Thưa Thầy… Em Yêu Anh!

Chương 21

Ngọc Hân

07/04/2014

Sau câu nói, tôi “bị” lãnh trọn nguyên cú ký đầu của anh. Tuy anh ký đầu tôi không đau miếng nào( anh làm theo kiểu “giơ cao đánh khẽ ấy mà”), tôi vẫn cố tình tru tréo lên: “Đau quá à! Sao lúc nào thầy cũng khoái ký đầu em thế?”. Sinh giắt mắt kiếng vào túi áo nhún vai cau mày: “Em đang làm chuyện quá đáng đấy. Tôi ký nhẹ hều mà em la bài hãi lên là sao?”, tôi cười đưa tay lên bụm miệng cười hì hì: “Phải la lên để tố cáo thầy chứ.”

Sinh nhìn tôi nhếch mép thở hắt ra: “Hay nhỉ. Em làm như em hiền lắm vậy đó. Không có lửa thì sao có khói.”. Rồi anh đưa tay lấy chiếc cặp trên bàn giáo viên xuống đi ra phía cửa nơi tôi đang đứng. Đi ngang anh bảo tôi: “Em đứng gần hơn. Tắt quạt, tắt đèn dùm tôi đi.”. Tôi bèn với tay lên cầu dao điện để tắt thì một con nhện lớn ở đâu bò xuống gần chỗ tôi, tôi hét lên một tiếng hãi hùng: “ Á…a…a!! Con nhện..!!” rồi quay qua ôm chầm lấy Sinh.

Anh bất ngờ lúng túng một lúc rồi anh nhẹ nhàng lấy cuốn tập trong cặp dịch con nhện ra xa rồi gỡ từ tốn gỡ tay tôi ra: “Nó đi rồi. Buông ra được chưa?”. Tôi đỏ mặt bẽn lẽn buông anh ra ngượng nghịu. Mắc cỡ chết mất!…. Con nhện đáng ghét!!! Nó làm tôi sợ hết hồn. Sau khi hoàn hồn lại tôi nhớ lại ban nãy khuôn ngực của anh thật tuyệt. Một khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc, tôi áp má vào mà nghe ấm nóng. Tôi lại nghe cả tiếng đập của trái tim anh nữa. Tôi không biết phải diễn tả như thế nào về nhịp đập đó… chỉ cảm thấy nó rất dễ thương… Hơ! Tim tôi tự dưng lại nhảy lambada rồi…Tôi ngẩng lên nhìn anh cười cười lỏn lẻn: “Xin lỗi thầy ạ. Tại con nhện..”. Sinh có vẻ cũng hơi mắc cỡ, anh ngó chỗ khác hừ mũi: “Có vậy mà cũng sợ.”

Tôi bèn đánh trống lảng gỡ rối cho cả hai: “Em cũng là con gái mà. Nhân tiện đây. Để cảm ơn vì cái vé, thầy đi uống nước với em không?”. Nói xong, tôi cầm tay lôi tuột anh xuống căn tin….

Ngồi trong căng tin, tôi vừa uống vừa mê mẩn xuýt xoa cái vé: “Chao ôi! Mơ hoài nay mới được đi coi phim này. Phim “Interview with vampire” muôn năm”. Anh nhăn mặt nhíu mày: “Ba cái phim ma này thì có gì hay? Chẳng có nội dung gì cả lại còn xu hướng đồng tính nữa. Chán phèo”. Tôi cầm ống hút hút ly bơ của mình rồi bảo anh: “Em đã xem một đoạn trailer trên truyền hình cáp nhà cậu em rồi. Em thấy phim có vẻ rất hay… Với lại có Tom Cruise và Brad Pitt nữa, hai ngôi sao thượng thặng của Hollywood đấy. Vé cho hai người nè, không biết rủ ai đây.”

“Em thích Tom Cruise và Brad Pitt à? Đã xem phìm nào của tụi nó đóng chưa mà khen dữ vậy?”- anh cầm tách cà phê vừa thổi vừa hỏi, tôi đưa tay lên má nghiêng nghiêng mắt long lanh: “Chưa ạ. Nhưng mà dòm thấy hai anh ấy đẹp trai quá nên không thể bỏ qua.”



Sinh nhướn một bên lông mày lên nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn, xong anh đặt tách cà phê xuống cái cộp: “Lẽ sống của em là bấy nhiêu đó thôi sao? Em chỉ biết nhìn bên ngoài của sự vật thôi à? Em làm ơn sâu sắc hơn chút đi. Bàn chuyện phim ảnh với em thà nói với đầu gối sướng hơn…”. Tôi nhìn anh nghiêng đầu nguýt anh cái dài: “Chưa chắc là em chỉ nhìn bề ngoài đâu nhé. Thầy chưa biết rõ em mà sao thầy phán thế?”

Tôi đưa tay lên miệng thở dài: “Chán quá à, không biết có ai đi với em không? Hầu hết bạn gái em đều sợ ma hết sao rủ đây. Nghĩ xem rủ ai đây nhỉ?”. Sinh không nói gì, anh rút ra cái điện thoại di động và bấm bấm rồi lẩm nhẩm: “Hình như chủ nhật mình rảnh đây.”

Còn tôi đã nghe thấy câu anh lẩm nhẩm, một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong đầu. Đúng như tôi dự đoán, anh vừa cho đường vào cà phê rồi lại khẽ liếc tôi chờ đợi, tôi vẫn tỉnh bơ. Anh hết chờ đợi, nhấp cà phê lại đưa mấy ngón tay đập khe khẽ lên bàn, rồi tôi nghe anh nói nho nhỏ: “Xem nào chủ nhật như mình rảnh.”. Lần thứ hai tôi cũng vẫn tỉnh bơ, nghe anh lại thì thào lần thứ ba: “Phù…chán quá. Chủ nhật rảnh chẳng biết làm gì.”

Tôi hút hết ly bơ của mình và lấy cái vé ra thốt lên: “À…Nghĩ ra rồi….”, lập tức tôi thấy nét mặt có vẻ anh phấn khởi, tôi tiếp: “ Mừng quá… em sẽ rủ Trâm bạn em đi coi phim này. Suýt nữa thì em quên mất nó.”. Nét mặt Sinh liền trở nên bí xị và có vẻ quạu quọ, anh cầm tách cà phê lên uống một mạch rồi bảo tôi: “Xong rồi, đi về.”

Anh đứng lên trả luôn cả phần của tôi. Tôi chặn tay anh lại: “Thầy làm gì vậy? Nay em mời thầy mà.”, anh giật phắt tay ra khỏi tay tôi: “Dẹp đi! Con nít lấy đâu ra tiền mà mời…”. Tôi thấy anh giận dỗi mà phát mắc cười, lúc giận Sinh cũng dễ thương thật đấy. Mà tôi coi bộ chiêu này hữu hiệu đấy, Sinh bị tôi “tạt” liên tiếp “hai gáo nước lạnh” bảo sao không giận… Thôi thì “lơ” ổng lần này , hôm sau lại lăn quăn tiếp coi sao. Tôi đi song song anh, cầm tay Sinh lắc: “Thầy…”, anh quay qua: “ Hở…?”, tôi mỉm cười chớp mắt: “ Cám ơn thầy nha. Thầy không cho em cái vé chắc là em không đi xem được phim này rồi. Bởi vì “con nít lấy đâu ra tiền” mà mua vé mắc thế này mà đi xem ạ? Để em đi xem phim về rồi nhất định em sẽ làm cho thầy món quà để cám ơn nha. Thưa thầy em về.”. Rồi tôi tung tăng đi ra chỗ để xe, dắt xe vừa đi vừa hát rất đáng yêu. Sinh giận tím ruột nên trút giận đỡ lên tên giữ xe, anh gắt giọng khi thấy gã khen tôi hôm nay dễ thương quá: “ Tính tiền lẹ lên. Đứng đó mà nhiều chuyện. Trễ rồi”, làm gã líu ríu: “ Vâng, thầy đợi chút nhé. Em tính tiền liền đây.”….Tôi đi trước anh mà bụm miệng cười rúc rích. Tình tiền xong, anh rồ xe mất hút không thèm ngoái lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thưa Thầy… Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook