Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Chương 5

Hạ Kiều Ân

02/06/2014

Edit: LyA

“Thưa anh, ở đây không cho phép chụp ảnh ạ.”

“Sao lại không được? Luật pháp quy định không được chụp ảnh trong cửa hàng à?”

“A … chuyện đó tôi không rõ, nhưng ông chủ của chúng tôi đã bảo …”

“Tôi quan tâm đến ông chủ của cô làm gì. Tôi chụp ảnh nghĩa là để mắt tới cái cửa hàng này. Người tới là khách, cô có hiểu đạo đãi khách không vậy?

Người nói chuyện với nhân viên siêu thị là một gã đàn ông khoảng 30 tuổi, trên tay gã là một máy ảnh loại nhỏ, bề ngoài cũng có vẻ giàu có nhưng thái độ rất thô tục.

Cô nhân viên miễn cưỡng mỉm cười nhưng ánh mắt không giấu được sự tức giận.

“Thưa anh, tôi cũng rất muốn cư xử phải phép nhưng xin anh tôn trọng quy định của cửa hàng chúng tôi trước.”

“Quy định cái gì?”, gã ta cãi lại, giọng điệu bất cần, “Nếu các cô thật sự không cho phép người khác chụp ảnh thì sao không dán quy định lên? Đã không có thì sao tôi không được chụp?”. Nói xong, gã trừng mắt khiêu khích, tiếp tục cầm máy lên chụp.

Cách trang trí các kệ hàng, các sản phẩm được bày bán và giá cả, công dụng gã ta đều chụp lại, không chừa một ngóc ngách nào. Trình độ vô sỉ của gã khiến Hoa Nội Kiều phải nhíu mày lắc đầu, cô nhân viên kia cũng không nhịn được nữa liền ra tay cướp lấy máy ảnh.

“Thưa anh, mời anh dừng chụp ảnh!”

“Dừng tay! Đồ đàn bà đáng ghét!”, gã biến sắc, vung tay đẩy cô nhân viên va vào kệ hàng. “Mẹ nó, mày cướp nữa đi, ông đây liền chụp lại làm bằng chứng. Nếu mày dám động tay động chân với ông, cẩn thận ông đi tố cáo mày!”, hướng ống kính về phía cô nhân viên, gã hung ác nói.

“Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn”, gã đàn ông này quá đáng lắm rồi!

Nắm chặt tay, Hoa Nội Kiều bước nhanh tới đỡ cô nhân viên bị đẩy ngã dậy.

“Cô có sao không?

“Tôi …”, cô nhân viên được đỡ dậy chưa kịp nói đã bật khóc. Hoa Nội Kiều vừa đau lòng vừa phẫn nộ nhìn cô nhân viên cứ khóc mãi không dừng.

Giận quá mất bình tĩnh, cô vươn ngón trỏ chỉ thẳng mũi gã đàn ông kia, bắt đầu mắng.

“Anh quá đáng vừa thôi, sao có thể làm người khác bị thương như vậy!”

“Ông làm sao? Con đàn bà thối, mau cút đi cho ông!”, nói xong, gã nâng chân muốn đá Hoa Nội Kiều nhưng chưa kịp làm gì đã phải nhận báo ứng.

Bốp!

Một gói đồ bay thẳng vào đầu gã ta, vừa chuẩn vừa ác.

Tiếng “bốp” đột ngột vang lên này khiến mọi người đang đứng xem đều mở to mắt nhìn gã ta ôm đầu, lảo đảo ngồi xuống.

“Đê tiện! Là ai đánh lén ông?”, gã thả máy ảnh ra, quay đầu nhìn mọi người.

Hiện trường lâm vào tĩnh lặng, không ai dám lên tiếng thừa nhận nhưng Hoa Nội Kiều để ý thấy hung khí là một khối thịt bò.

Khối thịt bò kia rất tươi, vừa nhìn đã biết là rất hợp làm bít tết.

Đôi mắt trong veo lập tức nhìn Khuông Huyền Tư đang đứng đằng xa, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc vô cùng.

“Mẹ nó, rốt cuộc là ai hả? Là ai đánh lén ông, có gan thì ra đây, ông phải làm cho hắn đẹp mặt!”, gã đàn ông bắt đầu mắng, những từ khó nghe không ngừng bay ra khỏi miệng gã. Mọi người nghe thấy đều tức giận nhưng không có cách nào bắt gã im miệng.

Mọi người đang định gọi tới phòng bảo vệ thì “đùng” một tiếng, gã đàn ông lại bị đánh lén.

Lúc này trong miệng gã bỗng nhiên có một quả quýt, mặt gã bây giờ nhìn cực kỳ giống đầu heo.

Phì!

Mọi người đều bị “kinh hỉ” bất ngờ này lấy lòng, không ít người đã cười to.

Gã tức đỏ cả mắt, gườm gườm mọi người, nhảy dựng lên hét lớn, “Là ai? Rốt cuộc là ai hả?”. Gã bây giờ nhìn rất giống con trâu đực bị chọc giận, lông tơ toàn thân dựng ngược, chỉ muốn bầm thây vạn đoạn kẻ đã đánh lén mình.

Mọi người sợ hãi bước lùi còn Khuông Huyền Tư lại thong thả đi tới trước.

Anh tới trước quầy trái cây thì dừng lại, mặt không đổi sắc cầm lên một trái sầu riêng.

“Là anh?”, gã ta nhìn thấy Khuông Huyền Tư thì biến sắc.

“Hóa ra anh vẫn nhớ tôi.”, Khuông Huyền Tư cười lạnh nhìn gã, “Đúng là gặp nhau nơi đường hẹp. Không ngờ anh còn có thể làm ra chuyện bỉ ổi thế này đấy, Ngô Thanh Đức.”

Bị chỉ mặt gọi tên, gã ta liền chột dạ lui lại một bước, sắc mặt tái nhợt như người bệnh nặng.

“Anh sao … sao … sao … sao lại ở đây?”

“Đến siêu thị đương nhiên là để mua đồ rồi.”, Hoa Nội Kiều thản nhiên đi tới, tiện tay cầm luôn trái sầu riêng Khuông Huyền Tư vừa lấy.

“Ông chủ tiếng tăm lừng lẫy của Vô Cực đi mua trái cây? Cô đùa à!”, mới đầu gã ta sửng sốt nhìn hai người nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. Ánh mắt gã chợt lóe, nói lảng sang chuyện khác, “Nghe nói bên các anh sắp ra trò chơi mới à, tôi mong lắm đấy. Vừa hay trong tay tôi đang có vài ý kiến hay, khi nào anh rảnh rỗi chúng ta nói chuyện một lát, anh thấy được không?”

Khuông Huyền Tư không hề để ý tới Ngô Thanh Đức, anh chỉ yên lặng nhìn Hoa Nội Kiều đang đưa cho anh một trái sầu riêng còn lớn hơn trái vừa nãy anh lấy.

Anh nhíu mày, nhìn cô không nói.

“Trái này có vẻ cứng hơn, ngồi lên càng tốt hơn.”, cô kiễng chân nói thầm vào tai anh, dường như đã biết trước kế hoạch của anh. “Đừng lo, tôi sẽ giúp anh che ống kính máy ảnh, anh chỉ cần để trái sầu riêng này dưới mông hắn là được.”, giọng điệu đầy nghĩa khí, nói xong cô liền chạy tới chỗ cái máy ảnh.

Đứng trước ống kính, cô cười dịu dàng, yếu đuối đến kiến cũng mạnh mẽ hơn nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy ánh mắt cô tràn ngập tức giận. Khuông Huyền Tư vỗ trán, ngửa đầu cười lớn.

Không phát hiện ra âm mưu của hai người nên khi thấy Khuông Huyền Tư cười lớn, Ngô Thanh Đức còn tưởng mình đã thuyết phục được anh, gã xoa xoa tay, a dua cười theo.

“Nếu bây giờ anh rảnh thì để tôi mời anh một ly cà phê được không? Tôi biết một nhà hàng không tệ, chúng ta tới đó thảo luận tiếp, tôi bảo đảm nhất định anh sẽ rất hài … A a a a~”

Bỗng nhiên có một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Không ai thấy chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ biết ác giả ác báo là việc đương nhiên.

Nhìn trái sầu riêng dính trên mông Ngô Thanh Đức, mọi người không ai đồng tình với gã mà ngược lại, ai cũng vỗ tay khen hay, nhất thời ồn ào cả một góc siêu thị.

“Này, đi thôi.”, phủi phủi tay, Khuông Huyền Tư không muốn lãng phí thời gian cho gã đàn ông ghê tởm này nữa nên định nhanh chóng ra về, nhưng anh vừa quay đầu lại đã phát hiện ra cô gái “yếu đuối” kia hình như đang có ý đồ gì đó.

Cô cười bí hiểm chạy tới chỗ nữ nhân viên vừa nãy, chỉ nói vài câu đã khiến cô ta nín khóc và liên tục gật đầu cười, còn giúp cô lấy 3 chai nước sát trùng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”, ôm mấy chai nước sát trùng chạy về, Hoa Nội Kiều ngẩng đầu, rạng rỡ cười với Khuông Huyền Tư.

“Vừa nãy các cô nói gì vậy?”, anh mê mẩn nhìn lúm đồng tiền của cô, không nén được tò mò.

“Không có gì, bọn tôi chỉ nói chuyện chắc hôm nay camera giám sát trong cửa hàng gặp trục trặc thôi.”, cô vân đạm phòng khinh nói, sớm đã thiết lập một kế hoạch phạm tội thiên y vô phùng.

Đã làm thì phải làm tới cùng là thói quen của cô.

Nên cô tin rằng dù gã đàn ông kia có muốn tố cáo chuyện này cũng sẽ không bao giờ tìm được chứng cứ.



Bất kể là siêu thị hay cô và Khuông Huyền Tư, tất cả tuyệt đối sẽ không gặp phiền phức gì.

Từ sau ngày đi siêu thị, Hoa Nội Kiều phát hiện thấy dường như Khuông Huyền Tư có chút khang khác với lúc trước.

Tuy rằng anh vẫn ăn nói bá đạo dã man như cũ nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại có thêm một phần tìm tòi, một phần nóng bỏng cùng một cảm giác mà cô không thể hình dung được.

Anh vốn rất ít khi tới nhà bếp nhưng một, hai ngày nay tần suất ra vào nhà bếp lại nhiều đến bất ngờ. Mỗi khi cô quay lại đều nhìn thấy anh, rất yên lặng nhưng ánh mắt cực nóng bỏng.

Sự thay đổi của anh dường như đã phá hủy điểm cân bằng nào đó, cô có thể cảm giác được một thứ tình cảm đang hình thành giữa họ. Vậy nên mỗi lần gặp nhau, cô sẽ không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập, chỉ ước anh nhanh chóng rời đi nhưng khi anh thực sự đi, cô lại cảm thấy mất mát.

Loại cảm giác lo được lo mất này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hàng ngày của cô.

Thân ảnh cao lớn kia trong lúc lơ đãng đã chiếm trọn lòng cô, quấy nhiễu nỗi lòng cô khiến cô không lúc nào nguôi nhớ về anh.

“Mình thực sự sắp bị anh ta hành đến phát điên rồi.”, trong nhà bếp, Hoa Nội Kiều đang thái gừng, đỏ mặt oán giận.

“Ai làm cô phát điên?”, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, hơi thở ấm áp của ai đó phả vào gáy cô.

Cô run rẩy cả người!

Cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của mình, Hoa Nội Kiều chợt hoảng hốt. Trong lúc thất thần, cô đã không cẩn thận để dao cắt vào ngón trỏ.

Dao rất bén nên mới cứa nhẹ đã tạo thành vết thương sâu, máu ồ ạt chảy ra, từng giọt từng giọt rớt xuống thớt gỗ.

“Đau quá!”, cô thầm hô, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

“Cô sao rồi, sao lại không cẩn thận như vậy chứ!”, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, Khuông Huyền Tư lập tức rống giận.

Mở vòi nước, anh không nói lời nào đã cầm ngón tay bị thương của cô để dưới dòng nước đang chảy, muốn rửa sạch chất cay của gừng để cô bớt đau.

Cô tội nghiệp nhìn ngón tay đang đau của mình, ủy khuất nói, “Tôi cũng đâu cố ý …”

“Tôi biết, nhưng mà … Chết tiệt! Chẳng lẽ cô không nhẹ nhàng được một chút à?”, Khuông Huyền Tư nhìn miệng vết thương, tuy giọng nói không lớn nhưng giọng điệu rất không tốt.

“Không phải tại anh đột nhiên lên tiếng thì sao tôi lại cắt phải tay mình chứ.”, Hoa Nội Kiều cũng chẳng vui vẻ gì nhưng thấy anh làm sai còn không chịu nhận nên đành phải làm rõ ai mới là người gây chuyện.

Cô nhíu mày quay đầu đi, định tặng cho anh một cái nhìn xem thường anh ngờ đập vào mắt cô lại là khuôn mặt giận dữ của anh.

Anh đứng sau cô, cánh tay cường tráng vòng qua cả người cô, đem cô bảo bọc trong lòng mình.

Hơi thở trầm ổn của anh không ngừng phả vào vành tai mẫn cảm của cô, mùi hương nam tính của anh tựa như một ngọn lửa hun nóng cơ thể cô.

“Anh làm sao …”, mặt Hoa Nội Kiều đỏ bừng.

Cảm giác ngượng ngùng vừa nảy sinh khiến cô xoay người theo bản năng, bất chấp vết thương đang đau đớn chỉ vì muốn kéo giãn khoảng cách với anh. Nhưng sức cô quá yếu nên chẳng thể đả động được anh.

“Cô đừng lộn xộn nữa!”, anh cúi đầu trừng cô, một lần nữa cầm chặt tay cô.

“Tôi không sao, anh mau buông tay tôi ra …”

“Không sao cái gì? Vết thương của cô vẫn chảy máu đây này!”, anh thô lỗ ngắt lời cô, dường như không nhận ra tư thế của hai người hiện tại mờ ám biết bao.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chảy máu là chuyện thường mà, không sao đâu.”, cô muốn rút tay về nhưng anh vẫn giữ chặt khiến cô không làm gì được.

Tắt vòi nước, một tay anh cầm tay cô, một tay mở tủ bếp.

“Cô để hộp thuốc ở đâu?”

“Phía bên trái tủ. Á, anh tìm hộp thuốc làm gì?”, cô hoang mang nhìn anh.

“Đương nhiên là giúp cô bôi thuốc.”, anh tức giận trừng cô nhưng động tác cầm tay cô lại rất nhẹ nhàng.

Bôi thuốc?

Ông chủ lớn anh bôi thuốc cho cô? Như thế không hay lắm thì phải, quan hệ giữa họ hình như chưa tốt tới mức này …

Khuôn mặt thoáng phớt hồng, Hoa Nội Kiều bỗng cảm thấy rất thẹn thùng. Cô đảo mắt, bắt đầu tìm kiếm lý do để thoát khỏi bầu không khí mờ ám này theo bản năng.

“Nước sôi rồi!”, cô cười nói, “Cảm ơn trời đất … á, tôi muốn nói là tôi phải nhanh nhanh bỏ gừng vào nồi canh. Vết thương nhỏ thế này tôi tự xử lý được, cảm ơn ý tốt của anh.”

Thừa lúc anh lấy hộp thuốc, cô mặc kệ vết thương còn đang chảy máu, vội vàng chạy tới chỗ bếp ga, vặn nhỏ lửa rồi tiếp tục thái gừng, quyết tâm coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng hiển nhiên có người cực kỳ không tán thành ý tưởng đó của cô. Một giây sau đó cả người cô bỗng bị giam trong lồng ngực rộng rãi của anh.

“Này, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?”, cầm theo hộp thuốc, Khuông Huyền Tư rống to, không thể tin được cô dám coi thường vết thương ở tay.

“Tôi …”, hơi thở quen thuộc xộc vào mũi khiến Hoa Nội Kiều lại đỏ mặt.

Bị cô nhắc nhở bao lần anh vẫn mở miệng gọi cô là “này”, nếu là lúc thường nhất định cô sẽ nghiêm giọng yêu cầu anh tôn trọng mình, nhưng hiện tại cô lại không nói nên lời.

Cô có thể bình tĩnh đối mặt với lửa giận của anh, có thể nhượng bộ tính khí bá đạo của anh nhưng hoàn toàn không có cách nào đối phó với tình hình trước mắt.

Tư thế giữa bọn họ thật sự quá mức thân mật, chỉ cần cô hoặc anh nhẹ nhàng dịch tới một bước thì giữa hai người sẽ chẳng còn chút khe hở nào.

Thấy anh lấy ra chai thuốc đỏ, bộ dạng thật sự muốn bôi thuốc cho mình, cô liền ngượng ngùng rút tay về cũng bắt đầu lui lại

“Anh Khuông, hôm nay tôi nấu canh thịt bò, nếu để lâu quá thịt sẽ rất dai.”, cô còn không quên viện lý do cho sự trốn tránh của mình.

“Thịt bò là cái chết tiệt gì!”, anh duỗi tay, bá đạo kéo cô vào lòng mình, “Cô mới là quan trọng nhất, cô vẫn không hiểu à?”

Thầm rủa một tiếng, anh mở nắp chai thuốc, dốc miệng chai lên vết thương của cô.

Thuốc nhỏ lên miệng vết thương khiến cô vừa tê vừa đau, nhưng lòng cô lại rung động vì câu nói của anh.

Trợn to mắt, cô ngạc nhiên nhìn anh cứ như trên đầu anh vừa mọc ra hai cái sừng.

Một người khi đói sẽ nổi trận lôi đình như anh mà lại mặc kệ thức ăn ngon, còn nói với cô … cô là quan trọng nhất. Cô thật sự có địa vị đến thế á?

Giữa bọn họ, chỉ là quan hệ ông chủ – người làm thuê đơn thuần thôi nha. Anh là ông chủ, còn cô chẳng qua chỉ là một đầu bếp nho nhỏ thôi mà. Cô làm lỡ giờ ăn thì anh có thể thoải mái trách mắng cô, nhưng tuyệt đối không nên có phản ứng thế này mới đúng chứ?

Nhìn Khuông Huyền Tư đang bôi thuốc cho mình, động tác nhẹ nhàng tới mức cô không hề cảm thấy đau chút nào, Hoa Nội Kiều chỉ cảm thấy tim mình sắp vọt ra khỏi lồng ngực rồi, chỉ cảm thấy tình huống trước mắt đúng là vô tiền khoáng hậu.

Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì đây?

Không phải là anh ta … Á, không thể nào!

“Xin hỏi … chúng tôi có thể vào ăn cơm được không?”

Tiếng nói đột nhiên vang lên của mọi người cắt đứt suy nghĩ của Hoa Nội Kiều.



Quay đầu lại, cô mới thấy hai mươi nhân viên nòng cốt kia đã tập trung trước cửa nhà bếp không biết từ lúc nào. Bốn mươi con mắt của bọn họ tham lam nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, có người còn đang chảy nước miếng ròng ròng …

Á! Bọn họ đến đây lúc nào vậy?

Bọn họ không nghe thấy câu nói kia chứ?

“Sắp … sắp xong rồi!”, sự ngượng ngùng còn chưa tiêu tan khiến Hoa Nội Kiều không thể nào bình tĩnh lại kịp.

Cô nhanh chóng trốn thoát khỏi lồng ngực của Khuông Huyền Tư, mang tất cả gừng đã thái rồi hay chưa thái thả hết vào nồi canh trên bếp.

Sau khi tắt bếp, cả dũng khí chào hỏi mọi người cô cũng không có, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

“Chết tiệt!”, Hoa Nội Kiều chân trước vừa đi, Khuông Huyền Tư đã phát hỏa ngay lập tức. Anh tức giận quăng chai thuốc vào hộp, dùng ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn cả đám người, “Mấy người không chờ thêm vài phút nữa được à?”

“Bọn em cũng muốn chờ mà.”, một đám người vừa nghe thấy tiếng hét đã rụt cổ lại hết cỡ nhưng vẫn không quên kháng nghị, “Nhưng nếu bọn em không lên tiếng thì không có canh thịt bò mà ăn.”, nói đi nói lại thì ăn vẫn quan trọng nhất nha!

Từ lúc Tiểu Kiều nhắc nhở bọn họ đã định vào bếp ăn chực rồi, nếu không ngại uy nghiêm của ông chủ thì sao còn nhẫn nhịn đến tận giờ?

Muốn trách thì phải ông chủ rất vô sỉ, có mỹ nhân rồi sẽ không để ý đạo lý gì nữa.

Bọn họ là người chứ có phải máy móc đâu, muốn bọn họ làm việc thì cũng phải cho ăn trước đã chứ, nồi thịt ngon bị hỏng chính là phúc lợi bị cắt xén nên lên tiếng đòi quyền lợi của mình là chuyện đương nhiên mà.

“Mấy người muốn chết à!”, Khuông Huyền Tư càng rống càng to.

Bầu không khí tốt đẹp bị bọn họ phá hoại không còn tí nào, mấy người này đúng là càng ngày càng lớn mật!

“Ông chủ anh nói lý một tí được không, bọn em không phản đối anh tán tỉnh em gái nhưng mà anh cũng phải biết chọn thời gian và địa điểm chứ. Bọn em sắp chết đói đến nơi rồi mà anh còn ở lì trong bếp anh anh em em.”, mọi người chỉ dám oán thầm, chỉ có Đinh Điềm Nhi to gan nhất dám lên tiếng chỉ trích.

Cô nàng vừa oán giận nói vừa lén lút đi tới bên bàn ăn.

“Đúng đó, em biết anh để ý Tiểu Kiều nhưng không nên biến nhà bếp thành thánh địa yêu đương như thế chứ. Mấy ngày nay hết cà phê em cũng không dám vào đây pha thêm, em sắp “treo” luôn rồi này anh biết không?”, không có cà phê còn bị bắt nhịn đói, đúng là địa ngục trần gian mà!

Đại Hùng cũng không nhịn được oán thán, trong lòng biết rõ kỹ xảo của Khuông Huyền Tư.

Vốn có danh hiệu “Ông chủ cuồng công việc”, thấy anh lần đầu có ý với con gái bọn họ đều rất vui mừng.

Tiểu Kiều tay nghề cao siêu, tính tình tốt không chê vào đâu được, bọn họ đang lo hết tháng này rồi thì phải dùng cái cớ nào để cô tiếp tục ở lại, không ngờ ông chủ đã nhanh tay nhanh chân hành động trước.

Nếu ông chủ có thể theo đuổi được Tiểu Kiều thì đúng là không có gì tốt hơn.

Một khi Tiểu Kiều đã trở thành bà chủ, chẳng phải cả đời này bọn họ đều được ăn thức ăn Tiểu Kiều làm sao, ha ha ha ~

“Nhưng mà nói thật, trên lầu rộng rãi vậy sao ông chủ không lợi dụng nhỉ? Mấy hôm nay Tiểu Kiều có rảnh rỗi liền lên đó quét dọn, anh chỉ cần giả vờ bị bệnh thôi, Tiểu Kiều tốt như vậy nhất định sẽ quan tâm chăm sóc, đến lúc đó anh muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không sợ bị quấy rầy rồi.”,Thẩm Thái sớm đã vọt tới bàn ăn, vừa cướp miếng thịt lớn nhất trong đĩa vừa đưa ra ý kiến tương đối có “tính kiến thiết”.

“Ừ, biện pháp này rất hay. Vì phúc lợi của bọn em, anh nhất định phải cố gắng lên ông chủ. Chuyện công ty bọn em sẽ gánh vác giúp anh, anh cứ việc buông tay mà chạy theo Tiểu Kiều đi.”, Tiểu Diệp chen đũa vào đĩa tôm gắp lên một con, ý tưởng của cậu ta cùng Đại Hùng không khác nhau là mấy, cũng muốn bắt Tiểu Kiều về làm bà chủ.

Thấy một đám người đã nhanh chân chiếm trước chỗ tốt, Đại Hùng lúc này mới thoát khỏi ảo tưởng của mình, vội vàng bưng bát đũa nhảy vào cuộc chiến trên bàn ăn.

“Á! Tránh ra nhanh lên, tôi cũng muốn ăn!”

“Ai cho cậu ăn, biến ngay!”, mấy người chân to vô tình đá Đại Hùng, chết cũng không tránh.

“Á, mấy người dám đá tôi, ti bỉ!”, Đại Hùng không cam lòng đạp lại, mọi người lại triển khai một cuộc chiến mới.

Một đám người mải mê chém giết ngươi chết ta sống, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt hài lòng của Khuông Huyền Tư sau khi nghe mấy cái ý kiến vớ vẩn đó.

Tuy giả bệnh là một biện pháp không tồi nhưng trong đầu anh sớm đã có kế hoạch rồi, chỉ là không có cơ hội thực hiện thôi, có điều giờ đã có bọn họ “duy trì”, anh cũng yên tâm.

Mấy người này đôi khi rất vướng víu nhưng thấy bọn họ vẫn “trung thành” nên anh liền tặng không cả bàn thức ăn này cho bọn họ.

Đút hai tay vào túi quần, Khuông Huyền Tư mặt mày hớn hở xoay người định đi nhưng lại đột nhiên quay lại.

“Đúng rồi, mấy ngày này chú ý một chút, nhất là mấy thứ đồ tùy thân.”, giọng anh nặng hơn bình thường vài phần.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, lời cảnh báo của Khuông Huyền Tư hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bọn họ liền dừng tay lại nhìn anh.

Anh nhàn nhạt nói, “Hôm qua tôi gặp Ngô Thanh Đức ở siêu thị, hắn cầm máy ảnh chụp khắp nơi.”

“Cái gì? Tên kia vẫn dám làm loại chuyện dơ bẩn này sao? Hắn ở đâu rồi? Em đi tìm người đánh hắn!”, vung chân gà, Thẩm Thái là người đầu tiên nhảy dựng lên.

“Quả nhiên là chó thì chỉ ăn phân, vừa được thả đã đi làm chuyện xấu ngay được.”, Đinh Điềm Nhi nhăn mày, không ngờ trên đời này còn có người vô sỉ đến mức này.

“Tên khốn kiếp kia lần này lại hợp tác với ai đây? Ngay cả việc làm ăn của siêu thị cũng muốn cướp, đúng ra nên xử chết hắn mới đúng!”, Đại Hùng cũng tức giận mắng.

Thực ra không phải vô cớ mà bọn họ giận dữ tới vậy, nguyên nhân chính là bốn năm trước, Ngô Thanh Đức cũng là một thành viên nòng cốt của Vô Cực.

Năm đó, Vô Cực còn chưa phải là bá chủ trong giới nhưng cũng đứng thứ nhất thứ hai. Dựa vào sự nhiệt tình và tiếp thu ý kiến người chơi, bọn họ ngày đêm làm việc cũng làm ra không ít phần mềm trò chơi, nhờ vậy thanh danh của Vô Cực mới từ từ vang dội.

Đến lúc bọn họ tin tưởng mọi người đều là đồng nghiệp tốt thì Ngô Thanh Đức lại phản bội.

Chỉ vì mấy đồng tiền rác rưởi mà trước khi trò chơi được tung ra thị trường vài ngày, tên khốn kiếp đó đã bán nó cho công ty đối thủ, thậm chí còn vu cáo bọn họ ăn cắp bản quyền!

Lần đó, công ty bị tổn hại rất nghiêm trọng, nhất là sự phản bội của Ngô Thanh Đức thiếu chút nữa đã phá hỏng danh dự trên thương trường của Vô Cực.

Nếu không phải nhờ Khuông Huyền Tư ngày đêm bôn ba, truy xét khắp nơi, vất vả lắm mới tìm được chứng cứ giao dịch của Ngô Thanh Đức và đồng phạm thì chỉ sợ hôm nay, Vô Cực chẳng thể có được tư cách bá chủ, vang danh quốc tế.

Thời gian trôi qua, không ai nhắc tới chuyện này nữa nhưng ai ngờ được tên khốn kiếp kia vẫn dám tiếp tục làm loại chuyện hạ lưu này. Tên khốn kiếp kia tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt bọn họ nếu không gặp một lần đánh một lần, gặp lần hai liền đánh nát đầu hắn!

“Tóm lại cẩn thận chú ý là được, nhất là thẻ vào văn phòng. Từ hôm nay trở đi, khi nào rời công ty phải trả lại thẻ cho quầy bảo quản. Tháng này trò chơi được tung ra rồi, đừng có mắc sai lầm.”, những người khác rất phẫn nộ nhưng biểu cảm của Khuông Huyền Tư vẫn lạnh nhạt như không.

“A, đúng rồi. Ông chủ Vương của ‘Hiên Viên’ vừa gọi điện thoại qua, nói là muốn hẹn gặp anh nói chuyện hợp tác lần trước, khi nào anh rảnh?”, trước khi Khuông Huyền Tư đi mất, Tiểu Diệp mới nhớ ra chuyện quan trọng này liền vội vàng lên tiếng.

Bước chân anh chợt dừng lại, nghe tới cái tên đáng ghét kia, Khuông Huyền Tư lập tức nhăn mày.

“Đã từ chối vài lần rồi mà còn gọi tới nữa. Đàn anh Vương đúng là vẫn không từ bỏ ý định.”, Thẩm Thái không thể không bội phục nghị lực của Vương Thượng.

“Nói tới mới thấy dã tâm của anh ta cũng không nhỏ tí nào. Lúc trước mới hợp tác với một công ty của Hàn Quốc để chen một chân vào thị trường bên đó xong, giờ lại tìm chúng ta hợp tác tiếp, thanh thế ngày càng lớn mạnh, xem ra chúng ta mà không bỏ thêm tí công sức thì chẳng biết bị Hiên Viên đè xuống lúc nào đâu.”, Đinh Điềm Nhi cắn đũa than thở.

“Tôi sẽ tự gọi điện cho anh ta sau.”, Khuông Huyền Tư thấp giọng trả lời, tiếp tục đi thẳng.

“Dạ.”, Tiểu Diệp gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến dang dở vừa nãy.

Ra khỏi nhà bếp, Khuông Huyền Tư tới bàn làm việc của mình nhấc điện thoại lên, nhanh chóng ấn xuống một dãy số, một lát sau đã có người nhận điện.

“Tôi là Khuông Huyền Tư, chuyện tôi nhờ anh điều ra thế nào rồi?”

“Mọi chuyện quả đúng như anh nghĩ, mèo con như hổ rình mồi, hơn nữa chuột đã nghĩ biện pháp chui vào động rồi.”, từ ống nghe vọng ra những từ lóng người thường nghe không hiểu, thanh âm của người đó được đè xuống cực thấp tạo ra cảm giác vô cùng thần bí, “Tiếp theo chỉ xin anh phải tự cẩn thận thôi.”

Đã đoán được đáp án nên trên khuôn mặt tuấn tú không hiện lên vẻ ngạc nhiên nhiều lắm, chỉ có đôi mắt thâm sâu chuyển động một chút khiến người khác nhìn không thấu anh đang nghĩ gì.

“Tôi biết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook