Thú Đế Tà Phi

Chương 5: Đáng giận Tiểu Mao Cầu.

Nhược Thủy Lưu Ly

11/01/2016

“Oa… Bảo bối đồ đệ, sư phụ ta thất tình, Tiêu Tiêu không cần ta…” Một cái bóng người hiện lên, trong nháy mắt đánh về phía nhuyễn tháp dưới tàng cây.

Chỉ thấy trên nhuyễn tháp, một thiếu niên khuôn mặt như vẽ nằm ở phía trên, nghe thấy thanh âm gào khóc thảm thiết, nhịn không được nhíu nhíu mày, hơi hơi trợn mắt nhìn về phía nam nhân vẻ mặt muốn chết đang nhào tới, trong mắt ba quang lưu chuyển, mang theo một tia mông lung, dáng vẻ lười biếng, giống như yêu tinh vừa mới tỉnh ngủ, mị hoặc lòng người.

Da thịt mềm mại như trẻ con đủ để cho tất cả nữ nhân phải đố kỵ, chỉ thấy nàng thở dài, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh xoa xoa thái dương, tựa hồ rất là đau đầu.

Thấy động tác của nàng, Lãnh Thiên Lăng lùi một chút, nuốt nuốt nước miếng, một bộ dáng sợ sệt, mấy năm nay đồ đệ này của hắn lớn lên bộ dạng so với nữ nhân càng ngày càng yêu nghiệt, hơn nữa hoàn toàn không hiểu được tôn sư trọng đạo, chọc nàng mất hứng, kết cục sẽ rất vô cùng thê thảm.

“Lãnh thúc thúc, ngươi lại chọc mẫu thân tức giận?”

Thủy Nhược Vân nắm kiếm trong tay, đầu đổ đầy mồ hôi hột đi đến, không còn là bộ dáng nhỏ nhắn như lúc trước, bây giờ nàng kiều mị động lòng người, lớn lên có bảy tám phần tương tự Tiêu Tiêu, không ôn nhu giống như Tiêu Tiêu, cặp con ngươi linh động kia vừa nhìn thấy chính là một người tinh quái.

Lãnh Thiên Lăng vừa gặp nàng, liền rất thương tâm nói “Vân nhi, Tiêu Tiêu không quan tâm ta, nàng lại có thể làm cho ta cút…”

Khóe miệng Thủy Nhược Vân run rẩy, bước kế tiếp tranh thủ đồng tình, nên lợi dụng nàng đi đối phó mẫu thân, nàng cũng sẽ không giống như lúc trước ngốc như vậy.

Đảo mắt nhìn về nhuyễn tháp, lại phát hiện phía trên từ lâu không có ai, không khỏi tức giận nắm chặt tay, ca cũng quá không nghĩa khí, lại có thể chạy một mình!

“Cái gì… Lãnh thúc thúc, ta vừa mới luyện công xong, một người đổ đầy mồ hôi hột, muốn đi tắm trước” Nói xong, liền chuẩn bị đưa chân đi.

Lãnh Thiên Lăng lại nhanh chóng lôi kéo nàng đi vào trong phòng “Giúp ta khuyên nhủ mẹ ngươi trước, để cho nàng đừng đuổi ta đi, bằng không về sau ai dạy ngươi luyện võ a?”

Thái dương của Thủy Nhược Vân nhảy nhảy, đây là uy hiếp!

Có người hướng dẫn, quả thực tu luyện có thể tiến nhanh chóng, nhất là phương diện vũ lực, rời khỏi Thủy gia, tự nhiên sẽ không có lão sư chuyên nghiệp đến hướng dẫn nàng, mấy năm nay vẫn là Lãnh Thiên Lăng dạy nàng, tuy rằng Lãnh Thiên Lăng là sư phụ Thủy Nhược Băng, nhưng mà hắn lại chỉ là treo cái danh, căn bản không dạy nàng cái gì, không phải hắn không muốn, mà là Thủy Nhược Băng căn bản cái gì cũng biết, hắn không thể nào dạy nổi, ngược lại thì Thủy Nhược Vân là từ một tay hắn chăm sóc huấn luyện nên.

Gió mát quất vào mặt, mang theo nhàn nhạt mùi cỏ xanh, Thủy Nhược Băng ngồi ở bên hồ, miễn cưỡng ngáp một cái, sững sờ nhìn ảnh ngược ở trong hồ, nàng đã 14 tuổi, tuổi tác tăng lên, khuôn mặt này càng ngày càng giống Đỗ Như Yên, cho nên nàng xác định nàng cùng Đỗ Như Yên nhất định có quan hệ, cho dù Đỗ Như Yên không phải mẫu thân của nàng, cũng tất nhiên là họ hàng gần, có thể nàng biết tung tích người nhà nàng.



Bất quá bây giờ nàng cũng không tính đi hiểu rõ cái gì, nàng biết mẫu thân cũng biết ít nhiều một ít, nhưng mà lại vẫn không ở trước mặt nàng đề cập qua chút nào, bây giờ nàng còn quá yếu, cho nên mẫu thân mới không nói cho nàng đi!

Nàng vẫn cảm thấy mẫu thân có một thân phận khác, bằng không, vì sao tu vi của nàng sẽ cao như vậy, hơn nữa, giống như ngay cả Thủy Vanh cũng không biết nàng có tu vi cao như vậy.

Thở dài, cầm trứng ma sủng lấy ra, chuẩn bị tu luyện, bây giờ nói cái gì đều là dư thừa, vẫn là thăng cấp năng lực của mình mới là chính đáng, lúc trước một cước uy lực của tên lão nhân chết tiệt kia nàng còn nhớ rất rõ ràng, tuy rằng không biết vì sao sẽ có một cổ lực lượng bảo vệ nàng, nhưng mà nàng biết bây giờ nàng cùng lão nhân kia so sánh quả thực là cái trên trời cái dưới đất.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang “Răng rắc”, Thủy Nhược Băng phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy trứng ma sủng trong tay đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Sắc mặt Thủy Nhược Băng có chút khó coi, quả trứng bảo bối này ở bên người nàng đã 10 năm, nàng cũng quên ma sủng cũng sẽ tự mình ấp trứng, nhìn cái vết nứt kia dần dần thành lớn, Thủy Nhược Băng liền đau lòng, tiểu trứng đáng yêu của nàng!

“Răng rắc” lại là một tiếng, vỏ trứng màu bạc hoàn toàn nứt thành hai nửa, chỉ thấy bên trong co ro một tiểu mao cầu lông màu bạc, lúc này giống như vừa mới tỉnh lại, trừng mắt nhìn, ngáp một cái, đứng lên, đám lông mềm mại rối bù run lên, nhìn về phía cái vỏ trứng màu bạc, chu cái miệng nhỏ nhắn một cái, “Răng rắc” vài tiếng, trực tiếp đem hai cái vỏ trứng kia nuốt vào trong bụng.

Bây giờ Thủy Nhược Băng mới phục hồi lại tinh thần, đưa tay chỉ vào con Tiểu mao cầu kia, nội tâm tức giận, Tiểu mao cầu chết tiệt, cư nhiên mưu sát trứng bảo bối của nàng, đến thi thể cũng không lưu lại!

Tiểu mao cầu hình như ăn no, vươn móng vuốt xoa xoa bụng, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, một bộ dáng vô tội, làm cho người ta muốn phát hỏa cũng không phát ra được.

Thủy Nhược Băng không thể không thừa nhận, con Tiểu mao cầu nàng bộ dạng rất đáng yêu, thân thể lớn chừng bàn tay rất dễ thương, bộ dạng rất giống con chó nhỏ, nhưng mà khuôn mặt giương lông mao lại mang theo biểu tình nhân tính hóa, trên người tất cả đều là lông tơ như gà con mới nở, thả ra rối bù, mang theo vầng sáng màu bạc, rất đẹp, nhìn qua liền cảm thấy mềm mại, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay sờ một cái, hình dạng tròn vo như vậy làm cho Thủy Nhược Băng nghĩ đến trẻ con mập mạp, cái đuôi thật to hơi hơi lắc lắc, vốn tưởng rằng là lấy lòng, nhưng mà tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy lông mang theo biểu tình nhân tính hóa kia, Thủy Nhược Băng mới phát hiện mình sai lầm rồi, rõ ràng là một bộ dáng tham ăn, giống như nhìn thấy mỹ thực ngon miệng.

Đợi đã! Thấy mỹ thực? Mỹ thực từ đâu tới?

Còn không chờ nàng phản ứng kịp, đột nhiên Tiểu mao cầu nhào vào trong ngực nàng, hai móng vuốt cầm lấy vạt áo của nàng, đưa tiểu đầu vào bên trong, lại một tiếng “Răng rắc” vang lên, Thủy Nhược Băng vội vàng đem nó ra.

Tiểu mao cầu bị nàng nắm ở trong tay cũng không sợ, chỉ là thật nhanh nhai vật trong miệng, đề phòng nhìn Thủy Nhược Băng, dường như rất sợ nàng sẽ cướp đi, Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, đưa tay lên cổ sờ soạng một chút, sau đó đột nhiên dừng lại, đưa tay kéo sợi dây màu đỏ ở cổ ra, nhìn sợi dây màu đỏ trụi lủi, cắn chặt răng, không cần phải nói, bây giờ khối ngọc thạch xanh biếc kia đã bị Tiểu mao cầu nuốt lấy, nhìn Tiểu mao cầu lại vẻ mặt vô tội, Thủy Nhược Băng không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, đem nó nhấc tới trước mặt, tức giận nói “Tiểu mao cầu đáng giận, cư nhiên ăn ngọc bội hộ thân của ta!” Còn làm hại bảo bối của nàng cũng mất, thật sự là đáng chết!

Tiểu mao cầu cũng không sợ nàng, sờ bên gò má, lại duỗi móng vuốt ra lau đám lông ở trên mặt, nhíu mày nói “Thật nhiều nước miếng”



Thấy Thủy Nhược Băng một bộ dáng muốn ăn nó, Tiểu mao cầu tặc lưỡi nói “Có cái gì đặc biệt hơn người? Không phải là ngọc bội hộ thân sao, cùng lắm thì về sau ta bảo vệ ngươi!”

Nhìn nó một bộ dáng không thèm để ý, Thủy Nhược Băng lửa giận tận trời, đây chính là ngọc bội hộ thân mẹ ruột để lại cho nàng, rất có thể sẽ liên quan đến một ít manh mối, bây giờ lại bị Tiểu mao cầu này nuốt hết, còn cho nàng một bộ dáng “Ngươi không cần để ý!” Quả thực là tức chết nàng!

Thủy Nhược Băng đã không còn nhớ lần trước tức giận là vào lúc nào, nhưng mà sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên tức giận muốn giơ chân, vì thế, nàng xúc động.

Trực tiếp đưa ngón tay vào miệng Tiểu mao cầu, muốn móc cổ họng nó “Ngươi phun ra cho ta!” Đây rõ ràng chính là bị tức giận đến mất đi lý trí, chỉ bằng một hồi tiếng “Răng rắc” lúc trước cũng biết, ngọc bội kia đã sớm bị Tiểu mao cầu ăn nát, phun ra cũng không dùng.

Cũng không biết có phải gặp được khắc tinh hay không, bình thường tính tình kiên trì lần này lại có thể xúc động như vậy.

Tiểu mao cầu cũng nổi giận, ngốc nữ nhân này lại dám móc cổ họng nó! Giận giữ trong mắt, răng năng trên dưới cố sức cắn chặt.

“Hư ~…” Thủy Nhược Băng cũng hít một khẩu lãnh khí, rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nàng lại có thể tức giận đến mất đi lý trí, nhíu nhíu mày, hiện tượng này cũng không tốt, bất quá cũng không thể trách nàng a, bảo bối ở cùng nàng 10 năm, ngọc bội đeo 14 năm, cũng đều có cảm tình a, cư nhiên đều hủy ở trong tay Tiểu mao cầu này.

Thủy Nhược Băng còn đang cảm thán, Tiểu mao cầu cũng biến sắc, tức giận nói “Ngốc nữ nhân, đem tay ra đi… Ách ~…” Vội vã nói chuyện, muốn phun ngón tay trong miệng ra, lại không cẩn thận nuốt một chút nước miếng, Tiểu mao cầu sắc mặt vô cùng khó coi, vươn móng vuốt chỉ vào Thủy Nhược Băng, tức giận đến nói đều nói không ra.

Thủy Nhược Băng cũng hiểu được, uống máu của nàng vào, giữa bọn họ coi như là Ký khế ước, nhìn Tiểu mao cầu sắc mặt khó coi, Thủy Nhược Băng hừ lạnh một tiếng, cho rằng ai cần nó a? Uống xong máu của nàng chính là ký kết Khế ước bình đẳng, cư nhiên ký một con ma sủng vô dụng, muốn buồn bực cũng nên là nàng buồn bực đi!

Tỉnh táo lại, đột nhiên Thủy Nhược Băng cảm thấy không đúng, Tiểu mao cầu có thể nói? Làm sao ma sủng có thể biết nói? Đợi đã, Tiểu mao cầu này lại có thể biết nàng là nữ nhân? Lấy tu vi của sư phụ cũng không thể nhìn ra, làm sao nó lại biết? Chẳng lẽ động vật có vẻ mẫn cảm?

Tiểu mao cầu đặc biệt tức giận, cư nhiên cùng ngốc nữ nhân này Ký kết khế ước, bất quá cũng may là Khế ước bình đẳng, nàng cũng không quản được nó, vừa lúc nàng đi đường Dương quan của nàng, nó qua cầu Độc mộc của nó, tuy rằng vừa rồi nó nói phải bảo vệ nàng, nhưng mà vừa nhìn thấy ngốc nữ nhân này cũng sẽ không cảm kích.

Cẩn thận cảm thụ một chút gì đó không rõ ràng, sắc mặt Tiểu mao cầu vốn hơi hoãn càng trở nên thêm khó coi, trong nháy mắt lông toàn thân cũng dựng lên, tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, làm thế nào lại…

Nhìn thấy trong mắt Tiểu mao cầu tràn đầy khiếp sợ, rõ ràng là bộ dáng bị đả kích không nhẹ, Thủy Nhược Băng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân chuẩn bị quan tâm nó một chút, dù sao cũng là đi ra từ trong bảo bối của nàng, đưa tay chọc chọc đầu của nói, hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

Ai ngờ Tiểu mao cầu đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay nàng, nhào tới về phía nàng, hét lớn “Ngốc nữ nhân, ta muốn giết ngươi!” Vì sao nó phải cùng với nàng buộc chung một chỗ? Đều là lỗi của ngốc nữ nhân này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Đế Tà Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook