Thuần Phục Tướng Công

Chương 7: Chương 3.2

Điểm Tâm

13/04/2017

Mấy ngày kế tiếp, Vũ Y như người mất hồn , cả ngày thơ thẩn.

Nàng cứ sững sờ, hai mắt mê man, không biết đang nhìn chỗ nào, môi hồng nhuận ngẫu nhiên lại ngây ngô cười. Liền ngay cả khi xem trướng sách, nàng cũng có thể đột nhiên sợ run, cầm bút nửa ngày trên tay , mực nhỏ từng giọt xuống sổ sách mà nàng không hề hay biết.

“A, cẩn thận!” Từ Hương nhanh tay cướp cuốn sổ, miễn cho Vũ Y sẽ có hành động vẽ một đóa hoa lên đó.

“Làm sao vậy?” Vũ Y phục hồi tinh thần, chớp mắt mấy cái liền phát hiện toàn bộ nữ nhân trong phòng đều nhìn nàng.

“Muốn ngươi nhìn lượng tơ lụa thu vào quý này, tâm hồn ngươi lại bơi tới đâu rồi?” Chức di hạ chén trà, nhìn nàng một cái.

“Không, không có.” Nàng hàm hồ đáp, cầm lấy một bản sổ khác tiếp tục xem, bộ dáng kia rất giống tiểu oa nhi làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Không xong, một mình còn có thể lơ đễnh,còn lúc này các a di đều ở đây, nàng nếu không chuyên chú, khẳng định sẽ bị nhìn ra manh mối.

Nghĩ vậy nàng thu lại tâm tình, theo bản năng sờ sờ cái gáy, xoa quanh vết cắn màu hồng(S:TA chém >.<), không muốn cho những người khác phát hiện bí mật nhỏ của nàng. Xác định dấu vết trên làn da tuyết ấy không bị nhìn thấy, nàng đem tâm sự trong đầu quăng sang một bên, một lần nữa cầm bút nhanh chóng giải quyết công việc.

Cửa Hồ thúy sa bị mở ra, Xuân Bộ cùng Thu Ý bưng trà đi vào.

“Tiểu thư, vì sao không ở trong đại sảnh xem sổ sách, muốn đổi đến trong phòng?” Xuân Bộ nhịn không được đặt câu hỏi. Tiểu thư tuy rằng rộng mở thoải mái, nhưng một đống người tụ tập kẻ đến người đi thế này…, hay là còn chưa chen chúc đủ đây.

Vũ Y không hé răng, Hỉ di liền mở miệng trước.

“Còn không phải là vì nam nhân kia.” Nàng lạnh lùng nói, nâng chung trà lên hớp một ngụm, lật trang sách trên tay.

Thu Ý khó hiểu, quay đầu quét một lượt đội quân tóc dài.

“Này nam nhân thì có liên can gì tới sổ sách của tiểu thư?” Không lẽ Hắc Sam quân cũng muốn thẩm hạch ?

“Vì đại sự lớn trước mắt, đừng để cho bọn họ biết chuyện trong thành đều là nữ nhân tác chủ(giải quyết). Nhất là Sở Cuồng.” Vũ Y thản nhiên nói, gấp lại một cuốn, cầm lên cuốn khác xem xét.

“Hắn sớm hay muộn cũng biết chuyện trong thành đều là ngươi xử lý.” Chức di hừ thanh nói, cầm quyển sổ đã được kiểm tra.

Vũ Y lộ ra mỉm cười, lấy tay chống cằm. “Nhưng hắn sẽ nghĩ đến người tác chủ là hắn.”

Các nữ nhân đều nhíu mày, phát ra thanh âm lẩm bẩm không đồng ý. Thu Ý còn muốn không rõ ràng lắm trạng huống, tiếp tục truy vấn.

“Đại ‘Sự’ để định? Chuyện gì?”

“Hôn sự của ta.”

Tiếng hừ lạnh càng vang dội.



“Tiểu thư, ngươi thật sự phải gả cho tên nam nhân kia sao?” Xuân Bộ kiềm chế không được, trừng to mắt nâng cao giọng.

“Sở tướng quân có tên có họ.” Vũ Y nghiêng đầu, liếc nha hoàn một cái.

Thu Ý lại thêm một cước. “Nhưng là, tiểu thư, ngươi không hề lo lắng nhìn xem sao? Người đó thật thô lỗ, căn bản là một người lỗ mãng, tiểu thư theo hắn, chẳng phải là lãng phí ư?”

“Hắn thậm chí không mặc quần áo.” Xuân Bộ lên án.

“Không mặc quần áo?!” Nữ nhân trong phòng vang lên tiếng sợ hãi.

“Đúng, thoát trống trơn, cơ bắp hắn vừa ngăm đen vừa rắn chắc.” Thu Ý xoay người đối mặt toàn bộ nhóm a di cổ đang kéo dài, kể lại tỉ mỉ.

Nữ nhân lại là một trận ồ lên.

“Hắn cởi sạch trước mặt tiểu thư nhà chúng ta.”

“Mỗi lần đều như vậy?” Chức di hỏi, lấy tay ôm ngực, một bộ khó hô hấp.

“Ách, ta chỉ nhìn trong chốc lát đã bị đuổi ra ngoài .” Thu Ý bổ sung.

Tất cả ánh mắt quay lại Vũ Y, chờ nghe một lời giải thích.

Bất quá nàng cự tuyệt trả lời, trừng mắt nhìn hai nha hoàn. “Các ngươi thật đúng là lắm chuyện.”

“Tiểu thư, chúng ta đây là quan tâm a!” Xuân Bộ vội hỏi.

Hừ, tưởng tiểu thư nhà nàng như hoa như ngọc, bao nhiêu danh môn công tử muốn âu yếm còn chưa qua hết cửa đâu! Làm sao lại đến phiên tên mọi rợ kia.

“Đúng vậy, so với mãng hán kia, Nam Lăng vương còn là hoàng thân quốc thích, biết thư đạt lễ, tuấn tú phong nhã. Ít nhất, khi hắn ăn cơm còn biết sử dụng đũa.” Nàng lải nhải lẩm bẩm, trong lòng so sánh,sớm đã nghiêng về phía Nam Lăng vương. Mấy năm qua, Nam Lăng vương đưa tới vàng bạc châu báu, đồ đạc quý giá không nơi nào có, cứ cách vài tháng, nếu dò thăm dò vẫn chỉ là con số 0, hắn liền tự mình đến Cán Sa Thành.

Vũ Y không buồn không hỏa, môi đỏ mọng chứa đựng ý cười.

“Sở Cuồng cùng Nam Lăng vương bất đồng.” Nàng thản nhiên nói.

“Đương nhiên bất đồng, hắn dựa vào cái gì mà so sánh với Nam Lăng vương? Kém một trời một vực nha!” Xuân Bộ không phục kêu.

Đúng vậy, luận thân phận, luận tài phú, Sở Cuồng đều kém Nam Lăng vương. Hắn là thực đáng giận, mãnh liệt bá đạo, lại còn vô lễ đến cực điểm, nói ra rất chán nản, nhưng là –

Vũ Y khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa xuất hiện cười ngây ngô.



“Thân thế Sở tướng quân cũng không kém, mẫu thân xuất thân trong danh môn, phụ thân làm quan văn trong triều, bất quá cũng từng tiêu diệt đạo phỉ, lập nhiều công lớn.” Hương di nói giúp Sở Cuồng, trong phòng chỉ có mình nàng đứng bên Vũ Y.

“Nhưng ta nghe nói, hắn là con nuôi.” Xuân Bộ nói.

“Có phải hay không con nuôi, có quan hệ gì? Danh hiệu tướng quân là tự hắn gây dựng thành.” Hương di trừng mắt nhìn Xuân Bộ, nắm quyền, thưởng cho tiểu nha hoàn một cái.

Xuân Bộ trúng một quyền, ủy khuất bĩu môi không dám hé răng.

Tuyết di đi tới, cầm lược gỗ, cẩn thận chải mái tóc dài của Vũ Y.

“Vũ Y, dẫn sói vào nhà, dẫn binh vào thành, đều là ngu dốt nhất.” Nàng lời nói thấm thía.

Vũ Y không có trả lời, loan loan mi túc khởi. Nàng cũng biết tính nghiêm trọng của sự tình, dẫn binh vào thành, có an toàn hay không, tuy rằng ngoài miệng nói chắc chắn, trong lòng nàng kỳ thật còn có chút không yên.

Nếu nàng nhìn sai người đâu? Nếu Sở Cuồng không phải người như nàng nghĩ? Đem an toàn của mọi người đổ trên thân một đám nam nhân xa lạ, nàng có phải hay không quá mức mạo hiểm rồi?

Nhưng là, nàng tận mắt nhìn thấy hắn biểu hiện chính trực cùng bất phàm. Huống chi, hắn hôn –

A, không được, nàng nên bình tĩnh chút, không nên nhớ đến cái hôn kia!

Vũ Y lại duỗi tay sờ sờ cần cổ, phấn giáp hiện lên thản nhiên đỏ bừng.

Hỉ di cầm dược thư, ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi mau chóng đem nam nhân này đuổi ra khỏi thành đi, bọn họ trời còn chưa sáng đã đi thao luyện, thanh âm vang dội làm cho người ta ngủ không được.” Nàng thích thanh tĩnh, sáng sớm bị đánh thức làm cho tâm tình nàng càng kém.

“Ta sẽ bảo bọn họ đến nơi khác thao luyện.” Vũ Y đơn giản đáp. Mấy ngày qua, không ít người dân đều đến kháng nghị, nàng đang định cùng Sở Cuồng đàm phán chuyện này.

“Ý tứ là, ngươi không tính đuổi bọn họ đi?” Hỉ di truy vấn.

Vũ Y ngẩng đầu, nhìn quanh mọi người trong phòng, mỗi người trên mặt đều viết hai chữ phản đối, chỉ có Hương di cổ vũ im lặng gật đầu.

“Các ngươi không phải lo lắng ta gả không được sao? Nay tân lang đến đây, các ngươi vì sao lại hô to phản đối?” Nàng thở dài một hơi, thuận tay phê xong quyển sổ cuối cùng.

Hỉ di đứng dậy, dược thư trong tay bởi vì nắm chặt mà nhăn thành một đoàn. Nàng nhìn Vũ Y, trên mặt hiện lên biểu tình phức tạp, có đau lòng, có lo lắng, còn có phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.“Gả sai người, so với không thành thân càng tệ hơn.” Nàng bỏ xuống những lời này rồi xoay người bước đi, dùng sức đóng sầm cửa.

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

“Nàng chính là lo lắng cho ngươi.” Tuyết di thản nhiên nói, buông cây lược gỗ.

Vũ Y cười khổ.” Ta biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Phục Tướng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook