Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Chương 8: Đi Tìm Sự Giúp Đỡ

Hoàikikun

14/09/2016

Tầng 12, khu Tường đỏ- Này, sao người ta lại đề cái khu tên Nguy hiểm làm chi vậy_ Nhỏ tò mò đáp khi thấy tấm bảng to đùng hình đầu lâu cùng vs hàng tường chắn bao quanh

- Đây là khu hoạt động của bọn PTX vì vậy ko ai dám đi qua. Sau này, hệ thống đã đặt hàng tường chắn này để tránh thương vong xuống mức thấp nhất có thể

Kazuo vừa nói vừa đi xung quanh bức tường, tay mân mê chạm vào bức tường chắn được bao vây nởi màu xanh nhạt. Khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ nhưng lại có vẻ điềm tĩnh đến phát bực

- Này, ko định vào sao?_ Nhỏ bực mình gắt lên

- Ko vào được. Bao vây rồi

Kazuo vẫn tỏ vẻ bình thản cố hữu nhưng trong lời nói lại ko giấu nổi sự giận giữ, đôi mắt khẽ sắc lên trong không khí rồi dừng lại nhìn về hướng xa xăm nào đó

Nhỏ thì chẳng biết phải làm gì, đứng yên tại chỗ. Tốt nhất lúc cậu ta bực mình thì nên tránh xa vạn dặm

Giữa họ 1 không khí im lặng đến đáng sợ ập đến, xung quanh chỉ toàn nghe tiếng lá xào xạc. Đột nhiên từ phía sau 1 giọng nói vang lên:

- Này 2 cậu đang làm gì ở đây vậy?

Tiếng nói lảnh lót cất lên khiến nhỏ giật mình quay người lại. Phía trước nhỏ là 1 cô gái mặc áo màu hồng, cung tên đặt sau lưng, nụ cười thân thiện xuất hiện trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó

Kazuo khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khi bị làm phiền, nhìn chằm chằm vào người đối diện

Nhận thấy nét ko vui trong ánh mắt đó, cô gái mỉm cười xuề xoà rồi nói:



- Mình đi qua đây thấy 2 bạn nên mình nghĩ mình chắc có thể giúp 2 bạn

- Thật sao?- Nhỏ vui mừng, mắt sáng lên

Nhỏ như người vớ được vàng, đang định mở miệng nhờ giúp đỡ thì bị Kazuo ngăn lại. Cậu nghi hoặc nhìn người con gái trước mặt, chau mày hỏi:

- Cô là ai? Sao lại giúp chúng tôi?

Cô gái đó tỏ ra khá lúng túng trước thái độ của Kazuo, mất vài giây để trấn tĩnh lại tinh thần cô mỉm cười gượng gạo, đưa tay về phía chúng tôi giới thiệu:

- Xin lỗi, mình là Yui Histune . Rất vui được gặp

- Mikoto Misaka, level 15 thuộc nhóm cung thủ. Ko cần giả bộ nữa vào chủ đề chính đi cô đến đây làm gì_ Kazuo tiến lên phía trước nhìn người đối diện trên khuế môi nhếch lên 1 nụ cười

Cánh tay của Mikoto bỗng trở nên thừa thãi, cô ngại ngùng thu tay lại rồi ko 1 chút do dự nhìn thẳng vào mắt Kazuo:

- Tôi là người được hội cử đến để đưa cậu về. Là thành viên ms rất mong cậu chiếu cố

- Tôi ko phải đã nói muốn rút khỏi hội rồi sao? Đừng phí công vô ích

- Thật sao?_ Cô nhếch mép, cười gian xảo_ Vậy mà tôi lại bít cách giúp cậu thoát khỏi tình huống này . Thế nào 1 cuộc trao đổi thì sao ?

Kazuo nhíu mày lại tỏ vẻ ko hài lòng, đôi mắt từ từ nhắm lại tỏ vẻ suy nghĩ sâu sa

1 lúc sau, cậu mở mắt ra nhìn thẳng người đối diện nói:



- Vậy phải để xem cách của cô như thế nào đã

Mikoto mỉm cười đi về phía trước, sờ vào bức tường đã bị niêm phong nói:

- Phong ấn này ko phải là ko có cách giải, chỉ là cần phải nhờ sự giúp đỡ của một người

- Ai vậy?_ Nhỏ bỗng nhảy vào câu chuyện. Từ đầu đến cuối bọn họ nói gì mà bang vs chả hội chả hỉu gì cả

- Cô gái này là...._ Mikoto bỗng nghi hoặc nhìn về phía Kazuo tay chỉ vào nhỏ

- Ko cần biết_ Kazuo đẩy nhỏ về phía sau lưng cậu, lạnh lùng hỏi:

- Người đó là ai?

- Có 1 người chuyên về thuật phong ấn ko cần nói chắc cậu cũng biết

Kazuo bỗng chốc giật mình như phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày nghi hoặc nhìn cô

- Bingo, cậu nghĩ đúng rồi đấy_ Cô nở nụ cười tươi rồi nghiêm túc nói típ_ Phong ấn này chỉ ông ta ms giải được nhưng có đưa ông ta đến đây được ko có lẽ phải phụ thuộc vào cách cư xử của cậu

Kazuo thở dài ngao ngán, nghĩ ngợi 1 lúc rồi cầm tay nhỏ nói:

- Thôi được, tôi về hội.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook