỷ Đăng vừa nói với mình, nghe được ta tùy thời sẽ bị toàn bộ Trúc Sơn giáo điểm danh truy sát, cả hai người không hẹn mà cùng đem lông mày nhíu lại thành đống, mặc dù trong nguyên tác Trúc Sơn giáo là một môn phái dường như bỏ đi, nhưng phiên bản quốc tế vì để thăng bằng thực lực của các môn phái, dựa trên cơ sở nguyên tác, tương ứng điều chỉnh cấp cho các môn phái, tỷ như Thanh Thành phái thì có được tâm pháp có ưu điểm về kiêm dung tính, mà Trúc Sơn giáo ở đây lại dựa trên cơ sở phi kiếm hoàn chỉnh liền có thêm các loại pháp thuật cùng vũ khí bàng môn tả đạo.

Hòa Tảo ở bên cạnh nhìn chúng ta một câu cũng không nói, thật cẩn thận nhích lại gần nói với ta: “Nam Sơn lão huynh, nếu các ngươi đang bàn bạc công chuyện, ta đây liền sẽ không ở cạnh quấy rầy nữa, ta đi trước được chứ?”

Ta cười, ta cười tủm tỉm, cười cho đến khi râu mép Hòa Tảo thắt lại, lông mày thắt lại, lông toàn thân cùng nhau thắt lại: “Lão lão… lão huynh, ngươi không đồng ý cứ nói thẳng, không cần cười đến như vậy … như vậy…”

“Như vậy là dọa người chứ gì?” Ta cười tủm tỉm thay hắn nói tiếp đoạn còn lại, bên cạnh Hòa Tảo vừa nghe thấy, lập tức liều mạng lắc đầu, giống như là chỉ cần trễ một chút sẽ chọc giận hung thần trước mắt.

“Tiểu Hòa a…”



“Ta gọi là Hòa Tảo.” Người nào đó nhỏ giọng sửa chữa.

“Tiểu Tảo a…”

“Ta gọi là Hòa Tảo!” Thanh âm của người nào đó lớn lên đôi chút.

“Tiểu Hòa miêu a…”

“Ta nói ta gọi là Hòa miêu! Hòa miêu!!” Bởi vì tên bị người khác lặp đi lặp đi lặp lại sai, Hòa Tảo vốn không dám lớn tiếng giống như bị kích thích hóc môn, nhảy dựng lên rống lên một tiếng thật to a!

Bất quá thật bất hạnh, sau khi kích động trôi qua hắn phát hiện chính mình cư nhiên lại đem tên của mình gọi sai, vốn là đầu đang ngẩng cao nhất thời ủ rũ cuối xuống, một đám quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu, vừa bay vừa kêu lớn: “Thằng ngốc! Thằng ngốc!”

Nhìn thấy hắn không nói gì, ta mới cười tủm tỉm kiễng chân, vỗ vỗ đầu hắn nói: “Tiểu Hòa miêu a, ngươi cũng đã nghe thấy nhiều như vậy, hiện tại mới nói phải đi, không khỏi quá muộn sao, hơn nữa ta nhớ kỹ vừa rồi ngươi tại đại sảnh xem diễn tựa hồ rất chăm chú, ta cũng đã hào phóng cho ngươi xem diễn miễn phí như vậy, chẳng lẽ ngươi không bỏ ra chút gì sao?”

“Vậy… vậy ngươi muốn ta thế nào?” Hòa Tảo yếu ớt hỏi, cảm giác ở trên thuyền giặc thật là tệ đủ điều, sớm biết thế này, vừa rồi hắn thèm ở lại đó xem chắc.

Ta muốn tiếp tục đả kích hắn, Phù Sinh vẫn một mực trầm tư bỗng nhiên mở miệng nói: “Nam Sơn, nhờ vào mấy người chúng ta muốn đối phó với Trúc Sơn giáo là không có khả năng, hiện tại bọn họ còn chưa biết tên của ngươi, nhưng thế nào cũng có một ngày bọn họ hoàn thành nhiệm vụ biết tên của ngươi, vậy chúng ta chính là muốn cũng không thể bảo vệ được ngươi, dù sao lực của vài người so với lực của cả một ban phái thực rất nhỏ bé.”

“Vậy ta đây có thể chạy thoát chứ?” Ta không cam tâm nói, tuy rằng ta lúc trước cũng là nghĩ đến điều này, nhưng nó được xác nhận trong miệng người khác chính là có chút buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thục Sơn Tiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook