Thục Sơn Thiếu Niên

Quyển 1 - Chương 8: Năm đó

Hạ Sinh

18/04/2013

Hoàn Lan đến gốc hoa đào bên ngoài tường bao Mai uyển liền thấy ngay tình cảnh: hai cô bé một cao một thấp mặc áo kiếm đồng màu đỏ đang cười nói huyên thuyên. Gió tháng ba mơn qua, hoa bay lả tả, cánh hoa trắng ngần bời bời rụng, khẽ đậu lên mình cả hai. Cánh hoa trắng nhỏ xíu rụng trên áo đỏ tóc đen, từ xa nhìn lại như phủ một làn tuyết trắng mỏng manh. Cô bé cao hơn cúi xuống giúp cô bé thấp phủi cánh hoa rụng trên vai, cô bé kia không để tâm, vung vẩy tay đầy hưng phấn. Rồi cô bé thấp hơn thong thả ngoẹo đầu, nhìn thấy Hoàn Lan, gương mặt bé con trắng nõn hé nụ cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay với y. Cô bé cao hơn cũng quay ra, làm ra trắng sứ mịn màng lấp lánh dưới ánh nắng, khóe môi mỉm cười, gật đầu với y.

Hoàn Lan chợt có cảm giác lạ lùng, hình như hôm qua y và hai cô bé còn đối xử với nhau không lấy gì làm vui vẻ, sao hôm nay họ lại tỏ ra quen biết mà chào hỏi như thế? Y cũng không lấy làm đột ngột, ngược lại dấy lên mấy phần cảm giác thân thiết giữa bạn bè với nhau.

“Hoàn Lan, ăn xong chưa? Hoán Lôi thế nào?” Cô bé thấp hơn chào hỏi y theo cách rất kỳ quái, có lẽ trong lòng cô bé, Hoán Lôi cũng là vật cưng của y, câu chào này cũng mang hàm nghĩa kiểu hỏi thăm con cún “ngốc nghếch” nhà bạn bè có khỏe không.

“À, ta khỏe thì nó vẫn khỏe.” Hoàn Lan cho rằng câu hỏi của cô bé tên Đường Mật này quá ngốc nghếch, lạ thật, sao tối qua y lại cho rằng nó thông minh phi thường nhỉ?

“Hoàn Lan, bọn ta muốn hỏi thăm chút chuyện về Trương Úy, nghe nói ngươi và y cùng vào Ngự Kiếm đường tu luyện, lại ở cùng một tổ?” Bạch Chỉ Vi mỉm cười hỏi.

Hoàn Lan nhớ lại tối qua, cô bé Bạch Chỉ Vi nói câu nào cũng khiến người ta tức ói máu, hóa ra cũng có lúc nói năng nhẹ nhàng dễ nghe với người khác.

“Chuyện gì? Trương Úy không có các vị biết hả?”

“Không phải thế, bọn ta cho rằng hỏi thẳng sẽ tổn thương đến tự tôn của y. Bọn ta muốn biết thể hiện y sau khi đến Thục Sơn, sao y không đến nỗi ngốc mà kỳ điện thí thứ nhất cũng không qua nổi?” Bạch Chỉ Vi hỏi.

“Đúng, chẳng phải ai cũng nói kỳ thứ nhất dễ hơn cả sao, ai cũng qua được cơ mà?” Đường Mật hỏi thêm.

Lúc Trương Úy đến trông thế nào?

Hoàn Lan nhớ lại ngày phân tổ, y cầm thẻ trúc nhìn quanh thì một thằng bé thật thà chợt đến trước mặt, toét miện cười, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Này, ta cùng một tổ với ngươi.”

Thằng bé đó da ngăm ngăm, mắt to mày rậm, trông rất tươi tỉnh, vòng tay nói: “Ta tên Trương Úy.”

“Hoàn Lan.”

Cùng lúc, một nam kiếm đồng cầm thẻ trúc chạy tới, rối rít gọi: “Ta cùng tổ với các vị, tên ta là Tư Đồ Thận.”

Cậu bé tên Tư Đồ Thận này gương mặt xinh xắn, hao hao giống con gái, hình như cậu ta hiểu rõ điểm này nên cố thể hiện khí chất con trai, nói năng dõng dạc, hành động gọn gàng.

Xưng tên xong, cả ba thư thả trò chuyện. Hoàn Lan không nhó rõ đã nói những gì, chỉ là khi sau cùng nhắc đến mộng tưởng của mỗi đứa thì đôi mắt đen láy của Trương Úy sáng lên: “Sau khi tu hành ở Thục Sơn xong, ta sẽ tham gia thi võ để trở thành đại tướng quân.”

“Ta muốn trở thành Thục Sơn đệ nhất cao thủ.” Tư Đồ Thận tỏ ra đầy tự tin.

“Ta chỉ muốn trở thành rất mạnh mà thôi.” Y vẫn nhớ mình nói vậy.

Thật ra mạnh đến mức nào mới là rất mạnh?

Hiện tại Hoàn Lan vẫn chưa có câu trả lời.

Y phải mạnh đến mức nào thì mẫu thân mới mỉm cười?

Đường Mật thấy Hoàn Lan không nói gì liền nhắc: “Ngươi nhớ lại xem có phải y ham chơi hoặc dốt đặc về một môn nào đó, tóm lại là có việc gì đặc biệt xảy ra không?”

“Không có, Trương Úy muốn luyện võ nghệ để làm đại tướng quân nên đến Thục Sơn rồi liền chăm chỉ học, có lúc tinh nghịch nhưng không gây ra việc gì quá đáng.” Hoàn Lan ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp..



Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau đầy tuyệt vọng, hóa ra Trương Úy ngốc thật ư?

“Bất quá, hình như ai cũng chú ý đến thành tích tệ hại của y là từ lúc lớp kiếm thuật lần trước bắt đầu.”

Hoàn Lan vẫn nhớ hôm đó lớp kiếm thuật học cắt đậu hũ.

Điện phán Tuyên Di dạy kiếm thuật đặt một cái ghế dài trước mặt mỗi kiếm đồng, trên mặt bày ba miếng đậu hũ, nhìn kỹ mới thấy mỗi miếng đều do năm miếng dày cỡ ngón tay chất lên nhau tạo thành.

Các kiếm đồng ngơ ngác nhìn mấy miếng đậu hũ, rồi nhìn Tuyên điện phán đầy hiếu kỳ.

Tuyên điện phán mỉm cười nói: “Mấy lần trước các con đều học chiêu thức kiếm pháp, hôm nay ta dạy các con cách vận dụng kiếm.”

Đoạn nàng ta nhìn một vòng, tùy ý chỉ một kiếm đồng: “Trương Úy, điện phán Khí tông dạy các con phép ‘dưỡng tinh súc duệ’, Tinh ở đây là tinh khí, tam lực hợp lại sẽ thành Tinh, con nói xem, tam lực này là gì?”

“Thưa điện phán, là thể lực, nội lực, tâm lực.”

“Vậy chúng ta nhìn xem phải dùng thể lực thế nào để vận kiếm.” Đoạn Tuyên điện phán nhặt một khúc củi lớn cỡ hai ngón tay, hỏi tiếp: “Báo Sơn, có phải tí lực của con khá nhất không?”

Báo Sơn cao hơn các kiếm đồng khác một cái đầu, lưng gấu eo hùm, thân hình to gấp đôi, gật đầu đáp: “Vâng.”

“Cầm kiếm dốc toàn lực đánh vào khúc củi này.” ." Tuyên điện phán bảo.

Báo Sơn vâng lời tụ lực vung kiếm chém vào khúc củi, xoạt, khúc củi đứt làm hai.

Kiếm mà các kiếm đồng sử dụng đều là kiếm thép không sắc bén lắm do Ngự Kiếm đường phát cho, hơn nữa trẻ con mười một mười hai tuổi mới vừa phát dục, sức lực không thể so với người lớn, Báo Sơn chỉ dựa vào sức mạnh mà chả đôi được khúc củi ngay cả người lớn cũng khó lòng làm được chỉ trong một kiếm, dù chúng nhân biết y có thần lực trời sinh cũng không khỏi kinh ngạc.

Tuyên điện phán nhìn cậu bé đang tỏ vẻ đắc ý rồi nói với chúng nhân: “Ta biết các con chưa học được mấy ngày nội công nhưng Tư Đồ Thận, nhất định cha con đã dạy con một chút nội công tâm pháp của Thục Sơn chúng ta, con dùng nội lực chẻ khúc củi này cho ta.”

Tư Đồ Thận là con út của tông chủ Khí tông Tư Đồ Minh, từ lúc bảy tuổi đã theo cha học công phu Thục Sơn, y bước tới vung kiếm, không cần dùng sức mạnh mà khúc củi đã đứt làm đôi.

Dáng vẻ Tư Đồ Thận vốn thư sinh, thân hình gầy gò nhưng có thể dùng kiếm chả đô khúc củi như Báo Sơn khiến các kiếm đồng đều lộ vẻ bội phục.

Tuyên điện phán giải thích: “Báo Sơn vận kiếm chỉ dùng thể lực còn Tư Đồ Thận vận kiếm có dồn nội lực lên tay, tuy sức mạnh không bằng Báo Sơn nhưng vẫn chẻ được khúc củi. Giả sử hiện tại cả hai đối địch, bỏ qua kiếm pháp thì sẽ ngang nhau, nhưng nếu Báo Sơn có được nội lực của Tư Đồ Thận hoặc Tư Đồ Thận có được thể lực của Báo Sơn thì đối phương khó lòng chống nổi.”

Tuyên điện phán giảng giải đến đó, nhìn chúng kiếm đồng rồi tiếp tục: “Nên sau này các con có hai lối tu luyện để chọn, nếu có thiên phú dị bẩm về một trong tam lực như Báo Sơn, lại liên tục rèn luyện tất trở nên gấp trăm người khác. Còn không thì phải điều hòa tam lực, lúc vận kiếm sao cho tam lực hòa quyện, tất cũng có thể thắng được địch thủ.”

Chợt có kiếm đồng buột miệng hỏi: “Điện phán, tâm lực thì vận dụng thế nào?”

Tuyên điện phán không đáp ngay, đi đến chỗ cái kệ bày trước mặt một kiếm đồng, chỉ vào đậu hũ nói: “Nếu đặt miếng đậu hũ này lên một tờ giấy rồi lấy kiếm chém giấy, giấy đứt mà đậu hũ nguyện vẹn, liệu có ai làm được không?”

Các kiếm đồng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

Tuyên điện phán mỉm cười, móc một tờ giấy từ trong ngực áo ra đặt lên đậu hũ, thuận tay rút thiết kiếm của một kiếm đồng, vung lên như chớp. Thiết kiếm kêu xoạt một tiếng rồi quay lại vỏ ở sau lưng kiếm đồng đó.

Chúng kiếm đồng đầu cảm thấy nhát kiếm của Tuyên điện phán tùy ý tiêu sái, không rõ có chạm vào tờ giấy hay không nữa, tờ giấy vẫn dính trên mặt miếng đậu, bị hơi nước làm ướt, chẳng biết đã đứt chưa.

Kiếm đồng đứng gần nhất kéo tờ giấy xuống, nó đứt làm đôi còn miếng đậu vẫn nguyên vẹn. “A - -” Chúng kiếm đồng đều buột miệng kêu lên.



Tuyên điện phán đợi chúng nhân lắng đi, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tìm tòi của các thiếu niên: “Nhát kiếm vừa nãy đã dùng đến tâm lực.” Rồi nàng ta đặc biệt nhìn Tư Đồ Thận: “Từ khi Thục Sơn phái khai sơn đến nay, tổ sư gia đã hạ nghiêm lệnh không được thu trẻ con dưới mười tuổi bởi tâm lực của hài đồng quá yếu, không thể tự chế ngự, lúc tu luyện khó tránh khỏi cảnh quả xanh chín ép.”

Đoạn nàng ta tuốt bội kiếm cho đồng môn xem. Thanh bảo kiếm này dài và mảnh, mũi kiếm tách làm đôi như lưỡi rắn, thân kiếm màu tráng bạc tựa hồ ẩn hiện lưu quang.

“Kiếm của các con chỉ là thiết kiếm tầm thường, sau này tâm lực mạnh lên sẽ dùng loại bảo kiếm có kiếm hồn này, khi đó tâm ý và kiếm hồn tương thông, ‘dĩ tâm ngự kiếm, dĩ lực trì kiếm, dĩ khí hộ kiếm’, đấy là căn bản của kiếm đạo Thục Sơn. Hiện giờ kiếm của các con chưa có kiếm hồn nhưng cần học cách lấy tâm lực vận kiếm đã. Cơ bản của tâm thông kiếm hồn trong tương lai ở đấy.” Tuyên điện phán giảng xong liền lệnh cho các kiếm đồng tuốt kiếm chuẩn bị.

“Tâm thần ngưng tụ vào đầu kiếm, tam lực hợp nhất, nhắm miếng đậu hũ thứ nhất chém ngang năm kiếm, mỗi nhát chém vào bốn lớp, không được chạm vào lớp thứ năm. Miếng thứ hai….” Tuyên điện phán còn chưa nói xong, thấy có kiếm đồng đã nóng lòng vung kiếm, vội lớn tiếng ngăn cản: “Đợi đã, mỗi nhát kiếm của các con phải có cảm giác hoàn toàn khống chế được trong tâm, kiếm tâm tương thông, rồi có cảm giác mũi kiếm chỉ vào đâu mới xuất thủ, bằng không không được chém.”

Các kiếm đồng nghe rõ, loáng thoáng đoán được ý nghĩa của kiếm tâm tương thông, bèn ngưng thần tĩnh tâm tập luyện.

Vốn tư chất ngộ tính của các kiếm đồng khác nhau. Thông minh như Hoàn Lan, nhát kiếm đầu tiên giơ lên hồi lâu mới chém xuống rồi nhát nào cũng nhanh, còn Báo Sơn hiển nhiên kém hơn, nhát nào cũng thận trọng, chém xuống rất chậm. Kết thúc giờ học, tốt xấu gì các các kiếm đồng cũng hoàn thành được yêu cầu của Tuyên điện phán, lúc đó tất cả mới nhận ra có một người chưa từng chém xuống.

Kiếm đồng đó cầm kiếm đứng sững, ngón tay nắm kiếm đếnt rắng nhợt, toàn thân dồn lực, mắt nhìn chằm chằm miếng đậu hũ như có thâm cừu đại hận, mồ hôi như hạt đầu lăn theo gò má nhỏ xuống tong tong, trước mặt và sau lưng gã đều ướt sũng.

“Trương Úy, sao còn chưa chém xuống?” Tuyên điện phán tỏ ra quan tâm.

Trương Úy ngẩng mặt lên, tỏ vẻ tủi thân: “Tuyên điện phán, con…con không có cảm giác.” Dứt lời gã khóc rống lên.

“A, Trương đầu to cũng khóc hả? Là việc mất mặt khác chưa chắc y đã khóc.” Đường Mật bĩu môi, nhưng cũng nêu ra được điểm quan trọng.

“Hiện tại y quen với việc bị mất mặt rồi, những đó là việc năm xưa.” Bạch Chỉ Vi khẽ khàng chêm lời.

Hoàn Lan nghe hai cô bé nói nhất thời đâm ra nghi hoặc, hai người này là bằng hữu của Trương Úy ư?

Bạch Chỉ Vi tiếp lời: “Nhưng tư chất có tệ hơn, dù là người bình thường cũng phải có đôi chút cảm giác chứ, việc này chắc chắn có uẩn khúc.”

“Ừ, ta thấy có thể giúp Trương Úy từ điểm này.” Đường Mật gật đầu tán đồng.

Đúng lúc đó, từ xa đã thấy một nam kiếm đồng mặc áo xanh vẫy tay với họ, lớn tiếng gọi: “Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, đi mau lên, sau đến giờ học rồi.”

Đường Mật lắc đầu, cố ý lớn tiếng đầy khao trường: “Biết - rồi - đến – ngay - đây.”

Đoạn kéo tay Bạch Chỉ Vi: “Đi mau, học sinh ba tốt (1) kiêm phó điện phán Trương Úy đại nhân của Trí Mộc điện đang nóng ruột rồi kìa.”

Lần đầu tiên Bạch Chỉ Vi được nghe đến bốn chữ “học sinh ba tốt” liền mỉm cười hiểu ý, theo chân Đường Mật.

Chưa đi được bao xa, Đường Mật chợt nhớ ra gì đó, ngoẹo đầu gọi Hoàn Lan còn đứng dưới gốc hoa đào: “Hoàn Lan, tối nay ăn cơm xong chúng ta gặp mặt ở Tàng thư các.”

“Ừ.” Hoàn Lan đáp rất nhỏ, không hiểu hai cô bé có nghe rõ không.

Y không quen nói to, cũng không quen lắm lời, không có bạn bè cũng không biết cách kết bạn. Rất lâu sau này y vẫn luôn nghi hoặc vì sao năm đó lại kết nhóm cùng Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, Trương Úy?

*************

(1) danh hiệu tôn vinh học sinh ưu tú ở đại lục – chú thích của người dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thục Sơn Thiếu Niên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook