Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 25: nghe đồn

Tiêu Tương Bích Ảnh

06/10/2016

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Nhóm bà tử bảy miệng tám lời bàn luận đến cả đêm, ngay cả nha đầu mỗi phòng đều vì thế ầm ỹ. Dư luận nếu nghiêng về một bên, một trận gió cũng sẽ không có. Sợ nhất loại có tranh luận này, ồn ào tới mặt đỏ tai hồng mà đề tài không dứt. Kẻ không biết về sau lại truyền, thả một ít tin tức như có như không ra, sau đó có người bác bỏ tin đồn, hai tốp lại đấu ngươi chết ta sống, truyền thông lại làm gậy cời lửa một phen, chẳng sợ Phượng tỷ kia đức hạnh thế nào, cũng cứ như vậy phát hỏa phát ra.

Đợi đến khi lão thái thái nghe được lời đồn đãi này thì đã thành lời nào cũng có. Một mặt oán giận Hoa Chương không hiểu chuyện, một mặt lại oán giận La Y không tuân quy củ, chung quanh đi lại. Trong lòng đưa bọn họ mỗi người đánh năm mươi đại bản. La Y chỉ ở nhà hờn dỗi, loại lời đồn này bác bỏ không được biện giải cũng không được, qua năm mới không thể đánh đánh giết giết, đúng là không có biện pháp nào! Đại thái thái và Tam thái thái liên thủ áp chế, mới miễn cưỡng khống chế được, về bí mật bàn thì không thể tránh được.

Chịu đến đầu năm, Uyên Văn trở về nghe được việc này tức giận đau ruột gan từng đợt, ngay cả cơm cũng chưa ăn đã đi về. Thấy Uyên Văn thật sự nổi giận, lão thái thái cũng có chút ngượng ngùng, huống chi lão thái gia cũng rống bà ta một trận, đã nhiều năm như vậy không thấy lão phát giận như thế. Lại phải cấm chừng một nhà Tiêu thị. Lão thái gia thất vọng cực kỳ với nữ nhi và ngoại tôn, mặc dù thích biểu muội cũng nên theo lễ nghĩa. Náo loạn tới tất cả mọi người đều biết, ngày sau nhà chồng La Y mà biết không biết sẽ thế nào đây. Mặc kệ ngoài miệng ồn ào sau đó nhìn đối phương không chết tử tế được sao? Rác rưởi như vậy, chỉ là nữ nhi cầu trên đầu lão, lão cũng không muốn gả cháu gái. Huống chi đường đường cháu gái ruột của một quan tứ phẩm bị người ngại ba ngại bốn, cái thói đời gì vậy!?

Mà La Y dứt khoát đi theo Vu thị lại mặt thăm viếng, mắt không thấy tâm không phiền.

Vu gia phái cô nương chưa lấy chồng chơi cùng La Y, Vu thị phun thẳng mật vàng với mẹ ruột. Có câu là có mẹ chồng không tốt, không có mẹ chồng gặp phải chuyện này càng thêm mệt mỏi. Ủy khuất nước mắt rơi xuống, Vu phu nhân biết nữ nhi chỉ là muốn kể khổ, chỉ tự cho mình là thùng rác, thỉnh thoảng khuyên vài câu thôi.

Không bao lâu sau các cô nương đã lấy chồng Vu gia đều trở về. Bọn tỷ muội tụ ở một chỗ nói chuyện phiếm bát quái, La Y đã đi tới khuê phòng Thất cô nương. Lúc này Đại cô nãi nãi Vu gia mới hỏi: "Các ngươi sao lại hứa cô nương cho Cố gia?"

Tam cô nãi nãi cười hỏi: "Đại tỷ ngươi đây là nói người nào?"

Đại cô nãi nãi bĩu bĩu môi với Vu thị: "Ngũ muội, không phải cô em chồng hứa cho Cố gia con vợ lẽ sao?"

Vu thị hai mắt tỏa sáng: "Ngươi biết An Dương Hầu gia? Nhà chúng ta không tiếp xúc quen với bọn họ, một chút tin tức cũng không tìm hiểu được."

"Vậy làm sao kết thân?" Tam cô nãi nãi kinh ngạc, Nhị phòng không có mẹ chồng, làm tẩu tử vậy mà bị lừa chẳng biết gì, làm sao cũng cảm thấy quỷ dị.

Vu thị hàm hồ nói: "Lão thái thái ứng, chúng ta làm vãn bối không tiện nói."

Đại cô nãi nãi sợ hãi nói: "Chẳng lẽ bị người ta lừa à?"

Vu thị tâm lý lộp bộp một chút: "Chuyện gì xảy ra?"

Đại cô nãi nãi giậm chân một cái: "Úi chà, ngươi không sớm tới hỏi ta. Cửu phòng chúng ta kia thập nhất cô nương gả chính là Cố gia bàng chi! Ta nghe nói, nghe nói..."

"Nghe nói cái gì nói mau đi!" Vu thị nóng vội dậm chân.

Đại cô nãi nãi do dự nói: "Ta chỉ là nghe nói, chưa hẳn là sự thật đâu. Ta chỉ nghe nói An Dương Hầu phu nhân vô cùng tàn nhẫn ác độc, sai người dẫn con vợ lẽ vào chỗ yên hoa liễu hạng. Tuổi còn trẻ đã say rượu háo sắc vét sạch thân mình, nghe nói ngày thường bước chân đã phù phiếm. Sợ là mệnh... không lâu... Con nối dòng... không chống đỡ được tới đời sau... Cũng không được chia gia sản."



Vu thị một trận choáng váng mắt hoa: "Chuyện này là thật sự?"

Đại cô nãi nãi thở dài: "Có phải hay không đều không quan trọng, thanh danh hư hỏng như vậy mà nhà các ngươi còn... nếu người đã biết, không biết sẽ bố trí lỗ hổng hai người các ngươi đấy. Cho dù là thứ muội cũng không nên gả người đi. Tìm cách lui đi..."

Vu thị vội la lên: "Đã đính hôn kỳ rồi, sao có thể lui? Tiêu gia còn muốn thanh danh, nhưng mà, đây... Không có ảnh hưởng gì tới nhị gia chứ?."

"Ảnh hưởng chắc có, tuy rằng chúng ta cũng biết những công huân này nhịp điệu thế nào, nhưng bọn họ có tiền đúng là tình hình thực tế, lại là siêu phẩm. Nếu là muội phu được trọng dụng, sẽ có tiểu nhân khua môi múa mép..."

Bán muội cầu vinh!

Vu thị không cần suy nghĩ cũng biết là nói cái gì. Tức nôn ra máu, lão thái thái điên rồi sao? Vì nữ nhi, không tiếc để tôn tử bị bêu danh trên lưng? Nếu là thật sự bán thứ muội mới có lợi, nàng cũng cắn răng nhận! Nhưng bây giờ ưu việt không có, mà oan ức thì vác chắn chắn rồi! Nhị phòng chỉ có một chủ mẫu là nàng, nói không phải nàng bán muội muội, ai tin đây? Thế gian không thiếu người ác ý phỏng đoán người khác. Tiêu gia không phải có một đống sao? Huống chi xét đến cùng đều là tẩu tử nàng đây mang cô em chồng, nếu trượng phu hận đến trên đầu nàng, oan cũng không có chỗ kêu, không lừa người vậy chứ!

Chúng tỷ muội vừa thấy thần thái Vu thị, đều biết sự tình sợ là không đơn giản, cũng không tiện hỏi nhiều. Ào ào chuyển tới an ủi, đành phải nói đồn đãi mà thôi, đừng cho là thật. Vu thị sao không biết bọn họ chỉ là an ủi mà thôi, càng thêm tâm thần không yên. Ănn cơm trưa xong vội gọi La Y về nhà.

La Y còn không nghĩ tới bản thân mình, chỉ cho rằng ở nhà mẹ đẻ gặp được chuyện gì đó, cũng không mở miệng hỏi. Trở lại Tiêu gia, Vu thị nói chuyện này cho trượng phu trước, quả nhiên Thiệu Hi tức xanh cả mặt. Nhớ tới mẫu thân trước khi lâm chung phó thác, nhớ tới La Y bi thương trước linh tiền mẫu thân, lại nghĩ tới lão thái thái bảo vệ Tiêu thị và lời đồn đãi nhiều ngày, thật sự là trước có sói sau có hổ! Nhưng một đường sống cũng không có!

Vu thị khóc nói: "Đều tại ta không tốt, sớm biết như thế phải gác cổng thật chặt rồi."

Thiệu Hi thở dài: "Không trách nàng được, bọn họ không nói mấy câu. Chỉ là Tam muội muội lớn lên xinh đẹp một chút, từ xưa hồng nhan nhiều bạc mệnh. Haiz..."

"Có nói cho Tam muội muội hay không?"

"Không thể!" Thiệu Hi vội nói: "Tổng cộng không được mấy ngày thư thái, làm gì chọc nàng phiền lòng?"

"Nhưng mà, nếu Tam muội muội coi An Dương Hầu phu nhân và mẹ chồng hiền lành, vậy phải làm sao bây giờ?"

Thiệu Hi nhíu mày: "Ta nghĩ thêm đã."

"Lại có, Tam muội muội nếu không chuẩn bị tâm lý, ngộ nhỡ luẩn quẩn trong lòng..." Đến lúc đó không thuận lợi, mẹ cả lại đổ trên người La Y, hết đường chối cãi! Loại sự tình này vốn không phải có thể phân xử, dù thế nào thì cũng chỉ cắn răng nhận. Mặc dù về sau bổ cứu nhưng vẫn mất mặt. Huống chi trượng phu như vậy, làm thê tử càng không có mặt mũi. Huống chi nếu chuyện Hoa Chương truyền đi, hậu quả sẽ không chịu nổi! Cuộc sống thế này thì sống thế nào được!

Thiệu Hi khẽ cắn môi: "Ta đi nói!"

"Chàng hồ đồ!" Vu thị vội vàng ngăn lại: "Chàng là đàn ông đi nói thế nào, để ta đi nói đi."

"Chậm hai ngày đi, tốt xấu... để nàng ở nhà đón năm mới tốt một chút." Thiệu Hi nói mà đôi mắt đỏ lên, Tiêu gia còn không phải loại phòng lớn không gặp nhau. Thiệu Hi ở ngay phía trước sân của La Y, khi còn bé cùng nhau chơi đùa đùa giỡn biết chữ. Cuộc đời của muội sau này bị hủy đi, bản thân mình bất lực, sao lại không khó chịu? Vẫn không thể để cho người ta nhìn ra, làm hắn nghẹn không thở nổi.



Tiêu thị tuy rằng lại bị nhốt nhưng Nhị phòng và khách viện cách nhau không xa, lúc Tiêu thị nổi điên nhị phòng cũng có thể ngầm trộm nghe được một ít. Huống chi còn có nhóm nha đầu bà tử nhàn thoại nữa. Biết lời đồn đãi có thể giết người, La Y giống như chim sợ cành cong. Không khí Nhị phòng trước năm mới càng đè nén, trực giác của nàng không thích hợp. Nhịn vài ngày, nội tâm càng hoảng sợ, dứt khoát vọt tới phòng ca tẩu hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì, nói cho muội biết mà chuẩn bị, đừng giống như lần trước trở tay không kịp, uổng chịu bị đánh không làm gì được, cho đến khi chuyện náo đến tình trạng không thể vãn hồi." Nếu sớm có chuẩn bị, nàng đến nhà cữu cữu ở một hồi cũng được, sao có thể bị động giống như hiện tại.

Vu thị và Thiệu Hi nhìn nhau, La Y dâng lên một loại dự cảm bất tường.

Quả nhiên Vu thị gian nan nói: "Nghe nói, Tam muội... An Dương hầu con vợ lẽ kia... Thân thể không tốt... Sợ là con nối dòng có trướng ngại, thọ năm... có hạn."

Sấm sét giữa trời quang!

La Y nghĩ đến một vạn loại khả năng cũng không nghĩ tới bản thân mình sẽ gả đi thủ tiết, còn là quả phụ không con. Đợi cho Vu thị càng thêm gian nan nói ra nguyên do trong đó, La Y nhất thời cảm thấy mồ hôi lạnh như dầu dính đầy phía sau lưng. Rét cắt da cắt thịt bức bách, đây là muốn mạng của nàng! Chỉ một thoáng cừu hận tràn đầy đầu óc, ta muốn giết bà ta! Ta nhất định phải giết bà ta! Ta muốn làm cho nữ nhân kia chết không tử tế được! Nghĩ như vậy thẳng tắp chạy về phía giỏ kim chỉ của Vu thị. Vu thị sợ gắt gao ôm lấy: "Cô nương của ta, tổ tông của ta, muội ngàn vạn đừng luẩn quẩn trong lòng! Chúng ta lại nghĩ biện pháp, nhất định có biện pháp. Có lẽ chỉ là lời đồn cũng chưa biết chừng."

Thiệu Hi nắm thật tay chặt La Y: "Muội muội ngoan, ca ca nhất định cho ngươi ra khẩu khí này, chúng ta phải sống lâu trăm tuổi, mới nhìn thấy bọn họ bị báo ứng!"

Phẫn nộ loại sự tình này, bản thân chính là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lại suy kiệt. Biết rõ ca ca tẩu tử hiểu lầm nàng tìm chết, cũng không có dũng khí cầm kéo đi giết người. Suy sụp mềm nhũn thân mình, tựa vào người Vu thị. Sau một lúc lâu khàn khàn nói: "Gạt di nương."

Vu thị gật đầu: "Ta biết."

La Y lại nói: "Gạt tỷ tỷ."

Thiệu Hi không nhịn được khóc lên: "Ca ca vô dụng, không bảo hộ được muội..."

La Y lắc đầu: "Muội đã từng không tin số mệnh, hiện tại thì tin. Đây đều là mệnh..." Nếu không nàng sao lại từng bước xui xẻo? Từ thời đại văn minh xuyên qua đến thời đại cô gái tính như con kiến, từ công chúa ngàn kiều trăm sủng lưu lạc thành nhân vật hy sinh, nàng chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng không có nhân quả tuần hoàn gì, không phải mệnh là gì? Giờ phút này nàng thật sự muốn chết đi cho xong hết mọi chuyện, không chừng còn có thể trở lại hiện đại. Nhưng mà nhìn xem chung quanh trận địa sẵn sàng đón quân địch, muốn chết cũng không dễ dàng... Nàng rốt cuộc tới đây làm gì?

Thiệu Y đạp cửa phòng đi vào, nhìn thấy thần sắc La Y tuyệt vọng, vội vàng chạy tới hỏi: "Đây là thế nào? Cô phu nhân lại náo yêu thiêu thân gì?"

La Y lắc đầu không muốn nói chuyện, Thiệu Hi không nhẫn tâm thuật lại chuyện kia trước mặt La Y. Thiệu Y ý thức được tình thế nghiêm trọng nên không dám nói. Huynh muội bốn người cứ như vậy trầm mặc ngồi tới buổi trưa, không ai nói một câu.

Thẳng đến khi Dương ma ma và Trương di nương đồng loạt đi tới lải nhải: "Tỷ muội có cái gì chơi hay mà quên cả ăn cơm. Đúng là hai bữa cũng chưa truyền cơm, qua năm mới điểm tâm tuy nhiều nhưng không dinh dưỡng bằng cơm."

Bao nhiêu người như ở trong mộng mới tỉnh lại, Vu thị cố cười nói: "Di nương không nói ta quên mất, lập tức truyền cơm đi."

Tuy nói như thế nhưng không thèm ăn. Chỉ là ăn cơm hậm hực sẽ tán một ít. La Y nhìn Trương di nương đứng ở bên cạnh nàng chia thức ăn không chịu ngồi xuống, lại càng không lui ra, chỉ tha thiết nhìn nàng. Âm thầm thở dài, còn có người thắc thỏm. Nhìn mấy người đồng loạt ăn cơm, lại nghĩ tới Cẩm Tú theo trượng phu đi xa... Đúng rồi! Cứ như ca ca nói vậy, sống lâu trăm tuổi, nhìn bọn họ chết không tử tế được! Quả phụ không con thì thế nào? An Dương Hầu phủ kéo mấy đời, nhân số rất đông, không tin tìm không ra một đứa cô nhi tới! Đến lúc đó giao cho cữu dạy dỗ, ai có thể nói nàng không thể có một ngày khăn quàng mũ phượng? Tuyệt không thể làm cho thân nhân đau cừu nhân mừng! Tóm lại đã xui xẻo rồi, còn có thể thế nào?

Nghĩ đến đây bỗng nhiên sinh ra một chút sức lực, bưng bát lên hung hăng ăn vài ngụm. Sau đó học khí thế ăn Mục Dã Sam, cầm chén đưa cho Trương di nương: "Thêm một chén nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Xuất Thứ Xuất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook