Thuật Dạy Thê

Chương 3: chương 2.2.

Trùng Trùng

02/10/2016

Hoa Nguyệt Đào ngồi ở trong phòng, cả ngày tâm tư không yên, trong lòng luôn nhớ về bàn tay kia của Quý Cát Lôi. Bàn tay kia giống như một mồi lửa, động vào chỗ nào là làm chỗ đó nóng vô cùng......

Mà cảm giác kia thật mê người......

Không hiểu sao hồ tiên phu tử chưa dậy bọn họ chuyện này?

Nhưng là......

Vì cái gì mà nàng cảm thấy có chỗ nào đó chưa được hoàn mỹ?

Không biết hôm nay Quý Cát Lôi có giúp nàng mát xa nữa không?

Mới một lần thôi, nhưng mùi vị kia làm nàng khó có thể quên được......

“ Tiểu Nguyệt Nguyệt ──” Quý Cát Lôi gọi to bên tai nàng.

Hoa Nguyệt Đào bị kinh hãi.

“ Làm gì mà kêu lớn tiếng như vậy? Muốn hù chết ta sao!” Hoa Nguyệt Đào ôm ngực, trừng mắt với Quý Cát Lôi.

“ Oan uổng a! Ta đã gọi mấy lần, nhưng ngươi vẫn ngây ngốc , hoàn toàn không nghe gì cả, nhìn dáng vẻ như đang tư xuân vậy.”

Vì lung lạc tâm tư cô nương, Quý Cát Lôi dùng bất cứ thủ đoạn nào .

“ Ngươi biết tư xuân là cái gì sao ?” Kỳ thật nàng không biết cái gì gọi là tư xuân.

Nhưng, nàng nhớ đến hắn đụng chạm hôm qua là thật , nghĩ đến đây, bất giác nàng mặt đỏ tim đập.

“ Ta không biết cái gì gọi là tư xuân, nhưng ta có một loại giấy, cam đoan sau khi ngươi nhìn xong cũng mặt đỏ tim đập giống như tư xuân vậy” Quý Cát Lôi lại trêu đùa Hoa Nguyệt Đào.

“ Thật sự?” Nàng mới không tin trên đời có đồ vật như vậy.

“ Đương nhiên là thật , nhưng ngươi đọc mấy thứ này trước đã .”

“ Đây là cái gì?” Hoa Nguyệt Đào mở sách ra.

“ Một ít sách có thể làm giá trị con người ngươi tăng lên, chỉ cần ngươi dụng tâm nhớ kỹ, ta sẽ đưa cho ngươi xem mấy cái làm mặt đỏ tim đập” Quý Cát Lôi đệ ra bản chế tác của mình.

Hoa Nguyệt Đào từ nhỏ đã đọc qua thi, ngâm nga thi từ với nàng là chuyện nhỏ, nên nàng thoải mái đáp ứng.

“ Nhưng ngươi phải cho ta biết, mấy cái thi từ này dùng để làm gì?”

“ Ngươi chỉ cần chú ý học thuộc, cái khác không cần lo nhiều, nhớ rõ, mỗi ngày học thuộc bốn năm bài thơ, nếu nhớ kỹ, có thưởng.” Học thi từ là nhằm làm tăng tố chất của các cô nương, lấy lòng một ít người học đòi văn vẻ, phong lưu.

Hoa Nguyệt Đào phi thường hưng phấn.” Thưởng cái gì?”

“ Chờ ngươi học xong, tự nhiên biết.”

Do sớm biết trong hồ lô của Quý Cát Lôi bán thuốc gì, mà còn tỏ vẻ bí mật, nhưng Hoa Nguyệt Đào vẫn chiều theo ý hắn, học thuộc hết bốn năm bài thơ.

Tiếp theo Quý Cát Lôi bưng tới rượu và thức ăn.

“ Tiểu Nguyệt Nguyệt thật lợi hại.” Quý Cát Lôi rót cho Hoa Nguyệt Đào một ly rượu.

“ Ngươi cũng đừng quên lời hứa của mình.” Hoa Nguyệt Đào vội vã muốn biết cái gì sẽ làm cho mình mặt hồng tim đập?

“ Không quên, ta làm sao dám quên chứ?” Quý Cát Lôi từ trong lòng lấy ra một tập tranh, để ở trên bàn” Ngươi uống ly rượu trước đã rồi xem.”

Hoa Nguyệt Đào đẩy ly rượu hắn đưa đến bên miệng nàng ra.

“ Ta không uống rượu.”

“ Vậy sao được? Rượu có thể làm cho người ta hứng khởi, nếu không uống sao còn cảm hứng chứ.” Quý Cát Lôi thực kiên trì.” Ngoan ngoãn uống hai chén là được rồi.” Nếu không cho Hoa Nguyệt Đào uống một chút rượu, làm cho nàng vào trạng thái lâng lâng, thì có khi hắn vừa mở tập tranh nàng đã bị hù chết rồi .

Dục vọng mỗi người đều có, nhưng lại có những người sau khi nhìn thấy tranh vẽ, lại mở miệng mắng người khác hạ lưu, dâm uế, cho nên hắn phải cẩn thận làm việc.

“ Được, vậy ta uống hai chén.” Hoa Nguyệt Đào cố uống xong hai ly rượu.” hiện tại ta có thể xem sao?” nàng khẩn cấp.

“ Đợi một lát nữa.” rượu vừa mới nhập hầu, đều còn chưa tới trong bụng đâu! Làm sao có thể để nàng xem được?



“ Ngươi gạt ta!” Hoa Nguyệt Đào hai gò má xuất hiện màu hồng, ánh mắt bắt đầu sương mù.

“ Ta không lừa ngươi, này không phải lấy ra nữa sao?”

Hắn đem tập tranh để ở trước mặt nàng.

“ Đây là sơn thủy hay là hoa cỏ?” thấy trên bề mặt tập tranh viết 『 xuân sắc khôn cùng 』, Hoa Nguyệt Đào nghĩ bên trong là cảnh sắc hoa cỏ tươi đẹp.

Nhưng là nàng mới mở tập tranh ra, liền thấy thân hình lõa lồ của Quý Cát Lôi và nàng trên bức họa.

“ Sao lại là cái này?” Hoa Nguyệt Đào bởi vì uống rượu , thần chí không rõ lắm, đến nỗi không phát hiện có gì không ổn.” Nhìn xem! Ngươi họa ta rất đầy đặn ......”

Mang theo cảm giác say Hoa Nguyệt Đào sờ sờ chính bộ ngực của mình, thử xem có phải chính mình đầy đặn như trong bức họa không.

Nhìn nàng đang cầm hai bầu ngực của mình, Quý Cát Lôi cười không nói.

Mở ra trang thứ hai, họa Quý Cát Lôi đang hôn nàng......

“ Sao ngươi lại đem chuyện chúng ta làm mà vẽ ra như vậy......” nàng hiện tại cuối cùng có một chút thanh tỉnh .

Quý Cát Lôi bỗng dưng đem môi áp lên môi của nàng, ngăn không cho nàng nói tiếp.

Hoa Nguyệt Đào kinh ngạc muốn mở miệng ngăn lại, lại bị hắn thừa cơ đem lưỡi tiến vào trong miệng nàng, làm càn hấp thu nàng trong miệng hương vị ngọt ngào, một tay cũng tiến vào y phục của nàng thăm dò, đầu ngón tay cách cái yếm tìm kiếm nụ hoa của nàng, nhẹ nhàng đùa nghịch, cảm giác nụ hoa dần dần đứng thẳng lên dưới đầu ngón tay.

Hơi thở nam tính của Quý Cát Lôi chui vào trong mũi của nàng, làm cho nàng ngày càng mềm nhũn, nàng vội nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, sợ chính mình không còn lực đứng vững nữa.

Ở Quý Cát Lôi mãnh liệt hạ, nàng cơ hồ không thể thở dốc......

Mắt nàng khẽ chuyển, muốn hít thở một ít không khí, lại bắt gặp hình ảnh ý loạn tình mê của mình phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của Quý Cát Lôi.

Khuôn mặt mê loạn kia là mình sao?

Mặt Hoa Nguyệt Đào đột nhiên trắng bệch , bối rối giãy khỏi vòng ôm của hắn , mới phát hiện vạt áo của mình rộng mở, cái yếm nghiêng lệch, bộ ngực trắng non mềm lộ ra hơn một nửa, một mảnh kiều nộn không bị che đậy hiện ra trước mắt hắn.

“ Tại sao ngươi lại làm vậy?” Hoa Nguyệt Đào không phủ nhận mới vừa rồi bị cuốn vào trong đó, nhưng khi biết hắn đem chuyện riêng tư của hai người vẽ ra, nàng có chút không còn tín nhiệm hắn nữa.

“ Chỉ là muốn thử xem thôi, ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Quý Cát Lôi đã sớm hiểu rõ mọi lý do.

“ Thử cái gì?” Hoa Nguyệt Đào liếm liếm môi, tuy rằng kháng cự, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

Quý Cát Lôi thừa dịp lúc giải thích, lại duỗi tay ôm lấy Hoa Nguyệt Đào.

“ Ngươi nghĩ lại xem, nam nhân có thể không hề cố kỵ nơi nơi tầm hoa vấn liễu, còn gọi với mỹ danh là vì phong hoa tuyết nguyệt; Nữ nhân lại phải đãi ở trong khuê phòng, ngay cả nhìn nam nhân lâu một chút cũng bị mang tiếng dâm đãng. Nam nhân đều ghét bỏ thê tử yêu cô nương yên hoa xinh đẹp , nhưng thê tử chỉ cần trang điểm xinh đẹp , lại nói nữ nhân gia trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi nói, như vậy có công bằng với nữ nhân không? Lời này ngươi có thể tiếp thu không?”

Hắn lấy ngôn từ kích động Hoa Nguyệt Đào.

Hoa Nguyệt Đào cảm thấy lời hắn nói cũng có lý, thật sự hồ tiên phu tử đều dạy các nàng như vậy, nói cái gì nữ nhân phải hiểu tam tòng tứ đức, lấy chồng theo chồng......

Nhưng là, nếu hồ tiên phu tử đều dạy nàng ở lớp học như vậy, nàng có thể làm ngược lại lời đó không ?

“ Không thể nói như vậy được, đó là mệnh của nữ nhân chúng ta.” Hoa Nguyệt Đào vẫn là không đủ phản nghịch.

Nghe nói từ xưa đến nay nữ tử vẫn đều là sống như vậy , nàng làm sao có can đảm thay đổi vận mệnh?

“ Ngươi liền cam chịu như vậy sao ?” Quý Cát Lôi khinh thường khoát tay áo.” Nam nhân trầm mê cô nương yên hoa, cô nương gia ở trong khuê phòng vui đùa cũng không tính quá phận. Lại nói không ai biết được, sao ngươi không thử tư vị nam nhân phong lưu ở bên ngoài xem sao? Làm thử một vài lần cũng không thiệt thòi gì! Tựa như tối hôm qua như vậy......” hắn dùng mọi cách cổ vũ nàng.

Hoa Nguyệt Đào nhớ tới vui sướng tối hôm qua, tâm có chút dao động.

“ Nhưng là......”

“ Không có gì phải nhưng là cả , trước kia cũng đã có người làm rồi, ngươi tuyệt đối không phải là nữ nhân đầu tiên làm loại chuyện này, cũng không phải là nữ nhân cuối cùng, sợ gì mà không vui đùa một chút ?” Quý Cát Lôi nở nụ cười tà nịnh, đôi môi hôn theo cần cổ tuyết trắng của nàng đi xuống, cởi bỏ yếm của nàng ra, đôi môi tùy ý đùa nghịch trên nụ hoa của nàng.

Trên nụ hoa của nàng, hôn ra mút vào nhẹ nhàng, đầu lưỡi linh hoạt liên tục đùa nghịch.

Hoa Nguyệt Đào muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng thanh âm ra khỏi cổ họng, lại chuyển thành kiều nhuyễn rên rỉ, dưới sự chăm sóc tận tình của Quý Cát Lôi, người nàng như muốn nhũn ra.

Quý Cát Lôi cố nén dục vọng của chính mình, vì muốn cho nàng cảm giác được vị ngọt của tình dục, hắn không ngừng lặp lại hành động khiêu khích của mình, để cho nàng từ từ bỏ đi e dè của lễ giáo.



Hắn khơi mào kích tình làm cho nàng mất đi lý trí, trong cơ thể vô cùng lo lắng cùng cảm giác trống rỗng làm cho nàng muốn càng nhiều.

Quý Cát Lôi thấy thời cơ đến nên dừng động tác lại.

Hoa Nguyệt Đào đột nhiên cảm thấy hư không, tay không tự giác ôm lấy hắn, người hướng vào trong lòng hắn.

“ Ngươi nói không có quan hệ......” Hoa Nguyệt Đào say rượu, mong muốn lấp đầy hư không khó chịu trong lòng mình.

“ Hôm nay, dừng ở đây thôi, ngươi học tốt mấy bài kia đi, mai ta lại tiếp tục.” Quý Cát Lôi trấn an nàng.

“ Tại sao lại phải học mấy cái kia?” Hoa Nguyệt Đào nương cảm giác say càn quấy.

“ Ngoan ngoãn học, sẽ có lúc dùng.”

Quý Cát Lôi luôn dùng thủ đoạn như vậy, làm cho mỗi vị cô nương ở Hoa Đào Hương từng bước rơi vào.

Hoa Nguyệt Đào quả nhiên rơi vào bẫy của Quý Cát Lôi.

Trước hắn làm cho nàng hưởng một chút ngon ngọt, sau đó tái diễn khẩu vị đó, làm cho lòng của nàng không yên, lúc nào cũng muốn nếm lại hương vị ngọt ngào kia.

Nàng ăn cơm trưa xong, vội vàng tìm Quý Cát Lôi trả bài, yêu cầu hắn thực hiện tiếp chuyện hôm qua đã hứa .

Quý Cát Lôi thầm nghĩ, nếu là làm cho Hoa Nguyệt Đào một lần thường tẫn ngon ngọt, chỉ sợ sau này nàng không biết cách hầu hạ khách nhân, ngược lại khách nhân phải đi hầu hạ nàng, đến lúc đó người không hay ho sẽ là hắn.

Vì thế hắn ngồi trên giường, để Hoa Nguyệt Đào ngồi trong lòng, xuất ra tập tranh đông cung tự chế, chỉ dạy cho nàng từng bức một.

Kỳ thật mấy ngày nay thừa dịp lúc Hoa Nguyệt Đào ngâm nga thi từ , hắn cũng không nhàn rỗi, hắn dựa vào thiên phú hội họa của mình, tập trung vẽ tranh, vẽ một bức lại một bức nam nữ giao hoan đồ, sao chép lại cảnh của đông cung đồ, trở thành tác phẩm của mình.

Quý Cát Lôi yêu cầu Hoa Nguyệt Đào sau khi xem từng bức tranh một thì nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh hai người họ đang làm tư thế đó.

Tuy rằng chỉ là họa, Quý Cát Lôi sở họa đều là hắn cùng Hoa Nguyệt Đào nửa người trên âu yếm bộ dáng, nhưng là đối Hoa Nguyệt Đào mà nói đã muốn là thực đẹp mắt .

Hôm nay xem bức họa này, trên họa là Quý Cát Lôi ôm Hoa Nguyệt Đào từ đằng sau, hai bàn tay to nắm hai nhũ hoa, đôi môi đang hôn liếm vành tai của nàng.

Bức họa thứ hai, vẽ Hoa Nguyệt Đào giống như đang khát đầu ngửa ra, hai mắt nhắm nghiền, môi anh đào hé mở, tìm kiếm Quý Cát Lôi mang theo ma lực đầu lưỡi.

Xem xong hai bức tranh này, Quý Cát Lôi đã khẩn trương muốn cho nàng nếm thử lạc thú trong đó.

Hắn luồn hai tay vào vạt áo nàng, cách cái yếm vuốt ve nụ hoa của nàng, đôi môi hôn liếm trên cần cổ tuyết trắng, mới trong chốc lát quang cảnh, Hoa Nguyệt Đào liền chịu không nổi gãi không đúng chỗ ngứa khó nhịn, chủ động cởi bỏ vạt áo, nhẹ nhàng cởi bỏ yếm, để cho tay của hắn xoa nắn ngực nàng.

Vì cái gì Quý Cát Lôi không trực tiếp cởi bỏ quần áo của Hoa Nguyệt Đào, là vì hắn muốn tự nàng cởi bỏ ?

Ở phương diện này hắn bỏ ra không ít công sức , biết được nữ nhân tuy rằng nóng vội, nhưng khuê nữ rụt rè luôn phải giữ lại, đây là đạo lý đầu tiên phải hiểu rõ.

Hoa Nguyệt Đào cảm thấy trong cơ thể có một cỗ cảm giác ngứa ngứa, buồn buồn, khó chịu, vừa muốn cởi bỏ ra lại muốn được nhiều hơn nữa.

Nàng không tự giác ngửa đầu ra sau, tìm kiếm đầu lưỡi của Quý Cát Lôi, muốn được nhiều hơn nữa.

“ Quý Cát Lôi...... Ta cảm thấy rất khó chịu......” Hoa Nguyệt Đào thô thở phì phò, trong giọng nói tịnh là thầm oán.

“ Đương nhiên không phải!” Quý Cát Lôi không thể lại tiếp tục , tuy là hắn muốn nàng hiểu chuyện tình dục, nhưng cũng không nghi ngờ gì là đang tra tấn chính mình.

Hắn giúp Hoa Nguyệt Đào mặc xiêm y.

“ Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi nam nhân như thế nào cùng nữ nhân 『 ân ái 』, hiện tại mặc xiêm y, tiếp tục học thơ.”

“ Còn muốn học thơ sao? Ta muốn ngươi dạy xong cho ta vào hôm nay luôn !” Hoa Nguyệt Đào giống như đứa bé giận dỗi, bĩu môi.

Hắn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra của nàng, nhịn không được nhẹ nhàng dụ dỗ.

“ Hôm nay ta đã thưởng cho ngươi một ít, chẳng lẽ ngươi không muốn ngày mai lại thưởng sao ?” Hắn khơi dậy tò mò của nàng, biết nàng đang gấp rút muốn hiểu rõ.

“ Vậy thôi! Chỉ cần ngươi đừng làm cho ta thất vọng.” nàng thực tự nhiên tựa vào ngực hắn làm nũng, nhìn giống như một tiểu thê tử đang phụng phịu.

“ Ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi! Ta thề!” Quý Cát Lôi giơ tay lên.

Hoa Nguyệt Đào vội vàng hạ tay hắn xuống.

“ Ai muốn ngươi thề? Chỉ cần ngươi không gạt ta là được .”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuật Dạy Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook