Thực Nghiệm Đảo

Chương 18: Siêu cấp hệ thống - chân lý (2)

Răng Hô

15/05/2014

Tạch tạch tạch tạch tạch

Tiếng gõ phím rào rào như mưa rơi trái mùa, khiến những đầu ngón tay đang múa loạn trên tấm bảng trắng của cô thiếu nữ này đỏ ửng lên vì tần suất hoạt động quá cao. Mái tóc rũ xuống trước cặp kính rộng che gần nửa khuôn mặt cũng không có thời gian để hất lên như trước, cứ đong đưa đong đưa làm tâm tình cô ta lại càng phiền muộn và chán ghét, càng thêm quyết tâm cắt tóc cho bằng được, mặc kệ gã bạn trai làm mặt ngầu nghiêm khắc cấm đoán kia. Một giọt mồ hôi căng thẳng lăn dài trên gò má đã hồng lên vì kích động, rơi xuống mặt bàn phía dưới nảy lên vỡ tan ra thành nhiều mảng nhỏ li ti.

[Tường lửa thứ nhất bị phá vỡ.]

[Mật mã cấp 3 bị phá giải]

[Tường lửa thứ hai bị phá vỡ ! Đáng chết, tại sao nhanh như vậy chứ !? Cứ như bị hacker cả thế giới này vây công vậy.]

[Mật mã cấp hai bị phá giải, bắt đầu phát tán địa chỉ rác. Tường lửa thứ nhất bị xâm nhập, nguồn tấn công chưa biết rõ. Cảnh báo, hệ thống đang bị xâm thực, quyền điều khiển đang bị thay đổi.]

“Điên rồi ! Điên rồi, làm sao có thể chứ ! Hòn đảo này cách ly với thế giới bên ngoài, trên đảo toàn một đám võ biền chỉ giỏi đánh đấm, lấy đâu ra hacker trình độ này chứ ! Dừng lại cho ta !”

[Tường lửa thứ nhất bị phá giải. Toàn bộ tín hiệu đã ở trạng thái không phòng vệ, phát hiện sóng tín hiệu bất minh can thiệp. Quyền điều khiển xác nhận chuyển giao, bắt đầu thao tác vật lý. Tường lửa thứ nhất thiết lập lại hoàn tất. Mật mã cấp 1 thay đổi. Tường lửa thứ hai hoàn tất. Mật mã cấp 2 thay đổi thành công. Tường lửa thứ 3 hoàn tất. Mật mã cấp 3 thay đổi thành công.]

“Người sử dụng hiện tại không đủ quyền hạn để truy nhập hệ thống, xin nhập mật mã của tài khoản cao cấp hơn.”

Màn hình trước mắt nhiễu nhiễu, sau đó vô số điểm ảnh bắt đầu tích tụ lại, trước tất cả màn hình xung quanh đều ngưng tụ ra hình ảnh một khuôn mặt sắc nét vô cùng, mái tóc trắng toát như tuyết phủ vạn dặm đường, cùng đôi mắt màu vàng kim sáng rực nhưng vô cảm đầy vẻ máy móc.

“Công nghệ đi trước 50 năm nếu lộ ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng tới thế giới hiện tại. Ta tuyên bố, tịch thu và tiêu hủy !”

Rầm.

Bàn tay cô gái đập mạnh lên mặt bàn, hét lớn với màn hình đầy vẻ bất cam:

“Ta sở hữu công nghệ 50 năm trước thì thế nào ! Ngươi có thể dễ dàng phá hủy tất cả hệ thống phòng vệ và bảo mật như vậy phải cần công nghệ đi đước bao nhiêu năm đây !? Tuyên bố tịch thu !? Đừng chọc cười ta, chẳng qua là lấy cái đầu người lớn đi uy hiếp trẻ con chưa hiểu chuyện mà thôi ! Ngươi lấy quyền gì mà phán quyết !? Ngươi là ai vậy !? Innovator, Coodinator hay Newtype !?”*

“Quyền phán quyết cấp độ I, toàn bộ công nghệ kế thừa và phát triển từ tập đoàn IMI đều phải được hội nghị liên hợp chấp thuận trước khi đưa vào ứng dụng thực tế, nếu cưỡng chế sử dụng, tất cả thành viên hội nghị đều có thể thực hiện quyền tiêu hủy mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào.” Giọng nói từ bốn phía phát ra lạnh lùng trầm mặc mà vô cảm, không khác gì một hệ thống trả lời tự động thật sự. Cô gái này run người nhìn lên màn hình phía trước, đôi mắt màu vàng kim kia vẫn thẳng tắp hướng tới, giống như soi rõ từng mảnh tâm can sâu kín nhất trong tâm hồn bất cứ ai nhìn vào nó vậy.

Đôi mắt mang khả năng nhìn thấu và bóc trần mọi sự thật trên thế gian, khiến cho bất cứ ai nhìn thẳng vào nó cũng chẳng còn giữ được chút tự tin nào, dù là nhỏ nhất.

“Cứ cho là như vậy đi ! Ngươi cũng chỉ duy trì trò chơi này được một thời gian nữa thôi, đừng tưởng ta không biết, ngươi phát xạ tín hiệu can thiệp và vũ khí vệ tinh và ruồi máy do thám của ta bằng thứ gì ! Dùng bộ não và dòng điện sinh thể của chính mình làm máy phát năng lượng, ngươi nghĩ mình duy trì được bao lâu !? Với tình trạng cơ thể ngươi mà suy ra, bộ não chắc chắn cũng chẳng phải loại đặc biệt mạnh mẽ gì, nếu không đầu ngươi phải to bằng ba quả dưa hấu mới đúng. Cưỡng chế sử dụng khả năng biến sóng não thành sóng điện từ, can thiệp vào tín hiệu điện tử của ruồi máy và vũ khí vệ tinh, lại còn phá hủy toàn bộ hệ thống của ta ở chỗ này cần bao nhiêu năng lượng !?”

Cô gái này đã hoàn toàn bó tay trước sức mạnh tuyệt đối, chấp nhận sự đả kích đau đớn nhất về niềm tự hào trước giờ chưa từng lay động trong lĩnh vực của mình, thế nhưng cũng chẳng hề tỏ ra căm phẫn hay điên loạn gì cả, mà chỉ dùng giọng trầm mặc phân tích ra từng chút một, muốn dùng lời nói để chiến thắng tràng chiến tranh công nghệ này.



“Ta đoán chỉ cần một phút nữa, không... chỉ cần ba mươi giây nữa, nếu ngươi còn tiếp tục sử dụng khả năng này, chắc chắn dòng điện sinh thể sẽ hoàn toàn hao hết, cơ năng thân thể khô kiệt, bộ não không có năng lượng duy trì chắc chắn sẽ dẫn đến chết não. So với sống thực vật còn thê thảm hơn ! Ngươi cứ oai đi, sau khi ngươi ngỏm rồi ta khôi phục lại toàn bộ hệ thống mấy hồi.”

Giọng nói trong máy tính chủ không vì thế mà tỏ ra bất kỳ thái độ đặc biệt nào, chỉ để lại một câu cuối cùng rồi biến mất:

“Mật mã hệ thống tự hủy kích hoạt, bắt đầu đếm ngược sau ba mươi giây !”

“Á... cái này cũng mò ra được !?”

25 – 24 – 23 -22 -21 – 20....

“Khoan, dừng lại, làm ơn dừng lại đi mà !”

Tạch tạch tạch....

[Mật mã phản hồi không đúng, xin vui lòng thử lại.]

[Mật mã không đúng, bạn còn 3 lần cơ hội nữa]

“Ư... khốn kiếp !!!!! Tên khốn kiếp, ta nhớ mặt ngươi rồi !”

Cô gái này chỉ còn cách nói như vậy, sau đó vội vàng ôm lấy ba chiếc laptop chạy biến.

Bùm Bùm Bùm Bùm...

Bùm chéo...

Phía sau lưng từng tiếng nổ đì đùng phát ra, khói lửa sau chiến khu bốc lên mịt mù.

“Ư... đồ khốn, dùng mặt lạnh lùng chơi trò âm hiểm, 20 giây đã nổ rồi !”

“Ji Won, chạy đi !”

...

Khói bụi tan hết rồi, tầm nhìn của Lee Ji Won mới khôi phục lại. Hệ thống quét hình 3D có thể giúp hắn nhìn trong mọi hoàn cảnh từ mấy chục giây trước đã không hiểu sao tắt điện, hắn chỉ còn cách dùng mắt thường mà nhìn qua làn khói bụi mịt mù kia.



Giờ tầm nhìn rõ ràng rồi, cảnh sắc trước mặt lại chân thực như xem tivi cao cấp, thế nhưng hắn chẳng cao hứng được chút nào cả, thậm chí còn cảm nhận rõ ràng một cơn ớn lạnh như có ma quỷ phả hơi sau gáy đang chạy dọc sống lưng mình.

Giữa bãi đất trống, Tường vẫn hoàn hảo đứng đó sau làn đạn phá tăng oanh tạc nhiệt tình của hắn, cái này thì thôi không nói, dù sao người này có khả năng phản xạ tới biến thái, cộng với cái kỹ năng đoán trước chuyển động như nhìn thấu tương lai chẳng biết moi từ đâu ra kia. Thế nhưng, trọng điểm nhất, chết người nhất chính là...

“Oy, phản đối chơi game dùng hack nhé !” Lee Ji Won tặc lưỡi, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ ràng thứ vũ khí vừa rồi công kích mình, khiến cho tấm chắn năng lượng mất đi hơn 10% là thứ gì.

Thiếu niên tóc trắng kia dùng cặp mắt vàng tim sáng như đèn điện lạnh lùng nhìn hắn, thân thể có một lỗ thủng và vô số vết rách kia chẳng có vẻ gì là sẽ đổ xuống ngay đã mang tới cảm giác khó hiểu mãnh liệt cho người xem, lại cộng thêm mười sáu thanh kim loại vốn khi trước của hắn giờ đang xoay tròn quanh người, bảo vệ hắn như những cận vệ trung thành nhất, càng làm Lee Ji Won khó hiểu tới tuyệt vọng.

Giờ thì hắn đã hiểu, Ji Jine trước khi mất liên lạc kêu hắn chạy đi là vì cái gì.

Tất cả vũ khí vệ tinh, ruồi máy do thám đảm nhận quét hình 3D đều đã bị người ta cướp lấy, theo cái kiểu này thì bất cứ thiết bị tự động nào hắn quăng ra cũng đều sẽ rơi vào tay giặc. Hắn đã trở thành đại tướng không quân, thế này còn đánh nữa chính là tự tìm ngược đãi.

Thấy đối phương không trả lời, Lee Ji Won tặc lưỡi thêm một câu nữa:

“Ngươi làm thế nào hay vậy !?”

Tường lúc này mới hoàn tất khống chế mười sáu thanh vũ khí vệ tinh và đám ruồi máy kia hoàn toàn, cuối cùng cũng thở ra được một hơi. Cô gái bên kia trước khi chạy trốn còn mở ra một cái cửa sau trong lỗ hổng trình tự, phát tán ra vô số virus vào hệ thống chính. Dù hắn đã phá hủy ngay toàn bộ hệ thống, chuyển quyền điều khiển đi, biến chính bộ não mình thành máy tính chủ, thế nhưng vẫn cần một lượng lớn tinh lực dồn vào. Nói không phải chứ nếu vừa rồi Lee Ji Won cố đấm ăn xôi bắn hắn, chưa chắc hắn đã né được, gánh nặng bộ não quá lớn, rất khó phân tâm.

Rất may mắn, bạn Ji Won của chúng ta chẳng còn chút chiến ý nào. Hắn còn đang muốn câu giờ để hệ thống phản trọng lực tích tụ, thực hiện một cú phản lực cao cấp nhất để chạy trối chết, dĩ nhiên đâu có dại mà chọc sát thần vừa mới kiếm được lưỡi hái kia.

Tường rất nhân từ, chầm chậm giải thích:

“Vũ khí vệ tinh, ruồi máy do thám hay bất cứ thiết bị tự động nào cũng đều cần có hệ thống chính điều khiển. Những hệ thống này sẽ liên lạc với người chỉ huy cao nhất thông qua sóng điện từ. Trong cơ thể con người cũng có một dòng điện đặc biệt gọi là dòng điện sinh thể, nếu như có khả năng chuyển hóa dòng điện sinh thể này thành tín hiệu điện tử, việc tương tác với những thiết bị tự động này không phải không thể. Hiểu không !?”

“Không.” Lee Ji Won thành thật đáp, rồi bấm nhanh một nút bên hông.

Bùm.

Hắn biến mất tại chỗ, Tường đảo mắt đã thấy hắn ở cách xa hơn 200m, chớp mắt đã cách xa một cây số, mất hút. Dưới chân, chỗ hắn đứng, mười hai cây Fang phá đất lúc này mới bắn lên xé rách bầu không khí tạo ra những tiếng gió rít kinh hồn.

Đánh lén thất bại.

“Hệ thống phản trọng lực xoay chiều áp xuất à !?”

Tường lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn về phương hướng xa xăm kia nhíu lại. Đây là lần đầu tiên có người thoát chết dưới tay hắn, lại là một con người, thật hiếm có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Nghiệm Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook