Thực Nghiệm Đảo

Chương 81: Cứu tinh những phút cuối cùng

Răng Hô

04/03/2016

Cơn đau quằn quại ở bụng làm cho Frozen choáng váng một lúc lâu sau mới có thể cử động được.

“Tên khốn này, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.” Frozen cắn môi hậm hực.

Đoán không sai mà, cái gã thiếu niên cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm ấy quả nhiên là một nhân vật hung ác. Cho dù còn thoi thói cũng có thể cắn chết người.

Cảm giác đau đớn âm ỉ ở vùng bụng làm cô nhớ đến hồi bé bị đau ruột thừa gần chết phải vào viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, nhờ đó mà khả năng sử dụng mana mới được phát hiện bởi một vị giáo sư kiêm bác sĩ ma thuật.

Nếu không phải có lớp hàn khí bảo vệ cơ thể, triệt tiêu một phần lực đánh, dám cá cơ thể cô đã bị chia ra làm hai nửa lắm. Dù vậy, chắc tim gan bèo phổi cũng bị gõ cho loạn xạ cả lên mất rồi.

Frozen cũng muốn nằm dưỡng sức thêm một chút, nhưng nhìn kẻ gây họa cho mình đang nằm dài bất động ở đó, tuy đã thoi thóp nhưng còn chưa chết hẳn, cô cũng cố gắng nhịn đau, chống tay đứng dậy.

Thanh băng kiếm nhanh như chớp vẽ lên một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh trong vòng tròn khác trên mặt băng.

Xong đâu đấy cô mới thở phào môt hơi, nheo nheo ánh mắt nhìn về phía tất cả những người còn lại.

Khí lạnh vốn đã được Tường triệt tiêu một lần nữa lan tỏa khắp mặt hồ, chỉ cần Frozen muốn, toàn bộ mặt hồ đều sẽ là gai băng như trước. Cô ta đã lấy lại quyền điều khiển cánh đồng băng.

Lần này thì ăn chắc rồi.

...

Bên trong trận pháp cũ mà Tường đã đảo ngược.

Kị sĩ lúc này mới nhận ra sai sót của mình.

“Ngu rồi, sao lúc nãy không tranh thủ chọc cho con nhãi này một kiếm nhỉ ?.”

Hắn cảm thấy mình giống mấy thằng đần trên phim điện ảnh rẻ tiền, nguy hiểm còn chưa chấm dứt đã chạy đến ôm ấp nhân vật chính tỏ ra mặn nồng. Kết cục của đám này thường rất tệ hại đấy.

Giờ thì hay rồi, ông sắp thành người đá.

Robert chép miệng, tiếc nuối đứt ruột.

Tiếc thì tiếc, hắn vẫn phải vận dụng toàn bộ đấu khí của mình lên để chống lại khí lạnh khủng khiếp từ cánh đồng băng, tuy vậy toàn thân vẫn cảm thấy rét run cầm cập. Dù Frozen chưa ra tay thật sự, nhưng thứ khí lạnh này không phải cái mà hắn có thể chịu đựng được. Dù sau đấu khí hộ thể chỉ giúp cơ bắp ngạnh kháng sát thương vật lý. Cái loại phép thuật này thật sự là phiền toái lắm.

Nếu khả năng kháng phép tốt một chút thì trước đấy hắn đã không bị Takeshi dùng một tấm bùa úp sọt.

Thê thảm nhất là Linh, khí lạnh này quá sức chịu đựng với người thường, khuôn mặt cô chưa đầy 30 giây sau đã trở lên xám ngoét, toàn thân run rẩy. Nếu không phải từ cơ thể Tường vẫn còn một luồng hơi ấm duy trì chắc hẳn giờ này cô cũng đã “lên đường “ rồi. Theo bản năng vì vậy mà Linh lại càng ôm chặt thiếu niên trong lòng hơn.

Kị sĩ nhìn qua không hiểu cho lắm nhưng bực bội muốn xỉu, mẹ kiếp, sắp chết đến nơi rồi còn tình tứ đến vậy, nhìn ngứa mắt quá.

Tiền với tình yêu đúng là làm cho con người ta biến chất mà. Robert cảm thán thầm nghĩ trong khi hai hàm răng vẫn đập liên hồi vào nhau vì lạnh, nước mũi đóng băng, chân lông kết tủa.

Thật ra hắn cũng muốn có ai đó để ôm trong lúc này lắm.

Ai cũng được.

À, không tính hai thằng kia. Robert trán toàn vạch đen nhìn Trung Thành đang ôm chặt cứng lấy Claude vì tên lò sưởi này thật sự rất ấm, cơ thể hắn có thể chống lại khí lạnh từ cánh đồng băng này ở một mức độ nhất định.

Claude thì muốn điên tiết, hắn thật sự muốn đạp tên khốn này ra cho thành đá cục mới hả dạ, nhưng nhớ đến ánh mắt dọa người của Frozen lúc đó, lò sưởi vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Lại còn phải khống chế nhiệt độ cơ thể ở mức vừa đủ để Trung Thành không bị bỏng nữa. Clade nuốt ngược nước mắt. Rồi sẽ có ngày...

Quân tử trả thù 10 năm vẫn chưa muộn mà.

...

“Sao rồi, cảm thấy dễ chịu chứ !? Nếu các người giao hắn ra ta sẽ giảm bớt khí lạnh.” Frozen đắc ý xoa xoa vùng bụng bị Tường đánh một gậy lúc trước, lúc này ruột gan vẫn có chút lộn xộn làm cô ta thấy buồn nôn khó tả, nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng.

“Nếu cô không giảm bớt khí lạnh ngay lập tức thì ta cam đoan đầu cô sẽ nở hoa ngay !” Tiếng nói yếu ớt của Trung Thành vang lên nhưng không gian đang cực kỳ yên ắng vì vậy mà truyền đến tai mọi người rõ mồn một.

Frozen ngạc nhiên nhìn lại thì thấy khẩu TIMI trên lưng Trung Thành đã được hắn cầm tay từ lúc nào, nòng súng đang chĩa về phía mình. Sức tập trung cao độ từ ánh mắt hắn làm cô cảm nhận thấy có chút uy hiếp, dù không nhiều lắm.

“Sao lại phải bảo vệ hắn !? Cứ ở yên bên cạnh Claude đi, khí lạnh không ảnh hưởng đến chỗ anh đâu !” Frozen dùng giọng khó hiểu nói. Đồng thời cũng thấy có chút khôi hài, người này còn đứng được, chưa thành tượng băng là do mình sai Claude giữ nhiệt cho hắn, ai dè đảo mắt một cái, đã tuyên bố muốn bắn cho đầu mình nở hoa rồi.

“Em gái ta... đang ở đó.” Trung Thành giơ ngón tay cứng ngắc ra chỉ chỉ.

Frozen ồ một tiếng hiểu ra.

“Xin lỗi, nhưng ta cần năng lực ánh sáng kia, chỉ cần họ giao ra tên đó, ta lập tức loại bỏ khí lạnh ngay. “ Frozen nhún vai bất đắc dĩ đáp. Vị trí vòng tròn trận pháp cũ gai băng vẫn không thể mọc lên được, nếu không sự việc đã đơn giản rồi, tùy tiện để một gai băng mọc lên cũng có thể xiên táo kẻ thù.

Còn lại một là ép chúng ra khỏi trận pháp, hai là tự mình lao vào, chỉ là lúc này cô không muốn lại gần giao chiến với kị sĩ chút nào. Người ở học viện pháp thuật ai mà không biết để đám kị sĩ áp sát cận thân chiến đấu sẽ có hậu quả gì. Không nên mạo hiểm.

“Linh, nghe thấy chưa, ném em rể ra ngoài đi, không là chết hết cả đám bây giờ.” Trung Thành thở ra một hơi nói lớn, hắn biết Frozen đã nhượng bộ lắm rồi, có lẽ là nể mặt hắn bắn một phát súng cứu cô ta lúc nãy.

“Em rể cái đầu anh...” Linh lúc này toàn thân đã xám ngoét, nhưng khuôn mặt đột nhiên có chút huyết sắc phớt phớt hồng lên một chút, ngẩng mặt lên cãi.

Giờ này cô mới bắt đầu có chút chột dạ, mình bỏ quên anh trai từ nãy. Nhưng căn bản tại vì ổng đang ở cùng một chỗ với cục than hồng kia, chắc là ấm phát sướng, đâu cần mình để ý nhiều.



“Không phải em rể thì ném nó ra ngoài đi, tiếc cái gì.” Trung Thành bắt đầu khuyên giải.

“Không.”

“Em điên à, muốn chết không !?” Trung Thành trán đã nổi gân xanh quát.

“Không.” Linh vẫn cố chấp đáp.

“Mẹ của con ơi, chị hai, chị làm ơn ném nó ra đi cho em nhờ...” Trung Thành bất lực chỉ còn cách xuống nước.

“Anh à, cậu ấy cứu em không biết bao nhiêu lần, làm người ai làm thế.” Linh đáp một cách dứt khoát.

“Không làm thế thì em khỏi làm người luôn bây giờ đấy.” Trung Thành phẫn nộ quát. Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của em gái, hắn biết có nói nữa cũng vô dụng, đành đánh mắt qua kị sĩ.

Nào ngờ Robert cũng nhún vai đáp:

“Vứt hắn ra ta cũng chết, mà không vứt ra ta cũng chết. Thôi, vì tinh thần kị sĩ vĩ đại, vì vua Arthun trên cao (nếu có)...” Hắn dừng câu nói lấy hơi, rồi cao giọng hét:

“AI ĐÓ CỨU VỚI !!!!!!!!!!!!”

Tiếng rống hùng hậu đầy khí thế, nếu bỏ qua lời thoại. Vang vọng khắp thung lũng, truyền khắp tứ phương. Đây là hiệu quả của việc sử dụng đấu khí tăng phúc cho thanh quản.

Trung Thành mặt cứng đờ với lời thoại đặc biệt của kị sĩ, Claude cũng tí nữa thì cắn phải lưỡi, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành ôm bụng cười lăn lộn.

Frozen ngây ra như phỗng với câu cuối của hắn, nửa trước bi tráng là vậy mà nửa sau... cô cũng muốn cười, nhưng mỗi lần cơ bụng nhẽ nhích là vết thương lại đau nhói. Chỉ đành kìm nén, cả người rung rinh không ngừng. Nhưng nhờ vậy mà hàn khí có dao động, giảm đi một chút. Nhược điểm của các pháp sư là nếu không duy trì tỉnh táo để điều hành hệ thống trận pháp chuyển đổi năng lượng liên tục, thì cường độ chuyển hóa yếu đi rất nhiều. Bởi vậy các pháp sư đều là dạng người lãnh tĩnh. Một khi họ bị kích động… ài… hãy nhìn gương Sandra Craft.

Robert lập tức bắt lấy cơ hội cuối cùng, hắn đã chờ giây phút này từ lâu, toàn thân rực sáng, thanh trường kiếm nhanh chóng xuất hiện trên đôi tay vạm vỡ, ánh sáng từ cơ thể nhanh chóng chạy lên lưỡi kiếm làm nó được bao phủ trong một màn ánh sáng xanh nhạt, năng lượng dồn vào thật nhiều khiến thân kiếm rung lên ông ông như muốn nứt vỡ.

Thời gian không đợi người, Robert không để thanh kiếm hấp thu được đấu khí của mình nhiều hơn vì còn muốn chớp cơ hội, hắn vung hai tay chém ra một kiếm lăng lệ về phía Frozen

Khí áp sắc bén giống một lưỡi nguyệt nha ngưng thực cố hóa. Ánh sáng màu xanh nồng lặc đan xen trong khí áp sẵn sàng phá hủy mọi vật cản. Khí lưu dũng động đến nỗi tóc mái của Trung Thành và Claude từ xa cũng bị hất ngược lên. Rất có khí thế của một người một kiếm, xả đôi thiên hạ.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh.

Nhưng một loạt tường băng mọc lên làm ý đồ cuối cùng của kị sĩ cũng tan thành mây khói. Luồng kiếm quang màu xanh dũng mãnh đập vỡ băng lăng cản trở đường đi của nó, khiến vụn băng bị chấn nát bắn ra tứ phía như những viên đạn nhọn hoắt,găm lên vách thung lũng. Frozen cũng hoảng hồn, vội vã đổ thêm ma lực trong chớp nhoáng, khiến băng trụ biến thành huyền băng, độ ngưng đọng vật chất cao lên vượt trội, thế nhưng kiếm khí vẫn hung hãn đánh qua như một con dã thú liều lĩnh xông khỏi vòng vây.

Tiếc là đạo kiếm khí chỉ có thể phá tan tành bức tường băng thứ tư và không cam lòng tiêu tán trước khi đến được chỗ Frozen, khi tiếp xúc với lớp băng sương quanh người cô ta, chỉ còn là một cơn gió nhẹ.

Kị sĩ nhổ một bãi nước bọt, nhún vai, khuôn mặt giả lả, rồi chỉ thiếu nước quỳ xuống nói mấy câu kinh điển của bọn lưu manh trong các phim truyền hình:

“Anh hùng, xin tha mạng...”

Hết cách, trước sức mạnh tuyệt đối, tiểu xảo có vẻ hơi vô dụng.

“Trên đảo này đúng là chẳng có kẻ nào lương thiện hay ngu ngốc hoàn toàn cả.” Frozen thở dài nói. Vừa rồi nếu cô không duy trì một chút cảnh giác, dám chắc lĩnh đủ toàn bộ một kiếm kia lắm.

Có kinh nghiệm một lần, kẻ ngốc cũng biết đêm dài lắm mộng, càng câu giờ thì người thiệt thòi sẽ là mình.

“Được rồi, không phí thời gian với các người nữa.” Một lần nữa thanh kiếm băng lại tiếp xúc với mặt đất phát ra những tiếng đinh đang vui tai, vòng tròn dưới chân Frozen rực sáng, từng trụ băng liên tiếp mọc lên với những góc nhỏ hơn 45 độ, hướng về phía lồng đấu khí của Robert.

“Thôi xong, vua kị sĩ và cha già vĩ đại, Robert lên gặp các ngài đây !” kị sĩ nhắm mắt thầm nghĩ.

Trước khi nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy vô số băng trụ giống như xúc tu của một con mực quái khổng lồ ào ào đâm về phía mình.

...

Crắc.

Có tiếng nứt vỡ.

Một lúc khá lâu sau, Robert mới mở mắt ra, nhéo nhéo má hai cái, chưa đủ, còn nhéo nhéo má cô gái bên dưới 2 cái, rồi thu bàn tay có vết răng sâu hoắm về, lẩm bẩm nói:

“Không phải mơ à, ông vẫn chưa chết !? “

“Ôi nữ hiệp, cứu mạng với !!!!”

Robert như bắt được cọng rơm cuối cùng hoan hỉ nói với cô gái với mái tóc nhuộm màu hạt dẻ đứng chắn trước mặt hắn, xung quanh, từng trụ băng bị một lực lượng kỳ dị ép sát xuống mặt đất, không thể dựng lên được chút nào. Cô gái thu tay lại, cây băng trụ lớn nhất hướng về phía hắn bắt đầu phát ra từng tiếng nứt vỡ thê thảm và tan rã thành từng mảnh băng nhỏ lấp lánh như kim cương.

Cô gái xoay người lại khiến cho Robert cảm thấy choáng váng mà hít một hơi thật sâu.

“Mẹ của con ơi, cuối cùng cũng đến rồi !!” Kị sĩ thiếu chút nữa không kìm được xúc động mà quỳ xuống ôm chân cô gái này để khóc lóc kể khổ. Bao nhiêu công sức chiến đấu, hắn cảm thấy mình sắp được huân chương danh dự rồi cũng nên.

Trước mặt Robert lúc này, Ren với đôi chân mày như đuôi phượng khẽ nhíu lại, nhìn qua vai Robert cô thấy rõ tình trạng yếu ớt của Tường. Khuôn mặt tinh xảo tràn ngập vẻ lo lắng, đôi mắt như hai viên pha lê lúc này tràn ngập lửa giân, hàm răng trắng như ngọc dưới đôi môi đầy đặn hấp dẫn nghiến chặt lại.

Bỏ mặc Robert với khuôn mặt tràn đầy cảm xúc đang ưỡn ngực tự hào chờ tuyên dương cảm kích, Ren như không hề thấy lớp bảo vệ bằng đấu khí, một bước xuyên qua, lấy từ trong người ra một viên nhỏ hình tròn, một tay ngưng tụ quả cầu ánh sáng trắng chói mắt, ấn vào người Tường.

Nhìn qua cô gái đang run lẩy bẩy bên cạnh, ánh mắt cô có hơi sáng lên một chút với vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm, ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ra trong người một chiếc đai lưng màu trắng.

“Bạch hổ, ngươi bảo vệ cô gái này một chút !” Ren nhắm mắt, dùng ý niệm kêu gọi.

Chiếc thắt lưng này cũng là một trong bốn bảo vật đứng đầu của trường sinh đảo, Stellar vì không an tâm để Ren đi một mình, dù có Huyền vũ thủ tuy già dặn kinh nghiệm nhưng thứ này chưa bao giờ cãi lại chủ nhân mà còn thường theo cô bé này làm loạn. Vậy nên bạch hổ vĩ tiên ẩn dưới hình dạng chiếc thắt lưng này được nhồi nhét mang theo để đề phòng bất trắc.



Chiếc thắt lưng rời khỏi tay Ren tự động bay đến vừa vặn đeo vào eo Linh, từ đó một luồng ánh sáng trắng như có như không bao bọc quanh cơ thể cô gái. Toàn bộ hơi lạnh biến mấy, Linh cảm thấy thể trạng của mình trở lên tốt hơn bao giờ hết. Nên dù thấy vô cùng kỳ lạ, cô vẫn chân thành nói:

“Cám ơn.”

Dù cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Ren, nhưng cô không biết lúc này nên nói gì cho phải.

Tưởng tượng nếu bạn là một người bình thường, đột nhiên có ngày mở mắt ra thấy tổng thống Mỹ mỉm cười móm mém tặng mình một món quà, chắc cũng phải ngớ ra 5 phút não bộ mới có thể tiếp nhận sự việc.

Những con người ở những thế giới khác nhau tưởng chừng không hề có giao điểm nào giờ đều tụ tập ở một chỗ.

Ren cũng không định để Linh nói gì, cô chỉ chăm chú nhìn thật kỹ thiếu niên tóc trắng đang mê man trong lòng cô gái.

Nhìn các vết thương của hắn bắt đầu ngừng chảy máu, khuôn mặt đang khôi phục huyết sắc trở lại, cô mới thở ra một hơi giảm bớt lo lắng. Quay đầu nhìn kị sĩ với đôi mắt phẫn nộ làm hắn có cảm giác như mình đột nhiên trở lại thành thằng nhỏ yếu ớt năm nào bị ném vào rừng đối mặt với con thú dữ đầu tiên trong đời – người cũng khẽ run lên một chút, Ren hỏi với giọng trầm thấp:

“Là ai làm !?”

Robert theo bản năng chỉ chỉ ngón tay về phía Frozen đằng xa, hắn cuối cùng cũng hiếu tại sao lúc trước hai tên người chim của Vatican lại sợ hãi cô gái này đến vậy. Mẹ, thà cho hắn đối mặt cùng một con quái thú, hắn vẫn tình nguyện hơn là cùng cô gái này giao đấu luận bàn gì gì đó.

Nhưng khi sự chú ý của Ren bị dời đi, Robert đột nhiên như nghĩ thông cái gì, nhếch mép cười nham hiểm, chỉ sợ phen này Frozen thê thảm rồi.

“Ồ, không được, nghĩ về những điều xấu xa là không hợp với tinh thần kị sĩ, chính trực, chính trực lên nào.” Robert khoái trá nhìn về phía Frozen mặt đang tái mét đằng xa. Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu kiêu hãnh.

...

Khuôn mặt vốn dĩ rất trắng của Frozen lúc này có hơi chuyển sang màu tái.

Trụ Băng.

Không mọc lên được.

Rõ ràng mana chuyển vào trận pháp vẫn có tiêu hao, nhưng dường như những trụ băng vốn dĩ phải mọc lên ngạo nghễ, đâm xuyên người đối thủ đem lại chiến thắng như thường lệ đang bị một sức mạnh kỳ quái ép xuống, làm cho không thể nhô lên khỏi măt đất.

“Sức mạnh quái đản gì đây chứ !?” Frozen cắn môi gấp gáp nghĩ, ánh mắt tập trung từ xa của Ren đem lại cho cô cảm giác uy hiếp mãnh liệt, còn hơn cả việc bị khẩu TIMI ngắm trúng lúc nãy nữa. Giống như bị một con quái thú rình rập sẵn sàng lúc nào cũng có thể vồ lấy bạn đem nhai ngấu nghiến vậy.

Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật đôi tay cầm băng kiếm của cô đang run rẩy.

Không phải là do phấn khích khi gặp được đối thủ ngang hay trên cơ mình, mà chỉ thuần túy là sợ hãi.

Là sợ hãi.

Sợ hãi với cô gái nhìn qua còn trẻ hơn mình, trang phục đơn giản, tay không tấc sắt, thong dong đứng đằng xa kia.

...

Đột nhiên.

Từ trên cao, đột nhiên một bóng người khác nữa hạ xuống. Trên lưng đeo một cái ba lô to đùng nhìn cực kỳ bắt mắt, hắn hơi nhíu nhíu mày với hơi lạnh của cánh đồng băng, vận sức một cái, cả cơ thể được bao bọc trong một lớp ánh sáng màu trắng rồi thản nhiên đứng đó quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Thần tiễn.” Frozen cùng Claude ngạc nhiên thốt lên.

Người mạnh nhất trong năm thiếu niên có khả năng chiến thắng lần thiên tài chiến này. Không ngờ đột ngột xuất hiện ở đây, dưới ánh mắt bỡ ngỡ cùng đề phòng của mọi người, hắn chậm rãi từng bước đi về phía Ren.

Làm kị sĩ mở cờ trong bụng, quân anh đông, tướng anh khủng, trận này thắng chắc rồi. Ôi, giá có cái ghế ngồi xem cảnh Frozen bị hành hạ nhỉ.

Chỉ riêng Thần tiễn cũng đủ làm Frozen đau đầu, dù có địa lợi, nhưng cơ thể bị thương, đấu với hắn cô cũng không nắm chắc bất cứ phần thắng nào, Frozen đã hơi có chút ý định buông bỏ. Nhưng chưa kịp mở lời thì hình ảnh trước mắt lại càng làm cô khiếp sợ.

“Ren tiểu thư, có cần tôi dọn dẹp hết đám này cho cô không !?” Thần tiễn khom mình, có hơi cúi đầu nói với cô gái đang nộ hỏa xung thiên kia. Hắn biết Ren một khi không nói gì tức là đang cực kỳ giận giữ, lúc này mà còn trưng ra cái dáng kiêu ngạo, người đầu tiên nở hoa trên mặt chắc chắn là mình.

Nhưng rơi vào trong mắt những người khác, hành vi này quả thật có tính chấn động lớn.

Hắn khom mình.

Mẹ của ta ơi, biết thế trước khi lên đảo đi kiểm tra thị lực một hồi đã. Claude dụi dụi mắt tràn ngập vẻ không tin nói. Thần tiễn kiêu ngạo có tiếng, ai ai cũng biết, sự kiêu ngạo của hắn có lẽ còn nổi danh hơn cả thực lực vốn cũng vô cùng mạnh mẽ của mình.

Vậy mà hôm nay lại thấy hắn cúi đầu.

“Đó là Thần tiễn đấy hả !?” Trung Thành lần đầu tiên được nhìn thấy nhân vật này, dù đã nghe tiếng khá lâu, nhưng hắn cũng muốn xác minh lại.

“Ờ, nhân tiện, ngươi đánh ta một cái xem có đau không cái.” Claude mặt dại ra nói.

Cạch.

“Okey” Trung Thành lôi khẩu Air gun ra chỉnh chỉnh chốt đạn.

“Không, được rồi, không cần nữa, mẹ kiếp, không phải mơ, thằng đó không ngờ cúi đầu trước một cô gái, đệ nhất thiên tài hóa ra là một thằng dại gái.” Claude xua xua tay, đại não xoay chuyển đưa ra kết luận.

Khiếp sợ và ngạc nhiên còn có Frozen, càng lúc sự việc càng chuyển biến theo chiều hướng không lấy gì làm hay ho với cô ta cho lắm.

“Cô gái kia là ai chứ !?” Ngoại trừ kị sĩ và Thần tiễn, có lẽ đây là câu hỏi chung của tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Nghiệm Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook