Thịnh Thế Trà Hương

Chương 35: Thuật nghiệp hữu chuyên công

Shisanchun

04/04/2014

Đây là lần đầu tiên Tần Thiên gặp Lý tú tài, không biết tính tình của hắn, nhưng thấy Đức Quý rõ ràng đang rảnh rỗi, lại gọi nàng qua, rồi lại thấy bên cạnh một số tiểu nhị khác sắc mặt khác thường, liền biết khách nhân này nhất định có vấn đề.

Vốn định tìm cái cớ không tiếp, nhưng nàng chợt nghĩ tới, trong khoảng thời gian này, tuy rằng biểu hiện của nàng rất xuất sắc, nhưng bọn tiểu nhị Trà Hành bởi vì nàng là nữ nhân mà có chút xem thường, đàm tiếu sau lưng không ít. Nàng tuy rằng không cần ai cũng phải yêu quý mình, nhưng có đôi khi quay đầu nhìn thấy bọn họ nhìn mình ý tứ không nói rõ, ánh mắt cũng thể hiện sự chán ghét. Nếu muốn mọi người nhận thức tài năng của bản thân, nàng phải thể hiện bản lãnh thật sự mới được!

Chỉ cần giải quyết được nan đề mà mọi người đều công nhận, ai còn dám hoài nghi đối với năng lực của nàng?

Nghĩ vậy, Tần Thiên mỉm cười đi đến trước mặt Lý tú tài, hơi cúi hạ nói “Vị khách quan này, muốn mua lá trà gì, có cần tiểu nhị giới thiệu cho ngài một chút hay không?”

Lý tú tài sau khi tự tiến vào, sắc mặt vốn không tốt, phải đứng chờ một lúc, trong lòng càng tức giận, giờ phút này nhìn thấy Tần Thiên, lập tức tay áo phất một cái, nâng cằm lên, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Trà là độc vật, không uống còn tốt hơn!”

Lời này của hắn có điểm nặng nề, lập tức khiến các khách nhân khác chú ý, lập tức tất cả mọi người dừng mua bán, hướng tới vây quanh hắn.

Trong đó một người hiển nhiên nhận ra hắn, lên tiếng nói: “Lý tú tài, ngươi cũng không nên nói năng linh tinh. Chúng ta đều đã uống trà vài chục năm, chẳng lẽ chúng ta đều uống thuốc độc cả mấy chục năm nay sao?”

Những người khác, có bác bỏ, cũng có nghi vấn, cũng có ồn ào bàn tán.

Lý tú tài đứng ở trung tâm đại đường, thấy chung quanh mấy chục người đều chú ý tới mình, trong lúc nhất thời có vẻ rất đắc ý.

Tần Thiên thấy tình hình như vậy có chút sốt ruột, quay đầu thấy bọn tiểu nhị một bộ dáng đang xem náo nhiệt, trong lòng không khỏi lại có chút tức giận, chỉ có Phạm Thiên lặng lẽ đi đến bên cạnh, nói với nàng: “Tần Thiên, Lý tú tài này là khách nhân khó hầu hạ nhất, nơi này mỗi một tiểu nhị đều e sợ hắn! Ta giúp ngươi đi gọi Đại chưởng quỹ đến!” Nói xong, Phạm Thiên quay đầu bước đi.

Tần Thiên nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng rời khỏi, trong lòng rất cảm kích, tiểu tử này, thật đúng là người thành thật tốt bụng.

Quay đầu nhìn thấy Đức Quý vui sướng khi người gặp họa, trong lòng lại toát ra lửa giận. Nếu nàng thật sự phải đợi Đại chưởng quỹ lại đây thu phục khách nhân này, chỉ sợ về sau những tiểu nhị đó chắc chắn sẽ luôn xem thường mình!

Nghĩ vậy, Tần Thiên thoáng trầm tư một hồi, trong lòng liền có chủ ý.



Bên kia, Lý tú tài vội vàng trả lời những khách nhân: “Thật đúng là như thế, bản tú tài ta không cần kiếm nửa phần bạc từ các ngươi, cùng Trang phủ cũng không cừu không oán, không cần phải nói dối lừa gạt người. Chính là lá trà này, thật sự không phải thứ tốt, uống nhiều không bằng uống ít đi một chút, uống ít đi không bằng không uống.”

Vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên vang lên thanh âm thanh thúy, “Tú tài lão gia nói lời này liệu dựa vào căn cứ nào? Tiểu nhị tuy rằng tin tưởng nhân phẩm của tú tài lão gia, nhưng ở Trà Hành nhiều người thảo luận sẽ đưa ra rất nhiều ý kiến khác nhau. Chỉ có nói rõ mới có thể khiến người tâm phục khẩu phục. Các vị lão gia, các ngài nói, lời này của tiểu nhị có đúng hay không?”

Mọi người theo phương hướng thanh âm phát ra nhìn lại, thấy là một tiểu nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi. Một số khách quen đã nhận ra, đây đúng là tiểu nhị Tần Thiên ở Trà Hành.

Lý tú tài chờ chính là những lời này, chỉ có như thế, mới có thể thể hiện được sự bác học của hắn. Hắn nhìn về phía Tần Thiên, vừa thấy là một tiểu nha đầu, trong ánh mắt có chút khinh thị, không chút hoang mang phất phất tay áo, lớn tiếng nói: “Trong Trà kinh, có danh xưng ‘Nhất trà, nhị giả, tam sam, tứ trà, ngũ suyễn’. Đây đều tên là trà, nhưng tính chất không giống nhau. Nếu xét về tính thực dụng mà nói, trừ tác dụng giải khát bên ngoài, hoàn toàn không có ưu việt gì. Sách cổ lại có nói: trà là một thức uống, nếu uống hàng ngày, về sau, chắc hẳn nguyên khí sẽ bị tổn hại, khó lưu thông máu, hoặc có đờm, hoặc bị trướng bụng, hoặc bị teo cơ, hoặc bị sán hà. Uống nhiều sẽ buồn nôn, choáng váng, có thể bị đau bụng, gây ra đủ loại nội thương, trà nào cũng chỉ làm hại thân thể. Mà người thường lại không biết điều này, cứ uống thường xuyên chắc chắn sẽ bị bệnh. Thượng cổ nhiều người sống thọ, cận đại thọ lại không lâu dài, chính vì trà rượu linh tinh ngày ngày uống vào, tổn hại đến cơ thể, đến nỗi ảnh hưởng đến tuổi thọ! Mọi người nghe mà xem, trà hẳn dẫn đến bách bệnh, có thể đoản nhân thọ, không phải độc vật thì là cái gì? Ta lúc trước chính vì uống trà mua ở đây, bị thượng thổ hạ tả, nằm hơn tháng trời!”

Lý tú tài lời này nói ra hùng hồn, bén nhọn hữu lực, lập tức kích động cảm xúc của mọi người, lập tức một số người ở bên cạnh kêu lên: “Trách không được gần đây ta có cảm giác cơ thể không được thoải mái, hóa ra là do trà gây ra, vậy mà ta hàng tháng còn tiêu tốn nhiều bạc như vậy, về sau không mua nữa!”

“Ta cũng nhận thấy gần đây thân thể mình không khoẻ !”

“Chính là, xem ra về sau không nên uống trà nữa!”

Mọi người thấy Lý tú tài nói ra đạo lý rõ ràng, nghe xong đã tin hắn bảy tám phần.

Lý tú tài thấy mình tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy rất đắc ý, nghĩ tới không bao lâu nữa lời này có thể truyền khắp toàn thành, thậm chí cả nước, mỗi người biết được sẽ nói hắn Lý tú tài bác học đa tài, đến lúc đó xem ai còn dám coi khinh hắn! Nhất thời không khỏi cao hứng rung đùi đắc ý.

Lúc này, động tĩnh ở đại đường đã kinh động đến hậu viện. Đại phu nhân cùng Trang Tín Xuyên từ hậu viện đi ra, Phạm Thiên cũng tìm được Lưu chưởng quỹ, chỉ vào Tần Thiên bên kia sốt ruột nói với Lưu chưởng quỹ: “Đại chưởng quỹ, chính là ở kia, người xem xem, thật sự hắn bắt nạt người quá đáng!”

Trang Tín Xuyên nhìn cả sảnh đường ồn ào, đã không còn tính nhẫn nại, sai sử gã sai vặt bên cạnh: “Nhanh đi, đem tên tú tài nghèo kiết hủ lậu kia đánh bay ra ngoài! Hắn ta không phải đang quấy rối sao?”

“Chậm đã!” Đại phu nhân lớn tiếng quát ngưng gã sai vặt cùng Đại chưởng quỹ, “Tần Thiên không phải đang tiếp đón sao?”

“Tần Thiên?” Trang Tín Xuyên quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, có chút bất khả tư nghị: “Ta biết Tần Thiên là người của Đại nương, nhưng mà có phải Đại nương đã quá coi trọng nàng hay không? Một nha đầu như nàng ta có thể xử lý được loại sự tình này sao? Nếu tùy ý để tú tài này nói hươu nói vượn, để mấy lời này truyền ra ngoài, về sau Trà Hành chúng ta làm sao buôn bán được nữa?”



Tuy rằng Trang Tín Xuyên vẫn nghĩ biện pháp âm thầm mượn sức Tần Thiên, nhưng chỉ vì nàng là thân tín của Đại phu nhân, cũng không có nghĩa hắn thật sự cho rằng nàng có năng lực gì cả.

“Có thể xử lý hay không, nhìn xem là biết.” Đại phu nhân nhìn Tần Thiên trong đám người, mỉm cười.

Trang Tín Xuyên thấy Đại phu nhân kiên trì, cũng không biết nói gì, hắn nhìn về thân ảnh yểu điệu ở phía trước, nghĩ rằng, Đại nương nắm chắc như vậy, chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật sự có năng lực?

Mà bên kia, Tạ công tử cùng tùy tùng cũng từ nhã gian đi ra, đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Nam tử mặt đầy sẹo ở bên tai Tạ công tử nhỏ giọng nói một câu: “Công tử, lão gia đã hẹn Vận sử đại nhân ở Vọng Giang lâu, đã sắp đến giờ rồi.”

Tạ công tử tràn đầy hứng thú nhìn Tần Thiên đứng trong đám người cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ lay động cây quạt, không chút hoang mang nói: “Đừng nóng vội, xem xong một màn này rồi hãy đi!”

Trong đám người.

Thời điểm Lý tú tài đang kỳ quái suy nghĩ, thanh âm thanh thúy của Tần Thiên lại vang lên: “Tú tài lão gia, ngài không khỏi nói chuyện có chút giật gân rồi!”

Lý tú tài tức giận vung tay: “Tiểu nha đầu này, ngươi thì biết cái gì? Cũng dám nghi ngờ bản tú tài ta!”

Tần Thiên mỉm cười, nói: “Thuật nghiệp hữu chuyên công, nói đến chi, hồ, giả, dã, Tứ Thư Ngũ Kinh, ta vạn vạn lần cũng không bì kịp tú tài lão gia. Nhưng mà luận khởi về lá trà, ta dám nói, có rất ít người có thể đàm luận với Trà Hành tiểu nhị chúng ta!”

Lúc này Lý tú tài đang hăng say, bỗng nhiên bị người khác gây sự, sao lại không bực bội, vốn định phát giận, nhưng thấy đối phương là nữ tử, lại đang hé ra khuôn mặt tươi cười, tức giận cũng không thể phát tiết, lập tức trướng đỏ mặt nói: “Được, bản tú tài thật muốn nghe thử xem, tiểu nha đầu nhà ngươi liệu có cao kiến gì!”

Người vây chung quanh thấy Tần Thiên diện mạo thanh tú, tươi cười đáng yêu, tiểu nha đầu này cũng dám khiêu chiến tú tài, đều thấy thú vị, huyên náo ồn ào, thúc giục nàng mau nói.

Phía sau, Đại phu nhân trên mặt vẫn mang mỉm cười, bình bình tĩnh tĩnh, Trang Tín Xuyên cũng thấy khá hứng thú, kêu gã sai vặt đem ghế dựa đến. Bên này, Tạ công tử phe phẩy cây quạt, khuôn mặt cũng đầy ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Trà Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook