Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 83: Sơn ca

Tiêu Tương Bích Ảnh

06/10/2016

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Tháng mười là tân niên của Miêu tộc. Người Miêu đến nơi đây sớm nhất là Hầu gia, bởi vậy Miêu trống do nhiều thế hệ Hầu gia bảo tồn. Ngày đầu năm, trời còn chưa sáng, mấy nam đinh Hầu gia đi lên lầu canh lấy Miêu trống ra, đặt ở trên sân phơi lúa. Gõ Miêu trống một tiếng, tân niên đến!

Trang phục của tất cả mọi người đều lộng lẫy, đây là La Y lần đầu tiên nhìn thấy buổi lễ long trọng của Miêu tộc. Khác với Miêu tộc đã từng xem trên TV, bọn họ không mang theo mũ bạc dạng sừng trâu nặng nề. Mà là trên đầu quấn mảnh vải, mặt trên có trang trí màu đỏ và trang sức bạc. Mang theo thứ như tạp dề, cũng cài đầy trang sức bạc. Bọn họ không mặc váy, trực tiếp mặc quần tự làm. Cho thấy một loại hoa lệ khác.

Dung Nghi không tham ô, làm người tương đối thành thật. Nhưng quan viên ở cổ đại là tồn tại tiểu dân chúng không dám trêu chọc. Ngược lại hình thành một loại trường hợp quỷ dị ân uy cùng thi hành. Hơn nữa nơi này Dương gia thế lực lớn nhất, gia chủ Dương gia tương đối biết xử lý, không có chuyện gì khiến Dung Nghi phiền lòng. Huyện lệnh đánh pháo đầu tiên, đánh coi như đơn giản đấy. Nếu gặp phải loại du côn lưu manh, thế lực các đại gia tộc cân đối, tài nguyên lại thiếu thốn, lấy trình độ hai người họ, khả năng trực tiếp bị vùi dập giữa chợ có 99%. Thật sự là ông trời phù hộ, ôi lệ rơi đầy mặt.

Lễ mừng năm mới, ở sân phơi lúa nhảy múa hát xong bài chính là lúc ăn cơm. Dung Nghi bị dân chúng nhiệt tình chuốc thất điên bát đảo, La Y có bánh bao, xem như tránh được một kiếp. Vừa vặn lấy bánh lúa móng rồng mang từ nhà đi ra chia sẻ: "Đây là dùng lúa móng rồng và bí đỏ làm, nếu có bột gạo nếp thì ngon hơn, nhưng không tìm được. Mọi người nếm thử đi."

Mọi người không khách khí cầm lên cắn, La Y vốn làm khéo léo, mới một lúc đã ăn hết. Lý thẩm cười nói: "Giống như bánh dày bí đỏ, chỉ là mùi bất thường. Ngon hơn chúng ta làm trực tiếp, chỉ là mất nhiều công hơn, nhìn xem trên đây nhiều kiểu. Nếu là ta trực tiếp làm từng nắm rồi."

La Y cười nói: "Nghe nói lâu năm càng thơm. Cứ phơi khô lúa móng rồng, có thể để được mười năm đấy."

"Thật sự!?" Trên mặt mọi người hiện lên kinh hỉ, bảo tồn lương thực đó là một vấn đề lớn!

La Y tiếp lời: "Thật sự! Sẽ không bị hỏng, cha ta khi ở Tân Hóa làm Huyện lệnh ngẫu nhiên có được. Nhưng phải nhớ phòng chuột."

Lúa móng rồng sản lượng cao, làm La Y có uy tín. Nàng vừa nói như vậy, mọi người đều tin tưởng. Chuyện tốt như vậy, khiến mọi người cuồng hoan cảm xúc đạt đến cao triều.

Âm nhạc Miêu tộc vốn khoan khoái, Trùng bị mẹ nuôi thành béo lùn chắc nịch. Thấy người khiêu vũ cũng đi theo xoay mông, La Y thấy bình thường, chư vị trong bữa tiệc lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Vốn là tâm tình tốt, lại nhìn thấy chuyện thú vị, quả thực cười ngả nghiêng.

Cười một trận, Dương thẩm nói: "Tháng trước còn gặp không thấy mập như vậy, sao bỗng nhiên như nặng thêm mấy cân?"

La Y lắc đầu: "Ta cũng không biết, mấy ngày trước đây dùng mỡ heo trộn lẫn bột lúa móng rồng đút cho nó, tuy rằng là đồ tốt, nhưng chưa chắc có hiệu quả như vậy. Không chừng nó chính là trời sinh bụ bẫm."

Nói vậy mọi người lại cười rộ lên. Lưu thẩm nói tiếp lời: "Mỡ heo trộn lẫn lúa móng rồng rất thơm, chỉ là hơi tốn mỡ. Vẫn nên dùng bí đỏ hoặc là khoai lang hay hơn."

Đề tài bị chuyển hướng, Nhị thẩm Lý gia lại nói: "Khoai lang thơm ngọt, chỉ là ăn nhiều bị ngán, còn thì không bằng ăn cơm."

La Y nói: "Vốn chỉ là để lấp bao tử thôi, hễ là cao sản đều không ăn ngon. Nghe nói Quyết ba* ở nơi này của các ngươi ăn càng khó chịu."

Một nàng dâu bàng chi Dương gia cau mày nói: "Cái kia không ngon, ở trong dạ dày nửa ngày cũng không tiêu hóa."

La Y quẫn, ừm... Đời sau... là thực phẩm khỏe mạnh đấy, bán rất đắt! Quả nhiên là giữ ấm tư X dục.

Đề tài chuyển đến hoa màu, lại có người nói: "Bí đỏ ăn cũng được, khi không có nhiều gạo, trộn lẫn ở trong cơm ăn cũng no."

"Bí đỏ coi như không tồi, chỉ là ăn xong suy yếu, không còn sức lực làm việc."

La Y tiếp tục rút, tối hôm qua nhà nàng mới ăn cơm bí đỏ, người một nhà ăn gọi là thơm ngọt. Nhà bọn họ cũng là no ấm tư X dục > . <.



Mọi người nghiêm túc thảo luận vấn đề này rất lâu, đáng tiếc năm mới chỉ có thể nói một vài câu. Về nan đề kỹ thuật ăn cơm, mấy trăm năm về sau ở trong tay Viên đại gia đấy. Đây là mất quyền lực, không biết mở rộng sớm hay mở rộng muộn. Chỉ là đến nơi này, nàng mới khắc sâu cảm thấy Viên Long Bình vĩ đại. Lấy lực lượng đoàn thể, cứu vãn bao nhiêu dân đói thế giới? Công lưu thiên cổ! Nếu ở nơi này cũng có Viên Long Bình, tại địa phương nước mưa đầy đủ này, chỉ cần nỗ lực, hẳn sẽ không đói chết người nhỉ?

Nông lịch tháng Mười đã rất rét lạnh. Các nông dân vội vàng thu gặt sau đó phơi khô ruộng nước, ở bên trong trồng thêm cải củ và cải trắng. Nhưng đa số là nhà mình ăn, bởi vậy vừa đến mùa đông đại bộ phận ruộng đất để không, mọc đầy cỏ nhỏ. La Y cảm thấy thật đáng tiếc. Chỉ là các nông dân ngoại trừ tháng giêng, căn bản không có chân chính ý nghĩa nông nhàn. Mọi người đều đến đỉnh núi chỗ mặt trời chiếu nhiều gieo trồng gấp cây cải dầu. Ngô thu hoạch cũng được, nhưng hiển nhiên không cao bằng lúa móng rồng, hơn nữa dùng nhiều nước hơn lúa móng rồng. Bây giờ trồng cải dầu trong đất kia, đầu xuân khẳng định trồng nhiều lúa móng rồng hơn ngô.

Quả nhiên đến đầu xuân, nông dân khắp nơi đều khai hoang vì lúa móng rồng, chỉ có nhà tương đối phong phú của cải mới trồng ngô. Khoai lang còn chưa tới mùa, chưa thấy bóng dáng.

Dung Nghi nhìn vài ngày, phát hiện không cần hắn xử lý vấn đề gì cả. Liền hưng trí bừng bừng chạy về nhà nói với La Y: "Ta hết bận rộn rồi! Dẫn nàng đi xem cảnh sắc đẹp!"

La Y ưỡn bụng, từ đầu đã lười nhúc nhích: "Không đi, có cái gì tốt mà xem? Lúc này hoa đào chưa nở đâu."

"Đẹp lắm, đi theo ta là được."

La Y bị Dung Nghi phiền hết cách, đành phải đi theo ra ngoài. Tuy Ninh là nơi cao, ruộng đồng thấp hơn tường thành rất nhiều. Dung Nghi dẫn La Y đi đến cạnh thành, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh là ruộng bậc thang. La Y thoáng chốc bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động!

Ở bên trong ruộng bậc thang tràn đầy Tử Vân anh! Xa xa nhìn lại giống như phiến mây tía. Không hề giống như trong tưởng tượng đầu mùa xuân mang theo chút hoang vắng?

Có chút hăng hái chậm rãi đi đến cạnh ruộng, ngồi trên bờ ruộng cẩn thận quan sát. Hoa nhỏ màu tím ở trong gió nhẹ lay động, tràn đầy sinh cơ.

Tình cảnh này, ngay cả Dung Nghi cũng không nhịn được nhớ tới một câu nói: "Bên đường hoa nở, nhưng chậm rãi mà về."

La Y cười to: "Là mạch hạ hoa nở à?"

"Haiz, ngâm thơ chính là ngâm ý cảnh! Nàng quan tâm ta mạch thượng hay là mạch hạ làm chi? Phong cảnh không tệ chứ!"

La Y gật đầu lia lịa: "Không ngờ đấy! Trong ruộng lại có thể mọc ra được hoa dại xinh đẹp như vậy."

Dung Nghi rốt cục bắt được một cơ hội cười lão bà, chống nạnh cười ha ha: "Nàng không biết hả? Đây là trồng đấy! Ở đâu ra hoa dại? Hoa dại sao lại không mọc chỗ khác, lại cứ mọc trong ruộng thế?"

La Y quẫn một chút: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"

"Ha ha, thẹn quá thành giận? Vợ à, nàng cũng có hôm nay?"

La Y đưa chân giẫm, Dung Nghi đau kêu thảm một tiếng hai tay ôm chân vật một chân, gà đứng một chân nhảy: "Vẫn mạnh mẽ như vậy!"

"Thái gia, chú ý hình tượng nha."

Dung Nghi nghiến răng nghiến lợi: "Đợi nàng sinh xong, xem ta trừng trị nàng như thế nào."

La Y cũng chống nạnh: "Nói mau đi, nhử cái gì."

Dung Nghi nói: "Phu nhân, hình tượng nha! ... Haiz haiz! Ta nói, ta nói. Ruộng Tử Vân anh màu mỡ, nàng không phải còn đáng tiếc mùa đông trong đất không trồng gì, để cỏ dại mọc đầy sao? Thì chính là Tử Vân anh. Ngọn mầm bên trên là nguyên liệu tốt cho heo ăn, còn có thể cất giữ được. Phía dưới làm phân bón cho ruộng. Những dân chúng này, một chữ cũng không nhận biết, làm khó người phát hiện được."

La Y bật cười: "Không chừng tổ tiên bọn họ là người đọc sách phát hiện ra đấy."



Dung Nghi nói: "Nói không thắng được nàng, dù sao vẫn là vạn vật đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao!"

"Nếu Lý Thời Trân không biết chữ, sẽ không viết ra được Bản thảo cương mục."

"Tốt tốt, đọc sách tốt, sáng mai ta phải đi mở một học đường, đảm đương tiên sinh."

La Y khinh bỉ: "Tại đây mưu chính à!"

Dung Nghi trợn trắng: "Nói như thế nào cũng vẫn là nàng có lý. Bên kia có lão nông nuôi ong, chúng ta tới lấy chút mật Tử Vân anh về! Đến nơi này, không nói cái khác, ngay cả đường, kẹo cũng không cần. Ở đây bốn mùa đều có mật. Có người nuôi, cũng có người lên núi lấy."

"Lại nói bậy." La Y nói: "Trứng gà có thể bỏ đường chưng, cũng có thể cho mật chưng hay sao? Cẩn thận trúng độc."

"Còn có cách nói này ư? Nhìn thấy ở đâu?"

"Đã quên, chỉ nhớ được có thể trúng độc." Rốt cuộc đã nhìn thấy ở nơi nào? Đời trước hay là đời này? Mịa, thật đúng là quên rồi!

"..."

Hai vợ chồng thật sự chạy tới chỗ lão nông nuôi ong mua mật. Nơi này không có chân chính buôn bán vật phẩm, điển hình kinh tế tự cung tự cấp. Nông dân thấy cũng không phải là thứ đáng tiền, sao sẽ nhận tiền của Huyện thái gia? Dung Nghi và La Y hối hận, sớm biết như vậy nên sai người đến mua. Từ xưa dân sợ gặp quan, nhìn thấy bọn họ còn không biết khẩn trương thế nào đây. Hai vợ chồng làm chuyện xấu bỏ chạy...

Mang theo mật đi trên đường nhỏ ở đồng ruộng, La Y đi cực ổn định, căn bản không cần người đỡ. Nhưng đường nhỏ chỉ có thể đi một người, tức thì hai người một trước một sau chậm rãi đi tới. Cho đến khi đi ra bờ ruộng, bước trên cầu tre. Dung Nghi thấy La Y đạp thanh cố ý đổi váy áo màu xanh mang theo một chút phong vị Miêu tộc. Bỗng nhiên lớn tiếng hát: "Hắc ~~ cách sông trông thấy muội muội áo xanh, người không nói gì nước không tiếng động, đánh nham thạch thử sâu cạn, hát chi sơn ca thử lòng muội."

La Y thoáng chốc máu dồn lên hai gò má, cho dù sống hai đời, vậy cũng không chịu được có người trước mặt mọi người thổ lộ! Thôn dân chung quanh đang làm việc nhà nông nghe thấy Huyện thái gia dùng Miêu ngữ rất không chuẩn hát cho nhũ nhân nghe, có đầu óc thì biết đấy là tình ca, thoáng chốc phát ra thiện ý cười vang. Thậm chí có mấy người hoa chân múa tay vui sướng hô lên: "Thái gia! Hát nữa đi! Hát nữa đi!"

Dung Nghi cười nói: "Ta chỉ biết bài này thôi."

Phía dưới cầu lập tức có một giọng nam hát lên: "Mười tám muội muội của ta, thật lâu không trèo lên cửa nhà muội, nay gặp muội muội giặt quần áo, ca muốn tới giúp muội một chút bề bộn."

Bờ bên kia giọng nữ quát một tiếng, còn chưa hát hồi trở lại, chợt nghe cách đó không xa một giọng to hát lên: "Dòng suối nhỏ dòng nước dài nga ~~ lưu đến chảy tới về Đại Giang a ~~~ nga, ta ở bờ sông nga a hỏi thăm muội a ~~ chín muội muội có mấy cái lang haiz ~~~ nga uống ~~ nga uống ~~". Hát xong còn ngồi xổm xuống vung tay lên, nhấc lên một đạo bọt nước hắt trên người các cô nương ở bờ bên kia.

Các cô nương cũng không yếu thế, cùng hát lên: "Cách sông xem lang xem không chuẩn nha ~~ nghĩ rằng qua sông a sợ nước sâu a ~~ thay đổi cái nham ưng lại không có cánh a ~~ thay đổi cái cá chép lại không có vảy a ~~~ "

Rồi sau đó, tiếng ca cao thấp nối tiếp vang vọng khắp đồng ruộng. Dung Nghi sớm đuổi theo La Y: "Điệu ca có thể lệ khúc, mực khách mạnh đấu phân đề. Thịnh Đường khí phách, chúng ta hiện thời có thể thấy một nửa, cũng không uổng cuộc đời này. Nương tử có nghĩ vậy không?"

La Y ngoái đầu nhìn lại cười: "Ngày xuân yến, lục tửu một ly ca một lần, lại bái riêng Tam nguyện..." Liền ngậm miệng không nói, chỉ nhìn Dung Nghi cười.

Dung Nghi cười khẽ, nhất nguyện lang quân trăm tuổi, nhị nguyện thần thiếp thường gặp, tam nguyện như đôi chim yến trên xà nhà, hàng tháng thường gặp nhau! Ta cũng nguyện cùng nàng đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ, vĩnh không phân li.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (1): quyết ba, rễ sắn làm bánh dày. Một loại lương thực phụ, món chính khi giáp hạt. Ăn nhiều không tốt thân thể thể.

(2): Miêu ngữ "Thanh" phát "Hưng" âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Xuất Thứ Xuất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook